Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2059: Làm cho người ta đỏ mắt
Diệp Mặc dứt khoát đưa tay chém ra một luồng chưởng phong, cuốn đi sạch sẽ máy linh mạch mà thần linh khí đã hao mòn hết này, năm cái thần linh mạch vẫn tồn còn lại trong nháy mắt liền lộ ra rõ ràng. Diệp Mặc vươn tay để lên một cái thần linh mạch trong số đó, thần linh khí tinh khiết dày đặc truyền đến. Diệp Mặc lập tức đã biết, đây tuyệt đối là thần linh mạch thượng phẩm, tuy năm cái thần linh mạch còn sót lại này cũng đã hao mòn rất nhiều, nhưng thần linh mạch thượng phẩm so với thần linh mạch hạ phẩm tác dụng đối với hắn lớn hơn quá nhiều.
Nghĩ đến hơn mười dòng thần linh mạch đã hóa thành tro bụi kia Diệp Mặc trong lòng thầm kêu đáng tiếc, bởi vì ở đây bị phong ấn, cho dù là có âm dương mạch cũng không cách nào tự thân bổ sung thần linh mạch nguyên được. Hiện tại đối với Trận Pháp Trận Văn hắn đã có hiểu biết nhất định, từ các vị trí bài bố những mạch nguyên này, Diệp Mặc suy đoán những cái thần linh mạch đã hóa thành tro bụi kia thậm chí có thể là thần linh mạch cực phẩm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Có chừng mấy cái thần linh mạch bị Diệp Mặc lấy đi, chung quanh đại điện này bỗng nhiên bắt đầu ảm đạm, theo hàng loạt thanh âm ken két truyền đến, đại điện chợt bắt đầu sụp xuống.
Diệp Mặc thân hình giống như ánh chớp, nhanh chóng thoát ra từ trong đại điện này.
Tiếng sụp đổ liên miên không dứt truyền đến, tung tóe lên vô số tro bụi và cát đá. Diệp Mặc đưa tay cuốn một cái, những tro bụi và cát đá kia trong nháy mắt đã hình thành một vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy này rất nhanh liền nén lại thành một quả cầu cực lớn.
Sau khi đại điện biến mất, trận pháp chung quanh cũng đều hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Trước mắt Diệp Mặc bắt đầu cực kỳ sáng sủa, không còn những thứ ngăn trở tầm nhìn và thần thức nữa. Khi Diệp Mặc trông thấy cảnh tượng trước mắt, trong tim hắn lập tức bắt đầu nhảy lên kịch liệt, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao trong Vô Định Cốc chẳng có gì cả, cũng coi như là hiểu rõ vì sao thần linh mạch cực phẩm bên trong tỏa đại điện kia hoàn toàn bị hao mòn hết.
Trước mắt hắn là một tòa Dược Sơn to lớn. Phía trên Dược Sơn xanh tươi vô cùng khắp nơi đều là thần linh thảo. Có lẽ là một ít tiên linh thảo đỉnh cao.
Nhiều thứ tốt như vậy, sinh trưởng ở phía trên Dược Sơn này, thần linh mạch không tiêu hao mới là việc lạ. Xem ra thứ tốt nhất của Vô Định Côc, đều ở phía trên núi thần dược này.
Lúc trước hắn liều chết tiến vào Mộ Hoa Thần Sơn, thần linh thảo lấy được còn không bằng một phần ngàn của nơi này. Diệp Mặc chậm rãi thở ra, hắn khẳng định ở đây chắc chắn là dược viên của Vô Định Lão Nhân.
Ánh mắt Diệp Mặc xẹt qua ngọn núi trải khắp thần linh thảo này, cuối cùng rơi vào bên trên một cây ăn quả màu xanh thẫm trên đỉnh núi. Trên cây kết hơn mười quả màu xám tro, Diệp Mặc vẫn là lần đầu tiên trông thấy loại trái cây có màu sắc như này.
Nhưng khi thần thức của Diệp Mặc roì vào trên cái quả này. Thiếu chút nữa nghẹn ngào kinh hoảng la lên. Đây chắc chắn là một loại đạo quả, Đạo Vận và khí tức pháp tắc mạnh mẽ lưu chuyển như thế kia, khiến cho Diệp Mặc khẳng định đây là Đạo quả.
