Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2227: Đại Khôn Ma Thần Điển
Ầm, ầm...
Mấy tiếng pháp bảo nổ vang lên, đánh cho giới vực của Diệp Mặc nổ tan tác tứ phía, một luồng hào quang màu đen vượt xa hào quang của những pháp bảo còn lại, sau khi xé rách giới vực của Diệp Mặc xong, là luồng đầu tiên đánh trên người Diệp Mặc. Dù cho Diệp Mặc là Thánh thể, cũng bị cú đánh này dánh cho bọt máu tung hoành.
Nhưng cũng bở vì một cú này, Tử Đao của Diệp Mặc đã xé không gian ra, biến mất vô tung vô ảnh.
Người trong điện tiếp khách tất cả đều hoảng sợ, người ở đây có một ai không phải là ánh mắt nham hiểm? Vừa nãy Diệp Mặc rời đi cộng lại cũng không quá thời gian một hơi thở, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này biểu hiện ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể tin được.
Cấm chế Diệp Mặc bố trí trước đó để che giấu việc luyện đan, đã cho thấy trình độ trận pháp mạnh mẽ, mà bây giờ hắn rời khỏi cái điện tiếp khách này, càng nói rõ là hắn có thể tìm được chỗ đặt trận môn của trận pháp không gian trong điện tiếp khách, có thể tìm được trận môn trong thời gian ngắn như vậy, hiển nhiên trình độ trận pháp của Diệp Mặc ở đây không người nào có thể sánh kịp.
Hơn nữa hắn dùng thân thể ngăn trở một cú đánh của Hỗn Nguyên Thánh Đế Bộc Dương Tư của Ma Tộc, chỉ bị tóe lên một ít huyết vụ, cho thấy Luyện thể của hắn đã đạt tới cấp bậc Thánh thể.
Diệp Mặc lại là một Đan Thánh, cho dù là cường giả hỗn độn mới sinh cũng không hơn gì thế này?
Đánh Diệp Mặc một cú Bộc Dương Tư không có nửa phần đắc ý, sắc mặt gã vốn đã màu nâu, hiện tại càng nâu sậm không gì sánh được. Hiển nhiên gã biết một cú kia của mình căn bản là không cách nào tạo thành thương tổn đối với Diệp Mặc, mà giữa gã và Diệp Mặc càng kết thêm đại thù.
Hơn nữa gã biết rõ, chỉ cần Diệp Mặc rời khỏi đây, thì người khác không có khả năng đuổi theo giết Diệp Mặc được, Long Tộc cùng Gia Cát Trí Thần sở dĩ động thủ, chủ yếu là bởi vì Vô Ngân Lưu Quang trên người Diệp Mặc, hiện tại Vô Ngân Lưu Quang cũng không còn, ân oán giữa bọn họ và Diệp Mặc chẳng khác nào không tồn tại. Đương nhiên, chuyện này phải xem Diệp Mặc có đi tìm bọn họ tính sổ hay không. Vô luận như thế nào, quyền chủ động đã nắm trong tay Diệp Mặc rồi.
Ngao Si của Long Tộc tuy rằng cũng đánh ra pháp bảo của bản thân, nhưng gã công kích hơi rơi ở phía sau, cũng không có chạm đến Diệp Mặc. Còn kẻ chân chính công kích được Diệp Mặc là bốn người Bộc Dương Tử cùng Văn Đức Thủy, cùng với Thương La và Gia Cát Trí Thần.
Mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế đều ngồi xuống, Thương La của Dực Tộc đã biến mất không thấy đâu nữa. Không ai biểu hiện ra kinh ngạc, Thương La là Hỗn Nguyên Thánh Đế của Dực Tộc, nếu như gã nhất quyết muốn đi, cái điện tiếp khách này vẫn không ngăn được gã. Nếu như bọn họ có nắm chắc giữ được Thương La lại, sẽ không động thủ đối với Diệp Mặc.
Hỗn Nguyên Thánh Đế của Dực Tộc thâm nhập không gian mạnh mẽ không gì sánh được, tốc độ cũng mạnh mẽ không gì sánh được, trừ phi thật sự có đại năng dũng mãnh đến mức có thể biến toàn bộ không gian xung quanh thành của chính mình. Cho dù là Diệp Mặc, hiện tại cũng chỉ có thể làm thế khi thi triển ra Nhất Phương thần thông tại phạm vi không gian nhất định, trong một thời gian nhất định.
