Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1971: Mặc Nguyệt lớn mạnh
Cũng không biết đã qua bao lâu, Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đồng thời tỉnh táo lại. Tô Tĩnh Văn lập tức liền nhớ tới bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn, trên mặt cũng có chút bắt đầu nóng lên, vội vàng từ trong ngực Diệp Mặc vùng ra.
- Đi về đã rồi...
Giọng nói của Tô Tĩnh Văn nhỏ nhẹ vô cùng, trong tim mặc dù vẫn còn đang đập thình thịch tứ tung, lại cũng dần dần dịu lại.
Diệp Mặc lập tức hỏi:
- Tĩnh Văn, trừ em đã thăng thiên Tiên Giới ra, còn ai nữa không?
- Không có, thành Mặc Nguyệt chỉ có một mình em thăng thiên, hoặc là nói chỉ có một mình em đến đây.
Giọng của Tô Tĩnh Văn lập tức bắt đầu trở nên thấp xuống, nỗi lo của cô cũng giống như Diệp Mặc, nếu nói thành Mặc Nguyệt đến bây giờ còn chưa có ai thăng thiên, chuyện đó là tuyệt đối không thể.
Hơn nữa, tiền bối Lục Vô Hổ còn thăng thiên trước cô mà, sao cũng không thấy tung tích?
Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng trầm xuống, hắn giơ tay loại bỏ cấm chế chung quanh,
- Tĩnh Văn, chuyện này chúng ta trở về rồi hãy nói.
Trông thấy Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn hiển lộ ra thân hình, mọi người nhao nhao tới chào hỏi. nguồn TruyenFull.vn
Diệp Mặc nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Lô Phượng, lập tức mỉm cười nói:
- Lô Phượng, ta chính là Lạc tông chủ lúc trước, cô không cần lo lắng.
Lô Phượng lập tức vỡ lẽ ra, khó trách cô cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc trên người Diệp Mặc. Nếu như Diệp Mặc chính là Lạc tông chủ lúc trước, vậy tất cả mọi chuyện đều dễ nói rồi.
- Diệp huynh...
- Diệp đại ca.
Doãn Ưng, Giang Cận, Đồng Xu hết thảy đều mừng rỡ tiến lên ân cần thăm hỏi, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc trước khi Mặc Nguyệt tiên tông được sáng lập, Lạc tông chủ đối xử với bọn họ không giống những người khác, thì ra là người quen. Đồng thời mọi người kinh ngạc không thôi, lôi kiếp Kim tiên lúc trước của Diệp Mặc, mấy người Doãn Ưng tận mắt nhìn thấy, mà hiện tại bọn họ và Diệp Mặc sớm đã không ở trên cùng một xuất phát điểm nữa rồi.
Liễu Trung Yên và Liễu Mạn mừng rỡ đồng thời cũng cảm thán, bọn họ cũng giống như bọn Doãn Ưng, ban đầu đã biết rõ tu vi của Diệp Mặc. Lúc này mới mấy trăm năm trôi qua, tu vi của Diệp Mặc, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ rồi, đây đã không thể xem như tốc độ tu luyện đáng sợ nữa, mà là tốc độ tu luyện không cách nào tưởng tượng nổi.
Tuy những năm này bọn họ ở Mặc Nguyệt tiên tông tu vi đều tăng lên rất nhanh, nhưng đến bây giờ Liễu Trung Yên có thể coi là tu vi cao nhất cũng không quá Huyền tiên mà thôi.
Diệp Mặc lại được nhìn thấy mọi người, cũng rất là vui mừng, thao thao cùng mọi người ôn chuyện. Diệp Mặc từ trong miệng Ân Hồn biết được bọn người Nhậm Vũ và Hồng Lăng đã tới Mặc Nguyệt tiên tông, càng thêm mừng rỡ không thôi. Cái duy nhất đáng tiếc là bọn họ vẫn chưa trở lại tông môn, đều đang ở bên ngoài bươn trải rèn luyện.
Đường Bắc Vi đã sớm lôi kéo Tô Tĩnh Văn xì xào bàn tán, Lô Phượng khéo léo, đã thu xếp cho bọn người Ninh Nga Tiên Tử và Úc Kim Hương còn cả Linh Tú.
Chờ mọi người ôn chuyện được khá lâu rồi, tiên đế Tật Lôi lúc này mới tới cười ha ha nói:
- Mấy trăm năm không thấy, Diệp huynh phong thái càng hơn xưa.
