Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 2049: Ai luyện hóa nhanh hơn
Một ngày sau, trận pháp mà Diệp Mặc bố trí lại lần nữa bị pháp tắc đạo vận tho bạo ác liệt trong hồ lô đánh tan, còn hắn tìm mấy vòng trong nơi này, vẫn không tìm ra bất kỳ dầu tích nào. Thời gian này hắn dùng đủ mọi cách, bất luận là nện Thế giới thạch, hay là dùng pháp bảo đánh, hay là dùng mồi lửa thiêu, đều không có tác dụng gì.
Nhưng cứ như vậy mà bỏ đi thì Diệp Mặc tuyệt đối không cam lòng, hắn lại lần nữa bố trí một trận pháp phòng ngự, bắt đầu tìm kiếm lần thức hai.
Lại một ngày nữa trôi qua, mắt nhìn trận pháp phòng ngự của hắn lại sắp bị pháp tắc đạo vận trong này đập tan, Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ thở dài. Chẳng lẽ hai loại pháp bảo ở lâu như này trong này rồi mà không có ai lấy đi, hắn tìm kiếm kỹ lưỡng như vậy rồi, cũng không tìm được bất cứ lối vào luyện hóa pháp bảo nào.
Răng rắc một tiếng, một trận kỳ của trận pháp phòng ngự phát ra âm thanh nho nhỏ, Diệp Mặc biết trận pháp của hắn sắp vỡ tan rồi. Trận kỳ trong trận pháp cũng đều là tương hỗ lẫn nhau, một khi một trận kỳ bị nghiền nát hoàn toàn, thì những trận kỳ còn lại cũng sẽ trực tiếp bị pháp tắc đạo vận ác liệt trong này biến thành bột mịn.
Đúng lúc Diệp Mặc muốn từ bỏ, một Đài sen chín cánh liền từ miệng hồ mau chóng hạ xuống, Diệp Mặc lập tức biết Thần nữ váy vàng lại tiến vào.
Diệp Mặc trong lòng đoán Thần nữ váy vàng này là vì hai món pháp bảo kia mà đến, chắc chắn là sợ mình ăn mảnh một mình. Lúc này hắn cũng đã quyết định rồi, nhất định phải lấy được mũi Cốt Tiễn này. Hắn không thích cướp đồ của người khác, nhưng Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn là một bộ, hắn cần phải gom đủ. Thần nữ váy vàng này kinh nghiệm và sự sõi đời còn kém hắn xa, hắn nói không chừng cũng có thể lừa được.
Khi Đài sen chín cánh vừa mới hạ xuống mặt đất, Thần nữ váy vàng này lập tức từ trong chui ra, Diệp Mặc thấy cô đổi một bộ quần áo khác, quần áo bên ngoài vẫn còn nguyên vết máu, hơn nữa thần thái của cô cũng uể oải không chịu nổi nữa rồi, khí tức cũng vô cùng bất ổn. Diệp Mặc liền biết người con gái này bị trọng thương rồi.
Dường như cùng lúc phát hiện đối phương bị trọng thương, Diệp Mặc liền nghĩ, nếu như nói lúc trước hắn còn không chắc 100% thắng được cô, thì bây giờ hắn cũng thắng chắc cô rồi.
- Anh giết tôi cũng vô ích, có một Hóa đạo Thánh đế cũng đã đuổi đến đây rồi. Nếu như chúng ta không hợp tác, thì anh cũng chỉ còn một con đường chết.
Câu đầu tiên của Thần nữ váy vàng này khiến Diệp Mặc tức giận, người con gái này thấy đối thủ lợi hại, không ngờ lại dám dẫn đối thủ đến đây.
Không đợi Diệp Mặc tức giận, Thần nữ váy vàng này liền ném mũi tên màu vàng cho Diệp Mặc nói:
- Mũi tên này tôi cho anh, điều kiện là anh cùng tôi chặn địch. Tôi có một đạo châu vô cùng lợi hại, có thể làm trọng thương đối phương. Anh chỉ cần đứng sau đối phương ra tay là được, chỉ cần giết được tên Hóa đạo đó, tôi chỉ cần một cái bình xanh, những thứ còn lại đều là của anh hết.
