Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2165: Thanh Như Hiểu Thiên thăng cấp
- Chị Băng Du, em cũng đã là Huyền Tiên viên mãn rồi, Tiên tủy trì tốt như này, Mộ Vô Song kia không ngờ lại không lấy đi, quả đúng là người tốt. Haiz, chị Băng Du, sao chị lại không tu luyện?
Ức Mặc từ trong Tiên tủy trì đứng dậy, kinh ngạc nói. Cô chỉ nói được một nửa, liền nhìn thấy Chân Băng Du đứng một bên không tu luyện.
Chân Băng Du mỉm cười nói:
- Chị đã là Tiên Vương viên mãn rồi. Không thăng cấp Tiên Tôn, tiếp tục tu luyện cũng chỉ có thể cô đọng tiên nguyên của mình mà thôi. Tư chất của chị không dùng Tôn Ý Đan, muốn thăng cấp lên Tiên Tôn cũng có chút khó khăn. Ức Mặc bây giờ em đã là Huyền Tiên viên mãn rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đi, đợi em thăng cấp lên Đại Ất Tiên rồi tính tiếp.
- Nhưng mà chị Băng Du, em cũng không có Thái Ất Đan.
Ức Mặc có chút lưu luyến nhìn Tiên tủy trì trong này nói, nơi này tu luyện không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với lúc trước cô dùng tiên tinh tu luyện.
Chân Băng Du cười nói:
- Chị có rồi, đi thôi, đừng lo lắng về Thái Ất Đan.
Thái Ất Đan của Chân Băng Du là lúc trước Diệp Mặc đưa cho cô, nhưng không ngờ, bây giờ Ức Mặc cũng có thể dùng rồi. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Không độ kiếp trong này sao?
Ức Mặc vẫn còn chút không nỡ nhìn Tiên tủy trì.
- Chắc chắn không thể độ kiếp trong này, người đến đây mặc dù ít, nhưng không phải không có, một khi độ kiếp khiến người ta chú ý đến, đợi lát nữa chúng ta muốn đến tu luyện cũng khó khăn.
Chân Băng Du vội vàng nói.
Ức Mặc và Chân Băng Du mau chóng rời khỏi Tiên tủy trì, Chân Băng Du vốn dĩ định dẫn Ức Mặc đi tìm một nơi thoáng đãng để độ kiếp. Chỉ có điều hai người vừa mới đi được vài canh giờ, từng tiếng sét ầm ầm thu hút sự chú ý của Chân Băng Du.
Lập tức Ức Mặc cũng nhìn thấy những tia sét ầm ầm kia:
- Chị Băng Du, đó có phải là có người đang độ kiếp không?
Chân Băng Du gật đầu:
- Đúng vậy, hơn nữa còn là độ Tiên Vương lôi kiếp, thế là có người thăng cấp lên Tiên Vương rồi. Chị dẫn em đến đó xem Tiên Vương lôi kiếp, đợi lát nữa cũng có chút giúp đỡ khi em thăng cấp lên Đại Ất Tiên.
Ức Mặc cùng với Chân Du Băng với tốc độ cực nhanh đến nơi độ kiếp, Chân Băng Du còn chưa nói gì, Ức Mặc liền mừng rỡ thốt lên:
- Chị Bắc Vi…
Chân Băng Du lúc này cũng nhận ra người đang độ kiếp chính là Tô Tĩnh Văn, còn đứng bảo vệ bên cạnh không ngờ lại là Đường Bắc Vi. Sau khi bọn họ tiến vào liền tìm qua hai người này, chỉ có điều vẫn chưa tìm thấy mà thôi. Nhưng không ngờ, lần độ kiếp này lại gặp được.
- Em là Ức Mặc…
Tô Tĩnh Văn độ kiếp, Đường Bắc Vi vẫn căng thẳng đứng bên ngoài quan sát, Chân Băng Du và Ức Mặc vừa đến cô liền nhìn thấy, khi Ức Mặc gọi cô, cô đồng thời cũng nhận ra, lập tức vui mừng lao đến, ôm lấy Ức Mặc.
