Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1849: Không gian thanh ảo
Một đao của Tử Đao kia bổ ra, không gian và sát cơ trong hư không hoàn toàn tụ lại, đao này còn chưa phóng ra hoàn toàn, cũng đã hình thành một tử ngân đáng sợ trong hư không rồi.
Khai Nỉ nhìn thấy mà sợ mất mật, gã nhìn thấy vết nứt mà đao này của Diệp Mặc bổ ra, liền biết được so với mấy năm trước, chiêu thần thông này của Diệp Mặc cũng đã được lên một bậc. Nếu như gã muốn chặn lại chiêu này, e rằng thân thể của gã cũng sẽ sụp đổ lần nữa. Sát cơ ác liệt và sát thế đáng sợ xung quanh hư không này, căn bản cũng không phải là thứ bây giờ gã có thể ngăn lại được.
Đáng tiếc, Khai Nỉ biết, gã cũng cần phải chặn lại, chiêu này cũng hoàn toàn trói buộc không gian xung quanh rồi. Hơn nữa gã còn cảm giác được, thần thức của Diệp Mặc không ngờ cũng không kém gã chút nào.
Nhìn thấy đường đao này cũng đã xoẹt đến, Khai Nỉ trong lòng trầm xuống, gã biết ngoài chặn lại nó ra, cũng không còn cách nào. Nếu như lúc này gã cố gắng chạy trốn, thì tuyệt đối không tránh nổi chiêu tiếp theo của đối phương, đó cũng không phải chuyện mất thân thể của gã nữa, thậm chí đến nguyên thần của gã cũng bị nổ tung rồi.
Khai Nỉ vô cùng phẫn hận, thân thể của Lục Chính Quần đối với gã mà nói quả thực cũng rất thích hợp, nhưng lúc này vừa mới đoạt xá được, thì lại phải phế bỏ, hơn nữa sau khi phế bỏ, nguyên thần của gã cũng không biết có thể chạy thoát được không. Cho dù không có ai truy sát, nhưng nguyên thần của gã có thể sống được trong hư không hay không, thì cũng chưa biết. Nếu như cho gã thêm vài năm một mình tu luyện nữa, gã cũng sẽ không sợ gì tên Tiên Vương sơ kỳ trước mặt này.
Trường mâu màu máu được phóng ra, lại lần nữa cuốn đến từng đợt huyết hà treo ngược.
Những tiếng nổ ầm ầm trong hư không, Khai Nỉ trải qua bao nhiêu trận đấu căn bản cũng không thể nào đếm rõ được, cho dù gã không ngăn lại được chiêu này của Diệp Mặc, thì cũng sẽ không khiến gã bởi vậy mà mất đi ý chí chiến đấu.
Đúng lúc huyết hà sắp đập trúng đường đao Tử Đao của Diệp Mặc, một đường lốc xoáy màu đen xuất hiện bên ngoài cách đó mấy trăm dặm. Lốc xoáy này thoạt nhìn cũng không khác nhiều với vết nứt hư không thông thường là mấy, nhưng lối vào này lại là một lốc xoáy xoáy chuyển đến cực điểm, thần thức vừa mới tiếp xúc đến liền bị quấy nát.
Hơn nữa xung quanh lốc xoáy này thậm chí lại có màu đen sáng lạng, so với hư không mông lung, thì lốc xoáy này lại giống như một vũng nước mực vậy.
Khai Nỉ nhìn thấy lốc xoáy này đến, dường như cũng không nghĩ ngợi gì, tinh huyết cùng với thọ nguyên điên cuồng bị thiêu đốt. Dường như cùng lúc Khai Nỉ thiêu đốt tinh huyết và thọ nguyên, khuôn mặt của gã từ vẻ nho nhã lúc trước biến thành vô cùng già nua. Nhưng trong nháy mắt Tử Đao của Diệp Mặc hạ xuống, Khai Nỉ cũng đã biến mất dưới đường đao đó.
