Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1847: Truy sát
"Bành" lại là một tiếng trầm đục vang lên, quả đấm của Khai Nỉ và Hắc Thạch Cân của Diệp Mặc va chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt, quả đấm của Khai Nỉ đã giống như mai rùa vỡ ra, lập tức một tiếng răng rắc vang lên, toàn bộ nắm đấm đều biến mất không còn dấu vết.
Huyết sắc trường mâu mang theo sông máu vô tận sau khi bị Diệp Mặc bổ ra, Tử Đao của Diệp Mặc mang theo sát thế điên cuồng còn đang không ngừng cuốn vào, Khai Nỉ liền biết, mình cũng không còn cách nào tiếp tục cương quyết đối kháng với đối phương. Không phải là y đánh không lại Diệp Mặc, mà là bởi vì y căn bản là chưa dung hợp nhục thể của mình.
Khi thần thức của Khai Nỉ nhìn thấy rõ ràng ấn đường của mình dưới một đao kia của Diệp Mặc, đã chậm rãi có khe hở, y không muốn tiếp tục liều mạng với Diệp Mặc nữa.
Một đao còn chưa chém xuống, ấn đường của y đã nứt ra rồi, một khi một đao kia chém xuống, y chắc chắn không còn đường sống.
Trường mâu cuốn ngược lại, sông máu điên cuồng tuôn về hướng Tử Đao của Diệp Mặc.
Thế đi của Tử Đao lại không thấy chậm lại chút nào, không gian trong hư không bị Tử Đao hút lấy. Nếu như nói sông dài màu máu của Khai Nỉ mang đến giống như trời xanh cuốn ngược, thì Tử Đao của Diệp Mặc lại giống như cái miệng lớn vô tận, há miệng liền nuốt sông dài đỏ như máu cuốn ngược kia vào.
Tử Đao sau khi chém vào sông máu dễ như trở bàn tay, dòng sông máu kia trong nháy mắt tan ra tiêu tán hết sạch. Chỉ có điều là sau khi sông máu tiêu tan, Khai Nỉ kia lại biến mất không thấy đâu.
Thần thức vực của Diệp Mặc lập tức mở rộng ra, một hơi thở sau, Diệp Mặc đã bắt được một chút dao động Tiên Nguyên trong hư không.
Khai Nỉ cũng là Nguyên Thần đoạt xá, hơn nữa còn đoạt xá ngay trước mặt Diệp Mặc. Theo Diệp Mặc thấy thì Khai Nỉ có thể lợi dụng thân thể và Tiên Nguyên của Lục Chính Quần, hơn nữa thần thức mạnh mẽ như thế, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Nghiêm Cửu Thiên. Nhưng phương thức đoạt xá của y và Nghiêm Cửu Thiên không giống nhau mà thôi.
Phương thức đoạt xá của Nghiêm Cửu Thiên kia là muốn thông qua tu luyện của bản thân để từ từ vấn đạo Thánh đế, loại đoạt xá này cũng không khác gì luân hồi trọng sinh là mấy. Mà kiểu đoạt xá của Khai Nỉ thậm chí ngay cả Tiên Nguyên của Lục Chính Quần cũng có thể thi triển được. Nếu không phải vì y ứng phó sát chiêu của mình, thì chính là y đã từng là Thánh đế. Đương nhiên cũng có khả năng y vì ứng phó sát chiêu của mình xong lại trốn đến một chỗ từ từ một lần nữa tu luyện Tiên Nguyên cùng thần thức của mình.
Người này biết hết thảy bí mật của Lục Chính Quần, khẳng định là biết rõ sự tồn tại của 'Hỗn Độn thụ', bây giờ Khai Nỉ đang trong lúc suy yếu, Diệp Mặc há có thể buông tha? Hắn đã tìm được dao động Tiên Nguyên sau khi Khai Nỉ rời đi, lập tức liền đuổi theo.