- Ức Mặc em chẳng những phi thăng, còn là Huyền Tiên viên mãn, đúng là tốt quá…
Đường Bắc Vi đương nhiên biết sự yêu mến của anh trai mình với Ức Mặc, bây giờ nhìn thấy Ức Mặc bình yên vô sự, trong lòng vui sướng quả thực không thể nào hình dung được.
Ầm ầm ầm…
Mấy đường lôi kiếp rơi xuống ngắt đứt sự thân mật của Ức Mặc và Đường Bắc Vi.
Đường Bắc Vi lúc này mới tỉnh ngộ lại, mau chóng nói:
- Ức Mặc, anh trai biết êm đến đây rồi, chắc chắn sẽ rất vui mừng. Bây giờ chị Tĩnh Văn đang độ Tiên Vương lôi kiếp, đợi sau khi chị Tĩnh Văn độ kiếp xong, thì chúng ta nói chuyện được chứ.
Ức Mặc ừ một tiếng, kéo tay Chân Băng Du nói:
- Chị Băng Du, đây là cô của em Đường Bắc Vi, em quen gọi là chị rồi. Người độ kiếp kia chính là dì Tĩnh Văn của em.
Chân Băng Du khẽ cười:
- Chị biết Bắc Vi mà.
- Chị Băng Du, cám ơn chị đã giúp đỡ Ức Mặc.
Đường Bắc Vi lúc này mới có thời gian bước đến chào hỏi Chân Băng Du, ba người nói chuyện vài câu, liền chăm chú nhìn Tiên Vương lôi kiếp của Tô Tĩnh Văn.
Tô Tĩnh Văn tư chất vô cùng nghịch thiên, cộng thêm tài nguyên cao cấp mà Diệp Mặc để lại, tiến độ tu luyện lại càng tiến triển cực nhanh. Lôi kiếp Tiên Vương đối với cô mà nói, quả thực cũng chẳng là gì.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, Tô Tĩnh Văn cũng đã độ xong lôi kiếp Tiên Vương, bắt đầu củng cố tu vi.
Thấy Tô Tĩnh Văn bắt đầu củng cố tu vi, ba người Đường Bắc Vi mới yên lòng, bắt đầu cùng nhau tự thuật lại những gì đã nhìn thấy trong Hỗn Độn Tinh Vực.
- Chị Bắc Vi, đợi lát nữa em dẫn chị đến một nơi cực tốt để tu luyện, nơi đó có một Tiên Tủy Trì vô cùng lớn, em có thể thăng cấp đến Huyền Tiên viên mãn, chính là nhờ vào Tiên Tủy Trì đó.
Ức Mặc không giấu nổi bí mật mình tu luyện nhanh chóng liền nói với Đường Bắc Vi.
- Ức Mặc, cha của con rất lo lắng cho con, bây giờ dì cũng yên tâm hơn rồi.
Mấy người nói chuyện một lúc, Tô Tĩnh Văn cũng đã củng cố được chút ít tu vi của mình, liền vội vãn đến tụ họp.
Chân Băng Du và Tô Tĩnh Văn vốn quen biết nhau, lần trước gặp còn có chút ngăn cách, lần này vì liên quan đến Ức Mặc, mọi người lại trở nên vô cùng thân mật.
Bốn người nói chuyện bất tri bất giác cũng đã nói được hơn một canh giờ rồi, Tô Tĩnh Văn lúc này mới nhớ ra nói:
- Chị Băng Du, chị cũng phải độ kiếp đi, đợi sau khi chị thăng cấp lên Tiên Tôn rồi, chúng ta cũng không cần lo lắng gì trong Hỗn Độn Tinh Vực này nữa.
Chân Băng Du cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tự giễu cười nói:
- Đợi giao Ức Mặc cho hai người xong, tôi phải đến Thượng thiên cực tìm cơ hội thăng cấp lên Tiên Tôn.
Tô Tĩnh Văn lúc này mới nhớ ra đồ đều nằm trong tay mình, mau chóng lấy một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Chân Băng Du nói:
- Chị Băng Du, đồ chị tu luyện đều ở chỗ của em.
