Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1596: Niết bàn trong Hỏa Lâm
Thấy Diệp Mặc nhíu mày không nói, thì Chân Băng Du bất đắc dĩ thở dài một cái:
- Diệp sư đệ, cậu đã có được 'Hỗn độn thanh địch', lại có truyền thừa tốt như vậy, tôi cảm thấy cậu không nên đem tinh lực đặt trên loại chuyện này.
Diệp Mặc biết hắn và Chân Băng Du căn bản là không hề có nửa phần tiếng nói chung, cho nên cũng lười giải thích mà nói thắng:
- Tôi thích chuyện cái ‘Túi da’, điều này không cần cô quan tâm. Cô cứ tìm nơi để tu luyện luyện thể đi, tôi chuẩn bị Niết Bàn.
Chân Băng Du lắc đầu, không muốn khuyên Diệp Mặc nữa mà đẩy nhanh tốc độ của Thái Vân Chướng lên.
Một tháng sau, Diệp Mặc lại giết thêm tám con Vô Ảnh Kiêu nữa, lúc này hai người mới đi tới một cánh rừng rậm mầu đỏ hồng.
- Đây là nơi nào?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu, ngọc giản trong tay hắn cũng không hề có giới thiệu về tầng hai của Hỗn Độn Tinh Vực vì anh trai của Phong Mạch Thuần cũng chỉ thí luyện ở tầng một của Hỗn Độn Tinh Vực thôi, chứ không hề tiến lên đến tầng hai.
- Nời này chính là Tinh Vực Hỏa Lâm, càng tiến vào sâu thì nhiệt độ càng khủng khiếp. Khu vực trung tâm của Hỏa Lâm thì cho dù là luyện thể tiên nhân cũng không chịu đựng nổi. Hơn nữa ở sâu trong Hỏa Lâm này còn có cả hỏa mang. Hỏa mang là thứ mà chưa nhìn thấy, chưa nghĩ tới, thì đã có thể bị trọng thương rồi. Cậu muốn Niết Bàn, vậy thì không còn nơi nào tốt hơn nơi này nữa rồi.
Chân Băng Du giới thiệu một cách tỉ mỉ.
Diệp Mặc gật đầu. Xem ra tổ đội cùng Chân Băng Du cũng không phải là không tốt, chí ít thì cái nơi tên gọi là Hỏa Lâm này dùng để Niết Bàn khiến hắn rất hài lòng. Niết Bàn có nguồn gốc từ Gia Tộc Phượng Hoàng thời Viễn Cổ, mà tổ tiên của Gia Tộc Phượng Hoàng Niết Bàn lần đầu tiên chính là trong lửa. (Dục hỏa trọng sinh - Bất tử Phượng Hoàng)
Thấy Diệp Mặc có vẻ thỏa mãn, thì Chân Băng Du nói tiếp:
- Nếu như một mình tôi mà muốn tới đây, thì chí ít phải mất tới mấy năm. Vì ở tầng hai Hỗn Độn Tinh Vực này không chỉ không thể phi hành trên không trung, mà dưới mặt đất cũng có nguy hiểm. Nơi này có một loại sát khí gọi là Tuyền Sát Hư Không, nếu có tu sĩ nào tiến vào Tuyền Sát Hư Không, thì sẽ bị cuốn vào một không gian không rõ nào đó, cuối cùng biến mất vô ảnh vô tung. Mà Tuyền Sát Hư Không thì căn bản là không hề có bất cứ một cái quy luật nào, thậm chí còn có thể đột nhiên xuất hiện dưới chân cậu mà cậu không hề hay biết.
Diệp Mặc thở dài:
- Cảm ơn cô, nếu như không có cô dẫn đường, thì tôi căn bản là không thể tìm được đến nơi này. Chúng ta đi vào thôi.
Chân Băng Du từ từ giảm tốc độ của Thái Vân Chướng rồi tiến vào Tinh Vực Hỏa Lâm. Một ngày sau, thì Chân Băng Du thu hồi lại Thái Vân Chướng, sau đó cùng Diệp Mặc hạ xuống trên một mặt đất mầu đỏ.
Nhiệt độ ở đây xác thực là tiên nhân bình thường không thể nào chịu đựng được. Nếu như Chân Băng Du không phải là có tu vi Huyền Tiên và luyện thể Vương Cảnh, thì cô cũng không thể nào chịu đựng được. Hai người đi thêm một đoạn đường nữa, thì Chân Băng Du đã có chút không chịu được nữa rồi. Mồ hôi trên người cô đã toát ra khá nhiều, quần áo toàn bộ đã bị dán lên người, càng hiển lộ ra vóc người lồi lõm tuyệt vời của cô.
