Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1702: Thiếu gia bị bỏ rơi
Diệp Mặc không nhắm mắt trầm tư giống như lần lĩnh ngộ 'Hư không quyền' trước, hơn nữa còn ném Hắc Thạch Cân ra một cách điên cuồng, liên tục công kích về bốn phía không gian xung quanh. Trong nhất thời, toàn bộ không gian đều bị Hắc Thạch Cân đánh vào, khắp nơi đều là thần thức Tiên nguyên tung hoành, thậm chí ngay cả thần thông quy tắc nơi này cũng bị Hắc Thạch Cân phá hư, trở nên mất trật tự.
May mắn là ở đây không có tiên yêu thú hay người nào khác cả, nếu không chắc chắn là phải tự nhận mình xui xẻo gặp phải tai ương rồi.
Khi Tiên nguyên của Diệp Mặc gần như cạn kiệt, thậm chí cả thần thức cũng giảm đi chín thành, thì Hắc Thạch Cân của hắn mới trùng xuống. Nhưng bỗng nhiên Hắc Thạch Cân lại không chút dấu hiệu nào mà biến mất rồi xuất hiện ở ngoài mấy ngàn mét, đồng thời đập xuống một phát, trước sau đều không hề nhìn ra chút khoảng cách thời gian nào.
Diệp Mặc lập tức ngừng lại ngơ ngác nhìn Hắc Thạch Cân của mình. Hắn không ngờ lại lĩnh ngộ được một loại thần thông mới: “Thuấn sát”! Hơn nữa thần thông này còn có quan hệ với không gian pháp tắc. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác được so với thần thông thì pháp tắc còn quan trọng hơn. Đã có pháp tắc, thì sẽ có thần thông.
Sau này khi ném Hắc Thạch Cân ra, không hề có chút dấu hiệu nào thì nó đã xuất hiện trên đỉnh đầu của đối phương rồi, liệu có mấy người có thể phòng bị được? Trừ phi đối thủ có pháp bảo phòng ngự cực mạnh, nếu không thật sự sẽ là 'Thuấn sát' rồi.
Diệp Mặc thở ra một hơi. Chiêu này sau gọi là 'Thái sơn áp đỉnh' đi. Chỉ là nó tiêu hao lượng thần thức quá lớn, nên tốt nhất là giữ lại làm chiêu bảo mệnh thôi. Thu hồi Hắc Thạch Cân lại, Diệp Mặc cũng không tiếp tục nghiên cứu công pháp thần thông nữa, lúc này hắn đang nghĩ nếu bản thân có thể giống như chiêu 'Thái sơn áp đỉnh', có thể trực tiếp dùng không gian pháp tắc chạy trốn, chớp mắt đã là cả vạn dặm, vậy thì còn ai có thể bắt được hắn nữa?
Diệp Mặc không biết 'Thuấn di', càng không biết ‘Na di’. Nhưng hắn đã từng nghe nói qua, ‘Na di’ là thủ đoạn của đại thần thông, có thể trực tiếp đi từ tinh cầu này tới tinh cầu khác, thậm chí từ một Thiên Vực này tới Thiên Vực khác. Diệp Mặc cũng hiểu rằng với tu vi hiện tại, muốn ‘Na di’ căn bản là không có khả năng. Cho dù là có đại thần thông nào tận tay chỉ dạy cho hắn thì hắn cũng không thể lĩnh giáo được. Nhưng hắn có thể tự mình nghiên cứu về 'Thuấn di' mà, biết đâu có thể nghiên cứu ra được thần thông 'Thuấn di'.
Ba tháng sau, Diệp Mặc hoàn toàn buông tha mộng tưởng 'Thuấn di' của mình. Hắn không có cách nào để lĩnh hội được thần thông 'Thuấn di' cả, dường như là vẫn còn thiếu một chút gì đó. Nhưng hắn cũng không yêu cầu được tiến vào tầng năm Vấn Đạo Các, vì hắn còn cần phải dung hợp pháp thuật ngũ hành ở tầng bốn này, còn có cả 'Huyễn vân đao pháp' nữa. Hắn đã đắc tội với quá nhiều người, ngoại trừ cách tăng lên tu vi của mình, thì tìm ra một phương thức để có thể chạy trốn đối với hắn cũng cực kỳ quan trọng.
Lại hai tháng nữa trôi qua, 'Ngũ hành độn pháp' của hắn đã đại thành. Bốn tháng sau, 'Huyễn vân đao pháp' đệ cửu đao 'Thái hồng' xuất thế, 'Huyễn vân đao pháp' đại thành.
Dựa theo cách nghĩ của Diệp Mặc, thì hắn không muốn diễn sinh hoàn thiện ra đệ cửu đao của 'Huyễn vân đao pháp'. Vì 'Huyễn vân đao pháp' có thể tung hoành ở Tu Chân Giới, nhưng ở Tiên Giới này thì chỉ giống như là gân gà mà thôi.