Ngay sau đó Diệp Mặc liền cảm thấy một sự quen thuộc từ trong cái quả này, số trái cây màu xám tro này, bên trên có từng đường vân lờ mờ, bên trong những đường vân này ẩn chứa pháp tắc Đạo Vận vô tận. Những Đạo Vận pháp tắc này Diệp Mặc hết sức quen thuộc, đó chính là pháp tắc Đạo Vận bên trên Thái Sơ Thần Văn.
Diệp Mặc đè nén nội tâm kích động, hắn đã đoán được. Những quả màu xám tro chứa đựng Đạo Vận giống y hệt như Đạo Vận của Thái Sơ Thần Văn này tuyệt đối là Dạo quả mà Vô Định Lão Nhân cảm ngộ Thái Sơ Thần Văn. Chỉ cần hắn lấy được những Đạo quả này, Thái Sơ Thần Văn của hắn sẽ tăng lên đến một trình độ khó có thể tưởng tượng được.
Khó trách lúc trước Thái Sơ Thần Văn của hắn luôn khó tiến bộ, xem ra tu luyện Thái Sơ Thần Văn còn cần phải phối hợp với loại Đạo quả màu xám tro này.
Diệp Mặc trước hết liền muốn ném ra trận kỳ thu hồi ngọn núi thần dược to lớn này, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, trình độ bây giờ của hắn vẫn không cách nào lấy ngọn núi thần dược này đi được.
Mấy cái bóng xuất hiện trong thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc trong lòng lập tức lo lắng. Hắn nhìn ra những người tới này đều là bị thần linh khí ở nơi này và thần linh thảo trong ngọn núi thần dược này hấp dẫn tới.
Diệp Mặc cũng không lo thu lấy ngọn núi thần dược này nữa, trước tiên hắn liền vọt tói đỉnh ngọn núi thần dược này, đào cái cây kết đầu Đạo quả có đường vân màu xám tro này lên, đưa vào trong Thế Giới Trang Vàng của mình.
Đồng thời khi Diệp Mặc đem bụi cây Đạo quả này thu lại, mấy bóng người đã rơi vào chân núi thần dược.
Mấy bóng người này đều nhìn thấy động tác của Diệp Mặc. Nhưng lúc này không có ai đi quan tâm Diệp Mặc, bắt đầu nhao nhao tranh cướp thần linh thảo trên núi thần dược này.
Diệp Mặc đương nhiên cũng sẽ không khách khí. Cũng bắt đầu đào lấy thần linh thảo trên núi thần dược này.
Chỉ có điều là mọi người ngay cả một phần ngàn cũng chưa có đào được, trong núi thần dược này bỗng nhiên bắt đầu rạn nứt, một luồng khí tức hủy diệt mạnh mẽ đến cực điểm truyền đến, Pháp Tắc Thiên Đạo thô bạo mất trật tự từ chính giữa khe nứt này phun ra.
Diệp Mặc đứng ở chỗ cao nhất, hắn là người trước tiên cảm thấy không đúng. Sau khi biết rõ nơi này xảy ra vấn đề, thân ảnh Diệp Mặc trong nháy mắt liền biến ảo khôn lường thành một làn ánh sáng, bay ra khỏi núi thần dược này.
Cùng lúc khi Diệp Mặc bỏ chạy, mấy tên Thánh Đế còn lại thu thập thần linh thảo trên núi thần dược cũng cảm thấy không đúng, bọn họ đều không hề chậm hơn Diệp Mặc chút nào, trong nháy mắt cũng đều hóa thành độn quang xông ra ngoài.
Gần như là đồng thời khi toàn bộ những người ở đây rời đi, ngọn núi thần dược tràn đầy thần linh thảo này hóa thành một tiếng nổ vang đáng sợ, trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi.
Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ nguy hiểm thật, chỉ cần chậm một chút thôi, hắn có thể sẽ bị khí tức hủy diệt trong khe hở kia khóa lại, nói không chừng hắn còn trốn không thoát. Vô Định Lão Nhân này tính cách thật đúng là cổ quái, ngọn núi khắp nơi đều là thần linh thảo này không cho người khác, ngược lại tự động nổ rồi, đây quả thực là bất chấp lý lẽ mà.
Vụ nổ núi thần dược này rất có thể có liên quan với việc hắn lấy đi thần linh mạch, nhưng hắn cũng không thất vọng, thu hoạch của hắn đã đủ nhiều rồi. Lúc này Diệp Mặc mới nhìn xem tình huống chung quanh, hắn mới phát hiện cái trận pháp che giấu lúc trước Tiểu Băng Sâm dẫn hắn đi vào kia đã lộ ra rõ ràng, không chỉ như thế, trận pháp còn lại chung quanh cũng đều đã biến thành những trận pháp không còn tác dụng.
Khó trách những người này lại nhìn thấy núi thần dược bên trong trận pháp, xem ra sau khi hắn lấy đi năm cái thần linh mạch thượng phẩm cuối cùng thì trận pháp ở nơi này đã không còn tác dụng gì rồi.
- Diệp huynh lần này thu hoạch không nhỏ ah.
Vân Lý Thánh Đế nhìn Diệp Mặc, ý tứ xâu xa nói.
Núi thần dược nổ tung ra, mấy tên Thánh Đế cùng Diệp Mặc đồng thời chạy ra. Thần dược sơn tự nổ, khiến Thánh Đế này thất vọng vô cùng đồng thời cũng đều đem ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Diệp Mặc.
Bởi vì sau khi Diệp Mặc đào một gốc cây Đạo quả lên, bọn họ mới bắt đầu xông lên núi thần dược thu thập thần linh thảo. Mà bọn họ lên núi tối đa cũng chỉ đào được hơn mười cây thần linh thảo, núi thần dược đã tự động nổ rồi. Chính vì vậy, những người trông thấy Diệp Mặc thu hồi cây Đạo quả kia đều nhìn chằm chằm về phía Diệp Mặc. Không ai biết cái mà Diệp Mặc thu lại trước là cái gì, ở đây không có đồ ngốc. Cho dù là không phát hiện, cũng có thể đoán ra thứ Diệp Mặc thu lại không thể coi thường được.
Hiện ở chỗ này ngoại trừ Diệp Mặc ra. Trong số những người kia, ngoại trừ một người không tới, một người bị Diệp Mặc giết ra, những người còn lại cũng đã ở đây rồi.
Vân Lý Thánh Đế và một gã Dục Đạo Thánh Đế khác, lờ mờ phong bế đường đi trước sau của Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, muốn lấy loại Đạo quả có đường vân kia của hắn, mơ đi, cho dù là hắn lấy được nhiều, cũng tuyệt đối sẽ không lấy ra một quả nào.
Lúc trước sở dĩ hắn bằng lòng lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần Châu. Đó là bởi vì hắn vừa mới hay có 12 viên châu giả, nhưng loại Đạo quả màu xám tro này thì hắn lại không có đồ giả.
- Thu hoạch chỉ có thể coi là thường thường, vừa vặn trông thấy một cây đào thông thường, ta lại yêu thích quả đào, cho nên đào lên đặt trong chiếc nhẫn của mình, rảnh không có việc gì thì ăn vài quả.
Diệp Mặc không kiêu không hèn nói.
Bởi vì lúc trước Diệp Mặc chủ động lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần Châu, khiến cho một số người tưởng rằng Diệp Mặc lá gan cực nhỏ. Hơn nữa rất là sợ phiền phức, cho nên căn bản là không lo Diệp Mặc sẽ không đi vào khuôn phép.
Thấy Diệp Mặc vậy mà không chủ động đưa bụi cây cây ăn quả kia ra phân chia, Vân Lý Thánh Đế sắc mặt lập tức trầm xuống. Nhưng gã cũng không nói gì, tên Dục Đạo Thánh Đế phong tỏa đường đi của Diệp Mặc ở bên kia thì lại lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Diệp Mặc, Vô Định Cốc là do mọi người đồng tâm hiệp lực mở ra. Kết quả ở trong này lại không lấy được cái gì. Nếu ngươi đã phát hiện ra núi thần dược, hơn nữa còn lấy được thứ quý nhất trong núi tầh dược, vậy cũng nên lấy ra phân chia một phen chứ.