Thấy Diệp Mặc nhìn về phía cô, thì cô liền thản nhiên nói:
- Cậu không cần nhìn tôi, cũng không cần dùng những lời lẽ như đã dùng với Thương Uyển. Tôi sẽ không cùng cậu làm cái chuyện kia đâu.
Diệp Mặc cũng thản nhiên đáp lại:
- Cô không phải nói là thân thể của mình cũng chỉ là một cái 'Túi da' thôi sao? Trước đây cô cũng rất hào phóng mà, hiện tại nóng như vậy, sao cô không cởi y phục trên cái 'Túi da' đó ra đi?
- Nhiệt độ ở đây có thể dùng cách cởi đồ ra để giải quyết sao? Huống chi tôi cảm thấy rằng cậu nói cũng đúng. Cho dù là một cái 'Túi da', thì cũng phải bận tâm một chút liêm sỉ thế tục. Cho nên, cậu đừng nghĩ tới việc tôi sẽ khỏa thân trước mặt cậu một lần nữa.
Chân Băng Du lạnh nhạt nói.
- Tôi nói qua lời này lúc nào?
Diệp Mặc sửng sốt hỏi lại. Hắn từ khi nào đã khuyên cô gái này không nên tùy tiện cởi quần áo vậy? Người này có cởi quần áo hay không thì liên quan gì tới hắn?
Chân Băng Du cười lạnh một tiếng, không hề trả lời Diệp Mặc. Cô cho rằng cô đã biết được tâm tư của Diệp Mặc rồi, cho nên mặc dù là không khinh bỉ Diệp Mặc, nhưng cũng cực kỳ thất vọng đối với loại người tu tiên có ý chí kém như thế này. Một tiên nhân luôn ham muốn nhục dục, vậy nếu như thực tế hắn không có những tao ngộ kia, thì hắn phải làm sao? Hồn phi phách tán mà thôi.
Thời gian hai nén hương lại trôi qua, lúc này Chân Băng Du ngừng lại rồi nói:
- Tôi ở chỗ này luyện thể, cậu có thể đi tiếp.
Diệp Mặc đoán rằng với tu vi luyện thể Vương Cảnh của Chân Băng Du thì cô cũng chỉ có thể tới được nơi này mà thôi, cho nên hắn liền gật đầu đồng ý, tiếp tục tiến sâu vào trong Hỏa Lâm.
Lại qua thời gian một nén nhang nữa, lúc này Diệp Mặc đã đứng ở bên một mảnh đất trống do bốn gốc cây đại thụ tạo thành. Bốn cây đại thụ này giống như là được xếp đặt để bao quanh mảnh đất trống này vậy. Mà ngọn lửa cực nóng cũng tung hoành trong mảnh đất trống này, Bình thường còn có vài đạo hỏa mang nhìn không thấy được gào thét đi qua mang theo từng đợt âm thanh hư không bị xé rách.
Sau khi Diệp Mặc dừng lại, thì ngọn lửa cực nóng đã đem quần áo trên người Diệp Mặc biến thành tro bụi hết, ngay cả hộ giáp cũng không còn.
Diệp Mặc biết rằng nơi này đã là cực hạn của hắn rồi, cũng chính là nơi thích hợp để hắn Niết Bàn.
Hỏa mang kinh khủng mà hắn nhìn không thấy đã nhanh chóng bao vây lấy hắn, cho dù là lông tóc của hắn lúc này cũng đã bị hóa thành tro bụi hết.
Hỏa diễm trong Hỏa Lâm này liên tục thiêu dốt thân thể của Diệp Mặc tạo ra từng đợt âm thanh ‘Xuy xuy’. So với âm thanh của đao gió thì còn chói tai hơn nhiều.
Diệp Mặc cũng hồn nhiên không thèm để ý, chỉ chuyên tâm vận chuyển công pháp luyện thể không ngừng dùng máu thịt để thử Niết Bàn.
Cùng với việc Diệp Mặc liên tục vận chuyển công pháp luyện thể, thì cũng càng lúc càng có nhiểu ngọn lửa kéo tới hơn, mà ngay cả hỏa mang vốn thưa thớt cũng trở nên dầy đặc hơn.