Đương nhiên nếu quả thật tu vi của Diệp Mặc thăng cấp Hỗn Nguyên, Nhất Phương thần thông của hắn thăng cấp, thì hoàn toàn có thể giữ Thương La lại.
…
Diệp Mặc đứng trong hư không, trong lòng rất là khó chịu. Hắn biết mình đi mới là chuyện tốt nhất, đối với chuyện này tốt hay xấu hắn đã sớm nghĩ vô cùng rõ ràng rồi.
Vô Ngân Lưu Quang mặc dù là tiên tài cấp mười ba. Thế nhưng trong hư không lại là thức cực kỳ hiếm hoi, còn là thứ có thể luyện chế thành thần khí phi hành cực phẩm. Hơn nữa có một khối lớn như thế, đây quả thực không thua gì tài liệu Tiên thiên trân quý. Người khác sở dĩ không muốn lấy, không phải không thấy rõ thứ này trân quý, mà là không tìm được Khí Thánh đỉnh cao chân chính.
Diệp Mặc là một Khí Thánh cực phẩm, há có thể buông tha một khối Vô Ngân Lưu Quang lớn như thế? Nếu như Vô Ngân Lưu Quang thật sự dễ tìm như vậy, Thương La của Dực Tộc sẽ không bỏ tiền vốn lớn như vậy để lấy thứ này.
Một khi đồ vật đến tay Thương La. Diệp Mặc khẳng định dù là hắn cũng không cách nào lấy lại từ trong tay Thương La được nữa.
Đây vẫn chỉ là một điểm trong đó, quan trọng hơn là, Hỗn Độn Thanh Liên ai mà không muốn? Diệp Mặc hắn cũng không phải là thánh nhân chí công vô tư, thứ này đương nhiên trong lòng cũng muốn. Nhưng hắn biết nhiều Hỗn Nguyên Thánh Đế như vậy cùng đi tìm kiếm Hỗn Độn Thanh Liên, cho dù là tìm được, hắn cũng không có ưu thế gì.
Hắn chỉ muốn lấy đi Vô Ngân Lưu Quang, Thương La tuyệt đối sẽ đào tẩu, Hỗn Độn Thanh Liên kia cũng không có khả năng sẽ bại lộ. Diệp Mặc căn bản là không lo lắng Thương La lấy đi Hỗn Độn Thanh Liên. Nếu như Thương La có thể lấy đi Hỗn Độn Thanh Liên, gã sẽ không nói ra bí mật này.
Trong tay hắn không chế Vô Ngan Lưu Quang, chỉ cần Thương La không tìm được Vô Ngân Lưu Quang, hắn không sợ Thương La không tìm hắn. Từ biểu hiện của Thuơng La, Diệp Mặc cũng biết thứ này đối với Thương La rất hữu dụng. Cho dù là hắn muốn đưa Vô Ngân Lưu Quang cho Thương La, cũng sẽ không để cho những Thánh Đế còn lại được lợi. Hắn đưa ra Vô Ngân Lưu Quang trao đổi đồ vật, dựa vào cái gì phải cho người khác được lợi. Hỗn Độn Thanh Liên tối đa chỉ để hắn và Thương La hai người phân chia thôi.
Nhưng Diệp Mặc cũng không có ý định cùng Thương La phân chia Hỗn Độn Thanh Liên, hắn lấy được Vô Ngân Lưu Quang, chủ yếu là để luyện chế thần khí phi hành.
Tuy rằng bị thương, chút tổn thương ấy dưới Cây Hỗn Độn cũng chẳng là gì cả. Sau khi khôi phục thương thế của mình, việc đầu tiên Diệp Mặc làm chính là muốn tìm được đường ra.
Nếu như là trước đây trong hư không Diệp Mặc còn không cách nào tìm được phương hướng, nhưng bây giờ hắn đã trải qua nhiều hư không lắm rồi, hơn nữa thần thức của hắn đã có thể đụng chạm đến giới vực của hư không, lập tức đưa tay xé mở hư không trước mắt, lần thứ hai trở lại nơi quen thuộc.
Cường độ thần thức của Diệp Mặc lúc này tuyệt đối sẽ không kém cường độ thần thức của Hỗn Nguyên Thánh Đế, nếu như đánh nhau, thần thức của hắn thậm chí còn vượt qua cả Hỗn Nguyên Thánh Đế. Thế nhưng thần thức của Đạo Nguyên Thánh Đế có mạnh mẽ đi nữa, cùng Hỗn Nguyên Thánh Đế vẫn có điểm khác nhau về chất.