Diệp Mặc giận dữ, lối vào Vô Định Cốc là do hắn tìm được, nơi này cũng là do hắn mở ra. Tên khốn kiếp này không ghĩ xem hơn mười gốc thần linh thảo vừa rồi gã lấy được kia là món lợi do ai mà có, lại còn muốn chia chac đồ trên người hắn. Ở đây làm người quả nhiên là không thể tỏ ra quá sợ sệt. Lúc trước cũng do hắn vì đối phó tên mặt trắng, chủ động lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần Châu, kết quả những người này còn càng ngày càng tưởng là ăn chắc được hắn.
Diệp Mặc đè nén lửa giận trong nội tâm nhìn chằm chằm Dục Đạo Thánh Đế này nói:
- Không biết vị đạo hữu này còn đạo lữ cùng song tu không?
- Ta có đạo lữ song tu liên quan gì đến chuyện núi thần dược này? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có lấy ra hay là không đây?
Dục Đạo Thánh Đế này giọng điệu càng ngày càng ác liệt, khí tức Đạo Vận cả người lưu chuyển, khí thế Dục Đạo mạnh mẽ dồi dào bốc lên, tiên bào trên người đã hình thành từng luồng Đạo Vận đang chậm rãi chuyển động.
- Vậy chính là có đạo lữ song tu rồi, ngươi có thể lấy đạo lữ song tu của ngươi ra phân chia một phen hay không?
Diệp Mặc mỉa mai nói.
Không phải là mỗi Thánh Đế đều có đạo lữ, nhưng một khi đối phương nói ra chuyện về đạo lữ của mình, đối với một Thánh Đế mà nói. Đây chính là sỉ nhục lớn nhất.
Diệp Mặc sỉ nhục như thế, Dục Đạo Thánh Đế này cũng không nhịn được lửa giận nữa, một cây đàn cổ từ không trung xuất hiện, đòng thời, tay gã gẫy ra mười luồng huyền âm. Gã đã coi Diệp Mặc thành người chết, bởi vì gã chẳng những có đạo lữ song tu, mà còn tu luyện bằng đàn giống như gã.
Đạo lữ của gã trong mắt gã là tuyệt sắc vô song, hơn nữa địa vị trong lòng gã tuyệt đối sẽ không kém hơn việc tu luyện nửa phần. Diệp Mặc nói đạo lữ của gã, gã há có thể cam tâm.
Cho nên trong chớp nhoáng này gã liền phóng ra thần thông của mình, căn bản không có bất cứ chút do dự nào.
Tinh tinh...
Hơn mười luồng thanh âm của dây đàn giống như châu ngọc rơi vào khay vồn vã quẩn quanh, đem không gian giữa gã và Diệp Mặc cắt nát vụn tan tành, mà Diệp Mặc ở trong không gian đã bị cắt rời nát vụn tan tành này. Khí thế và sát cơ mạnh mẽ xung quanh đều bị dồn nén lại, mảnh không gian đã bị cắt rời này hoàn toàn không có đường sống. Có thể tưởng tượng, một khi cái không gian đã bị cắt rời đến nát vụn tan tành này đánh lên thân thể, Diệp Mặc cũng sẽ biến thành nát vụn tan tành.
Diệp Mặc từ trước tới nay đều không phải là người thích nói lời thừa thãi, nếu đối phương đã động thủ trước, hắn sao còn có thể dễ dàng tha thứ. Tử Đao bổ ra, đồng thời cũng đấm ra một quyền.
Quyền đạo thần thông Liệt Không, Liệt Không đánh ra, tương tự cũng cuốn theo không gian chung quanh, hình thành mấy vòng xoáy sát thế, thậm chí có một số không gian bị nghiền nát cũng bị cái vòng xoáy sát thế này cuốn vào. Vòng xoáy sát thế do Liệt Không quyền thế hình thành đánh vào phía trên những không gian bị nghiền nát này, khơi dậy tiếng nổ vang đầy trời. Nguyên khí nổ tung, không gian chấn động không ngừng.
