Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2066: Rơi vào Chiêu Ảnh Lĩnh
Trong nháy mắt Diệp Mặc tiến vào khe nứt liền muốn chui vào trong Thế giới trang vàng, nhưng trong khe nứt này lại truyền đến từng lốc xoáy tròn đáng sợ, suýt chút nữa xé hắn thành mảnh vụn. Hoặc là nói nếu như hắn không phải tu vi luyện thể Tiên thần thể đỉnh phong, lúc này hắn đã bị xé tan tành.
Hậu quả nghiêm trọng của thiêu đốt tinh huyết và nguyên khí cũng đã xuất hiện, hắn vừa mới dùng thần thức, liền cảm thấy từng trận choáng váng. Sau đó sức xoáy tròn trong khe nứt kia càng lúc càng mạnh hơn, hắn hoàn toàn không thể nào chống cự nổi, liền mất đi tri giác. Chỉ có công pháp luyện thể đang tự động vận chuyển, cố gắng bảo vệ lấy thân thể của hắn.
Cũng may trong khe nứt này chỉ có lực xoáy cực mạnh, chứ không có không gian sai lệch hoặc lực đè ép không gian nào khác, khiến Diệp Mặc không đến mức bị quấy nát.
…
Chiêu Ảnh Lĩnh là một nơi không nổi tiếng lắm trong đại lục Thần Khung, nhưng ai ai cũng biết đến. Điều này rất mâu thuẩn, nhưng trên thực tế lại là như vậy.
Vì âm khí trong Chiêu Ảnh Lĩnh này cực nặng, là một nơi có thể kết nối với Âm Minh trong truyền thuyết. Trong truyền thuyết, những người của đại lục Thần Khung chết đi, sẽ từ nơi này tiến vào Âm Minh giới tiến hành luân hồi. Trước khi âm hồn đến Chiêu Ảnh Lĩnh, tiến và Âm Minh, sẽ có một thời gian quanh quẩn ở bên ngoài.
Bình thường những tu sĩ chết chưa được bao lâu, chỉ cần không phải là thần hồn câu diệt, âm hồn còn quanh quẩn trong này, những người còn sống có thể đến nơi này tiến hành kết nối với tàn hồn của người chết. Đương nhiên thời gian kết nối cũng có hạn, thậm chí chỉ có một lần, quan trọng là, cần phải có đại năng gọi hồn cao cấp mới có thể làm được.
Không đơn giản như vậy, muốn đến Chiêu Ảnh Lĩnh, còn cần phải trải qua rừng tro. Rừng tro trong đại lục Thần Khung cũng là một nơi âm lãnh đáng sợ, vì trong rừng tro đâu đâu cũng là lượng lớn quỷ tu, còn có lượng lớn âm hồn. Những âm hồn này không thể tiến vào luân hồi được, nên mới quanh quẩn trong rừng tro. Còn những quỷ tu kia, trong rừng tro vì âm khí quá nặng, hơn nữa trọng lực cực lớn, những tu sĩ bình thường căn bản không có cách nào phi hành được.
Cho nên muốn qua rừng tro, rồi đến Chiêu Ảnh Lĩnh rất gian nan, trừ khi có pháp bảo phi thường hoặc là phù lục hộ thân cao cấp. Trong đại lục Tu chân Thần Khung, tất cả mọi người đều biết Chiêu Ảnh Lĩnh có thể kết nối được với tàn hồn của tu sĩ đã chết, nhưng rất ít người đề cập đến chỗ này, cũng chính vì như vậy, Chiêu Ảnh Lĩnh mới không nổi tiếng, nhưng mọi người đều biết đến.
Lúc này một người con gái mặc váy trắng trong rừng tro đang dắt một bé trai khoảng mười tuổi, hai người đang kinh hoảng vội vàng tiến về phía trước xông ra ngoài. Xung quanh hai người có hộ tráo quang ảnh cực lớn, vòng hộ tráo này vây lấy hai người lại, bên ngoài hộ tráo có rất nhiều thứ không biết, lờ mờ qua lại không ngừng đập vào hộ tráo.
Chỉ là những cái bóng cực mờ nhạt, thần thức của người con gái váy trắng này còn có thể nhìn thấy, còn bé trai trong vòng hộ tráo này thì lại không thể biết.
