Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1602: Kịch biến ở Giác Hồn Vực



Tám cánh cửa của trận pháp hiện ra, hàng trăm tiên nhân trong đại điện lập tức sôi nổi hẳn lên, càng hận không thể lập tức xông vào.
Lúc này một gã tiên nhân Huyền Tiên hậu kỳ bỗng đứng ra lớn tiếng nói:
- Mọi người im lặng một chút, ở đây có tám trận môn, hoặc là thật hoặc là giả, hoặc toàn bộ đều là thật, cũng có thể toàn bộ đều là giả. Ý tôi là mọi người ở đây có thể chia làm tám tổ, mỗi tổ công kích một trong các trận môn. Sau khi mở được trận môn, tám tổ nhỏ đều tự tiến vào trận môn mình chọn tìm vận may.
- Được.
- Đồng ý.
- Như vậy là tốt nhất...
Tên tu sĩ Huyền Tiên này vừa lên tiếng, lập tức liền có đông đảo thanh âm phụ họa theo. Rất nhanh mấy trăm tiên nhân đã tổ hợp thành tám tiểu đội, số người mỗi tiểu đội trên cơ bản là ngang nhau, đã có vài tiểu đội nóng ruột đã bắt đầu công kích trận môn.
La Vũ Pháp đi tới trước mặt Chân Băng Du, đầu tiên là khinh bỉ quét mắt qua Diệp Mặc, sau đó chắp tay nói với Chân Băng Du:
- Băng Du tiên tử, chúng ta cùng hợp thành một tổ đi, tôi thông thạo trận pháp, chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt đâu.
Chân Băng Du không nhìn La Vũ Pháp, mà nhìn chằm chằm Diệp Mặc một hồi lâu, lúc này mới lạnh giọng hỏi,
- Cậu thực sự không muốn đi vào tìm vận may?
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng,
- Ở đây nhiều cao thủ như vậy, không đến lượt tôi có thể lấy được, tôi phải đi đây. Nhưng nếu Băng Du sư tỷ muốn cùng tôi đến nơi mà cô đã nói kia, vậy thì tốt nhất là cùng đi ra với tôi.
Nói xong Diệp Mặc lại mặc kệ không để ý đến Chân Băng Du, nhanh chóng đi ra ngoài. Chân Băng Du thấy tốc độ Diệp Mặc rất nhanh, cắn răng. Cuối cùng lại đuổi theo Diệp Mặc nói:
- Tôi nghe cậu một lần.
Diệp Mặc không để ý tới Chân Băng Du, chỉ đẩy nhanh tốc độ. Mà lúc này lại có một gã Kim Tiên viên mãn trẻ tuổi gầy yếu tốc độ nhanh đuổi theo Diệp Mặc, đồng thời theo sau Diệp Mặc ra khỏi đại điện. Tất cả tiên nhân trong đại điện hình tròn đều đang nỗ lực công kích trận môn, muốn có được truyền thừa của Vô Song Tiên Đế. Lúc này ba người Diệp Mặc đi ra ngoài, mặc dù có người nhìn thấy, nhưng chẳng ai để ý.
Hơn nữa do biểu hiện nhu nhược trước đó của Diệp Mặc, đều cho rằng Diệp Mặc rời khỏi là vì không dám tranh đoạt truyền thừa của Vô Song Tiên Đế.
Nhìn thấy ngoại trừ Chân Băng Du, còn có một người khác đi ra, Diệp Mặc lại nghi hoặc nhìn nhìn tên Kim Tiên viên mãn kia. Hắn không hiểu dưới loại cám dỗ nghịch thiên của truyền thừa Vô Song Tiên Đế này, còn có người có thể chống lại được cám dỗ mà rời khỏi.
- Tiền bối, vãn bối là Tra Lương, một người tán tu của Cực Phong Thiên Vực.
Gã Kim Tiên gầy yếu này thấy Diệp Mặc nhìn về phía gã, nhanh chóng nói.
