Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1744: Viễn cổ di tích



Lúc này, ba người phía sau đều đã đi tới. Hắc Vô Nhẫn cũng không có tâm tư đi quản người khác, thần trí của y quét vào trong cái ngọc giản vừa lấy được, trong lòng lập tức vui vẻ. Miếng ngọc giản này chính là phần bản đồ cuối cùng còn thiếu. Như vậy là hiện giờ y đã có được một bản đồ nguyên vẹn rồi.
Nhâm Vũ cũng rất vui vẻ, vì cô đã phát hiện trong chiếc nhẫn trữ vật mình lấy được ngoại trừ hơn hai trăm triệu Tiên tinh ra, thì còn có một Tiên khí cực phẩm nữa. Riêng giá trị của món Tiên khí cực phẩm này thôi cũng đã vô cùng cao rồi.
Cô đương nhiên nhìn thấy động tác của Hắc Vô Nhẫn, nhưng cho dù là Hắc Vô Nhẫn có được phần bản đồ thứ tư, thì cô cũng không sợ. Đã vào được tới đây, thì có lẽ sẽ có chút khó khăn khi bản đồ không đầy đủ, nhưng tổng thể vẫn là có thể tìm tới cuối cùng được. Hơn nữa hiện tại là mọi người đang cùng hợp tác, Hắc Vô Nhẫn cũng không thể lấy cớ gì để một mình đi tầm bảo được.
Thấy Diệp Mặc vẫn không hề có gì khác thường, thì cô cảm thấy kinh nghiệm của Diệp Mặc quá kém. Nếu như là một người có kinh nghiệm phong phú, thì đương nhiên là phải nghĩ ngay tới việc chủ nhân bộ xương khô này tuyệt đối không phải là vô duyên vô cớ mà đi được tới đây chứ.
Hắc Vô Nhẫn cùng có suy nghĩ giống như Nhâm Vũ, và y cũng không hề để ý đến chiếc nhẫn trữ vật kia, vì thứ y để ý tới chính là toàn bộ tiên tàng này.
Khi Nhâm Vũ nhìn về phía Diệp Mặc theo bản năng, thì lại phát hiện Diệp Mặc dường như đột nhiên nhíu mày lại. Cô lập tức hỏi:
- Diệp tiên hữu, anh có phát hiện ra cái gì không?
Trong lòng Diệp Mặc liền cả kinh, vội vàng đáp lời:
- Không có gì cả, chỉ là có chút cảm giác quái dị mà thôi.
Trong lòng Nhâm Vũ vẫn hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hề nói nhiều. Mấy người giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả, tiếp tục vượt qua chỗ này, đi thêm mấy chục thước nữa thì lại thấy được một cái cửa đá có cấm chế.
- Có lẽ chính là chỗ này.
Hắc Vô Nhẫn nhìn cửa đá có cấm chế trước mặt rồi trầm giọng nói.
- Sư phụ, chúng ta cần phải công phá cái cửa đá này sao?
Tên Đại Chí Tiên âm hiểm kia liền lên tiếng hỏi Hắc Vô Nhẫn.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng:
- Ngu ngốc, nếu như mạnh mẽ công phá, thì cấm chế kia sẽ lập tức biến mất. Đây chỉ là một trận môn di chuyển mà thôi.
Nếu như không phải là có liên quan tới lợi ích của minh, thì Diệp Mặc chẳng muốn đi quản cái tên ngốc kia. Một khi cái cửa đá này biến mất, thì việc tìm kiếm cửa vào sẽ không còn là chuyện đơn giản nữa rồi.
Tên Đại Chí Tiên nham hiểm kia liền biến sắc, sư phụ chưa nói gì cho nên y cũng chẳng dám ho he thêm lời nào.
Sắc mặt Hắc Vô Nhẫn cực kỳ khó coi, nhưng cũng không có ý phát tác:
- Vậy theo ý của Diệp tiên hữu, chúng ta nên làm thế nào đây?
- Tôi thấy liệu có phải lát nữa nên chia cho tôi nhiều thêm một phần?
Diệp Mặc hỏi như thể không có gì xảy ra.
Hắc Vô Nhẫn hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Ngươi muốn bội ước sao? Trước đó ba chúng ta đã nói rằng tiên tàng sẽ chia đều, hiển nhiên là mọi người cùng nhau bỏ khí lực ra. Hiện tại thì ngươi lại nói muốn được chia phần nhiều, vậy là có ý gì?