Diệp Mặc bây giờ là Tiên đế sơ kỳ, tiên đế Tật Lôi cũng không cảm thấy bất ngờ, y vốn cho rằng Diệp Mặc che giấu tu vi. Cho dù bây giờ là Tiên đế sơ kỳ, cũng chưa chắc là tu vi thực sự của Diệp Mặc.
Người chung quanh trông thấy Tiên đế Tật Lôi đến nói chuyện, nhao nhao tránh ra, trong mắt mọi người, địa vị Tiên đế là chí cao vô thượng.
- Tật Lôi huynh không đi bế quan, sao mà chạy đến Mặc Nguyệt tiên tông ta rồi.
Diệp Mặc cười nói, hắn sẽ không cho là Tiên đế Tật Lôi vừa ý tiên linh khí ở Mặc Nguyệt tiên tông, muốn tu luyện ở đây. Loại người như tiên đế Tật Lôi, nếu như muốn tìm nơi tu luyện đỉnh cao, cũng sẽ không tìm đến tiên thành Mặc Nguyệt. Hơn nữa tiên đế Tật Lôi đã nhận được 'Vô trần quả", chuyện đầu tiên phải làm hẳn là bế quan mới đúng.
Nếu như nói tiên thành Mặc Nguyệt được hắn bố trí lại tụ linh tiên trận một lần nữa, đặt tiên linh mạch cực phẩm vào thì còn có thể hấp dẫn tiên đế Tật Lôi, nhưng bây giờ thì lại tuyệt đối không thể.
Tiên đế Tật Lôi lập tức sắc mặt giận dữ nói:
- 'Vô trần quả' ta trăm cay nghìn đắng giao dịch với Diệp huynh bị người ta cướp đi rồi, ta không dám tìm người kia xả giận, chỉ có thể lui đến chỗ huynh thôi.
- Tật Lôi huynh, ai dám cướp đồ của huynh?
Diệp Mặc có chút nghi ngờ hỏi, đồ của tiên đế Tật Lôi còn có người đoạt, hắn ngược lại là hơi nghi hoặc một chút rồi.
- Còn không phải lão già Táp Không, người này quả thực cực kỳ không biết xấu hổ, ngang nhiên đòi lấy đi 'Vô trần quả" của ta, còn ta một chữ cũng không thể nói, trong lòng hết sức buồn bực. Vốn muốn tìm Diệp huynh giúp ta xả giận, nhưng hiện tại trong lòng cũng lắng lại một ít.
Vốn Tiên đế Tật Lôi đúng là muốn tìm Diệp Mặc giúp một tay, sau đó y lại nghĩ, e rằng cho dù là Diệp Mặc cũng không dám tìm Táp Không Đại Đế xả giận.
Diệp Mặc giật mình nói:
- Thì ra là lão già này, sớm biết như vậy ta đã không để cho ông ta dễ dàng như vậy rồi.
- Diệp huynh, ngươi đã gặp Táp Không Đại Đế sao?
Tiên đế Tật Lôi nghi hoặc hỏi.
Diệp Mặc không có giấu diếm,
- Đúng vậy, ta đã đánh cho cửa phủ Đại Đế của lão ta nát nhừ, giết quản sự tên là Nạp Minh của lão ta. Thuận tiện dạy dỗ tên này một trận, nếu như ta biết lão ta cướp đoạt 'Vô trần quả" của Tật Lôi huynh, ta khẳng định sẽ không tha cho lão ta dễ dàng như vậy.
- Cái gì?
Tiên đế Tật Lôi há to miệng, sau nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng. Y vừa ra tới từ Hư Không Thiên Vực, liền đi tới Cung Hoa Thiên, cũng không biết chuyện đã xảy ra ở Thượng Thiên Vực. Y muốn tìm Diệp Mặc hỗ trợ đòi lại lẽ công bằng từ Táp Không Đại Đế, cũng là nhất thời phẫn nộ. Chờ y tỉnh táo lại, y cũng biết chuyện này là không thể nào. Nhưng mà lời Diệp Mặc nói, khiến cho y lập tức ngây ra như phỗng.
