Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1611: Tiên Dược Sơn
Hai ngày sau, Diệp Mặc đã xuất hiện tại tầng bốn Hỗn Độn Tinh Vực. Vốn hắn nghĩ rằng Hỗn Độn Tinh Vực tầng bốn và tầng ba chắc hẳn đều là một mảnh không gian mờ ảo không khác nhau là mấy.
Nhưng khi hắn tới được tầng bốn rồi, thì mới biết mình đã sai. Tầng bốn mặc dù không có mặt trời, nhưng lại có thêm một số vì sao sáng xinh đẹp, hơn nữa quang cảnh còn có chút tia sáng mông lung. Cho nên ở tầng bốn này trái lại còn sáng sủa hơn không ít so với tầng ba, chí ít thì là hắn nghĩ như thế.
Diệp Mặc phỏng chừng những ngôi sao kia đều là các tinh cầu, chỉ là sau khi Hỗn Độn Tinh Vực bay được tới độ cao nhất định, thì lập tức sẽ có áp chế. Diệp Mặc cũng biết với thực lực của hắn hiện giờ thì không thể nào đi tới được những tinh cầu kia. Hắn cũng không biết tu vi Tiên Đế có thể đi tới được hay không, mà có lẽ là nếu có người có thể đủ khả năng, thì không phải là không thể từ nơi hư không này rời khỏi Hỗn Độn Tinh Vực.
Sau khi tới tầng bốn, thì Diệp Mặc không hề đi đâu lung tung, mà hắn lập tức chọn tuyến đường chính là đi thẳng tới Tiên Dược sơn. Ở tầng bốn này thì tiên nhân hầu hết đều đã là tu vi Đại Ất Tiên rồi, có rất ít Huyền Tiên có thể tới được đây. Nếu có tu sĩ Huyền Tiên nào có thể tới tầng bốn thì đều đã là Huyền Tiên hậu kỳ rồi, hơn nữa bình thường họ cũng sẽ không dám đi sâu vào trong, chỉ có thể ở ngoại vi tầng bốn mà thôi.
Về phần Kim Tiên thì ngay cả người dám tiến nhập vào Hỗn Độn Tinh Vực thôi đã rất ít rồi.
Cho dù là Diệp Mặc, thì ở tầng bốn này hắn cũng không dám để cho 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đạt đến vận tốc tối đa, vì trong ngọc giản của hắn cũng đã có giới thiệu qua, đó là Vô Ảnh Kiêu ở tầng bốn này đã đạt tới thực lực cấp bốn rồi.
Vô Ảnh Kiêu cấp bốn thì trên lý thuyết cùng tương đương với Đại Ất Tiên. Cho nên dù Vô Ảnh Kiêu chỉ có khả năng ẩn nấp và đánh lén là lợi hại, sức chiến đấu thì cực kém, nhưng Diệp Mặc cũng không dám khinh thường.
Vài ngày sau, Diệp Mặc lại thấy không hề đụng phải con Vô Ảnh Kiêu nào, mà cũng không hề gặp phải 'Tuyền sát hư không', thì lúc này hắn mới đẩy nhanh tốc độ thêm một chút.
Hôm nay Diệp Mặc vừa muốn đi vào trong khoang thuyền của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', thì liền cảm giác được trong phạm vi thần thức có chút lực dao động. Hắn căn bản là chẳng kịp suy nghĩ gì, thì đã vung tay phóng Tử Đao ra ngoài.
Một tiếng thét chói tai vang lên. Lập tức có mấy chiếc lông chim mầu xám trắng rớt xuống, nhưng ngoài ra thì không hề có thứ gì rớt xuống cả.
Vô Ảnh Kiêu! Diệp Mặc lập tức biết rằng đó chính là Vô Ảnh Kiêu. Vô Ảnh Kiêu ở tầng bốn này quả nhiên là cường hãn hơn tầng ba nhiều lắm, ngay phương diện tốc độ thôi thì Vô Ảnh Kiêu của tầng ba Hỗn Độn Tinh Vực đã không thể nào so sánh được rồi.
Diệp Mặc khẳng định rằng ‘Chủ vũ’ của Vô Ảnh Kiêu tầng bốn này thậm chí có thể luyện chế được pháp bảo phi hành tiên khí cấp sáu rồi. Pháp bảo phi hành tiên khí trung phẩm cấp sáu chính là loại pháp bảo phi hành đỉnh cấp đó!
Vô Ảnh Kiêu mặc dù đã là cấp bốn, nhưng nếu như đã bị bại lộ vị trí và tung tích, thì lực chiến đấu của nó thậm chì còn không bằng cả tiên yêu thú cấp ba nữa.