Chỉ là khi hắn dung hợp 'Huyễn vân đao pháp' với thần thông, thì hắn mới phát hiện ra là khi 'Huyễn vân đao pháp' của hắn còn chưa đại thành, thì không có cách nào để dung hợp với thần thông cả. Cho nên hắn chỉ có thể hoàn thiện 'Huyễn vân đao pháp' của mình, diễn sinh ra đệ cửu đao 'Thái hồng'.
'Thái hồng' là chiêu thức duy nhất trong 'Huyễn vân đao pháp' không dùng tên 'Huyễn vân đao pháp' để mệnh danh chiêu thức, cũng là một chiêu duy nhất có xen kẽ giữa pháp thuật và thần thông.
Khi Diệp Mặc hoàn thiện 'Thái hồng', thì không đợi Diệp Mặc nói gì đã có một cầu thang mầu vàng kim sắc xuất hiện ở tầng bốn. Diệp Mặc biết rằng đây chính là lối đi thông lên Vấn Đạo Các tầng năm. Hiện tại hắn sợ nhất là gặp cái thứ này, vì đợi lát nữa đi lên, sẽ lại là vô số các vấn đề giống nhau nói mãi không dứt.
Tuy Diệp Mặc rất ghét thứ này, nhưng cũng không thể nào không bước lên được. Hắn ở thần thông Vấn Đạo Các đã đủ lâu rồi, nếu như còn tiếp tục nữa, thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là lần này hắn đi lên lại không có bất kỳ ngăn trở gì, dễ dàng tiến lên tầng năm của Vấn Đạo Các.
- Pháp tắc đạo.
Khi Diệp Mặc trông thấy cái đạo pháp tắc này, thì trong lòng của hắn liền đại hỉ. Hắn thật không ngờ trong Vấn Đạo Các còn có cả pháp tắc đạo nữa.
Tác dụng của pháp tắc thì lúc này Diệp Mặc đã hiểu rõ rồi, vì khi hắn đánh nhau với Quan Phi Kiếm, thì chính là nhờ vào một tia lĩnh ngộ pháp tắc để cứu mạng và thành công giết được Quan Phi Kiếm.
Nhưng pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ được chỉ có một tia nhỏ bé đáng thương như vậy mà thôi đã đủ để giúp hắn giết được Quan Phi Kiếm rồi. Như vậy đủ để thấy pháp tắc chi lực tại Tiên Giới này trọng yếu như thế nào.
Diệp Mặc nhắm mắt lại, cảm thụ khí tức hỗn độn ở nơi này. Đúng thế, đúng là khí tức hỗn độn, cái này có chút giống với Thế giới trang vàng của hắn. Đáng tiếc là Thế giới trang vàng của hắn còn chưa hoàn thiện, không có cách nào cảm nhận được pháp tắc chi lực cả.
Mà ở đây, một không gian hỗn độn hoàn thiện, hắn có thể cảm nhận rõ các loại khí tức của pháp tắc lượn lờ bên cạnh hắn.
Kim hệ pháp tắc, Mộc hệ pháp tắc, Thủy hệ pháp tắc, Hỏa hệ pháp tắc, Thổ hệ pháp tắc, Phong hệ pháp tắc…
Không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc, giới vực pháp tắc, sinh mệnh pháp tắc…
Vô số tin tức các loại pháp tắc liền vọt tới. Diệp Mặc lập tức nhớ kỹ những đạo tin tức này, sau đó bắt đầu tìm hiểu…
Ba tháng trôi qua, nửa năm trôi qua, thậm chí đã một năm trôi qua…
Diệp Mặc chậm rãi tỉnh lại. Hắn phát hiện thứ mình có thể tin thông, vẫn chỉ là một chút không gian pháp tắc đáng thương ngày trước mà thôi, mà những pháp tắc còn lại thì ngoại trừ việc nhớ kỹ được một chút hình thức tin tức bên ngoài, thì hắn hoàn toàn không có cách nào lĩnh ngộ được dù chỉ là một tia.
Đây là vì sao? Chẳng lẽ không gian ‘Pháp tắc đạo’ này còn không bằng cái đại điện ngày trước mình ở hay sao? Diệp Mặc nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu là chuyện gì xẩy ra.
Trong thời gian vừa qua, hắn đã thử tự mình lĩnh ngộ qua các loại pháp tắc, cũng thử cố gắng lý giải sâu sắc thêm về không gian pháp tắc của mình, nhưng trên thực tế thì thu hoạch của hắn lại là con số không. Không có một chút tiến bộ nào cả.