Diệp Mặc ngay cả Táp Không Đại Đế mà cũng có thể giáo huấn, chẳng phải là nói hắn có thể so sánh với Bán Thánh rồi sao? Đánh cho cửa lầu của Táp Không Đại Đế nát nhừ, Diệp Mặc còn có thể an ổn trở lại Mặc Nguyệt tiên tông, vậy rõ ràng là Diệp Mặc không sợ Táp Không Đại Đế.
Thật lâu, tiên đế Tật Lôi mới phản ứng được, y cười ha ha nói:
- Được, đã ghiền, thật sự là đã ghiền, phiền muộn của ta toàn bộ đã được tiêu trừ rồi, một quả 'Vô trần quả' cũng chẳng đáng gì, lấy thì cũng đã lấy rồi. lão già Táp Không, ngươi cũng có ngày hôm nay nha, ha ha...
Diệp Mặc biết rõ tu vi hiện tại của hắn so với Táp Không thì cũng không lợi hại hơn bao nhiêu, nhưng cái này không cần phải nói ra, dù sao hắn không sợ Táp Không là được.
- Diệp huynh, làm một tán tu, ta có thể tu luyện tới Tiên đế, gian khổ trong đó chỉ có chính ta biết, người ngoài khó có thể tưởng tượng. Diệp huynh, Tật Lôi ta hôm nay cuối cùng đã tìm thấy nơi chốn rồi. Diệp huynh nếu như không chê, Tật Lôi ta rất vui được gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông.
Tiên đế Tật Lôi sau khi diệt hết phiền muộn, lập tức chắp tay khom người nói.
Diệp Mặc mừng to, hắn không thể tưởng được tiên đế Tật Lôi sẽ gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông, đối với chuyện Tiên đế gia nhập Mặc Nguyệt, hắn đương nhiên là hoan nghênh vô cùng, lập tức vội vàng đở lấy tiên đế Tật Lôi:
- Tật Lôi huynh có thể gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông ta, Diệp mỗ thật sự là cầu còn không được, lý nào lại ghét bỏ?
Lô Phượng ở một bên liền vội vàng tiến lên ân cần thăm hỏi tiên đế Tật Lôi, đồng thời vui sướng nói:
- Xem ra Mặc Nguyệt tiên tông ta về sau cũng có hai Tiên đế rồi.
Lô Phượng không biết tu vi của Diệp Mặc, nhưng từ trong miệng tiên đế Tật Lôi cô biết được Mặc Nguyệt tiên tông còn có một tiên đế Hà Trùng, bây giờ thêm tiên đế Tật Lôi, hiển nhiên là có hai tiên đế.
Tiên đế Tật Lôi cười ha ha,
- Lô Phượng, ngươi chắc không biết Diệp tông chủ cũng là Tiên đế rồi, hơn nữa còn là Tiên đế đứng đầu toàn bộ Tiên Giới.
Thấy Lô Phượng kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, Diệp Mặc cười ha ha nói:
- Mặc Nguyệt tiên tông ta cũng không phải là chỉ có hai Tiên đế, qua một thời gian ngắn, Khai Nỉ tiên đế sẽ còn gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông ta.
- Khai Nỉ?
Tiên đế Tật Lôi nghe được cái tên này xong nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc biết rõ vẻ mặt này của tiên đế Tật Lôi, nhất định là đã từng nghe nói đến Khai Nỉ Thánh đế, cũng không giấu diếm nói:
- Không sai, chính là người đã từng là Khai Nỉ Thánh đế, y đi xử lý công việc rồi, sau một thời gian ngắn, y sẽ trở lại Mặc Nguyệt tiên tông ta.
Người chung quanh nghe mà đều trợn mắt há hốc mồm, đây là một Tiên vương tông môn ở Hạ Thiên Vực sao? Cho dù là đế tông đỉnh cao ở Thượng Thiên Vực, cũng chỉ có không quá bốn, năm tiên đế mà? Mà tiên đế Tật Lôi càng không thể tin được, một Thánh đế gia nhập một tiên tông ở Hạ Thiên Vực? Vấn đề này nghe sao cũng thấy không được tự nhiên. Cũng may Khai Nỉ Thánh đế bây giờ đã không phải là Thánh đế nữa rồi, nói cách khác không chừng đế tông cả Thiên Vực đều sẽ tới bái phỏng.