Vòng hộ tráo kia càng lúc càng mỏng, mắt thường có thể nhìn thấy như sắp bị những cái bóng bên ngoài đụng vỡ tan.
- Chị Quỳnh Anh, chúng ta qua khu rừng này rồi thì có thể nhìn thấy anh trai em thật sao?
Bé trai kia không chút cảm thấy vòng bảo hộ của bọn họ sắp bị vỡ tan, đứng bên cạnh hỏi.
Người con gái váy trắng khẳng định gật đầu nói:
- Đúng vậy Hòa Di, chúng ta chỉ cần qua được khu rừng này, thì có thể nói chuyện với anh trai em rồi.
Bé trai kia gật đầu, lại càng bước nhanh hơn.
- Hòa Di, lần sau không cho phép đánh nhau với bọn Bằng Huyên nữa.
Người con gái váy trắng ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm một câu.
Bé trai kia lập tức nói:
- Bằng Huyên không ngờ nói chị vì mời Mạnh đại sư của Tân Hải thành giúp đỡ, còn ngủ với lão ta nữa. Em tức quá, nên đánh cho nó một trận.
Người con gái váy trắng sững người, vốn dĩ khuôn mặt có chút tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, nhưng mau chóng cô liền tăng tốc, chỉ có điều không nói gì với đứa bé kia nữa.
Bé trai kia biết rõ chị mình trong lòng khó chịu, cũng không nói thêm gì nữa.
Lại một tuần hương sau, vòng bảo hộ bên ngoài thân thể hai người cuối cùng cũng không kiên trì thêm được nữa, răng rắc một tiếng liền vỡ tan. May mà lúc này hai người cũng ra khỏi rừng tro rồi, còn những cái bóng lờ mờ kia cũng không dám xông ra khỏi rừng tro.
Một luồng khí tức âm lãnh khiến người con gái váy trắng rùng mình một cái, nhưng cô vẫn phóng ra một lá chắn phòng ngự, chặn trước người bé trai này.
- Chị Quỳnh Anh, nơi này chính Chiêu Ảnh Lĩnh sao?
Bé trai nhìn chỗ âm u trước mặt, có chút sợ hãi rụt rè.
Người con gái váy trắng nhìn khu vực âm u sương trắng lượn lờ trước mặt, theo bản năng rụt đầu một cái, sau đó nói với bé trai kia:
- Hòa Di, chúng ta đứng ở đây gọi đi.
Bé trai cũng không thể hiểu được những chuyện này, chỉ có thể gật đầu, người con gái váy trắng lấy ra một lá bùa, cô đặt lá bùa trong tay nhìn một lúc lâu, rồi đột nhiên phóng ra.
Một màn sương mù âm u theo lá bùa phun ra, sau đó màn sương mù âm u đó liền biến mất, không còn nửa phần tung tích.
Người con gái váy trắng ngơ ngác đứng ở đó, một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích gì. Cô không thể tưởng tượng được mình gian nan khổ sở, dùng tất cả những gì tích cóp được, còn suýt nữa bị tên khốn kia lợi dụng, cầm về không ngờ lại là một tấm bùa gọi hồn giả.
- Chị Quỳnh Anh, chị làm sao vậy?
Bé trai nhìn thấy người con gái váy trắng một lúc lâu rồi vẫn không nói gì, có chút lo lắng hỏi.
Người con gái váy trắng thở dài, trong mắt lộ vẻ u buồn. Cô quay đầu nhì rừng tro, cô không phải là con ngốc, biết hai người lại muốn từ rừng tro này ra ngoài, thì cũng cực kỳ gian nan.
Đúng lúc đó, một lốc xoáy đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, toàn bộ Chiêu Ảnh Lỉnh dường như bị lốc xoáy này dẫn động, khí tức âm lãnh xung quanh thậm chí đều phát ra những âm thanh ù ù.
Bùm.
Một âm thanh vang dội vang lên phía xa trong Chiêu Ảnh Lĩnh, sau đó lốc xoáy đột nhiên xuất hiện phía xa trong Chiêu Ảnh Lĩnh mà người con gái váy trắng nhìn thấy lại đột nhiên biến mất. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Chị Quỳnh Anh, đó là cái gì vậy?