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Tra Lương hỏi,
- Tra huynh, tôi chẳng qua chỉ là một Kim Tiên sơ kỳ, sao anh lại gọi tôi là tiền bối?
Tuy trong miệng nói vậy. Nhưng chân Diệp Mặc lại không hề có ý dừng lại. Hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tra Lương chắp tay nói:
- Tôi từng thấy tiền bối ở lối vào Vẫn thạch môn của Hỗn Độn Tinh Vực. Cho nên Tra mỗ biết, tiền bối tuyệt đối không phải hạng người ham sống sợ chết, càng không thể nào sợ gã Huyền Tiên kia. Với lý tưởng hào hùng một mình xuyên qua Thiên Vực hư không của tiền bối, đã tới khu di tích há lại có thể sợ hãi, Huyền Tiên kia phỏng chừng tiền bối cũng chẳng coi ra gì.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cậu rất thông minh. Nếu không muốn chết, thì cùng tôi rời khỏi đi.
- Đa tạ tiền bối.
Tra Lương kia càng thêm mừng rỡ chắp tay nói.
Chân Băng Du lúc này cũng biết Diệp Mặc nói không tiến vào đại điện kia, tựa hồ có chút cổ quái. Còn không đợi cô nói, Diệp Mặc đã trầm giọng nói:
- Mau lấy pháp bảo phi hành ra, giao cho tôi điều khiển.
- Ừh.
Lần này Chân Băng Du lại không có bất kỳ phản bác gì.
Sau khi Thải Vân chướng được đem ra dùng, bị Diệp Mặc thúc đẩy hết sức, dưới thần thức của Diệp Mặc, tốc độ của Thải Vân chướng quả là giống như nhìn không thấy bóng, cấp tốc bỏ chạy ra bên ngoài Giác Hồn Vực.
Tra Lương thấy được âm thầm kinh hãi, đồng thời biết suy đoán của mình quả nhiên không sai. Khi ở Giác Hồn Vực thần thức của tiền bối này không hề bị hao tổn chút nào, há có thể e ngại gã Huyền Tiên trung kỳ kia ư? Với loại thần thức này của hắn muốn giết gã Huyền Tiên trung kỳ kia, đơn giản chỉ trong một cái duỗi tay, mà vì sao hắn không giết, còn đem Giác Hồn Cô đưa cho người nọ?
Giữa lúc Tra Lương đang muốn dò hỏi, Diệp Mặc lại hỏi:
- Tra huynh, trên người anh có 'Giác Hồn Cô' không?
- Vãn bối thu thập được một đóa.
Tra Lương vội vã lấy đóa 'Giác Hồn Cô' đó ra, nói.
- Ném đi.
Diệp Mặc trầm giọng nói.
- Vâng, tiền bối.
Tra Lương căn bản không hề có ý hoài nghi, nhấc tay liền ném 'Giác Hồn Cô' trong tay ra ngoài.
Mà Diệp Mặc thúc đẩy tốc độ của Thải Vân chướng lại càng cấp tốc. Tra Lương, người này đầu óc rõ ràng, hơn nữa rất biết xem thời thế. Diệp Mặc cũng không cảm thụ được bất kỳ ác ý gì từ trên người gã, biết người này hẳn là một người rất khá, vì vậy mới ra tay giúp đỡ.
Lúc đầu hắn ở Viễn tinh ổ, chẳng phải Thôi Minh Lập cũng đã từng giúp hắn sao, đều vì sự nghiệp tu tiên, nếu đã có duyên thì giúp một chút. Tuy rằng lần này giúp gã là hơi mạo hiểm, nhưng Tra Lương này Diệp Mặc cho rằng đáng để giúp đỡ, hắn tin vào cảm giác của mình, đây không phải là một tu sĩ bán đứng ân nhân.
- Tra huynh, hôm nay chạy ra được, anh không nên nhắc tới ‘Giác Hồn Vực’ dù chỉ nửa chữ, bằng không anh khó mà thoát khỏi cái chết, chuyện tôi dùng bí pháp có thể thi triển bộ phận thần thức cũng đừng nhắc tới.