Kỳ thật Diệp Mặc còn chưa nói qua một hai trăm năm nữa, Úc Kim Hương tất nhiên sẽ lại trở thành tiên đế. Lúc này Úc Kim Hương đã là Tiên Tôn sơ kỳ rồi, trở thành Tiên đế đối với nàng mà nói chỉ là vấn đề thời gian. Úc Kim Hương không giống như Khai Nỉ, tu vi của Khai Nỉ so với lúc trước đã thụt lùi đi rất nhiều, nhưng một khi Úc Kim Hương khôi phục tu vi tiên đế, sẽ càng hơn lúc trước.
- Chúng ta đừng đứng ở bên ngoài hàn huyên, về tông môn trước rồi nói sau. Lô Phượng, cô đi tuyên bố mười sáu năm sau Mặc Nguyệt tiên tông ta cử hành nghi thức sáng lập môn phái.
Diệp Mặc quyết định làm cho Mặc Nguyệt tiên tông vang danh, bất kể là ai, lần này sau khi Mặc Nguyệt tiên tông chính thức mở lễ thành lập môn phái, muốn động vào Mặc Nguyệt tiên tông, cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
- Vâng, tông chủ.
Lô Phượng lập tức mừng rỡ lên tiếng đáp. Cô đương nhiên biết ý Diệp Mặc, Mặc Nguyệt tiên tông sau khi thành lập đã sớm tuyên bố rồi, cũng đã tổ chức nghi thức. Bây giờ Diệp Mặc muốn gióng trống khua chiêng tổ chức lại nghi thức, hiển nhiên là để làm cho Mặc Nguyệt vang danh.
Mặc Nguyệt tiên tông một lần mà có thêm một tiên đế Tật Lôi, lại thêm một Tiên Tôn Úc Kim Hương, thực lực lập tức tăng nhiều.
Sau vui mừng gặp gỡ, Diệp Mặc quyết định để cho Úc Kim Hương và Lô Phượng phụ trách nghi thức lập phái long trọng của Mặc Nguyệt tiên tông, mà bề ngoài Tiên đế Tật Lôi với tư cách là người có tu vi cao nhất của Mặc Nguyệt tiên tông làm áp trận cho Mặc Nguyệt tiên tông, đồng thời hoan nghênh khách quý khắp nơi đến đây chúc mừng.
Diệp Mặc thì một lần nữa bố trí hộ sơn đại trận và tụ linh tiên trận cho Mặc Nguyệt tiên tông và tiên thành Mặc Nguyệt. Sau khi Diệp Mặc trở lại Mặc Nguyệt tiên tông, Mặc Nguyệt tiên tông lại náo nhiệt hẳn lên.
...
Áo ngủ bằng gấm nửa rơi xuống, nửa bên ngực của Tô Tĩnh Văn đều lộ ra bên ngoài, nét ửng hồng trên mặt nàng còn chưa nhạt đi, ánh mắt lại từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Diệp Mặc.
- Còn đang lo lắng gì vậy.
Diệp Mặc ôm Tô Tĩnh Văn dịu dàng hỏi, hắn nhìn ra trong mắt Tô Tĩnh Văn có một chút lo lắng không dễ cảm thấy được.
Tô Tĩnh Văn quay người chui vào trong ngực Diệp Mặc, lo lắng nói:
- Em đã được cùng anh ở đây rồi, nhưng chị Tố Tố và chị Khinh Tuyết còn cả Ánh Trúc đều chưa thăng thiên, em có chút lo lắng cho họ. Có đôi khi em cảm thấy em rất ích kỷ, vì để sớm ngày nhìn thấy anh, mà thăng thiên trước
Vốn Tô Tĩnh Văn cho rằng với tư chất của đám người Tố Tố, sau khi cô thăng thiên, bọn người Tố Tố cũng sẽ thăng thiên, cũng chỉ là không đến trăm năm mà thôi. Nhưng đến bây giờ bọn người Tố Tố vẫn chưa thăng thiên, trong nội tâm cô lại có chút lo lắng. Cô cũng không nói gì tới Ức Mặc, cô sợ Diệp Mặc càng thêm lo lắng.
Diệp Mặc vỗ vỗ bả vai trắng nõn như tuyết của Tô Tĩnh Văn nói:
- Chờ anh bố trí xong trận pháp cho Mặc Nguyệt tiên tông, anh sẽ đi xem thử.
- Anh đi bằng cách nào? Chẳng lẽ anh có thể xuống Tu Chân Giới?
