Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1680: Một trảo đáng sợ
Diệp Mặc rất cẩn thận, cho dù là lối vào của tầng thứ sáu, nhưng hắn cũng ẩn nấp vô cùng kĩ càng. Hắn cho rằng, có thể tiến vào tầng thứ năm của Thất Luyện Tháp không phải là Huyền Tiên thân thủ thật lợi hại, Huyền Tiên có lợi hại đi nữa, cũng không thể nào tung hoành trong tầng thứ năm được.
Người có thể tiến vào tầng thứ năm chắc chắn là người có công pháp ẩn nấp cực kỳ nghịch thiên, chính là như hắn. Hắn có Tam Sinh quyết, công pháp ẩn nấp căn bản cũng không phải người bình thường có thể so sánh được. Cho nên Diệp Mặc cũng không tin tầng thứ năm ngoài hắn ra, còn có người khác có thể đến được nơi này.
Nhưng khi Diệp Mặc nhìn thấy một bóng người màu đen ở lối vào tầng thứ sáu, hắn mới biết mình đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi.
Bóng người màu đen kia tuyệt đối là một Huyền Tiên dự thi, hơn nữa tốc độ hình như cũng nhanh hơn hắn chút. Diệp Mặc không nhúc nhích, hắn chỉ chằm chằm nhìn vào bóng người kia, muốn biết đó là ai.
Nhưng công pháp ẩn nấp của tên Huyền Tiên đó thật tốt, cho dù Diệp Mặc cũng chỉ nhìn thấy chút bóng dáng đó lúc có lúc không. Sau mười giây, một Thiết cước hùng cấp năm đi qua, cái bóng đó mới hiện ra.
Diệp Mặc còn tưởng rằng cái bóng này chắc chắn là người của Nguyễn Lạc Thiên hoặc của một Thiên vực tương đối lớn, nhưng sau khi hắn nhìn kỹ, mới biết, người này không ngờ là Huyền Tiên tới từ Tông Phiêu Thiên như hắn. Diệp Mặc chỉ biết tên của gã hình như là Mang Dũng, là người thông qua khiêu chiến mà lọt vào danh sách.
Hắn sở dĩ nhớ tên này, là vì tên này ra tay nhanh nhẹn gọn gàng, lúc đó hắn còn khen tên Huyền Tiên này. Nhưng không ngờ, hắn lại có thể một mình lọt vào tầng thứ năm, có thể thấy, tiểu đội của bọn họ ở lại Thất Luyện tháp hoặc chỉ có một mình y
Càng khiến tâm trí của Diệp Mặc nhớ rõ hơn chính là, trên trán của Mang Dũng còn có một dấu đỏ.
Mang Dũng còn chưa nhìn thấy Diệp Mặc, gã đợi sau khi Thiết cước hùng qua rồi, lập tức đào hai gốc Nham Nguyên quả gần đó lên, cất vào trong nhẫn trữ vật của mình. Sau đó lại đổi một hướng khác đi, cũng không vào trong lối vào tầng thứ sáu.
Diệp Mặc cũng không gọi tên Mang Dũng kia, hắn có chuyện của mình, Thất Luyện Thạch có thể khiến thiên hỏa niết bàn, chắc chắn là màu càng nhiều càng tốt, bây giờ hắn muốn vào trong tầng thứ sáu để thu thập Thất Luyện thạch sáu màu, nên không có thời gian nói chuyện cùng người khác. Mang Dũng có thần bí đi nữa, cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Trên thực tế bản thân hắn cũng thần bí mà
…
Sau khi tiến vào tầng thứ sáu của Thất Luyện tháp, Diệp Mặc liền ẩn nấp ngay lập tức, hắn biết tầng thứ sáu của Thất Luyện tháp phần lớn đều là Tiên yêu thú cấp sáu. Tu vi của hắn bây giờ đối diện với Tiên yêu thú cấp sáu, ngoài tìm đến cái chết, thì cũng không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.
Sự cẩn thận của Diệp Mặc cũng không phải không có ích, hắn vừa mới ẩn nấp, liền có mấy chục nghìn con Hấp Kim Nghĩ cấp năm đi qua, loại Hấp Kim Nghĩ cấp này, cho dù hắn toàn lực phóng ra Thiên Hỏa Cửu Dương, trút sạch Tiên nguyên của mình cũng vô dụng.