Diệp Mặc có thể chiến đấu dũng mãnh cực kỳ trên phưong diện thần thức công pháp, thế nhưng trước khi chưa lĩnh ngộ Hỗn Nguyên Đại Đạo, muốn dùng thần thức phá vỡ giới vực của loại hư không cao cấp này vẫn chưa có khả năng. Nếu như đổi thành Thánh Đế khác,bọn họ có tới đây căn bản là không cần dùng thần thức đi đụng vào giới vực, trực tiếp dùng thần thức đi qua giới vực là có thể biết mình đang ở vị trí nào rồi.
Mà Diệp Mặc vẫn chỉ có thể đụng vào, lượng cùng chất là hai việc khác nhau. Thần thức của Diệp Mặc về lượng không thể thua kém so với bất luận Hỗn Nguyên nào, thế nhưng chưa đến cấp bậc Hỗn Nguyên, thức hải chưa phát sinh biến đổi về chất, vẫn không cách nào đi qua giới vực cao cấp.
Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt, đem hư không phương vị châu của Nghiễm Nguyên Cung giao cho Vô Ảnh, bảo Vô Ảnh cùng Tiểu Băng Sâm, Cừu Nhưỡng ba đứa khống chế Thanh Nguyệt phi hành hướng về phương hướng Nghiễm Nguyên Cung. Chính hắn lại tiến vào Thế giới trang vàng, hắn chuẩn bị luyện chế thần khí phi hành cực phẩm. Hắn chưa từng nghĩ đưa Vô Ngân Lưu Quang cho Dực Tộc, cho dù là muốn Hỗn Độn Thanh Liên, hắn cũng sẽ chỉ đưa lại một phần.
Lúc này Diệp Mặc đã là một Khí Thánh đỉnh cao, tài liệu luyện chế thần khí phi hành cực phẩm hắn chuẩn bị rất nhiều, thứ duy nhất còn thiếu chính là tài liệu cao cấp nhất mà thôi. Hiện tại Vô Ngân Lưu Quang đã tới tay, hắn còn thêm một ít lá Khổ Trúc cùng những tài liệu khác nữa, muốn luyện chế thành một cái thần khí phi hành cực phẩm căn bản là không có vấn đề gì.
…
Tiên Giới, ở bên trong Hỗn Độn Tinh Vực của Thượng Thiên Vực, Nghiêm Cửu Thiên đứng tại lối vào tầng thứ năm thật lâu, lúc này mới tự nói một câu:
- Hẳn là có thể đi ra.
Y đã một lần nữa hồi phục tu vi Tiên Đế viên mãn, nhưng lần này y không vội vã đi chứng đạo. Từng trải nhiều như vậy, hơn nữa đường qua lại giữa Tiên Giới cùng Thánh Đạo Tàn Giới bị một Thánh Đế chứng đạo tên là Ngu Tú để lộ ra, từ lâu y đã rõ rồi, dựa vào 33 Thiên Vực chứng đạo, căn bản chính là lời nói vô căn cứ.
33 Thiên Vực vốn chính là Tiên Giới sứt mẻ, nếu như có thể chứng đạo là chuyện lạ. Cho dù là y có chứng đạo một lần, vẫn không tránh khỏi kết cục thất bại.
Nghiêm Cửu Thiên y trước đây sở dĩ lựa chọn 33 Thiên Vực để chứng đạo, mà không phải dùng những phương tiện còn lại để chứng đạo, chính là không muốn chứng tiểu Đạo thông thường, mà là muốn vượt qua người khác, chứng được Vô Thượng đại đạo.
Lần này y tiến vào Hỗn Độn Tinh Vực của Thượng Thiên Vực rèn luyện mấy năm, chính là chuẩn bị để đi Thánh Đạo Tàn Giới. Y muốn đi Thánh Đạo Tàn Giới chứng đạo, ở lại Tiên Giới chứng đạo không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Ngươi chính là Nghiêm Cửu Thiên?
Một thanh âm nghiêm nghị lạnh lùng truyền đến, lập tức một người đàn ông mặc tiên bào xám nhạt đã đi tới trước mặt Nghiêm Cửu Thiên.
- Ngươi là người phương nào?