Tô Tĩnh Văn ngẩng đầu theo bản năng nửa ngồi xuống, hoàn toàn không có chú ý tới áo ngủ bằng gấm đã hoàn toàn chảy xuống, lộ ra hai gò bồng đảo săn chắc.
- Đi về đã rồi...
Giọng nói của Tô Tĩnh Văn nhỏ nhẹ vô cùng, trong tim mặc dù vẫn còn đang đập thình thịch tứ tung, lại cũng dần dần dịu lại.
Diệp Mặc lập tức hỏi:
- Tĩnh Văn, trừ em đã thăng thiên Tiên Giới ra, còn ai nữa không?
- Không có, thành Mặc Nguyệt chỉ có một mình em thăng thiên, hoặc là nói chỉ có một mình em đến đây.
Giọng của Tô Tĩnh Văn lập tức bắt đầu trở nên thấp xuống, nỗi lo của cô cũng giống như Diệp Mặc, nếu nói thành Mặc Nguyệt đến bây giờ còn chưa có ai thăng thiên, chuyện đó là tuyệt đối không thể.
Hơn nữa, tiền bối Lục Vô Hổ còn thăng thiên trước cô mà, sao cũng không thấy tung tích?
Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng trầm xuống, hắn giơ tay loại bỏ cấm chế chung quanh,
- Tĩnh Văn, chuyện này chúng ta trở về rồi hãy nói.
Trông thấy Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn hiển lộ ra thân hình, mọi người nhao nhao tới chào hỏi. nguồn TruyenFull.vn
Diệp Mặc nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Lô Phượng, lập tức mỉm cười nói:
- Lô Phượng, ta chính là Lạc tông chủ lúc trước, cô không cần lo lắng.
Lô Phượng lập tức vỡ lẽ ra, khó trách cô cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc trên người Diệp Mặc. Nếu như Diệp Mặc chính là Lạc tông chủ lúc trước, vậy tất cả mọi chuyện đều dễ nói rồi.
- Diệp huynh...
- Diệp đại ca.
Doãn Ưng, Giang Cận, Đồng Xu hết thảy đều mừng rỡ tiến lên ân cần thăm hỏi, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc trước khi Mặc Nguyệt tiên tông được sáng lập, Lạc tông chủ đối xử với bọn họ không giống những người khác, thì ra là người quen. Đồng thời mọi người kinh ngạc không thôi, lôi kiếp Kim tiên lúc trước của Diệp Mặc, mấy người Doãn Ưng tận mắt nhìn thấy, mà hiện tại bọn họ và Diệp Mặc sớm đã không ở trên cùng một xuất phát điểm nữa rồi.
Liễu Trung Yên và Liễu Mạn mừng rỡ đồng thời cũng cảm thán, bọn họ cũng giống như bọn Doãn Ưng, ban đầu đã biết rõ tu vi của Diệp Mặc. Lúc này mới mấy trăm năm trôi qua, tu vi của Diệp Mặc, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ rồi, đây đã không thể xem như tốc độ tu luyện đáng sợ nữa, mà là tốc độ tu luyện không cách nào tưởng tượng nổi.
Tuy những năm này bọn họ ở Mặc Nguyệt tiên tông tu vi đều tăng lên rất nhanh, nhưng đến bây giờ Liễu Trung Yên có thể coi là tu vi cao nhất cũng không quá Huyền tiên mà thôi.
Diệp Mặc lại được nhìn thấy mọi người, cũng rất là vui mừng, thao thao cùng mọi người ôn chuyện. Diệp Mặc từ trong miệng Ân Hồn biết được bọn người Nhậm Vũ và Hồng Lăng đã tới Mặc Nguyệt tiên tông, càng thêm mừng rỡ không thôi. Cái duy nhất đáng tiếc là bọn họ vẫn chưa trở lại tông môn, đều đang ở bên ngoài bươn trải rèn luyện.
Đường Bắc Vi đã sớm lôi kéo Tô Tĩnh Văn xì xào bàn tán, Lô Phượng khéo léo, đã thu xếp cho bọn người Ninh Nga Tiên Tử và Úc Kim Hương còn cả Linh Tú.
Chờ mọi người ôn chuyện được khá lâu rồi, tiên đế Tật Lôi lúc này mới tới cười ha ha nói:
- Mấy trăm năm không thấy, Diệp huynh phong thái càng hơn xưa.
