Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2122: Đừng vội cút
"Phập" một tiếng, Thủy Sắc Quang Hoa của Chúc Quang Khải phóng ra quá mức vội vàng, cuối cùng không thể hoàn toàn ngăn trở Lạc Ngân Đao Văn của Diệp Mặc, Đao Văn trực tiếp đánh xuống bả vai Chúc Quang Khải, nửa người của Chúc Quang Khải đã bị đánh bay.
- Đổng bảo chủ, cứu ta!
Chúc Quang Khải lúc này đâu còn nghĩ tới lúc trước đã nói cái gì đâu, trước tiên liền cầu cứu Đổng Yến.
Đổng Yến quanh thân đã tự động bố trí một vòng bảo hộ, những nguyên khí cuồng bạo nổ kia bị vòng bảo hộ của y ngăn trở, cũng không cách nào tiến vào trong vòng năm thước quanh y. Y làm như không trông thấy nóc cái đại điện tiếp khách này bị xốc lên vậy, không nhanh không chậm nói:
- Trước khi Chúc thành chủ động thủ ta cũng đã nói sẽ không giúp bên nào rồi mà, Đổng Yến ta cái khác không dám nói, nhưng vẫn có thể nói được làm được.
- Hành tiên hữu...
Trông thấy Đổng Yến thấy chết mà không cứu, Chúc Quang Khải lập tức dời ánh mắt nhìn về phía Hành Nhiên, đồng thời miễn cưỡng lại phóng ra Thủy Sắc Quang Hoa của mình.
Bành.
Một tiếng nổ vang, Chúc Quang Khải chỉ kêu ba chữ kia, gã còn chưa phóng ra Thủy Sắc Quang Hoa thì đã nổ tung ra, đồng thời Chúc Quang Khải cũng bị không gian sát thế của Liệt Không quyền hoàn toàn xoáy lên, nổ thành một màn máu.
Sau một khắc, Diệp Mặc đã thu hồi chiếc nhẫn, về tới chỗ ngồi.
Một đám người ngồi trong đại điện đổ nát không có nóc nhà, cũng không có vách tường có vẻ hơi buồn cười, nhưng không ai nói gì trong thời khắc này. Ngoại trừ những người quen biết Diệp Mặc ra, người của Hành Thị Thần Giác đều bị cảnh Diệp Mặc ra tay đáng sợ dọa cho sợ ngây người.
Diệp Mặc giết một Dục Đạo Thánh đế, trước sau chỉ dùng thời gian mười mấy cái hô hấp. Một Dục Đạo thành chủ vừa rồi còn sống sờ sờ ở chỗ này kêu muốn tìm Diệp Mặc tính sổ, mười mấy hơi thở sau, đã bị Diệp Mặc diệt bột phấn cũng chẳng còn.
Diệp Mặc nhìn nhìn Hành Nhiên còn có chút không dám tin nói:
- Ngươi là người tu vi cao nhất Hành Thị Thần Giác hả? Vừa rồi ta không cẩn thận phá hủy đại điện tiếp khách của Hành Thị Thần Giác...
- Không sao, không sao, cái này là chuyện nhỏ, cũ không đi thì mới không tới, đợi lát nữa ta lại lập nên một cái đại điện tiếp khách khác là được rồi.
Hành Nhiên lúc này sao còn không rõ sự lợi hại của Diệp Mặc? Xem ra Diệp Mặc giết tông chủ Đô Đình Thần Môn cũng là một mình hắn độc lập hoàn thành, không có bất cứ quan hệ nào tới Đổng Yến.
Diệp Mặc ngay cả tông chủ của Đô Đình Thần Môn cũng dám giết, giết nhị thành chủ của Thủy Vân Thần Thành cũng chẳng nháy mắt một cái, đợi lát nữa nói hắn muốn tiêu diệt Hành Thị Thần Giác, Hành Nhiên tuyệt đối sẽ không hoài nghi.