Ầm...
Tàn lưu của huyết hà bị một đao của Diệp Mặc chém làm hai, âm thanh huyết hà nổ tung tản ra trong hư không, một đường đao ngân rõ ràng khắc trong hư không, còn thân hình của Khai Nỉ thì lại biến mất.
Thần thức của Diệp Mặc cũng đã bắt được Khai Nỉ xông vào trong lốc xoáy đen như mực kia, chỉ trong nháy mắt, Diệp Mặc cũng đã hạ quyết tâm, một khắc sau hắn cũng đã thu được Vô ảnh và Tiểu Băng Sâm. Đồng thời cũng tiến vào trong lốc xoáy đó.
Trong nháy mắt tiến vào lốc xoáy đó, Diệp Mặc cũng đã tiến vào trong Thế giới trang vàng.
Trong Thế giới trang vàng, thần thức của Diệp Mặc vừa mới tiếp xúc ra ngoài, liền cảm thấy thức hải từng trận quay cuồng, hắn nhanh chóng thu lại thần thức. Lúc trước hắn cũng đã từng chứng kiến một nơi lợi hại như này, nhưng những nơi đó nhiều nhất cũng chỉ khiến thần thức mà hắn vươn ra ngoài bị tiêu diệt mà thôi, nhưng hoàn toàn không như hôm nay, ảnh hưởng đến thức hải.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn vô cùng quyết tâm phải giết chết Khai Nỉ. Vì thần thức của hắn bây giờ vô cùng cường đại rồi, lúc trước mỗi lần hắn tiến vào khe nứt hư không hắn đều có thể dùng thần thức bắt được đại khái hành tung của thế giới chân linh của Khai Nỉ, nhưng lần này thần thức của hắn căn bản không thể phóng ra ngoài chút nào, trong tình hình như này, hắn đừng nói bắt được tung tích của Khai Nỉ, cho dù bản thân đến nơi nào cũng không biết được rồi.
- Lão đại, có phải em làm hỏng chuyện rồi không? Lão già đó thật lợi hại. Em một phát không ngờ lại không thể nào ăn hết gã, gã chắc chắn còn lợi hại hơn những Tiên Vương bình thường.
Vô Ảnh thấy Diệp Mặc rầu rĩ không vui trong Thế giới trang vàng, đứng một bên nhỏ giọng nói.
Diệp Mặc khua tay nói:
- Chuyện này không liên quan đến mày. Tên kia tuyệt đối là một tên cứng đầu, không phải ngon ăn như vậy đâu.
Không giết được Khai Nỉ, Diệp Mặc trong lòng quả thực rất bất an. Nhưng bây giờ tiến vào lốc xoáy đen như mực không biết danh tính, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi chờ đợi.
...
Khai Nỉ sau khi tiến vào lốc xoáy đen như mực này, thần thức lập tức quét ra ngoài, khi thần thức của gã cũng giống như Diệp Mặc bị xoắn giết, hơn nữa thức hải rầm rầm rung động. Khai Nỉ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, gã biết rõ mình cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của Diệp Mặc rồi, thần thức của gã cũng mạnh hơn Diệp Mặc một chút, đến gã cũng không thể nào quan sát bên ngoài lốc xoáy, thì tên tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông đuổi theo gã kia lại càng không thể nào tìm thấy chút dấu vết nào.
Khai Nỉ từ từ thở phào nhẹ nhõm bắt đầu điều tức trong thế giới chân linh của mình, tốc độ cường hãn của Vô Ảnh và cái miệng lớn nghịch thiên kia, khiến gã bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Gã không ngờ chưa bao giờ nhìn thấy một loại Tiên linh thú như này, hoặc là một loại Thần thú gì đó. Hơn nữa gã còn có thể nhìn ra, con Tiên yêu thú có cái miệng lớn đó cắn huyết hà của gã vẫn còn non, một khi trưởng thành rồi, thì cực kỳ đáng sợ.