Cho dù là ở trong Tinh Vực Hỏa Lâm này không nhìn thấy được ngọn lửa, nhưng trải qua vô số năm lắng đọng thì chúng nó cũng đã tự mình có chút linh trí, hoặc có thể nói là phản ứng tự nhiên. Huống chi Diệp Mặc lại ở chỗ này để Niết Bàn, cho nên cần phải tụ kết linh khí, mà linh khí càng tụ kết quanh Diệp Mặc, thì hỏa mang lại càng có cơ hội bùng lên nhiều hơn.
Vô số hỏa mang đánh vào trên người của Diệp Mặc khiến cho sức phòng ngự của tu vi luyện thể Thần Cảnh Diệp Mặc bắt đầu bị tán loạn. Từng đạo máu tươi phun ra ngoài nhưng rất nhanh chóng lại biến thành một mảnh hư vô.
Diệp Mặc vẫn liên tục vận chuyển công pháp luyện thể, khống chế thân thể của mình để rèn luyện từ máu thịt tới gân cốt.
Khi mà chính Diệp Mặc cũng cảm thấy được thân thể của mình không thể chịu nổi sự tàn phá kinh khủng này nữa, thì hắn liền không chút do dự nào mà ngắt lấy một nhánh cây lớn của 'Hỗn độn thanh địch' sau đó đem toàn bộ phần còn lại mà bỏ vào miệng rồi từng chút từng chút một mà vận chuyển đưa nó dung nhập vào trong máu thịt của mình.
Vốn máu thịt đã khô cạn nhưng sau khi được 'Hỗn độn thanh địch' tiếp sức lại một lần nữa xuất hiện sinh cơ vô hạn, máu huyết lại lần nữa sống lại, lại tiếp tục rèn luyện.
Đến cuối cùng, chính là Nguyên Thần và máu thịt của Diệp Mặc lại lần nữa dung hợp lại với nhau giống như là lại một lần nữa hình thành một sinh mệnh mới vậy. Thậm chí ngay cả tóc cũng đang dần mọc trở lại nhưng lại không hề bị thiêu hủy đi khi vẫn còn ở trong Hỏa Lâm này.
Lúc này thì Diệp Mặc đã hoàn toàn tiến nhập vào trong giai đoạn ngủ say, thậm chí toàn thân đều trở nên nhẹ nhõm phiêu phù, bồng bềnh trong mảnh không gian bốn gốc đại thụ này. Diệp Mặc không biết rằng sau khi Niết Bàn còn cần phải ngủ say một giấc như vậy, vì nếu như hắn biết, thì dù có phải liều mạng hắn cũng sẽ cố mà bố trí ra một cái trận pháp phòng ngự.
Đến lúc này thì công pháp luyện thể cũng không còn cần Diệp Mặc phải vận chuyển nó nữa, mà nó đã có thể tự động dọc theo huyết mạch mới được trọng sinh mà lưu chuyển tiên nguyên lực từ gân cốt tới kinh mạch, từ kinh mạch tới máu thịt. Cứ liên tục mà lập lại những chu thiên như vậy.
Một loại khí tức cường đại mà mắt thường nhìn không ra đã dần dần lan tràn trong thân thể của Diệp Mặc, sau đó chậm rãi bao phủ lấy toàn thân hắn. Đến cuối cùng bên ngoài thân thể của Diệp Mặc đã tạo thành từng đạo sương mù mờ nhạt, còn hỏa diễm kinh khủng của Hỏa Lâm thì vẫn không ngừng lao tới. Nhưng cái màn sương kia vẫn không hề bị tiêu tan, vẫn luôn dập dờn quanh thân Diệp Mặc.
Một tháng, hai tháng, rồi nửa năm đã trôi qua...
Diệp Mặc lúc này vẫn chưa hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, chỉ là màn sương quanh thân thể đã càng lúc càng loãng hơn.
...
Chân Băng Du đi lại vài bước. Nửa năm qua tu vi luyện thể của cô cũng đã thăng cấp tới Thần Cảnh rồi. Vốn là cô nghĩ rằng mình sẽ phải mất khoảng mười năm thể đạt tới cấp độ Thần Cảnh này, sau đó lại tốn thêm vài chục năm nữa để thăng lên tới Thần Cảnh viên mãn. Sau đó thì mới tới chỗ này để mà Niết Bàn. Nhưng cô không ngờ chính là mới chỉ mất thời gian có nửa năm, thì cô đã thăng cấp tới Thần Cảnh rồi. Công pháp luyện thể của Diệp Mặc quả thực là quá mức nghịch thiên mà.