Nhưng Diệp Mặc căn bản là không cảm kích, sắc mặc trầm xuống nói:
- Ngươi không sao, nhưng ta thì lại có liên quan. Ta vừa rồi đã nói với ngươi, hôm nay ta là tới tìm phiền toái. Người ta đã giết một tên, nếu bảo ta giết nhiều thêm mấy tên, ta cũng không để ý.
Diệp Mặc rất rõ ràng quy tắc sinh tồn ở đây, nếu như hắn không có thực lực, người khác sớm đã giết hắn rồi. Nếu như hắn có thực lực, còn sợ hãi rụt rè, thì người khác cũng sẽ coi thường hắn. Cái chỗ này, có thực lực cũng không cần ra vẻ đáng thương.
Hành Nhiên trong lòng thầm than, cái gì nên tới cuối cùng cũng phải tới. Ông ta căn bản là không có nghĩ tới sẽ nhờ Đổng Yến cầu xin giùm, chỉ cần theo mắt nhìn một chút, là ông ta biết quan hệ giữa Đổng Yến và Diệp Mặc tốt hơn rất nhiều so với quan hệ với ông ta.
- Diệp các chủ có chuyện gì xin cứ sai bảo, nếu như Hành Thị Thần Giác ta có người nào mạo phạm Diệp các chủ, Hành Nhiên ta tuyệt đối sẽ không buông tha.
Hành Nhiên nói xong, đưa tay một cái tát liền vỗ ra, vừa rồi lúc lão ta vào cửa đã nhìn thấy Tố Đạo Thánh đế kia muốn động thủ với Diệp Mặc, bị một tát này của lão trực tiếp đập bay ra xa mấy ngàn thước.
Nhìn Tố Đạo Thánh đế kia trên không trung phun ra máu tươi, người khác đã biết, Hành Nhiên lần này không có nể tình.
Diệp Mặc căn bản không có xem Hành Nhiên biểu diễn, chỉ nhìn thoáng qua mẹ của Nữu Như Nam nói:
- Ta với Như Nam là bạn, trên đường gặp được Như Nam, lại nghe nói bà bị Hành Thị Thần Giác ép buộc giam giữ, đồng thời còn đánh cướp một quả Thiên Mệnh Đạo Quả của các ngươi, có phải vậy không?
Hành Nhiên nghe Diệp Mặc nói xong sắc mặc biến đổi, rốt cuộc lão đã hiểu vì sao Diệp Mặc tới Hành Thị Thần Giác rồi. Diệp Mặc cũng là vì Thiên Mệnh Đạo Quả mà đến, nếu như nói Diệp Mặc thật sự là vì cứu mẹ con Nữu Như Nam lão tuyệt đối sẽ không tin.
Hành Nhiên sau khi hiểu rõ đạo lý này, lập tức nhìn chằm chằm hai gã Dục Đạo Thánh đế khác sắc mặc trầm xuống nói:
- Chuyện này là sao?
Nếu như đổi thành một người khác đến ra mặt giúp mẹ con Nữu Như Nam, Dục Đạo Thánh đế này còn dám kiên trì nói lời bịa đặt, nhưng sự dũng mãnh và trực tiếp của Diệp Mặc, vừa rồi gã đã nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cần có nửa chữ nói dối, đó chính là kết cục lập tức bị giết. Cho dù là thái thượng tông chủ Hành Nhiên cũng không có cách nào cứu được gã.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, gã lập tức đứng lên nói:
- Bởi vì chúng tôi biết rõ Như Nam và mẹ của cô ấy đã lấy được một quả Đạo Quả, cho nên nổi lên tâm tư xấu xa... Chúng tôi đã biết chuyện này là vô cùng sai trái rồi, tôi tình nguyện bồi thường lớn nhất...
- Mất mặt đáng xấu hổ.
Hóa Đạo Thánh đế này hừ lạnh một tiếng quát mắng Dục Đạo Thánh đế này một câu, đồng thời trong lòng lại âm thầm tức giận. Một quả Thiên Mệnh Đạo Quả, nếu như bị gã đoạt được, nói không chừng còn có cơ hội tìm kiếm Đạo Nguyên, nhưng đáng tiếc lại để cho tên Diệp Mặc này biết rồi.