Diệp Mặc bây giờ là Tiên đế sơ kỳ, tiên đế Tật Lôi cũng không cảm thấy bất ngờ, y vốn cho rằng Diệp Mặc che giấu tu vi. Cho dù bây giờ là Tiên đế sơ kỳ, cũng chưa chắc là tu vi thực sự của Diệp Mặc.
Người chung quanh trông thấy Tiên đế Tật Lôi đến nói chuyện, nhao nhao tránh ra, trong mắt mọi người, địa vị Tiên đế là chí cao vô thượng.
- Tật Lôi huynh không đi bế quan, sao mà chạy đến Mặc Nguyệt tiên tông ta rồi.
Diệp Mặc cười nói, hắn sẽ không cho là Tiên đế Tật Lôi vừa ý tiên linh khí ở Mặc Nguyệt tiên tông, muốn tu luyện ở đây. Loại người như tiên đế Tật Lôi, nếu như muốn tìm nơi tu luyện đỉnh cao, cũng sẽ không tìm đến tiên thành Mặc Nguyệt. Hơn nữa tiên đế Tật Lôi đã nhận được 'Vô trần quả", chuyện đầu tiên phải làm hẳn là bế quan mới đúng.
Nếu như nói tiên thành Mặc Nguyệt được hắn bố trí lại tụ linh tiên trận một lần nữa, đặt tiên linh mạch cực phẩm vào thì còn có thể hấp dẫn tiên đế Tật Lôi, nhưng bây giờ thì lại tuyệt đối không thể.
Tiên đế Tật Lôi lập tức sắc mặt giận dữ nói:
- 'Vô trần quả' ta trăm cay nghìn đắng giao dịch với Diệp huynh bị người ta cướp đi rồi, ta không dám tìm người kia xả giận, chỉ có thể lui đến chỗ huynh thôi.
- Tật Lôi huynh, ai dám cướp đồ của huynh?
Diệp Mặc có chút nghi ngờ hỏi, đồ của tiên đế Tật Lôi còn có người đoạt, hắn ngược lại là hơi nghi hoặc một chút rồi.
- Còn không phải lão già Táp Không, người này quả thực cực kỳ không biết xấu hổ, ngang nhiên đòi lấy đi 'Vô trần quả" của ta, còn ta một chữ cũng không thể nói, trong lòng hết sức buồn bực. Vốn muốn tìm Diệp huynh giúp ta xả giận, nhưng hiện tại trong lòng cũng lắng lại một ít.
Vốn Tiên đế Tật Lôi đúng là muốn tìm Diệp Mặc giúp một tay, sau đó y lại nghĩ, e rằng cho dù là Diệp Mặc cũng không dám tìm Táp Không Đại Đế xả giận.
Diệp Mặc giật mình nói:
- Thì ra là lão già này, sớm biết như vậy ta đã không để cho ông ta dễ dàng như vậy rồi.
- Diệp huynh, ngươi đã gặp Táp Không Đại Đế sao?
Tiên đế Tật Lôi nghi hoặc hỏi.
Diệp Mặc không có giấu diếm,
- Đúng vậy, ta đã đánh cho cửa phủ Đại Đế của lão ta nát nhừ, giết quản sự tên là Nạp Minh của lão ta. Thuận tiện dạy dỗ tên này một trận, nếu như ta biết lão ta cướp đoạt 'Vô trần quả" của Tật Lôi huynh, ta khẳng định sẽ không tha cho lão ta dễ dàng như vậy.
- Cái gì?
Tiên đế Tật Lôi há to miệng, sau nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng. Y vừa ra tới từ Hư Không Thiên Vực, liền đi tới Cung Hoa Thiên, cũng không biết chuyện đã xảy ra ở Thượng Thiên Vực. Y muốn tìm Diệp Mặc hỗ trợ đòi lại lẽ công bằng từ Táp Không Đại Đế, cũng là nhất thời phẫn nộ. Chờ y tỉnh táo lại, y cũng biết chuyện này là không thể nào. Nhưng mà lời Diệp Mặc nói, khiến cho y lập tức ngây ra như phỗng.
Diệp Mặc ngay cả Táp Không Đại Đế mà cũng có thể giáo huấn, chẳng phải là nói hắn có thể so sánh với Bán Thánh rồi sao? Đánh cho cửa lầu của Táp Không Đại Đế nát nhừ, Diệp Mặc còn có thể an ổn trở lại Mặc Nguyệt tiên tông, vậy rõ ràng là Diệp Mặc không sợ Táp Không Đại Đế.