Cô khẳng định là cho dù tại Tiên Giới này, thậm chí là ở Mười một Thượng Thiên Vực cũng không có ai có được loại công pháp luyện thể nghịch thiên như của Diệp Mặc cả.
Nhìn da thịt càng ngày càng trơn mịn nõn nà của mình, nhưng Chân Băng Du cũng không hề để ý tới. Cô lưu ý chính là bản thân đã thăng cấp tới tu vi luyện thể Thần Cảnh rồi. Bởi vì chỉ cần có thể luyện thể tới cấp độ Thần Cảnh, thì cho dù là da thịt của cô có trở nên sần sùi như vỏ cây thì cô cũng nguyện ý.
Nhưng cô hiểu rõ rằng, tu luyện luyện thể tới cực hạn, thì thân thể sẽ chỉ càng ngày càng đẹp hơn mà thôi, chứ không thể tệ đi được.
Tuy rằng cơ thể này ở trong mắt cô chỉ là một cái 'Túi da', cho dù có một ngày cái 'Túi da' này của cô tiêu tán đi, chỉ còn lại Nguyên Thần, thì cô cũng không hề khẩn trương chút nào. Nhưng nếu như có thể giúp cho tu vi luyện thể thăng cấp, lại vẫn có thể khiến cho cái 'Túi da' này thoạt nhìn cũng không quá khó coi, thì cô đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
- Không biết hắn có Niết Bàn thành công hay không?
Chân Băng Du thì thào tự nói một câu. Sau đó lấy ra một bộ quần áo rồi mặc vào.
Cô cảm giác dường như là mình đã bị Diệp Mặc ảnh hưởng một ít rồi, cho dù cơ thể cô chỉ coi là một cái 'Túi da', thì cũng là 'Túi da' của chính mình. Bản thân không quá coi trọng việc này là một chuyện, nhưng thế tục thì lại không như vậy, cho nên cô cũng không cần thiết phải biểu hiện như một kẻ lập dị. Chỉ cần trong lòng cô không hề để ý tới là được.
Tu vi của Chân Băng Du so với Diệp Mặc thì cao hơn, hiện tại tu vi luyện thể cũng đã đạt tới Thần Cảnh rồi, cho nên cũng có thể miễn cưỡng so sánh với tu vi luyện thể Thần Cảnh hậu kỳ của Diệp Mặc. Sau khi đi thêm được khoảng một nén nhang nữa, thì cô đã nhìn thấy Diệp Mặc đang bồng bềnh giữa không gian được bao quanh bởi bốn gốc đại thụ.
Bên ngoài thân thể Diệp Mặc giống như là có một tầng sương mờ nhạt, tiên linh khí uốn lượn quanh hắn, hiển nhiên là lúc này hắn còn chưa Niết Bàn thành công.
- Niết Bàn còn có thể ngủ say sao?
Chân Băng Du nghi hoặc lẩm bẩm một câu, sau đó lại tiến tới gần Diệp Mặc hơn vài bước. Chỉ là cô vừa mới tiếp cận Diệp Mặc, thì ngọn lửa kinh khủng ở xung quanh đã biến quần áo của cô trở thành tro bụi trong chớp mắt.
Chân Băng Du nhìn Diệp Mặc đang bồng bềnh trên không kia một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn mình. Lúc này lần đầu tiên trong thâm tâm của cô có một chút cảm giác kỳ quái.
Chân Băng Du cũng nhớ tới lời Diệp Mặc từng nói. Hắn đã từng nói qua rằng đạo tâm của mình và hắn bất đồng, cho nên nếu lúc này mà hắn bất chợt tỉnh lại, thì không chừng là hắn sẽ lại nổi bão mất. Chân Băng Du nghĩ tới lúc trước khi Diệp Mặc mắng cô là đồ ngốc, vẫn còn có chút sợ hãi. Ai biết được nếu lúc này mà hắn đột nhiên tỉnh lại, sẽ làm cái gì đối với cô chứ?
Người này không chỉ trầm mê nữ sắc, hơn nữa còn là một tên điên nữa. Nếu như hắn không phải là người điên, thì sẽ không một mình vượt qua Thiên Vực Hư Không, nếu như không phải người điên, thì hắn sẽ không bao giờ dám đi cướp 'Hỗn độn thanh địch' từ trong tay của một tên Đại Tiên tu vi luyện thể là Tiên niết thể.