Bé trai có chút sốt sắng nhìn lốc xoáy phía xa đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất hỏi.
Thần thức của người con gái váy trắng kia quan sát một lúc lâu rồi run giọng nói:
- Hình như là một người, nhưng người đó rơi xuống một đầm lầy nhỏ trong Chiêu Ảnh Lĩnh, chỉ có phần đầu ở bên ngoài.
- Chị Quỳnh Anh, chẳng phải chị nói trong Chiêu Ảnh Lĩnh chỉ có hồn phách mới có thể vào được mà? Sao lại có người đến?
Bé trai dường như cảm nhận được sự lo lắng của người con gái váy trắng, nó nắm chặt váy áo của cô, nhỏ giọng nói.
- Chị cũng không biết, chúng ta đừng làm gì cả, cứ đứng trong này đi.
Người con gái váy trắng dường như sợ giọng nói của mình bị người khác nghe thấy, cũng hạ nhỏ giọng nói.
Nói xong, cô liền kéo bé trai vào một góc núp, lá chắn phòng ngự vẫn chặn trước hai người, một tay khác cũng đã phóng ra Linh khí hạ phẩm, sốt ruột nhìn chằm chằm vào giữa đầm lầy. Mặc dù nhìn rất mơ hồ, nhưng cô cũng không dám nháy mắt một cái.
…
Diệp Mặc mở to mắt, khi hắn cảm nhận được khí tức âm lãnh xung quanh, phản ứng đầu tiên chính là mình đã rơi xuống sông Niết Sinh, nhưng hắn lập tức lại tỉnh ngộ lại, hắn không hề bị rơi xuống sông Niết Sinh.
Mặc dù nguyên khí của hắn hao tổn, thức hải lại càng bị thương nặng hơn, tu vi còn không bằng 0,001% lúc trước, nhưng âm lãnh xung quanh này đối với hắn cũng không có bất kỳ tổn thương nào. Nếu như đây là trong sông Niết Sinh, thì làm gì có nơi an toàn như này?
Diệp Mặc giãy giụa trong đầm lầy cố bò lên, hắn lập tức liền muốn tiến vào trong Thế giới trang vàng. Sau đó thức hải lại tê rần, Diệp Mặc biết đây là do hắn trên cầu Niết Sinh, không ngừng thi triển thần thức giới, sau đó tiến vào trong khe nứt, thức hải lại không ngừng bị mài mòn.
Cũng may, trước tiên cứ mặc kệ đây là nơi nào, mạng vẫn còn là được. Hắn sau khi chui vào khe nứt, công pháp luyện thể tự động vận hành, thân thể chủ động chặn lại sự tổn thương của lốc xoáy trong khe nứt. Chỉ có điều vì thời gian hắn chuyển động trong khe nứt không gian quá lâu, dẫn đến thân thể và thức hải, còn cả nguyên khí nữa cũng bị thương nặng. Nếu như không phải tu vi luyện thể Tiên thần thể, bây giờ hắn còn thân thểnày nữa hay không, thì đó lại là một chuyện khác.
Diệp Mặc ngồi xuống, nghỉ ngơi một tuần hương, không ngừng thư giãn buông lỏng dưới cây Hỗn Độn, thần thức của hắn mới dần dần khôi phục được chút ít. Thần Thức khôi phục được một chút, đồng thời Diệp Mặc liền chui vào Thế giới trang vàng.
Sau khi Diệp Mặc tắm táp sạch sẽ rồi thay một bộ quần áo sạch khác, lúc này mới bỗng nhiên cảm thấy không đứng. Nơi vừa nãy hắn bò lên, dường như không có chút tiên linh khí nào, mà toàn là những linh khí tầm thường, hơn nữa còn cực kỳ thiếu thốn, mà chủ yếu là một loại khí âm hàn.
Diệp Mặc cũng chưa kịp để ý đến Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm, thì lại lần nữa từ trong Thế giới trang vàng chui ra. Hắn trong lòng thậm chí còn nghi ngờ mình lại quay về đại lục Lạc Nguyệt rồi, nếu không, sao lại chỉ có linh khí thôi?