B-A-N-G…GG..
Cùng lúc này Tử Đao và đàn cổ của Dục Đạo Thánh Đế kia đánh vào nhau, phát ra một tiến vang ùng oàng.
Nghĩ đến hơn mười dòng thần linh mạch đã hóa thành tro bụi kia Diệp Mặc trong lòng thầm kêu đáng tiếc, bởi vì ở đây bị phong ấn, cho dù là có âm dương mạch cũng không cách nào tự thân bổ sung thần linh mạch nguyên được. Hiện tại đối với Trận Pháp Trận Văn hắn đã có hiểu biết nhất định, từ các vị trí bài bố những mạch nguyên này, Diệp Mặc suy đoán những cái thần linh mạch đã hóa thành tro bụi kia thậm chí có thể là thần linh mạch cực phẩm. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Có chừng mấy cái thần linh mạch bị Diệp Mặc lấy đi, chung quanh đại điện này bỗng nhiên bắt đầu ảm đạm, theo hàng loạt thanh âm ken két truyền đến, đại điện chợt bắt đầu sụp xuống.
Diệp Mặc thân hình giống như ánh chớp, nhanh chóng thoát ra từ trong đại điện này.
Tiếng sụp đổ liên miên không dứt truyền đến, tung tóe lên vô số tro bụi và cát đá. Diệp Mặc đưa tay cuốn một cái, những tro bụi và cát đá kia trong nháy mắt đã hình thành một vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy này rất nhanh liền nén lại thành một quả cầu cực lớn.
Sau khi đại điện biến mất, trận pháp chung quanh cũng đều hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Trước mắt Diệp Mặc bắt đầu cực kỳ sáng sủa, không còn những thứ ngăn trở tầm nhìn và thần thức nữa. Khi Diệp Mặc trông thấy cảnh tượng trước mắt, trong tim hắn lập tức bắt đầu nhảy lên kịch liệt, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao trong Vô Định Cốc chẳng có gì cả, cũng coi như là hiểu rõ vì sao thần linh mạch cực phẩm bên trong tỏa đại điện kia hoàn toàn bị hao mòn hết.
Trước mắt hắn là một tòa Dược Sơn to lớn. Phía trên Dược Sơn xanh tươi vô cùng khắp nơi đều là thần linh thảo. Có lẽ là một ít tiên linh thảo đỉnh cao.
Nhiều thứ tốt như vậy, sinh trưởng ở phía trên Dược Sơn này, thần linh mạch không tiêu hao mới là việc lạ. Xem ra thứ tốt nhất của Vô Định Côc, đều ở phía trên núi thần dược này.
Lúc trước hắn liều chết tiến vào Mộ Hoa Thần Sơn, thần linh thảo lấy được còn không bằng một phần ngàn của nơi này. Diệp Mặc chậm rãi thở ra, hắn khẳng định ở đây chắc chắn là dược viên của Vô Định Lão Nhân.
Ánh mắt Diệp Mặc xẹt qua ngọn núi trải khắp thần linh thảo này, cuối cùng rơi vào bên trên một cây ăn quả màu xanh thẫm trên đỉnh núi. Trên cây kết hơn mười quả màu xám tro, Diệp Mặc vẫn là lần đầu tiên trông thấy loại trái cây có màu sắc như này.
Nhưng khi thần thức của Diệp Mặc roì vào trên cái quả này. Thiếu chút nữa nghẹn ngào kinh hoảng la lên. Đây chắc chắn là một loại đạo quả, Đạo Vận và khí tức pháp tắc mạnh mẽ lưu chuyển như thế kia, khiến cho Diệp Mặc khẳng định đây là Đạo quả.
Ngay sau đó Diệp Mặc liền cảm thấy một sự quen thuộc từ trong cái quả này, số trái cây màu xám tro này, bên trên có từng đường vân lờ mờ, bên trong những đường vân này ẩn chứa pháp tắc Đạo Vận vô tận. Những Đạo Vận pháp tắc này Diệp Mặc hết sức quen thuộc, đó chính là pháp tắc Đạo Vận bên trên Thái Sơ Thần Văn.
