Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1663: Bạch quang trùng thiên
Tiên nguyên lực trong cơ thể Diệp Mặc không ngừng quay cuồng, không thể tấn công thêm lần nữa, còn thương thế của tên Đại Chí Tiên kia cũng rất nghiêm trọng, nên cũng không dám công kích Diệp Mặc một lần nữa. Y lúc này liền lấy ra mấy viên đan dược rồi uống vào, đồng thời trong nội tâm y cũng kinh hãi không thôi. Y làm sao có thể ngờ rằng lại có một tên Huyền Tiên trung kỳ đáng sợ đến như vậy. Nếu sớm biết là Diệp Mặc đáng sợ như vậy, thì y tuyệt đối sẽ không tự động tìm tới gây phiền, mà y sẽ lập tức bỏ đi ngay sau khi tránh thoát được đòn ám toán của vị nữ tiên kia.
Tuy Diệp Mặc biết tốc độ khôi phục của mình nhanh hơn so với đối phương, nhưng hắn cũng không dám để cho một Đại Chí Tiên sử dụng đan dược để trị thương cho xong rồi trở lại đánh hắn. Một khi thương thế của tên Đại Chí Tiên này dần khôi phục thì hắn xong đời rồi. Rèn sắt phải rèn ngay khi còn nóng, huống chi người này chính là kẻ đã chủ động muốn giết Diệp Mặc hắn.
Cho nến hắn căn bản là không hề chờ đan dược của tên Đại Chí Tiên kia tan ra, thì đã đánh ra Lôi kiếm rồi.
Rầm rầm rầm…
Lôi kiếm không ngừng hạ xuống, rậm rạp và chằng chịt nổ vang trên không trung, sau đó giống như một cơn gió lốc tập trung lại rồi hạ xuống. Theo Lôi kiếm của Diệp Mặc đánh ra, thì tiên nguyên lực của hắn cũng dần dần bình ổn trở lại.
Còn tên Đại Chí Tiên kia vốn đã bị thương nay càng nghiêm trọng hơn nữa, y sao có thể đối phó được với loại Lôi kiếm còn đáng sợ hơn cả Lôi Kiếp này nữa chứ. Nếu như là lúc y còn chưa bị thương, thì loại Lôi kiếm này mặc dù nhiều, nhưng thực sự cũng không đáng để y đặt trong mắt. Nhưng thực tế thì hiện tại y không thể được, hiện tại thương thế của y rất nghiêm trọng, còn chưa khôi phục lại, thậm chí ngay cả biện pháp chạy trốn tốt hơn, thì y cũng không hề có. Dưới tầng tầng lớp lớp Lôi kiếm của Diệp Mặc đánh tới, thì y cảm thấy quả thực là họa vô đơn chí.
Miễn cưỡng lấy ra một tấm lá chắn mà không hề có tiên nguyên lực chống đỡ, nên y cũng không thể kiên trì bao lâu thì bị phá nát rồi. Còn Lôi kiếm của Diệp Mặc thì dường như vẫn liên miên không dứt.
Tên Đại Chí Tiên này càng ngăn cản thì càng kinh sợ. Y phát hiện mình hiện giờ ngay cả một khe hở để chạy trốn cũng không có, không gian xung quanh hoàn toàn bị Lôi kiếm của đối phương trói buộc hết rồi. Nếu như y không bị thương, thì y cũng không coi vào đâu, nhưng bây giờ thì lại hữu tâm nhưng vô lực.
Lúc này thì tiên nguyên lực của Diệp Mặc cũng dần khôi phục lại, nhưng hắn cũng biết rõ rằng Lôi kiếm của mình sẽ không thể nào đủ để giết được đối phương, cho nên Hắc Thạch Cân lại một lần nữa được hắn ném ra.
Đồng thời trong lòng Diệp Mặc thầm hạ quyết tâm. Tuy rằng Lôi kiếm của hắn rất lợi hại, nhưng lại quá mức tản mát, không thể tập trung lại để thành một chiêu nhất kích tất sát được. Lần này kết thúc, thì hắn nhất định phải tu luyện để cho Lôi kiếm của mình có thể ngưng tụ lại trở thanh một kích có thể giải quyết dứt điểm được đối thủ. Hiện giờ hắn đã không hề thiếu chiêu thức công kích trong phạm vi lớn rồi, thứ mà hắn thiếu chỉ có duy nhất là loại sát chiêu nhất kích tất sát mà thôi.