Diệp Mặc vốn dĩ cực kỳ tức giận sau khi lấy được mũi tên này, lửa giận trong lòng cũng hạ xuống một chút. Mũi tên màu vàng này mới là thứ quan trọng nhất, những thứ còn lại nhìn thấy rồi tính tiếp.
Mũi tên màu vàng này bây giờ hắn cũng có sáu mũi rồi, một phát liền lấy được hai mũi, không biết mũi tên màu vàng mà hắn lấy được lúc trước trong Lôi Sát Thần Điện ở Thanh Vi Minh Giang có phải cũng từ trong này mà ra không.
Nghĩ đến nơi đó, Diệp Mặc giật mình, lúc trước trong Lôi Sát Thần Điện hắn còn lấy được một con dao găm, hắn vì đào thông chính giữa hồ lô này, dường như tất cả đồ vật đều đem ra dùng hết, nhưng con dao găm đó thì vẫn chưa dùng qua.
Hắn còn nhớ rõ con dao găm đó sau khi hắn luyện hóa, có một cái tên là Dung Không.
Nghĩ đến con dao găm này, Diệp Mặc căn bản không kịp trả lời câu nói của Thần nữ váy vàng kia, trực tiếp lấy con dao găm đó ra, đào xuống dưới mặt đất cứng rắn dưới chân mình.
Xuy xuy...
Những âm thanh liên miên bất tuyệt, Dung Không không ngờ lại đào như đào miếng đậu hũ vậy. Những nơi đi qua hoàn toàn tự động hòa tan hết, mau chóng hình thành một cái lỗ đen ngòm. nguồn TruyenFull.vn
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Diệp Mặc sung sướng, trực tiếp nhảy vào trong cái lỗ nhỏ đó, Thần nữ váy vàng thấy Diệp Mặc nhảy vào đó, cũng từ trong sự kinh hãi tỉnh dậy, không nghĩ ngợi gì, cũng nhảy vào trong. Lúc này trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc vang lên tiếng răng rắc, trực tiếp bị nổ vụn.
Đạo vận pháp tắc và sấm sét thô bạo ác liệt xung quanh lại lần nữa rót đầy vào nơi này, còn cái lỗ lớn mà lúc trước Diệp Mặc dùng con dao găm Dung Không của mình đào ra lại từ khép miệng lại. Nhìn tình cảnh này, chỉ cần qua mấy tích tắc nữa, thì nơi này lại hoàn toàn giống với lúc trước.
Cái hố lớn này còn chưa kịp trở về hình dạng ban đầu, lại có một bóng người hạ xuống nơi này. Đây là một người đàn ông mặt trắng như tờ giấy, cách ăn mặc thoạt nhìn giống như thư sinh.
Khí tức pháp tắc đạo vận đáng sợ mất trật tự xung quanh đang nện lên người gã, giống như đánh lên một pháp bảo cực kỳ lợi hại vậy, căn bản không làm thương gã được chút nào. Cho dù sấm sét lên người gã, cũng không thể nào làm thương được gã.
- Ồ, con nha đầu của Thần nữ thánh môn kia rõ ràng đã chạy đến đây rồi, sao lại biến mất không thấy đâu nữa nhỉ? Cho dù bị pháp tắc trong này xoắn chết, thì Đài sen của cô ta chắc vẫn còn trong này chứ...
Lời nói của thư sinh mặt trắng này nói đến đây rồi im bặt, gã cũng đã nhìn thấy một hố đen thu nhỏ lại chỉ lớn hơn nắm đấm một cút.
Khi nhìn thấy hố đen này, đồng thời gã dường như không cút do dự, lập tức liền hóa thành một đường độn quang từ miệng hố này lao vào.
Hắc Hồ đương nhiên gã cũng đã từng nghe nói qua, cũng biết Hắc Hồ là thứ gì. Vì hai món pháp bảo này vẫn chưa có ai tìm ra cách luyện hóa chúng, nên mới vẫn ở lại trong này. Bây giờ gã nhìn thấy hố đen này, lập tức liền đoán ra, muốn luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này, e rằng chính là trong hố đen này rồi.
Diệp Mặc cùng Thần nữ váy vàng sau khi tiến vào hố đen này, cảm giác lôi kéo như lốc xoáy kia lập tức liền biến mất. Hơn nữa sấm sét xung quanh cũng không còn nữa, chỉ còn một khoảng không gian mông lung.