Lại từ trong Thế giới trang vàng chui ra, chân Diệp Mặc mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã nhào trên mặt đất. Diệp Mặc biết, lần này hắn bị thương quá nặng rồi, cho dù liên tiếp nuốt rất nhiều đan dược, cây Hỗn Độn vẫn không ngừng giúp hắn hòa hoãn kinh mạch và nguyên khí, hắn vẫn cần bế quan trị thương.
Bây giờ thần thức của Diệp Mặc cũng khôi phục được một chút, ít nhất cảnh tượng xung quanh mấy trăm dặm hắn cũng có thể nhìn thấy rồi, thần thức của hắn quét ra ngoài, sau đó nhìn thấy một người con gái váy trắng dẫn theo một bé trai trốn trong một khối đá lõm, người con gái mặc váy trắng đang vô cùng lo lắng chằm chằm nhìn mình.
Diệp Mặc lập tức nhíu mày, vừa nãy hắn chui vào trong Thế giới trang vàng, rồi lại từ trong Thế giới trang vàng chui ra, không biết có bị người con gái kia nhìn thấy hay không.
Hắn mau chóng liền nhìn hiểu, người con gái này không ngờ chỉ là tu vi Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa khí tức không vững, rõ ràng là vừa lên cấp Kim Đan không lâu.
Trong này chẳng lẽ lại là đại lục Lạc Nguyệt sao? Diệp Mặc trong lòng có chút vui sướng, nếu như là đại lục Lạc Nguyệt, hắn lập tức có thể quay về Mặc Nguyệt chi thành rồi.
Diệp Mặc mau chóng tăng tốc, cho dù vết thương của hắn rất nặng, dù sao cũng là một Chứng đạo Thánh đế. Cho dù một Hóa Chân đỉnh phong đứng trước mặt, cũng chỉ là một con sâu cái kiến, hắn cũng không cố kỵ chút nào.
Trong này âm lãnh rất nặng, rất có khả năng là nơi nguy hiểm trong Tu chân giới, nhưng đối với hắn mà nói, cũng chẳng nguy hiểm chút nào.
Thấy người trong cái đầm kia không ngờ lại đi đến, người con gái váy trắng và bé trai kia lại càng vô cùng lo lắng. Cho đến khi người con gái váy trắng đó phát hiện Diệp Mặc cũng là một con người có hơi thở, thì sự lo lắng của người con gái này mới giảm đi một chút, cô dứt khoát kéo bé trai kia đứng lên.
Hậu quả nghiêm trọng của thiêu đốt tinh huyết và nguyên khí cũng đã xuất hiện, hắn vừa mới dùng thần thức, liền cảm thấy từng trận choáng váng. Sau đó sức xoáy tròn trong khe nứt kia càng lúc càng mạnh hơn, hắn hoàn toàn không thể nào chống cự nổi, liền mất đi tri giác. Chỉ có công pháp luyện thể đang tự động vận chuyển, cố gắng bảo vệ lấy thân thể của hắn.
Cũng may trong khe nứt này chỉ có lực xoáy cực mạnh, chứ không có không gian sai lệch hoặc lực đè ép không gian nào khác, khiến Diệp Mặc không đến mức bị quấy nát.
…
Chiêu Ảnh Lĩnh là một nơi không nổi tiếng lắm trong đại lục Thần Khung, nhưng ai ai cũng biết đến. Điều này rất mâu thuẩn, nhưng trên thực tế lại là như vậy.
Vì âm khí trong Chiêu Ảnh Lĩnh này cực nặng, là một nơi có thể kết nối với Âm Minh trong truyền thuyết. Trong truyền thuyết, những người của đại lục Thần Khung chết đi, sẽ từ nơi này tiến vào Âm Minh giới tiến hành luân hồi. Trước khi âm hồn đến Chiêu Ảnh Lĩnh, tiến và Âm Minh, sẽ có một thời gian quanh quẩn ở bên ngoài.
Bình thường những tu sĩ chết chưa được bao lâu, chỉ cần không phải là thần hồn câu diệt, âm hồn còn quanh quẩn trong này, những người còn sống có thể đến nơi này tiến hành kết nối với tàn hồn của người chết. Đương nhiên thời gian kết nối cũng có hạn, thậm chí chỉ có một lần, quan trọng là, cần phải có đại năng gọi hồn cao cấp mới có thể làm được.