Chân Băng Du nghi ngờ nhận lấy nhẫn trữ vật mà Tô Tĩnh Văn đưa cho nói:
- Đồ cho chị tu luyện?
- Chị xem qua là biết.
Tô Tĩnh Văn nhoẻn miệng cười nói.
Thần thức của Chân Băng Du lập tức liền quét vào trong nhẫn trữ vật, sau đó tay cô run lên, súyt chút nữa đánh rơi nhẫn trữ vật, Tôn Ý Đan, Tịch Tôn Đan, Thái Hư Kết Thực Đan, Thái Vi Đế Hoàn Đan… tiên tinh, tiên linh mạch cực phẩm…
Có nhiều đồ như này cần gì phải tìm tài nguyên tu luyện nữa?
- Nhưng chị…
Chân Băng Du rất muốn nói cô thích Diệp Mặc không liên quan gì đến những thứ này, trái tim của cô sớm đã bị Diệp Mặc chiếm cứ rồi, cho dù không có một viên tiên tinh, cô vẫn thích Diệp Mặc. Nhưng nếu dùng những thứ này đổi lấy không thích Diệp Mặc nữa, thì cô thà rằng không cần chúng nữa.
Đừng nhìn Chân Băng Du lớn lên trong Tiên giới, tuổi tác kinh nghiệm dường như cũng phong phú hơn Tô Tĩnh Văn, nhưng nếu nói đến chuyện tình cảm, mười Chân Băng Du cũng không bì được với Tô Tĩnh Văn. Chân Băng Du không nói nên lời, Tô Tĩnh Văn cũng đã hiểu ý của Chân Băng Du, chủ động bước lên trước cầm chặt tay Chân Băng Du nói:
- Chị Băng Du, nếu như trong lòng anh ấy không có chị, thì sẽ không để lại những thứ này. Chị đừng lo lắng, đây không phải là em làm chủ tặng.
- Vậy thì tốt rồi, chị Băng Du độ kiếp trước, em độ kiếp cuối cùng.
Ức Mặc lập tức vui mừng nói.
…
Diệp Mặc vì xé rách không gian hội trường đấu giá, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, khi hắn nằm trong Thế giới trang vàng, lúc này mới thở phào. Hắn chắc rằng nếu hai người trong hội đấu giá không phải là Hỗn nguyên Thánh đế, cho dù là bán bộ Hỗn nguyên, cũng không thể nào xé rách được không gian trong này. Hơn nữa cho dù Hỗn nguyên Thánh đế xé rách hư không, cũng chưa chắc sẽ cùng giới diện với hắn. Hư không ngàn vạn, ai biết sẽ ở nơi nào? Lùi một bước mà nói, cho dù xé rách cùng một nơi, xuất hiện trong cùng một giới diện, vị trí cuối cùng có lẽ cũng có thể ngoài trăm tỉ dặm.
Hắn mặc dù có thể xé rách không gian hội đấu giá, chủ yếu còn là sự đáng sợ của Thí Đạo thương. Nếu không có Thí Đạo thương, dựa vào bảy mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn của hắn, e rằng cũng không thể nào xé rách được hư không căn phòng của hắn.
Thí Đạo thương đáng sợ như vậy, Diệp Mặc không biết hòa tan nó là chuyện tốt hay xấu.
Nằm trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc dần dần chữa trị vết thương, có sự trợ giúp của Cây Hỗn Độn, nguyên khí của hắn cũng khôi phục rất nhanh.
Lúc này trong Thế giới trang vàng cực kỳ yên tĩnh, đến Vô Ảnh cũng biết tu luyện rồi, những người khác lại càng không lãnh phí thời gian.
Mấy ngày sau, vết thương của Diệp Mặc dưới sự trợ giúp của Cây Hỗn Độn cũng đã được chữa khỏi, tinh huyết bị tổn thất cũng được bù đắp đầy đủ.