Diệp Mặc thấy Tra Lương nghe theo mình đem 'Giác Hồn Cô' ném đi, lại nhắc nhở gã một câu. Mặc dù biết Tra Lương sẽ không bán đứng mình, Diệp Mặc vẫn nói trước mình sử dụng thần thức là bởi vì bí pháp. Dù sao trước đó đã có người dùng rồi, hắn dùng lại cũng không lạ gì.
- Vâng, Tra mỗ ghi nhớ giáo huấn của tiền bối...
Lời của Tra Lương còn chưa nói hết, liền cảm thấy không gian của Thải Vân chướng từng đợt lay động, tựa hồ sau một khắc nữa khoảng không gian này sẽ sụt lún vậy.
Diệp Mặc sắc mặt đại biến, càng liều mạng thôi động Thải Vân chướng. Loại không gian này lung lay lại càng lúc càng lớn, hơn nữa Thải Vân chướng tựa hồ cũng càng ngày càng chậm, dường như chỉ hơi lơ đãng, liền sẽ giống như là bị trung tâm của Giác Hồn Vực này cuốn trở lại vậy.
Cho dùng là Chân Băng Du lúc này cũng biết tình tình không được bình thường, sắc mặt cô lạnh băng, trong lòng lại hơi kính phục Diệp Mặc. Cô thật sự là không nghĩ ra Diệp Mặc làm sao nhìn ra được Giác Hồn Vực này có vấn đề, lại có quan hệ gì với 'Giác Hồn Cô' kia?
Tra Lương trong lòng càng kinh hãi không thôi, hắn cảm thấy Diệp Mặc - một Kim Tiên sơ kỳ có thể một mình xông vào Thiên Vực hư không, tuyệt đối là người cực kỳ siêu phàm. Loại người này dưới tình huống thông thường thì sẽ không ra quyết định sai lầm, cho nên lúc Diệp Mặc giao ra 'Giác Hồn Cô' rồi rời khỏi đại điện, gã đã quyết định theo Diệp Mặc cùng rời khỏi đó. Hiện giờ xem ra, Giác Hồn Vực dường như đã xảy ra chuyện gì đáng sợ rồi, mà vị Kim Tiên sơ kỳ trước mắt này hiển nhiên là không đoán sai.
Không gian chấn động càng ngày càng ghê gớm, thậm chí kèm theo từng tiếng ong ong nhiếp hồn người, làm cho người ta dường như cảm thấy thanh âm kia kêu gọi bạn hãy ở lại, sau đó định cư lâu dài ở đây vậy.
Chân Băng Du đều cảm giác được tinh thần mình run rẩy từng đợt, cô theo phản xạ nhìn nhìn Diệp Mặc, lại phát hiện môi Diệp Mặc đang cắn chặt, mà tốc độ của Thải Vân chướng lại không thấy giảm bớt chút nào.
Oong oong…
Thải Vân chướng rung động một trận, khiến Chân Băng Du tưởng là mình xuất hiện ảo giác, lập tức cô liền phát hiện đây không phải là ảo giác, mà là không gian ở đây thật sự là đang rúng động. Đây không phải là bão không gian, cũng không phải là bất kỳ sự chấn động không gian nào, mà tựa như là một người đang dũ quần áo của mình vậy.
Cô đang muốn hỏi Diệp Mặc, thấy Diệp Mặc trầm mặt, thế là đem câu nói kia nuốt xuống.
Lại một khắc đồng hồ trôi qua, không gian không chỉ rung động lợi hại, càng giống như là bị bóp méo lại. Lần này ngay cả Chân Băng Du cũng ngồi không vững, cô mơ hồ cảm thấy được một chút.
Thế nhưng Chân Băng Du lại thấy sắc mặt căng cứng của Diệp Mặc cuối cùng cũng dịu lại, cô còn chưa kịp hỏi Diệp Mặc, liền cảm giác được thần thức của mình chợt nhẹ, tựa hồ thần thức đã hồi phục lại.