Diệp Mặc đè nén nội tâm kích động, hắn đã đoán được. Những quả màu xám tro chứa đựng Đạo Vận giống y hệt như Đạo Vận của Thái Sơ Thần Văn này tuyệt đối là Dạo quả mà Vô Định Lão Nhân cảm ngộ Thái Sơ Thần Văn. Chỉ cần hắn lấy được những Đạo quả này, Thái Sơ Thần Văn của hắn sẽ tăng lên đến một trình độ khó có thể tưởng tượng được.
Khó trách lúc trước Thái Sơ Thần Văn của hắn luôn khó tiến bộ, xem ra tu luyện Thái Sơ Thần Văn còn cần phải phối hợp với loại Đạo quả màu xám tro này.
Diệp Mặc trước hết liền muốn ném ra trận kỳ thu hồi ngọn núi thần dược to lớn này, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, trình độ bây giờ của hắn vẫn không cách nào lấy ngọn núi thần dược này đi được.
Mấy cái bóng xuất hiện trong thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc trong lòng lập tức lo lắng. Hắn nhìn ra những người tới này đều là bị thần linh khí ở nơi này và thần linh thảo trong ngọn núi thần dược này hấp dẫn tới.
Diệp Mặc cũng không lo thu lấy ngọn núi thần dược này nữa, trước tiên hắn liền vọt tói đỉnh ngọn núi thần dược này, đào cái cây kết đầu Đạo quả có đường vân màu xám tro này lên, đưa vào trong Thế Giới Trang Vàng của mình.
Đồng thời khi Diệp Mặc đem bụi cây Đạo quả này thu lại, mấy bóng người đã rơi vào chân núi thần dược.
Mấy bóng người này đều nhìn thấy động tác của Diệp Mặc. Nhưng lúc này không có ai đi quan tâm Diệp Mặc, bắt đầu nhao nhao tranh cướp thần linh thảo trên núi thần dược này.
Diệp Mặc đương nhiên cũng sẽ không khách khí. Cũng bắt đầu đào lấy thần linh thảo trên núi thần dược này.
Chỉ có điều là mọi người ngay cả một phần ngàn cũng chưa có đào được, trong núi thần dược này bỗng nhiên bắt đầu rạn nứt, một luồng khí tức hủy diệt mạnh mẽ đến cực điểm truyền đến, Pháp Tắc Thiên Đạo thô bạo mất trật tự từ chính giữa khe nứt này phun ra.
Diệp Mặc đứng ở chỗ cao nhất, hắn là người trước tiên cảm thấy không đúng. Sau khi biết rõ nơi này xảy ra vấn đề, thân ảnh Diệp Mặc trong nháy mắt liền biến ảo khôn lường thành một làn ánh sáng, bay ra khỏi núi thần dược này.
Cùng lúc khi Diệp Mặc bỏ chạy, mấy tên Thánh Đế còn lại thu thập thần linh thảo trên núi thần dược cũng cảm thấy không đúng, bọn họ đều không hề chậm hơn Diệp Mặc chút nào, trong nháy mắt cũng đều hóa thành độn quang xông ra ngoài.
Gần như là đồng thời khi toàn bộ những người ở đây rời đi, ngọn núi thần dược tràn đầy thần linh thảo này hóa thành một tiếng nổ vang đáng sợ, trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi.
Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ nguy hiểm thật, chỉ cần chậm một chút thôi, hắn có thể sẽ bị khí tức hủy diệt trong khe hở kia khóa lại, nói không chừng hắn còn trốn không thoát. Vô Định Lão Nhân này tính cách thật đúng là cổ quái, ngọn núi khắp nơi đều là thần linh thảo này không cho người khác, ngược lại tự động nổ rồi, đây quả thực là bất chấp lý lẽ mà.