Khai Nỉ đúng là khá giống như Diệp Mặc nghĩ, y có thể lợi dụng Tiên Nguyên của Lục Chính Quần, ngoại trừ chuyện nguyên thần của y mạnh mẽ ra thì còn có một nguyên nhân chủ yếu nữa là y hiểu rất rõ về Tiên Nguyên và thức hải của Lục Chính Quần. Được Lục Chính Quần mang theo trên người, bất kỳ lúc nào y cũng đều đang nghiên cứu Tiên Nguyên và thức hải của Lục Chính Quần.
Khai Nỉ biết Diệp Mặc có một pháp bảo phi hành là thần khí hạ phẩm, nhưng y cũng không lo lắng, y tin là Diệp Mặc ngay cả mình rời đi lúc nào cũng đều bắt không được. Nhưng Khai Nỉ rất nhanh liền biết đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của mình thôi, sóng không gian rất nhỏ khi y rời đi vậy mà không qua mắt nổi Tiên vương sơ kỳ này, đối phương chẳng những đuổi theo, lại còn càng đuổi càng gần.
Lúc này Khai Nỉ thực sự có chút lo lắng. Chỉ cần cho y thời gian một năm, y căn bản sẽ không cần sợ Diệp Mặc nữa. Nhưng Diệp Mặc ngay cả thời gian một phút đồng hồ cũng không cho y, đuổi theo y sát nút. Bất kể y thi triển công pháp ẩn dấu gì, bất kể y thi triển độn thuật nào, Diệp Mặc rất nhanh liền có thể tìm được chỗ y dấu chân thân, sau đó đuổi đến.
Y rất tiếc vì mình bây giờ không có độn phù gì đặc biệt cao cấp cả. Nếu có một lá độn phù, y tin tưởng lập tức có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Diệp Mặc.
Hai người một chạy một đuổi, càng đi càng xa trong hư không. Khai Nỉ kinh nghiệm phong phú, thần thức, Nguyên Thần mạnh mẽ, đang trong quá trình lẩn trốn, còn có thể từ từ dung hợp nhục thể của mình. Mà thần khí hạ phẩm của Diệp Mặc tiến bộ vượt bậc, phối hợp với thần thức vực của hắn, theo sát Khai Nỉ, một chút cũng không rớt lại.
Khai Nỉ rất buồn bực, y căn bản là nghĩ không ra, ở đâu ra một Tiên vương hung mãnh như vậy. Thủ đoạn truy đuổi như thế này, nếu như không có thần thức vực mạnh mẽ căn bản là không có khả năng. Thần thức vực mạnh mẽ, thì cần phải có công pháp thần thức mạnh mẽ. Mà công pháp thần thức mạnh mẽ, thông thường đều là một vài đại năng thời viễn cổ mới có thể thi triển được. Y không hiểu, Diệp Mặc chỉ là một Tiên vương thì từ chỗ nào mà lấy được. Nếu như không phải là y còn có một cây huyết sắc trường mâu, y căn bản là chạy không thoát khỏi thần khí hạ phẩm của đối phương.
Diệp Mặc trong lòng cũng buồn bực, hắn rõ ràng có thể đuổi theo Khai Nỉ, nhưng đã một tháng trôi qua rồi, chính bản thân hắn cũng không biết bây giờ đang ở vị trí nào rồi, mà Khai Nỉ, hắn vẫn chưa đuổi tới được. Chủ yếu là thần khí hạ phẩm tốc độ ổn định, muốn tăng tốc cũng rất khó khăn. Mà Diệp Mặc cũng không dám không dùng thần khí hạ phẩm, nếu hắn không dùng, căn bản là không cách nào duy trì khoảng cách với Khai Nỉ.
Cũng may Khai Nỉ chỉ có thể đạp trên huyết sắc trường mâu mà phi hành trong hư không, mà hắn lại có thể bên trên thần khí Thời Không Thoa phi hành trong hư không.
Cho dù là như vậy, Diệp Mặc cũng không muốn từ bỏ. Không giết Khai Nỉ, hậu hoạn khôn lường. Hắn dẫn Trường Thiên Tiên Tôn và Lục Chính Quần vào hư không, trên thực tế sách lược của hắn cũng không hề sai lầm. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều có cái ngoài ý muốn, lần này ngoài ý muốn chính là hắn không thể tưởng được Lục Chính Quần còn có một Nguyên Thần Thể đi theo.