Cảm nhận được khí thế của Diệp Mặc càng ngày càng mạnh, thì trong mắt tên Đại Chí Tiên kia liền lộ ra sự tuyệt vọng. Y đâu thể ngờ rằng hôm nay mình lại bị một tên Huyền Tiên giết chết chứ? Ở đâu mà lại chui ra cái loại Huyền Tiên đáng sợ như thế này? Đáng tiếc là y đã không còn cơ hội hối hận nữa rồi…
- Tao liều mạng mới mày…
Khí thế kinh khủng liền lập tức trào ra, không gian xung quanh lập tức trở nên run rẩy. Lúc này tất cả giống như là trở thành một cái hố đen, khiến cho Diệp Mặc không hề có được cả năng lực để bỏ chạy.
“Không tốt, tên này muốn tự bạo!” 'Vô ảnh' thì dường như đã sớm cảm nhận được việc tên Đại Chí Tiên kia muốn tự bạo rồi, cho nên đã lập tức lao tới bên người Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng đã hiểu rằng đối phương muốn tự bạo, nhưng hắn lại không thể nào ngăn cản lại được. Cho dù là đối phương đã trọng thương, nhưng tu vi của hắn và đối phương cũng chênh lệch rất nhiều. Nếu như chỉ là một tên Đại Ất Tiên tự bạo, thì hắn còn có thể mạnh mẽ mà tiến lên ngăn cản. Nhưng hiện tại lại là một tên Đại Chí Tiên đang muốn tự bạo, cho nên hắn ngoại trừ cách né tránh ra, thì không có biện pháp nào khác.
Dường như là đồng thời với lúc mà không gian xung quanh trở nên hỗn loạn, thì Diệp Mặc đã lập tức mang theo 'Vô ảnh' tiến vào Thế giới trang vàng.
Ầm…
Một vụ nổ kinh khủng liền phát ra biến tất cả không gian xung quanh trở thành hư vô. Dù không gian của Tiên Giới vững chắc, nhưng cũng bị khuấy động lên hàng loạt các đợt sóng chấn động. Ở bên trong vụ nổ này, thì không còn bất cứ gì có thể tồn tại được.
Vụ nổ còn chưa hoàn toàn tan đi, thì Diệp Mặc đã lập tức ra khỏi Thế giới trang vàng rồi. Đồng thời hắn cũng dùng thần thức quét tới nơi tên Đại Chí Tiên kia tự bạo, nhưng lúc này chỗ đó ngoại trừ một cái hố lớn sâu hoắm ra, thì những thứ khác đều không còn nữa.
Diệp Mặc thở dài tiếc nuối, vì hắn thiếu chút nữa đã chiếm được một chiếc nhẫn trữ vật của Đại Chí Tiên rồi, nhưng đáng tiếc là hắn không có năng lực để ngăn cản đối phương tự bạo. Với việc tự bạo này thì thứ gì bên trong đó cũng đều sẽ tan thành mây khói, ngay cả Nguyên Thần cùng sẽ không còn nữa.
Phát hiện rằng cái gì mình cũng không có được, thì Diệp Mặc cũng không do dự nữa mà lập tức thi triển độn thuật rời khỏi chỗ này. Ở đây xảy ra vụ nổ kinh khủng như vậy, thì chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít tiên nhân tới điều tra, cho nên nếu hắn cứ tiếp tục ở lại chỗ này thì sẽ không có lợi.
Quả nhiên Diệp Mặc chỉ vừa mới đi được thời gian nửa nén hương, thì đã có mấy đạo độn quang đã xuất hiện ở nơi xảy ra vụ nổ.
- Đại Chí Tiên tự bạo sao?
Một tên tiên nhân sau khi tra xét tình hình xung quanh thì khiếp sợ mà thốt lên.
Tên tiên nhân này nói xong, thì những tiên nhân khác đều nhìn nhau rồi cùng gật đầu, sau đó lập tức rời đi. Bất luận là vì nguyên nhân gì, nhưng đã có thể khiến cho một Đại Chí Tiên tự bạo, thì cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể trêu chọc vào được.
…
Diệp Mặc lúc này thoạt nhìn thì máu me đầy người, nhưng thương thế của hắn cũng đang khôi phục rất nhanh. Một quyền của tên Đại Chí Tiên kia tuy rằng đáng sợ, nhưng trước đó tên Đại Chí Tiên kia đã bị trọng thương rồi, hơn nữa hắn còn có tu vi luyện thể Tiên niết thể bảo hộ nữa, nên cũng đã hồi phục được bẩy tám phần rồi.
Sau khi tìm được một cái sơn cốc vằng vẻ để hạ xuống, thì Diệp Mặc liền thay một bộ quần áo mới. Nhưng hắn còn chưa kịp tắm rửa thì đã có hai đạo độn quang bay tới, khiến cho hắn lại phải lập tức ẩn nấp sang một bên.
Hai người vừa tới này đều có tu vi Huyền Tiên hậu kỳ, cũng không hề thấy Diệp Mặc. Sau khi hai người này hạ xuống thì một tên Huyền Tiên có dáng người cao to liền nói:
- Mi huynh, là ở chỗ này sao?