Một lát sau, thư sinh mặt trắng kia cũng xông vào trong hố đen này, cùng lúc thư sinh mặt trắng nhảy xuống. Diệp Mặc và Thần nữa váy vàng kia liền cảm nhận được, hai người lại càng tăng tốc phóng tới miệng hồ lô.
Thư sinh mặt trắng kia đi sau mà đến trước, nửa tuần hương sau cũng đã vượt qua Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng, đi đến miệng hồ lô trước. Gã thậm chí cũng không thèm ra tay với Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng kia, mà lại xông đến miệng hồ lô trước, muốn luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này.
Diệp Mặc sốt ruột, ném ra vài viên đan dược đưa cho Thần nữ váy vàng kia nói:
- Cô mau chóng trị thương đi, tôi phải tăng tốc.
Diệp Mặc không thể không giúp Thần nữ váy vàng này, một mình hắn, cho dù đến miệng hồ lô rồi, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của thư sinh mặt trắng kia. Khí tức đạo vận trên người thư sinh mặt trắng kia còn mạnh hơn nhiều so với Thần nữ váy vàng, rõ ràng là tu vi Hóa đạo.
Hắn chỉ còn cách lôi kéo Thần nữ váy vàng này, hai người hợp tác mới có thể liều mạng với đối phương được. Nếu không, hắn chỉ có thể lập tức rút lui, bảo hắn buông tha Lôi Hải Thần Châu sắp đến tay rồi, hắn tuyệt đối không đồng ý.
Thần nữ váy vàng này hiểu ý tứ của Diệp Mặc, căn bản cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy đan dược Diệp Mặc đưa cho bắt đầu trị thương.
Diệp Mặc lúc này lại càng thiêu đốt Thần nguyên, tăng tốc tiến về phía miệng hồ lô.
Khoảng nửa tuần hương sau, Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng này hạ xuống miệng hồ lô, hai người ngay lập tức nhìn thấy thư sinh mặt trắng kia đang ngồi một bên, một tay vịn chặt vào một dấu vết, đạo vận trên người lưu chuyển, rõ ràng gã đã bắt đầu luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này rồi.
Diệp Mặc giận dữ, chính mình đả thông vách ngăn giữa hồ lô này, không ngờ lại làm chuyện tốt cho đối phương.
Đúng lúc hắn định ra tay, thì lại nhìn thấy 24 viên châu lôi quang vờn quanh bên cạnh miệng hồ lô này, những viên châu này màu xanh nhạt, chỉ có một lớp lôi quang quanh quẩn bên ngoài viên châu này.
Ba mươi sáu lỗ khảm, chỉ có hai mươi bốn viên châu màu xanh nhạt. Những viên chân này dường như hợp cùng với pháp tắc xoắn giết lưu chuyển trong hồ lô này, hình thành một trạng thái cân đối.
Diệp Mặc trong lòng lập tức sung sướng, hắn không cút do dự xông lên bắt đầu luyện hóa 24 viên Lôi Hải Thần Châu này.
Hắn biết rõ tại sao thư sinh trắng trẻo kia sau khi đến nơi ngay lập tức không luyện hóa lôi châu, mà lại muốn luyện hoá Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên rồi. Vì viên châu thiếu đi mười hai viên, cho dù gã luyện hóa rồi, cũng không phải là pháp bảo hoàn chỉnh. Cho nên gã muốn luyện hóa hồ lô này. Nói không chừng trong lòng gã nghĩ, đợi luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này rồi, gã sẽ giết chết Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng ngay lập tức.
Vết thương của Thần nữ váy vàng lúc này cũng đã trị được bảy tám phần, cô nhìn thấy thư sinh mặt trắng kia đang luyện hóa hồ lô, còn Diệp Mặc lại bắt đầu luyện hóa Lôi châu, cô không ngờ lại không có việc gì để làm.
Diệp Mặc bắt đầu luyện hóa Lôi châu, chứng tỏ cho dù mình cũng đi luyện hóa Lôi châu, cuối cùng hắn cũng sẽ đòi mình lấy ra. Muốn đi luyện hóa hồ lô, cô chắc rằng mình cũng không luyện qua nổi thư sinh mặt trắng kia.