Bọn Hấp Kim Nghĩ này sau khi đi qua, Diệp Mặc lúc này mới cảm nhận được Tiên linh khí nồng đậm của tầng thứ sáu của Thất Luyện tháp. Hắn chắc rằng nếu như lấy trận bàn thời gian ra tu luyện trong này, tuyệt đối cũng không kém gì so với trong Tiên tuyền, đáng tiếc, Diệp Mặc thứ nhất không có thời gian tu luyện, thứ hai là không dám tu luyện trong này.
Tiên linh thảo của tầng thứ sáu đẳng cấp càng cao, lại càng quý giá hơn. Diệp Mặc thậm chí tìm được một bụi mười mấy gốc Tam Diệp Già Lam, hắn không chút do dự lấy toàn bộ Tam Diệp Già Lam đó vào trong Thế giới trang vàng của mình. Lúc trước ở bên ngoài Thanh Mạt Tiên thành, hai Đại Chí Tiên vì một gốc Tam Diệp Già Lam mà đánh đập tàn nhẫn, bây giờ hắn lại lấy được mười mấy gốc một lúc.
Trừ chỗ đó ra, những Tiên linh thảo như Tu Lăng, Thất Tâm Cô hắn lại càng lấy được nhiều hơn. Tu Lăng mặc dùDiệp Mặc cũng không muốn đến tầng thứ bảy, hắn biết nếu như tầng thứ sáu hắn vẫn còn cơ hội, thì tầng thứ bảy hắn đến nửa phần cơ hội cũng không có.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, hắn không đến tầng thứ bảy, nhưng cũng không ở lại tầng thứ sáu được. Vì thời gian ba tháng cũng sắp hết rồi.
Sau khi suy nghĩ một lát, Diệp Mặc lại lấy ra ngọc bài truyền tống, nắm chặt miếng ngọc bài đó trong tay, tiến vào khe hở truyền tống của tầng thứ bảy. Hắn cũng đã tính hết rồi, một khi tầng thứ bảy có nguy hiểm gì đó, hắn sẽ lập tức bóp nát ngọc bài.
Diệp Mặc vừa mới đến tầng thứ bảy liền nhìn thấy ba miếng Thất Luyện Thạch, đây là Thất Luyện Thạch bảy màu. Vô cùng sung sướng, Diệp Mặc làm gì còn để ý đến thứ khác nữa. Trực tiếp xông đến chỗ có ba miếng Thất Luyện Thạch đó lấy sạch đi, đồng thời thần thức quét ra ngoài.
Cái đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một quả màu tím, quả đó cũng không biết bao năm rồi, trong màu tím đó còn có từng tia đạo vận sáng rọi.
Trông thấy trái tím này, đồng thời Diệp Mặc trong lòng run lên, Bồng Việt Tiên quả?
Đây tuyệt đối chính là Bồng Việt tiên quả, Cực Kiếm môn của Chân Băng Du nghe nói chính là vì một quả Bồng Việt Tiên qủa mà bị diệt vong, Diệp Mặc không ngờ hắn vừa mới đến tầng thứ bảy của Thất Luyện Tháp, đã nhìn thấy một quả Bồng Việt Tiên quả.
Cho dù Diệp Mặc quen nhìn có nhiều thứ tốt, cũng kích động khó kìm chế được bản thân mình. Có Bồng Việt Tiên quả, đồng nghĩa với việc hắn chắc chắn có thể thăng cấp lên Tiên vương rồi, thứ này nhất định phải lấy được.
Diệp Mặc vừa định xông đến bên cạnh Bồng Việt Tiên quả, một uy áp kinh khủng truyền đến, sau đó là một tiếng gào thét, chỉ trong nháy mắt, trong cảm quan của Diệp Mặc liền có một cảm giác tuyệt vọng. Lúc này Diệp Mặc làm gì còn dám đến lấy Bồng Việt Tiên quả nữa, hắn không chút do dự bóp nát ngọc bài trong tay mình. Cho dù có là thứ quý giá đi nữa, có nguy hiểm đến tính mạng, hắn lúc này cũng không muốn nếm thử.