Nếu là Nguyên Thần Thể thông thường thì cũng không đáng nói, nhưng Nguyên Thần Thể này lại có thể trước sau vẫn luôn ngoài tầm truy sát của hắn.
Lại hai tháng trôi qua, thoạt nhìn khoảng cách giữa Diệp Mặc và Khai Nỉ không có gần lại, nhưng cũng không có cách nhau xa hơn.
Nếu như không phải là Khai Nỉ này không ngừng thay đổi lộ tuyến, không ngừng ẩn dấu thân hình, Diệp Mặc thậm chí đã định kêu Tiểu Băng Sâm ra hỗ trợ khống chế Thời Không Thoa rồi.
Khai Nỉ mới đầu còn trong lòng phiền muộn, nhưng sau mấy tháng trôi qua, y ngược lại đã ổn định tâm thần. Thậm chí trong quá trình đang lẩn trốn đi, cũng bắt đầu dung hợp nhục thể và Tiên Nguyên của mình nhanh hơn. Y chỉ cần thỉnh thoảng thi triển độn thuật một hai lần, lại thường xuyên đột nhiên thay đổi phương hướng, ngẫu nhiên lại tiến vào bên trong khe nứt hư không, thì cũng không ngu đến nỗi bị đuổi giết đến nơi. Y không tin một Thánh đế như mình, còn bị một Tiên vương bình thường đuổi kịp. Dù là chỉ có Nguyên Thần sống đến bây giờ, cũng vẫn là Thánh đế.
Nhưng ngẫu nhiên nghĩ đến mình đường đường một Thánh đế, bây giờ lại bị người ta đuổi cho như chó, trong lòng y lại có một loại phẫn nộ không rõ. Cho tới bây giờ chỉ có y khống chế sinh tử của người khác, từ khi nào mà sinh tử của y đến phiên kẻ khác tới nắm trong tay?
...
Bia phong vương đã chấm dứt phong Vương, bất kể Tiên vương tu vi cao, hay là tiên vương tu vi thấp đều đã giành được danh hiệu phong vương của mình.
Trên quảng trường Bia tiên vương ở Ma Di Thiên lại lưu truyền ra chuyện Thiên Chủ Việt Hành Thiên và một Tiên Tôn truy sát một Tiên vương, nghe nói ba người này đều đuổi nhau tới hư không, kết quả toàn bộ ba người mất tích trong hư không. Ba người mất tích vốn không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng trong số những người mất tích có một Tiên Tôn thì không đơn giản. Một Tiên Tôn đuổi giết một Tiên vương, ngược lại còn mất tích, cái này nói ra quả thực là nghe rợn cả người. Đương nhiên, cũng có khả năng là Tiên Tôn kia tạm thời có việc, cho nên chưa trở về mà thôi.
Chỉ có Tiên vương của liên minh Thiên Chủ biết Trường Thiên Tiên Tôn không phải là tạm thời có việc, nếu như nói y có việc, chuyện đó cũng phải ở Cực Phong Thiên.
Cho nên nói Trường Thiên Tiên Tôn sau khi giết tông chủ của Mặc Nguyệt tiên tông kia, hẳn là ngay lập tức sẽ trở lại Cực Phong Thiên. Nhưng Trường Thiên Tiên Tôn vẫn chưa trở về, Lục Chính Quần xuất hiện kia cũng chưa trở về. Lục Chính Quần là Thiên Chủ của Việt Hành Thiên, vì sao gã không trở lại?
Đừng nói là Phó Minh Chủ của liên minh Thiên Chủ, ngay cả mấy Tiên vương còn lại trong liên minh Thiên Chủ cũng đều cảm thấy vấn đề này không đúng.
