Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2082: Giao đấu với Chân Thánh Đế
Chỉ có điều là khí tức cuốn ngược kia chưa hoàn toàn nổ tung ra, cái cảm giác này liền từ trong thân thể Diệp Mặc đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Diệp Mặc mở to mắt, trong lòng cũng có chút không cam lòng.
Hắn biết nội lực của mình chưa đủ, Thần thông năm tháng luân hồi này cũng chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ được, có thể nói đây chỉ là lĩnh ngộ được một phần nhỏ của thần thông. Bởi vì nguyên nhân ở tu vi của bản thân hắn, không cách nào tiếp tục lĩnh ngộ được nữa, tạm thời cắt đứt. Lần sau muốn lại có loại cảm giác này nữa, cũng không biết là lúc nào.
Diệp Mặc lách mình ra khỏi Thế giới trang vàng, nhìn Vô Ảnh đứng ở trước Thời Không Thoa hỏi:
- Lần này ta bế quan là đã qua hơn nửa năm rồi hay không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Lão đại, giờ cũng đã gần một năm rồi, nhưng anh yên tâm, cho dù là chạy trốn thêm một năm nữa, người kia cũng không đuổi kịp chúng ta.
Vô Ảnh dương dương đắc ý nói.
Diệp Mặc một cái tát đánh ra:
- Tu vi của ta khôi phục rồi, còn cần chạy trốn tiếp một năm hay sao? Kia chỉ là một Dục Đạo mà thôi, cho dù là Hóa Đạo ta cũng từng đánh qua rồi.
- Đúng thế, tên kia gặp lão đại, chính là y không may.
Vô Ảnh lấy lòng vẫy vẫy đuôi nói:
- Lão đại, Hồn Thiên Bàn Long quả lần trước em nói với anh kia, chúng ta lúc nào đi đây? Em nghe Tiểu Băng Sâm nói, thứ này cất rượu là không gì bằng. Cừu Nhưỡng và Tiểu Băng Sâm đã nói qua mấy lần rồi, em không thể làm gì khác hơn là tới hỏi lão đại, hắc hắc.
Vô Ảnh rất không có nghĩa khí bảo Tiểu Băng Sâm và Cừu Nhưỡng là đầu têu chuyện này, tránh khỏi ăn một cái tát nữa.
- Chuyện bên này chấm dứt, chúng ta liền đi qua đó.
Diệp Mặc cũng biết Vô Ảnh vô cùng cần tăng lên tu vi của mình. Cho dù là Vô Ảnh không đề cập tới, hắn cũng phải tìm người hỏi han một chút, sau đó đi địa bàn của Long tộc xem xem.
Diệp Mặc sau khi bảo Vô Ảnh tiến vào Thế giới trang vàng, đồng thời làm cho Thời Không Thoa chậm lại.
Nếu như không phải là vì Cây Hỗn Độn, Chân Thánh Đế sớm đã không đuổi tiếp nữa rồi, nhưng vừa nghĩ tới Cây Hỗn Độn ở trên người Diệp Mặc, tâm tình Chân Thánh Đế liền tha thiết vô cùng. Đừng nói truy đuổi một năm, cho dù là mấy chục đến mấy trăm năm, chỉ cần có cơ hội lấy được, y sẽ không bỏ cuộc.
Lúc này y đã làm dịu tâm tình của mình, cũng không hề vội vã lập tức đuổi tới Thời Không Thoa của Diệp Mặc, mà là căn cứ theo kế hoạch của mình chậm rãi tiếp cận Thời Khôgn Thoa. Trải qua thời gian một năm, y phát hiện mục tiêu tuy còn rất xa, nhưng lại đã cách y càng ngày càng gần.
Chỉ cần dựa theo tiến độ này tiếp tục, chỉ cần hai mươi năm, không, thậm chí chỉ cần thời gian mười năm, y có thể nắm chắc ở trước mặt Thời Không Thoa rồi.
Hơn nữa y còn biết có lẽ y cũng không cần tới mười năm, Thời Không Thoa phi hành trong hư không tốc độ nhanh như thế, tiên tinh tiêu hao tuyệt đối là một con số khổng lồ.
Nhưng khi y đã điều hòa được tâm trạng gấp gáp, chuẩn bị chậm rãi đuổi theo Thời Không Thoa, y lại phát hiện Thời Không Thoa đã chậm lại.