Vụ nổ núi thần dược này rất có thể có liên quan với việc hắn lấy đi thần linh mạch, nhưng hắn cũng không thất vọng, thu hoạch của hắn đã đủ nhiều rồi. Lúc này Diệp Mặc mới nhìn xem tình huống chung quanh, hắn mới phát hiện cái trận pháp che giấu lúc trước Tiểu Băng Sâm dẫn hắn đi vào kia đã lộ ra rõ ràng, không chỉ như thế, trận pháp còn lại chung quanh cũng đều đã biến thành những trận pháp không còn tác dụng.
Khó trách những người này lại nhìn thấy núi thần dược bên trong trận pháp, xem ra sau khi hắn lấy đi năm cái thần linh mạch thượng phẩm cuối cùng thì trận pháp ở nơi này đã không còn tác dụng gì rồi.
- Diệp huynh lần này thu hoạch không nhỏ ah.
Vân Lý Thánh Đế nhìn Diệp Mặc, ý tứ xâu xa nói.
Núi thần dược nổ tung ra, mấy tên Thánh Đế cùng Diệp Mặc đồng thời chạy ra. Thần dược sơn tự nổ, khiến Thánh Đế này thất vọng vô cùng đồng thời cũng đều đem ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Diệp Mặc.
Bởi vì sau khi Diệp Mặc đào một gốc cây Đạo quả lên, bọn họ mới bắt đầu xông lên núi thần dược thu thập thần linh thảo. Mà bọn họ lên núi tối đa cũng chỉ đào được hơn mười cây thần linh thảo, núi thần dược đã tự động nổ rồi. Chính vì vậy, những người trông thấy Diệp Mặc thu hồi cây Đạo quả kia đều nhìn chằm chằm về phía Diệp Mặc. Không ai biết cái mà Diệp Mặc thu lại trước là cái gì, ở đây không có đồ ngốc. Cho dù là không phát hiện, cũng có thể đoán ra thứ Diệp Mặc thu lại không thể coi thường được.
Hiện ở chỗ này ngoại trừ Diệp Mặc ra. Trong số những người kia, ngoại trừ một người không tới, một người bị Diệp Mặc giết ra, những người còn lại cũng đã ở đây rồi.
Vân Lý Thánh Đế và một gã Dục Đạo Thánh Đế khác, lờ mờ phong bế đường đi trước sau của Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng cười lạnh, muốn lấy loại Đạo quả có đường vân kia của hắn, mơ đi, cho dù là hắn lấy được nhiều, cũng tuyệt đối sẽ không lấy ra một quả nào.
Lúc trước sở dĩ hắn bằng lòng lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần Châu. Đó là bởi vì hắn vừa mới hay có 12 viên châu giả, nhưng loại Đạo quả màu xám tro này thì hắn lại không có đồ giả.
- Thu hoạch chỉ có thể coi là thường thường, vừa vặn trông thấy một cây đào thông thường, ta lại yêu thích quả đào, cho nên đào lên đặt trong chiếc nhẫn của mình, rảnh không có việc gì thì ăn vài quả.
Diệp Mặc không kiêu không hèn nói.
Bởi vì lúc trước Diệp Mặc chủ động lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần Châu, khiến cho một số người tưởng rằng Diệp Mặc lá gan cực nhỏ. Hơn nữa rất là sợ phiền phức, cho nên căn bản là không lo Diệp Mặc sẽ không đi vào khuôn phép.
Thấy Diệp Mặc vậy mà không chủ động đưa bụi cây cây ăn quả kia ra phân chia, Vân Lý Thánh Đế sắc mặt lập tức trầm xuống. Nhưng gã cũng không nói gì, tên Dục Đạo Thánh Đế phong tỏa đường đi của Diệp Mặc ở bên kia thì lại lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Diệp Mặc, Vô Định Cốc là do mọi người đồng tâm hiệp lực mở ra. Kết quả ở trong này lại không lấy được cái gì. Nếu ngươi đã phát hiện ra núi thần dược, hơn nữa còn lấy được thứ quý nhất trong núi tầh dược, vậy cũng nên lấy ra phân chia một phen chứ.
