Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 285: Lo nghĩ của Tô Tĩnh Văn
Diệp Mặc đứng một bên nhìn cảnh sát đưa cá lọt lưới của bang Lưỡng Tê đi, cùng với sự dẫn dắt của người đàn ông kia, đi vào tổng bộ của nó để tìm kiếm chứng cớ trong đống phế tích. Trong lòng không khỏi cảm thán, không ngờ hắn cứu lại là một gã cảnh sát.
Hắn cực kì tán thưởng sự can đảm và khí phách của người cảnh sát này, dám một thân một mình tiến vào bang Lưỡng Tê không phải cảnh sát bình thường có thể làm được. Xem ra cảnh sát trừ những đồ ăn hại thì cũng có người nhiệt huyết. Nhưng tu vi của anh ta đúng là quá kém, thậm chí còn chả vào được Hoàng cấp.
Diệp Mặc không thiện cảm với hầu hết cảnh sát. Nhưng lần này lại là ngoại lệ. Nhớ lần đầu tiên hắn gặp cảnh sát là Hoàng Ngụ chơi đểu hắn, dẫn hắn vào đồn cảnh sát nhốt lại. Cuối cùng là Tô Tĩnh Văn đưa hắn ra ngoài.
Tô Tĩnh Văn, lúc Diệp Mặc nghĩ tới cô trong lòng có chút ấm áp. Tô Tĩnh Văn là một trong số ít bạn bè của hắn, ở Ninh Hải ngoài Thi Tu thì chỉ có Tô Tĩnh Văn. Chỉ là không biết bây giờ cô sống thế nào? Nhưng chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi, nếu không mấy lần hắn đi Ninh Hải đều không có suy nghĩ đi thăm Tô Tĩnh Văn.
… Truyện được copy tại Truyện FULL
Tô Tĩnh Văn hiện giờ rất phiền, cô không có cảm giác giữa hai người đang yêu với Tạ Uý Tranh nhưng lại không có cách nào cự tuyệt. Dù sao Tạ Uý Tranh cũng là anh họ cùng lớn lên với cô từ bé, hơn nữa mẹ đối với anh ta cũng rất hài lòng. Có lúc Tô Tĩnh Văn định cứ thế cho qua đi nhưng nghĩ đến sau này sống cả đời như thế lại không có dũng cảm chấp nhận.
Cô nghĩ tới Ninh Khinh Tuyết, cô rất muốn hỏi tình cảm giữa Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc rốt cuộc là như thế nào hoặc là hỏi kinh nghiệm cuộc sống của Ninh Khinh Tuyết.
Nghĩ tới lần trước sau khi Diệp Mặc tham gia sinh nhật mình, cô không thấy hắn nữa, cô không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng điều Tô Tĩnh Văn không nghĩ tới là sau khi cô tới nơi Ninh Khinh Tuyết ở, đã phát hiện ra Ninh Khinh Tuyết đã rời khỏi Ninh Hải. Điều này làm cô rất khó hiểu, cô biết Ninh Khinh Tuyết sở dĩ ở Ninh Hải là vì quan hệ với Diệp Mặc. Đối với việc Hứa Vi nói, việc Ninh Khinh Tuyết mất đi trí nhớ một năm, Tô Tĩnh Văn không tin lắm.
Tô Tĩnh Văn lấy ra hai vòng tay mà Diệp Mặc tặng cô, một cái là nhờ Ninh Khinh Tuyết đưa đến, một cái là hôm sinh nhật Diệp Mặc tặng cô. Bây giờ chỉ còn lại hai viên ngọc châu. Nhưng cô lại nghĩ rằng cái vòng tay chỉ có hai viên ngọc châu đó còn trân quí hơn vòng tinh xảo mà Ninh Khinh Tuyết tặng. Tuy hai vòng tay này đều là Diệp Mặc tự làm.
Cô bỗng có chút khâm phục Ninh Khinh Tuyết, nói bỏ là bỏ. Lúc đầu cô thấy Ninh Khinh Tuyết hỏi cách dùng bùa chú, lúc muốn đi ra ngoài thì đã biết chắc chắn cô ấy đang đi làm một chuyện rất nguy hiểm. Sau đó Ninh Khinh Tuyết trở về đem về vòng tay mà Diệp Mặc làm, cô biết việc mà Ninh Khinh Tuyết làm chắc là có liên quan đến Diệp Mặc.