Cho nên lúc này thì thậm chí Diệp Mặc có chút chờ đợi Vô Ảnh Kiêu đi tới, vì tốc độ của Vô Ảnh Kiêu cấp bốn quá nhanh, ngay khi hắn cảm ứng được thì nó đã đánh lén được hắn rồi. Bất quá Diệp Mặc cũng không hề lo lắng, tu vi luyện thể của hắn bây giờ đã là Tiên niết thể, cho nên dù là bị Vô Ảnh Kiêu đánh lén một chút, thì hắn cũng sẽ không trực tiếp bị giết chết như các tu sĩ bình thường khác.
Diệp Mặc không còn suy nghĩ muốn đi vào trong khoang thuyền 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' nữa. Chân Băng Du mặc dù không có thần thức, nhưng khi tỉnh lại thì cũng có thể tự mình lấy đan dược để ăn, không cần thiết hắn phải hỗ trợ.
Khiến Diệp Mặc tiếc nuối chính là lại qua vài ngày sau thì hắn đã sắp tới Tiên Dược sơn rồi, nhưng vẫn chẳng hề gặp được cái bóng của con Vô Ảnh Kiêu nào cả.
Diệp Mặc cảm giác được mình giống như là đang há miệng chờ sung vậy. Vô Ảnh Kiêu cấp bốn so với Vô Ảnh Kiêu cấp thấp hơn thì đã thông minh hơn nhiều rồi, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, thì nó sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy. Cái con Vô Ảnh Kiêu lúc trước đã bị một đao của hắn chém sượt qua, mặc dù không chết nhưng nhất định là cũng đã bị thương nặng rồi. Nói không chừng chính là vì nguyên nhân này cho nên các con Vô Ảnh Kiêu khác đối với hắn cũng đều kiêng kỵ rồi. Có lẽ là hắn không thể tiếp tục há miệng chờ sung nữa, mà phải chủ động xuất kích thôi.
Nghĩ đến việc chủ động xuất kích, thì Diệp Mặc lập tức giảm tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lại, đồng thời thần thức 'Vực' cũng chậm rãi mở rộng ra ngoài. Khiến Diệp Mặc không ngờ chính là hắn chỉ vừa mới bắt đầu được nửa nén hương, thì đã tìm được một con Vô Ảnh Kiêu đang ẩn nấp trong hư không.
Con Vô Ảnh Kiêu này ẩn nấp trong hư không quả thật là vô cùng kín đáo, như ẩn như hiện, cho dù là thần thức của Diệp Mặc cũng không thể nào hoàn toàn cảm ứng được sự hiện hữu của nó, nhưng thần thức 'Vực' của Diệp Mặc lại có thể nắm bắt được. Có bất cứ thứ gì xuất hiện trong thần thức 'Vực' thì thần thức 'Vực' đều có thể cảm ứng được. Mà cái thứ như ẩn như hiện bên trong thần thức 'Vực' của Diệp Mặc lúc này thì nhất định là Vô Ảnh Kiêu rồi.
Sau khi đã xác định được vị trí của Vô Ảnh Kiêu, thì Diệp Mặc vẫn khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' giữ nguyên tốc độ tiến về phía con Vô Ảnh Kiêu kia. Ngay khi tới được khoảng cách nhất định bên con Vô Ảnh Kiêu, thì hắn liền đột nhiên phóng Tử Đao ra.
Con Vô Ảnh Kiêu vốn đang tiềm phục kia không thể ngờ là Diệp Mặc lại có thể phát hiện ra được nó, hơn nữa còn âm hiểm như vậy, đột nhiên lại xuất chiêu đánh tới. Lúc này thì dù cho tốc độ của nó có nhanh hơn nữa, thì cũng cần phải chủ động trước, nhưng hiện giờ còn chưa kịp làm gì, đòn công kích kia của Diệp Mặc đã tới rồi. Cho nên dù nó có là Vô Ảnh Kiêu cấp bốn đi chăng nữa, thì cũng không thể nào trốn thoát được.
Một đường máu tươi hiện lên, một con Vô Ảnh Kiêu cấp bốn ngay cả một chút phản khác cũng không có thì đã bị Diệp Mặc giết chết rồi. Một cú tập kích hoàn toàn thành công.
Trong lòng Diệp Mặc liền cảm thấy thoải mái, dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi lấy 'Chủ vũ' và yêu đan của con Vô Ảnh Kiêu này, sau đó mới tiếp tục chuẩn bị để tìm kiếm mục tiêu Vô Ảnh Kiêu tiếp theo.
Năm ngày sau thì Diệp Mặc phát hiện Vô Ảnh Kiêu đã càng ngày càng ít đi. Cuối cùng thì hắn tìm khắp nơi cũng không thấy được nổi một con nào nữa. Đoán chừng là đám Vô Ảnh Kiêu đã biết Diệp Mặc có thể đánh lén ngược lại chúng, cho nên chúng đều trốn đi trước rồi.