Lúc này Nữu Như Nam lập tức đứng lên nói:
- Thiên Mệnh Đạo Quả đó không ở trên người chúng tôi, đã bị một Dục Đạo Thánh đế lấy đi rồi, sau đó Dục Đạo Thánh đế kia cố ý để lộ khí tức của Đạo Quả, để cho chúng tôi gánh tội oan.
Mẹ của Nữu Như Nam Nữu - Thiên Diệp biết rõ lúc này nhất định phải nói ra sự thật, nếu không Diệp Mặc đi rồi, mẹ con các cô sẽ là kết cục mặc người chém giết. Cho nên tiếng nói của Nữu Như Nam vừa mới rơi xuống, bà ta liền vội vàng bổ sung:
- Đạo quả kia đúng là bị người ta lấy đi, hơn nữa ta còn một chút xíu ấn tượng vể kẻ đã lấy đi kia.
Diệp Mặc nghe mẹ Nữu Như Nam nói những lời này xong, đã biết lúc trước cô không dám nói ra là ai, nếu cô đã không dám nói, cho thấy rằng tên Dục Đạo Thánh đế đó rất có thể đang ở chỗ này.
- Ngươi nói đi, dù ngươi cho rằng là Hành Nhiên lấy đi, cũng không ai dám động tới ngươi.
Diệp Mặc ngữ khí có chút uy nghiêm đáng sợ. Đối với Hành Thị Thần Giác, hắn chẳng có tí tẹo thiện cảm nào.
Đối mặt Diệp Mặc khinh thường như thế, Hành Nhiên gần như phẫn nộ tới cực điểm, nhưng lão cũng không dám động thủ. Diệp Mặc nói những lời này, chính là muốn tiêu diệt Hành Thị Thần Giác của lão, chỉ có điều là chưa tìm được cớ mà thôi.
Nữu Thiên Diệp chỉ vào cái tên Dục Đạo Thánh đế không nói gì kia nói:
- Ta tin tưởng ta sẽ không nhận sai, kẻ đó chính là gã.
- Ngươi nói bậy, ta căn bản là chưa từng nhìn thấy Thiên Mệnh Đạo Quả.
Dục Đạo Thánh đế này vẫn luôn không nói nhiều, bây giờ Nữu Thiên Diệp chỉ vào và nói gã cầm Thiên Mệnh Đạo Quả, gã lập tức liền đứng lên nghiêm nghị phản bác. Đây cũng không phải là chuyện để nói giỡn, một khi chọc giận Diệp Mặc, là sẽ bỏ mạng đấy.
Sắc mặc Hành Nhiên cũng trầm xuống, nhìn chằm chằm tên Dục Đạo Thánh đế kia hỏi:
- Giản Giai, ngươi nói thật đi, rốt cục có phải là ngươi lấy Thiên Mệnh Đạo Quả không?
- Tông thượng, tuyệt đối không phải là tôi lấy đâu.
Dục Đạo Thánh đế tên là Giản Giai này lập tức khẳng định, ngữ khí không có nửa phần do dự.
Nữu Thiên Diệp kinh nghiệm lõi đời, bà ta biết nếu đã nói, thì nhất định phải kiên định lập trường, nếu không cuối cùng nói không chừng còn có thể khiến cho bà ta chịu thiệt. Bà ta không chút do dự đứng lên nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Ta có một bản lãnh, đó chính là bất kỳ người đàn ông nào chỉ cần từng tiếp xúc với ta, ta sẽ không quên khí tức trên thân gã.
Nữu Như Nam nghe xong lời của mẹ, đỏ bừng cả khuôn mặt. Cô hiểu rõ mẹ mình nói những lời này là có ý gì, bởi vì mẹ rất là phong lưu, cũng đã có một ít liên quan với rất nhiều người, cho nên đặc biệt mẫn cảm đối với khí tức của nam giới.