Cảm giác mình không sao nữa, Diệp Mặc mới cẩn thận phóng thần thức của mình ra khỏi Thế giới trang vàng, trong thần thức của hắn xuất hiện một vùng tăm tối, nhưng khác với hư không bình thường chính là, hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại hư không nào như này.
Diệp Mặc cũng trải qua rất nhiều các loại hư không và vết nứt không gian, nhưng trong hư không vì có rất nhiều thiên thạch phát sáng, còn có một số ngôi sao thậm chí còn có các loại môi trường không biết tên trôi nổi trong hư không, cho nên hắn có thể nhìn thấy một số ánh sáng mênh mông. Hư không giống như khoảng đen kịt trước mắt này, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Diệp Mặc thu hồi thần thức lại, cũng không vội vã ra khỏi Thế giới trang vàng, hắn là một Dục đạo Thánh đế đỉnh phong, cho dù không có Thế giới trang vàng, hắn cũng không sợ mất đi phương hướng trong hư không.
Lúc này thứ đầu tiên mà Diệp Mặc lấy ra chính là Quang Minh Tâm, nếu nói Quang Minh Tâm này là hắn liều mạng đổi lấy, thì cũng không sai chút nào. Đừng nhìn hắn rời khỏi Hư Thị rất đơn giản, thực tế nếu như hắn không biết luyện đan, hắn không biết bố trí trận pháp, hoặc là nói hắn không có mũi tên màu vàng kim, không có Thí Đạo thương…
Những điều kiện này chỉ cần thiếu đi một thứ, hắn cũng không dễ dàng như vậy. Điều khiến Diệp Mặc rõ ràng hơn, học thêm một loại bản lĩnh, chỉ có lợi chứ không có hại. Đồng thời có thêm một bảo vật trên người, cũng không phải chuyện xấu gì.
Hắn đã từng có rất nhiều bảo vật, thứ khiến hắn kiêng kỵ nhất chính là Thí Đạo thương, Thí Đạo thương khiến hắn kiêng kỵ nhất lại khiến hắn thoát được một mạng.
Diệp Mặc dồn tâm trí của mình lại, vừa định mở Quang Minh Tâm ra, thì lại cảm thấy một đường ký hiệu thần thức. Đường ký hiệu này đặt bên trên hộp ngạc chứa Quang Minh Tâm, hắn vừa chạm tay liền cảm thấy. Hắn cũng đã tiếp xúc nhiều với các loại cấm chế thần thức hoặc dấu hiệu thần thức, đồ đã từng bị đánh dấu muốn đặt trong tay hắn, quả thực không biết tự lượng sức mình.
Diệp Mặc cười khẩy một tiếng cũng không hủy đi cấm chế này, chỉ là mở hộp ngọc ra.
Ánh sáng óng ánh của Quang Minh Tâm tỏa ra tứ phía, tạo thành khí tức đạo vận cực nóng. Hỏa linh Tiểu Thanh – Thanh Như Hiểu Thiên lập tức liền nhảy loạn xạ, Diệp Mặc không chút do dự, trực tiếp phóng hỏa linh Tiểu Thanh ra.
Hỏa linh Tiểu Thanh giống như một người bị bỏ khát vô số năm trên sa mạc vậy, lao về phía Quang Minh Tâm, chỉ trong nháy mắt ánh sáng óng ánh cực nóng của Quang Minh Tâm đã bị mồi lửa màu xanh cuốn trọn, hình thành từng vầng sáng rung động.
Sức nóng cực kỳ đáng sợ này khuếch tán ra, từng đường màu xanh chói mắt cùng với sức nóng điên cuồng phát tán ra ngoài, Diệp Mặc trong lòng thầm kinh hãi, nếu Thanh Như không phải là của hắn, thì nhiệt độ đáng sợ như này một khi tàn sát, cho dù là Thế giới trang vàng của hắn, cũng sẽ bị thiêu thành tro bụi.
Dần dần, những ánh sáng màu xanh và nhiệt độ khuếch tán ra ngoài kia lại lần nữa được Tiểu Thanh thu hồi lại. Còn nhiệt độ bên ngoài hỏa linh Tiểu Thanh càng lúc càng thấp hơn, màu xanh càng lúc càng rút lại, cuối cùng hình thành một nụ hoa màu xanh lơ lửng trước mặt Diệp Mặc.
