Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1539: Chỉ có thể ngồi khoang góc
Thấy Diệp Mặc nói vậy Duẫn Ưng có chút sửng sốt, nhưng lập tức lại cười nói:
- Diệp đan sư, anh chắc chắn là bị tên béo kia của Tiên trạm lừa rồi. Tiên thuyền ở đây không đến thẳng rừng rậm Hắc Lô, chỉ có thể đến Loan Giác Tiên trấn, đến Loan Giác Tiên trấn rồi, chúng ta có thể ngồi Tiên thuyền khác để đến rừng rậm Hắc Lô.
- Nhưng cho dù như vậy, giá tiên tinh chắc hẳn cũng không quá ít?
Diệp Mặc vẫn còn có chút nghi ngờ, hắn không tin tu sĩ như Duẫn Ưng lại có thể lấy ra trên chục nghìn tiên tinh thượng phẩm để ngồi Tiên thuyền.
Duẫn Ưng chậm rãi nói:
- Thực ra cái giá mà tên béo đó nói là giá của khoang cuối…
Diệp Mặc giật mình, khoang cuối giá đã cao như vậy rồi, vậy thì khoang giữa và cả khoang đầu nữa giá cả chẳng phải còn cao hơn nữa sao?
Duẫn Ưng nói tiếp:
- Trên Tiên thuyền còn có một số khoang phân đoạn nữa, những khoang này không thể nào quan sát được cảnh vật bên ngoài, cũng không có tiên linh khí, là nơi một số tông sư luyện khí khi luyện chế Tiên thuyền, còn dư thừa lại nên bố trí một số trận kỳ và khoang dự bị. Những nơi như này cũng để một số nguyên liệu công cộng hoặc vật phẩm trong Tiên thuyền cần dùng đến, giá cũng rất rẻ, nhưng người có quan hệ mới có thể thuê được, tôi chính là ngồi khoang này, cũng gọi là khoang góc.
- Tôi cũng ngồi khoang góc mà đến.
Nữ tu đen gầy kia cũng gật gật đầu, chứng tỏ những gì Duẫn Ưng nói là sự thật.
- Vậy thì cần bao nhiêu tiên tinh?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Duẫn Ưng lập tức trả lời:
- Cần năm trăm đến một nghìn tiên tinh thượng phẩm, nhưng những tiên tinh này không phải là dùng để mua vé, chỉ cần lén đưa cho người của Tiên trạm là được, vì vị trí của khoang góc không cho phép mua bán. Nhưng trên thực tế vẫn đang cho thuê, chỉ có điều mọi người không nói mà thôi.
Diệp Mặc khẽ gật đầu, xem ra chuyện lén lén lút lút này ở bất kỳ nơi nào cũng có, chỉ cần có người, thì sẽ tồn tại mối quan hệ lợi ích này.
Thấy Diệp Mặc gật đầu, Duẫn Ưng bổ sung một câu:
- Nhưng nếu như trên Tiên thuyền có yến tiệc hoặc hội đấu giá lớn, có hội giao lưu vật phẩm, người của khoang dự bị cần thuyền viên không chuyên đến giúp đỡ, giúp đỡ này cũng là miễn phí.
Diệp Mặc trầm xuống, cái giá này cũng không cao, nhưng hắn bây giờ đến năm trăm tiên tinh thượng phẩm cũng không có, còn số đan dược đó hắn cũng không muốn bán đi, đan dược này hắn cần phải giữ lại để mình tu luyện.