Đối với Diệp Mặc mà nói, thì cũng đã đủ rồi. Hắn đã lấy được mười một cặp 'Chủ vũ' và yêu đan của Vô Ảnh Kiêu cấp bốn, hơn nữa trong nhẫn trữ vật của hắn vẫn còn bẩy cặp 'Chủ vũ' và yêu đan của Vô Ảnh Kiêu cấp ba, bốn cặp 'Chủ vũ' và yêu đan của Vô Ảnh Kiêu cấp hai. Với số lượng này thì hắn cũng đã quá giầu rồi.
...
Ngày thứ chín, Diệp Mặc đã đi tới ngoại vi Tiên Dược sơn. Lúc này thì hắn đã biết vì sao mà Tiên Dược sơn không thể tìm được một cách dễ dàng rồi.
Tiên Dược sơn không ngờ lại không nằm ở một nơi có tiên linh khí nồng đậm, mà lại nằm ở giữa một sa mạc không hề có tiên linh khí. Ở một nơi không có tiên linh khí như thế này, thì tu luyện cũng là điều không thể, càng không nói tới một Tiên Dược sơn nữa. Cho dù là có Thần Dược sơn, thì chắc cũng sẽ chẳng có ai biết cả.
Huống chi muốn tiến vào Tiên Dược sơn còn cần phải có ngọc bài nữa, nếu không thì không thể vào được. Diệp Mặc không biết sư phụ của Chân Băng Du từ đâu mà có được ngọc bài, nhưng hắn khẳng định là sư phụ của Chân Băng Du đã gặp được kỳ ngộ rất lớn khi tiến vào Hỗn Độn Tinh Vực trước kia, bằng không thì sẽ không thể nào nuôi được một cái Tiên Dược sơn ở trong Hỗn Độn Tinh Vực này.
Sau khi tiến vào sa mạc, thì Diệp Mặc rất nhanh đã tìm được cửa vào Tiên Dược sơn. Nếu như không phải là có Chân Băng Du chỉ điểm, thì trận pháp che đậy cửa vào Tiên Dược sơn Diệp Mặc cũng sẽ không nhìn ra được. Hắn khẳng định là cái trận pháp ẩn nấp này thậm chí đã vượt qua tiên trận cấp sáu rồi.
Lấy ra miếng ngọc bài, sau đó hướng về phía hư không vỗ vỗ. Một đạo ánh sáng chậm rãi khuếch tán ra, rất nhanh đã xuất hiện một cái trận môn. Diệp Mặc lập tức thu hồi lại ngọc bài, bước vào cánh cửa phía sau trận pháp, sau đó thì cái trận môn kia lại lần nữa biến mất không thấy gì nữa.
Một luồng tiên linh khí nồng đậm tràn tới khiến cho Diệp Mặc lập tức hiểu được vì sao ở đây lại có thể có tiên linh thảo sinh trưởng.
Hiện ra trước mắt hắn lúc này là một ngọn núi không cao lắm, hơn nữa cũng rất bằng phẳng khiến cho Diệp Mặc cảm giác có chút giống với ruộng bậc thang ở Địa Cầu.
Khắp nơi ở trên ngọn núi đều là tiên linh thảo. Từ cấp một đến cấp sáu đều có. Hơn nữa phân chia vị trí rất đều đặn, mỗi một loại tiên linh thảo khác cấp đều có một khu vực riêng.
Việc này hiển nhiên là do người khác cố ý gieo trồng lên rồi, đâu phải là Tiên Dược sơn tự nhiên đâu? Huống hồ ở đây cũng không phải là mấy trăm cây như Chân Băng Du nói trước đây, mà có tới tận mấy chục nghìn gốc tiên linh thảo. Hơn nữa cho dù là tiên linh thảo cấp năm và cấp sáu thì cũng có tới hơn mấy trăm gốc.
Từ độ nồng đậm của tiên linh khí ở đây, thì Diệp Mặc khẳng định là ở bên dưới tuyệt đối phải có một cái tiên linh mạch.
- Thật nhiều tiên linh thảo...
Ngay cả Chân Băng Du đang nằm trên lưng Diệp Mặc cũng có chút giật mình, cô mặc dù biết trước ở đây chính là một Tiên Dược sơn, nhưng bản thân cũng chưa tới bao giờ. Cho nên ngày trước khi Diệp Mặc hỏi cô, thì cô thực sự là cũng không biết rõ ràng.
Thẳng tới hiện giờ thì cô mới thấy được ở chỗ này có nhiều tiên linh thảo đến như thế nào. Cô lúc này mới biết số lượng tiên linh thảo lúc đầu mình nói cho Diệp Mặc biết chỉ bằng một phần mười số lượng thực tế ở đây mà thôi.
- Thu thập bao nhiêu bây giờ?