Nghiêm Cửu Thiên nghe người này cũng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với y, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Người trước mắt này cực kỳ nhỏ gầy, hơn nữa chỉ có tu vi Tiên Đế sơ kỳ. Một Tiên Đế sơ kỳ lại dám kiêu ngạo như thế, há có thể không khiến Nghiêm Cửu Thiên khó chịu.
- Ta là người phương nào ngươi không cần biết, Hỗn Độn Tinh Vực tầng thứ bảy xuất hiện ba quả Tịch Đạo Quả có đúng là bị ngươi cướp đi hay không? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tiên Đế sơ kỳ cực kỳ nhỏ gầy này vẫn lạnh giọng hỏi.
Nghiêm Cửu Thiên giận quá hóa cười, một Tiên Đế sơ kỳ cũng dám ăn nói kiêu ngạo như vậy với một Tiên Đế viên mãn, y cũng còn là lần đầu tiên thấy đấy.
- Muốn Tịch Đạo Quả? Vậy hãy để bản đế cân nhắc xem ngươi có năng lực này hay không đi.
Nghiêm Cửu Thiên nói xong trên cổ tay một đường mảnh màu đen bỗng nhiên biến thành vô số tia sáng đen, những tia sáng đen này trong nháy mắt đã cấu thành một tấm lưới đen cực lớn, lưới đen không chỉ khóa chặt không gian xung quanh lại, hơn nữa còn trực tiếp chụo về hướng Tiên Đế sơ kỳ nhỏ gầy này.
Tiên Đế sơ kỳ nhỏ gầy này đưa tay đánh ra một luồng kim quang, Nghiêm Cửu Thiên phát hiện đây vậy mà lại là một thanh thiền trượng màu vàng kim. Chuôi thiền trượng màu vàng kim này chỉ có một luồng kim quang, mà một luồng kim quang này lại dễ dàng xé rách lưới đen của Nghiêm Cửu Thiên, hoàn toàn xé mở lĩnh vực Tiên Đế của Nghiêm Cửu Thiên.
Nghiêm Cửu Thiên trong lòng hoảng hốt, trừ Diệp Mặc ra, y vẫn chưa bao giờ bại bởi người cùng cấp bậc nào khác, hơn nữa còn là một kẻ tu vi thấp hơn y.
Thiền trượng màu vàng kim này lại cực kỳ đáng sợ, sau khi nổ nát lưới đen của Nghiêm Cửu Thiên, vốn chỉ có một nhúm kim quang vậy mà lại hoàn toàn tản ra, giống như hào quang Phật pháp vạn trượng chụp xuống vậy. Người thường nếu như ở bên ngoài thấy Phật quang vạn trượng này hạ xuống, thậm chí đã muốn thành kính quỳ sụp xuống.
Nghiêm Cửu Thiên không phải những người đứng xem này, y là người ở dưới Phật quang vạn trượng này. Chính vì vậy, y mới cảm giác được quỷ dị, đây rõ ràng là Phật quang vạn trượng, thế nhưng khi rơi xuống rồi lại đáng sợ âm u như ma quỷ địa ngục.
Nghiêm Cửu Thiên không phải là người không có kiến thức, trong nháy mắt y đã hiểu đây là cái công pháp gì rồi, đây là Đại Khôn Thần Ma Điển. Đại Khôn Thần Ma Điển là công pháp Ma đạo đáng sợ nhất, tương truyền công pháp này là đại năng của Ma Tộc để lại, sao tại Tiên Giới còn có người dùng? Đáng sợ hơn là, cái người thi triển Đại Khôn Thần Ma Điển này, còn dùng Phật quang cùng Ma Điển kết hợp lại.
Đại khôn Thần Ma Điển nếu như có thể thi triển ra Phật quang, vậy cũng không gọi Đại Khôn Thần Ma Điển nữa, gọi luôn là Đại Khôn Phật Quang Điển tốt hơn.
- Không đúng, pháp bảo của ngươi là của đệ nhất cao thủ Công Dã Thương Minh của Nam Minh Thiên Thiền Viện đã từng dùng, pháp bảo của y sao lại ở trong tay ngươi?
Nghiêm Cửu Thiên lớn tiếng hỏi.
Miệng y nói, đồng thời sợi tơ bằng sương đen trong tay hóa thành vô số mũi nhọn, những mũi nhọn đen này đánh ra, ngăn trở vô số Phật quang vạn trượng này.