- Diệp sư đệ, cậu đã có được 'Hỗn độn thanh địch', lại có truyền thừa tốt như vậy, tôi cảm thấy cậu không nên đem tinh lực đặt trên loại chuyện này.
Diệp Mặc biết hắn và Chân Băng Du căn bản là không hề có nửa phần tiếng nói chung, cho nên cũng lười giải thích mà nói thắng:
- Tôi thích chuyện cái ‘Túi da’, điều này không cần cô quan tâm. Cô cứ tìm nơi để tu luyện luyện thể đi, tôi chuẩn bị Niết Bàn.
Chân Băng Du lắc đầu, không muốn khuyên Diệp Mặc nữa mà đẩy nhanh tốc độ của Thái Vân Chướng lên.
Một tháng sau, Diệp Mặc lại giết thêm tám con Vô Ảnh Kiêu nữa, lúc này hai người mới đi tới một cánh rừng rậm mầu đỏ hồng.
- Đây là nơi nào?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu, ngọc giản trong tay hắn cũng không hề có giới thiệu về tầng hai của Hỗn Độn Tinh Vực vì anh trai của Phong Mạch Thuần cũng chỉ thí luyện ở tầng một của Hỗn Độn Tinh Vực thôi, chứ không hề tiến lên đến tầng hai.
- Nời này chính là Tinh Vực Hỏa Lâm, càng tiến vào sâu thì nhiệt độ càng khủng khiếp. Khu vực trung tâm của Hỏa Lâm thì cho dù là luyện thể tiên nhân cũng không chịu đựng nổi. Hơn nữa ở sâu trong Hỏa Lâm này còn có cả hỏa mang. Hỏa mang là thứ mà chưa nhìn thấy, chưa nghĩ tới, thì đã có thể bị trọng thương rồi. Cậu muốn Niết Bàn, vậy thì không còn nơi nào tốt hơn nơi này nữa rồi.
Chân Băng Du giới thiệu một cách tỉ mỉ.
Diệp Mặc gật đầu. Xem ra tổ đội cùng Chân Băng Du cũng không phải là không tốt, chí ít thì cái nơi tên gọi là Hỏa Lâm này dùng để Niết Bàn khiến hắn rất hài lòng. Niết Bàn có nguồn gốc từ Gia Tộc Phượng Hoàng thời Viễn Cổ, mà tổ tiên của Gia Tộc Phượng Hoàng Niết Bàn lần đầu tiên chính là trong lửa. (Dục hỏa trọng sinh - Bất tử Phượng Hoàng)
Thấy Diệp Mặc có vẻ thỏa mãn, thì Chân Băng Du nói tiếp:
- Nếu như một mình tôi mà muốn tới đây, thì chí ít phải mất tới mấy năm. Vì ở tầng hai Hỗn Độn Tinh Vực này không chỉ không thể phi hành trên không trung, mà dưới mặt đất cũng có nguy hiểm. Nơi này có một loại sát khí gọi là Tuyền Sát Hư Không, nếu có tu sĩ nào tiến vào Tuyền Sát Hư Không, thì sẽ bị cuốn vào một không gian không rõ nào đó, cuối cùng biến mất vô ảnh vô tung. Mà Tuyền Sát Hư Không thì căn bản là không hề có bất cứ một cái quy luật nào, thậm chí còn có thể đột nhiên xuất hiện dưới chân cậu mà cậu không hề hay biết.
Diệp Mặc thở dài:
- Cảm ơn cô, nếu như không có cô dẫn đường, thì tôi căn bản là không thể tìm được đến nơi này. Chúng ta đi vào thôi.
Chân Băng Du từ từ giảm tốc độ của Thái Vân Chướng rồi tiến vào Tinh Vực Hỏa Lâm. Một ngày sau, thì Chân Băng Du thu hồi lại Thái Vân Chướng, sau đó cùng Diệp Mặc hạ xuống trên một mặt đất mầu đỏ.
Nhiệt độ ở đây xác thực là tiên nhân bình thường không thể nào chịu đựng được. Nếu như Chân Băng Du không phải là có tu vi Huyền Tiên và luyện thể Vương Cảnh, thì cô cũng không thể nào chịu đựng được. Hai người đi thêm một đoạn đường nữa, thì Chân Băng Du đã có chút không chịu được nữa rồi. Mồ hôi trên người cô đã toát ra khá nhiều, quần áo toàn bộ đã bị dán lên người, càng hiển lộ ra vóc người lồi lõm tuyệt vời của cô.