Cô nhớ lúc đầu trên mặt Ninh Khinh Tuyết lộ vẻ hạnh phúc, lại còn đeo vòng cổ cũng khá đẹp, thật sự rất đẹp. Lúc đó tình yêu của cô với Diệp Mặc đúng là như viết lên mặt. Sao mới chỉ có mấy tháng cô đã thay đổi nhiều như thế rồi, âm thầm rời khỏi Ninh Hải, đi Du Châu? Chẳng nhẽ tình yêu thực sự cũng nói bỏ là bỏ được sao?
Tô Tĩnh Văn nắm chặt vòng tay thô ráp có hai ngọc châu kia, bỗng nhớ lại điệu nhảy đầu tiên giữa cô và Diệp Mặc.
- Mình đối với anh ta có chút không giốngbình thường?
Tô Tĩnh Văn thì thào tự nói, nhưng lập tức liền lắc đầu. Không đúng, mình vì anh ta là ân nhân cứu mạng mẹ nên mới đối xử với anh ta như thế.
Tô Tĩnh Văn nghĩ đến đây lại cau mày. Thế cũng không đúng, lúc đầu đưa hắn ra từ đồn cảnh sát, còn cả lúc để hắn nhảy cùng mình cũng không biết Diệp Mặc là đại sư bán bùa chú đó. Thậm chí xe của mình đến nay cũng cho phép Diệp Mặc ngồi, anh họ thậm chí còn vì chuyện này mà giận. Thế này là thế nào?
Không biết bây giờ Diệp Mặc sống có tốt không, nghĩ tới đây Tô Tĩnh Văn bỗng không thể kìm nén nổi kích động, lấy điện thoại ra bấm số Lý Mộ Mai.
- Mộ Mai, Tớ là Tĩnh Văn…Ừm, tớ vẫn khoẻ… Khinh Tuyết về Du Châu chưa? Vì sao?
Tô Tĩnh Văn nghe lời của Lý Mộ Mai mà bỗng có một cảm giác kì lạ.
- Mộ Mai, cậu nói là Diệp Mặc từng đi tìm Khinh Tuyết? Sau đó thì sao?
Giọng nói của Tô Tĩnh Văn trở nên vội vàng, có chút lo lắng. Có lẽ trong lòng cô Diệp Mặc không những là ân nhân cứu mạng mẹ cô mà còn là bạn của cô.
- Nghe nói bị Khinh Tuyết ép nhảy lầu, còn nôn ra máu, sau đó thì không có tin tức nữa…
Lý Mộ Mai thở dài, giọng điệu có chút khó hiểu. Có khi cô thà lúc Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa bị mất trí nhớ, tình người một chút, đa sầu đa cảm một chút nhưng Ninh Khinh Tuyết bây giờ lại trở lại là người con gái lạnh lùng ở Yến Kinh như lúc đầu.
- Cài gì… Nhảy lầu?
Tô Tĩnh Văn suýt thì rơi điện thoại.
Lý Mộ Mai vội giải thích:
- Không phải, là thân thủ của Diệp Mặc cũng không tệ lắm, lúc cấp bách, nói chỗ Diệp Mặc đứng là Ninh gia nên Diệp Mặc nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài. Nhưng chắc anh ấy đi từ trên kệ điều hoà, dọc theo đường ống nước đi xuống nên không sao. Đúng rồi, Tĩnh Văn, cậu hỏi Diệp Mặc làm gì?
Tô Tĩnh Văn cũng thở phào một cái. Bây giờ nghe lời của Lý Mộ Mai liền ấp úng mà giải thích:
- Ồ, không phải, tớ tưởng anh ấy nhảy lầu thật, không có việc gì, cậu thay tớ hỏi thăm Khinh Tuyết nhé.
Lý Mộ Mai cúp điện thoại mà vẫn còn có chút nghi ngờ. Còn chuyện thay Tô Tĩnh Văn hỏi thăm Ninh Khinh Tuyết thì thôi vậy. Khinh Tuyết quen biết Tĩnh Văn đều là ở trong kí ức đã bị mất của cô. Bây giờ Ninh Khinh Tuyết căn bản không quen Tô Tĩnh Văn.