Diệp Mặc ngược lại là không ngờ tới điểm này, hắn biết rõ sau khi tu luyện tới Tiên đế, trên người đã gần như không có mùi rồi, trừ phi là người thể chất đặc thù. Nhưng vì công pháp và con đường mọi người tu luyện bất đồng, khí tức là vẫn phải có.
Giản Giai tỏ ra cực kỳ phẫn nộ, gã vừa định chỉ trích Nữu Thiên Diệp, cũng cảm giác được một cơn sóng sát ý mạnh mẽ vặn vẹo từ trên không giáng xuống. Thấm vào cốt tủy, cơn vặn vẹo này đã hoàn toàn khóa chặt gã vào trong.
- Thái Sơ Thần Văn...
Giờ khắc này Giản Giai hồn phi phách tán, Thái Sơ Thần Văn ác danh hiển hách, vậy mà lại xuất hiện ở Hành Thị Thần Giác.
Tại trong chớp nhoáng này, gã muốn mạnh mẽ né ra, chỉ có điều là lúc này Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc so với lúc trước đâu chỉ mạnh hơn mấy chục lần?
Thân thể của gã đúng là tránh thoát sát cơ của Thái Sơ Thần Văn khóa chặt, nhưng không gian vặn vẹo kia vẫn xẹt qua trên cánh tay của gã, mang đến một cột huyết vụ.
Sau một khắc cánh tay kia của gã đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Mặc, một cái nhẫn bị Diệp Mặc gượng ép gỡ xuống từ trên ngón tay đứt, cánh tay đứt lìa kia bị Diệp Mặc ném trên mặt đất như vứt bỏ cọng rơm cái rác.
Lửa giận của Hành Nhiên bị một luồng Thái Sơ Thần Văn kia giội cho không còn chút gì, chỉ có sợ hãi vô tận. Diệp Mặc vậy mà lại có đại thần thông Thái Sơ Thần Văn, loại Thần Văn hung danh hiển hách này, gã căn bản là chưa đáng được nhìn tới. Gã khẳng định nếu như gã đánh nhau với Diệp Mặc, cho dù không bị giết trong nháy mắt, thì cuối cùng cũng là kết cục hẳn phải chết.
Diệp Mặc này không biết là lai lịch gì, quả thực là đáng sợ. Lúc này gã chỉ muốn sớm một chút tống Diệp Mặc ra khỏi Hành Thị Thần Giác, loại người như Diệp Mặc này không phải là người Hành Thị Thần Giác của lão có thể kháng cự được. Còn suy nghĩ cùng Thủy Vân Thần Thành liên thủ tiêu diệt Diệp Mặc, sau khi Diệp Mặc thi triển ra Thái Sơ Thần Văn, đã sớm biến mất không còn dấu vết rồi.
Thần thức đao của Diệp Mặc đã dứt khoát phá mở cấm chế trong chiếc nhẫn của Giản Giai, đồng thời lấy ra một cái hộp ngọc từ trong chiếc nhẫn.
Hộp ngọc mở ra, một quả Đạo Quả màu vàng nằm trong hộp ngọc, tản mát ra hàng loạt hương thơm Đạo Vận.
- Thiên Mệnh Đạo Quả.
Gần như người người đều nhận ra, Đạo Quả màu vàng này đúng là Thiên Mệnh Đạo Quả.
Giản Giai sắc mặc lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt, nơi này là Hành Thị Thần Giác, không sai, nhưng người gã đắc tội thật là đáng sợ. Một kẻ có thể đơn giản chém giết Dục Đạo Thánh đế, thậm chí ngay cả cường giả Hóa Đạo đỉnh cao cũng từng giết qua. Một Dục Đạo lạc lõng như gã trong mắt người ta, cái gì cũng không bằng. Vừa rồi đơn giản bị chém đứt một tay, chính là minh chứng.
- Khốn kiếp, cút!
Hành Nhiên thoạt nhìn cực kỳ tức giận, lại một cái tát vỗ vào thân mình Giản Giai, Giản Giai bị đập bay ra ngoài.