Khi cô đang nghĩ có nên luyện hóa mấy viên Lôi châu trước, đợi lát nữa tìm Diêp Mặc đổi đồ hay không, thì Diệp Mặc bỗng nhiên truyền âm cho cô:
- Cô mau chóng ra ngoài đi, đợi lát nữa tên này nếu như luyện hóa hồ lô rồi, chúng ta cũng không chạy thoát được đâu, phải biết rằng chúng ta đều ở trong hồ lô.
- Giữa hồ lô này bị phong bế rồi, tôi sao mà ra ngoài được?
Thần nữ váy vàng này qua sự nhắc nhở của Diệp Mặc lại tỉnh lại, đợi lát nữa thư sinh mặt trắng này luyện hóa xong Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này rồi, bọn họ căn bản cũng không chạy thoát được.
Diệp Mặc lấy con dao găm ra nhét vào trong tay cô nói:
- Cô mau chóng luyện hóa một phần con dao găm này, sau đó cắt tầng ngăn cách giữa hồ lô đi, tuyệt đối đùng để lại. Tôi đoán vách ngăn giữa hồ lô này, chắc chắn rất quan trọng. Thứ đó rất có khả năng là bộ phận không thể thiếu được của hồ lô này, chỉ cần cô cắt nó đi rồi, cho dù tên khốn kiếp này có luyện hóa được hồ lô, cũng không thể nào vây khốn được tôi.
Thần nữ váy vàng này không phải con ngốc, cô lúc này cũng đã hiểu ra. Bây giờ tất cả mọi người phải tranh thủ thời gian, ai có thể giành trước, người đó được lợi. Cô lập tức cầm chặt lấy con dao găm của Diệp Mặc, lại quay lại. Đồng thời trong lòng vẫn đang nghĩ, tại sao Diệp Mặc không tự mình đi làm chuyện này.
Cô không biết Diệp Mặc coi trọng 24 viên Lôi Hải Thần Châu này như nào, nếu như không phải là 24 viên Lôi Hải Thần Châu này, tên thư sinh mặt trắng kia sau khi vượt qua hắn, hắn lập tức sẽ quay lại cắt đi vách ngăn giữa hồ lô kia.
Lúc này tên thư sinh mặt trắng cũng đang đắm chìm trong quá trình luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo, đạo vận lưu chuyển xung quanh gã, còn có một trận bàn phòng ngự bảo vệ, Diệp Mặc muốn đánh lén gã cũng không làm được.
Nhưng cứ như vậy mà bỏ đi thì Diệp Mặc tuyệt đối không cam lòng, hắn lại lần nữa bố trí một trận pháp phòng ngự, bắt đầu tìm kiếm lần thức hai.
Lại một ngày nữa trôi qua, mắt nhìn trận pháp phòng ngự của hắn lại sắp bị pháp tắc đạo vận trong này đập tan, Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ thở dài. Chẳng lẽ hai loại pháp bảo ở lâu như này trong này rồi mà không có ai lấy đi, hắn tìm kiếm kỹ lưỡng như vậy rồi, cũng không tìm được bất cứ lối vào luyện hóa pháp bảo nào.
Răng rắc một tiếng, một trận kỳ của trận pháp phòng ngự phát ra âm thanh nho nhỏ, Diệp Mặc biết trận pháp của hắn sắp vỡ tan rồi. Trận kỳ trong trận pháp cũng đều là tương hỗ lẫn nhau, một khi một trận kỳ bị nghiền nát hoàn toàn, thì những trận kỳ còn lại cũng sẽ trực tiếp bị pháp tắc đạo vận ác liệt trong này biến thành bột mịn.
Đúng lúc Diệp Mặc muốn từ bỏ, một Đài sen chín cánh liền từ miệng hồ mau chóng hạ xuống, Diệp Mặc lập tức biết Thần nữ váy vàng lại tiến vào.
Diệp Mặc trong lòng đoán Thần nữ váy vàng này là vì hai món pháp bảo kia mà đến, chắc chắn là sợ mình ăn mảnh một mình. Lúc này hắn cũng đã quyết định rồi, nhất định phải lấy được mũi Cốt Tiễn này. Hắn không thích cướp đồ của người khác, nhưng Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn là một bộ, hắn cần phải gom đủ. Thần nữ váy vàng này kinh nghiệm và sự sõi đời còn kém hắn xa, hắn nói không chừng cũng có thể lừa được.