Diệp Mặc không tiếp tục đi thử lĩnh ngộ pháp tắc nữa, vì hắn đã nghĩ thông suốt rồi. Bản thân hắn có thể lĩnh ngộ được một tia không gian pháp tắc, là do cơ duyện tuyệt đại. Chủ yếu hơn có lẽ là do Nghiêm Cửu Thiên đã từng thi triển qua loại không gian pháp tắc này ở trước mặt hắn, cho nên hắn mới có thể nắm bắt được dao động lực lượng không gian pháp tắc cùng với dao động lực lượng Tiên nguyên.
Hiện tại không có bất kỳ người nào ở trước mặt hắn thi triển bất kỳ một loại pháp tắc nào, hơn nữa tu vi của hắn cũng có hạn, chỉ dừng lại ở mức Huyền Tiên mà thôi, cho nên nếu muốn tiếp tục lĩnh ngộ pháp tắc, thì đơn giản chính là một loại chuyện hoang đường viễn vông rồi. Nếu lúc trước Nghiêm Cửu Thiên là Đại Tiên hoặc Vị Tiên, thì có thi triển không gian pháp tắc trước mặt hắn, thì hắn cũng không nhất định có thể lĩnh ngộ được. Vừa may lúc đó Nghiêm Cửu Thiên cũng là một Huyền Tiên, điều này mới khiến cho hắn có cơ duyên xảo hợp mà nắm bắt được một tia không gian pháp tắc.
Sau khi hiểu được đạo lý này, thì Diệp Mặc thẳng thắn không tiếp tục lĩnh ngộ pháp tắc nữa. Hắn biết rằng dù sao mình cũng đã có chút thu hoạch rồi, ít nhất là trong đầu của hắn đã có đủ thông tin của các loại pháp tắc. Nếu một ngày nào đó hắn có thể lĩnh ngộ được, thì không chừng sẽ là chuyện thuận nước thành sông rồi.
Diệp Mặc bắt đầu nghiên cứu tiếp về 'Thuấn di'. Đối với hắn thì 'Thuấn di' lúc này vẫn là quan trọng nhất. Đây chính là một loại bản lĩnh chạy trốn cao cấp đấy, và nó cũng là lợi khí tuyệt sát trong khi đối chiến. Hơn nữa nếu như hắn lĩnh ngộ được 'Thuấn di', thì đối với ánh mắt của Hách Dịch Tiên Vương thể hiện ra trước khi hắn vào Vấn Đạo Các, thì chỉ có lợi chứ không có hại đối với hắn. Tại tầng bốn ‘Thần thông đạo các’ hắn còn chưa hoàn thành được 'Thuấn di'. Nhưng hiện giờ ở đây là 'Pháp tắc đạo' các, cho nên hắn muốn thử lại lần nữa.
'Pháp tắc đạo' các thuộc về ‘Hỗn độn đạo’ các, các loại nguyên tố khí tức đều có. Đối với việc lĩnh ngộ công pháp 'Thuấn di' thì có ý nghĩa cực kỳ lớn.
Lần này đã không để cho Diệp Mặc thất vọng nữa. Nửa năm sau, Diệp Mặc dưới sự trợ giúp của một tia lĩnh ngộ không gian pháp tắc kia, đã lĩnh ngộ được một tia 'Thuấn di' thần thông nhập môn. Lần thứ nhất thì hắn có thể 'Thuấn di' được khoảng cách trăm dặm, mặc dù không phải là khoảng cách lớn, nhưng theo tu vi của hắn đề thăng, thì khoảng cách 'Thuấn di' của hắn cũng sẽ được tăng lên. Khuyết điểm duy nhất chính là lượng Tiên nguyên cùng thần thức tiêu hao cũng không nhỏ. Nhưng Tiên nguyên cùng thần thức của Diệp Mặc cao hơn nhiều so với những tiên nhân cùng cấp khác, cho nên cũng không thèm để ý.
Khi Diệp Mặc lại một lần nữa 'Thuấn di' đi, thì trong lòng liền kích động hẳn lên. Khó trách vì sao ai ai cũng muốn tiến vào Vấn Đạo Các, căn bản vì ở đây chính là thiên đường tu luyện mà. Nếu như có thể để hắn ngây ngốc ở đây tu luyện mỗi tầng mấy trăm năm, thì thành tựu của hắn sẽ là bao nhiêu?
Trước khi vào Vấn Đạo Các thì Diệp Mặc đã hỏi qua. Việc ở trong Vấn Đạo Các thời gian bao lâu là do sự lĩnh ngộ của mỗi người, không phải là muốn ở lại bao lâu thì ở. Có ít người chỉ vài năm đã đi ra, cũng có ít người có thể ở lại vài chục thậm chí hơn trăm năm. Nhưng nghe nói giới hạn của Vấn Đạo Các là một trăm năm, nhưng thực sự rất ít người có thể ở lại đủ một trăm năm.