Từ trước tới nay, thứ có năng lực cắn nuốt như này chỉ có Vô Ảnh Thao Tằm, nhưng thể tích của Vô Ảnh Thao Tằm lại nhỏ nhất, hơn nữa rất khó phát triển. Cho dù gã cũng chưa bao giờ nhìn thấy Tiên Thao, thậm chí là Thiên Thao Vô Ảnh Thao Tằm.
Khai Nỉ lắc đầu, gạt những suy nghĩ này sang một bên, bắt đầu chuyên tâm tu luyện. Nhưng chỉ hai ngày sau, Khai Nỉ cũng cảm giác có gì đó không đúng, thế giới Chân linh của gã không ngờ bắt đầu dần rạn nứt. Từng đường loạn lưu lốc xoáy từ vết nứt của thế giới Chân linh đó quét vào trong.
Không ổn rồi, thế giới Chân linh của mình sắp vỡ rồi, Khai Nỉ lập tức sốt sắng. Trong loạn lưu không gian này, một khi thế giới chân linh bị vỡ, cũng có nghĩa gã cũng biến thành tro, đến nguyên thần cũng không thể nào tồn tại nổi.
Đúng lúc Khai Nỉ vô cùng lo lắng, thì lại nghe răng rắc một tiếng. Gã trong lòng trầm xuống, lập tức biết thế giới Chân linh của mình bắt đầu vỡ nát rồi.
Lúc này Khai Nỉ hoàn toàn có suy nghĩ gã tất phải chết, trong lòng lại càng vô cùng buồn bực, gã bị Diệp Mặc truy sát năm sáu năm cũng chạy trốn được, không ngờ cuối cùng lại chết trong lốc xoáy hư không.
Nhưng lập tức gã lại phát hiện không đúng, lốc xoáy loạn lưu đen kịt xung quanh cũng đã biến mất, gã không ngờ lại bình yên vô sự. Quanh người gã hoàn toàn là một thế giới thanh ảo, còn thế giới Chân linh bị rạn nứt ngay dưới chân gã, một số sơn sơn thủy thủy trong thế giới chân linh, cùng với các loại linh thảo đều biến thành một đống rác.
Thế giới Chân linh bị nghiền nát, Khai Nỉ trong lòng thậm chí chỉ có may mắn. Thế giới chân linh của gã bị vỡ nát rồi, gã có chuẩn bị, vì quy tắc của thế giới của gã khi gã toàn thân tổn hại cũng không hoàn chỉnh rồi. Lúc trước thế giới chân linh của gã vì bảo vệ nguyên thần, cũng đã có vết nứt rồi, cộng thêm quy tắc thế giới không hoàn chỉnh, lần này bị vỡ nát trong lốc xoáy màu đen, gã cũng có sự chuẩn bị rồi.
Khai Nỉ đang định dò xét xem nơi này là nơi nào, bỗng nhiên nhớ ra lốc xoáy vừa nãy cuốn gã vào, lúc này cái lốc xoáy đó cũng biến mất không còn, không trung thanh ảo vẫn còn lại chút chấn động.
Đúng lúc Khai Nỉ muốn thu lại thế giới Chân linh bị hỏng này, thì không gian thanh ảo lại lần nữa xuất hiện chút chấn động.
Khai Nỉ cực kỳ giảo hoạt, lúc này xuất hiện chấn động làm sao có thể có người khác, gã lập tức biết người xuất hiện rất có khả năng là Diệp Mặc. Gã căn bản cũng không kịp thu lại tàn tích thế giới chân linh nữa, trong nháy mắt liền thi triển độn thuật biến mất trong không gian.
Ngay lập tức Thế giới trang vàng liền hạ xuống trong không gian thanh ảo, Diệp Mặc liền biết, đồng thời từ trong Thế giới trang vàng đi ra ngoài.