- Đúng thế, chính là ở chỗ này. Cậu nhìn ngọn núi nhỏ phía trước xem, đó chính là chỗ mà lần trước tôi đã thấy được hiện tượng ‘Bạch quang trùng thiên’. Tôi khẳng định là vật kia chỉ ở đâu đó gần đấy thôi.
Người được gọi là Mi huynh lập tức đáp lời.
Tên cao to kia liền nhíu mày, một lúc lâu sau thì mới lên tiếng:
- Ở phía trước mặt là Khổng Cát sơn mạch, nơi đó địa hình vô cùng phức tạp, hơn nữa ở sâu trong đó thậm chí còn có cả yêu thú cấp bốn cấp năm nữa. Nếu hai người chúng ta muốn tới đó thì tìm quả thật là có chút khó khăn.
Diệp Mặc vốn đang trốn ở một bên, sau khi nghe xong lời đối thoại của hai người kia thì trong lòng lập tức khẽ động. Hắn không ngờ là chính mình trong lúc vô ý đã đi tới Khổng Cát sơn mạch rồi, vì hắn vốn là có ý định sẽ đi tới Khổng Cát sơn mạch đấy.
Sau khi hai tên Huyền Tiên kia nói xong, thì liền hóa thành hai đạo độn quang bay vọt vào trong Khổng Cát sơn mạch.
Diệp Mặc vẫn chưa hề ra khỏi chỗ ẩn náp. Lúc này hắn lập tức lấy miếng ngọc giản kia ra, sau đó dùng toàn bộ thần thức quét vào trong. Đệ nhất chuyển của 'Thần niệm cửu chuyển' lập tức được thi triển ra, hơn nữa cho dù là Diệp Mặc mới chỉ tiến nửa bước vào đệ nhị chuyển, nhưng sự linh hoạt và cường đại của thần thức thì đã không phải là thứ mà tiên nhân bình thường có thể so sánh với hắn rồi.
Hình ảnh nguyên gốc và phục chế bên trong ngọc giản của Vương Lục trải qua một thời gian bị Diệp Mặc cưỡng chế tách biệt ra. Lúc này thì một hình ảnh mờ ảo dần hiện ra một cách nguyên vẹn trong thức hải của hắn.
Diệp Mặc càng xem thì càng kích động. Hắn chưa từng thấy qua 'Tịnh linh tâm liên', nhưng không có nghĩa là hắn không biết 'Tịnh linh tâm liên'. 'Tịnh linh tâm liên' có hai phiến lá ở hai bên, ở giữa là một đóa hoa sen. Khi 'Tịnh linh tâm liên' thành thục thì đóa hoa sen sẽ có mầu trắng trong sáng long lanh, bất cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy thoải mái dị thường.
Mà lúc này sau khi hắn đã phân tách được hình ảnh gốc và hình ảnh sao chép ra, thì thứ mà hắn thấy được chính là một đóa 'Tịnh linh tâm liên' với đầy đủ hai phiến lá và một đóa hoa sen tuyết trắng.
Nơi đóa hoa sen này sinh trưởng cũng không phải là ở trong sơn mạch, mà là ở giữa một cái hồ nước. Cái hồ nước đó cũng rộng khoảng mấy trăm trượng, xung quanh phủ một màn sương mờ ảo, dường như là đang trôi nổi ở giữa không trung vậy.
Phía dưới hình ảnh có một hàng chữ viết là “Khổng cát sơn Tịnh Liên, Sư Kinh Không ta lưu lại. Nếu người có được Tịnh Liên không phải là hậu nhân của Sư gia, thì xin nể mặt mà hãy chiếu cố một chút cho hậu nhân của Sư gia…”
Răng rắc…
Diệp Mặc còn chưa kịp xem xét toàn bộ ngọc giản, thì miếng ngọc giản đã tự động vỡ nát rồi hóa thành bụi phấn. Sau đó lại có một miếng ngọc bội rơi ra.
Diệp Mặc ảo não cầm miếng ngọc bội lên nhìn một hồi lâu, phát hiện ra rằng có lẽ muốn kích phát được miếng ngọc bội này thì phải là người có cùng huyết mạch mới được. Phía trên ngọc bội còn có ba chữ ‘Sư Kinh Không’.