Ức Mặc từ trong Tiên tủy trì đứng dậy, kinh ngạc nói. Cô chỉ nói được một nửa, liền nhìn thấy Chân Băng Du đứng một bên không tu luyện.
Chân Băng Du mỉm cười nói:
- Chị đã là Tiên Vương viên mãn rồi. Không thăng cấp Tiên Tôn, tiếp tục tu luyện cũng chỉ có thể cô đọng tiên nguyên của mình mà thôi. Tư chất của chị không dùng Tôn Ý Đan, muốn thăng cấp lên Tiên Tôn cũng có chút khó khăn. Ức Mặc bây giờ em đã là Huyền Tiên viên mãn rồi, chúng ta rời khỏi đây trước đi, đợi em thăng cấp lên Đại Ất Tiên rồi tính tiếp.
- Nhưng mà chị Băng Du, em cũng không có Thái Ất Đan.
Ức Mặc có chút lưu luyến nhìn Tiên tủy trì trong này nói, nơi này tu luyện không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với lúc trước cô dùng tiên tinh tu luyện.
Chân Băng Du cười nói:
- Chị có rồi, đi thôi, đừng lo lắng về Thái Ất Đan.
Thái Ất Đan của Chân Băng Du là lúc trước Diệp Mặc đưa cho cô, nhưng không ngờ, bây giờ Ức Mặc cũng có thể dùng rồi. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Không độ kiếp trong này sao?
Ức Mặc vẫn còn chút không nỡ nhìn Tiên tủy trì.
- Chắc chắn không thể độ kiếp trong này, người đến đây mặc dù ít, nhưng không phải không có, một khi độ kiếp khiến người ta chú ý đến, đợi lát nữa chúng ta muốn đến tu luyện cũng khó khăn.
Chân Băng Du vội vàng nói.
Ức Mặc và Chân Băng Du mau chóng rời khỏi Tiên tủy trì, Chân Băng Du vốn dĩ định dẫn Ức Mặc đi tìm một nơi thoáng đãng để độ kiếp. Chỉ có điều hai người vừa mới đi được vài canh giờ, từng tiếng sét ầm ầm thu hút sự chú ý của Chân Băng Du.
Lập tức Ức Mặc cũng nhìn thấy những tia sét ầm ầm kia:
- Chị Băng Du, đó có phải là có người đang độ kiếp không?
Chân Băng Du gật đầu:
- Đúng vậy, hơn nữa còn là độ Tiên Vương lôi kiếp, thế là có người thăng cấp lên Tiên Vương rồi. Chị dẫn em đến đó xem Tiên Vương lôi kiếp, đợi lát nữa cũng có chút giúp đỡ khi em thăng cấp lên Đại Ất Tiên.
Ức Mặc cùng với Chân Du Băng với tốc độ cực nhanh đến nơi độ kiếp, Chân Băng Du còn chưa nói gì, Ức Mặc liền mừng rỡ thốt lên:
- Chị Bắc Vi…
Chân Băng Du lúc này cũng nhận ra người đang độ kiếp chính là Tô Tĩnh Văn, còn đứng bảo vệ bên cạnh không ngờ lại là Đường Bắc Vi. Sau khi bọn họ tiến vào liền tìm qua hai người này, chỉ có điều vẫn chưa tìm thấy mà thôi. Nhưng không ngờ, lần độ kiếp này lại gặp được.
- Em là Ức Mặc…
Tô Tĩnh Văn độ kiếp, Đường Bắc Vi vẫn căng thẳng đứng bên ngoài quan sát, Chân Băng Du và Ức Mặc vừa đến cô liền nhìn thấy, khi Ức Mặc gọi cô, cô đồng thời cũng nhận ra, lập tức vui mừng lao đến, ôm lấy Ức Mặc.