Thật lâu, tiên đế Tật Lôi mới phản ứng được, y cười ha ha nói:
- Được, đã ghiền, thật sự là đã ghiền, phiền muộn của ta toàn bộ đã được tiêu trừ rồi, một quả 'Vô trần quả' cũng chẳng đáng gì, lấy thì cũng đã lấy rồi. lão già Táp Không, ngươi cũng có ngày hôm nay nha, ha ha...
Diệp Mặc biết rõ tu vi hiện tại của hắn so với Táp Không thì cũng không lợi hại hơn bao nhiêu, nhưng cái này không cần phải nói ra, dù sao hắn không sợ Táp Không là được.
- Diệp huynh, làm một tán tu, ta có thể tu luyện tới Tiên đế, gian khổ trong đó chỉ có chính ta biết, người ngoài khó có thể tưởng tượng. Diệp huynh, Tật Lôi ta hôm nay cuối cùng đã tìm thấy nơi chốn rồi. Diệp huynh nếu như không chê, Tật Lôi ta rất vui được gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông.
Tiên đế Tật Lôi sau khi diệt hết phiền muộn, lập tức chắp tay khom người nói.
Diệp Mặc mừng to, hắn không thể tưởng được tiên đế Tật Lôi sẽ gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông, đối với chuyện Tiên đế gia nhập Mặc Nguyệt, hắn đương nhiên là hoan nghênh vô cùng, lập tức vội vàng đở lấy tiên đế Tật Lôi:
- Tật Lôi huynh có thể gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông ta, Diệp mỗ thật sự là cầu còn không được, lý nào lại ghét bỏ?
Lô Phượng ở một bên liền vội vàng tiến lên ân cần thăm hỏi tiên đế Tật Lôi, đồng thời vui sướng nói:
- Xem ra Mặc Nguyệt tiên tông ta về sau cũng có hai Tiên đế rồi.
Lô Phượng không biết tu vi của Diệp Mặc, nhưng từ trong miệng tiên đế Tật Lôi cô biết được Mặc Nguyệt tiên tông còn có một tiên đế Hà Trùng, bây giờ thêm tiên đế Tật Lôi, hiển nhiên là có hai tiên đế.
Tiên đế Tật Lôi cười ha ha,
- Lô Phượng, ngươi chắc không biết Diệp tông chủ cũng là Tiên đế rồi, hơn nữa còn là Tiên đế đứng đầu toàn bộ Tiên Giới.
Thấy Lô Phượng kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, Diệp Mặc cười ha ha nói:
- Mặc Nguyệt tiên tông ta cũng không phải là chỉ có hai Tiên đế, qua một thời gian ngắn, Khai Nỉ tiên đế sẽ còn gia nhập Mặc Nguyệt tiên tông ta.
- Khai Nỉ?
Tiên đế Tật Lôi nghe được cái tên này xong nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc biết rõ vẻ mặt này của tiên đế Tật Lôi, nhất định là đã từng nghe nói đến Khai Nỉ Thánh đế, cũng không giấu diếm nói:
- Không sai, chính là người đã từng là Khai Nỉ Thánh đế, y đi xử lý công việc rồi, sau một thời gian ngắn, y sẽ trở lại Mặc Nguyệt tiên tông ta.
Người chung quanh nghe mà đều trợn mắt há hốc mồm, đây là một Tiên vương tông môn ở Hạ Thiên Vực sao? Cho dù là đế tông đỉnh cao ở Thượng Thiên Vực, cũng chỉ có không quá bốn, năm tiên đế mà? Mà tiên đế Tật Lôi càng không thể tin được, một Thánh đế gia nhập một tiên tông ở Hạ Thiên Vực? Vấn đề này nghe sao cũng thấy không được tự nhiên. Cũng may Khai Nỉ Thánh đế bây giờ đã không phải là Thánh đế nữa rồi, nói cách khác không chừng đế tông cả Thiên Vực đều sẽ tới bái phỏng.
Kỳ thật Diệp Mặc còn chưa nói qua một hai trăm năm nữa, Úc Kim Hương tất nhiên sẽ lại trở thành tiên đế. Lúc này Úc Kim Hương đã là Tiên Tôn sơ kỳ rồi, trở thành Tiên đế đối với nàng mà nói chỉ là vấn đề thời gian. Úc Kim Hương không giống như Khai Nỉ, tu vi của Khai Nỉ so với lúc trước đã thụt lùi đi rất nhiều, nhưng một khi Úc Kim Hương khôi phục tu vi tiên đế, sẽ càng hơn lúc trước.