Lúc này thì Diệp Mặc đã hiểu. Sư Kinh Không trước đây đã từng tìm được 'Tịnh linh tâm liên' trong Khổng Cát sơn mạch, nhưng đáng tiếc là nó chưa thành thục. Sau này thì không biết vì sao miếng ngọc giản kia lại không ở trong tay của hậu nhân Sư gia, mà ngược lại trải qua một hồi lưu lạc lại rơi vào trong tay của hắn. Hình ảnh trên ngọc giản này cực kỳ mơ hồ, cho nên rất nhiều người nhạt được miếng ngọc giản kia đều cho rằng nó là thứ đồ được làm giả. Nhưng lại không ai biết rằng đây là do Sư Kinh Không cố ý làm như vậy. Loại ngọc giản mơ hồ này chỉ có thể là người có tu vi tương đương với Đại La Tiên thậm chí cao hơn mới có thể thấy được.
Còn Diệp Mặc thì mặc dù chưa có được thần thức mạnh mẽ như của Đại La Tiên, nhưng lại có công pháp 'Thần niệm cửu chuyển', cho nên hắn có thể đơn giản mà tìm hiểu được bí mật trong ngọc giản. Sau khi miếng ngọc giản kia đã bị khám phá ra bí mật, thì sẽ lập tức tự hủy đi.
Về miếng ngọc bội kia thì Diệp Mặc căn bản cũng không nghĩ ngợi gì. Dù đó là đồ vật mà Sư Kinh Không lưu lại cho hậu nhân, nhưng Diệp Mặc cũng không hề để ý. Vì nếu như hắn có thể gặp được hậu nhân của Sư gia, thì hắn mới có thể đem miếng ngọc bội này tặng lại. Nhưng nếu như hắn không thể nào gặp được hậu nhân của Sư gia, thì hắn không thể bỏ công sức ra để đi tìm được, huống chi hắn biết tìm họ ở đâu bây giờ?
Dù sao thì ngọc giản này cũng là hắn lấy được trong lúc vô tình, thậm chí còn phải mất năm trăm điểm cống hiến nữa, chứ cũng không phải là do Sư Kinh Không lưu lại cho hắn. Đương nhiên đối với việc Sư Kinh Không lưu lại miếng ngọc giản này thì Diệp Mặc vẫn vô cùng cảm kích, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn nhất định phải cất công đi tìm hậu nhân của Sư Kinh Không.
Sư Kinh Không đã chết được bao nhiêu lâu rồi, ai mà biết được? Hơn nữa Diệp Mặc căn bản cũng không biết Sư Kinh Không này là người nơi nào, vậy thì biết đi tìm hậu nhân của y như thế nào đây?
Sau khi thu hồi lại ngọc bội, thì Diệp Mặc liền cố gắng bình ổn tâm tình đang kích động của mình một chút. Sư Kinh Không chỉ dẫn rằng 'Tịnh linh tâm liên' nằm ở giữa một cái hồ, nên hiện tại hắn chỉ cần tìm được cái hồ nước đó là được rồi.
Diệp Mặc hiểu rõ rằng muốn tìm được cái hồ nước đó tại Khổng Cát sơn mạch này là điều không hề dễ dàng, vì nếu dễ dàng như vậy, thì 'Tịnh linh tâm liên' đã sớm bị người lấy đi rồi, đâu còn đợi hắn tới để chia phần nữa?
Khi Diệp Mặc đang nghĩ về cái hồ nước kia, thì đột nhiên lại nhớ tới lời đối thoại của hai tên Huyền Tiên lúc nãy. Một người trong đó đã nói rằng y nhìn thấy được hiện tượng ‘Bạch quang trùng thiên’, đó chẳng phải chính là dấu hiệu phù hợp với thời điểm 'Tịnh linh tâm liên' thành thục hay sao?
Dấu hiệu thứ nhất khi 'Tịnh linh tâm liên' chính là hiện tượng ‘Bạch quang trùng thiên’, thứ hai là sương trắng mênh mông. Đợi tới khi dấu hiệu thứ hai xuất hiện, thì cơ hồ là tất cả mọi người đều sẽ biết 'Tịnh linh tâm liên' xuất thế.
Tuy rằng Khổng Cát sơn mạch không nhỏ, nhưng một khi có người biết việc 'Tịnh linh tâm liên' xuất thế, thì đâu còn có phần của Diệp Mặc hắn nữa? Cho dù hắn có là Đại La Tiên thì cũng không được.
Nghĩ tới đây, thì trong nội tâm của Diệp Mặc lập tức vội vàng hẳn lên, nhanh chóng biến thành một đạo độn quang bay dọc theo hướng mà hai tên Huyền Tiên trước đó đã rời khỏi.
Tuy hắn không biết cái hồ nước kia ở chỗ nào, nhưng người được gọi là Mi huynh kia đã nhìn thấy được dấu hiệu xuất thế đầu tiên của 'Tịnh linh tâm liên', cũng có nghĩa là y biết rõ vị trí đại khái của 'Tịnh linh tâm liên' rồi.