Một đống tàn tích của thế giới chân linh chất đống trước mặt, Diệp Mặc lập tức biết lão già Khai Nỉ chắc hẳn cũng đến nơi này rồi, hơn nữa còn chạy thoát được một mạng nữa. Nơi này không biết là nơi nào, đâu đâu cũng là khoảng không thanh ảo, có một số thứ giống như Hỗn Độn Tinh vực mà lúc trước hắn nhìn thấy.
Những tàn tích thế giới chân linh này Diệp Mặc căn bản cũng không có thời gian đi quản, thần thức của hắn cũng đã quét ra ngoài, đi tìm tung tích của Khai Nỉ đầu tiên, tuyệt đối không thể để tên này chạy thoát được.
Thần thức của Diệp Mặc vừa mới quét ra, liền biết thần thức trong này bị áp chế, hơn nữa áp chế vô cùng lợi hại. Sau đó hắn liền nghe thấy một tiếng gào thét cực lớn, sau khi tiếng gào thét đó vang lên, một con Tiên yêu thú cao hơn mười trượng liền vọt đến.
Con Tiên yêu thú này có một cái mặt tinh tinh, toàn thân lông dài màu xanh bao phủ, có thể đứng thẳng đi được. Có thể nói con Tiên yêu thú này giống như một con tinh tinh lớn có thể đứng đi được, chỉ có điều bàn chân lớn của con Tiên yêu thú này đặt trên mặt đất phát ra những âm thanh chấn động rầm rầm, cho dù Diệp Mặc cũng có thể cảm thấy mặt đất đang rung chuyển.
Sau khi lĩnh vực Tiên Vương của Diệp Mặc được thi triển, thì con Tiên yêu thú lớn này chỉ vung tay lên, lĩnh vực Tiên Vương của Diệp Mặc lập tức phát ra những âm thanh ken két nhỏ không thể nghe thấy, cùng lúc đó, Diệp Mặc liền cảm nhận được một sức cắn trả, Tiên nguyên lại càng trì trệ.
Thứ này rốt cục là thứ gì? Diệp Mặc kinh hãi, Hắc thạch cân cũng đã được phóng ra. Vì cảm thấy thứ này bất thường, chiêu đầu tiên của Diệp Mặc chính là thần thông Thái sơn áp đỉnh của Hắc thạch cân.
Ầm...
Hắc thạch cân đập trúng lên cánh tay của con Tiên yêu thú to lớn kia, phát ra những âm thanh như tiếng sấm.
Ong ong...
Hắc thạch cân của Diệp Mặc lập tức bay ra ngoài, ngay tức khắc quả cân này cũng đã bay xa mấy dặm, còn cánh tay của con Tiên yêu thú đó không ngờ lại bình yên vô sự.
Diệp Mặc kinh hãi, hắn chưa bao giờ gặp con Tiên yêu thú nào lại lợi hại như này, mà lúc này con Tiên yêu thú này hình như bị hành động của Diệp Mặc chọc giận rồi, nâng cánh tay cực lớn dài mấy trượng tát cho Diệp Mặc một cái.
Áp lực đáng sợ lập tức đè ép trong hư không thanh ảo, Diệp Mặc kinh hãi, loại áp lực này hoàn toàn là do một tát của con yêu thú kia tạo ra. Không có bất kỳ áp lực thần thức nào, cũng không có bất kỳ sự trói buộc lĩnh vực nào. Loại sức mạnh thuần túy này, không ngờ cũng có thể mang theo áp lực đáng sợ như vậy, quả thực nghe rợn cả người.
Diệp Mặc điên cuồng thiêu đốt Tiên nguyên, trong nháy mắt thoát khỏi loại áp lực đáng sợ này, sau đó lập tức Thuấn Di.
Diệp Mặc vừa mới Thuấn Di, thì một tát của con Tiên yêu thú này cũng đã vỗ đến nơi mà Diệp Mặc đang đứng, nơi mà Diệp Mặc vừa mới đứng lập tức biến thành một cái rãnh khổng lồ chu vi mười mấy dặm.