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Chân Băng Du rồi hỏi.
Tiên linh thảo ở đây là do người bỏ công sức ra trồng, tuy rằng có lẽ không phải là do sư phụ của Chân Băng Du trồng, nhưng dù sao cũng là thứ thuộc về sư phụ của cô. Nếu như Diệp Mặc tự mình tìm được tới nơi này, thì hắn sẽ không chút do dự nào mà vác tất cả về Thế giới trang vàng của mình, bao gồm cả tiên linh mạch chứ không riêng gì Tiên Dược sơn. Nhưng hiện tại thì hắn hiển nhiên là không thể làm như vậy.
- Cậu cảm thấy cần bao nhiêu thì cứ thu thập bấy nhiêu đi.
Chân Băng Du nói không chút do dự nào. Bất luận là cô có thể khôi phục được hay không, thì cô có thể sống tới hiện giờ đều là nhờ vào Diệp Mặc. Hơn nữa việc thu thập tiên linh thảo ở đây cũng là một trong các điều kiện để Diệp Mặc hợp tác với cô. Tuy rằng lúc trước cô có nói qua Diệp Mặc chỉ có thể thu thập một bộ phận nhỏ, nhưng hiện tại thì cô căn bản là không có biện pháp để phản kháng. Diệp Mặc muốn thu thập bao nhiêu, kỳ thực cũng không cần phải hỏi ý kiến của cô.
Diệp Mặc có chút xấu hổ sờ cằm rồi nói:
- Tôi sẽ chỉ thu thập lấy một phần thôi, hơn nữa tôi còn phải ở lại chỗ này tu luyện một thời gian ngắn.
Hắn xác thực là có chút xấu hổ. Trước đây khi cùng chung một đội với Chân Băng Du, thì hắn cũng không thực sự nguyện ý. Cuối cùng khi Chân Băng Du tiết lộ chuyện Tiên Dược sơn thì hắn mới miễn cưỡng mà đồng ý. Kết quả là hắn cứ từng bước thăng cấp, còn Chân Băng Du thì chẳng những không thăng cấp mà còn Niết Bàn không thành công nữa, sau đó thì bị trọng thương tới mức này.
Kỳ thực việc Chân Băng Du Niết Bàn không thành công vẫn có liên quan tới hắn. Trước đây khi thương lượng thì là hai người sẽ chia đều 'Hỗn độn thanh địch', nhưng thực tế thì hắn đã một mình chiếm lấy hết chín phần gốc 'Hỗn độn thanh địch' rồi, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Chân Băng Du Niết Bàn thất bại. Nếu như muốn nói tới việc không tuân thủ giao ước, thì cũng chính là bản thân hắn đã không kiên trì dựa theo giao ước lúc đầu mà phân chia. Nhưng lúc đó thì hắn cũng không biết là Chân Băng Du sẽ bị trọng thương chỉ vì không đủ 'Hỗn độn thanh địch'.
Chính là như vậy, cho nên hiện giờ hắn đối với Chân Băng Du càng tôn trọng hơn một ít. Nếu như có việc gì liên quan tới cả hai người, tỷ như phân phối thời gian, hoặc là việc gì nên làm trước làm sau, thì hắn đều phải hỏi ý kiến của Chân Băng Du trước.
- Được.
Chân Băng Du không hề do dự. Cô biết mình Niết Bàn thất bại kỳ thực không hề có bao nhiêu quan hệ với Diệp Mặc, mà là do bản thân của cô không chuẩn bị đầy đủ cho việc Niết Bàn. Cô khi đó thấy Diệp Mặc Niết Bàn thành công, cho nên cũng muốn rèn sắt khi còn nóng. Hiện tại nghĩ tới, thì mặc dù là nếu có được nửa gốc 'Hỗn độn thanh địch' thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều, nhưng nếu cô thực sự có sự chuẩn bị tốt để Niết Bàn, thì cho dù là chỉ dùng một cành nhỏ, cô cũng có thể Niết Bàn thành công rồi. Nhưng kết quả thì hiện tại cô đã thất bại.
Chỉ là cô không ngờ, Diệp Mặc có thể Niết Bàn thành công, một là do công pháp luyện thể kia là do chính hắn diễn sinh ra. Thứ hai chính là vì Diệp Mặc có gần như đủ cả một gốc 'Hỗn độn thanh địch'. Nếu như vậy rồi mà hắn còn không Niết Bàn thành công, thì hắn cũng quá là tệ rồi.
Sau khi Diệp Mặc lấy ra biệt thự chân khí của mình, để Chân Băng Du tiến vào trong đó nghỉ ngơi, thì hắn lập tức tiến vào Tiên Dược sơn bắt đầu thu thập tiên linh thảo cấp năm và cấp sáu. Còn về phần tiên linh thảo cấp bốn, thì ngoại trừ một số loại tiên linh thảo hữu dụng đối với hắn ra, thì hắn căn bản là không nhìn đến.