Mấy tiếng pháp bảo nổ vang lên, đánh cho giới vực của Diệp Mặc nổ tan tác tứ phía, một luồng hào quang màu đen vượt xa hào quang của những pháp bảo còn lại, sau khi xé rách giới vực của Diệp Mặc xong, là luồng đầu tiên đánh trên người Diệp Mặc. Dù cho Diệp Mặc là Thánh thể, cũng bị cú đánh này dánh cho bọt máu tung hoành.
Nhưng cũng bở vì một cú này, Tử Đao của Diệp Mặc đã xé không gian ra, biến mất vô tung vô ảnh.
Người trong điện tiếp khách tất cả đều hoảng sợ, người ở đây có một ai không phải là ánh mắt nham hiểm? Vừa nãy Diệp Mặc rời đi cộng lại cũng không quá thời gian một hơi thở, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này biểu hiện ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thể tin được.
Cấm chế Diệp Mặc bố trí trước đó để che giấu việc luyện đan, đã cho thấy trình độ trận pháp mạnh mẽ, mà bây giờ hắn rời khỏi cái điện tiếp khách này, càng nói rõ là hắn có thể tìm được chỗ đặt trận môn của trận pháp không gian trong điện tiếp khách, có thể tìm được trận môn trong thời gian ngắn như vậy, hiển nhiên trình độ trận pháp của Diệp Mặc ở đây không người nào có thể sánh kịp.
Hơn nữa hắn dùng thân thể ngăn trở một cú đánh của Hỗn Nguyên Thánh Đế Bộc Dương Tư của Ma Tộc, chỉ bị tóe lên một ít huyết vụ, cho thấy Luyện thể của hắn đã đạt tới cấp bậc Thánh thể.
Diệp Mặc lại là một Đan Thánh, cho dù là cường giả hỗn độn mới sinh cũng không hơn gì thế này?
Đánh Diệp Mặc một cú Bộc Dương Tư không có nửa phần đắc ý, sắc mặt gã vốn đã màu nâu, hiện tại càng nâu sậm không gì sánh được. Hiển nhiên gã biết một cú kia của mình căn bản là không cách nào tạo thành thương tổn đối với Diệp Mặc, mà giữa gã và Diệp Mặc càng kết thêm đại thù.
Hơn nữa gã biết rõ, chỉ cần Diệp Mặc rời khỏi đây, thì người khác không có khả năng đuổi theo giết Diệp Mặc được, Long Tộc cùng Gia Cát Trí Thần sở dĩ động thủ, chủ yếu là bởi vì Vô Ngân Lưu Quang trên người Diệp Mặc, hiện tại Vô Ngân Lưu Quang cũng không còn, ân oán giữa bọn họ và Diệp Mặc chẳng khác nào không tồn tại. Đương nhiên, chuyện này phải xem Diệp Mặc có đi tìm bọn họ tính sổ hay không. Vô luận như thế nào, quyền chủ động đã nắm trong tay Diệp Mặc rồi.
Ngao Si của Long Tộc tuy rằng cũng đánh ra pháp bảo của bản thân, nhưng gã công kích hơi rơi ở phía sau, cũng không có chạm đến Diệp Mặc. Còn kẻ chân chính công kích được Diệp Mặc là bốn người Bộc Dương Tử cùng Văn Đức Thủy, cùng với Thương La và Gia Cát Trí Thần.
Mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế đều ngồi xuống, Thương La của Dực Tộc đã biến mất không thấy đâu nữa. Không ai biểu hiện ra kinh ngạc, Thương La là Hỗn Nguyên Thánh Đế của Dực Tộc, nếu như gã nhất quyết muốn đi, cái điện tiếp khách này vẫn không ngăn được gã. Nếu như bọn họ có nắm chắc giữ được Thương La lại, sẽ không động thủ đối với Diệp Mặc.
Hỗn Nguyên Thánh Đế của Dực Tộc thâm nhập không gian mạnh mẽ không gì sánh được, tốc độ cũng mạnh mẽ không gì sánh được, trừ phi thật sự có đại năng dũng mãnh đến mức có thể biến toàn bộ không gian xung quanh thành của chính mình. Cho dù là Diệp Mặc, hiện tại cũng chỉ có thể làm thế khi thi triển ra Nhất Phương thần thông tại phạm vi không gian nhất định, trong một thời gian nhất định.
