Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 219: Báo thù không tổn thương



Tâm trạng đang bị kích động, Tĩnh Tức không ngờ rằng Diệp Mặc lại ôm chầm lấy cô như vậy, cô đang muốn tức giận, nhưng một lần nữa cô lại cảm thấy được hương vị dương cương rất nam tính. Cả người cô mềm nhũn ra. Hôm qua Diệp Mặc đã cõng cô hai tiếng đồng hồ, trong lòng cô chỉ có sát khí, nhưng bây giờ lại có chút lửa nóng.
Diệp Mặc cảm nhận được cơ thể Tĩnh Tức đang bắt đầu nóng lên và có chút tê liệt, hắn không hề nghĩ đến điều gì khác mà nhanh chóng đánh ký hiệu thần thức lên sau áo cô.
Diệp Mặc đánh kí hiệu rất nhanh, không đến mấy hơi thở, hắn đã đánh xong ký hiệu. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tay thì thấy Tĩnh Tức đã ôm chặt sau lưng hắn, hơn nữa ánh mắt cũng có chút lạ thường.
Người phụ nữ này không phải động tình rồi đấy chứ, Diệp Mặc giật mình, đang muốn nói thì Tĩnh Tức thở hổn hển, ánh mắt mơ màng nói:
- Anh Thả, hãy ôm em vào phòng.
Quả nhiên là động tình rồi, lại còn nghĩ mình là anh Thả của cô ta, Diệp Mặc không hề muốn lên giường với người phụ nữ này. Lần đầu tiên của hắn nếu như phải cùng đạo cô đen tối này thì thà hắn tự làm còn hơn.
Tuy sự quyến rũ của đạo cô rất lớn, hơn nữa Diệp Mặc cũng có chút động lòng, nhưng Diệp Mặc đã từng tu luyện đến Trúc Cơ. Động lòng với phụ nữ thì đây cũng không phải lần đầu tiên, ngay Ninh Khinh Tuyết hắn còn nhịn được, huống hồ là vị đạo cô mà hắn không mấy thoải mái. Hắn là một người rất có quy tắc, nếu không phải là người mà hắn thích thì kiểu tình dục này hắn vẫn có thể khống chế được.
Nhưng Diệp Mặc sẽ không bỏ qua cơ hội, hắn đưa tay luồn vào mái tóc của Tĩnh Tức đánh một ký hiệu thần thức trên bím tóc rồi mới lay lay Tĩnh Tức:
- Tử Nhi, em không sao chứ?
Tĩnh Tức nhìn người yêu chậm rãi đi về phía mình và giang tay ôm lấy cô, sau đó nói những lời âu yếm bên tai cô. Khi cô đang động tình thì bị Diệp Mặc lay tỉnh.
Tĩnh Tức lập tức phản ứng, nhìn Diệp Mặc sững sờ trong chốc lát, rồi rất nhanh trở nên cứng đơ, cô buông tay, sờ lên mái tóc mình, mắt cô lộ vẻ hận thù.
Sau đó nhìn chằm chằm Diệp Mặc thật lâu mới lên tiếng:
- Đại Hổ, việc lúc nãy... Ồ, thôi, tôi đi trước đây, anh đợi tôi trở về, việc bái sư anh không nên gấp gáp, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.
Khi Tĩnh Tức xoay người đi ra sân, chính cô cũng cảm thấy mông lung, vừa nãy cô không hề tức giận, thậm chí còn không lỡ ra tay giết Đại Hổ. Dựa vào khả năng hồi phục đến nay của cô, muốn giết một người bình thường hẳn là không có chút khó khăn gì. Cô lắc đầu, ngoài kẻ bạc tình kia ra, đây là lần đầu tiên cô nương tay.
Vui vẻ nói rằng cô đã giết kẻ phụ lòng kia rồi nhưng chỉ có cô biết, cô không có giết y. về việc trước mặt của y, đem người đàn ông khác ra đùa giỡn, những việc cô làm chỉ là những người đàn ông cô đưa về đều đã bị giết mà thôi.
Diệp Mặc cẩn thận đi theo sau mà hắn không dám bám theo quá sát, nhưng Tĩnh Tức đã bị đánh dấu ký hiệu thần thức, cho dù không theo sát thì hắn cũng sẽ không mất dấu.
Tĩnh Tức đi chưa bao xa đã lấy điện thoại ra gọi, hôm qua khi Diệp Mặc cõng cô vẫn chưa phát hiện ra cô có điện thoại, hiện giờ có, rõ ràng là tối hôm qua lấy.
Diệp Mặc cách cô quá xa nên chỉ nghe thấy một câu, ném xuống vách núi.
Mặc dù Diệp Mặc không nghe rõ hết cuộc điện thoại của Tĩnh Tức nhưng hắn có thể đoán ra một phần. Người phụ nữ này chắc chắn là gọi người đến ra tay với hắn, nhất định là nói giết hắn, sau đó ném hắn xuống vách núi. Nếu cô ta đã muốn gọi người đến thì Diệp Mặc không tiếp tục theo dõi nữa, chỉ có thể đợi người cô ta gọi tới.