Chân Thánh Đế chỉ nghi hoặc một lát thì trong lòng đại hỷ, y còn cho là mình ít nhất phải truy đuổi cài chục năm, không ngờ thời gian mới một năm, tên chạy trốn đằng trước này đã không xong rồi. Lúc này y cũng không muốn từ từ đuổi nữa, mà là kịp thời đẩy nhanh tốc độ.
Trong thần thức của Diệp Mặc xuất hiện một tinh cầu lớn vô cùng, hắn vốn là muốn đi lên cái tinh cầu kia chiến đấu. Lập tức liền nghĩ là nếu như bọn hắn đến trên cái tinh cầu kia chiến đấu, một tinh cầu trong hư không Tu Chân giới tuyệt đối chống cự không nổi. Bất kể cái tinh cầu này có sinh mạng hay không, Diệp Mặc cũng ngừng lại, hắn dứt khoát thu hồi Thời Không Thoa, đứng trên một tảng Vẫn thạch bay ngang qua.
Chỉ trong thời gian mấy chục hơi thở, thân ảnh Chân Thánh Đế đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Mặc.
- Ha ha ha ha… Rốt cuộc bị ta đuổi tới rồi, tiểu tử đem Cây Hỗn Độn lấy ra đi? Bổn đế cho ngươi một cái chết nhanh gọn.
Chân Thánh Đế đè nén nột tâm hưng phấn, cười ha ha.
Diệp Mặc lại cực kỳ bình tĩnh nhìn Chân Thánh Đế nói:
- Chuyện Cây Hỗn Độn dễ thương lượng, ngươi nói cho ta biết, ngươi làm thế nào từ Tiên giới đi vào Tu Chân giới? Ta từ nơi ấy tới, nhưng đã tiêu hao tâm tư cực lớn.
Trên thực tế đây là Diệp Mặc khoác lác, hắn có thể đi vào Tu Chân giới và bản thân hắn chẳng có quan hệ gì cả. Có thể nói hắn đúng là đã hao hết tâm tư muốn đi vào Tu Chân giới, nhưng trên thực tế, hắn căn bản là không tới được. Cuối cùng vẫn phải ở bên trong khe hở hư không của Thần Phần Vực, may mắn tới được đại lục Thần Khung.
- Xem ra ta đã xem trọng ngươi rồi, còn tưởng rằng ngươi là một Thánh Đế. Nhưng ngươi chỉ là một Tiên Đé, có thể từ Tiên giới phá không đến Tu Chân giới, còn không bị áp chế tu vi, đã vô cùng giỏi rồi. Nế như ta không nhìn lầm, ngươi hẳn là nắm trong tay một loại pháp tắc.
Chân Thánh Đế sau khi cười to xong, tỏ ra an tĩnh, ngược lại còn tán dương Diệp Mặc vài câu.
Diệp Mặc cũng không nói gì, hắn đang chờ Chân Thánh Đế trả lời câu hỏi của hắn.
- Cho dù là một Tiên Đế, nắm trong tay một loại quy tắc, cũng không cách nào hoàn toàn che giấu được Cây Hỗn Độn, trừ phi Cây Hỗn Độn đã nhận ngươi làm chủ nhân. Hoặc là ngươi có một thế giới đầy đủ hết ngũ hành, nếu không thì chính là ngươi có thế giới Hỗn Độn …
Lúc Chân Thánh Đế nói đến thế giới Hỗn Độn, con mắt đều lóe sáng.
Trước khi Thánh đạo niết bàn, trong Tiên giới cũng coi là Thánh Đế có nhiều đồ tốt nhất, nhưng cho dù là y cũng không có thế giới Hỗn độn.
- Ngươi nói nhảm nhiều quá đấy, ta hỏi ngươi làm thế nào từ Tiên giới xuống.
Diệp Mặc thật sự là nhịn không nổi. Nếu như không phải là muốn biết đối phương làm thế nào từ Tiên giới xuống, hắn đã sớm động thủ rồi.
- Tiên giới? Ha ha …
Chân Thánh Đế cười ha ha:
- Lúc trước ta vì Tiên giới, đã thiêu đốt tuổi thọ và Tiên nguyên của mình giết tên đại năng thánh đạo xâm phạm kia, nhưng một vài tên xảo trá của Tiên giới lại đánh lén ta. Ta bây giờ ngược lại còn phải cảm kích bọn chúng, nếu như không phải do bọn chúng liên thủ phá vỡ hàng rào Tiên giới, ta cũng không cách nào bao lấy nguyên thần của mình lao ra khỏi Tiên giới được …
Diệp Mặc lập tức hiểu người trước mắt này là ai, lập tức liền hỏi:
- Thì ra ngươi chính là Chân Thánh Đế, lúc trước là Thánh Đế đứng đầu Tiên giới.