Ầm…
Diệp Mặc lập tức bị truyền tống ra ngoài, còn có thể nhìn thấy bóng dáng của mình bị một bàn tay cao mấy tầng mấy trượng đập vỡ, cảnh tượng đó khiến toàn thân Diệp Mặc lập tức ướt đẫm mồ hôi.
Hắn chắc rằng lúc đó nếu như đập phải người mình, thì hắn đến mảnh vụng cũng không còn nữa, thật đáng sợ, đây chính là sức mạnh của Tiên yêu thú cấp bảy sao?
Nếu như hắn không có dự cảm tuyệt vọng đó, hoặc là hắn không dự cảm được, không kịp thời bóp nát ngọc bài, hoặc trong lòng còn đang nghĩ may mắn muốn lấy được Bồng Việt Tiên quả kia, thì bây giờ hắn cũng thành tro bụi rồi. Tốc độ đó, uy thế đó, áp lực đáng sợ như vậy, hắn chắc rằng mình cho dù có lập tức tiến vào Thế giới trang vàng cũng không kịp.
Bồng Việt Tiên quả không lấy được, Diệp Mặc rất nuối tiếc, nhưng cũng không thất vọng, ít nhất hắn cũng lấy được ba miếng Thất Luyện Thạch bảy màu. Trước sau hắn tiến vào tầng thứ bảy cũng chỉ có vài giây, đã bị một bàn tay ép ra ngoài, còn suýt nữa mất mạng nữa.
Diệp Mặc mặc dù biết hắn cũng đã tiến vào tầng thứ bảy, nhưng cũng lại không có điểm, vì hắn đã bóp nát ngọc bài ra ngoài, điều này đồng nghĩa với việc hắn xông vào tầng thứ bảy đã thất bại. Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, thất vọng lớn nhất không phải là thất vọng này, mà là thứ tốt của tầng thứ bảy kia. Đáng tiếc là, hắn cũng không lấy được, từ Bồng Việt Tiên quả có thể thấy rằng, chỉ cần hắn ở lại tầng thứ bảy một ngày, không, cho dù là nửa ngày, hắn cũng phát tài rồi.
…
Tầng thứ tư của Thất Luyện Tháp, một nữ tiên váy hoa xanh đang đứng trên một tảng đá màu xanh cực lớn, bốn tên Huyền Tiên khác thì lại đang vây xung quanh tảng đá xanh cực lớn đó, cứ như sao vây xung quanh mặt trăng vậy. Nữ tiên váy hoa xanh này chính là Huyên Lãnh tiên tử của Nguyễn Nhạc Thiên, nhân vật xếp thứ ba trên bản Thiên tiên, đối với vận dụng thần thông, trong Thiên tiên không người nào có thể địch nổi.
- Huyên tiên tử, chúng ta bây giờ không cần đi tìm Thất Luyện Thạch sao?
Một Huyền Tiên mặt chữ điền trong đội nhìn Huyên Lãnh tiên tử triệu tập bọn họ đến xung quanh tảng đá màu xanh đó, không đi tìm Thất Luyện Thạch nữa, nên mới hỏi câu này.
- Tô Kiêm, chúng ta chỉ cần làm theo sự giao phó của Huyên Lãnh tiên tử là được rồi, Huyên Lãnh tiên tử không thể nào tính sai được.
Một thành viên khác lập tức cản lời.
Huyên Lãnh tiên tử mỉm cười, dung mạo vốn dĩ đã xinh đẹp kia, bây giờ mỉm cười lại càng vô cùng phong tư, mặc dù cô cũng không động đậy, nhưng thần thái tiên vận đó khiến cho người ta cảm thấy cô đang bay múa.
- Còn nửa tuần hương nữa, thời gian thí luyện trong Thất Luyện tháp sắp hết rồi, đến lúc đó chúng ra sẽ tự động truyền tống ra ngoài quảng trường của Thất Luyện tháp. Lúc này tiếp tục tìm kiếm Thất Luyện thạch cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, vận khí của chúng ta cũng không tệ, tìm được một lượng lớn Thất Luyện thạch bốn màu, nghĩ đến việc giành ngôi vị Top 3 chắc cũng không có vấn đề gì. Nếu như vận khí tương đối tốt, cho dù đứng đầu cũng không phải là không được.