Sau khi Trường Thiên Tiên Tôn và Lục Chính Quần mất tích, liên minh Thiên Chủ không tiếp tục cử hành hội nghị. Còn việc chọn người làm Thiên Chủ của Việt Hành Thiên, cũng tạm thời gác lại. Cũng không có ai nhắc tới chuyện này, mặc dù mọi người trong lòng đều hiểu rõ chuyện này.
Về phần Mặc Nguyệt tiên tông và tiên thành Mặc Nguyệt, càng sẽ không có ai đi rước xui xẻo. Chỉ cần một ngày không có tin tức của ba người kia, bọn họ sẽ không đề cập lại chuyện này.
Thiên Chủ của Cung Hoa Thiên Kỷ Trí tiên vương Mạnh Trường Huyết càng lấy làm may mắn vì mình không làm sai, Trường Thiên Tiên Tôn đi truy sát tên tông chủ của Mặc Nguyệt tiên tông kia, còn đều song song mất tích, chớ đừng nói chi là một Thiên Chủ tầm thường như gã.
...
Sau khi phong vương kết thúc, Lô Phượng Tiên vương tước vị là Hoàn Dực tiên vương, xếp hạng Tiên vương không thấp, trong Hạ Thiên Vực cũng coi như là tầng lớp trên. Nhưng Lô Phượng lại có chút lo lắng, hình như Diệp Mặc biết hắn phải rời khỏi, quả nhiên hắn sau khi từ Phong Vị Tháp ra ngoài, ngay cả phong vương cũng không kịp phong đã đào tẩu rồi. Mà kẻ đuổi giết hắn nghe nói còn có một Tiên Tôn, bất kể là Thiên Chủ của Việt Hành Thiên Lục Chính Quần hay là Tiên Tôn kia, Lô Phượng đều sợ Diệp Mặc rất khó qua khỏi.
Đáng tiếc là, cô không có bất kỳ biện pháp nào. Cô chỉ có thể ở lại Mặc Nguyệt tiên tông, nghe theo lời Diệp Mặc, giúp hắn bảo vệ cho Mặc Nguyệt tiên tông và tiên thành Mặc Nguyệt. Đồng thời giúp hắn chú ý từng Thiên Vực một chút, có tu sĩ thăng thiên từ đại lục Lạc Nguyệt hay không.
Huyết sắc trường mâu mang theo sông máu vô tận sau khi bị Diệp Mặc bổ ra, Tử Đao của Diệp Mặc mang theo sát thế điên cuồng còn đang không ngừng cuốn vào, Khai Nỉ liền biết, mình cũng không còn cách nào tiếp tục cương quyết đối kháng với đối phương. Không phải là y đánh không lại Diệp Mặc, mà là bởi vì y căn bản là chưa dung hợp nhục thể của mình.
Khi thần thức của Khai Nỉ nhìn thấy rõ ràng ấn đường của mình dưới một đao kia của Diệp Mặc, đã chậm rãi có khe hở, y không muốn tiếp tục liều mạng với Diệp Mặc nữa.
Một đao còn chưa chém xuống, ấn đường của y đã nứt ra rồi, một khi một đao kia chém xuống, y chắc chắn không còn đường sống.
Trường mâu cuốn ngược lại, sông máu điên cuồng tuôn về hướng Tử Đao của Diệp Mặc.
Thế đi của Tử Đao lại không thấy chậm lại chút nào, không gian trong hư không bị Tử Đao hút lấy. Nếu như nói sông dài màu máu của Khai Nỉ mang đến giống như trời xanh cuốn ngược, thì Tử Đao của Diệp Mặc lại giống như cái miệng lớn vô tận, há miệng liền nuốt sông dài đỏ như máu cuốn ngược kia vào.
Tử Đao sau khi chém vào sông máu dễ như trở bàn tay, dòng sông máu kia trong nháy mắt tan ra tiêu tán hết sạch. Chỉ có điều là sau khi sông máu tiêu tan, Khai Nỉ kia lại biến mất không thấy đâu.
Thần thức vực của Diệp Mặc lập tức mở rộng ra, một hơi thở sau, Diệp Mặc đã bắt được một chút dao động Tiên Nguyên trong hư không.