Thấy Diệp Mặc nhìn về phía cô, thì cô liền thản nhiên nói:
- Cậu không cần nhìn tôi, cũng không cần dùng những lời lẽ như đã dùng với Thương Uyển. Tôi sẽ không cùng cậu làm cái chuyện kia đâu.
Diệp Mặc cũng thản nhiên đáp lại:
- Cô không phải nói là thân thể của mình cũng chỉ là một cái 'Túi da' thôi sao? Trước đây cô cũng rất hào phóng mà, hiện tại nóng như vậy, sao cô không cởi y phục trên cái 'Túi da' đó ra đi?
- Nhiệt độ ở đây có thể dùng cách cởi đồ ra để giải quyết sao? Huống chi tôi cảm thấy rằng cậu nói cũng đúng. Cho dù là một cái 'Túi da', thì cũng phải bận tâm một chút liêm sỉ thế tục. Cho nên, cậu đừng nghĩ tới việc tôi sẽ khỏa thân trước mặt cậu một lần nữa.
Chân Băng Du lạnh nhạt nói.
- Tôi nói qua lời này lúc nào?
Diệp Mặc sửng sốt hỏi lại. Hắn từ khi nào đã khuyên cô gái này không nên tùy tiện cởi quần áo vậy? Người này có cởi quần áo hay không thì liên quan gì tới hắn?
Chân Băng Du cười lạnh một tiếng, không hề trả lời Diệp Mặc. Cô cho rằng cô đã biết được tâm tư của Diệp Mặc rồi, cho nên mặc dù là không khinh bỉ Diệp Mặc, nhưng cũng cực kỳ thất vọng đối với loại người tu tiên có ý chí kém như thế này. Một tiên nhân luôn ham muốn nhục dục, vậy nếu như thực tế hắn không có những tao ngộ kia, thì hắn phải làm sao? Hồn phi phách tán mà thôi.
Thời gian hai nén hương lại trôi qua, lúc này Chân Băng Du ngừng lại rồi nói:
- Tôi ở chỗ này luyện thể, cậu có thể đi tiếp.
Diệp Mặc đoán rằng với tu vi luyện thể Vương Cảnh của Chân Băng Du thì cô cũng chỉ có thể tới được nơi này mà thôi, cho nên hắn liền gật đầu đồng ý, tiếp tục tiến sâu vào trong Hỏa Lâm.
Lại qua thời gian một nén nhang nữa, lúc này Diệp Mặc đã đứng ở bên một mảnh đất trống do bốn gốc cây đại thụ tạo thành. Bốn cây đại thụ này giống như là được xếp đặt để bao quanh mảnh đất trống này vậy. Mà ngọn lửa cực nóng cũng tung hoành trong mảnh đất trống này, Bình thường còn có vài đạo hỏa mang nhìn không thấy được gào thét đi qua mang theo từng đợt âm thanh hư không bị xé rách.
Sau khi Diệp Mặc dừng lại, thì ngọn lửa cực nóng đã đem quần áo trên người Diệp Mặc biến thành tro bụi hết, ngay cả hộ giáp cũng không còn.
Diệp Mặc biết rằng nơi này đã là cực hạn của hắn rồi, cũng chính là nơi thích hợp để hắn Niết Bàn.
Hỏa mang kinh khủng mà hắn nhìn không thấy đã nhanh chóng bao vây lấy hắn, cho dù là lông tóc của hắn lúc này cũng đã bị hóa thành tro bụi hết.
Hỏa diễm trong Hỏa Lâm này liên tục thiêu dốt thân thể của Diệp Mặc tạo ra từng đợt âm thanh ‘Xuy xuy’. So với âm thanh của đao gió thì còn chói tai hơn nhiều.
Diệp Mặc cũng hồn nhiên không thèm để ý, chỉ chuyên tâm vận chuyển công pháp luyện thể không ngừng dùng máu thịt để thử Niết Bàn.
Cùng với việc Diệp Mặc liên tục vận chuyển công pháp luyện thể, thì cũng càng lúc càng có nhiểu ngọn lửa kéo tới hơn, mà ngay cả hỏa mang vốn thưa thớt cũng trở nên dầy đặc hơn.