Chỉ có điều là Giản Giai trên đường bay ra ngoài đã bị một quyền của Diệp Mặc đánh trở về:
- Đừng vội cút, trước tiên tính sổ đã rồi nói sau.
- Đổng bảo chủ, cứu ta!
Chúc Quang Khải lúc này đâu còn nghĩ tới lúc trước đã nói cái gì đâu, trước tiên liền cầu cứu Đổng Yến.
Đổng Yến quanh thân đã tự động bố trí một vòng bảo hộ, những nguyên khí cuồng bạo nổ kia bị vòng bảo hộ của y ngăn trở, cũng không cách nào tiến vào trong vòng năm thước quanh y. Y làm như không trông thấy nóc cái đại điện tiếp khách này bị xốc lên vậy, không nhanh không chậm nói:
- Trước khi Chúc thành chủ động thủ ta cũng đã nói sẽ không giúp bên nào rồi mà, Đổng Yến ta cái khác không dám nói, nhưng vẫn có thể nói được làm được.
- Hành tiên hữu...
Trông thấy Đổng Yến thấy chết mà không cứu, Chúc Quang Khải lập tức dời ánh mắt nhìn về phía Hành Nhiên, đồng thời miễn cưỡng lại phóng ra Thủy Sắc Quang Hoa của mình.
Bành.
Một tiếng nổ vang, Chúc Quang Khải chỉ kêu ba chữ kia, gã còn chưa phóng ra Thủy Sắc Quang Hoa thì đã nổ tung ra, đồng thời Chúc Quang Khải cũng bị không gian sát thế của Liệt Không quyền hoàn toàn xoáy lên, nổ thành một màn máu.
Sau một khắc, Diệp Mặc đã thu hồi chiếc nhẫn, về tới chỗ ngồi.
Một đám người ngồi trong đại điện đổ nát không có nóc nhà, cũng không có vách tường có vẻ hơi buồn cười, nhưng không ai nói gì trong thời khắc này. Ngoại trừ những người quen biết Diệp Mặc ra, người của Hành Thị Thần Giác đều bị cảnh Diệp Mặc ra tay đáng sợ dọa cho sợ ngây người.
Diệp Mặc giết một Dục Đạo Thánh đế, trước sau chỉ dùng thời gian mười mấy cái hô hấp. Một Dục Đạo thành chủ vừa rồi còn sống sờ sờ ở chỗ này kêu muốn tìm Diệp Mặc tính sổ, mười mấy hơi thở sau, đã bị Diệp Mặc diệt bột phấn cũng chẳng còn.
Diệp Mặc nhìn nhìn Hành Nhiên còn có chút không dám tin nói:
- Ngươi là người tu vi cao nhất Hành Thị Thần Giác hả? Vừa rồi ta không cẩn thận phá hủy đại điện tiếp khách của Hành Thị Thần Giác...
- Không sao, không sao, cái này là chuyện nhỏ, cũ không đi thì mới không tới, đợi lát nữa ta lại lập nên một cái đại điện tiếp khách khác là được rồi.
Hành Nhiên lúc này sao còn không rõ sự lợi hại của Diệp Mặc? Xem ra Diệp Mặc giết tông chủ Đô Đình Thần Môn cũng là một mình hắn độc lập hoàn thành, không có bất cứ quan hệ nào tới Đổng Yến.
Diệp Mặc ngay cả tông chủ của Đô Đình Thần Môn cũng dám giết, giết nhị thành chủ của Thủy Vân Thần Thành cũng chẳng nháy mắt một cái, đợi lát nữa nói hắn muốn tiêu diệt Hành Thị Thần Giác, Hành Nhiên tuyệt đối sẽ không hoài nghi.
Nhưng Diệp Mặc căn bản là không cảm kích, sắc mặc trầm xuống nói:
- Ngươi không sao, nhưng ta thì lại có liên quan. Ta vừa rồi đã nói với ngươi, hôm nay ta là tới tìm phiền toái. Người ta đã giết một tên, nếu bảo ta giết nhiều thêm mấy tên, ta cũng không để ý.