Diệp Mặc giận dữ, lối vào Vô Định Cốc là do hắn tìm được, nơi này cũng là do hắn mở ra. Tên khốn kiếp này không ghĩ xem hơn mười gốc thần linh thảo vừa rồi gã lấy được kia là món lợi do ai mà có, lại còn muốn chia chac đồ trên người hắn. Ở đây làm người quả nhiên là không thể tỏ ra quá sợ sệt. Lúc trước cũng do hắn vì đối phó tên mặt trắng, chủ động lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần Châu, kết quả những người này còn càng ngày càng tưởng là ăn chắc được hắn.
Diệp Mặc đè nén lửa giận trong nội tâm nhìn chằm chằm Dục Đạo Thánh Đế này nói:
- Không biết vị đạo hữu này còn đạo lữ cùng song tu không?
- Ta có đạo lữ song tu liên quan gì đến chuyện núi thần dược này? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có lấy ra hay là không đây?
Dục Đạo Thánh Đế này giọng điệu càng ngày càng ác liệt, khí tức Đạo Vận cả người lưu chuyển, khí thế Dục Đạo mạnh mẽ dồi dào bốc lên, tiên bào trên người đã hình thành từng luồng Đạo Vận đang chậm rãi chuyển động.
- Vậy chính là có đạo lữ song tu rồi, ngươi có thể lấy đạo lữ song tu của ngươi ra phân chia một phen hay không?
Diệp Mặc mỉa mai nói.
Không phải là mỗi Thánh Đế đều có đạo lữ, nhưng một khi đối phương nói ra chuyện về đạo lữ của mình, đối với một Thánh Đế mà nói. Đây chính là sỉ nhục lớn nhất.
Diệp Mặc sỉ nhục như thế, Dục Đạo Thánh Đế này cũng không nhịn được lửa giận nữa, một cây đàn cổ từ không trung xuất hiện, đòng thời, tay gã gẫy ra mười luồng huyền âm. Gã đã coi Diệp Mặc thành người chết, bởi vì gã chẳng những có đạo lữ song tu, mà còn tu luyện bằng đàn giống như gã.
Đạo lữ của gã trong mắt gã là tuyệt sắc vô song, hơn nữa địa vị trong lòng gã tuyệt đối sẽ không kém hơn việc tu luyện nửa phần. Diệp Mặc nói đạo lữ của gã, gã há có thể cam tâm.
Cho nên trong chớp nhoáng này gã liền phóng ra thần thông của mình, căn bản không có bất cứ chút do dự nào.
Tinh tinh...
Hơn mười luồng thanh âm của dây đàn giống như châu ngọc rơi vào khay vồn vã quẩn quanh, đem không gian giữa gã và Diệp Mặc cắt nát vụn tan tành, mà Diệp Mặc ở trong không gian đã bị cắt rời nát vụn tan tành này. Khí thế và sát cơ mạnh mẽ xung quanh đều bị dồn nén lại, mảnh không gian đã bị cắt rời này hoàn toàn không có đường sống. Có thể tưởng tượng, một khi cái không gian đã bị cắt rời đến nát vụn tan tành này đánh lên thân thể, Diệp Mặc cũng sẽ biến thành nát vụn tan tành.
Diệp Mặc từ trước tới nay đều không phải là người thích nói lời thừa thãi, nếu đối phương đã động thủ trước, hắn sao còn có thể dễ dàng tha thứ. Tử Đao bổ ra, đồng thời cũng đấm ra một quyền.
Quyền đạo thần thông Liệt Không, Liệt Không đánh ra, tương tự cũng cuốn theo không gian chung quanh, hình thành mấy vòng xoáy sát thế, thậm chí có một số không gian bị nghiền nát cũng bị cái vòng xoáy sát thế này cuốn vào. Vòng xoáy sát thế do Liệt Không quyền thế hình thành đánh vào phía trên những không gian bị nghiền nát này, khơi dậy tiếng nổ vang đầy trời. Nguyên khí nổ tung, không gian chấn động không ngừng.
B-A-N-G…GG..
Cùng lúc này Tử Đao và đàn cổ của Dục Đạo Thánh Đế kia đánh vào nhau, phát ra một tiến vang ùng oàng.