Diệp Mặc lại trở về biệt thự, hắn không phải đợi lâu, mới chưa đến một giờ thì đã có một chiếc xe đi tới. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ra khỏi xe, bộ dạng không mấy cường tráng, nhưng vừa nhìn Diệp Mặc đã nhận ra công lực của người này đã đạt đến kỳ đầu của hoàng cấp, xem như là một cao thủ.
- Anh là Đại Hổ à?
Người mới đến ra hiệu tay với Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Không sai, anh là ai?
Người đàn ông cười ha hả rồi nói:
- Tôi tên Điền Ba, sư muội Tĩnh Tử Nhi bảo tôi đến đưa cậu lên núi, sư phụ của cô ấy đã đồng ý rồi nhưng muốn kiểm tra một chút xem cậu có tu luyện được không, nếu như không được thì cô ấy cũng không có cách nào.
Diệp Mặc gật gật đầu, hắn biết người đàn ông này đến giết hắn, nhưng hắn cũng biết người giống như Tĩnh Tức thì hắn tuyệt đối sẽ không thể hỏi ra điều gì từ Điền Ba, cho nên hắn cũng lười hỏi.
Diệp Mặc không hỏi, Điền Ba cũng ít nói, hai người chỉ biết leo núi. Đường Điền Ba đi rất hẻo lánh, toàn là những con đường nhỏ núi đá, thậm chí ở nhiều chỗ ngay đường cũng không có.
Đi được khoảng hơn hai tiếng, Diệp Mặc đoán chừng đã leo lên rất cao, Điền Ba mới dẫn hắn đến bên vách núi nói:
- Người anh em, sức khỏe anh cũng tốt đấy chứ!
Diệp Mặc làm động tác thở dốc, rồi cười cười nói:
- Cũng được, trước đây tôi thường leo núi, cũng rèn luyện được một chút.
Nói xong Diệp Mặc quét thần thức xuống vách núi, Diệp Mặc đoán chỗ vách núi này cao mấy trăm mét, hơn nữa giống như là dao gọt vậy, Diệp Mặc chỉ phát hiện ra một góc nhỏ nhô ra ở chỗ năm mươi, sáu mươi mét, thẳng xuống phía dưới một trăm mét đều không có chỗ đặt chân. Phía dưới một trăm mét ấy không phải là nơi thần thức của Diệp Mặc có thể quét tới.
- A, ở đây có thứ gì này?
Điền Ba đến bên vách núi, nói có chút kì lạ.
Diệp Mặc liền đi tới, nói theo:
- Là cái gì, tôi đến xem xem.
Đồng thời cố ý đưa lưng cho Điền Ba, hắn biết Điền Ba muốn động thủ rồi.
Quả nhiên Diệp Mặc vừa đi tới vách núi thì Điền Ba lập tức dùng lực đẩy lưng hắn. Diệp Mặc "a" lên một tiếng tiếng rồi rơi xuống như sao băng.
Diệp Mặc đã tính được mấy vị trí, ở chỗ nhô ra cách năm mươi mét điểm một chút, sau đó hắn phát hiện thêm một chỗ nhô ra nữa ở khoảng bảy, tám mươi mét. Diệp Mặc tiếp tục nhảy xuống, dừng ở chỗ nhô ra ấy rồi sử dụng Ngự Phong Thuật rút vào, sau đó lấy đao ra rất nhanh, đào một khối nham thạch ném xuống, lúc này mới ẩn nấp mình.
Quả nhiên Diệp Mặc vừa ẩn nấp xong thì Điền Ba ở phía trên đã nói:
- Người anh em, làm quỷ rồi đừng trách tôi, tôi cũng là phụng mệnh hành sự, chỉ trách anh đã thích nhầm người.
Nói xong, Điền Ba lấy điện thoại, nhấn phím:
- Đã làm xong, ồ, được. Anh ở Lưỡng Lộng Nhai đợi em.
Nghe xong Diệp Mặc thấy trong lòng vui vẻ, xem ra đạo cô Tĩnh Tức kia muốn đến, cái này dễ làm rồi, bằng không đợi Điền Ba rời đi, tuy hắn có ký hiệu thần thức, song muốn tìm Tĩnh Tức cũng không phải chuyện dễ. Dù sao địa hình ở Vô Lượng Sơn rất phức tạp, hắn bây giờ còn không thể bay được.
Diệp Mặc không phải đợi lâu, mới chưa đầy một giờ đồng hồ, hắn đã nghe thấy tiếng của Tĩnh Tức. Chỉ đáng tiếc, hắn ở dưới vách núi sâu hơn một trăm mét nên thần thức không thể dò được.
- Rất được, anh làm rất tốt, ở đây có một pháp quyết cơ bản, anh cầm trước đi...
Tĩnh Tức nói xong, Diệp Mặc liền nghe thấy tiếng cảm ơn của Điền Ba.
Không lâu sau, tiếng hét kinh hoàng của Điền Ba truyền đến:
- Tĩnh Tức, em lại dám giết anh...