Nhưng khi hắn tới được tầng bốn rồi, thì mới biết mình đã sai. Tầng bốn mặc dù không có mặt trời, nhưng lại có thêm một số vì sao sáng xinh đẹp, hơn nữa quang cảnh còn có chút tia sáng mông lung. Cho nên ở tầng bốn này trái lại còn sáng sủa hơn không ít so với tầng ba, chí ít thì là hắn nghĩ như thế.
Diệp Mặc phỏng chừng những ngôi sao kia đều là các tinh cầu, chỉ là sau khi Hỗn Độn Tinh Vực bay được tới độ cao nhất định, thì lập tức sẽ có áp chế. Diệp Mặc cũng biết với thực lực của hắn hiện giờ thì không thể nào đi tới được những tinh cầu kia. Hắn cũng không biết tu vi Tiên Đế có thể đi tới được hay không, mà có lẽ là nếu có người có thể đủ khả năng, thì không phải là không thể từ nơi hư không này rời khỏi Hỗn Độn Tinh Vực.
Sau khi tới tầng bốn, thì Diệp Mặc không hề đi đâu lung tung, mà hắn lập tức chọn tuyến đường chính là đi thẳng tới Tiên Dược sơn. Ở tầng bốn này thì tiên nhân hầu hết đều đã là tu vi Đại Ất Tiên rồi, có rất ít Huyền Tiên có thể tới được đây. Nếu có tu sĩ Huyền Tiên nào có thể tới tầng bốn thì đều đã là Huyền Tiên hậu kỳ rồi, hơn nữa bình thường họ cũng sẽ không dám đi sâu vào trong, chỉ có thể ở ngoại vi tầng bốn mà thôi.
Về phần Kim Tiên thì ngay cả người dám tiến nhập vào Hỗn Độn Tinh Vực thôi đã rất ít rồi.
Cho dù là Diệp Mặc, thì ở tầng bốn này hắn cũng không dám để cho 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' đạt đến vận tốc tối đa, vì trong ngọc giản của hắn cũng đã có giới thiệu qua, đó là Vô Ảnh Kiêu ở tầng bốn này đã đạt tới thực lực cấp bốn rồi.
Vô Ảnh Kiêu cấp bốn thì trên lý thuyết cùng tương đương với Đại Ất Tiên. Cho nên dù Vô Ảnh Kiêu chỉ có khả năng ẩn nấp và đánh lén là lợi hại, sức chiến đấu thì cực kém, nhưng Diệp Mặc cũng không dám khinh thường.
Vài ngày sau, Diệp Mặc lại thấy không hề đụng phải con Vô Ảnh Kiêu nào, mà cũng không hề gặp phải 'Tuyền sát hư không', thì lúc này hắn mới đẩy nhanh tốc độ thêm một chút.
Hôm nay Diệp Mặc vừa muốn đi vào trong khoang thuyền của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', thì liền cảm giác được trong phạm vi thần thức có chút lực dao động. Hắn căn bản là chẳng kịp suy nghĩ gì, thì đã vung tay phóng Tử Đao ra ngoài.
Một tiếng thét chói tai vang lên. Lập tức có mấy chiếc lông chim mầu xám trắng rớt xuống, nhưng ngoài ra thì không hề có thứ gì rớt xuống cả.
Vô Ảnh Kiêu! Diệp Mặc lập tức biết rằng đó chính là Vô Ảnh Kiêu. Vô Ảnh Kiêu ở tầng bốn này quả nhiên là cường hãn hơn tầng ba nhiều lắm, ngay phương diện tốc độ thôi thì Vô Ảnh Kiêu của tầng ba Hỗn Độn Tinh Vực đã không thể nào so sánh được rồi.
Diệp Mặc khẳng định rằng ‘Chủ vũ’ của Vô Ảnh Kiêu tầng bốn này thậm chí có thể luyện chế được pháp bảo phi hành tiên khí cấp sáu rồi. Pháp bảo phi hành tiên khí trung phẩm cấp sáu chính là loại pháp bảo phi hành đỉnh cấp đó!
Vô Ảnh Kiêu mặc dù đã là cấp bốn, nhưng nếu như đã bị bại lộ vị trí và tung tích, thì lực chiến đấu của nó thậm chì còn không bằng cả tiên yêu thú cấp ba nữa.
Cho nên lúc này thì thậm chí Diệp Mặc có chút chờ đợi Vô Ảnh Kiêu đi tới, vì tốc độ của Vô Ảnh Kiêu cấp bốn quá nhanh, ngay khi hắn cảm ứng được thì nó đã đánh lén được hắn rồi. Bất quá Diệp Mặc cũng không hề lo lắng, tu vi luyện thể của hắn bây giờ đã là Tiên niết thể, cho nên dù là bị Vô Ảnh Kiêu đánh lén một chút, thì hắn cũng sẽ không trực tiếp bị giết chết như các tu sĩ bình thường khác.