Lý Mộ Mai nghĩ thế, tay run run, suýt thì rơi điện thoại trong tay. Cô dường như nhớ ra kí ức mà Ninh Khinh Tuyết bị mất không phải một năm mà cô ấy mất đi trí nhớ về tất cả những gì liên quan đến Diệp Mặc. Hoặc có thể nói kí ức sau khi cô quen Diệp Mặc toàn bộ đều quên rồi. Thế là sao vậy? Quá trùng hợp rồi đấy.
Tô Tĩnh Văn đặt điện thoại xuống, bỗng cảm thấy Ninh Khinh Tuyết có chút quá đáng. Cô ta sao lại có thể để Diệp Mặc nhảy lầu được? Bất luận là thế nào cũng không thể khiến cho hắn giận đến nỗi hộc máu chứ. Không biết bây giờ Diệp Mặc sao rồi, cô lại bắt đầu lo lắng cho Diệp Mặc. Nếu bây giờ cô có thể tìm thấy Diệp Mặc, nói không chừng bây giờ cô sẽ đi đến chỗ Diệp Mặc an ủi hắn.
Nghe nói sau khi thất tình, thể xác và tinh thần của người ta đều rất mệt mỏi. Không biết Diệp Mặc có như vậy không, hắn liệu có làm chuyện ngốc nghếch không. Tô Tĩnh Văn nhất thời suy hơn tính thiệt nhưng cô cũng biết mình không thể tìm thấy Diệp Mặc.
Không được, việc của anh Tạ Uý Tranh không cần phải lo, hay là đi hỏi tình hình của Diệp Mặc trước là được. Hắn không những là bạn của mình mà còn là ân nhân cứu mạng mẹ, mẹ có biết mình làm thế cũng sẽ không nói gì.
…
Lúc này Diệp Mặc đứng ở bãi cát gần biển nhất ở Tiêm Hải Giác. Ở đây vốn dĩ nên là bãi biển vô cùng phồn hoa náo nhiệt, nhưng sau này vì bang Lưỡng Tê đến nên ở đây trở thành ở cửa cũng có thể giăng lưới bắt chim. Lúc đầu những thiếu gia thích chơi xe cũng vì nơi này trống trải không người mới đến đây đua xe.
Bên bến tàu nhỏ, mấy chiếc thuyền lớn đang dừng lại chắc là bang Lưỡng Tê, còn một bên là mất chiếc thuyền mô-tơ đang dừng.
Diệp Mặc kiểm tra một chút hướng thuỷ triều, xác nhận một chút nếu đáy biển có cái gì bị sóng biển đánh lên bờ, lại ở bên cạnh thu thập mấy thùng xăng.
Về phần thùng dầu ma-dút lớn, nhẫn của Diệp Mặc không chứa nổi nhưng hắn cũng không muốn đựng thứ này trong nhẫn của hắn. Vì vậy hắn chỉ có thể cho tàu mô-tô của mình kéo theo đằng sau một thuyền nhỏ. Vì hắn biết tìm được Huyết Sắc San Hô không phải chuyện ngày một ngày hai. Sau khi mọi chuyện chuẩn bị ổn thoả, Diệp Mặc lúc này mới tháo một chiếc tàu mô-tơ trong đó ra, chạy tàu mô-tơ theo hướng thuỷ triều, đi thẳng về phía trước tìm tòi.
Hắn tin rằng nếu có Huyết Sắc San Hô thì tuyệt đối không chỉ có một cây, chắc chắc còn có cây khác. Diệp Mặc định dùng thời gian một tháng đi tìm Huyết Sắc San Hô. Tuy hắn có một cây Thanh Hoa Thanh Diệp nhưng nếu chăm sóc thì cần thời gian quá dài. Hơn nữa Loại Thanh Hoa Thanh Diệp này hắn còn đưa cho Đường Bắc Vi rồi. Nếu có thể tìm thấy một cây Huyết Sắc San Hô thì có lẽ hắn không cần nhiều thời gian là đã có thể đột phá luyện khí tầng ba rồi.