Không đơn giản như vậy, muốn đến Chiêu Ảnh Lĩnh, còn cần phải trải qua rừng tro. Rừng tro trong đại lục Thần Khung cũng là một nơi âm lãnh đáng sợ, vì trong rừng tro đâu đâu cũng là lượng lớn quỷ tu, còn có lượng lớn âm hồn. Những âm hồn này không thể tiến vào luân hồi được, nên mới quanh quẩn trong rừng tro. Còn những quỷ tu kia, trong rừng tro vì âm khí quá nặng, hơn nữa trọng lực cực lớn, những tu sĩ bình thường căn bản không có cách nào phi hành được.
Cho nên muốn qua rừng tro, rồi đến Chiêu Ảnh Lĩnh rất gian nan, trừ khi có pháp bảo phi thường hoặc là phù lục hộ thân cao cấp. Trong đại lục Tu chân Thần Khung, tất cả mọi người đều biết Chiêu Ảnh Lĩnh có thể kết nối được với tàn hồn của tu sĩ đã chết, nhưng rất ít người đề cập đến chỗ này, cũng chính vì như vậy, Chiêu Ảnh Lĩnh mới không nổi tiếng, nhưng mọi người đều biết đến.
Lúc này một người con gái mặc váy trắng trong rừng tro đang dắt một bé trai khoảng mười tuổi, hai người đang kinh hoảng vội vàng tiến về phía trước xông ra ngoài. Xung quanh hai người có hộ tráo quang ảnh cực lớn, vòng hộ tráo này vây lấy hai người lại, bên ngoài hộ tráo có rất nhiều thứ không biết, lờ mờ qua lại không ngừng đập vào hộ tráo.
Chỉ là những cái bóng cực mờ nhạt, thần thức của người con gái váy trắng này còn có thể nhìn thấy, còn bé trai trong vòng hộ tráo này thì lại không thể biết.
Vòng hộ tráo kia càng lúc càng mỏng, mắt thường có thể nhìn thấy như sắp bị những cái bóng bên ngoài đụng vỡ tan.
- Chị Quỳnh Anh, chúng ta qua khu rừng này rồi thì có thể nhìn thấy anh trai em thật sao?
Bé trai kia không chút cảm thấy vòng bảo hộ của bọn họ sắp bị vỡ tan, đứng bên cạnh hỏi.
Người con gái váy trắng khẳng định gật đầu nói:
- Đúng vậy Hòa Di, chúng ta chỉ cần qua được khu rừng này, thì có thể nói chuyện với anh trai em rồi.
Bé trai kia gật đầu, lại càng bước nhanh hơn.
- Hòa Di, lần sau không cho phép đánh nhau với bọn Bằng Huyên nữa.
Người con gái váy trắng ngẫm nghĩ, lại bổ sung thêm một câu.
Bé trai kia lập tức nói:
- Bằng Huyên không ngờ nói chị vì mời Mạnh đại sư của Tân Hải thành giúp đỡ, còn ngủ với lão ta nữa. Em tức quá, nên đánh cho nó một trận.
Người con gái váy trắng sững người, vốn dĩ khuôn mặt có chút tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, nhưng mau chóng cô liền tăng tốc, chỉ có điều không nói gì với đứa bé kia nữa.
Bé trai kia biết rõ chị mình trong lòng khó chịu, cũng không nói thêm gì nữa.
Lại một tuần hương sau, vòng bảo hộ bên ngoài thân thể hai người cuối cùng cũng không kiên trì thêm được nữa, răng rắc một tiếng liền vỡ tan. May mà lúc này hai người cũng ra khỏi rừng tro rồi, còn những cái bóng lờ mờ kia cũng không dám xông ra khỏi rừng tro.
Một luồng khí tức âm lãnh khiến người con gái váy trắng rùng mình một cái, nhưng cô vẫn phóng ra một lá chắn phòng ngự, chặn trước người bé trai này.
- Chị Quỳnh Anh, nơi này chính Chiêu Ảnh Lĩnh sao?
Bé trai nhìn chỗ âm u trước mặt, có chút sợ hãi rụt rè.
Người con gái váy trắng nhìn khu vực âm u sương trắng lượn lờ trước mặt, theo bản năng rụt đầu một cái, sau đó nói với bé trai kia:
- Hòa Di, chúng ta đứng ở đây gọi đi.