Diệp Mặc không còn suy nghĩ muốn đi vào trong khoang thuyền 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' nữa. Chân Băng Du mặc dù không có thần thức, nhưng khi tỉnh lại thì cũng có thể tự mình lấy đan dược để ăn, không cần thiết hắn phải hỗ trợ.
Khiến Diệp Mặc tiếc nuối chính là lại qua vài ngày sau thì hắn đã sắp tới Tiên Dược sơn rồi, nhưng vẫn chẳng hề gặp được cái bóng của con Vô Ảnh Kiêu nào cả.
Diệp Mặc cảm giác được mình giống như là đang há miệng chờ sung vậy. Vô Ảnh Kiêu cấp bốn so với Vô Ảnh Kiêu cấp thấp hơn thì đã thông minh hơn nhiều rồi, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, thì nó sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy. Cái con Vô Ảnh Kiêu lúc trước đã bị một đao của hắn chém sượt qua, mặc dù không chết nhưng nhất định là cũng đã bị thương nặng rồi. Nói không chừng chính là vì nguyên nhân này cho nên các con Vô Ảnh Kiêu khác đối với hắn cũng đều kiêng kỵ rồi. Có lẽ là hắn không thể tiếp tục há miệng chờ sung nữa, mà phải chủ động xuất kích thôi.
Nghĩ đến việc chủ động xuất kích, thì Diệp Mặc lập tức giảm tốc độ của 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' lại, đồng thời thần thức 'Vực' cũng chậm rãi mở rộng ra ngoài. Khiến Diệp Mặc không ngờ chính là hắn chỉ vừa mới bắt đầu được nửa nén hương, thì đã tìm được một con Vô Ảnh Kiêu đang ẩn nấp trong hư không.
Con Vô Ảnh Kiêu này ẩn nấp trong hư không quả thật là vô cùng kín đáo, như ẩn như hiện, cho dù là thần thức của Diệp Mặc cũng không thể nào hoàn toàn cảm ứng được sự hiện hữu của nó, nhưng thần thức 'Vực' của Diệp Mặc lại có thể nắm bắt được. Có bất cứ thứ gì xuất hiện trong thần thức 'Vực' thì thần thức 'Vực' đều có thể cảm ứng được. Mà cái thứ như ẩn như hiện bên trong thần thức 'Vực' của Diệp Mặc lúc này thì nhất định là Vô Ảnh Kiêu rồi.
Sau khi đã xác định được vị trí của Vô Ảnh Kiêu, thì Diệp Mặc vẫn khống chế 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' giữ nguyên tốc độ tiến về phía con Vô Ảnh Kiêu kia. Ngay khi tới được khoảng cách nhất định bên con Vô Ảnh Kiêu, thì hắn liền đột nhiên phóng Tử Đao ra.
Con Vô Ảnh Kiêu vốn đang tiềm phục kia không thể ngờ là Diệp Mặc lại có thể phát hiện ra được nó, hơn nữa còn âm hiểm như vậy, đột nhiên lại xuất chiêu đánh tới. Lúc này thì dù cho tốc độ của nó có nhanh hơn nữa, thì cũng cần phải chủ động trước, nhưng hiện giờ còn chưa kịp làm gì, đòn công kích kia của Diệp Mặc đã tới rồi. Cho nên dù nó có là Vô Ảnh Kiêu cấp bốn đi chăng nữa, thì cũng không thể nào trốn thoát được.
Một đường máu tươi hiện lên, một con Vô Ảnh Kiêu cấp bốn ngay cả một chút phản khác cũng không có thì đã bị Diệp Mặc giết chết rồi. Một cú tập kích hoàn toàn thành công.
Trong lòng Diệp Mặc liền cảm thấy thoải mái, dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi lấy 'Chủ vũ' và yêu đan của con Vô Ảnh Kiêu này, sau đó mới tiếp tục chuẩn bị để tìm kiếm mục tiêu Vô Ảnh Kiêu tiếp theo.
Năm ngày sau thì Diệp Mặc phát hiện Vô Ảnh Kiêu đã càng ngày càng ít đi. Cuối cùng thì hắn tìm khắp nơi cũng không thấy được nổi một con nào nữa. Đoán chừng là đám Vô Ảnh Kiêu đã biết Diệp Mặc có thể đánh lén ngược lại chúng, cho nên chúng đều trốn đi trước rồi.