Lại một lần nữa cầu thang mầu vàng kim biến mất tại tầng năm. Cho dù Diệp Mặc biết rõ nếu hắn tiếp tục lưu lại ở 'Pháp tắc đạo' các này thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Nhưng thời gian của hắn có hạn, hắn không thể nào nán lại ở đây để tu luyện được. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể cất cao giọng nói:
- Ta đã nắm giữ được một tia không gian pháp tắc, thỉnh cầu được lên Vấn Đạo Các tầng sáu.
Một vệt ánh sáng liền xoắn tới, Diệp Mặc trực tiếp xuất hiện ở Vấn Đạo Các tầng sáu. Trong lòng Diệp Mặc còn đang cảm thán, vì hắn đã may mắn nắm được một tia không gian pháp tắc từ trước, nếu không thì đừng bao giờ mong đi lên được tầng sáu.
Diệp Mặc giương mắt nhìn lên ba chữ to ‘'Luân hồi đạo', cũng cảm giác được một trận váng đầu.
Lúc này trước mắt Diệp Mặc lập tức xuất hiện vô số hình ảnh, từ thương nhân tới binh sĩ, tướng quân, hoàng đế, phu xe, nông dân…
Vô số gương mặt tương tự, vô số loại luận hồi nhân sinh chớp động trước mặt Diệp Mặc. Lúc này hắn giống như là đang nhìn thấy nguyên một đám người anh em song sinh của hắn vậy.
Hắn thấy mình sinh ra ở Yến Kinh, thấy mình bị người khác ám hại, thấy mình ở trường Đại học Ninh Hải, sau đó lập tức lại một vòng luân hồi trở lại trọng sinh đến thân thể này.
Hóa ra cái tên Diệp Mặc kia cũng chỉ là một lần luân hồi của ta mà thôi, thực tế vẫn là chính mình, chỉ là một vòng luân hồi trở lại của mình bị chênh lệch thời gian pháp tắc. Khó trách vì sao sau khi sống lại lại thiếu đi hơn hai mươi năm, hóa ra là Diệp Mặc ở Ninh Hải cùng Diệp Mặc ở Đông Huyền Châu là một vòng luân hồi xoay chuyển vượt qua pháp tắc thời gian, mà cái thời gian chêch lệch này là hơn hai mươi năm.
Bỗng nhiên một hình ảnh nữa lại xuất hiện trước mặt Diệp Mặc. Ở đây là một khuôn hoa viên rộng lớn xinh đẹp, một vị phu nhân tóc tai rối bù đang lôi kéo một thiếu niên, khóc lóc quỳ gối trước mặt một người đàn ông trung niên đầu đội vương miện. Mà ở bên cạnh vị trung niên kia còn có hơn mười thiếu niên và mười cô bé cực đẹp nữa.
Vị phu nhân kia một bên khóc lóc nỉ non, muốn lao lên ôm lấy chân của trung niên đế vương kia. Trung niên đế vương kia liền cau mày, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Thứ rác rưởi như vậy, giữ lại có ích lợi gì? Ném đi cho rồi.
- Táp Đế đại nhân, van cầu người giữ lại ấu nhi…
Vị phu nhân kia còn chưa nói hết lời, thì trung niên đế vương đã một cước đạp ngã bà xuống dưới khiến bà và thiếu niên kia lập tức ngã lăn xuống thềm đá.
- Tìm một Tu Chân Giới thiếu thốn linh khí mà vứt nó xuống. Nó có thể sống sót hay không thì phải xem vận khí của nó…
Sau khi vị trung niên đế vương kia nói xong câu này thì liền xoay người rời đi.
- Táp Đế…
Vị phu nhân kia liền phát ra một tiếng kêu than giống như là chim Đỗ Quyên vậy, nhưng vị trung niên đế vương kia giống như là không hề nghe thấy, cứ thản nhiên bước đi.
Lúc này lập tức có hai tên cao to tiến về phía thiếu niên kia sau đó mang thiếu niên rời đi, chỉ để lại vị phu nhân vẫn khóc lóc với cõi lòng rỉ máu.
…
Diệp Mặc bỗng nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện ra bản thân đã lệ rơi đầy mặt. Trước mặt ngoại trừ ba chữ ‘Luân hồi đạo' to tướng ra, thì không còn cái gì nữa.
Thiếu niên kia từng là một kiếp luân hồi của hắn sao? Cái Tu Chân Giới thiếu thốn linh khí kia phải chăng là Đông Huyền Châu? Vậy còn vị đế vương trung niên gọi là Táp Đế kia là ai? Tại sao lại vứt bỏ mình?