Đương nhiên nếu quả thật tu vi của Diệp Mặc thăng cấp Hỗn Nguyên, Nhất Phương thần thông của hắn thăng cấp, thì hoàn toàn có thể giữ Thương La lại.
…
Diệp Mặc đứng trong hư không, trong lòng rất là khó chịu. Hắn biết mình đi mới là chuyện tốt nhất, đối với chuyện này tốt hay xấu hắn đã sớm nghĩ vô cùng rõ ràng rồi.
Vô Ngân Lưu Quang mặc dù là tiên tài cấp mười ba. Thế nhưng trong hư không lại là thức cực kỳ hiếm hoi, còn là thứ có thể luyện chế thành thần khí phi hành cực phẩm. Hơn nữa có một khối lớn như thế, đây quả thực không thua gì tài liệu Tiên thiên trân quý. Người khác sở dĩ không muốn lấy, không phải không thấy rõ thứ này trân quý, mà là không tìm được Khí Thánh đỉnh cao chân chính.
Diệp Mặc là một Khí Thánh cực phẩm, há có thể buông tha một khối Vô Ngân Lưu Quang lớn như thế? Nếu như Vô Ngân Lưu Quang thật sự dễ tìm như vậy, Thương La của Dực Tộc sẽ không bỏ tiền vốn lớn như vậy để lấy thứ này.
Một khi đồ vật đến tay Thương La. Diệp Mặc khẳng định dù là hắn cũng không cách nào lấy lại từ trong tay Thương La được nữa.
Đây vẫn chỉ là một điểm trong đó, quan trọng hơn là, Hỗn Độn Thanh Liên ai mà không muốn? Diệp Mặc hắn cũng không phải là thánh nhân chí công vô tư, thứ này đương nhiên trong lòng cũng muốn. Nhưng hắn biết nhiều Hỗn Nguyên Thánh Đế như vậy cùng đi tìm kiếm Hỗn Độn Thanh Liên, cho dù là tìm được, hắn cũng không có ưu thế gì.
Hắn chỉ muốn lấy đi Vô Ngân Lưu Quang, Thương La tuyệt đối sẽ đào tẩu, Hỗn Độn Thanh Liên kia cũng không có khả năng sẽ bại lộ. Diệp Mặc căn bản là không lo lắng Thương La lấy đi Hỗn Độn Thanh Liên. Nếu như Thương La có thể lấy đi Hỗn Độn Thanh Liên, gã sẽ không nói ra bí mật này.
Trong tay hắn không chế Vô Ngan Lưu Quang, chỉ cần Thương La không tìm được Vô Ngân Lưu Quang, hắn không sợ Thương La không tìm hắn. Từ biểu hiện của Thuơng La, Diệp Mặc cũng biết thứ này đối với Thương La rất hữu dụng. Cho dù là hắn muốn đưa Vô Ngân Lưu Quang cho Thương La, cũng sẽ không để cho những Thánh Đế còn lại được lợi. Hắn đưa ra Vô Ngân Lưu Quang trao đổi đồ vật, dựa vào cái gì phải cho người khác được lợi. Hỗn Độn Thanh Liên tối đa chỉ để hắn và Thương La hai người phân chia thôi.
Nhưng Diệp Mặc cũng không có ý định cùng Thương La phân chia Hỗn Độn Thanh Liên, hắn lấy được Vô Ngân Lưu Quang, chủ yếu là để luyện chế thần khí phi hành.
Tuy rằng bị thương, chút tổn thương ấy dưới Cây Hỗn Độn cũng chẳng là gì cả. Sau khi khôi phục thương thế của mình, việc đầu tiên Diệp Mặc làm chính là muốn tìm được đường ra.
Nếu như là trước đây trong hư không Diệp Mặc còn không cách nào tìm được phương hướng, nhưng bây giờ hắn đã trải qua nhiều hư không lắm rồi, hơn nữa thần thức của hắn đã có thể đụng chạm đến giới vực của hư không, lập tức đưa tay xé mở hư không trước mắt, lần thứ hai trở lại nơi quen thuộc.
Cường độ thần thức của Diệp Mặc lúc này tuyệt đối sẽ không kém cường độ thần thức của Hỗn Nguyên Thánh Đế, nếu như đánh nhau, thần thức của hắn thậm chí còn vượt qua cả Hỗn Nguyên Thánh Đế. Thế nhưng thần thức của Đạo Nguyên Thánh Đế có mạnh mẽ đi nữa, cùng Hỗn Nguyên Thánh Đế vẫn có điểm khác nhau về chất.