Đối với Diệp Mặc mà nói, thì cũng đã đủ rồi. Hắn đã lấy được mười một cặp 'Chủ vũ' và yêu đan của Vô Ảnh Kiêu cấp bốn, hơn nữa trong nhẫn trữ vật của hắn vẫn còn bẩy cặp 'Chủ vũ' và yêu đan của Vô Ảnh Kiêu cấp ba, bốn cặp 'Chủ vũ' và yêu đan của Vô Ảnh Kiêu cấp hai. Với số lượng này thì hắn cũng đã quá giầu rồi.
...
Ngày thứ chín, Diệp Mặc đã đi tới ngoại vi Tiên Dược sơn. Lúc này thì hắn đã biết vì sao mà Tiên Dược sơn không thể tìm được một cách dễ dàng rồi.
Tiên Dược sơn không ngờ lại không nằm ở một nơi có tiên linh khí nồng đậm, mà lại nằm ở giữa một sa mạc không hề có tiên linh khí. Ở một nơi không có tiên linh khí như thế này, thì tu luyện cũng là điều không thể, càng không nói tới một Tiên Dược sơn nữa. Cho dù là có Thần Dược sơn, thì chắc cũng sẽ chẳng có ai biết cả.
Huống chi muốn tiến vào Tiên Dược sơn còn cần phải có ngọc bài nữa, nếu không thì không thể vào được. Diệp Mặc không biết sư phụ của Chân Băng Du từ đâu mà có được ngọc bài, nhưng hắn khẳng định là sư phụ của Chân Băng Du đã gặp được kỳ ngộ rất lớn khi tiến vào Hỗn Độn Tinh Vực trước kia, bằng không thì sẽ không thể nào nuôi được một cái Tiên Dược sơn ở trong Hỗn Độn Tinh Vực này.
Sau khi tiến vào sa mạc, thì Diệp Mặc rất nhanh đã tìm được cửa vào Tiên Dược sơn. Nếu như không phải là có Chân Băng Du chỉ điểm, thì trận pháp che đậy cửa vào Tiên Dược sơn Diệp Mặc cũng sẽ không nhìn ra được. Hắn khẳng định là cái trận pháp ẩn nấp này thậm chí đã vượt qua tiên trận cấp sáu rồi.
Lấy ra miếng ngọc bài, sau đó hướng về phía hư không vỗ vỗ. Một đạo ánh sáng chậm rãi khuếch tán ra, rất nhanh đã xuất hiện một cái trận môn. Diệp Mặc lập tức thu hồi lại ngọc bài, bước vào cánh cửa phía sau trận pháp, sau đó thì cái trận môn kia lại lần nữa biến mất không thấy gì nữa.
Một luồng tiên linh khí nồng đậm tràn tới khiến cho Diệp Mặc lập tức hiểu được vì sao ở đây lại có thể có tiên linh thảo sinh trưởng.
Hiện ra trước mắt hắn lúc này là một ngọn núi không cao lắm, hơn nữa cũng rất bằng phẳng khiến cho Diệp Mặc cảm giác có chút giống với ruộng bậc thang ở Địa Cầu.
Khắp nơi ở trên ngọn núi đều là tiên linh thảo. Từ cấp một đến cấp sáu đều có. Hơn nữa phân chia vị trí rất đều đặn, mỗi một loại tiên linh thảo khác cấp đều có một khu vực riêng.
Việc này hiển nhiên là do người khác cố ý gieo trồng lên rồi, đâu phải là Tiên Dược sơn tự nhiên đâu? Huống hồ ở đây cũng không phải là mấy trăm cây như Chân Băng Du nói trước đây, mà có tới tận mấy chục nghìn gốc tiên linh thảo. Hơn nữa cho dù là tiên linh thảo cấp năm và cấp sáu thì cũng có tới hơn mấy trăm gốc.
Từ độ nồng đậm của tiên linh khí ở đây, thì Diệp Mặc khẳng định là ở bên dưới tuyệt đối phải có một cái tiên linh mạch.
- Thật nhiều tiên linh thảo...
Ngay cả Chân Băng Du đang nằm trên lưng Diệp Mặc cũng có chút giật mình, cô mặc dù biết trước ở đây chính là một Tiên Dược sơn, nhưng bản thân cũng chưa tới bao giờ. Cho nên ngày trước khi Diệp Mặc hỏi cô, thì cô thực sự là cũng không biết rõ ràng.
Thẳng tới hiện giờ thì cô mới thấy được ở chỗ này có nhiều tiên linh thảo đến như thế nào. Cô lúc này mới biết số lượng tiên linh thảo lúc đầu mình nói cho Diệp Mặc biết chỉ bằng một phần mười số lượng thực tế ở đây mà thôi.
- Thu thập bao nhiêu bây giờ?
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn Chân Băng Du rồi hỏi.