Mặc dù hắn cũng có mấy món pháp bảo tiên khí, nhưng đáng tiếc là những pháp bảo tiên khí này hắn cũng không dám bán ra. Tiên khí lục diễm thương mà hắn cướp được trong Ma Ngục cấm địa kia Diệp Mặc chắc chắn cũng không dám bán ra ngoài, mấy món pháp bảo mà Diệp Mặc cướp được trên người ba người Nghiêm Chước hắn cũng không dám bán ra. Nếu không cho dù Phi xa kia bán đi cũng không chỉ có một nghìn tiên tinh thượng phẩm.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói gì, Duẫn Ưng trong lòng cũng có chút sốt ruột. Diệp Mặc nếu như đến rừng rậm Hắc Lô, đối với bọn họ mà nói cũng có ích rất thiết thực, nếu Diệp Mặc rời khỏi nơi này rồi, sau này gã luyện đan lại phải đến tìm tên Phùng đan sư kia, quả thực rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, gã lại nói thêm một câu:
- Diệp đan sư, rừng rậm Hắc Lô gần Tân Quỳnh Tiên thành, còn Tân Quỳnh Tiên thành thì lại gần với Hà Đồng thiên vực. Nếu như ngày nào đó Diệp đan sư muốn rời khỏi Văn Cử thiên vực đến Hà Đồng thiên vực, thì lộ trình cũng không xa lắm. Tôi nghe nói Tiên đan sư của Hà Đồng thiên vực còn ít hơn của Văn Cử thiên vực.
Vốn dĩ Diệp Mặc cũng có chút do dự đến rừng rậm Hắc Lô, nhưng thấy Duẫn Ưng nói rừng rậm Hắc Lô gần Hà Đồng thiên vực, hắn lập tức quyết định đến rừng rậm Hắc Lô trước. Hắn đang định rời khỏi Văn Cử Thiên, bây giờ đến gần biên giới của Văn Cử Thiên, hắn rõ rãng cũng sẽ không từ chối.
- Được, nếu như vậy, tôi sẽ đến rừng rậm Hắc Lô, nhưng tiên tinh của tôi bây giờ còn chưa đủ, tôi dùng đan dược gán nợ vậy.
Diệp Mặc lập tức đứng dậy nói.
Thấy Diệp Mặc nói đến rừng rậm Hắc Lô, Duẫn Ưng và nữ tu đen gầy kia liền vui mừng hớn hở.
- Diệp đan sư, đối với tu sĩ tu vi Hư Tiên như chúng tôi mà nói, lấy ra năm trăm đến một nghìn tiên tinh thượng phẩm cũng là chuyện không dễ dàng gì. Tôi vì giúp đỡ mọi người đến luyện đan, cho nên vé thuyền của tôi cũng là do mọi người góp lại và cả nữ tu đen gầy kia nữa đã ngồi trên Tiên thuyền đến Loan Giác Tiên trấn rồi. Chỉ có điều ba người đều ngồi trong khoang góc, cũng là nơi cũng không tính là khoang cuối. Những thứ này Diệp Mặc cũng không chú ý lắm, Tiên thuyền này cũng chỉ bay trong hai mươi ngày mà thôi, trong khoang góc ngoài việc không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài ra, thì cũng chẳng có gì là khác biệt.
Sau khi ba người thân quen rồi, Diệp Mặc cũng biết nữ tu đen gầy kia tên Đồng Xu, cũng kiếm ăn gần rừng rậm Hắc Lô. Chỉ có điều cô và chị dâu của cô là một tiểu đội, vì tu vi của hai người đều chỉ là Hư Tiên trung kỳ, tài nguyên lấy được cũng không nhiều lắm, cho dù là năm phần nguyên liệu Chính Hư đan này, cũng là tích cóp lâu lắm mới có được, may mà cô còn giúp người khác mang một số nguyên liệu luyện đan đi luyện chế đan dược, lộ phí cũng không phải một mình phải bỏ ra, cũng giống như Duẫn Ưng, mọi người cùng gom góp lại.
Sau khi nói chuyện với nhau, Diệp Mặc lại cảm thấy Duẫn Ưng và Đồng Xu cũng là người không tệ, lại miễn phí giúp bọn họ luyện chế tất cả những tiên đan nhất phẩm còn lại. Tiên linh thảo còn lại trên người hai người, vì sự giúp đỡ của Diệp Mặc, cũng không còn sót lại chút nào. May mà hai người cũng không có Tiên linh thảo cấp hai nào, Diệp Mặc cũng không cần lo âu vì luyện chế Tiên đan nhị phẩm.