- Ức Mặc em chẳng những phi thăng, còn là Huyền Tiên viên mãn, đúng là tốt quá…
Đường Bắc Vi đương nhiên biết sự yêu mến của anh trai mình với Ức Mặc, bây giờ nhìn thấy Ức Mặc bình yên vô sự, trong lòng vui sướng quả thực không thể nào hình dung được.
Ầm ầm ầm…
Mấy đường lôi kiếp rơi xuống ngắt đứt sự thân mật của Ức Mặc và Đường Bắc Vi.
Đường Bắc Vi lúc này mới tỉnh ngộ lại, mau chóng nói:
- Ức Mặc, anh trai biết êm đến đây rồi, chắc chắn sẽ rất vui mừng. Bây giờ chị Tĩnh Văn đang độ Tiên Vương lôi kiếp, đợi sau khi chị Tĩnh Văn độ kiếp xong, thì chúng ta nói chuyện được chứ.
Ức Mặc ừ một tiếng, kéo tay Chân Băng Du nói:
- Chị Băng Du, đây là cô của em Đường Bắc Vi, em quen gọi là chị rồi. Người độ kiếp kia chính là dì Tĩnh Văn của em.
Chân Băng Du khẽ cười:
- Chị biết Bắc Vi mà.
- Chị Băng Du, cám ơn chị đã giúp đỡ Ức Mặc.
Đường Bắc Vi lúc này mới có thời gian bước đến chào hỏi Chân Băng Du, ba người nói chuyện vài câu, liền chăm chú nhìn Tiên Vương lôi kiếp của Tô Tĩnh Văn.
Tô Tĩnh Văn tư chất vô cùng nghịch thiên, cộng thêm tài nguyên cao cấp mà Diệp Mặc để lại, tiến độ tu luyện lại càng tiến triển cực nhanh. Lôi kiếp Tiên Vương đối với cô mà nói, quả thực cũng chẳng là gì.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, Tô Tĩnh Văn cũng đã độ xong lôi kiếp Tiên Vương, bắt đầu củng cố tu vi.
Thấy Tô Tĩnh Văn bắt đầu củng cố tu vi, ba người Đường Bắc Vi mới yên lòng, bắt đầu cùng nhau tự thuật lại những gì đã nhìn thấy trong Hỗn Độn Tinh Vực.
- Chị Bắc Vi, đợi lát nữa em dẫn chị đến một nơi cực tốt để tu luyện, nơi đó có một Tiên Tủy Trì vô cùng lớn, em có thể thăng cấp đến Huyền Tiên viên mãn, chính là nhờ vào Tiên Tủy Trì đó.
Ức Mặc không giấu nổi bí mật mình tu luyện nhanh chóng liền nói với Đường Bắc Vi.
- Ức Mặc, cha của con rất lo lắng cho con, bây giờ dì cũng yên tâm hơn rồi.
Mấy người nói chuyện một lúc, Tô Tĩnh Văn cũng đã củng cố được chút ít tu vi của mình, liền vội vãn đến tụ họp.
Chân Băng Du và Tô Tĩnh Văn vốn quen biết nhau, lần trước gặp còn có chút ngăn cách, lần này vì liên quan đến Ức Mặc, mọi người lại trở nên vô cùng thân mật.
Bốn người nói chuyện bất tri bất giác cũng đã nói được hơn một canh giờ rồi, Tô Tĩnh Văn lúc này mới nhớ ra nói:
- Chị Băng Du, chị cũng phải độ kiếp đi, đợi sau khi chị thăng cấp lên Tiên Tôn rồi, chúng ta cũng không cần lo lắng gì trong Hỗn Độn Tinh Vực này nữa.
Chân Băng Du cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tự giễu cười nói:
- Đợi giao Ức Mặc cho hai người xong, tôi phải đến Thượng thiên cực tìm cơ hội thăng cấp lên Tiên Tôn.
Tô Tĩnh Văn lúc này mới nhớ ra đồ đều nằm trong tay mình, mau chóng lấy một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Chân Băng Du nói:
- Chị Băng Du, đồ chị tu luyện đều ở chỗ của em.
Chân Băng Du nghi ngờ nhận lấy nhẫn trữ vật mà Tô Tĩnh Văn đưa cho nói:
- Đồ cho chị tu luyện?