Giọng nói của Huyên Lãnh tiên tử giống như âm thanh tiếng chuông ngân vậy, khiến những người xung quanh nghe thấy cũng say mê hàng loạt. Giọng nói này phối hợp với dung nhanh tuyệt sắc của Huyên Lãnh tiên tử, càng khiến cho người ta không thể kìm chế được.
Thấy những người xung quanh cũng không nói gì nữa, hình như cũng đang say mê phong thái của mình rồi, Huyên Lãnh tiên tử cũng chẳng thèm để ý nữa, cảnh tượng như này cô nhìn thấy nhiều rồi. Chỉ là trong lòng cô lại nghĩ, lần này cũng có thể dẫm Huân Nhiên tiên tử dưới chân rồi.
Trên bảng danh Thiên Tiên của Nguyễn Nhạc Thiên, cô và Huân Nhiên tiên tử vẫn ngang ngửa nhau, mặc dù cô xếp thứ ba, trên thực tế mọi người đều biết Huân Nhiên tiên tử đang xếp thứ tư cũng không kém cô bao nhiêu.
Diệp Mặc trong nháy mắt rơi xuống quảng trường của Thất Luyện tháp, từng đường độn quang lần lượt từ trong Thất Luyện tháp truyền tống ra. Diệp Mặc lập tức biết vận khí của hắn quá kém rồi, hắn vừa mới bóp nát ngọc bài, thì thời gian thí luyện cũng vừa hết. Nếu như Tiên yêu thú cấp bảy đó phát hiện ra hắn muộn hơn chút, hắn sau khi lấy được Bồng Việt Tiên quả rồi, thì quá hoàn mỹ rồi.
Bởi vì lúc đó, hắn bị truyền tống ra ngoài, mà không phải là mình bóp nát ngọc bài mà truyền tống ra. Nếu như hắn bị truyền tống ra ngoài ở tầng thứ bảy, vậy thì sẽ nhiều hơn 160 điểm. Nhưng đáng tiếc, bản thân bóp nát ngọc bài, nên 160 điểm này cũng thành bong bóng rồi.
Không còn 160 điểm này nữa, Diệp Mặc sốt ruột cầm lấy miếng ngọc bài đã vỡ vụn một tầng, hắn muốn biết mình bây giờ được bao nhiêu điểm. Truyền tống bên ngoài ngọc bài mặc dù bị bóp nát rồi, nhưng tầng ghi điểm bên trong thì vẫn còn trong tay.
Người có thể tiến vào tầng thứ năm chắc chắn là người có công pháp ẩn nấp cực kỳ nghịch thiên, chính là như hắn. Hắn có Tam Sinh quyết, công pháp ẩn nấp căn bản cũng không phải người bình thường có thể so sánh được. Cho nên Diệp Mặc cũng không tin tầng thứ năm ngoài hắn ra, còn có người khác có thể đến được nơi này.
Nhưng khi Diệp Mặc nhìn thấy một bóng người màu đen ở lối vào tầng thứ sáu, hắn mới biết mình đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi.
Bóng người màu đen kia tuyệt đối là một Huyền Tiên dự thi, hơn nữa tốc độ hình như cũng nhanh hơn hắn chút. Diệp Mặc không nhúc nhích, hắn chỉ chằm chằm nhìn vào bóng người kia, muốn biết đó là ai.
Nhưng công pháp ẩn nấp của tên Huyền Tiên đó thật tốt, cho dù Diệp Mặc cũng chỉ nhìn thấy chút bóng dáng đó lúc có lúc không. Sau mười giây, một Thiết cước hùng cấp năm đi qua, cái bóng đó mới hiện ra.
Diệp Mặc còn tưởng rằng cái bóng này chắc chắn là người của Nguyễn Lạc Thiên hoặc của một Thiên vực tương đối lớn, nhưng sau khi hắn nhìn kỹ, mới biết, người này không ngờ là Huyền Tiên tới từ Tông Phiêu Thiên như hắn. Diệp Mặc chỉ biết tên của gã hình như là Mang Dũng, là người thông qua khiêu chiến mà lọt vào danh sách.