- Đúng vậy, ta chính là Chân Thánh Đế.
Chân Thánh Đế ngạo nghễ nói, Diệp Mặc từ Tiên giới tới, có thể biết tên của y, y không hề thấy quái lạ chút nào. Chân Thánh Đế ý vang danh khắp Tiên giới, thử nghĩ, ai mà không biết tên y chứ?
Nói xong, y nhìn lướt qua Diệp Mặc:
- Ta ngược lại thấy kỳ quái ngươi chỉ là một Tiên Đế, vậy mà có thể đến Tu Chân giới, còn bỏ qua áp chế của Pháp tắc thiên địa.
Một khi pháp tắc thiên địa không cách nào áp chế một đại năng nào đó, pháp tắc thiên địa này sẽ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Mà một khi bị áp chế lại, cho dù là đại năng lớn hơn nữa, tại Tu Chân giới cũng chỉ có thể cuộn lại.
- Lúc trước ngươi bị hủy diệt thân xác và nguyên thần, vậy mà hoàn toàn khôi phục được sao?
Diệp Mặc khiếp sợ, Chân Thánh Đế phục sinh, hắn không kỳ quái, hắn thấy kỳ quái chính là Chân Thánh Đế sau khi phục sinh tu vi vẫn không mất đi chút nào.
Chân Thánh Đế lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi cho rằng U Linh Thuyền là chân hồn của ta, vậy cũng chớ nói nữa. Ta bị đám xảo trá tiểu nhân kia vây giết, có thể đem nguyên thần của mình đặt ở Tiên giới sao? Lúc trước nếu như không phải là đại năng của Thánh đạo giới kia đến Tiên giới đánh một trận đại chiến, cho dù là mấy Thánh Đế vây công một mình ta, cái hàng rào Tiên giới này cũng chưa chắc có thể đánh tan được. Chỉ có thể nói trời không tuyệt đường Chân Thánh Đế ta, ta vừa mới niết bàn đi ra, liền cảm nhận được Lục Tiên Tháp của mình. Bây giờ đợi sau khi lấy đi Cây Hỗn Độn, ta trở về lại lấy Lục Tiên Tháp cũng không muộn …
- Ngươi ở Tiên giới này cảm nhận được Lục Tiên Tháp?
Diệp Mặc bỗng nhiên hàng loạt mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân.
Hắn đã sớm từ trong miệng Tĩnh Văn biết được Lục Tiên Tháp ở trong tay Ức Mặc, Chân Thánh Đế tại Tiên giới cảm nhận được Lục Tiên Tháp, điều đó cho thấy Ức Mặc thăng thiên rồi. Nếu như không phải mình ngẫu nhiên lấy cành Cây Hỗn Độn ra, đem Chân Thánh Đế thu hút tới đây, thì …
Diệp Mặc thậm chí không dám tưởng tượng tiếp.
- Lấy ra đi, đừng ép ta động thủ, nếu không ngươi ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có đâu.
Chân Thánh Đế nói xong nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Diệp Mặc thở ra nói:
- Vốn ta còn đang suy nghĩ có nên tha cho ngươi một cái mạng nhỏ hay không, bây giờ đã không cần thiết rồi, ngươi chết đi cho ta.
- Muốn chết …
Chân Thánh Đế thật không ngờ mình nói cả buổi, Tiên Đế nho nhỏ này không ngờ lại đang lấy y làm trò đùa. Y sao còn có thể nhịn xuống được, đưa tay sắp sửa chộp tới hướng Diệp Mặc.
Cho dù là một Tiên Đế, trong mắt y cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Nhưng mà tay của y vừa mới nâng lên lại đột nhiên ngừng lại, y cảm nhận được một cảm giác sợ hãi phát ra từ tận linh hồn. Một loại khí tức sát phạt mạnh mẽ trực tiếp phá vỡ lĩnh vực Dục Đạo của y, đã khóa chặt thần hồn và thân xác của y.
Thân xác của y mặc dù mới niết bàn hồi sinh, nhưng loại sát thề dồi dào ác liệt này khiến cho y tìm không thấy bất kỳ đường sống nào.
- Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung …
Chân Thánh Đế là người biết nhìn hàng, lúc y nhìn thấy Diệp Mặc đã kéo ra cây Cốt Cung màu vàng kim nhắm ngay y, y cũng đã nhận ra, cây cung tiễn đáng sợ này rốt cuộc là cái gì rồi.