Bé trai cũng không thể hiểu được những chuyện này, chỉ có thể gật đầu, người con gái váy trắng lấy ra một lá bùa, cô đặt lá bùa trong tay nhìn một lúc lâu, rồi đột nhiên phóng ra.
Một màn sương mù âm u theo lá bùa phun ra, sau đó màn sương mù âm u đó liền biến mất, không còn nửa phần tung tích.
Người con gái váy trắng ngơ ngác đứng ở đó, một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích gì. Cô không thể tưởng tượng được mình gian nan khổ sở, dùng tất cả những gì tích cóp được, còn suýt nữa bị tên khốn kia lợi dụng, cầm về không ngờ lại là một tấm bùa gọi hồn giả.
- Chị Quỳnh Anh, chị làm sao vậy?
Bé trai nhìn thấy người con gái váy trắng một lúc lâu rồi vẫn không nói gì, có chút lo lắng hỏi.
Người con gái váy trắng thở dài, trong mắt lộ vẻ u buồn. Cô quay đầu nhì rừng tro, cô không phải là con ngốc, biết hai người lại muốn từ rừng tro này ra ngoài, thì cũng cực kỳ gian nan.
Đúng lúc đó, một lốc xoáy đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, toàn bộ Chiêu Ảnh Lỉnh dường như bị lốc xoáy này dẫn động, khí tức âm lãnh xung quanh thậm chí đều phát ra những âm thanh ù ù.
Bùm.
Một âm thanh vang dội vang lên phía xa trong Chiêu Ảnh Lĩnh, sau đó lốc xoáy đột nhiên xuất hiện phía xa trong Chiêu Ảnh Lĩnh mà người con gái váy trắng nhìn thấy lại đột nhiên biến mất. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Chị Quỳnh Anh, đó là cái gì vậy?
Bé trai có chút sốt sắng nhìn lốc xoáy phía xa đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất hỏi.
Thần thức của người con gái váy trắng kia quan sát một lúc lâu rồi run giọng nói:
- Hình như là một người, nhưng người đó rơi xuống một đầm lầy nhỏ trong Chiêu Ảnh Lĩnh, chỉ có phần đầu ở bên ngoài.
- Chị Quỳnh Anh, chẳng phải chị nói trong Chiêu Ảnh Lĩnh chỉ có hồn phách mới có thể vào được mà? Sao lại có người đến?
Bé trai dường như cảm nhận được sự lo lắng của người con gái váy trắng, nó nắm chặt váy áo của cô, nhỏ giọng nói.
- Chị cũng không biết, chúng ta đừng làm gì cả, cứ đứng trong này đi.
Người con gái váy trắng dường như sợ giọng nói của mình bị người khác nghe thấy, cũng hạ nhỏ giọng nói.
Nói xong, cô liền kéo bé trai vào một góc núp, lá chắn phòng ngự vẫn chặn trước hai người, một tay khác cũng đã phóng ra Linh khí hạ phẩm, sốt ruột nhìn chằm chằm vào giữa đầm lầy. Mặc dù nhìn rất mơ hồ, nhưng cô cũng không dám nháy mắt một cái.
…
Diệp Mặc mở to mắt, khi hắn cảm nhận được khí tức âm lãnh xung quanh, phản ứng đầu tiên chính là mình đã rơi xuống sông Niết Sinh, nhưng hắn lập tức lại tỉnh ngộ lại, hắn không hề bị rơi xuống sông Niết Sinh.
Mặc dù nguyên khí của hắn hao tổn, thức hải lại càng bị thương nặng hơn, tu vi còn không bằng 0,001% lúc trước, nhưng âm lãnh xung quanh này đối với hắn cũng không có bất kỳ tổn thương nào. Nếu như đây là trong sông Niết Sinh, thì làm gì có nơi an toàn như này?
Diệp Mặc giãy giụa trong đầm lầy cố bò lên, hắn lập tức liền muốn tiến vào trong Thế giới trang vàng. Sau đó thức hải lại tê rần, Diệp Mặc biết đây là do hắn trên cầu Niết Sinh, không ngừng thi triển thần thức giới, sau đó tiến vào trong khe nứt, thức hải lại không ngừng bị mài mòn.