Một lúc lâu sau, thì Diệp Mặc đã hoàn toàn tiến vào trong Khổng Cát sơn mạch. Mà lúc này ngoại trừ các bụi gai mọc dầy đặc tứ phía, thì chỉ có cây cối đang bị gió thôi lung lay, đâu còn chút bóng dáng nào của hai tên Huyền Tiên kia nữa? Về phần cái hồ nước lớn kia, thì sau khi Diệp Mặc mở rộng thần thức ra cũng chẳng thấy được chút dấu vết nào.
Tuy Diệp Mặc biết tốc độ khôi phục của mình nhanh hơn so với đối phương, nhưng hắn cũng không dám để cho một Đại Chí Tiên sử dụng đan dược để trị thương cho xong rồi trở lại đánh hắn. Một khi thương thế của tên Đại Chí Tiên này dần khôi phục thì hắn xong đời rồi. Rèn sắt phải rèn ngay khi còn nóng, huống chi người này chính là kẻ đã chủ động muốn giết Diệp Mặc hắn.
Cho nến hắn căn bản là không hề chờ đan dược của tên Đại Chí Tiên kia tan ra, thì đã đánh ra Lôi kiếm rồi.
Rầm rầm rầm…
Lôi kiếm không ngừng hạ xuống, rậm rạp và chằng chịt nổ vang trên không trung, sau đó giống như một cơn gió lốc tập trung lại rồi hạ xuống. Theo Lôi kiếm của Diệp Mặc đánh ra, thì tiên nguyên lực của hắn cũng dần dần bình ổn trở lại.
Còn tên Đại Chí Tiên kia vốn đã bị thương nay càng nghiêm trọng hơn nữa, y sao có thể đối phó được với loại Lôi kiếm còn đáng sợ hơn cả Lôi Kiếp này nữa chứ. Nếu như là lúc y còn chưa bị thương, thì loại Lôi kiếm này mặc dù nhiều, nhưng thực sự cũng không đáng để y đặt trong mắt. Nhưng thực tế thì hiện tại y không thể được, hiện tại thương thế của y rất nghiêm trọng, còn chưa khôi phục lại, thậm chí ngay cả biện pháp chạy trốn tốt hơn, thì y cũng không hề có. Dưới tầng tầng lớp lớp Lôi kiếm của Diệp Mặc đánh tới, thì y cảm thấy quả thực là họa vô đơn chí.
Miễn cưỡng lấy ra một tấm lá chắn mà không hề có tiên nguyên lực chống đỡ, nên y cũng không thể kiên trì bao lâu thì bị phá nát rồi. Còn Lôi kiếm của Diệp Mặc thì dường như vẫn liên miên không dứt.
Tên Đại Chí Tiên này càng ngăn cản thì càng kinh sợ. Y phát hiện mình hiện giờ ngay cả một khe hở để chạy trốn cũng không có, không gian xung quanh hoàn toàn bị Lôi kiếm của đối phương trói buộc hết rồi. Nếu như y không bị thương, thì y cũng không coi vào đâu, nhưng bây giờ thì lại hữu tâm nhưng vô lực.
Lúc này thì tiên nguyên lực của Diệp Mặc cũng dần khôi phục lại, nhưng hắn cũng biết rõ rằng Lôi kiếm của mình sẽ không thể nào đủ để giết được đối phương, cho nên Hắc Thạch Cân lại một lần nữa được hắn ném ra.
Đồng thời trong lòng Diệp Mặc thầm hạ quyết tâm. Tuy rằng Lôi kiếm của hắn rất lợi hại, nhưng lại quá mức tản mát, không thể tập trung lại để thành một chiêu nhất kích tất sát được. Lần này kết thúc, thì hắn nhất định phải tu luyện để cho Lôi kiếm của mình có thể ngưng tụ lại trở thanh một kích có thể giải quyết dứt điểm được đối thủ. Hiện giờ hắn đã không hề thiếu chiêu thức công kích trong phạm vi lớn rồi, thứ mà hắn thiếu chỉ có duy nhất là loại sát chiêu nhất kích tất sát mà thôi.
Cảm nhận được khí thế của Diệp Mặc càng ngày càng mạnh, thì trong mắt tên Đại Chí Tiên kia liền lộ ra sự tuyệt vọng. Y đâu thể ngờ rằng hôm nay mình lại bị một tên Huyền Tiên giết chết chứ? Ở đâu mà lại chui ra cái loại Huyền Tiên đáng sợ như thế này? Đáng tiếc là y đã không còn cơ hội hối hận nữa rồi…
- Tao liều mạng mới mày…
Khí thế kinh khủng liền lập tức trào ra, không gian xung quanh lập tức trở nên run rẩy. Lúc này tất cả giống như là trở thành một cái hố đen, khiến cho Diệp Mặc không hề có được cả năng lực để bỏ chạy.