Với tính cách dễ chịu của Diệp Mặc, hai người Duẫn Ưng và Đồng Xu lại càng cảm kích không thôi. Dường như những gì mà Diệp Mặc muốn hỏi, hai người đều có thể nói ra toàn bộ. Còn Diệp Mặc chủ yếu là muốn hiểu một chút về rừng rậm Hắc Lô, hắn đoán chừng mình sẽ ở lại rừng rậm Hắc Lô một thời gian dài.
Rừng rậm Hắc Lô chẳng những có tu sĩ của Văn Cử Thiên, rất nhiều tu sĩ của Hà Đồng thiên vực cũng đến nơi này tìm nguyên liệu tu luyện. Vì diện tích của rừng rậm Hắc Lô vô cùng rộng lớn, trong đó có các loại Tiên linh thảo, cho dù có người tìm được Tiên linh thảo cấp chín trong này, là cũng có khả năng.
Nhưng sự nguy hiểm của rừng rậm Hắc Lô cũng là một nơi nổi tiếng ở Văn Cử Thiên vực và Hà Đồng Thiên vực, tu sĩ cấp thấp bình thường cũng sẽ không vào sâu trong rừng rậm, chỉ có thể tìm những Tiên linh thảo cấp thấp bên ngoài. Còn bên trong rừng rậm ngoại trừ thế lực Tiên yêu thú hùng mạnh ra, còn có các loại sát trận tự nhiên.
Ngoài những thứ đó ra, trong rừng rậm Hắc Lô giữa các tiểu đội cũng sẽ phát sinh xung đột. Một khi phát hiện ra thứ gì tốt, hai tiểu đội sẽ lập tức đánh đập tàn nhẫn lẫn nhau, giết người cướp của trong rừng rậm Hắc Lô quả thực đơn giản bình thường như hít thở không khí vậy. Thực lực tiểu đội của Duẫn Ưng mạnh hơn một chút, có thể tiến vào sâu hơn, còn tiểu đội của Đồng Xu và chị dâu của cô lại yếu hơn chút, cho nên bình thường đều tìm kiếm bên ngoài men rừng rậm Hắc Lô.
Vốn dĩ Diệp Mặc cho rằng mặc dù Tu Chân giới có nhiều yêu thú không thể hóa hình được, nhưng một khi đến Tiên giới rồi, tất cả yêu thú đều sẽ hóa hình biến thành yêu tu. Nhưng từ miệng của Duẫn Ưng, Diệp Mặc mới biết được có vô số Tiên yêu thú cả đời cũng không hóa hình được, những Tiên yêu thú này càng về sau càng cường hãn. Cho dù là yêu thú cùng cấp, cũng chưa chắc là đối thủ của bọn chúng.
Ba người Diệp Mặc ở trong khoang góc, không có sự cho phép thì không được lên trên Tiên thuyền. Diệp Mặc cũng không định lên trên, bế quan mấy chục năm cũng có thể qua được, bây giờ chỉ là hai mươi ngày thì đã là cái gì?
Duẫn Ưng cùng Đồng Xu vốn dĩ chỉ đối đãi với Diệp Mặc như một Tiên đan sư, tôn kính Diệp Mặc chính là vì Diệp Mặc biết luyện đan, đối với tu vi của Diệp Mặc cũng không để ý lắm. Nhưng ba người cùng thảo luận về công pháp tu luyện, hai người Duẫn Ưng và Đồng Xu kinh ngạc phát hiện ra, sự hiểu biết của Diệp Mặc về công pháp tu luyện còn thâm hậu hơn hai người họ nhiều.
Bất luận hai người có bất kỳ thứ gì không hiểu, đối với Diệp Mặc, cũng đều có thể dễ dàng được giải quyết. Ba người càng thảo luận đến cuối, Duẫn Ưng và Đồng Xu lại càng khâm phục Diệp Mặc. Thảo luận cùng Diệp Mặc đã gợi ý cho họ rất nhiều, thậm chí bình cảnh ngăn cản tu vi của bọn họ cũng có chút hé mở rồi.