Vị phu nhân kia là ai? Vì sao lại bảo vệ cho mình như vậy? Cái hoa viên xinh đẹp kia là nơi nào?
Suốt cả một ngày trôi qua, Diệp Mặc phát hiện bản thân vẫn chưa hề có một cử động từ khi tiến vào 'Luân hồi đạo' các này.
May mắn là ở đây không có tiên yêu thú hay người nào khác cả, nếu không chắc chắn là phải tự nhận mình xui xẻo gặp phải tai ương rồi.
Khi Tiên nguyên của Diệp Mặc gần như cạn kiệt, thậm chí cả thần thức cũng giảm đi chín thành, thì Hắc Thạch Cân của hắn mới trùng xuống. Nhưng bỗng nhiên Hắc Thạch Cân lại không chút dấu hiệu nào mà biến mất rồi xuất hiện ở ngoài mấy ngàn mét, đồng thời đập xuống một phát, trước sau đều không hề nhìn ra chút khoảng cách thời gian nào.
Diệp Mặc lập tức ngừng lại ngơ ngác nhìn Hắc Thạch Cân của mình. Hắn không ngờ lại lĩnh ngộ được một loại thần thông mới: “Thuấn sát”! Hơn nữa thần thông này còn có quan hệ với không gian pháp tắc. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm giác được so với thần thông thì pháp tắc còn quan trọng hơn. Đã có pháp tắc, thì sẽ có thần thông.
Sau này khi ném Hắc Thạch Cân ra, không hề có chút dấu hiệu nào thì nó đã xuất hiện trên đỉnh đầu của đối phương rồi, liệu có mấy người có thể phòng bị được? Trừ phi đối thủ có pháp bảo phòng ngự cực mạnh, nếu không thật sự sẽ là 'Thuấn sát' rồi.
Diệp Mặc thở ra một hơi. Chiêu này sau gọi là 'Thái sơn áp đỉnh' đi. Chỉ là nó tiêu hao lượng thần thức quá lớn, nên tốt nhất là giữ lại làm chiêu bảo mệnh thôi. Thu hồi Hắc Thạch Cân lại, Diệp Mặc cũng không tiếp tục nghiên cứu công pháp thần thông nữa, lúc này hắn đang nghĩ nếu bản thân có thể giống như chiêu 'Thái sơn áp đỉnh', có thể trực tiếp dùng không gian pháp tắc chạy trốn, chớp mắt đã là cả vạn dặm, vậy thì còn ai có thể bắt được hắn nữa?
Diệp Mặc không biết 'Thuấn di', càng không biết ‘Na di’. Nhưng hắn đã từng nghe nói qua, ‘Na di’ là thủ đoạn của đại thần thông, có thể trực tiếp đi từ tinh cầu này tới tinh cầu khác, thậm chí từ một Thiên Vực này tới Thiên Vực khác. Diệp Mặc cũng hiểu rằng với tu vi hiện tại, muốn ‘Na di’ căn bản là không có khả năng. Cho dù là có đại thần thông nào tận tay chỉ dạy cho hắn thì hắn cũng không thể lĩnh giáo được. Nhưng hắn có thể tự mình nghiên cứu về 'Thuấn di' mà, biết đâu có thể nghiên cứu ra được thần thông 'Thuấn di'.
Ba tháng sau, Diệp Mặc hoàn toàn buông tha mộng tưởng 'Thuấn di' của mình. Hắn không có cách nào để lĩnh hội được thần thông 'Thuấn di' cả, dường như là vẫn còn thiếu một chút gì đó. Nhưng hắn cũng không yêu cầu được tiến vào tầng năm Vấn Đạo Các, vì hắn còn cần phải dung hợp pháp thuật ngũ hành ở tầng bốn này, còn có cả 'Huyễn vân đao pháp' nữa. Hắn đã đắc tội với quá nhiều người, ngoại trừ cách tăng lên tu vi của mình, thì tìm ra một phương thức để có thể chạy trốn đối với hắn cũng cực kỳ quan trọng.
Lại hai tháng nữa trôi qua, 'Ngũ hành độn pháp' của hắn đã đại thành. Bốn tháng sau, 'Huyễn vân đao pháp' đệ cửu đao 'Thái hồng' xuất thế, 'Huyễn vân đao pháp' đại thành.
Dựa theo cách nghĩ của Diệp Mặc, thì hắn không muốn diễn sinh hoàn thiện ra đệ cửu đao của 'Huyễn vân đao pháp'. Vì 'Huyễn vân đao pháp' có thể tung hoành ở Tu Chân Giới, nhưng ở Tiên Giới này thì chỉ giống như là gân gà mà thôi.