Cũng may, trước tiên cứ mặc kệ đây là nơi nào, mạng vẫn còn là được. Hắn sau khi chui vào khe nứt, công pháp luyện thể tự động vận hành, thân thể chủ động chặn lại sự tổn thương của lốc xoáy trong khe nứt. Chỉ có điều vì thời gian hắn chuyển động trong khe nứt không gian quá lâu, dẫn đến thân thể và thức hải, còn cả nguyên khí nữa cũng bị thương nặng. Nếu như không phải tu vi luyện thể Tiên thần thể, bây giờ hắn còn thân thểnày nữa hay không, thì đó lại là một chuyện khác.
Diệp Mặc ngồi xuống, nghỉ ngơi một tuần hương, không ngừng thư giãn buông lỏng dưới cây Hỗn Độn, thần thức của hắn mới dần dần khôi phục được chút ít. Thần Thức khôi phục được một chút, đồng thời Diệp Mặc liền chui vào Thế giới trang vàng.
Sau khi Diệp Mặc tắm táp sạch sẽ rồi thay một bộ quần áo sạch khác, lúc này mới bỗng nhiên cảm thấy không đứng. Nơi vừa nãy hắn bò lên, dường như không có chút tiên linh khí nào, mà toàn là những linh khí tầm thường, hơn nữa còn cực kỳ thiếu thốn, mà chủ yếu là một loại khí âm hàn.
Diệp Mặc cũng chưa kịp để ý đến Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm, thì lại lần nữa từ trong Thế giới trang vàng chui ra. Hắn trong lòng thậm chí còn nghi ngờ mình lại quay về đại lục Lạc Nguyệt rồi, nếu không, sao lại chỉ có linh khí thôi?
Lại từ trong Thế giới trang vàng chui ra, chân Diệp Mặc mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã nhào trên mặt đất. Diệp Mặc biết, lần này hắn bị thương quá nặng rồi, cho dù liên tiếp nuốt rất nhiều đan dược, cây Hỗn Độn vẫn không ngừng giúp hắn hòa hoãn kinh mạch và nguyên khí, hắn vẫn cần bế quan trị thương.
Bây giờ thần thức của Diệp Mặc cũng khôi phục được một chút, ít nhất cảnh tượng xung quanh mấy trăm dặm hắn cũng có thể nhìn thấy rồi, thần thức của hắn quét ra ngoài, sau đó nhìn thấy một người con gái váy trắng dẫn theo một bé trai trốn trong một khối đá lõm, người con gái mặc váy trắng đang vô cùng lo lắng chằm chằm nhìn mình.
Diệp Mặc lập tức nhíu mày, vừa nãy hắn chui vào trong Thế giới trang vàng, rồi lại từ trong Thế giới trang vàng chui ra, không biết có bị người con gái kia nhìn thấy hay không.
Hắn mau chóng liền nhìn hiểu, người con gái này không ngờ chỉ là tu vi Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa khí tức không vững, rõ ràng là vừa lên cấp Kim Đan không lâu.
Trong này chẳng lẽ lại là đại lục Lạc Nguyệt sao? Diệp Mặc trong lòng có chút vui sướng, nếu như là đại lục Lạc Nguyệt, hắn lập tức có thể quay về Mặc Nguyệt chi thành rồi.
Diệp Mặc mau chóng tăng tốc, cho dù vết thương của hắn rất nặng, dù sao cũng là một Chứng đạo Thánh đế. Cho dù một Hóa Chân đỉnh phong đứng trước mặt, cũng chỉ là một con sâu cái kiến, hắn cũng không cố kỵ chút nào.
Trong này âm lãnh rất nặng, rất có khả năng là nơi nguy hiểm trong Tu chân giới, nhưng đối với hắn mà nói, cũng chẳng nguy hiểm chút nào.
Thấy người trong cái đầm kia không ngờ lại đi đến, người con gái váy trắng và bé trai kia lại càng vô cùng lo lắng. Cho đến khi người con gái váy trắng đó phát hiện Diệp Mặc cũng là một con người có hơi thở, thì sự lo lắng của người con gái này mới giảm đi một chút, cô dứt khoát kéo bé trai kia đứng lên.