Diệp Mặc có thể chiến đấu dũng mãnh cực kỳ trên phưong diện thần thức công pháp, thế nhưng trước khi chưa lĩnh ngộ Hỗn Nguyên Đại Đạo, muốn dùng thần thức phá vỡ giới vực của loại hư không cao cấp này vẫn chưa có khả năng. Nếu như đổi thành Thánh Đế khác,bọn họ có tới đây căn bản là không cần dùng thần thức đi đụng vào giới vực, trực tiếp dùng thần thức đi qua giới vực là có thể biết mình đang ở vị trí nào rồi.
Mà Diệp Mặc vẫn chỉ có thể đụng vào, lượng cùng chất là hai việc khác nhau. Thần thức của Diệp Mặc về lượng không thể thua kém so với bất luận Hỗn Nguyên nào, thế nhưng chưa đến cấp bậc Hỗn Nguyên, thức hải chưa phát sinh biến đổi về chất, vẫn không cách nào đi qua giới vực cao cấp.
Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt, đem hư không phương vị châu của Nghiễm Nguyên Cung giao cho Vô Ảnh, bảo Vô Ảnh cùng Tiểu Băng Sâm, Cừu Nhưỡng ba đứa khống chế Thanh Nguyệt phi hành hướng về phương hướng Nghiễm Nguyên Cung. Chính hắn lại tiến vào Thế giới trang vàng, hắn chuẩn bị luyện chế thần khí phi hành cực phẩm. Hắn chưa từng nghĩ đưa Vô Ngân Lưu Quang cho Dực Tộc, cho dù là muốn Hỗn Độn Thanh Liên, hắn cũng sẽ chỉ đưa lại một phần.
Lúc này Diệp Mặc đã là một Khí Thánh đỉnh cao, tài liệu luyện chế thần khí phi hành cực phẩm hắn chuẩn bị rất nhiều, thứ duy nhất còn thiếu chính là tài liệu cao cấp nhất mà thôi. Hiện tại Vô Ngân Lưu Quang đã tới tay, hắn còn thêm một ít lá Khổ Trúc cùng những tài liệu khác nữa, muốn luyện chế thành một cái thần khí phi hành cực phẩm căn bản là không có vấn đề gì.
…
Tiên Giới, ở bên trong Hỗn Độn Tinh Vực của Thượng Thiên Vực, Nghiêm Cửu Thiên đứng tại lối vào tầng thứ năm thật lâu, lúc này mới tự nói một câu:
- Hẳn là có thể đi ra.
Y đã một lần nữa hồi phục tu vi Tiên Đế viên mãn, nhưng lần này y không vội vã đi chứng đạo. Từng trải nhiều như vậy, hơn nữa đường qua lại giữa Tiên Giới cùng Thánh Đạo Tàn Giới bị một Thánh Đế chứng đạo tên là Ngu Tú để lộ ra, từ lâu y đã rõ rồi, dựa vào 33 Thiên Vực chứng đạo, căn bản chính là lời nói vô căn cứ.
33 Thiên Vực vốn chính là Tiên Giới sứt mẻ, nếu như có thể chứng đạo là chuyện lạ. Cho dù là y có chứng đạo một lần, vẫn không tránh khỏi kết cục thất bại.
Nghiêm Cửu Thiên y trước đây sở dĩ lựa chọn 33 Thiên Vực để chứng đạo, mà không phải dùng những phương tiện còn lại để chứng đạo, chính là không muốn chứng tiểu Đạo thông thường, mà là muốn vượt qua người khác, chứng được Vô Thượng đại đạo.
Lần này y tiến vào Hỗn Độn Tinh Vực của Thượng Thiên Vực rèn luyện mấy năm, chính là chuẩn bị để đi Thánh Đạo Tàn Giới. Y muốn đi Thánh Đạo Tàn Giới chứng đạo, ở lại Tiên Giới chứng đạo không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Ngươi chính là Nghiêm Cửu Thiên?
Một thanh âm nghiêm nghị lạnh lùng truyền đến, lập tức một người đàn ông mặc tiên bào xám nhạt đã đi tới trước mặt Nghiêm Cửu Thiên.
- Ngươi là người phương nào?