Khi Đài sen chín cánh vừa mới hạ xuống mặt đất, Thần nữ váy vàng này lập tức từ trong chui ra, Diệp Mặc thấy cô đổi một bộ quần áo khác, quần áo bên ngoài vẫn còn nguyên vết máu, hơn nữa thần thái của cô cũng uể oải không chịu nổi nữa rồi, khí tức cũng vô cùng bất ổn. Diệp Mặc liền biết người con gái này bị trọng thương rồi.
Dường như cùng lúc phát hiện đối phương bị trọng thương, Diệp Mặc liền nghĩ, nếu như nói lúc trước hắn còn không chắc 100% thắng được cô, thì bây giờ hắn cũng thắng chắc cô rồi.
- Anh giết tôi cũng vô ích, có một Hóa đạo Thánh đế cũng đã đuổi đến đây rồi. Nếu như chúng ta không hợp tác, thì anh cũng chỉ còn một con đường chết.
Câu đầu tiên của Thần nữ váy vàng này khiến Diệp Mặc tức giận, người con gái này thấy đối thủ lợi hại, không ngờ lại dám dẫn đối thủ đến đây.
Không đợi Diệp Mặc tức giận, Thần nữ váy vàng này liền ném mũi tên màu vàng cho Diệp Mặc nói:
- Mũi tên này tôi cho anh, điều kiện là anh cùng tôi chặn địch. Tôi có một đạo châu vô cùng lợi hại, có thể làm trọng thương đối phương. Anh chỉ cần đứng sau đối phương ra tay là được, chỉ cần giết được tên Hóa đạo đó, tôi chỉ cần một cái bình xanh, những thứ còn lại đều là của anh hết.
Diệp Mặc vốn dĩ cực kỳ tức giận sau khi lấy được mũi tên này, lửa giận trong lòng cũng hạ xuống một chút. Mũi tên màu vàng này mới là thứ quan trọng nhất, những thứ còn lại nhìn thấy rồi tính tiếp.
Mũi tên màu vàng này bây giờ hắn cũng có sáu mũi rồi, một phát liền lấy được hai mũi, không biết mũi tên màu vàng mà hắn lấy được lúc trước trong Lôi Sát Thần Điện ở Thanh Vi Minh Giang có phải cũng từ trong này mà ra không.
Nghĩ đến nơi đó, Diệp Mặc giật mình, lúc trước trong Lôi Sát Thần Điện hắn còn lấy được một con dao găm, hắn vì đào thông chính giữa hồ lô này, dường như tất cả đồ vật đều đem ra dùng hết, nhưng con dao găm đó thì vẫn chưa dùng qua.
Hắn còn nhớ rõ con dao găm đó sau khi hắn luyện hóa, có một cái tên là Dung Không.
Nghĩ đến con dao găm này, Diệp Mặc căn bản không kịp trả lời câu nói của Thần nữ váy vàng kia, trực tiếp lấy con dao găm đó ra, đào xuống dưới mặt đất cứng rắn dưới chân mình.
Xuy xuy...
Những âm thanh liên miên bất tuyệt, Dung Không không ngờ lại đào như đào miếng đậu hũ vậy. Những nơi đi qua hoàn toàn tự động hòa tan hết, mau chóng hình thành một cái lỗ đen ngòm. nguồn TruyenFull.vn
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Diệp Mặc sung sướng, trực tiếp nhảy vào trong cái lỗ nhỏ đó, Thần nữ váy vàng thấy Diệp Mặc nhảy vào đó, cũng từ trong sự kinh hãi tỉnh dậy, không nghĩ ngợi gì, cũng nhảy vào trong. Lúc này trận pháp phòng ngự của Diệp Mặc vang lên tiếng răng rắc, trực tiếp bị nổ vụn.
Đạo vận pháp tắc và sấm sét thô bạo ác liệt xung quanh lại lần nữa rót đầy vào nơi này, còn cái lỗ lớn mà lúc trước Diệp Mặc dùng con dao găm Dung Không của mình đào ra lại từ khép miệng lại. Nhìn tình cảnh này, chỉ cần qua mấy tích tắc nữa, thì nơi này lại hoàn toàn giống với lúc trước.