- Chúng ta đừng đứng ở bên ngoài hàn huyên, về tông môn trước rồi nói sau. Lô Phượng, cô đi tuyên bố mười sáu năm sau Mặc Nguyệt tiên tông ta cử hành nghi thức sáng lập môn phái.
Diệp Mặc quyết định làm cho Mặc Nguyệt tiên tông vang danh, bất kể là ai, lần này sau khi Mặc Nguyệt tiên tông chính thức mở lễ thành lập môn phái, muốn động vào Mặc Nguyệt tiên tông, cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
- Vâng, tông chủ.
Lô Phượng lập tức mừng rỡ lên tiếng đáp. Cô đương nhiên biết ý Diệp Mặc, Mặc Nguyệt tiên tông sau khi thành lập đã sớm tuyên bố rồi, cũng đã tổ chức nghi thức. Bây giờ Diệp Mặc muốn gióng trống khua chiêng tổ chức lại nghi thức, hiển nhiên là để làm cho Mặc Nguyệt vang danh.
Mặc Nguyệt tiên tông một lần mà có thêm một tiên đế Tật Lôi, lại thêm một Tiên Tôn Úc Kim Hương, thực lực lập tức tăng nhiều.
Sau vui mừng gặp gỡ, Diệp Mặc quyết định để cho Úc Kim Hương và Lô Phượng phụ trách nghi thức lập phái long trọng của Mặc Nguyệt tiên tông, mà bề ngoài Tiên đế Tật Lôi với tư cách là người có tu vi cao nhất của Mặc Nguyệt tiên tông làm áp trận cho Mặc Nguyệt tiên tông, đồng thời hoan nghênh khách quý khắp nơi đến đây chúc mừng.
Diệp Mặc thì một lần nữa bố trí hộ sơn đại trận và tụ linh tiên trận cho Mặc Nguyệt tiên tông và tiên thành Mặc Nguyệt. Sau khi Diệp Mặc trở lại Mặc Nguyệt tiên tông, Mặc Nguyệt tiên tông lại náo nhiệt hẳn lên.
...
Áo ngủ bằng gấm nửa rơi xuống, nửa bên ngực của Tô Tĩnh Văn đều lộ ra bên ngoài, nét ửng hồng trên mặt nàng còn chưa nhạt đi, ánh mắt lại từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Diệp Mặc.
- Còn đang lo lắng gì vậy.
Diệp Mặc ôm Tô Tĩnh Văn dịu dàng hỏi, hắn nhìn ra trong mắt Tô Tĩnh Văn có một chút lo lắng không dễ cảm thấy được.
Tô Tĩnh Văn quay người chui vào trong ngực Diệp Mặc, lo lắng nói:
- Em đã được cùng anh ở đây rồi, nhưng chị Tố Tố và chị Khinh Tuyết còn cả Ánh Trúc đều chưa thăng thiên, em có chút lo lắng cho họ. Có đôi khi em cảm thấy em rất ích kỷ, vì để sớm ngày nhìn thấy anh, mà thăng thiên trước
Vốn Tô Tĩnh Văn cho rằng với tư chất của đám người Tố Tố, sau khi cô thăng thiên, bọn người Tố Tố cũng sẽ thăng thiên, cũng chỉ là không đến trăm năm mà thôi. Nhưng đến bây giờ bọn người Tố Tố vẫn chưa thăng thiên, trong nội tâm cô lại có chút lo lắng. Cô cũng không nói gì tới Ức Mặc, cô sợ Diệp Mặc càng thêm lo lắng.
Diệp Mặc vỗ vỗ bả vai trắng nõn như tuyết của Tô Tĩnh Văn nói:
- Chờ anh bố trí xong trận pháp cho Mặc Nguyệt tiên tông, anh sẽ đi xem thử.
- Anh đi bằng cách nào? Chẳng lẽ anh có thể xuống Tu Chân Giới?
Tô Tĩnh Văn ngẩng đầu theo bản năng nửa ngồi xuống, hoàn toàn không có chú ý tới áo ngủ bằng gấm đã hoàn toàn chảy xuống, lộ ra hai gò bồng đảo săn chắc.