Khai Nỉ cũng là Nguyên Thần đoạt xá, hơn nữa còn đoạt xá ngay trước mặt Diệp Mặc. Theo Diệp Mặc thấy thì Khai Nỉ có thể lợi dụng thân thể và Tiên Nguyên của Lục Chính Quần, hơn nữa thần thức mạnh mẽ như thế, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Nghiêm Cửu Thiên. Nhưng phương thức đoạt xá của y và Nghiêm Cửu Thiên không giống nhau mà thôi.
Phương thức đoạt xá của Nghiêm Cửu Thiên kia là muốn thông qua tu luyện của bản thân để từ từ vấn đạo Thánh đế, loại đoạt xá này cũng không khác gì luân hồi trọng sinh là mấy. Mà kiểu đoạt xá của Khai Nỉ thậm chí ngay cả Tiên Nguyên của Lục Chính Quần cũng có thể thi triển được. Nếu không phải vì y ứng phó sát chiêu của mình, thì chính là y đã từng là Thánh đế. Đương nhiên cũng có khả năng y vì ứng phó sát chiêu của mình xong lại trốn đến một chỗ từ từ một lần nữa tu luyện Tiên Nguyên cùng thần thức của mình.
Người này biết hết thảy bí mật của Lục Chính Quần, khẳng định là biết rõ sự tồn tại của 'Hỗn Độn thụ', bây giờ Khai Nỉ đang trong lúc suy yếu, Diệp Mặc há có thể buông tha? Hắn đã tìm được dao động Tiên Nguyên sau khi Khai Nỉ rời đi, lập tức liền đuổi theo.
Khai Nỉ đúng là khá giống như Diệp Mặc nghĩ, y có thể lợi dụng Tiên Nguyên của Lục Chính Quần, ngoại trừ chuyện nguyên thần của y mạnh mẽ ra thì còn có một nguyên nhân chủ yếu nữa là y hiểu rất rõ về Tiên Nguyên và thức hải của Lục Chính Quần. Được Lục Chính Quần mang theo trên người, bất kỳ lúc nào y cũng đều đang nghiên cứu Tiên Nguyên và thức hải của Lục Chính Quần.
Khai Nỉ biết Diệp Mặc có một pháp bảo phi hành là thần khí hạ phẩm, nhưng y cũng không lo lắng, y tin là Diệp Mặc ngay cả mình rời đi lúc nào cũng đều bắt không được. Nhưng Khai Nỉ rất nhanh liền biết đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của mình thôi, sóng không gian rất nhỏ khi y rời đi vậy mà không qua mắt nổi Tiên vương sơ kỳ này, đối phương chẳng những đuổi theo, lại còn càng đuổi càng gần.
Lúc này Khai Nỉ thực sự có chút lo lắng. Chỉ cần cho y thời gian một năm, y căn bản sẽ không cần sợ Diệp Mặc nữa. Nhưng Diệp Mặc ngay cả thời gian một phút đồng hồ cũng không cho y, đuổi theo y sát nút. Bất kể y thi triển công pháp ẩn dấu gì, bất kể y thi triển độn thuật nào, Diệp Mặc rất nhanh liền có thể tìm được chỗ y dấu chân thân, sau đó đuổi đến.
Y rất tiếc vì mình bây giờ không có độn phù gì đặc biệt cao cấp cả. Nếu có một lá độn phù, y tin tưởng lập tức có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Diệp Mặc.
Hai người một chạy một đuổi, càng đi càng xa trong hư không. Khai Nỉ kinh nghiệm phong phú, thần thức, Nguyên Thần mạnh mẽ, đang trong quá trình lẩn trốn, còn có thể từ từ dung hợp nhục thể của mình. Mà thần khí hạ phẩm của Diệp Mặc tiến bộ vượt bậc, phối hợp với thần thức vực của hắn, theo sát Khai Nỉ, một chút cũng không rớt lại.