Hắn biết nội lực của mình chưa đủ, Thần thông năm tháng luân hồi này cũng chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ được, có thể nói đây chỉ là lĩnh ngộ được một phần nhỏ của thần thông. Bởi vì nguyên nhân ở tu vi của bản thân hắn, không cách nào tiếp tục lĩnh ngộ được nữa, tạm thời cắt đứt. Lần sau muốn lại có loại cảm giác này nữa, cũng không biết là lúc nào.
Diệp Mặc lách mình ra khỏi Thế giới trang vàng, nhìn Vô Ảnh đứng ở trước Thời Không Thoa hỏi:
- Lần này ta bế quan là đã qua hơn nửa năm rồi hay không? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Lão đại, giờ cũng đã gần một năm rồi, nhưng anh yên tâm, cho dù là chạy trốn thêm một năm nữa, người kia cũng không đuổi kịp chúng ta.
Vô Ảnh dương dương đắc ý nói.
Diệp Mặc một cái tát đánh ra:
- Tu vi của ta khôi phục rồi, còn cần chạy trốn tiếp một năm hay sao? Kia chỉ là một Dục Đạo mà thôi, cho dù là Hóa Đạo ta cũng từng đánh qua rồi.
- Đúng thế, tên kia gặp lão đại, chính là y không may.
Vô Ảnh lấy lòng vẫy vẫy đuôi nói:
- Lão đại, Hồn Thiên Bàn Long quả lần trước em nói với anh kia, chúng ta lúc nào đi đây? Em nghe Tiểu Băng Sâm nói, thứ này cất rượu là không gì bằng. Cừu Nhưỡng và Tiểu Băng Sâm đã nói qua mấy lần rồi, em không thể làm gì khác hơn là tới hỏi lão đại, hắc hắc.
Vô Ảnh rất không có nghĩa khí bảo Tiểu Băng Sâm và Cừu Nhưỡng là đầu têu chuyện này, tránh khỏi ăn một cái tát nữa.
- Chuyện bên này chấm dứt, chúng ta liền đi qua đó.
Diệp Mặc cũng biết Vô Ảnh vô cùng cần tăng lên tu vi của mình. Cho dù là Vô Ảnh không đề cập tới, hắn cũng phải tìm người hỏi han một chút, sau đó đi địa bàn của Long tộc xem xem.
Diệp Mặc sau khi bảo Vô Ảnh tiến vào Thế giới trang vàng, đồng thời làm cho Thời Không Thoa chậm lại.
Nếu như không phải là vì Cây Hỗn Độn, Chân Thánh Đế sớm đã không đuổi tiếp nữa rồi, nhưng vừa nghĩ tới Cây Hỗn Độn ở trên người Diệp Mặc, tâm tình Chân Thánh Đế liền tha thiết vô cùng. Đừng nói truy đuổi một năm, cho dù là mấy chục đến mấy trăm năm, chỉ cần có cơ hội lấy được, y sẽ không bỏ cuộc.
Lúc này y đã làm dịu tâm tình của mình, cũng không hề vội vã lập tức đuổi tới Thời Không Thoa của Diệp Mặc, mà là căn cứ theo kế hoạch của mình chậm rãi tiếp cận Thời Khôgn Thoa. Trải qua thời gian một năm, y phát hiện mục tiêu tuy còn rất xa, nhưng lại đã cách y càng ngày càng gần.
Chỉ cần dựa theo tiến độ này tiếp tục, chỉ cần hai mươi năm, không, thậm chí chỉ cần thời gian mười năm, y có thể nắm chắc ở trước mặt Thời Không Thoa rồi.
Hơn nữa y còn biết có lẽ y cũng không cần tới mười năm, Thời Không Thoa phi hành trong hư không tốc độ nhanh như thế, tiên tinh tiêu hao tuyệt đối là một con số khổng lồ.
Nhưng khi y đã điều hòa được tâm trạng gấp gáp, chuẩn bị chậm rãi đuổi theo Thời Không Thoa, y lại phát hiện Thời Không Thoa đã chậm lại.
Chân Thánh Đế chỉ nghi hoặc một lát thì trong lòng đại hỷ, y còn cho là mình ít nhất phải truy đuổi cài chục năm, không ngờ thời gian mới một năm, tên chạy trốn đằng trước này đã không xong rồi. Lúc này y cũng không muốn từ từ đuổi nữa, mà là kịp thời đẩy nhanh tốc độ.