Cái hố lớn này còn chưa kịp trở về hình dạng ban đầu, lại có một bóng người hạ xuống nơi này. Đây là một người đàn ông mặt trắng như tờ giấy, cách ăn mặc thoạt nhìn giống như thư sinh.
Khí tức pháp tắc đạo vận đáng sợ mất trật tự xung quanh đang nện lên người gã, giống như đánh lên một pháp bảo cực kỳ lợi hại vậy, căn bản không làm thương gã được chút nào. Cho dù sấm sét lên người gã, cũng không thể nào làm thương được gã.
- Ồ, con nha đầu của Thần nữ thánh môn kia rõ ràng đã chạy đến đây rồi, sao lại biến mất không thấy đâu nữa nhỉ? Cho dù bị pháp tắc trong này xoắn chết, thì Đài sen của cô ta chắc vẫn còn trong này chứ...
Lời nói của thư sinh mặt trắng này nói đến đây rồi im bặt, gã cũng đã nhìn thấy một hố đen thu nhỏ lại chỉ lớn hơn nắm đấm một cút.
Khi nhìn thấy hố đen này, đồng thời gã dường như không cút do dự, lập tức liền hóa thành một đường độn quang từ miệng hố này lao vào.
Hắc Hồ đương nhiên gã cũng đã từng nghe nói qua, cũng biết Hắc Hồ là thứ gì. Vì hai món pháp bảo này vẫn chưa có ai tìm ra cách luyện hóa chúng, nên mới vẫn ở lại trong này. Bây giờ gã nhìn thấy hố đen này, lập tức liền đoán ra, muốn luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này, e rằng chính là trong hố đen này rồi.
Diệp Mặc cùng Thần nữ váy vàng sau khi tiến vào hố đen này, cảm giác lôi kéo như lốc xoáy kia lập tức liền biến mất. Hơn nữa sấm sét xung quanh cũng không còn nữa, chỉ còn một khoảng không gian mông lung.
Một lát sau, thư sinh mặt trắng kia cũng xông vào trong hố đen này, cùng lúc thư sinh mặt trắng nhảy xuống. Diệp Mặc và Thần nữa váy vàng kia liền cảm nhận được, hai người lại càng tăng tốc phóng tới miệng hồ lô.
Thư sinh mặt trắng kia đi sau mà đến trước, nửa tuần hương sau cũng đã vượt qua Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng, đi đến miệng hồ lô trước. Gã thậm chí cũng không thèm ra tay với Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng kia, mà lại xông đến miệng hồ lô trước, muốn luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này.
Diệp Mặc sốt ruột, ném ra vài viên đan dược đưa cho Thần nữ váy vàng kia nói:
- Cô mau chóng trị thương đi, tôi phải tăng tốc.
Diệp Mặc không thể không giúp Thần nữ váy vàng này, một mình hắn, cho dù đến miệng hồ lô rồi, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của thư sinh mặt trắng kia. Khí tức đạo vận trên người thư sinh mặt trắng kia còn mạnh hơn nhiều so với Thần nữ váy vàng, rõ ràng là tu vi Hóa đạo.
Hắn chỉ còn cách lôi kéo Thần nữ váy vàng này, hai người hợp tác mới có thể liều mạng với đối phương được. Nếu không, hắn chỉ có thể lập tức rút lui, bảo hắn buông tha Lôi Hải Thần Châu sắp đến tay rồi, hắn tuyệt đối không đồng ý.
Thần nữ váy vàng này hiểu ý tứ của Diệp Mặc, căn bản cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy đan dược Diệp Mặc đưa cho bắt đầu trị thương.
Diệp Mặc lúc này lại càng thiêu đốt Thần nguyên, tăng tốc tiến về phía miệng hồ lô.
Khoảng nửa tuần hương sau, Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng này hạ xuống miệng hồ lô, hai người ngay lập tức nhìn thấy thư sinh mặt trắng kia đang ngồi một bên, một tay vịn chặt vào một dấu vết, đạo vận trên người lưu chuyển, rõ ràng gã đã bắt đầu luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này rồi.
Diệp Mặc giận dữ, chính mình đả thông vách ngăn giữa hồ lô này, không ngờ lại làm chuyện tốt cho đối phương.
Đúng lúc hắn định ra tay, thì lại nhìn thấy 24 viên châu lôi quang vờn quanh bên cạnh miệng hồ lô này, những viên châu này màu xanh nhạt, chỉ có một lớp lôi quang quanh quẩn bên ngoài viên châu này.