Chỉ là khi hắn dung hợp 'Huyễn vân đao pháp' với thần thông, thì hắn mới phát hiện ra là khi 'Huyễn vân đao pháp' của hắn còn chưa đại thành, thì không có cách nào để dung hợp với thần thông cả. Cho nên hắn chỉ có thể hoàn thiện 'Huyễn vân đao pháp' của mình, diễn sinh ra đệ cửu đao 'Thái hồng'.
'Thái hồng' là chiêu thức duy nhất trong 'Huyễn vân đao pháp' không dùng tên 'Huyễn vân đao pháp' để mệnh danh chiêu thức, cũng là một chiêu duy nhất có xen kẽ giữa pháp thuật và thần thông.
Khi Diệp Mặc hoàn thiện 'Thái hồng', thì không đợi Diệp Mặc nói gì đã có một cầu thang mầu vàng kim sắc xuất hiện ở tầng bốn. Diệp Mặc biết rằng đây chính là lối đi thông lên Vấn Đạo Các tầng năm. Hiện tại hắn sợ nhất là gặp cái thứ này, vì đợi lát nữa đi lên, sẽ lại là vô số các vấn đề giống nhau nói mãi không dứt.
Tuy Diệp Mặc rất ghét thứ này, nhưng cũng không thể nào không bước lên được. Hắn ở thần thông Vấn Đạo Các đã đủ lâu rồi, nếu như còn tiếp tục nữa, thì cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là lần này hắn đi lên lại không có bất kỳ ngăn trở gì, dễ dàng tiến lên tầng năm của Vấn Đạo Các.
- Pháp tắc đạo.
Khi Diệp Mặc trông thấy cái đạo pháp tắc này, thì trong lòng của hắn liền đại hỉ. Hắn thật không ngờ trong Vấn Đạo Các còn có cả pháp tắc đạo nữa.
Tác dụng của pháp tắc thì lúc này Diệp Mặc đã hiểu rõ rồi, vì khi hắn đánh nhau với Quan Phi Kiếm, thì chính là nhờ vào một tia lĩnh ngộ pháp tắc để cứu mạng và thành công giết được Quan Phi Kiếm.
Nhưng pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ được chỉ có một tia nhỏ bé đáng thương như vậy mà thôi đã đủ để giúp hắn giết được Quan Phi Kiếm rồi. Như vậy đủ để thấy pháp tắc chi lực tại Tiên Giới này trọng yếu như thế nào.
Diệp Mặc nhắm mắt lại, cảm thụ khí tức hỗn độn ở nơi này. Đúng thế, đúng là khí tức hỗn độn, cái này có chút giống với Thế giới trang vàng của hắn. Đáng tiếc là Thế giới trang vàng của hắn còn chưa hoàn thiện, không có cách nào cảm nhận được pháp tắc chi lực cả.
Mà ở đây, một không gian hỗn độn hoàn thiện, hắn có thể cảm nhận rõ các loại khí tức của pháp tắc lượn lờ bên cạnh hắn.
Kim hệ pháp tắc, Mộc hệ pháp tắc, Thủy hệ pháp tắc, Hỏa hệ pháp tắc, Thổ hệ pháp tắc, Phong hệ pháp tắc…
Không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc, giới vực pháp tắc, sinh mệnh pháp tắc…
Vô số tin tức các loại pháp tắc liền vọt tới. Diệp Mặc lập tức nhớ kỹ những đạo tin tức này, sau đó bắt đầu tìm hiểu…
Ba tháng trôi qua, nửa năm trôi qua, thậm chí đã một năm trôi qua…
Diệp Mặc chậm rãi tỉnh lại. Hắn phát hiện thứ mình có thể tin thông, vẫn chỉ là một chút không gian pháp tắc đáng thương ngày trước mà thôi, mà những pháp tắc còn lại thì ngoại trừ việc nhớ kỹ được một chút hình thức tin tức bên ngoài, thì hắn hoàn toàn không có cách nào lĩnh ngộ được dù chỉ là một tia.
Đây là vì sao? Chẳng lẽ không gian ‘Pháp tắc đạo’ này còn không bằng cái đại điện ngày trước mình ở hay sao? Diệp Mặc nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu là chuyện gì xẩy ra.
Trong thời gian vừa qua, hắn đã thử tự mình lĩnh ngộ qua các loại pháp tắc, cũng thử cố gắng lý giải sâu sắc thêm về không gian pháp tắc của mình, nhưng trên thực tế thì thu hoạch của hắn lại là con số không. Không có một chút tiến bộ nào cả.
Diệp Mặc không tiếp tục đi thử lĩnh ngộ pháp tắc nữa, vì hắn đã nghĩ thông suốt rồi. Bản thân hắn có thể lĩnh ngộ được một tia không gian pháp tắc, là do cơ duyện tuyệt đại. Chủ yếu hơn có lẽ là do Nghiêm Cửu Thiên đã từng thi triển qua loại không gian pháp tắc này ở trước mặt hắn, cho nên hắn mới có thể nắm bắt được dao động lực lượng không gian pháp tắc cùng với dao động lực lượng Tiên nguyên.