Trong thần thức của Diệp Mặc xuất hiện một tinh cầu lớn vô cùng, hắn vốn là muốn đi lên cái tinh cầu kia chiến đấu. Lập tức liền nghĩ là nếu như bọn hắn đến trên cái tinh cầu kia chiến đấu, một tinh cầu trong hư không Tu Chân giới tuyệt đối chống cự không nổi. Bất kể cái tinh cầu này có sinh mạng hay không, Diệp Mặc cũng ngừng lại, hắn dứt khoát thu hồi Thời Không Thoa, đứng trên một tảng Vẫn thạch bay ngang qua.
Chỉ trong thời gian mấy chục hơi thở, thân ảnh Chân Thánh Đế đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Mặc.
- Ha ha ha ha… Rốt cuộc bị ta đuổi tới rồi, tiểu tử đem Cây Hỗn Độn lấy ra đi? Bổn đế cho ngươi một cái chết nhanh gọn.
Chân Thánh Đế đè nén nột tâm hưng phấn, cười ha ha.
Diệp Mặc lại cực kỳ bình tĩnh nhìn Chân Thánh Đế nói:
- Chuyện Cây Hỗn Độn dễ thương lượng, ngươi nói cho ta biết, ngươi làm thế nào từ Tiên giới đi vào Tu Chân giới? Ta từ nơi ấy tới, nhưng đã tiêu hao tâm tư cực lớn.
Trên thực tế đây là Diệp Mặc khoác lác, hắn có thể đi vào Tu Chân giới và bản thân hắn chẳng có quan hệ gì cả. Có thể nói hắn đúng là đã hao hết tâm tư muốn đi vào Tu Chân giới, nhưng trên thực tế, hắn căn bản là không tới được. Cuối cùng vẫn phải ở bên trong khe hở hư không của Thần Phần Vực, may mắn tới được đại lục Thần Khung.
- Xem ra ta đã xem trọng ngươi rồi, còn tưởng rằng ngươi là một Thánh Đế. Nhưng ngươi chỉ là một Tiên Đé, có thể từ Tiên giới phá không đến Tu Chân giới, còn không bị áp chế tu vi, đã vô cùng giỏi rồi. Nế như ta không nhìn lầm, ngươi hẳn là nắm trong tay một loại pháp tắc.
Chân Thánh Đế sau khi cười to xong, tỏ ra an tĩnh, ngược lại còn tán dương Diệp Mặc vài câu.
Diệp Mặc cũng không nói gì, hắn đang chờ Chân Thánh Đế trả lời câu hỏi của hắn.
- Cho dù là một Tiên Đế, nắm trong tay một loại quy tắc, cũng không cách nào hoàn toàn che giấu được Cây Hỗn Độn, trừ phi Cây Hỗn Độn đã nhận ngươi làm chủ nhân. Hoặc là ngươi có một thế giới đầy đủ hết ngũ hành, nếu không thì chính là ngươi có thế giới Hỗn Độn …
Lúc Chân Thánh Đế nói đến thế giới Hỗn Độn, con mắt đều lóe sáng.
Trước khi Thánh đạo niết bàn, trong Tiên giới cũng coi là Thánh Đế có nhiều đồ tốt nhất, nhưng cho dù là y cũng không có thế giới Hỗn độn.
- Ngươi nói nhảm nhiều quá đấy, ta hỏi ngươi làm thế nào từ Tiên giới xuống.
Diệp Mặc thật sự là nhịn không nổi. Nếu như không phải là muốn biết đối phương làm thế nào từ Tiên giới xuống, hắn đã sớm động thủ rồi.
- Tiên giới? Ha ha …
Chân Thánh Đế cười ha ha:
- Lúc trước ta vì Tiên giới, đã thiêu đốt tuổi thọ và Tiên nguyên của mình giết tên đại năng thánh đạo xâm phạm kia, nhưng một vài tên xảo trá của Tiên giới lại đánh lén ta. Ta bây giờ ngược lại còn phải cảm kích bọn chúng, nếu như không phải do bọn chúng liên thủ phá vỡ hàng rào Tiên giới, ta cũng không cách nào bao lấy nguyên thần của mình lao ra khỏi Tiên giới được …
Diệp Mặc lập tức hiểu người trước mắt này là ai, lập tức liền hỏi:
- Thì ra ngươi chính là Chân Thánh Đế, lúc trước là Thánh Đế đứng đầu Tiên giới.