Những thứ lúc trước có trên mảnh đất đó sớm đã hóa thành bột mịn, không còn chút dấu vết nào nữa.
Khai Nỉ nhìn thấy mà sợ mất mật, gã nhìn thấy vết nứt mà đao này của Diệp Mặc bổ ra, liền biết được so với mấy năm trước, chiêu thần thông này của Diệp Mặc cũng đã được lên một bậc. Nếu như gã muốn chặn lại chiêu này, e rằng thân thể của gã cũng sẽ sụp đổ lần nữa. Sát cơ ác liệt và sát thế đáng sợ xung quanh hư không này, căn bản cũng không phải là thứ bây giờ gã có thể ngăn lại được.
Đáng tiếc, Khai Nỉ biết, gã cũng cần phải chặn lại, chiêu này cũng hoàn toàn trói buộc không gian xung quanh rồi. Hơn nữa gã còn cảm giác được, thần thức của Diệp Mặc không ngờ cũng không kém gã chút nào.
Nhìn thấy đường đao này cũng đã xoẹt đến, Khai Nỉ trong lòng trầm xuống, gã biết ngoài chặn lại nó ra, cũng không còn cách nào. Nếu như lúc này gã cố gắng chạy trốn, thì tuyệt đối không tránh nổi chiêu tiếp theo của đối phương, đó cũng không phải chuyện mất thân thể của gã nữa, thậm chí đến nguyên thần của gã cũng bị nổ tung rồi.
Khai Nỉ vô cùng phẫn hận, thân thể của Lục Chính Quần đối với gã mà nói quả thực cũng rất thích hợp, nhưng lúc này vừa mới đoạt xá được, thì lại phải phế bỏ, hơn nữa sau khi phế bỏ, nguyên thần của gã cũng không biết có thể chạy thoát được không. Cho dù không có ai truy sát, nhưng nguyên thần của gã có thể sống được trong hư không hay không, thì cũng chưa biết. Nếu như cho gã thêm vài năm một mình tu luyện nữa, gã cũng sẽ không sợ gì tên Tiên Vương sơ kỳ trước mặt này.
Trường mâu màu máu được phóng ra, lại lần nữa cuốn đến từng đợt huyết hà treo ngược.
Những tiếng nổ ầm ầm trong hư không, Khai Nỉ trải qua bao nhiêu trận đấu căn bản cũng không thể nào đếm rõ được, cho dù gã không ngăn lại được chiêu này của Diệp Mặc, thì cũng sẽ không khiến gã bởi vậy mà mất đi ý chí chiến đấu.
Đúng lúc huyết hà sắp đập trúng đường đao Tử Đao của Diệp Mặc, một đường lốc xoáy màu đen xuất hiện bên ngoài cách đó mấy trăm dặm. Lốc xoáy này thoạt nhìn cũng không khác nhiều với vết nứt hư không thông thường là mấy, nhưng lối vào này lại là một lốc xoáy xoáy chuyển đến cực điểm, thần thức vừa mới tiếp xúc đến liền bị quấy nát.
Hơn nữa xung quanh lốc xoáy này thậm chí lại có màu đen sáng lạng, so với hư không mông lung, thì lốc xoáy này lại giống như một vũng nước mực vậy.
Khai Nỉ nhìn thấy lốc xoáy này đến, dường như cũng không nghĩ ngợi gì, tinh huyết cùng với thọ nguyên điên cuồng bị thiêu đốt. Dường như cùng lúc Khai Nỉ thiêu đốt tinh huyết và thọ nguyên, khuôn mặt của gã từ vẻ nho nhã lúc trước biến thành vô cùng già nua. Nhưng trong nháy mắt Tử Đao của Diệp Mặc hạ xuống, Khai Nỉ cũng đã biến mất dưới đường đao đó.
Ầm...