Tiên linh thảo ở đây là do người bỏ công sức ra trồng, tuy rằng có lẽ không phải là do sư phụ của Chân Băng Du trồng, nhưng dù sao cũng là thứ thuộc về sư phụ của cô. Nếu như Diệp Mặc tự mình tìm được tới nơi này, thì hắn sẽ không chút do dự nào mà vác tất cả về Thế giới trang vàng của mình, bao gồm cả tiên linh mạch chứ không riêng gì Tiên Dược sơn. Nhưng hiện tại thì hắn hiển nhiên là không thể làm như vậy.
- Cậu cảm thấy cần bao nhiêu thì cứ thu thập bấy nhiêu đi.
Chân Băng Du nói không chút do dự nào. Bất luận là cô có thể khôi phục được hay không, thì cô có thể sống tới hiện giờ đều là nhờ vào Diệp Mặc. Hơn nữa việc thu thập tiên linh thảo ở đây cũng là một trong các điều kiện để Diệp Mặc hợp tác với cô. Tuy rằng lúc trước cô có nói qua Diệp Mặc chỉ có thể thu thập một bộ phận nhỏ, nhưng hiện tại thì cô căn bản là không có biện pháp để phản kháng. Diệp Mặc muốn thu thập bao nhiêu, kỳ thực cũng không cần phải hỏi ý kiến của cô.
Diệp Mặc có chút xấu hổ sờ cằm rồi nói:
- Tôi sẽ chỉ thu thập lấy một phần thôi, hơn nữa tôi còn phải ở lại chỗ này tu luyện một thời gian ngắn.
Hắn xác thực là có chút xấu hổ. Trước đây khi cùng chung một đội với Chân Băng Du, thì hắn cũng không thực sự nguyện ý. Cuối cùng khi Chân Băng Du tiết lộ chuyện Tiên Dược sơn thì hắn mới miễn cưỡng mà đồng ý. Kết quả là hắn cứ từng bước thăng cấp, còn Chân Băng Du thì chẳng những không thăng cấp mà còn Niết Bàn không thành công nữa, sau đó thì bị trọng thương tới mức này.
Kỳ thực việc Chân Băng Du Niết Bàn không thành công vẫn có liên quan tới hắn. Trước đây khi thương lượng thì là hai người sẽ chia đều 'Hỗn độn thanh địch', nhưng thực tế thì hắn đã một mình chiếm lấy hết chín phần gốc 'Hỗn độn thanh địch' rồi, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Chân Băng Du Niết Bàn thất bại. Nếu như muốn nói tới việc không tuân thủ giao ước, thì cũng chính là bản thân hắn đã không kiên trì dựa theo giao ước lúc đầu mà phân chia. Nhưng lúc đó thì hắn cũng không biết là Chân Băng Du sẽ bị trọng thương chỉ vì không đủ 'Hỗn độn thanh địch'.
Chính là như vậy, cho nên hiện giờ hắn đối với Chân Băng Du càng tôn trọng hơn một ít. Nếu như có việc gì liên quan tới cả hai người, tỷ như phân phối thời gian, hoặc là việc gì nên làm trước làm sau, thì hắn đều phải hỏi ý kiến của Chân Băng Du trước.
- Được.
Chân Băng Du không hề do dự. Cô biết mình Niết Bàn thất bại kỳ thực không hề có bao nhiêu quan hệ với Diệp Mặc, mà là do bản thân của cô không chuẩn bị đầy đủ cho việc Niết Bàn. Cô khi đó thấy Diệp Mặc Niết Bàn thành công, cho nên cũng muốn rèn sắt khi còn nóng. Hiện tại nghĩ tới, thì mặc dù là nếu có được nửa gốc 'Hỗn độn thanh địch' thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều, nhưng nếu cô thực sự có sự chuẩn bị tốt để Niết Bàn, thì cho dù là chỉ dùng một cành nhỏ, cô cũng có thể Niết Bàn thành công rồi. Nhưng kết quả thì hiện tại cô đã thất bại.
Chỉ là cô không ngờ, Diệp Mặc có thể Niết Bàn thành công, một là do công pháp luyện thể kia là do chính hắn diễn sinh ra. Thứ hai chính là vì Diệp Mặc có gần như đủ cả một gốc 'Hỗn độn thanh địch'. Nếu như vậy rồi mà hắn còn không Niết Bàn thành công, thì hắn cũng quá là tệ rồi.
Sau khi Diệp Mặc lấy ra biệt thự chân khí của mình, để Chân Băng Du tiến vào trong đó nghỉ ngơi, thì hắn lập tức tiến vào Tiên Dược sơn bắt đầu thu thập tiên linh thảo cấp năm và cấp sáu. Còn về phần tiên linh thảo cấp bốn, thì ngoại trừ một số loại tiên linh thảo hữu dụng đối với hắn ra, thì hắn căn bản là không nhìn đến.