Diệp Mặc biết Huyết Sắc San Hô sẽ không sinh trưởng ở trên cạn vì vậy ngày đầu tiên hắn lái tàu đi thẳng về hướng biển. Tuy thần trí của hắn tiếp cận gần 150m trên lục địa nhưng trên biển chỉ có thể dao động trong phạm vi 50m.
Nhưng phạm vi 50m này đối với Diệp Mặc mà nói đã đủ rồi. Hải vực có Huyết Sắc San Hô ít nhất mật độ linh khí phải dày đặc một chút. Tuy Diệp Mặc biết dựa vào phán đoán chỗ có Huyết Sắc San Hô cũng là không hoàn toàn chuẩn xác nhưng bây giờ hắn không có cách nào tốt, chỉ có thể phán đoán như vậy.
Một ngày xuống dưới, Diệp Mặc không có phát hiện nào nhưng lại phát hiện mô-tơ tàu đúng là quá lợi hại, hai thùng dầu chắc chắn dùng không được bao nhiêu ngày.
Ngày thứ sáu, lúc Diệp Mặc đã dùng hết một thùng dầu, không ngờ vẫn chưa tìm thấy bất cứ tung tích nào của Huyết Sắc San Hô. Lúc hắn đang nghĩ có phải mình tìm nhầm chỗ rồi không thì lại nhìn thấy một đảo nhỏ không người. Nói đây là một hòn đảo thì không bằng nói nó là một hải đá ngầm san hô. Phạm vi lớn nhỏ bên trên cũng mới chỉ có hai mươi mấy mẫu mà thôi. Chỗ nào cũng là đá ngầm, hơn nữa bên trên thì lớn, bên dưới thì nhỏ, hơi giống một hồ lô đảo ngược, chỉ là phần phía dưới đều bị nước biển che khuất.
Diệp Mặc nhìn đảo Hồ Lô này mà lại có một cảm giác quen thuộc. Hắn lập tức nhớ ra đảo Hồ Lô này đã từng thấy ở đâu đó, chính là tấm hải đồ trong hộp ngọc mà Quách Thái Minh đưa cho hắn, bên trên có một đảo Hồ Lô nhỏ như thế này.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc không chần chừ nữa, vội vàng cầm hải đồ, mở ra, quả nhiên bên trên bức tranh là một cái đảo Hồ Lô. Bức hải đồ da dê này sau khi Diệp Mặc lấy về, thì chưa từng xem xét cẩn thân, bây giờ xem lại không ngờ lại chính là chỗ này.
Hắn cực kì tán thưởng sự can đảm và khí phách của người cảnh sát này, dám một thân một mình tiến vào bang Lưỡng Tê không phải cảnh sát bình thường có thể làm được. Xem ra cảnh sát trừ những đồ ăn hại thì cũng có người nhiệt huyết. Nhưng tu vi của anh ta đúng là quá kém, thậm chí còn chả vào được Hoàng cấp.
Diệp Mặc không thiện cảm với hầu hết cảnh sát. Nhưng lần này lại là ngoại lệ. Nhớ lần đầu tiên hắn gặp cảnh sát là Hoàng Ngụ chơi đểu hắn, dẫn hắn vào đồn cảnh sát nhốt lại. Cuối cùng là Tô Tĩnh Văn đưa hắn ra ngoài.
Tô Tĩnh Văn, lúc Diệp Mặc nghĩ tới cô trong lòng có chút ấm áp. Tô Tĩnh Văn là một trong số ít bạn bè của hắn, ở Ninh Hải ngoài Thi Tu thì chỉ có Tô Tĩnh Văn. Chỉ là không biết bây giờ cô sống thế nào? Nhưng chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi, nếu không mấy lần hắn đi Ninh Hải đều không có suy nghĩ đi thăm Tô Tĩnh Văn.
… Truyện được copy tại Truyện FULL
Tô Tĩnh Văn hiện giờ rất phiền, cô không có cảm giác giữa hai người đang yêu với Tạ Uý Tranh nhưng lại không có cách nào cự tuyệt. Dù sao Tạ Uý Tranh cũng là anh họ cùng lớn lên với cô từ bé, hơn nữa mẹ đối với anh ta cũng rất hài lòng. Có lúc Tô Tĩnh Văn định cứ thế cho qua đi nhưng nghĩ đến sau này sống cả đời như thế lại không có dũng cảm chấp nhận.