Lao ra khỏi Giác Hồn Vực rồi, Chân Băng Du trong lòng chợt nhẹ, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện tốc độ Diệp Mặc điều khiển Thải Vân chướng không hề giảm chút nào.
Dường như biết Chân Băng Du muốn nói gì đó, Diệp Mặc lạnh giọng nói:
- Dùng thần thức của cô nhìn Giác Hồn Vực sẽ biết, mau tới giúp tôi điều khiển Thải Vân chướng, tôi phải giết Vô Ảnh Kiêu
Lúc này Tra Lương quay đầu lại nhìn chằm chằm Giác Hồn Vực đã không còn nhìn thấy từ lâu rồi, đã là miệng há hốc mặt tái nhợt, mà thần thức của Chân Băng Du cũng thấy được sự biến đổi của Giác Hồn Vực như vậy, lập tức cũng sắc mặt tái nhợt đi.
Lúc này cô rốt cuộc đã hiểu rõ ý của Diệp Mặc, Giác Hồn Vực giống như một đóa hoa loa kèn dần dần héo rũ, đang chậm rãi co rút lại, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, mấy tiên nhân đứng ở ngoại vi Giác Hồn Vực, sớm đã bị cuốn vào Giác Hồn Vực. Chỉ là tốc độ của Thải Vân chướng nhanh hơn, trong chớp mắt Giác Hồn Vực co rút lại đã biến mất khỏi thần thức của cô không còn thấy gì nữa.
Ba ngày qua ba người đều không nói gì, Diệp Mặc chỉ lo chém giết Vô Ảnh Kiêu, Chân Băng Du chỉ ngầm cố gắng toàn lực điều khiển Thải Vân chướng phi hành.
Sau khi hết ngày thứ ba, Diệp Mặc mới mở miệng nói:
- Tra huynh, ở đây đã an toàn rồi, nhưng tôi đề nghị anh đến tầng thứ nhất, hoặc là tầng thứ ba thí luyện, cũng đừng ở gần quanh đây.
Tra Lương biết Diệp Mặc và Chân Băng Du muốn rời đi, lập tức đứng lên chắp tay nói:
- Tiền bối, cái mạng này của vãn bối là do tiền bối cứu, nếu như tương lai tiền bối cần vãn bối hỗ trợ, chỉ cần gửi một phong thư đến nhà họ Tra của Cực Phong Thiên ở Lạc Ma Thiên Thành là được. Vãn bối thề tuyệt đối sẽ không nói chuyện về tiền bối với người khác, nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt, Lôi Kiếp mà chết.
Diệp Mặc khe khẽ cười nói:
- Đây cũng là trùng hợp, tương lai nếu như tôi đến Lạc Ma Tiên Thành, nhất định sẽ đến thăm hỏi một chuyến.
Đối với việc Tra Lương chủ động phát thệ, trong lòng Diệp Mặc cũng rất vừa ý, cho thấy mình không cứu lầm người.
Tra Lương gật đầu rồi rời khỏi Thải Vân chướng, cấp tốc đi xa. Gã biết loại người như Diệp Mặc, thành tựu trong tương lai tuyệt đối sẽ không như người thường, nếu như có thể đến Lạc Ma Tiên Thành thì nhất định là tu vi đại thành rồi, bằng không với một câu nói như vậy của mình, người ta tuyệt đối sẽ không đến đâu.
Không có Tra Lương, Chân Băng Du lúc này mới lên tiếng hỏi,
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đến tầng thứ ba Hỗn Độn Tinh Vực, cô tìm một chỗ niết bàn, tôi phải tu luyện đến Huyền Tiên mới được. Nếu không, thực lực của tôi quá kém.
Trong tay một Đại Ất Tiên gần như không có thần thức, hắn thiếu chút nữa là chết rồi, Diệp Mặc biết thực lực đối với hắn là thiết sót lớn nhất, không có thực lực, tất cả đều khỏi cần nói nữa.
Chân Băng Du trong lòng có chút không nói nên lời, tu luyện tới Huyền Tiên, lời này nói ra quả thực làm cho người ta tức ói máu
Chương trước Chương tiếp
Loading...