Khai Nỉ rất buồn bực, y căn bản là nghĩ không ra, ở đâu ra một Tiên vương hung mãnh như vậy. Thủ đoạn truy đuổi như thế này, nếu như không có thần thức vực mạnh mẽ căn bản là không có khả năng. Thần thức vực mạnh mẽ, thì cần phải có công pháp thần thức mạnh mẽ. Mà công pháp thần thức mạnh mẽ, thông thường đều là một vài đại năng thời viễn cổ mới có thể thi triển được. Y không hiểu, Diệp Mặc chỉ là một Tiên vương thì từ chỗ nào mà lấy được. Nếu như không phải là y còn có một cây huyết sắc trường mâu, y căn bản là chạy không thoát khỏi thần khí hạ phẩm của đối phương.
Diệp Mặc trong lòng cũng buồn bực, hắn rõ ràng có thể đuổi theo Khai Nỉ, nhưng đã một tháng trôi qua rồi, chính bản thân hắn cũng không biết bây giờ đang ở vị trí nào rồi, mà Khai Nỉ, hắn vẫn chưa đuổi tới được. Chủ yếu là thần khí hạ phẩm tốc độ ổn định, muốn tăng tốc cũng rất khó khăn. Mà Diệp Mặc cũng không dám không dùng thần khí hạ phẩm, nếu hắn không dùng, căn bản là không cách nào duy trì khoảng cách với Khai Nỉ.
Cũng may Khai Nỉ chỉ có thể đạp trên huyết sắc trường mâu mà phi hành trong hư không, mà hắn lại có thể bên trên thần khí Thời Không Thoa phi hành trong hư không.
Cho dù là như vậy, Diệp Mặc cũng không muốn từ bỏ. Không giết Khai Nỉ, hậu hoạn khôn lường. Hắn dẫn Trường Thiên Tiên Tôn và Lục Chính Quần vào hư không, trên thực tế sách lược của hắn cũng không hề sai lầm. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều có cái ngoài ý muốn, lần này ngoài ý muốn chính là hắn không thể tưởng được Lục Chính Quần còn có một Nguyên Thần Thể đi theo.
Nếu là Nguyên Thần Thể thông thường thì cũng không đáng nói, nhưng Nguyên Thần Thể này lại có thể trước sau vẫn luôn ngoài tầm truy sát của hắn.
Lại hai tháng trôi qua, thoạt nhìn khoảng cách giữa Diệp Mặc và Khai Nỉ không có gần lại, nhưng cũng không có cách nhau xa hơn.
Nếu như không phải là Khai Nỉ này không ngừng thay đổi lộ tuyến, không ngừng ẩn dấu thân hình, Diệp Mặc thậm chí đã định kêu Tiểu Băng Sâm ra hỗ trợ khống chế Thời Không Thoa rồi.
Khai Nỉ mới đầu còn trong lòng phiền muộn, nhưng sau mấy tháng trôi qua, y ngược lại đã ổn định tâm thần. Thậm chí trong quá trình đang lẩn trốn đi, cũng bắt đầu dung hợp nhục thể và Tiên Nguyên của mình nhanh hơn. Y chỉ cần thỉnh thoảng thi triển độn thuật một hai lần, lại thường xuyên đột nhiên thay đổi phương hướng, ngẫu nhiên lại tiến vào bên trong khe nứt hư không, thì cũng không ngu đến nỗi bị đuổi giết đến nơi. Y không tin một Thánh đế như mình, còn bị một Tiên vương bình thường đuổi kịp. Dù là chỉ có Nguyên Thần sống đến bây giờ, cũng vẫn là Thánh đế.
Nhưng ngẫu nhiên nghĩ đến mình đường đường một Thánh đế, bây giờ lại bị người ta đuổi cho như chó, trong lòng y lại có một loại phẫn nộ không rõ. Cho tới bây giờ chỉ có y khống chế sinh tử của người khác, từ khi nào mà sinh tử của y đến phiên kẻ khác tới nắm trong tay?
...