Nhâm Vũ cũng trầm mặc không nói, cũng không hề nói giúp Diệp Mặc. Cô cũng cảm giác Diệp Mặc không nên nói ra việc hắn muốn được chia phần nhiều của tiên tàng này.
Nhưng ngoài dự liệu của Hắc Vô Nhẫn thì Diệp Mặc lại ôm quyền cười nói:
- Ha ha, vậy mà tôi lại quên mất chuyện này, thật có lỗi, thật có lỗi.
Ngay cả Hắc Vô Nhẫn cũng nghi hoặc mà nhìn Diệp Mặc. Y cảm giác Diệp Mặc không phải là kẻ dễ nói chuyện như vậy, hiện tại thì chẳng những là hắn dễ nói chuyện, hơn nữa còn đàng hoàng ôm quyền nói xin lỗi.
- Tôi tới mở ra cái cấm chế này vậy.
Sau khi Diệp Mặc nói xong, thì lại ném ra bốn miếng trận kỳ nữa. Sau khi bốn miếng trận kỳ được ném ra, thì xung quanh cái cửa đá kia liền phát ra hàng loạt sự rung động. Sau một lát, thì xung quanh cánh cửa đã liền hiện ra bốn lỗ khóa.
Diệp Mặc chỉ vào bốn lỗ khóa kia rồi nói:
- Bản đồ ngọc giản này phải có bốn miếng, ở đây vừa vặn có bốn lỗ khóa, nên tôi muốn mọi người đem toàn bộ ngọc giản ra đưa vào trong bốn lỗ khóa này. Đó chính là chìa khóa để mở cánh cửa đá, có lẽ không sai đâu.
Hắc Vô Nhẫn lập tức cau mày rồi nói:
- Có thể đúng là thế, nhưng chúng ta chỉ có ba miếng ngọc giản...
Diệp Mặc không đợi y nói hết lời thì liền cắt ngang:
- Thật sao? Tôi vừa rồi sao lại thấy ông nhặt được một miếng ngọc giản nhỉ?
Hắc Vô Nhẫn nghe được lời nói của Diệp Mặc, thì sắc mặt lập tức biến đổi. Y không dám khẳng định là Nhâm Vũ có phát hiện được hành động lúc trước của mình không, nhưng y khẳng định là Diệp Mặc không thấy được. Cho nên nếu là Nhâm Vũ nói ra chuyện này, thì y cũng có thể nói Nhâm Vũ cũng đã nhặt được một cái nhẫn trữ vật.
Nhưng y không ngờ người nói ra chuyện này lại là tên họ Diệp kia. Chẳng lẽ vừa rồi thần thức của hai người đã kết nối với nhau sao? Hay là tên họ Diệp kia thực sự phát hiện được.
Tâm tư này của Hắc Vô Nhẫn cũng lập tức trôi qua, lạnh lùng nói:
- Đúng là ta nhặt được một cái ngọc giản, nhưng đó là thứ mà ta nhặt được. Dựa theo phân chia lúc trước, thì một miếng ngọc giản của ta được chia một phần, hiện tại nếu như ta được chia hai phần tiên tàng, thì ta sẽ đem ngọc giản ra, bằng không thì dựa vào cái gì mà ta phải một mình lấy ra hai miếng ngọc giản?
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Mượn lời ông nói lúc trước, như vậy có nghĩa là ông muốn bội ước phải không? Ba chúng ta vốn đã nói là sẽ chia đều, hiển nhiên là mỗi người đều bỏ khí lực của mình ra, hiện tại ông lại muốn đòi thêm một phần, vậy là có ý gì? Chẳng lẽ là tôi xuất lực là việc phải làm, còn ông xuất lực thì cần phải có thù lao sao?
Diệp Mặc đem lời Hắc Vô Nhẫn nói lại một lần nữa. Lúc này thì Nhâm Vũ mới hiểu được ý của Diệp Mặc, hóa ra là hắn đã sớm nhìn thấy miếng ngọc giản mà Hắc Vô Nhẫn lấy được rồi.