Hai người cũng không hiểu tại sao tu vi của Diệp Mặc thấp như vậy, mà sự hiểu biết về tu luyện của hắn lại thâm sâu như vậy? Đồng thời hai người cũng biết rõ, Diệp Mặc hiểu sâu biết rộng về công pháp tu luyện như vậy, hắn muốn đạt đến thành tựu cao hơn, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mười ngày thoáng cái trôi qua, hôm nay, Đồng Xu và Duẫn Ưng đang thỉnh giáo Diệp Mặc về vấn đề tu luyện. Duẫn Ưng bỗng nhiên nhận được tin, ngay lập tức gã đứng dậy nói:
- Diệp đan sư, trên Tiên thuyền có tổ chức một hội giao lưu, ba người chúng ta cần phải đi giúp đỡ.
Nói xong gã sợ Diệp Mặc không hiểu lắm, lại bổ sung thêm một câu:
- Kiểu hội giao lưu này, tôi thường xuyên phải giúp đỡ. Bình thường trên Tiên thuyền khi không đủ người, thì sẽ yêu cầu những tu sĩ trong khoang góc như chúng ra ra ngoài giúp đỡ, còn là vì trao đổi chuyển vật phẩm giữa các tu sĩ. Không có chuyện gì đặc biệt, hơn nữa làm xong rồi thì phía Tiên thuyền sẽ có chút ban thưởng cho chúng ta.
Đồng Xu chần chừ một chút rồi nói:
- Duẫn đại ca, hay là hai người chúng ta đi trước, thân phận của Diệp đan sư tiền bối không giống…
Diệp Mặc cũng không đợi Duẫn Ưng nói, đứng dậy cười cười nói:
- Cái này có gì đâu, tôi đúng lúc cũng muốn đi gặp mặt một số cao nhân đổi bảo vật một chút, chỉ là va chạm xã hội mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không có thân phận gì mà.
Đối với việc này Diệp Mặc thực sự cũng không để ý, giúp đỡ chuyển linh quả và vật phẩm một chút, cũng có gì đâu? Hắn từ miệng của Duẫn Ưng biết được, Tiên nhân trên Tiên thuyền phần lớn là Kim Tiên, còn có một số Huyền Tiên nữa, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài Đại Ất Tiên cũng là chuyện bình thường.
…
Ba người sau khi đến boong thuyền, Diệp Mặc mới phát hiện ra Tiên thuyền này còn là một tiên khí phi hành trung phẩm cực lớn, trên boong thuyền có rất nhiều tu sĩ đang nói chuyện phiếm, rõ ràng những tu sĩ này đều bỏ ra tiên tinh, có được chỗ ngồi cao cấp.
Diệp Mặc cũng không thèm để ý, hắn tin rằng, với sự hiểu biết của mình về luyện khí, chỉ cần có nguyên liệu cấp cho hắn, thăng cấp đại sư tiên khí cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đến lúc đó tự hắn luyện chế một Tiên khí phi hành cao cấp, cũng không cần phải ngồi pháp bảo phi hành như này nữa.
- Duẫn Ưng, ba người các anh đi theo tôi.
Ba người Diệp Mặc vừa mới lên đến nơi, một tu sĩ Hư Tiên trung kỳ liền vẫy vẫy tay với Duẫn Ưng.
- Diệp đan sư, anh chắc chắn là bị tên béo kia của Tiên trạm lừa rồi. Tiên thuyền ở đây không đến thẳng rừng rậm Hắc Lô, chỉ có thể đến Loan Giác Tiên trấn, đến Loan Giác Tiên trấn rồi, chúng ta có thể ngồi Tiên thuyền khác để đến rừng rậm Hắc Lô.
- Nhưng cho dù như vậy, giá tiên tinh chắc hẳn cũng không quá ít?