Giọng nói đột nhiên ngưng hẳn, tiếp đó Diệp Mặc nhìn thấy trước mắt một thân hình rơi xuống rất nhanh, một hồi sau hắn mới nghe thấy tiếng vọng truyền đến.
Lợi hại, Diệp Mặc thầm thốt lên, người phụ nữ này quả thật rất lợi hại, chỉ là nghĩ không ra tại sao cô ta lại không tự tay giết mình.
Hắn luôn chú ý đến bước chân ở phía trên, một khi Tĩnh Tức rời khỏi, hắn sẽ lập tức đi lên đuổi theo cô. Nhưng đã lâu rồi mà Diệp Mặc không nghe thấy tiếng bước chân của Tĩnh Tức, trong lòng hắn có chút buồn bực, chẳng lẽ người phụ nữ này chưa đi?
Đang lúc Diệp Mặc nghi ngờ không hiểu thì giọng nói của Tĩnh Tức cất lên:
- Đại Hổ, tuy rằng anh đã cứu tôi nhưng anh đã nhìn cơ thể của tôi, Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Tôi đã từng thề, chỉ cần những người đàn ông nào xem qua cơ thể tôi, đều phải giết. Nhưng tôi lại động lòng với anh, anh biết không, buổi sáng giây phút ấy, tôi quả thật muốn đem tấm thân này cho anh, thế nhưng anh lại thức tỉnh tôi, anh thật ngốc.
- Điền Ba giết anh, tôi đã thay anh báo thù rồi, anh hãy yên nghĩ.
Diệp Mặc tức giận đến mức suýt chút nữa thổ huyết, da người phụ nữ này thật dày, rõ ràng là cô ta gọi Điền Ba đến giết mình mà bây giờ lại bị cô nói đường hoàng như thế, kiểu báo thù này, thực sự tổn thương không nổi.
- Anh nói tôi rất đẹp, tôi thực sự rất đẹp ư? Nhưng trái tim tôi đã bị người kia lấy đi mất rồi. Xin lỗi, Đại Hổ, có lẽ khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm anh.
Giọng nói của Tĩnh Tức dừng hẳn, tiếp sau đó là sự lặng im kéo dài.
Diệp Mặc thầm thốt lên, người phụ nữ này là một kẻ điên, hoàn toàn là một kẻ điên. Trong lòng hắn chỉ lo cho Lạc Tố Tố, ở bên cạnh một kẻ điên như thế, cô có thể sống tốt sao? Tốt nhất là khiến cho kẻ điên này và Lạc Tố Tố không có bất kì quan hệ nào.
Lại một hồi lâu, khi Diệp Mặc không kiên nhẫn chờ đợi được nữa thì Tĩnh Tức bỗng nhiên cười như điên:
- Sư tỉ, chị nghĩ rằng chị đem cho con gái rồi thu nhận lại làm đồ đệ thì chị có thể tránh được tôi sao? Chị vĩnh viễn cũng không ngờ con gái của chị cũng mau chóng giống chị thôi, ha ha…
- Con gái chị thật giống chị, cũng không phải đồ tốt, chỉ ra ngoài một chuyến mà đã nghĩ đến đàn ông, quay trở về rồi mà trái tim cũng không yên. Có lúc, tôi thực sự muốn xem người mà con gái chị nhớ đến là người như thế nào, sư tỉ, chị biết tôi muốn làm gì không? Tôi rất muốn để cho con gái chị nhìn thấy cảnh tôi và người đàn ông của nó lên giường, đáng tiếc chị chết rồi.
- Nếu như chị chưa chết, nhìn thấy người đàn ông mà con gái chị thích lên giường với tôi, chị sẽ ngạc nhiên chứ? Dù rằng tôi đã vì tên khốn ấy mà sống vậy bao nhiêu năm nhưng tôi không ngại đem lần đầu tiên của mình cho người đàn ông của con gái chị đâu, ha ha…
Diệp Mặc lắc đầu, đạo cô này quả thực không thể nói lý, tình trường đã thất bại, lại còn liên lụy đến đời sau của sư tỉ, bây giờ thậm trí ngay cả con gái của sư tỉ cũng không tha. Đoán chừng cô ta chưa sống ở bên ngoài thì phải, nếu cô ta một mình sống trong thành phố, nói không chừng đã sớm tự tử vì thất tình.
Nhưng Diệp Mặc nghĩ lại, đạo cô này có chút đáng thương, cô ta cũng được coi là một người phụ nữ si tình, chỉ có điều đã theo lầm người.
Khi Diệp Mặc không nhẫn nại được nữa thì phía trên truyền đến tiếng động đạo cô rời đi, Diệp Mặc lập tức nhảy lên, tay nhấn liên tục vào vách đá dựng đứng, trơn tuột, và nhờ phối hợp với Ngự Phong Thuật mà hắn lên tới đỉnh núi rất nhanh.
Nhìn thấy một thứ trên đỉnh núi, Diệp Mặc ngây ngẩn cả người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...