Cho dù là ở trong Tinh Vực Hỏa Lâm này không nhìn thấy được ngọn lửa, nhưng trải qua vô số năm lắng đọng thì chúng nó cũng đã tự mình có chút linh trí, hoặc có thể nói là phản ứng tự nhiên. Huống chi Diệp Mặc lại ở chỗ này để Niết Bàn, cho nên cần phải tụ kết linh khí, mà linh khí càng tụ kết quanh Diệp Mặc, thì hỏa mang lại càng có cơ hội bùng lên nhiều hơn.
Vô số hỏa mang đánh vào trên người của Diệp Mặc khiến cho sức phòng ngự của tu vi luyện thể Thần Cảnh Diệp Mặc bắt đầu bị tán loạn. Từng đạo máu tươi phun ra ngoài nhưng rất nhanh chóng lại biến thành một mảnh hư vô.
Diệp Mặc vẫn liên tục vận chuyển công pháp luyện thể, khống chế thân thể của mình để rèn luyện từ máu thịt tới gân cốt.
Khi mà chính Diệp Mặc cũng cảm thấy được thân thể của mình không thể chịu nổi sự tàn phá kinh khủng này nữa, thì hắn liền không chút do dự nào mà ngắt lấy một nhánh cây lớn của 'Hỗn độn thanh địch' sau đó đem toàn bộ phần còn lại mà bỏ vào miệng rồi từng chút từng chút một mà vận chuyển đưa nó dung nhập vào trong máu thịt của mình.
Vốn máu thịt đã khô cạn nhưng sau khi được 'Hỗn độn thanh địch' tiếp sức lại một lần nữa xuất hiện sinh cơ vô hạn, máu huyết lại lần nữa sống lại, lại tiếp tục rèn luyện.
Đến cuối cùng, chính là Nguyên Thần và máu thịt của Diệp Mặc lại lần nữa dung hợp lại với nhau giống như là lại một lần nữa hình thành một sinh mệnh mới vậy. Thậm chí ngay cả tóc cũng đang dần mọc trở lại nhưng lại không hề bị thiêu hủy đi khi vẫn còn ở trong Hỏa Lâm này.
Lúc này thì Diệp Mặc đã hoàn toàn tiến nhập vào trong giai đoạn ngủ say, thậm chí toàn thân đều trở nên nhẹ nhõm phiêu phù, bồng bềnh trong mảnh không gian bốn gốc đại thụ này. Diệp Mặc không biết rằng sau khi Niết Bàn còn cần phải ngủ say một giấc như vậy, vì nếu như hắn biết, thì dù có phải liều mạng hắn cũng sẽ cố mà bố trí ra một cái trận pháp phòng ngự.
Đến lúc này thì công pháp luyện thể cũng không còn cần Diệp Mặc phải vận chuyển nó nữa, mà nó đã có thể tự động dọc theo huyết mạch mới được trọng sinh mà lưu chuyển tiên nguyên lực từ gân cốt tới kinh mạch, từ kinh mạch tới máu thịt. Cứ liên tục mà lập lại những chu thiên như vậy.
Một loại khí tức cường đại mà mắt thường nhìn không ra đã dần dần lan tràn trong thân thể của Diệp Mặc, sau đó chậm rãi bao phủ lấy toàn thân hắn. Đến cuối cùng bên ngoài thân thể của Diệp Mặc đã tạo thành từng đạo sương mù mờ nhạt, còn hỏa diễm kinh khủng của Hỏa Lâm thì vẫn không ngừng lao tới. Nhưng cái màn sương kia vẫn không hề bị tiêu tan, vẫn luôn dập dờn quanh thân Diệp Mặc.
Một tháng, hai tháng, rồi nửa năm đã trôi qua...
Diệp Mặc lúc này vẫn chưa hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, chỉ là màn sương quanh thân thể đã càng lúc càng loãng hơn.
...
Chân Băng Du đi lại vài bước. Nửa năm qua tu vi luyện thể của cô cũng đã thăng cấp tới Thần Cảnh rồi. Vốn là cô nghĩ rằng mình sẽ phải mất khoảng mười năm thể đạt tới cấp độ Thần Cảnh này, sau đó lại tốn thêm vài chục năm nữa để thăng lên tới Thần Cảnh viên mãn. Sau đó thì mới tới chỗ này để mà Niết Bàn. Nhưng cô không ngờ chính là mới chỉ mất thời gian có nửa năm, thì cô đã thăng cấp tới Thần Cảnh rồi. Công pháp luyện thể của Diệp Mặc quả thực là quá mức nghịch thiên mà.