Tàn lưu của huyết hà bị một đao của Diệp Mặc chém làm hai, âm thanh huyết hà nổ tung tản ra trong hư không, một đường đao ngân rõ ràng khắc trong hư không, còn thân hình của Khai Nỉ thì lại biến mất.
Thần thức của Diệp Mặc cũng đã bắt được Khai Nỉ xông vào trong lốc xoáy đen như mực kia, chỉ trong nháy mắt, Diệp Mặc cũng đã hạ quyết tâm, một khắc sau hắn cũng đã thu được Vô ảnh và Tiểu Băng Sâm. Đồng thời cũng tiến vào trong lốc xoáy đó.
Trong nháy mắt tiến vào lốc xoáy đó, Diệp Mặc cũng đã tiến vào trong Thế giới trang vàng.
Trong Thế giới trang vàng, thần thức của Diệp Mặc vừa mới tiếp xúc ra ngoài, liền cảm thấy thức hải từng trận quay cuồng, hắn nhanh chóng thu lại thần thức. Lúc trước hắn cũng đã từng chứng kiến một nơi lợi hại như này, nhưng những nơi đó nhiều nhất cũng chỉ khiến thần thức mà hắn vươn ra ngoài bị tiêu diệt mà thôi, nhưng hoàn toàn không như hôm nay, ảnh hưởng đến thức hải.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn vô cùng quyết tâm phải giết chết Khai Nỉ. Vì thần thức của hắn bây giờ vô cùng cường đại rồi, lúc trước mỗi lần hắn tiến vào khe nứt hư không hắn đều có thể dùng thần thức bắt được đại khái hành tung của thế giới chân linh của Khai Nỉ, nhưng lần này thần thức của hắn căn bản không thể phóng ra ngoài chút nào, trong tình hình như này, hắn đừng nói bắt được tung tích của Khai Nỉ, cho dù bản thân đến nơi nào cũng không biết được rồi.
- Lão đại, có phải em làm hỏng chuyện rồi không? Lão già đó thật lợi hại. Em một phát không ngờ lại không thể nào ăn hết gã, gã chắc chắn còn lợi hại hơn những Tiên Vương bình thường.
Vô Ảnh thấy Diệp Mặc rầu rĩ không vui trong Thế giới trang vàng, đứng một bên nhỏ giọng nói.
Diệp Mặc khua tay nói:
- Chuyện này không liên quan đến mày. Tên kia tuyệt đối là một tên cứng đầu, không phải ngon ăn như vậy đâu.
Không giết được Khai Nỉ, Diệp Mặc trong lòng quả thực rất bất an. Nhưng bây giờ tiến vào lốc xoáy đen như mực không biết danh tính, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi chờ đợi.
...
Khai Nỉ sau khi tiến vào lốc xoáy đen như mực này, thần thức lập tức quét ra ngoài, khi thần thức của gã cũng giống như Diệp Mặc bị xoắn giết, hơn nữa thức hải rầm rầm rung động. Khai Nỉ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, gã biết rõ mình cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của Diệp Mặc rồi, thần thức của gã cũng mạnh hơn Diệp Mặc một chút, đến gã cũng không thể nào quan sát bên ngoài lốc xoáy, thì tên tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông đuổi theo gã kia lại càng không thể nào tìm thấy chút dấu vết nào.
Khai Nỉ từ từ thở phào nhẹ nhõm bắt đầu điều tức trong thế giới chân linh của mình, tốc độ cường hãn của Vô Ảnh và cái miệng lớn nghịch thiên kia, khiến gã bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi. Gã không ngờ chưa bao giờ nhìn thấy một loại Tiên linh thú như này, hoặc là một loại Thần thú gì đó. Hơn nữa gã còn có thể nhìn ra, con Tiên yêu thú có cái miệng lớn đó cắn huyết hà của gã vẫn còn non, một khi trưởng thành rồi, thì cực kỳ đáng sợ.