Cô nghĩ tới Ninh Khinh Tuyết, cô rất muốn hỏi tình cảm giữa Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc rốt cuộc là như thế nào hoặc là hỏi kinh nghiệm cuộc sống của Ninh Khinh Tuyết.
Nghĩ tới lần trước sau khi Diệp Mặc tham gia sinh nhật mình, cô không thấy hắn nữa, cô không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng điều Tô Tĩnh Văn không nghĩ tới là sau khi cô tới nơi Ninh Khinh Tuyết ở, đã phát hiện ra Ninh Khinh Tuyết đã rời khỏi Ninh Hải. Điều này làm cô rất khó hiểu, cô biết Ninh Khinh Tuyết sở dĩ ở Ninh Hải là vì quan hệ với Diệp Mặc. Đối với việc Hứa Vi nói, việc Ninh Khinh Tuyết mất đi trí nhớ một năm, Tô Tĩnh Văn không tin lắm.
Tô Tĩnh Văn lấy ra hai vòng tay mà Diệp Mặc tặng cô, một cái là nhờ Ninh Khinh Tuyết đưa đến, một cái là hôm sinh nhật Diệp Mặc tặng cô. Bây giờ chỉ còn lại hai viên ngọc châu. Nhưng cô lại nghĩ rằng cái vòng tay chỉ có hai viên ngọc châu đó còn trân quí hơn vòng tinh xảo mà Ninh Khinh Tuyết tặng. Tuy hai vòng tay này đều là Diệp Mặc tự làm.
Cô bỗng có chút khâm phục Ninh Khinh Tuyết, nói bỏ là bỏ. Lúc đầu cô thấy Ninh Khinh Tuyết hỏi cách dùng bùa chú, lúc muốn đi ra ngoài thì đã biết chắc chắn cô ấy đang đi làm một chuyện rất nguy hiểm. Sau đó Ninh Khinh Tuyết trở về đem về vòng tay mà Diệp Mặc làm, cô biết việc mà Ninh Khinh Tuyết làm chắc là có liên quan đến Diệp Mặc.
Cô nhớ lúc đầu trên mặt Ninh Khinh Tuyết lộ vẻ hạnh phúc, lại còn đeo vòng cổ cũng khá đẹp, thật sự rất đẹp. Lúc đó tình yêu của cô với Diệp Mặc đúng là như viết lên mặt. Sao mới chỉ có mấy tháng cô đã thay đổi nhiều như thế rồi, âm thầm rời khỏi Ninh Hải, đi Du Châu? Chẳng nhẽ tình yêu thực sự cũng nói bỏ là bỏ được sao?
Tô Tĩnh Văn nắm chặt vòng tay thô ráp có hai ngọc châu kia, bỗng nhớ lại điệu nhảy đầu tiên giữa cô và Diệp Mặc.
- Mình đối với anh ta có chút không giốngbình thường?
Tô Tĩnh Văn thì thào tự nói, nhưng lập tức liền lắc đầu. Không đúng, mình vì anh ta là ân nhân cứu mạng mẹ nên mới đối xử với anh ta như thế.
Tô Tĩnh Văn nghĩ đến đây lại cau mày. Thế cũng không đúng, lúc đầu đưa hắn ra từ đồn cảnh sát, còn cả lúc để hắn nhảy cùng mình cũng không biết Diệp Mặc là đại sư bán bùa chú đó. Thậm chí xe của mình đến nay cũng cho phép Diệp Mặc ngồi, anh họ thậm chí còn vì chuyện này mà giận. Thế này là thế nào?
Không biết bây giờ Diệp Mặc sống có tốt không, nghĩ tới đây Tô Tĩnh Văn bỗng không thể kìm nén nổi kích động, lấy điện thoại ra bấm số Lý Mộ Mai.
- Mộ Mai, Tớ là Tĩnh Văn…Ừm, tớ vẫn khoẻ… Khinh Tuyết về Du Châu chưa? Vì sao?
Tô Tĩnh Văn nghe lời của Lý Mộ Mai mà bỗng có một cảm giác kì lạ.
- Mộ Mai, cậu nói là Diệp Mặc từng đi tìm Khinh Tuyết? Sau đó thì sao?