“Không tốt, tên này muốn tự bạo!” 'Vô ảnh' thì dường như đã sớm cảm nhận được việc tên Đại Chí Tiên kia muốn tự bạo rồi, cho nên đã lập tức lao tới bên người Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng đã hiểu rằng đối phương muốn tự bạo, nhưng hắn lại không thể nào ngăn cản lại được. Cho dù là đối phương đã trọng thương, nhưng tu vi của hắn và đối phương cũng chênh lệch rất nhiều. Nếu như chỉ là một tên Đại Ất Tiên tự bạo, thì hắn còn có thể mạnh mẽ mà tiến lên ngăn cản. Nhưng hiện tại lại là một tên Đại Chí Tiên đang muốn tự bạo, cho nên hắn ngoại trừ cách né tránh ra, thì không có biện pháp nào khác.
Dường như là đồng thời với lúc mà không gian xung quanh trở nên hỗn loạn, thì Diệp Mặc đã lập tức mang theo 'Vô ảnh' tiến vào Thế giới trang vàng.
Ầm…
Một vụ nổ kinh khủng liền phát ra biến tất cả không gian xung quanh trở thành hư vô. Dù không gian của Tiên Giới vững chắc, nhưng cũng bị khuấy động lên hàng loạt các đợt sóng chấn động. Ở bên trong vụ nổ này, thì không còn bất cứ gì có thể tồn tại được.
Vụ nổ còn chưa hoàn toàn tan đi, thì Diệp Mặc đã lập tức ra khỏi Thế giới trang vàng rồi. Đồng thời hắn cũng dùng thần thức quét tới nơi tên Đại Chí Tiên kia tự bạo, nhưng lúc này chỗ đó ngoại trừ một cái hố lớn sâu hoắm ra, thì những thứ khác đều không còn nữa.
Diệp Mặc thở dài tiếc nuối, vì hắn thiếu chút nữa đã chiếm được một chiếc nhẫn trữ vật của Đại Chí Tiên rồi, nhưng đáng tiếc là hắn không có năng lực để ngăn cản đối phương tự bạo. Với việc tự bạo này thì thứ gì bên trong đó cũng đều sẽ tan thành mây khói, ngay cả Nguyên Thần cùng sẽ không còn nữa.
Phát hiện rằng cái gì mình cũng không có được, thì Diệp Mặc cũng không do dự nữa mà lập tức thi triển độn thuật rời khỏi chỗ này. Ở đây xảy ra vụ nổ kinh khủng như vậy, thì chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít tiên nhân tới điều tra, cho nên nếu hắn cứ tiếp tục ở lại chỗ này thì sẽ không có lợi.
Quả nhiên Diệp Mặc chỉ vừa mới đi được thời gian nửa nén hương, thì đã có mấy đạo độn quang đã xuất hiện ở nơi xảy ra vụ nổ.
- Đại Chí Tiên tự bạo sao?
Một tên tiên nhân sau khi tra xét tình hình xung quanh thì khiếp sợ mà thốt lên.
Tên tiên nhân này nói xong, thì những tiên nhân khác đều nhìn nhau rồi cùng gật đầu, sau đó lập tức rời đi. Bất luận là vì nguyên nhân gì, nhưng đã có thể khiến cho một Đại Chí Tiên tự bạo, thì cũng không phải là thứ mà bọn họ có thể trêu chọc vào được.
…
Diệp Mặc lúc này thoạt nhìn thì máu me đầy người, nhưng thương thế của hắn cũng đang khôi phục rất nhanh. Một quyền của tên Đại Chí Tiên kia tuy rằng đáng sợ, nhưng trước đó tên Đại Chí Tiên kia đã bị trọng thương rồi, hơn nữa hắn còn có tu vi luyện thể Tiên niết thể bảo hộ nữa, nên cũng đã hồi phục được bẩy tám phần rồi.
Sau khi tìm được một cái sơn cốc vằng vẻ để hạ xuống, thì Diệp Mặc liền thay một bộ quần áo mới. Nhưng hắn còn chưa kịp tắm rửa thì đã có hai đạo độn quang bay tới, khiến cho hắn lại phải lập tức ẩn nấp sang một bên.
Hai người vừa tới này đều có tu vi Huyền Tiên hậu kỳ, cũng không hề thấy Diệp Mặc. Sau khi hai người này hạ xuống thì một tên Huyền Tiên có dáng người cao to liền nói:
- Mi huynh, là ở chỗ này sao?
- Đúng thế, chính là ở chỗ này. Cậu nhìn ngọn núi nhỏ phía trước xem, đó chính là chỗ mà lần trước tôi đã thấy được hiện tượng ‘Bạch quang trùng thiên’. Tôi khẳng định là vật kia chỉ ở đâu đó gần đấy thôi.