- Chị xem qua là biết.
Tô Tĩnh Văn nhoẻn miệng cười nói.
Thần thức của Chân Băng Du lập tức liền quét vào trong nhẫn trữ vật, sau đó tay cô run lên, súyt chút nữa đánh rơi nhẫn trữ vật, Tôn Ý Đan, Tịch Tôn Đan, Thái Hư Kết Thực Đan, Thái Vi Đế Hoàn Đan… tiên tinh, tiên linh mạch cực phẩm…
Có nhiều đồ như này cần gì phải tìm tài nguyên tu luyện nữa?
- Nhưng chị…
Chân Băng Du rất muốn nói cô thích Diệp Mặc không liên quan gì đến những thứ này, trái tim của cô sớm đã bị Diệp Mặc chiếm cứ rồi, cho dù không có một viên tiên tinh, cô vẫn thích Diệp Mặc. Nhưng nếu dùng những thứ này đổi lấy không thích Diệp Mặc nữa, thì cô thà rằng không cần chúng nữa.
Đừng nhìn Chân Băng Du lớn lên trong Tiên giới, tuổi tác kinh nghiệm dường như cũng phong phú hơn Tô Tĩnh Văn, nhưng nếu nói đến chuyện tình cảm, mười Chân Băng Du cũng không bì được với Tô Tĩnh Văn. Chân Băng Du không nói nên lời, Tô Tĩnh Văn cũng đã hiểu ý của Chân Băng Du, chủ động bước lên trước cầm chặt tay Chân Băng Du nói:
- Chị Băng Du, nếu như trong lòng anh ấy không có chị, thì sẽ không để lại những thứ này. Chị đừng lo lắng, đây không phải là em làm chủ tặng.
- Vậy thì tốt rồi, chị Băng Du độ kiếp trước, em độ kiếp cuối cùng.
Ức Mặc lập tức vui mừng nói.
…
Diệp Mặc vì xé rách không gian hội trường đấu giá, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, khi hắn nằm trong Thế giới trang vàng, lúc này mới thở phào. Hắn chắc rằng nếu hai người trong hội đấu giá không phải là Hỗn nguyên Thánh đế, cho dù là bán bộ Hỗn nguyên, cũng không thể nào xé rách được không gian trong này. Hơn nữa cho dù Hỗn nguyên Thánh đế xé rách hư không, cũng chưa chắc sẽ cùng giới diện với hắn. Hư không ngàn vạn, ai biết sẽ ở nơi nào? Lùi một bước mà nói, cho dù xé rách cùng một nơi, xuất hiện trong cùng một giới diện, vị trí cuối cùng có lẽ cũng có thể ngoài trăm tỉ dặm.
Hắn mặc dù có thể xé rách không gian hội đấu giá, chủ yếu còn là sự đáng sợ của Thí Đạo thương. Nếu không có Thí Đạo thương, dựa vào bảy mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn của hắn, e rằng cũng không thể nào xé rách được hư không căn phòng của hắn.
Thí Đạo thương đáng sợ như vậy, Diệp Mặc không biết hòa tan nó là chuyện tốt hay xấu.
Nằm trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc dần dần chữa trị vết thương, có sự trợ giúp của Cây Hỗn Độn, nguyên khí của hắn cũng khôi phục rất nhanh.
Lúc này trong Thế giới trang vàng cực kỳ yên tĩnh, đến Vô Ảnh cũng biết tu luyện rồi, những người khác lại càng không lãnh phí thời gian.
Mấy ngày sau, vết thương của Diệp Mặc dưới sự trợ giúp của Cây Hỗn Độn cũng đã được chữa khỏi, tinh huyết bị tổn thất cũng được bù đắp đầy đủ.
Cảm giác mình không sao nữa, Diệp Mặc mới cẩn thận phóng thần thức của mình ra khỏi Thế giới trang vàng, trong thần thức của hắn xuất hiện một vùng tăm tối, nhưng khác với hư không bình thường chính là, hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại hư không nào như này.