Hắn sở dĩ nhớ tên này, là vì tên này ra tay nhanh nhẹn gọn gàng, lúc đó hắn còn khen tên Huyền Tiên này. Nhưng không ngờ, hắn lại có thể một mình lọt vào tầng thứ năm, có thể thấy, tiểu đội của bọn họ ở lại Thất Luyện tháp hoặc chỉ có một mình y
Càng khiến tâm trí của Diệp Mặc nhớ rõ hơn chính là, trên trán của Mang Dũng còn có một dấu đỏ.
Mang Dũng còn chưa nhìn thấy Diệp Mặc, gã đợi sau khi Thiết cước hùng qua rồi, lập tức đào hai gốc Nham Nguyên quả gần đó lên, cất vào trong nhẫn trữ vật của mình. Sau đó lại đổi một hướng khác đi, cũng không vào trong lối vào tầng thứ sáu.
Diệp Mặc cũng không gọi tên Mang Dũng kia, hắn có chuyện của mình, Thất Luyện Thạch có thể khiến thiên hỏa niết bàn, chắc chắn là màu càng nhiều càng tốt, bây giờ hắn muốn vào trong tầng thứ sáu để thu thập Thất Luyện thạch sáu màu, nên không có thời gian nói chuyện cùng người khác. Mang Dũng có thần bí đi nữa, cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Trên thực tế bản thân hắn cũng thần bí mà
…
Sau khi tiến vào tầng thứ sáu của Thất Luyện tháp, Diệp Mặc liền ẩn nấp ngay lập tức, hắn biết tầng thứ sáu của Thất Luyện tháp phần lớn đều là Tiên yêu thú cấp sáu. Tu vi của hắn bây giờ đối diện với Tiên yêu thú cấp sáu, ngoài tìm đến cái chết, thì cũng không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào.
Sự cẩn thận của Diệp Mặc cũng không phải không có ích, hắn vừa mới ẩn nấp, liền có mấy chục nghìn con Hấp Kim Nghĩ cấp năm đi qua, loại Hấp Kim Nghĩ cấp này, cho dù hắn toàn lực phóng ra Thiên Hỏa Cửu Dương, trút sạch Tiên nguyên của mình cũng vô dụng.
Bọn Hấp Kim Nghĩ này sau khi đi qua, Diệp Mặc lúc này mới cảm nhận được Tiên linh khí nồng đậm của tầng thứ sáu của Thất Luyện tháp. Hắn chắc rằng nếu như lấy trận bàn thời gian ra tu luyện trong này, tuyệt đối cũng không kém gì so với trong Tiên tuyền, đáng tiếc, Diệp Mặc thứ nhất không có thời gian tu luyện, thứ hai là không dám tu luyện trong này.
Tiên linh thảo của tầng thứ sáu đẳng cấp càng cao, lại càng quý giá hơn. Diệp Mặc thậm chí tìm được một bụi mười mấy gốc Tam Diệp Già Lam, hắn không chút do dự lấy toàn bộ Tam Diệp Già Lam đó vào trong Thế giới trang vàng của mình. Lúc trước ở bên ngoài Thanh Mạt Tiên thành, hai Đại Chí Tiên vì một gốc Tam Diệp Già Lam mà đánh đập tàn nhẫn, bây giờ hắn lại lấy được mười mấy gốc một lúc.
Trừ chỗ đó ra, những Tiên linh thảo như Tu Lăng, Thất Tâm Cô hắn lại càng lấy được nhiều hơn. Tu Lăng mặc dùDiệp Mặc cũng không muốn đến tầng thứ bảy, hắn biết nếu như tầng thứ sáu hắn vẫn còn cơ hội, thì tầng thứ bảy hắn đến nửa phần cơ hội cũng không có.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, hắn không đến tầng thứ bảy, nhưng cũng không ở lại tầng thứ sáu được. Vì thời gian ba tháng cũng sắp hết rồi.
Sau khi suy nghĩ một lát, Diệp Mặc lại lấy ra ngọc bài truyền tống, nắm chặt miếng ngọc bài đó trong tay, tiến vào khe hở truyền tống của tầng thứ bảy. Hắn cũng đã tính hết rồi, một khi tầng thứ bảy có nguy hiểm gì đó, hắn sẽ lập tức bóp nát ngọc bài.
Diệp Mặc vừa mới đến tầng thứ bảy liền nhìn thấy ba miếng Thất Luyện Thạch, đây là Thất Luyện Thạch bảy màu. Vô cùng sung sướng, Diệp Mặc làm gì còn để ý đến thứ khác nữa. Trực tiếp xông đến chỗ có ba miếng Thất Luyện Thạch đó lấy sạch đi, đồng thời thần thức quét ra ngoài.