Diệp Mặc rất rõ ràng quy tắc sinh tồn ở đây, nếu như hắn không có thực lực, người khác sớm đã giết hắn rồi. Nếu như hắn có thực lực, còn sợ hãi rụt rè, thì người khác cũng sẽ coi thường hắn. Cái chỗ này, có thực lực cũng không cần ra vẻ đáng thương.
Hành Nhiên trong lòng thầm than, cái gì nên tới cuối cùng cũng phải tới. Ông ta căn bản là không có nghĩ tới sẽ nhờ Đổng Yến cầu xin giùm, chỉ cần theo mắt nhìn một chút, là ông ta biết quan hệ giữa Đổng Yến và Diệp Mặc tốt hơn rất nhiều so với quan hệ với ông ta.
- Diệp các chủ có chuyện gì xin cứ sai bảo, nếu như Hành Thị Thần Giác ta có người nào mạo phạm Diệp các chủ, Hành Nhiên ta tuyệt đối sẽ không buông tha.
Hành Nhiên nói xong, đưa tay một cái tát liền vỗ ra, vừa rồi lúc lão ta vào cửa đã nhìn thấy Tố Đạo Thánh đế kia muốn động thủ với Diệp Mặc, bị một tát này của lão trực tiếp đập bay ra xa mấy ngàn thước.
Nhìn Tố Đạo Thánh đế kia trên không trung phun ra máu tươi, người khác đã biết, Hành Nhiên lần này không có nể tình.
Diệp Mặc căn bản không có xem Hành Nhiên biểu diễn, chỉ nhìn thoáng qua mẹ của Nữu Như Nam nói:
- Ta với Như Nam là bạn, trên đường gặp được Như Nam, lại nghe nói bà bị Hành Thị Thần Giác ép buộc giam giữ, đồng thời còn đánh cướp một quả Thiên Mệnh Đạo Quả của các ngươi, có phải vậy không?
Hành Nhiên nghe Diệp Mặc nói xong sắc mặc biến đổi, rốt cuộc lão đã hiểu vì sao Diệp Mặc tới Hành Thị Thần Giác rồi. Diệp Mặc cũng là vì Thiên Mệnh Đạo Quả mà đến, nếu như nói Diệp Mặc thật sự là vì cứu mẹ con Nữu Như Nam lão tuyệt đối sẽ không tin.
Hành Nhiên sau khi hiểu rõ đạo lý này, lập tức nhìn chằm chằm hai gã Dục Đạo Thánh đế khác sắc mặc trầm xuống nói:
- Chuyện này là sao?
Nếu như đổi thành một người khác đến ra mặt giúp mẹ con Nữu Như Nam, Dục Đạo Thánh đế này còn dám kiên trì nói lời bịa đặt, nhưng sự dũng mãnh và trực tiếp của Diệp Mặc, vừa rồi gã đã nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cần có nửa chữ nói dối, đó chính là kết cục lập tức bị giết. Cho dù là thái thượng tông chủ Hành Nhiên cũng không có cách nào cứu được gã.
Sau khi hiểu rõ đạo lý này, gã lập tức đứng lên nói:
- Bởi vì chúng tôi biết rõ Như Nam và mẹ của cô ấy đã lấy được một quả Đạo Quả, cho nên nổi lên tâm tư xấu xa... Chúng tôi đã biết chuyện này là vô cùng sai trái rồi, tôi tình nguyện bồi thường lớn nhất...
- Mất mặt đáng xấu hổ.
Hóa Đạo Thánh đế này hừ lạnh một tiếng quát mắng Dục Đạo Thánh đế này một câu, đồng thời trong lòng lại âm thầm tức giận. Một quả Thiên Mệnh Đạo Quả, nếu như bị gã đoạt được, nói không chừng còn có cơ hội tìm kiếm Đạo Nguyên, nhưng đáng tiếc lại để cho tên Diệp Mặc này biết rồi.