- Đúng vậy, ta chính là Chân Thánh Đế.
Chân Thánh Đế ngạo nghễ nói, Diệp Mặc từ Tiên giới tới, có thể biết tên của y, y không hề thấy quái lạ chút nào. Chân Thánh Đế ý vang danh khắp Tiên giới, thử nghĩ, ai mà không biết tên y chứ?
Nói xong, y nhìn lướt qua Diệp Mặc:
- Ta ngược lại thấy kỳ quái ngươi chỉ là một Tiên Đế, vậy mà có thể đến Tu Chân giới, còn bỏ qua áp chế của Pháp tắc thiên địa.
Một khi pháp tắc thiên địa không cách nào áp chế một đại năng nào đó, pháp tắc thiên địa này sẽ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Mà một khi bị áp chế lại, cho dù là đại năng lớn hơn nữa, tại Tu Chân giới cũng chỉ có thể cuộn lại.
- Lúc trước ngươi bị hủy diệt thân xác và nguyên thần, vậy mà hoàn toàn khôi phục được sao?
Diệp Mặc khiếp sợ, Chân Thánh Đế phục sinh, hắn không kỳ quái, hắn thấy kỳ quái chính là Chân Thánh Đế sau khi phục sinh tu vi vẫn không mất đi chút nào.
Chân Thánh Đế lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi cho rằng U Linh Thuyền là chân hồn của ta, vậy cũng chớ nói nữa. Ta bị đám xảo trá tiểu nhân kia vây giết, có thể đem nguyên thần của mình đặt ở Tiên giới sao? Lúc trước nếu như không phải là đại năng của Thánh đạo giới kia đến Tiên giới đánh một trận đại chiến, cho dù là mấy Thánh Đế vây công một mình ta, cái hàng rào Tiên giới này cũng chưa chắc có thể đánh tan được. Chỉ có thể nói trời không tuyệt đường Chân Thánh Đế ta, ta vừa mới niết bàn đi ra, liền cảm nhận được Lục Tiên Tháp của mình. Bây giờ đợi sau khi lấy đi Cây Hỗn Độn, ta trở về lại lấy Lục Tiên Tháp cũng không muộn …
- Ngươi ở Tiên giới này cảm nhận được Lục Tiên Tháp?
Diệp Mặc bỗng nhiên hàng loạt mồ hôi lạnh ứa ra toàn thân.
Hắn đã sớm từ trong miệng Tĩnh Văn biết được Lục Tiên Tháp ở trong tay Ức Mặc, Chân Thánh Đế tại Tiên giới cảm nhận được Lục Tiên Tháp, điều đó cho thấy Ức Mặc thăng thiên rồi. Nếu như không phải mình ngẫu nhiên lấy cành Cây Hỗn Độn ra, đem Chân Thánh Đế thu hút tới đây, thì …
Diệp Mặc thậm chí không dám tưởng tượng tiếp.
- Lấy ra đi, đừng ép ta động thủ, nếu không ngươi ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có đâu.
Chân Thánh Đế nói xong nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Diệp Mặc thở ra nói:
- Vốn ta còn đang suy nghĩ có nên tha cho ngươi một cái mạng nhỏ hay không, bây giờ đã không cần thiết rồi, ngươi chết đi cho ta.
- Muốn chết …
Chân Thánh Đế thật không ngờ mình nói cả buổi, Tiên Đế nho nhỏ này không ngờ lại đang lấy y làm trò đùa. Y sao còn có thể nhịn xuống được, đưa tay sắp sửa chộp tới hướng Diệp Mặc.
Cho dù là một Tiên Đế, trong mắt y cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Nhưng mà tay của y vừa mới nâng lên lại đột nhiên ngừng lại, y cảm nhận được một cảm giác sợ hãi phát ra từ tận linh hồn. Một loại khí tức sát phạt mạnh mẽ trực tiếp phá vỡ lĩnh vực Dục Đạo của y, đã khóa chặt thần hồn và thân xác của y.
Thân xác của y mặc dù mới niết bàn hồi sinh, nhưng loại sát thề dồi dào ác liệt này khiến cho y tìm không thấy bất kỳ đường sống nào.
- Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung …
Chân Thánh Đế là người biết nhìn hàng, lúc y nhìn thấy Diệp Mặc đã kéo ra cây Cốt Cung màu vàng kim nhắm ngay y, y cũng đã nhận ra, cây cung tiễn đáng sợ này rốt cuộc là cái gì rồi.