Nhâm Vũ cảm giác được mình không thực sự may mắn chút nào, mà là giật mình tự hỏi liệu Diệp Mặc có nhìn thấy việc mình nhặt được chiếc nhẫn trữ vật kia hay không? Đối phương thật sự là một Đại Chí Tiên sao? Dường như mỗi cử động của Hắc Vô Nhẫn hắn đều nắm rõ trong tay, huống chi là mình.
Nghĩ tới đây, thì Nhâm Vũ liền quyết định chờ khi Hắc Vô Nhẫn không để ý, sẽ chia một nửa số Tiên tinh cho Diệp Mặc. Còn cực phẩm Tiên khí thì sẽ lưu lại cho mình. Mặc kệ Diệp Mặc có phát hiện hay không, thì chiếc nhẫn trữ vật này là mình nhặt được. Tuy rằng đối phương có ơn cứu mạng, nhưng có loại tâm cơ đáng sợ như vậy, thì việc chia một trăm triệu Tiên tinh cho hắn cũng không phải là không tốt.
- Lúc trước ở bên ngoài nói thì hay lắm, tất cả mọi thứ đều chia ba phần. Mà ngọc giản của ông kỳ thật cũng có một phần là của bọn ta. Đương nhiên, nếu quả thật ông không đồng ý, thì tôi liền mạnh mẽ phá cái cửa này, cùng lắm thì tất cả đều trắng tay.
Diệp Mặc không chút hoang mang mà nói tiếp.
- Ngươi...
Hắc Vô Nhẫn không thể phản bác lại. Nhưng y lập tức đã tìm được chủ đề khác:
- Được, đã như vậy, vừa rồi ta cũng đã thấy Nhâm tiên tử nhặt được một cái nhẫn?
Sắc mặt của Nhâm Vũ khựng lại, lập tức lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật rồi nói:
- Đúng thế, chiếc nhẫn trữ vật ta nhặt được đây, ngươi muốn lấy thì lấy đi, ta không cần nữa
Thần thức của Diệp Mặc hơi quét qua một chút, thì đã biết rõ chiếc nhẫn trữ vật mà Nhâm Vũ lấy ra hiện giờ không phải là cái vừa rồi, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Chiếc nhẫn trữ vật kia không hề có cấm chế, cho nên hắn đã sớm thấy được rõ ràng rồi, bên trong ngoại trừ 200 triệu Tiên tinh ra, thì chỉ có một cái Tiên khí cực phẩm mà thôi. Nhưng một tông sư Tiên khí như hắn, thì Tiên khí cực phẩm cũng chỉ thế mà thôi.
Sắc mặt Hắc Vô Nhẫn rất khó coi, vì đương nhiên y biết cái nhẫn trữ vật này khẳng định không phải là cái lúc trước. Nhưng mà y lại không có chứng cứ, cho nên cũng chẳng làm được cái gì.
Nhìn về phía bốn cái lỗ khóa kia, thì Hắc Vô Nhẫn liền suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Đã như vậy, cứ theo như lúc đầu mà tiến hành, ta chịu chút thiệt thòi vậy. Có đôi khi chịu thiệt chưa chắc đã không phải là phúc khí.
Nói xong thì y liền nhanh chóng ném hai miếng ngọc giản trong tay ra. Hai miếng ngọc giản kia gần như là đồng thời tự động khảm vào hai cái lỗ khóa với lúc y ném ra.
Thần thức của Nhâm Vũ lập tức nhìn theo, nhưng lại không thấy gì cả. Sau khi ngọc giản tiến vào trong lỗ khóa, thì tàn đồ bên trong cũng không thấy đâu. sắc mặt của cô lúc này có chút khó coi, nhưng vẫn ném ngọc giản của mình ra.
Khi ngọc giản của Diệp Mặc cũng được ném ra, thì cấm chế trên cửa đá kia liền biến mất không thấy đâu nữa. Một cỗ khí tức thê lương mênh mông cực kỳ lâu đời tràn tới, dường như chỉ cần đi vào cánh cửa lớn này, thì lập tức có thể nhìn thấy hết tất cả mọi thứ thời viễn cổ.
- Đây không phải là tiên tàng kia.
Cùng lúc khi cấm chế được mở ra, thì sắc mặt của Nhâm Vũ lập tức biến đổi, lập tức hiểu được chỗ này không phải là tiên tàng gì, mà là một di tích viễn cổ.
- Không ngờ lại là di tích viễn cổ.