Hiện tại không có bất kỳ người nào ở trước mặt hắn thi triển bất kỳ một loại pháp tắc nào, hơn nữa tu vi của hắn cũng có hạn, chỉ dừng lại ở mức Huyền Tiên mà thôi, cho nên nếu muốn tiếp tục lĩnh ngộ pháp tắc, thì đơn giản chính là một loại chuyện hoang đường viễn vông rồi. Nếu lúc trước Nghiêm Cửu Thiên là Đại Tiên hoặc Vị Tiên, thì có thi triển không gian pháp tắc trước mặt hắn, thì hắn cũng không nhất định có thể lĩnh ngộ được. Vừa may lúc đó Nghiêm Cửu Thiên cũng là một Huyền Tiên, điều này mới khiến cho hắn có cơ duyên xảo hợp mà nắm bắt được một tia không gian pháp tắc.
Sau khi hiểu được đạo lý này, thì Diệp Mặc thẳng thắn không tiếp tục lĩnh ngộ pháp tắc nữa. Hắn biết rằng dù sao mình cũng đã có chút thu hoạch rồi, ít nhất là trong đầu của hắn đã có đủ thông tin của các loại pháp tắc. Nếu một ngày nào đó hắn có thể lĩnh ngộ được, thì không chừng sẽ là chuyện thuận nước thành sông rồi.
Diệp Mặc bắt đầu nghiên cứu tiếp về 'Thuấn di'. Đối với hắn thì 'Thuấn di' lúc này vẫn là quan trọng nhất. Đây chính là một loại bản lĩnh chạy trốn cao cấp đấy, và nó cũng là lợi khí tuyệt sát trong khi đối chiến. Hơn nữa nếu như hắn lĩnh ngộ được 'Thuấn di', thì đối với ánh mắt của Hách Dịch Tiên Vương thể hiện ra trước khi hắn vào Vấn Đạo Các, thì chỉ có lợi chứ không có hại đối với hắn. Tại tầng bốn ‘Thần thông đạo các’ hắn còn chưa hoàn thành được 'Thuấn di'. Nhưng hiện giờ ở đây là 'Pháp tắc đạo' các, cho nên hắn muốn thử lại lần nữa.
'Pháp tắc đạo' các thuộc về ‘Hỗn độn đạo’ các, các loại nguyên tố khí tức đều có. Đối với việc lĩnh ngộ công pháp 'Thuấn di' thì có ý nghĩa cực kỳ lớn.
Lần này đã không để cho Diệp Mặc thất vọng nữa. Nửa năm sau, Diệp Mặc dưới sự trợ giúp của một tia lĩnh ngộ không gian pháp tắc kia, đã lĩnh ngộ được một tia 'Thuấn di' thần thông nhập môn. Lần thứ nhất thì hắn có thể 'Thuấn di' được khoảng cách trăm dặm, mặc dù không phải là khoảng cách lớn, nhưng theo tu vi của hắn đề thăng, thì khoảng cách 'Thuấn di' của hắn cũng sẽ được tăng lên. Khuyết điểm duy nhất chính là lượng Tiên nguyên cùng thần thức tiêu hao cũng không nhỏ. Nhưng Tiên nguyên cùng thần thức của Diệp Mặc cao hơn nhiều so với những tiên nhân cùng cấp khác, cho nên cũng không thèm để ý.
Khi Diệp Mặc lại một lần nữa 'Thuấn di' đi, thì trong lòng liền kích động hẳn lên. Khó trách vì sao ai ai cũng muốn tiến vào Vấn Đạo Các, căn bản vì ở đây chính là thiên đường tu luyện mà. Nếu như có thể để hắn ngây ngốc ở đây tu luyện mỗi tầng mấy trăm năm, thì thành tựu của hắn sẽ là bao nhiêu?
Trước khi vào Vấn Đạo Các thì Diệp Mặc đã hỏi qua. Việc ở trong Vấn Đạo Các thời gian bao lâu là do sự lĩnh ngộ của mỗi người, không phải là muốn ở lại bao lâu thì ở. Có ít người chỉ vài năm đã đi ra, cũng có ít người có thể ở lại vài chục thậm chí hơn trăm năm. Nhưng nghe nói giới hạn của Vấn Đạo Các là một trăm năm, nhưng thực sự rất ít người có thể ở lại đủ một trăm năm.