Cái đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một quả màu tím, quả đó cũng không biết bao năm rồi, trong màu tím đó còn có từng tia đạo vận sáng rọi.
Trông thấy trái tím này, đồng thời Diệp Mặc trong lòng run lên, Bồng Việt Tiên quả?
Đây tuyệt đối chính là Bồng Việt tiên quả, Cực Kiếm môn của Chân Băng Du nghe nói chính là vì một quả Bồng Việt Tiên qủa mà bị diệt vong, Diệp Mặc không ngờ hắn vừa mới đến tầng thứ bảy của Thất Luyện Tháp, đã nhìn thấy một quả Bồng Việt Tiên quả.
Cho dù Diệp Mặc quen nhìn có nhiều thứ tốt, cũng kích động khó kìm chế được bản thân mình. Có Bồng Việt Tiên quả, đồng nghĩa với việc hắn chắc chắn có thể thăng cấp lên Tiên vương rồi, thứ này nhất định phải lấy được.
Diệp Mặc vừa định xông đến bên cạnh Bồng Việt Tiên quả, một uy áp kinh khủng truyền đến, sau đó là một tiếng gào thét, chỉ trong nháy mắt, trong cảm quan của Diệp Mặc liền có một cảm giác tuyệt vọng. Lúc này Diệp Mặc làm gì còn dám đến lấy Bồng Việt Tiên quả nữa, hắn không chút do dự bóp nát ngọc bài trong tay mình. Cho dù có là thứ quý giá đi nữa, có nguy hiểm đến tính mạng, hắn lúc này cũng không muốn nếm thử.
Ầm…
Diệp Mặc lập tức bị truyền tống ra ngoài, còn có thể nhìn thấy bóng dáng của mình bị một bàn tay cao mấy tầng mấy trượng đập vỡ, cảnh tượng đó khiến toàn thân Diệp Mặc lập tức ướt đẫm mồ hôi.
Hắn chắc rằng lúc đó nếu như đập phải người mình, thì hắn đến mảnh vụng cũng không còn nữa, thật đáng sợ, đây chính là sức mạnh của Tiên yêu thú cấp bảy sao?
Nếu như hắn không có dự cảm tuyệt vọng đó, hoặc là hắn không dự cảm được, không kịp thời bóp nát ngọc bài, hoặc trong lòng còn đang nghĩ may mắn muốn lấy được Bồng Việt Tiên quả kia, thì bây giờ hắn cũng thành tro bụi rồi. Tốc độ đó, uy thế đó, áp lực đáng sợ như vậy, hắn chắc rằng mình cho dù có lập tức tiến vào Thế giới trang vàng cũng không kịp.
Bồng Việt Tiên quả không lấy được, Diệp Mặc rất nuối tiếc, nhưng cũng không thất vọng, ít nhất hắn cũng lấy được ba miếng Thất Luyện Thạch bảy màu. Trước sau hắn tiến vào tầng thứ bảy cũng chỉ có vài giây, đã bị một bàn tay ép ra ngoài, còn suýt nữa mất mạng nữa.
Diệp Mặc mặc dù biết hắn cũng đã tiến vào tầng thứ bảy, nhưng cũng lại không có điểm, vì hắn đã bóp nát ngọc bài ra ngoài, điều này đồng nghĩa với việc hắn xông vào tầng thứ bảy đã thất bại. Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói, thất vọng lớn nhất không phải là thất vọng này, mà là thứ tốt của tầng thứ bảy kia. Đáng tiếc là, hắn cũng không lấy được, từ Bồng Việt Tiên quả có thể thấy rằng, chỉ cần hắn ở lại tầng thứ bảy một ngày, không, cho dù là nửa ngày, hắn cũng phát tài rồi.
…
Tầng thứ tư của Thất Luyện Tháp, một nữ tiên váy hoa xanh đang đứng trên một tảng đá màu xanh cực lớn, bốn tên Huyền Tiên khác thì lại đang vây xung quanh tảng đá xanh cực lớn đó, cứ như sao vây xung quanh mặt trăng vậy. Nữ tiên váy hoa xanh này chính là Huyên Lãnh tiên tử của Nguyễn Nhạc Thiên, nhân vật xếp thứ ba trên bản Thiên tiên, đối với vận dụng thần thông, trong Thiên tiên không người nào có thể địch nổi.