Ba mươi sáu lỗ khảm, chỉ có hai mươi bốn viên châu màu xanh nhạt. Những viên chân này dường như hợp cùng với pháp tắc xoắn giết lưu chuyển trong hồ lô này, hình thành một trạng thái cân đối.
Diệp Mặc trong lòng lập tức sung sướng, hắn không cút do dự xông lên bắt đầu luyện hóa 24 viên Lôi Hải Thần Châu này.
Hắn biết rõ tại sao thư sinh trắng trẻo kia sau khi đến nơi ngay lập tức không luyện hóa lôi châu, mà lại muốn luyện hoá Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên rồi. Vì viên châu thiếu đi mười hai viên, cho dù gã luyện hóa rồi, cũng không phải là pháp bảo hoàn chỉnh. Cho nên gã muốn luyện hóa hồ lô này. Nói không chừng trong lòng gã nghĩ, đợi luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này rồi, gã sẽ giết chết Diệp Mặc và Thần nữ váy vàng ngay lập tức.
Vết thương của Thần nữ váy vàng lúc này cũng đã trị được bảy tám phần, cô nhìn thấy thư sinh mặt trắng kia đang luyện hóa hồ lô, còn Diệp Mặc lại bắt đầu luyện hóa Lôi châu, cô không ngờ lại không có việc gì để làm.
Diệp Mặc bắt đầu luyện hóa Lôi châu, chứng tỏ cho dù mình cũng đi luyện hóa Lôi châu, cuối cùng hắn cũng sẽ đòi mình lấy ra. Muốn đi luyện hóa hồ lô, cô chắc rằng mình cũng không luyện qua nổi thư sinh mặt trắng kia.
Khi cô đang nghĩ có nên luyện hóa mấy viên Lôi châu trước, đợi lát nữa tìm Diêp Mặc đổi đồ hay không, thì Diệp Mặc bỗng nhiên truyền âm cho cô:
- Cô mau chóng ra ngoài đi, đợi lát nữa tên này nếu như luyện hóa hồ lô rồi, chúng ta cũng không chạy thoát được đâu, phải biết rằng chúng ta đều ở trong hồ lô.
- Giữa hồ lô này bị phong bế rồi, tôi sao mà ra ngoài được?
Thần nữ váy vàng này qua sự nhắc nhở của Diệp Mặc lại tỉnh lại, đợi lát nữa thư sinh mặt trắng này luyện hóa xong Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên này rồi, bọn họ căn bản cũng không chạy thoát được.
Diệp Mặc lấy con dao găm ra nhét vào trong tay cô nói:
- Cô mau chóng luyện hóa một phần con dao găm này, sau đó cắt tầng ngăn cách giữa hồ lô đi, tuyệt đối đùng để lại. Tôi đoán vách ngăn giữa hồ lô này, chắc chắn rất quan trọng. Thứ đó rất có khả năng là bộ phận không thể thiếu được của hồ lô này, chỉ cần cô cắt nó đi rồi, cho dù tên khốn kiếp này có luyện hóa được hồ lô, cũng không thể nào vây khốn được tôi.
Thần nữ váy vàng này không phải con ngốc, cô lúc này cũng đã hiểu ra. Bây giờ tất cả mọi người phải tranh thủ thời gian, ai có thể giành trước, người đó được lợi. Cô lập tức cầm chặt lấy con dao găm của Diệp Mặc, lại quay lại. Đồng thời trong lòng vẫn đang nghĩ, tại sao Diệp Mặc không tự mình đi làm chuyện này.
Cô không biết Diệp Mặc coi trọng 24 viên Lôi Hải Thần Châu này như nào, nếu như không phải là 24 viên Lôi Hải Thần Châu này, tên thư sinh mặt trắng kia sau khi vượt qua hắn, hắn lập tức sẽ quay lại cắt đi vách ngăn giữa hồ lô kia.
Lúc này tên thư sinh mặt trắng cũng đang đắm chìm trong quá trình luyện hóa Hồ Lô Tam Bảo, đạo vận lưu chuyển xung quanh gã, còn có một trận bàn phòng ngự bảo vệ, Diệp Mặc muốn đánh lén gã cũng không làm được.