Lại một lần nữa cầu thang mầu vàng kim biến mất tại tầng năm. Cho dù Diệp Mặc biết rõ nếu hắn tiếp tục lưu lại ở 'Pháp tắc đạo' các này thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Nhưng thời gian của hắn có hạn, hắn không thể nào nán lại ở đây để tu luyện được. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể cất cao giọng nói:
- Ta đã nắm giữ được một tia không gian pháp tắc, thỉnh cầu được lên Vấn Đạo Các tầng sáu.
Một vệt ánh sáng liền xoắn tới, Diệp Mặc trực tiếp xuất hiện ở Vấn Đạo Các tầng sáu. Trong lòng Diệp Mặc còn đang cảm thán, vì hắn đã may mắn nắm được một tia không gian pháp tắc từ trước, nếu không thì đừng bao giờ mong đi lên được tầng sáu.
Diệp Mặc giương mắt nhìn lên ba chữ to ‘'Luân hồi đạo', cũng cảm giác được một trận váng đầu.
Lúc này trước mắt Diệp Mặc lập tức xuất hiện vô số hình ảnh, từ thương nhân tới binh sĩ, tướng quân, hoàng đế, phu xe, nông dân…
Vô số gương mặt tương tự, vô số loại luận hồi nhân sinh chớp động trước mặt Diệp Mặc. Lúc này hắn giống như là đang nhìn thấy nguyên một đám người anh em song sinh của hắn vậy.
Hắn thấy mình sinh ra ở Yến Kinh, thấy mình bị người khác ám hại, thấy mình ở trường Đại học Ninh Hải, sau đó lập tức lại một vòng luân hồi trở lại trọng sinh đến thân thể này.
Hóa ra cái tên Diệp Mặc kia cũng chỉ là một lần luân hồi của ta mà thôi, thực tế vẫn là chính mình, chỉ là một vòng luân hồi trở lại của mình bị chênh lệch thời gian pháp tắc. Khó trách vì sao sau khi sống lại lại thiếu đi hơn hai mươi năm, hóa ra là Diệp Mặc ở Ninh Hải cùng Diệp Mặc ở Đông Huyền Châu là một vòng luân hồi xoay chuyển vượt qua pháp tắc thời gian, mà cái thời gian chêch lệch này là hơn hai mươi năm.
Bỗng nhiên một hình ảnh nữa lại xuất hiện trước mặt Diệp Mặc. Ở đây là một khuôn hoa viên rộng lớn xinh đẹp, một vị phu nhân tóc tai rối bù đang lôi kéo một thiếu niên, khóc lóc quỳ gối trước mặt một người đàn ông trung niên đầu đội vương miện. Mà ở bên cạnh vị trung niên kia còn có hơn mười thiếu niên và mười cô bé cực đẹp nữa.
Vị phu nhân kia một bên khóc lóc nỉ non, muốn lao lên ôm lấy chân của trung niên đế vương kia. Trung niên đế vương kia liền cau mày, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Thứ rác rưởi như vậy, giữ lại có ích lợi gì? Ném đi cho rồi.
- Táp Đế đại nhân, van cầu người giữ lại ấu nhi…
Vị phu nhân kia còn chưa nói hết lời, thì trung niên đế vương đã một cước đạp ngã bà xuống dưới khiến bà và thiếu niên kia lập tức ngã lăn xuống thềm đá.
- Tìm một Tu Chân Giới thiếu thốn linh khí mà vứt nó xuống. Nó có thể sống sót hay không thì phải xem vận khí của nó…
Sau khi vị trung niên đế vương kia nói xong câu này thì liền xoay người rời đi.
- Táp Đế…
Vị phu nhân kia liền phát ra một tiếng kêu than giống như là chim Đỗ Quyên vậy, nhưng vị trung niên đế vương kia giống như là không hề nghe thấy, cứ thản nhiên bước đi.
Lúc này lập tức có hai tên cao to tiến về phía thiếu niên kia sau đó mang thiếu niên rời đi, chỉ để lại vị phu nhân vẫn khóc lóc với cõi lòng rỉ máu.
…
Diệp Mặc bỗng nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện ra bản thân đã lệ rơi đầy mặt. Trước mặt ngoại trừ ba chữ ‘Luân hồi đạo' to tướng ra, thì không còn cái gì nữa.
Thiếu niên kia từng là một kiếp luân hồi của hắn sao? Cái Tu Chân Giới thiếu thốn linh khí kia phải chăng là Đông Huyền Châu? Vậy còn vị đế vương trung niên gọi là Táp Đế kia là ai? Tại sao lại vứt bỏ mình?
Vị phu nhân kia là ai? Vì sao lại bảo vệ cho mình như vậy? Cái hoa viên xinh đẹp kia là nơi nào?
Suốt cả một ngày trôi qua, Diệp Mặc phát hiện bản thân vẫn chưa hề có một cử động từ khi tiến vào 'Luân hồi đạo' các này.