Từ trước tới nay, thứ có năng lực cắn nuốt như này chỉ có Vô Ảnh Thao Tằm, nhưng thể tích của Vô Ảnh Thao Tằm lại nhỏ nhất, hơn nữa rất khó phát triển. Cho dù gã cũng chưa bao giờ nhìn thấy Tiên Thao, thậm chí là Thiên Thao Vô Ảnh Thao Tằm.
Khai Nỉ lắc đầu, gạt những suy nghĩ này sang một bên, bắt đầu chuyên tâm tu luyện. Nhưng chỉ hai ngày sau, Khai Nỉ cũng cảm giác có gì đó không đúng, thế giới Chân linh của gã không ngờ bắt đầu dần rạn nứt. Từng đường loạn lưu lốc xoáy từ vết nứt của thế giới Chân linh đó quét vào trong.
Không ổn rồi, thế giới Chân linh của mình sắp vỡ rồi, Khai Nỉ lập tức sốt sắng. Trong loạn lưu không gian này, một khi thế giới chân linh bị vỡ, cũng có nghĩa gã cũng biến thành tro, đến nguyên thần cũng không thể nào tồn tại nổi.
Đúng lúc Khai Nỉ vô cùng lo lắng, thì lại nghe răng rắc một tiếng. Gã trong lòng trầm xuống, lập tức biết thế giới Chân linh của mình bắt đầu vỡ nát rồi.
Lúc này Khai Nỉ hoàn toàn có suy nghĩ gã tất phải chết, trong lòng lại càng vô cùng buồn bực, gã bị Diệp Mặc truy sát năm sáu năm cũng chạy trốn được, không ngờ cuối cùng lại chết trong lốc xoáy hư không.
Nhưng lập tức gã lại phát hiện không đúng, lốc xoáy loạn lưu đen kịt xung quanh cũng đã biến mất, gã không ngờ lại bình yên vô sự. Quanh người gã hoàn toàn là một thế giới thanh ảo, còn thế giới Chân linh bị rạn nứt ngay dưới chân gã, một số sơn sơn thủy thủy trong thế giới chân linh, cùng với các loại linh thảo đều biến thành một đống rác.
Thế giới Chân linh bị nghiền nát, Khai Nỉ trong lòng thậm chí chỉ có may mắn. Thế giới chân linh của gã bị vỡ nát rồi, gã có chuẩn bị, vì quy tắc của thế giới của gã khi gã toàn thân tổn hại cũng không hoàn chỉnh rồi. Lúc trước thế giới chân linh của gã vì bảo vệ nguyên thần, cũng đã có vết nứt rồi, cộng thêm quy tắc thế giới không hoàn chỉnh, lần này bị vỡ nát trong lốc xoáy màu đen, gã cũng có sự chuẩn bị rồi.
Khai Nỉ đang định dò xét xem nơi này là nơi nào, bỗng nhiên nhớ ra lốc xoáy vừa nãy cuốn gã vào, lúc này cái lốc xoáy đó cũng biến mất không còn, không trung thanh ảo vẫn còn lại chút chấn động.
Đúng lúc Khai Nỉ muốn thu lại thế giới Chân linh bị hỏng này, thì không gian thanh ảo lại lần nữa xuất hiện chút chấn động.
Khai Nỉ cực kỳ giảo hoạt, lúc này xuất hiện chấn động làm sao có thể có người khác, gã lập tức biết người xuất hiện rất có khả năng là Diệp Mặc. Gã căn bản cũng không kịp thu lại tàn tích thế giới chân linh nữa, trong nháy mắt liền thi triển độn thuật biến mất trong không gian.
Ngay lập tức Thế giới trang vàng liền hạ xuống trong không gian thanh ảo, Diệp Mặc liền biết, đồng thời từ trong Thế giới trang vàng đi ra ngoài.
Một đống tàn tích của thế giới chân linh chất đống trước mặt, Diệp Mặc lập tức biết lão già Khai Nỉ chắc hẳn cũng đến nơi này rồi, hơn nữa còn chạy thoát được một mạng nữa. Nơi này không biết là nơi nào, đâu đâu cũng là khoảng không thanh ảo, có một số thứ giống như Hỗn Độn Tinh vực mà lúc trước hắn nhìn thấy.