Lúc này Nữu Như Nam lập tức đứng lên nói:
- Thiên Mệnh Đạo Quả đó không ở trên người chúng tôi, đã bị một Dục Đạo Thánh đế lấy đi rồi, sau đó Dục Đạo Thánh đế kia cố ý để lộ khí tức của Đạo Quả, để cho chúng tôi gánh tội oan.
Mẹ của Nữu Như Nam Nữu - Thiên Diệp biết rõ lúc này nhất định phải nói ra sự thật, nếu không Diệp Mặc đi rồi, mẹ con các cô sẽ là kết cục mặc người chém giết. Cho nên tiếng nói của Nữu Như Nam vừa mới rơi xuống, bà ta liền vội vàng bổ sung:
- Đạo quả kia đúng là bị người ta lấy đi, hơn nữa ta còn một chút xíu ấn tượng vể kẻ đã lấy đi kia.
Diệp Mặc nghe mẹ Nữu Như Nam nói những lời này xong, đã biết lúc trước cô không dám nói ra là ai, nếu cô đã không dám nói, cho thấy rằng tên Dục Đạo Thánh đế đó rất có thể đang ở chỗ này.
- Ngươi nói đi, dù ngươi cho rằng là Hành Nhiên lấy đi, cũng không ai dám động tới ngươi.
Diệp Mặc ngữ khí có chút uy nghiêm đáng sợ. Đối với Hành Thị Thần Giác, hắn chẳng có tí tẹo thiện cảm nào.
Đối mặt Diệp Mặc khinh thường như thế, Hành Nhiên gần như phẫn nộ tới cực điểm, nhưng lão cũng không dám động thủ. Diệp Mặc nói những lời này, chính là muốn tiêu diệt Hành Thị Thần Giác của lão, chỉ có điều là chưa tìm được cớ mà thôi.
Nữu Thiên Diệp chỉ vào cái tên Dục Đạo Thánh đế không nói gì kia nói:
- Ta tin tưởng ta sẽ không nhận sai, kẻ đó chính là gã.
- Ngươi nói bậy, ta căn bản là chưa từng nhìn thấy Thiên Mệnh Đạo Quả.
Dục Đạo Thánh đế này vẫn luôn không nói nhiều, bây giờ Nữu Thiên Diệp chỉ vào và nói gã cầm Thiên Mệnh Đạo Quả, gã lập tức liền đứng lên nghiêm nghị phản bác. Đây cũng không phải là chuyện để nói giỡn, một khi chọc giận Diệp Mặc, là sẽ bỏ mạng đấy.
Sắc mặc Hành Nhiên cũng trầm xuống, nhìn chằm chằm tên Dục Đạo Thánh đế kia hỏi:
- Giản Giai, ngươi nói thật đi, rốt cục có phải là ngươi lấy Thiên Mệnh Đạo Quả không?
- Tông thượng, tuyệt đối không phải là tôi lấy đâu.
Dục Đạo Thánh đế tên là Giản Giai này lập tức khẳng định, ngữ khí không có nửa phần do dự.
Nữu Thiên Diệp kinh nghiệm lõi đời, bà ta biết nếu đã nói, thì nhất định phải kiên định lập trường, nếu không cuối cùng nói không chừng còn có thể khiến cho bà ta chịu thiệt. Bà ta không chút do dự đứng lên nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Ta có một bản lãnh, đó chính là bất kỳ người đàn ông nào chỉ cần từng tiếp xúc với ta, ta sẽ không quên khí tức trên thân gã.
Nữu Như Nam nghe xong lời của mẹ, đỏ bừng cả khuôn mặt. Cô hiểu rõ mẹ mình nói những lời này là có ý gì, bởi vì mẹ rất là phong lưu, cũng đã có một ít liên quan với rất nhiều người, cho nên đặc biệt mẫn cảm đối với khí tức của nam giới.
Diệp Mặc ngược lại là không ngờ tới điểm này, hắn biết rõ sau khi tu luyện tới Tiên đế, trên người đã gần như không có mùi rồi, trừ phi là người thể chất đặc thù. Nhưng vì công pháp và con đường mọi người tu luyện bất đồng, khí tức là vẫn phải có.