Người được gọi là Mi huynh lập tức đáp lời.
Tên cao to kia liền nhíu mày, một lúc lâu sau thì mới lên tiếng:
- Ở phía trước mặt là Khổng Cát sơn mạch, nơi đó địa hình vô cùng phức tạp, hơn nữa ở sâu trong đó thậm chí còn có cả yêu thú cấp bốn cấp năm nữa. Nếu hai người chúng ta muốn tới đó thì tìm quả thật là có chút khó khăn.
Diệp Mặc vốn đang trốn ở một bên, sau khi nghe xong lời đối thoại của hai người kia thì trong lòng lập tức khẽ động. Hắn không ngờ là chính mình trong lúc vô ý đã đi tới Khổng Cát sơn mạch rồi, vì hắn vốn là có ý định sẽ đi tới Khổng Cát sơn mạch đấy.
Sau khi hai tên Huyền Tiên kia nói xong, thì liền hóa thành hai đạo độn quang bay vọt vào trong Khổng Cát sơn mạch.
Diệp Mặc vẫn chưa hề ra khỏi chỗ ẩn náp. Lúc này hắn lập tức lấy miếng ngọc giản kia ra, sau đó dùng toàn bộ thần thức quét vào trong. Đệ nhất chuyển của 'Thần niệm cửu chuyển' lập tức được thi triển ra, hơn nữa cho dù là Diệp Mặc mới chỉ tiến nửa bước vào đệ nhị chuyển, nhưng sự linh hoạt và cường đại của thần thức thì đã không phải là thứ mà tiên nhân bình thường có thể so sánh với hắn rồi.
Hình ảnh nguyên gốc và phục chế bên trong ngọc giản của Vương Lục trải qua một thời gian bị Diệp Mặc cưỡng chế tách biệt ra. Lúc này thì một hình ảnh mờ ảo dần hiện ra một cách nguyên vẹn trong thức hải của hắn.
Diệp Mặc càng xem thì càng kích động. Hắn chưa từng thấy qua 'Tịnh linh tâm liên', nhưng không có nghĩa là hắn không biết 'Tịnh linh tâm liên'. 'Tịnh linh tâm liên' có hai phiến lá ở hai bên, ở giữa là một đóa hoa sen. Khi 'Tịnh linh tâm liên' thành thục thì đóa hoa sen sẽ có mầu trắng trong sáng long lanh, bất cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy thoải mái dị thường.
Mà lúc này sau khi hắn đã phân tách được hình ảnh gốc và hình ảnh sao chép ra, thì thứ mà hắn thấy được chính là một đóa 'Tịnh linh tâm liên' với đầy đủ hai phiến lá và một đóa hoa sen tuyết trắng.
Nơi đóa hoa sen này sinh trưởng cũng không phải là ở trong sơn mạch, mà là ở giữa một cái hồ nước. Cái hồ nước đó cũng rộng khoảng mấy trăm trượng, xung quanh phủ một màn sương mờ ảo, dường như là đang trôi nổi ở giữa không trung vậy.
Phía dưới hình ảnh có một hàng chữ viết là “Khổng cát sơn Tịnh Liên, Sư Kinh Không ta lưu lại. Nếu người có được Tịnh Liên không phải là hậu nhân của Sư gia, thì xin nể mặt mà hãy chiếu cố một chút cho hậu nhân của Sư gia…”
Răng rắc…
Diệp Mặc còn chưa kịp xem xét toàn bộ ngọc giản, thì miếng ngọc giản đã tự động vỡ nát rồi hóa thành bụi phấn. Sau đó lại có một miếng ngọc bội rơi ra.
Diệp Mặc ảo não cầm miếng ngọc bội lên nhìn một hồi lâu, phát hiện ra rằng có lẽ muốn kích phát được miếng ngọc bội này thì phải là người có cùng huyết mạch mới được. Phía trên ngọc bội còn có ba chữ ‘Sư Kinh Không’.
Lúc này thì Diệp Mặc đã hiểu. Sư Kinh Không trước đây đã từng tìm được 'Tịnh linh tâm liên' trong Khổng Cát sơn mạch, nhưng đáng tiếc là nó chưa thành thục. Sau này thì không biết vì sao miếng ngọc giản kia lại không ở trong tay của hậu nhân Sư gia, mà ngược lại trải qua một hồi lưu lạc lại rơi vào trong tay của hắn. Hình ảnh trên ngọc giản này cực kỳ mơ hồ, cho nên rất nhiều người nhạt được miếng ngọc giản kia đều cho rằng nó là thứ đồ được làm giả. Nhưng lại không ai biết rằng đây là do Sư Kinh Không cố ý làm như vậy. Loại ngọc giản mơ hồ này chỉ có thể là người có tu vi tương đương với Đại La Tiên thậm chí cao hơn mới có thể thấy được.