Cô khẳng định là cho dù tại Tiên Giới này, thậm chí là ở Mười một Thượng Thiên Vực cũng không có ai có được loại công pháp luyện thể nghịch thiên như của Diệp Mặc cả.
Nhìn da thịt càng ngày càng trơn mịn nõn nà của mình, nhưng Chân Băng Du cũng không hề để ý tới. Cô lưu ý chính là bản thân đã thăng cấp tới tu vi luyện thể Thần Cảnh rồi. Bởi vì chỉ cần có thể luyện thể tới cấp độ Thần Cảnh, thì cho dù là da thịt của cô có trở nên sần sùi như vỏ cây thì cô cũng nguyện ý.
Nhưng cô hiểu rõ rằng, tu luyện luyện thể tới cực hạn, thì thân thể sẽ chỉ càng ngày càng đẹp hơn mà thôi, chứ không thể tệ đi được.
Tuy rằng cơ thể này ở trong mắt cô chỉ là một cái 'Túi da', cho dù có một ngày cái 'Túi da' này của cô tiêu tán đi, chỉ còn lại Nguyên Thần, thì cô cũng không hề khẩn trương chút nào. Nhưng nếu như có thể giúp cho tu vi luyện thể thăng cấp, lại vẫn có thể khiến cho cái 'Túi da' này thoạt nhìn cũng không quá khó coi, thì cô đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt.
- Không biết hắn có Niết Bàn thành công hay không?
Chân Băng Du thì thào tự nói một câu. Sau đó lấy ra một bộ quần áo rồi mặc vào.
Cô cảm giác dường như là mình đã bị Diệp Mặc ảnh hưởng một ít rồi, cho dù cơ thể cô chỉ coi là một cái 'Túi da', thì cũng là 'Túi da' của chính mình. Bản thân không quá coi trọng việc này là một chuyện, nhưng thế tục thì lại không như vậy, cho nên cô cũng không cần thiết phải biểu hiện như một kẻ lập dị. Chỉ cần trong lòng cô không hề để ý tới là được.
Tu vi của Chân Băng Du so với Diệp Mặc thì cao hơn, hiện tại tu vi luyện thể cũng đã đạt tới Thần Cảnh rồi, cho nên cũng có thể miễn cưỡng so sánh với tu vi luyện thể Thần Cảnh hậu kỳ của Diệp Mặc. Sau khi đi thêm được khoảng một nén nhang nữa, thì cô đã nhìn thấy Diệp Mặc đang bồng bềnh giữa không gian được bao quanh bởi bốn gốc đại thụ.
Bên ngoài thân thể Diệp Mặc giống như là có một tầng sương mờ nhạt, tiên linh khí uốn lượn quanh hắn, hiển nhiên là lúc này hắn còn chưa Niết Bàn thành công.
- Niết Bàn còn có thể ngủ say sao?
Chân Băng Du nghi hoặc lẩm bẩm một câu, sau đó lại tiến tới gần Diệp Mặc hơn vài bước. Chỉ là cô vừa mới tiếp cận Diệp Mặc, thì ngọn lửa kinh khủng ở xung quanh đã biến quần áo của cô trở thành tro bụi trong chớp mắt.
Chân Băng Du nhìn Diệp Mặc đang bồng bềnh trên không kia một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn mình. Lúc này lần đầu tiên trong thâm tâm của cô có một chút cảm giác kỳ quái.
Chân Băng Du cũng nhớ tới lời Diệp Mặc từng nói. Hắn đã từng nói qua rằng đạo tâm của mình và hắn bất đồng, cho nên nếu lúc này mà hắn bất chợt tỉnh lại, thì không chừng là hắn sẽ lại nổi bão mất. Chân Băng Du nghĩ tới lúc trước khi Diệp Mặc mắng cô là đồ ngốc, vẫn còn có chút sợ hãi. Ai biết được nếu lúc này mà hắn đột nhiên tỉnh lại, sẽ làm cái gì đối với cô chứ?
Người này không chỉ trầm mê nữ sắc, hơn nữa còn là một tên điên nữa. Nếu như hắn không phải là người điên, thì sẽ không một mình vượt qua Thiên Vực Hư Không, nếu như không phải người điên, thì hắn sẽ không bao giờ dám đi cướp 'Hỗn độn thanh địch' từ trong tay của một tên Đại Tiên tu vi luyện thể là Tiên niết thể.