- Huyên tiên tử, chúng ta bây giờ không cần đi tìm Thất Luyện Thạch sao?
Một Huyền Tiên mặt chữ điền trong đội nhìn Huyên Lãnh tiên tử triệu tập bọn họ đến xung quanh tảng đá màu xanh đó, không đi tìm Thất Luyện Thạch nữa, nên mới hỏi câu này.
- Tô Kiêm, chúng ta chỉ cần làm theo sự giao phó của Huyên Lãnh tiên tử là được rồi, Huyên Lãnh tiên tử không thể nào tính sai được.
Một thành viên khác lập tức cản lời.
Huyên Lãnh tiên tử mỉm cười, dung mạo vốn dĩ đã xinh đẹp kia, bây giờ mỉm cười lại càng vô cùng phong tư, mặc dù cô cũng không động đậy, nhưng thần thái tiên vận đó khiến cho người ta cảm thấy cô đang bay múa.
- Còn nửa tuần hương nữa, thời gian thí luyện trong Thất Luyện tháp sắp hết rồi, đến lúc đó chúng ra sẽ tự động truyền tống ra ngoài quảng trường của Thất Luyện tháp. Lúc này tiếp tục tìm kiếm Thất Luyện thạch cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, vận khí của chúng ta cũng không tệ, tìm được một lượng lớn Thất Luyện thạch bốn màu, nghĩ đến việc giành ngôi vị Top 3 chắc cũng không có vấn đề gì. Nếu như vận khí tương đối tốt, cho dù đứng đầu cũng không phải là không được.
Giọng nói của Huyên Lãnh tiên tử giống như âm thanh tiếng chuông ngân vậy, khiến những người xung quanh nghe thấy cũng say mê hàng loạt. Giọng nói này phối hợp với dung nhanh tuyệt sắc của Huyên Lãnh tiên tử, càng khiến cho người ta không thể kìm chế được.
Thấy những người xung quanh cũng không nói gì nữa, hình như cũng đang say mê phong thái của mình rồi, Huyên Lãnh tiên tử cũng chẳng thèm để ý nữa, cảnh tượng như này cô nhìn thấy nhiều rồi. Chỉ là trong lòng cô lại nghĩ, lần này cũng có thể dẫm Huân Nhiên tiên tử dưới chân rồi.
Trên bảng danh Thiên Tiên của Nguyễn Nhạc Thiên, cô và Huân Nhiên tiên tử vẫn ngang ngửa nhau, mặc dù cô xếp thứ ba, trên thực tế mọi người đều biết Huân Nhiên tiên tử đang xếp thứ tư cũng không kém cô bao nhiêu.
Diệp Mặc trong nháy mắt rơi xuống quảng trường của Thất Luyện tháp, từng đường độn quang lần lượt từ trong Thất Luyện tháp truyền tống ra. Diệp Mặc lập tức biết vận khí của hắn quá kém rồi, hắn vừa mới bóp nát ngọc bài, thì thời gian thí luyện cũng vừa hết. Nếu như Tiên yêu thú cấp bảy đó phát hiện ra hắn muộn hơn chút, hắn sau khi lấy được Bồng Việt Tiên quả rồi, thì quá hoàn mỹ rồi.
Bởi vì lúc đó, hắn bị truyền tống ra ngoài, mà không phải là mình bóp nát ngọc bài mà truyền tống ra. Nếu như hắn bị truyền tống ra ngoài ở tầng thứ bảy, vậy thì sẽ nhiều hơn 160 điểm. Nhưng đáng tiếc, bản thân bóp nát ngọc bài, nên 160 điểm này cũng thành bong bóng rồi.
Không còn 160 điểm này nữa, Diệp Mặc sốt ruột cầm lấy miếng ngọc bài đã vỡ vụn một tầng, hắn muốn biết mình bây giờ được bao nhiêu điểm. Truyền tống bên ngoài ngọc bài mặc dù bị bóp nát rồi, nhưng tầng ghi điểm bên trong thì vẫn còn trong tay.