Những tàn tích thế giới chân linh này Diệp Mặc căn bản cũng không có thời gian đi quản, thần thức của hắn cũng đã quét ra ngoài, đi tìm tung tích của Khai Nỉ đầu tiên, tuyệt đối không thể để tên này chạy thoát được.
Thần thức của Diệp Mặc vừa mới quét ra, liền biết thần thức trong này bị áp chế, hơn nữa áp chế vô cùng lợi hại. Sau đó hắn liền nghe thấy một tiếng gào thét cực lớn, sau khi tiếng gào thét đó vang lên, một con Tiên yêu thú cao hơn mười trượng liền vọt đến.
Con Tiên yêu thú này có một cái mặt tinh tinh, toàn thân lông dài màu xanh bao phủ, có thể đứng thẳng đi được. Có thể nói con Tiên yêu thú này giống như một con tinh tinh lớn có thể đứng đi được, chỉ có điều bàn chân lớn của con Tiên yêu thú này đặt trên mặt đất phát ra những âm thanh chấn động rầm rầm, cho dù Diệp Mặc cũng có thể cảm thấy mặt đất đang rung chuyển.
Sau khi lĩnh vực Tiên Vương của Diệp Mặc được thi triển, thì con Tiên yêu thú lớn này chỉ vung tay lên, lĩnh vực Tiên Vương của Diệp Mặc lập tức phát ra những âm thanh ken két nhỏ không thể nghe thấy, cùng lúc đó, Diệp Mặc liền cảm nhận được một sức cắn trả, Tiên nguyên lại càng trì trệ.
Thứ này rốt cục là thứ gì? Diệp Mặc kinh hãi, Hắc thạch cân cũng đã được phóng ra. Vì cảm thấy thứ này bất thường, chiêu đầu tiên của Diệp Mặc chính là thần thông Thái sơn áp đỉnh của Hắc thạch cân.
Ầm...
Hắc thạch cân đập trúng lên cánh tay của con Tiên yêu thú to lớn kia, phát ra những âm thanh như tiếng sấm.
Ong ong...
Hắc thạch cân của Diệp Mặc lập tức bay ra ngoài, ngay tức khắc quả cân này cũng đã bay xa mấy dặm, còn cánh tay của con Tiên yêu thú đó không ngờ lại bình yên vô sự.
Diệp Mặc kinh hãi, hắn chưa bao giờ gặp con Tiên yêu thú nào lại lợi hại như này, mà lúc này con Tiên yêu thú này hình như bị hành động của Diệp Mặc chọc giận rồi, nâng cánh tay cực lớn dài mấy trượng tát cho Diệp Mặc một cái.
Áp lực đáng sợ lập tức đè ép trong hư không thanh ảo, Diệp Mặc kinh hãi, loại áp lực này hoàn toàn là do một tát của con yêu thú kia tạo ra. Không có bất kỳ áp lực thần thức nào, cũng không có bất kỳ sự trói buộc lĩnh vực nào. Loại sức mạnh thuần túy này, không ngờ cũng có thể mang theo áp lực đáng sợ như vậy, quả thực nghe rợn cả người.
Diệp Mặc điên cuồng thiêu đốt Tiên nguyên, trong nháy mắt thoát khỏi loại áp lực đáng sợ này, sau đó lập tức Thuấn Di.
Diệp Mặc vừa mới Thuấn Di, thì một tát của con Tiên yêu thú này cũng đã vỗ đến nơi mà Diệp Mặc đang đứng, nơi mà Diệp Mặc vừa mới đứng lập tức biến thành một cái rãnh khổng lồ chu vi mười mấy dặm.
Những thứ lúc trước có trên mảnh đất đó sớm đã hóa thành bột mịn, không còn chút dấu vết nào nữa.