Hắc Vô Nhẫn cũng sững sờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn tràn ngập hơi thở viễn cổ kia mà dại cả ra. Trong lòng của y lập tức cuồng hỉ, vì loại di tích viễn cổ này không có bản đồ chi tiết thì tuyệt đối là nửa bước cũng khó đi, mà bản đồ chi tiết thì ở đây chỉ có một mình y mà thôi.
Trong lòng Diệp Mặc cũng kinh hãi. Hắn lập tức hiểu được cái di tích viễn cổ này đã tồn tại rất rất lâu rồi. Lời Nhâm Vũ nói có lẽ cũng không sai. Rất có thể là vị Tiên Vương kia bởi vì muốn tìm nơi cất dấu bảo tàng, mà vô tình lại phát hiện được cái di tích viễn cổ này. Cuối cùng là y liền lợi dụng cái di tích viễn cổ này để cất giấu bảo tàng của chính mình.
Đương nhiên cũng có khả năng là Tiên Vương kia đã sớm có được cái bản đồ của di tích này, sau đó thì mới tìm được tới đây.
Cũng có thể nói, những bâc thang đá thô sơ phía ngoài kia, thậm chí là cánh cửa đá thứ nhất, đều là do vị Tiên Vương kia bố trí. Còn cửa đá cấm chế bên trong, thì mới chân chính là một phần của di tích viễn cổ.
- Chúng ta không có bản đồ, vậy có thể liên thủ tiêu diệt tên Hắc Vô Nhẫn kia không?
Nhâm Vũ vốn đã hận Hắc Vô Nhẫn thấu xương, cho nên liền truyền âm cho Diệp Mặc. Cô sớm đã không nghĩ Diệp Mặc là một Đại Chí Tiên bình thường rồi.
Diệp Mặc không hề trả lời. Hắc Vô Nhẫn thì dường như đã nhận ra cái gì đó, lập tức mang theo tên Đại Chí Tiên kia trực tiếp tiến vào trong cửa lớn của di tích viễn cổ.
Hai người vừa tiến vào, thì thần thức của mấy người Diệp Mặc đã không quét tới được nữa.
- Ai, chúng ta chậm một bước, bị y phát hiện rồi!
Nhâm Vũ thở dài một tiếng. Cô cũng biết rằng loại di tích viễn cổ này nếu như không có bản đồ chi tiết, thì muốn tìm được thứ tốt chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Cái di tích viễn cổ này rất có thể đã không còn gì nữa rồi, vì hẳn nó là một cái di tích đã bị người khác tìm kiếm qua. Chỉ là sau này vị Tiên Vương kia sử dụng làm nơi cất dấu bảo tàng của mình. Nếu như vận khí tốt, thì có lẽ còn có thể tìm được tiên tàng của vị Tiên Vương kia.
Ở bên ngoài hắn đã để lại một miếng trận kỳ, cho nên đương nhiên là biết rõ không chỉ có mình Hắc Vô Nhẫn tới đây. Cho dù là Hắc Vô Nhẫn không trốn, thì Diệp Mặc cũng sẽ không liên thủ với Nhâm Vũ để tiêu diệt y.
Nhâm Vũ gật đầu nói với vẻ thất vọng:
- Hẳn là như vậy. Nhưng tôi vừa rồi lấy được một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong còn có một chút Tiên tinh, tôi sẽ chia cho cậu một ít.
Nói xong thì Nhâm Vũ liền lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật khác có chứa 100 triệu Tiên tinh bên trong cho Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng không hề khách khí mà thu lấy.
Sau khi thu lấy Tiên tinh, thì Diệp Mặc cũng khắc ra một cái ngọc giản đưa cho Nhâm Vũ rồi nói:
- Đây là bản đồ họp lại từ bốn miếng ngọc giản, cho cô một phần. Sau khi mọi người tiến vào di tích, thì phải dựa vào cơ duyên của mỗi người thôi.
Nhâm Vũ khiếp sợ tiếp nhận lấy ngọc giản. Cô thật sự không thể ngờ là Diệp Mặc lại cho cô một phần bản đồ chi tiết. Hắn chẳng những là nhìn thấy miếng ngọc giản thứ tư, hơn nữa còn khắc lại được bản đồ bên trong.
Chương trước Chương tiếp
Loading...