Còn Diệp Mặc thì mặc dù chưa có được thần thức mạnh mẽ như của Đại La Tiên, nhưng lại có công pháp 'Thần niệm cửu chuyển', cho nên hắn có thể đơn giản mà tìm hiểu được bí mật trong ngọc giản. Sau khi miếng ngọc giản kia đã bị khám phá ra bí mật, thì sẽ lập tức tự hủy đi.
Về miếng ngọc bội kia thì Diệp Mặc căn bản cũng không nghĩ ngợi gì. Dù đó là đồ vật mà Sư Kinh Không lưu lại cho hậu nhân, nhưng Diệp Mặc cũng không hề để ý. Vì nếu như hắn có thể gặp được hậu nhân của Sư gia, thì hắn mới có thể đem miếng ngọc bội này tặng lại. Nhưng nếu như hắn không thể nào gặp được hậu nhân của Sư gia, thì hắn không thể bỏ công sức ra để đi tìm được, huống chi hắn biết tìm họ ở đâu bây giờ?
Dù sao thì ngọc giản này cũng là hắn lấy được trong lúc vô tình, thậm chí còn phải mất năm trăm điểm cống hiến nữa, chứ cũng không phải là do Sư Kinh Không lưu lại cho hắn. Đương nhiên đối với việc Sư Kinh Không lưu lại miếng ngọc giản này thì Diệp Mặc vẫn vô cùng cảm kích, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn nhất định phải cất công đi tìm hậu nhân của Sư Kinh Không.
Sư Kinh Không đã chết được bao nhiêu lâu rồi, ai mà biết được? Hơn nữa Diệp Mặc căn bản cũng không biết Sư Kinh Không này là người nơi nào, vậy thì biết đi tìm hậu nhân của y như thế nào đây?
Sau khi thu hồi lại ngọc bội, thì Diệp Mặc liền cố gắng bình ổn tâm tình đang kích động của mình một chút. Sư Kinh Không chỉ dẫn rằng 'Tịnh linh tâm liên' nằm ở giữa một cái hồ, nên hiện tại hắn chỉ cần tìm được cái hồ nước đó là được rồi.
Diệp Mặc hiểu rõ rằng muốn tìm được cái hồ nước đó tại Khổng Cát sơn mạch này là điều không hề dễ dàng, vì nếu dễ dàng như vậy, thì 'Tịnh linh tâm liên' đã sớm bị người lấy đi rồi, đâu còn đợi hắn tới để chia phần nữa?
Khi Diệp Mặc đang nghĩ về cái hồ nước kia, thì đột nhiên lại nhớ tới lời đối thoại của hai tên Huyền Tiên lúc nãy. Một người trong đó đã nói rằng y nhìn thấy được hiện tượng ‘Bạch quang trùng thiên’, đó chẳng phải chính là dấu hiệu phù hợp với thời điểm 'Tịnh linh tâm liên' thành thục hay sao?
Dấu hiệu thứ nhất khi 'Tịnh linh tâm liên' chính là hiện tượng ‘Bạch quang trùng thiên’, thứ hai là sương trắng mênh mông. Đợi tới khi dấu hiệu thứ hai xuất hiện, thì cơ hồ là tất cả mọi người đều sẽ biết 'Tịnh linh tâm liên' xuất thế.
Tuy rằng Khổng Cát sơn mạch không nhỏ, nhưng một khi có người biết việc 'Tịnh linh tâm liên' xuất thế, thì đâu còn có phần của Diệp Mặc hắn nữa? Cho dù hắn có là Đại La Tiên thì cũng không được.
Nghĩ tới đây, thì trong nội tâm của Diệp Mặc lập tức vội vàng hẳn lên, nhanh chóng biến thành một đạo độn quang bay dọc theo hướng mà hai tên Huyền Tiên trước đó đã rời khỏi.
Tuy hắn không biết cái hồ nước kia ở chỗ nào, nhưng người được gọi là Mi huynh kia đã nhìn thấy được dấu hiệu xuất thế đầu tiên của 'Tịnh linh tâm liên', cũng có nghĩa là y biết rõ vị trí đại khái của 'Tịnh linh tâm liên' rồi.
Một lúc lâu sau, thì Diệp Mặc đã hoàn toàn tiến vào trong Khổng Cát sơn mạch. Mà lúc này ngoại trừ các bụi gai mọc dầy đặc tứ phía, thì chỉ có cây cối đang bị gió thôi lung lay, đâu còn chút bóng dáng nào của hai tên Huyền Tiên kia nữa? Về phần cái hồ nước lớn kia, thì sau khi Diệp Mặc mở rộng thần thức ra cũng chẳng thấy được chút dấu vết nào.