Giọng nói của Tô Tĩnh Văn trở nên vội vàng, có chút lo lắng. Có lẽ trong lòng cô Diệp Mặc không những là ân nhân cứu mạng mẹ cô mà còn là bạn của cô.
- Nghe nói bị Khinh Tuyết ép nhảy lầu, còn nôn ra máu, sau đó thì không có tin tức nữa…
Lý Mộ Mai thở dài, giọng điệu có chút khó hiểu. Có khi cô thà lúc Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa bị mất trí nhớ, tình người một chút, đa sầu đa cảm một chút nhưng Ninh Khinh Tuyết bây giờ lại trở lại là người con gái lạnh lùng ở Yến Kinh như lúc đầu.
- Cài gì… Nhảy lầu?
Tô Tĩnh Văn suýt thì rơi điện thoại.
Lý Mộ Mai vội giải thích:
- Không phải, là thân thủ của Diệp Mặc cũng không tệ lắm, lúc cấp bách, nói chỗ Diệp Mặc đứng là Ninh gia nên Diệp Mặc nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài. Nhưng chắc anh ấy đi từ trên kệ điều hoà, dọc theo đường ống nước đi xuống nên không sao. Đúng rồi, Tĩnh Văn, cậu hỏi Diệp Mặc làm gì?
Tô Tĩnh Văn cũng thở phào một cái. Bây giờ nghe lời của Lý Mộ Mai liền ấp úng mà giải thích:
- Ồ, không phải, tớ tưởng anh ấy nhảy lầu thật, không có việc gì, cậu thay tớ hỏi thăm Khinh Tuyết nhé.
Lý Mộ Mai cúp điện thoại mà vẫn còn có chút nghi ngờ. Còn chuyện thay Tô Tĩnh Văn hỏi thăm Ninh Khinh Tuyết thì thôi vậy. Khinh Tuyết quen biết Tĩnh Văn đều là ở trong kí ức đã bị mất của cô. Bây giờ Ninh Khinh Tuyết căn bản không quen Tô Tĩnh Văn.
Lý Mộ Mai nghĩ thế, tay run run, suýt thì rơi điện thoại trong tay. Cô dường như nhớ ra kí ức mà Ninh Khinh Tuyết bị mất không phải một năm mà cô ấy mất đi trí nhớ về tất cả những gì liên quan đến Diệp Mặc. Hoặc có thể nói kí ức sau khi cô quen Diệp Mặc toàn bộ đều quên rồi. Thế là sao vậy? Quá trùng hợp rồi đấy.
Tô Tĩnh Văn đặt điện thoại xuống, bỗng cảm thấy Ninh Khinh Tuyết có chút quá đáng. Cô ta sao lại có thể để Diệp Mặc nhảy lầu được? Bất luận là thế nào cũng không thể khiến cho hắn giận đến nỗi hộc máu chứ. Không biết bây giờ Diệp Mặc sao rồi, cô lại bắt đầu lo lắng cho Diệp Mặc. Nếu bây giờ cô có thể tìm thấy Diệp Mặc, nói không chừng bây giờ cô sẽ đi đến chỗ Diệp Mặc an ủi hắn.
Nghe nói sau khi thất tình, thể xác và tinh thần của người ta đều rất mệt mỏi. Không biết Diệp Mặc có như vậy không, hắn liệu có làm chuyện ngốc nghếch không. Tô Tĩnh Văn nhất thời suy hơn tính thiệt nhưng cô cũng biết mình không thể tìm thấy Diệp Mặc.
Không được, việc của anh Tạ Uý Tranh không cần phải lo, hay là đi hỏi tình hình của Diệp Mặc trước là được. Hắn không những là bạn của mình mà còn là ân nhân cứu mạng mẹ, mẹ có biết mình làm thế cũng sẽ không nói gì.
…
Lúc này Diệp Mặc đứng ở bãi cát gần biển nhất ở Tiêm Hải Giác. Ở đây vốn dĩ nên là bãi biển vô cùng phồn hoa náo nhiệt, nhưng sau này vì bang Lưỡng Tê đến nên ở đây trở thành ở cửa cũng có thể giăng lưới bắt chim. Lúc đầu những thiếu gia thích chơi xe cũng vì nơi này trống trải không người mới đến đây đua xe.