Bia phong vương đã chấm dứt phong Vương, bất kể Tiên vương tu vi cao, hay là tiên vương tu vi thấp đều đã giành được danh hiệu phong vương của mình.
Trên quảng trường Bia tiên vương ở Ma Di Thiên lại lưu truyền ra chuyện Thiên Chủ Việt Hành Thiên và một Tiên Tôn truy sát một Tiên vương, nghe nói ba người này đều đuổi nhau tới hư không, kết quả toàn bộ ba người mất tích trong hư không. Ba người mất tích vốn không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng trong số những người mất tích có một Tiên Tôn thì không đơn giản. Một Tiên Tôn đuổi giết một Tiên vương, ngược lại còn mất tích, cái này nói ra quả thực là nghe rợn cả người. Đương nhiên, cũng có khả năng là Tiên Tôn kia tạm thời có việc, cho nên chưa trở về mà thôi.
Chỉ có Tiên vương của liên minh Thiên Chủ biết Trường Thiên Tiên Tôn không phải là tạm thời có việc, nếu như nói y có việc, chuyện đó cũng phải ở Cực Phong Thiên.
Cho nên nói Trường Thiên Tiên Tôn sau khi giết tông chủ của Mặc Nguyệt tiên tông kia, hẳn là ngay lập tức sẽ trở lại Cực Phong Thiên. Nhưng Trường Thiên Tiên Tôn vẫn chưa trở về, Lục Chính Quần xuất hiện kia cũng chưa trở về. Lục Chính Quần là Thiên Chủ của Việt Hành Thiên, vì sao gã không trở lại?
Đừng nói là Phó Minh Chủ của liên minh Thiên Chủ, ngay cả mấy Tiên vương còn lại trong liên minh Thiên Chủ cũng đều cảm thấy vấn đề này không đúng.
Sau khi Trường Thiên Tiên Tôn và Lục Chính Quần mất tích, liên minh Thiên Chủ không tiếp tục cử hành hội nghị. Còn việc chọn người làm Thiên Chủ của Việt Hành Thiên, cũng tạm thời gác lại. Cũng không có ai nhắc tới chuyện này, mặc dù mọi người trong lòng đều hiểu rõ chuyện này.
Về phần Mặc Nguyệt tiên tông và tiên thành Mặc Nguyệt, càng sẽ không có ai đi rước xui xẻo. Chỉ cần một ngày không có tin tức của ba người kia, bọn họ sẽ không đề cập lại chuyện này.
Thiên Chủ của Cung Hoa Thiên Kỷ Trí tiên vương Mạnh Trường Huyết càng lấy làm may mắn vì mình không làm sai, Trường Thiên Tiên Tôn đi truy sát tên tông chủ của Mặc Nguyệt tiên tông kia, còn đều song song mất tích, chớ đừng nói chi là một Thiên Chủ tầm thường như gã.
...
Sau khi phong vương kết thúc, Lô Phượng Tiên vương tước vị là Hoàn Dực tiên vương, xếp hạng Tiên vương không thấp, trong Hạ Thiên Vực cũng coi như là tầng lớp trên. Nhưng Lô Phượng lại có chút lo lắng, hình như Diệp Mặc biết hắn phải rời khỏi, quả nhiên hắn sau khi từ Phong Vị Tháp ra ngoài, ngay cả phong vương cũng không kịp phong đã đào tẩu rồi. Mà kẻ đuổi giết hắn nghe nói còn có một Tiên Tôn, bất kể là Thiên Chủ của Việt Hành Thiên Lục Chính Quần hay là Tiên Tôn kia, Lô Phượng đều sợ Diệp Mặc rất khó qua khỏi.
Đáng tiếc là, cô không có bất kỳ biện pháp nào. Cô chỉ có thể ở lại Mặc Nguyệt tiên tông, nghe theo lời Diệp Mặc, giúp hắn bảo vệ cho Mặc Nguyệt tiên tông và tiên thành Mặc Nguyệt. Đồng thời giúp hắn chú ý từng Thiên Vực một chút, có tu sĩ thăng thiên từ đại lục Lạc Nguyệt hay không.