Diệp Mặc cũng trải qua rất nhiều các loại hư không và vết nứt không gian, nhưng trong hư không vì có rất nhiều thiên thạch phát sáng, còn có một số ngôi sao thậm chí còn có các loại môi trường không biết tên trôi nổi trong hư không, cho nên hắn có thể nhìn thấy một số ánh sáng mênh mông. Hư không giống như khoảng đen kịt trước mắt này, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Diệp Mặc thu hồi thần thức lại, cũng không vội vã ra khỏi Thế giới trang vàng, hắn là một Dục đạo Thánh đế đỉnh phong, cho dù không có Thế giới trang vàng, hắn cũng không sợ mất đi phương hướng trong hư không.
Lúc này thứ đầu tiên mà Diệp Mặc lấy ra chính là Quang Minh Tâm, nếu nói Quang Minh Tâm này là hắn liều mạng đổi lấy, thì cũng không sai chút nào. Đừng nhìn hắn rời khỏi Hư Thị rất đơn giản, thực tế nếu như hắn không biết luyện đan, hắn không biết bố trí trận pháp, hoặc là nói hắn không có mũi tên màu vàng kim, không có Thí Đạo thương…
Những điều kiện này chỉ cần thiếu đi một thứ, hắn cũng không dễ dàng như vậy. Điều khiến Diệp Mặc rõ ràng hơn, học thêm một loại bản lĩnh, chỉ có lợi chứ không có hại. Đồng thời có thêm một bảo vật trên người, cũng không phải chuyện xấu gì.
Hắn đã từng có rất nhiều bảo vật, thứ khiến hắn kiêng kỵ nhất chính là Thí Đạo thương, Thí Đạo thương khiến hắn kiêng kỵ nhất lại khiến hắn thoát được một mạng.
Diệp Mặc dồn tâm trí của mình lại, vừa định mở Quang Minh Tâm ra, thì lại cảm thấy một đường ký hiệu thần thức. Đường ký hiệu này đặt bên trên hộp ngạc chứa Quang Minh Tâm, hắn vừa chạm tay liền cảm thấy. Hắn cũng đã tiếp xúc nhiều với các loại cấm chế thần thức hoặc dấu hiệu thần thức, đồ đã từng bị đánh dấu muốn đặt trong tay hắn, quả thực không biết tự lượng sức mình.
Diệp Mặc cười khẩy một tiếng cũng không hủy đi cấm chế này, chỉ là mở hộp ngọc ra.
Ánh sáng óng ánh của Quang Minh Tâm tỏa ra tứ phía, tạo thành khí tức đạo vận cực nóng. Hỏa linh Tiểu Thanh – Thanh Như Hiểu Thiên lập tức liền nhảy loạn xạ, Diệp Mặc không chút do dự, trực tiếp phóng hỏa linh Tiểu Thanh ra.
Hỏa linh Tiểu Thanh giống như một người bị bỏ khát vô số năm trên sa mạc vậy, lao về phía Quang Minh Tâm, chỉ trong nháy mắt ánh sáng óng ánh cực nóng của Quang Minh Tâm đã bị mồi lửa màu xanh cuốn trọn, hình thành từng vầng sáng rung động.
Sức nóng cực kỳ đáng sợ này khuếch tán ra, từng đường màu xanh chói mắt cùng với sức nóng điên cuồng phát tán ra ngoài, Diệp Mặc trong lòng thầm kinh hãi, nếu Thanh Như không phải là của hắn, thì nhiệt độ đáng sợ như này một khi tàn sát, cho dù là Thế giới trang vàng của hắn, cũng sẽ bị thiêu thành tro bụi.
Dần dần, những ánh sáng màu xanh và nhiệt độ khuếch tán ra ngoài kia lại lần nữa được Tiểu Thanh thu hồi lại. Còn nhiệt độ bên ngoài hỏa linh Tiểu Thanh càng lúc càng thấp hơn, màu xanh càng lúc càng rút lại, cuối cùng hình thành một nụ hoa màu xanh lơ lửng trước mặt Diệp Mặc.