Bên bến tàu nhỏ, mấy chiếc thuyền lớn đang dừng lại chắc là bang Lưỡng Tê, còn một bên là mất chiếc thuyền mô-tơ đang dừng.
Diệp Mặc kiểm tra một chút hướng thuỷ triều, xác nhận một chút nếu đáy biển có cái gì bị sóng biển đánh lên bờ, lại ở bên cạnh thu thập mấy thùng xăng.
Về phần thùng dầu ma-dút lớn, nhẫn của Diệp Mặc không chứa nổi nhưng hắn cũng không muốn đựng thứ này trong nhẫn của hắn. Vì vậy hắn chỉ có thể cho tàu mô-tô của mình kéo theo đằng sau một thuyền nhỏ. Vì hắn biết tìm được Huyết Sắc San Hô không phải chuyện ngày một ngày hai. Sau khi mọi chuyện chuẩn bị ổn thoả, Diệp Mặc lúc này mới tháo một chiếc tàu mô-tơ trong đó ra, chạy tàu mô-tơ theo hướng thuỷ triều, đi thẳng về phía trước tìm tòi.
Hắn tin rằng nếu có Huyết Sắc San Hô thì tuyệt đối không chỉ có một cây, chắc chắc còn có cây khác. Diệp Mặc định dùng thời gian một tháng đi tìm Huyết Sắc San Hô. Tuy hắn có một cây Thanh Hoa Thanh Diệp nhưng nếu chăm sóc thì cần thời gian quá dài. Hơn nữa Loại Thanh Hoa Thanh Diệp này hắn còn đưa cho Đường Bắc Vi rồi. Nếu có thể tìm thấy một cây Huyết Sắc San Hô thì có lẽ hắn không cần nhiều thời gian là đã có thể đột phá luyện khí tầng ba rồi.
Diệp Mặc biết Huyết Sắc San Hô sẽ không sinh trưởng ở trên cạn vì vậy ngày đầu tiên hắn lái tàu đi thẳng về hướng biển. Tuy thần trí của hắn tiếp cận gần 150m trên lục địa nhưng trên biển chỉ có thể dao động trong phạm vi 50m.
Nhưng phạm vi 50m này đối với Diệp Mặc mà nói đã đủ rồi. Hải vực có Huyết Sắc San Hô ít nhất mật độ linh khí phải dày đặc một chút. Tuy Diệp Mặc biết dựa vào phán đoán chỗ có Huyết Sắc San Hô cũng là không hoàn toàn chuẩn xác nhưng bây giờ hắn không có cách nào tốt, chỉ có thể phán đoán như vậy.
Một ngày xuống dưới, Diệp Mặc không có phát hiện nào nhưng lại phát hiện mô-tơ tàu đúng là quá lợi hại, hai thùng dầu chắc chắn dùng không được bao nhiêu ngày.
Ngày thứ sáu, lúc Diệp Mặc đã dùng hết một thùng dầu, không ngờ vẫn chưa tìm thấy bất cứ tung tích nào của Huyết Sắc San Hô. Lúc hắn đang nghĩ có phải mình tìm nhầm chỗ rồi không thì lại nhìn thấy một đảo nhỏ không người. Nói đây là một hòn đảo thì không bằng nói nó là một hải đá ngầm san hô. Phạm vi lớn nhỏ bên trên cũng mới chỉ có hai mươi mấy mẫu mà thôi. Chỗ nào cũng là đá ngầm, hơn nữa bên trên thì lớn, bên dưới thì nhỏ, hơi giống một hồ lô đảo ngược, chỉ là phần phía dưới đều bị nước biển che khuất.
Diệp Mặc nhìn đảo Hồ Lô này mà lại có một cảm giác quen thuộc. Hắn lập tức nhớ ra đảo Hồ Lô này đã từng thấy ở đâu đó, chính là tấm hải đồ trong hộp ngọc mà Quách Thái Minh đưa cho hắn, bên trên có một đảo Hồ Lô nhỏ như thế này.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc không chần chừ nữa, vội vàng cầm hải đồ, mở ra, quả nhiên bên trên bức tranh là một cái đảo Hồ Lô. Bức hải đồ da dê này sau khi Diệp Mặc lấy về, thì chưa từng xem xét cẩn thân, bây giờ xem lại không ngờ lại chính là chỗ này.