Nghiêm Cửu Thiên nghe người này cũng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với y, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Người trước mắt này cực kỳ nhỏ gầy, hơn nữa chỉ có tu vi Tiên Đế sơ kỳ. Một Tiên Đế sơ kỳ lại dám kiêu ngạo như thế, há có thể không khiến Nghiêm Cửu Thiên khó chịu.
- Ta là người phương nào ngươi không cần biết, Hỗn Độn Tinh Vực tầng thứ bảy xuất hiện ba quả Tịch Đạo Quả có đúng là bị ngươi cướp đi hay không? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tiên Đế sơ kỳ cực kỳ nhỏ gầy này vẫn lạnh giọng hỏi.
Nghiêm Cửu Thiên giận quá hóa cười, một Tiên Đế sơ kỳ cũng dám ăn nói kiêu ngạo như vậy với một Tiên Đế viên mãn, y cũng còn là lần đầu tiên thấy đấy.
- Muốn Tịch Đạo Quả? Vậy hãy để bản đế cân nhắc xem ngươi có năng lực này hay không đi.
Nghiêm Cửu Thiên nói xong trên cổ tay một đường mảnh màu đen bỗng nhiên biến thành vô số tia sáng đen, những tia sáng đen này trong nháy mắt đã cấu thành một tấm lưới đen cực lớn, lưới đen không chỉ khóa chặt không gian xung quanh lại, hơn nữa còn trực tiếp chụo về hướng Tiên Đế sơ kỳ nhỏ gầy này.
Tiên Đế sơ kỳ nhỏ gầy này đưa tay đánh ra một luồng kim quang, Nghiêm Cửu Thiên phát hiện đây vậy mà lại là một thanh thiền trượng màu vàng kim. Chuôi thiền trượng màu vàng kim này chỉ có một luồng kim quang, mà một luồng kim quang này lại dễ dàng xé rách lưới đen của Nghiêm Cửu Thiên, hoàn toàn xé mở lĩnh vực Tiên Đế của Nghiêm Cửu Thiên.
Nghiêm Cửu Thiên trong lòng hoảng hốt, trừ Diệp Mặc ra, y vẫn chưa bao giờ bại bởi người cùng cấp bậc nào khác, hơn nữa còn là một kẻ tu vi thấp hơn y.
Thiền trượng màu vàng kim này lại cực kỳ đáng sợ, sau khi nổ nát lưới đen của Nghiêm Cửu Thiên, vốn chỉ có một nhúm kim quang vậy mà lại hoàn toàn tản ra, giống như hào quang Phật pháp vạn trượng chụp xuống vậy. Người thường nếu như ở bên ngoài thấy Phật quang vạn trượng này hạ xuống, thậm chí đã muốn thành kính quỳ sụp xuống.
Nghiêm Cửu Thiên không phải những người đứng xem này, y là người ở dưới Phật quang vạn trượng này. Chính vì vậy, y mới cảm giác được quỷ dị, đây rõ ràng là Phật quang vạn trượng, thế nhưng khi rơi xuống rồi lại đáng sợ âm u như ma quỷ địa ngục.
Nghiêm Cửu Thiên không phải là người không có kiến thức, trong nháy mắt y đã hiểu đây là cái công pháp gì rồi, đây là Đại Khôn Thần Ma Điển. Đại Khôn Thần Ma Điển là công pháp Ma đạo đáng sợ nhất, tương truyền công pháp này là đại năng của Ma Tộc để lại, sao tại Tiên Giới còn có người dùng? Đáng sợ hơn là, cái người thi triển Đại Khôn Thần Ma Điển này, còn dùng Phật quang cùng Ma Điển kết hợp lại.
Đại khôn Thần Ma Điển nếu như có thể thi triển ra Phật quang, vậy cũng không gọi Đại Khôn Thần Ma Điển nữa, gọi luôn là Đại Khôn Phật Quang Điển tốt hơn.
- Không đúng, pháp bảo của ngươi là của đệ nhất cao thủ Công Dã Thương Minh của Nam Minh Thiên Thiền Viện đã từng dùng, pháp bảo của y sao lại ở trong tay ngươi?
Nghiêm Cửu Thiên lớn tiếng hỏi.
Miệng y nói, đồng thời sợi tơ bằng sương đen trong tay hóa thành vô số mũi nhọn, những mũi nhọn đen này đánh ra, ngăn trở vô số Phật quang vạn trượng này.