Giản Giai tỏ ra cực kỳ phẫn nộ, gã vừa định chỉ trích Nữu Thiên Diệp, cũng cảm giác được một cơn sóng sát ý mạnh mẽ vặn vẹo từ trên không giáng xuống. Thấm vào cốt tủy, cơn vặn vẹo này đã hoàn toàn khóa chặt gã vào trong.
- Thái Sơ Thần Văn...
Giờ khắc này Giản Giai hồn phi phách tán, Thái Sơ Thần Văn ác danh hiển hách, vậy mà lại xuất hiện ở Hành Thị Thần Giác.
Tại trong chớp nhoáng này, gã muốn mạnh mẽ né ra, chỉ có điều là lúc này Thái Sơ Thần Văn của Diệp Mặc so với lúc trước đâu chỉ mạnh hơn mấy chục lần?
Thân thể của gã đúng là tránh thoát sát cơ của Thái Sơ Thần Văn khóa chặt, nhưng không gian vặn vẹo kia vẫn xẹt qua trên cánh tay của gã, mang đến một cột huyết vụ.
Sau một khắc cánh tay kia của gã đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Mặc, một cái nhẫn bị Diệp Mặc gượng ép gỡ xuống từ trên ngón tay đứt, cánh tay đứt lìa kia bị Diệp Mặc ném trên mặt đất như vứt bỏ cọng rơm cái rác.
Lửa giận của Hành Nhiên bị một luồng Thái Sơ Thần Văn kia giội cho không còn chút gì, chỉ có sợ hãi vô tận. Diệp Mặc vậy mà lại có đại thần thông Thái Sơ Thần Văn, loại Thần Văn hung danh hiển hách này, gã căn bản là chưa đáng được nhìn tới. Gã khẳng định nếu như gã đánh nhau với Diệp Mặc, cho dù không bị giết trong nháy mắt, thì cuối cùng cũng là kết cục hẳn phải chết.
Diệp Mặc này không biết là lai lịch gì, quả thực là đáng sợ. Lúc này gã chỉ muốn sớm một chút tống Diệp Mặc ra khỏi Hành Thị Thần Giác, loại người như Diệp Mặc này không phải là người Hành Thị Thần Giác của lão có thể kháng cự được. Còn suy nghĩ cùng Thủy Vân Thần Thành liên thủ tiêu diệt Diệp Mặc, sau khi Diệp Mặc thi triển ra Thái Sơ Thần Văn, đã sớm biến mất không còn dấu vết rồi.
Thần thức đao của Diệp Mặc đã dứt khoát phá mở cấm chế trong chiếc nhẫn của Giản Giai, đồng thời lấy ra một cái hộp ngọc từ trong chiếc nhẫn.
Hộp ngọc mở ra, một quả Đạo Quả màu vàng nằm trong hộp ngọc, tản mát ra hàng loạt hương thơm Đạo Vận.
- Thiên Mệnh Đạo Quả.
Gần như người người đều nhận ra, Đạo Quả màu vàng này đúng là Thiên Mệnh Đạo Quả.
Giản Giai sắc mặc lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt, nơi này là Hành Thị Thần Giác, không sai, nhưng người gã đắc tội thật là đáng sợ. Một kẻ có thể đơn giản chém giết Dục Đạo Thánh đế, thậm chí ngay cả cường giả Hóa Đạo đỉnh cao cũng từng giết qua. Một Dục Đạo lạc lõng như gã trong mắt người ta, cái gì cũng không bằng. Vừa rồi đơn giản bị chém đứt một tay, chính là minh chứng.
- Khốn kiếp, cút!
Hành Nhiên thoạt nhìn cực kỳ tức giận, lại một cái tát vỗ vào thân mình Giản Giai, Giản Giai bị đập bay ra ngoài.
Chỉ có điều là Giản Giai trên đường bay ra ngoài đã bị một quyền của Diệp Mặc đánh trở về:
- Đừng vội cút, trước tiên tính sổ đã rồi nói sau.