Diệp Mặc vẫn còn có chút nghi ngờ, hắn không tin tu sĩ như Duẫn Ưng lại có thể lấy ra trên chục nghìn tiên tinh thượng phẩm để ngồi Tiên thuyền.
Duẫn Ưng chậm rãi nói:
- Thực ra cái giá mà tên béo đó nói là giá của khoang cuối…
Diệp Mặc giật mình, khoang cuối giá đã cao như vậy rồi, vậy thì khoang giữa và cả khoang đầu nữa giá cả chẳng phải còn cao hơn nữa sao?
Duẫn Ưng nói tiếp:
- Trên Tiên thuyền còn có một số khoang phân đoạn nữa, những khoang này không thể nào quan sát được cảnh vật bên ngoài, cũng không có tiên linh khí, là nơi một số tông sư luyện khí khi luyện chế Tiên thuyền, còn dư thừa lại nên bố trí một số trận kỳ và khoang dự bị. Những nơi như này cũng để một số nguyên liệu công cộng hoặc vật phẩm trong Tiên thuyền cần dùng đến, giá cũng rất rẻ, nhưng người có quan hệ mới có thể thuê được, tôi chính là ngồi khoang này, cũng gọi là khoang góc.
- Tôi cũng ngồi khoang góc mà đến.
Nữ tu đen gầy kia cũng gật gật đầu, chứng tỏ những gì Duẫn Ưng nói là sự thật.
- Vậy thì cần bao nhiêu tiên tinh?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Duẫn Ưng lập tức trả lời:
- Cần năm trăm đến một nghìn tiên tinh thượng phẩm, nhưng những tiên tinh này không phải là dùng để mua vé, chỉ cần lén đưa cho người của Tiên trạm là được, vì vị trí của khoang góc không cho phép mua bán. Nhưng trên thực tế vẫn đang cho thuê, chỉ có điều mọi người không nói mà thôi.
Diệp Mặc khẽ gật đầu, xem ra chuyện lén lén lút lút này ở bất kỳ nơi nào cũng có, chỉ cần có người, thì sẽ tồn tại mối quan hệ lợi ích này.
Thấy Diệp Mặc gật đầu, Duẫn Ưng bổ sung một câu:
- Nhưng nếu như trên Tiên thuyền có yến tiệc hoặc hội đấu giá lớn, có hội giao lưu vật phẩm, người của khoang dự bị cần thuyền viên không chuyên đến giúp đỡ, giúp đỡ này cũng là miễn phí.
Diệp Mặc trầm xuống, cái giá này cũng không cao, nhưng hắn bây giờ đến năm trăm tiên tinh thượng phẩm cũng không có, còn số đan dược đó hắn cũng không muốn bán đi, đan dược này hắn cần phải giữ lại để mình tu luyện.
Mặc dù hắn cũng có mấy món pháp bảo tiên khí, nhưng đáng tiếc là những pháp bảo tiên khí này hắn cũng không dám bán ra. Tiên khí lục diễm thương mà hắn cướp được trong Ma Ngục cấm địa kia Diệp Mặc chắc chắn cũng không dám bán ra ngoài, mấy món pháp bảo mà Diệp Mặc cướp được trên người ba người Nghiêm Chước hắn cũng không dám bán ra. Nếu không cho dù Phi xa kia bán đi cũng không chỉ có một nghìn tiên tinh thượng phẩm.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói gì, Duẫn Ưng trong lòng cũng có chút sốt ruột. Diệp Mặc nếu như đến rừng rậm Hắc Lô, đối với bọn họ mà nói cũng có ích rất thiết thực, nếu Diệp Mặc rời khỏi nơi này rồi, sau này gã luyện đan lại phải đến tìm tên Phùng đan sư kia, quả thực rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, gã lại nói thêm một câu:
- Diệp đan sư, rừng rậm Hắc Lô gần Tân Quỳnh Tiên thành, còn Tân Quỳnh Tiên thành thì lại gần với Hà Đồng thiên vực. Nếu như ngày nào đó Diệp đan sư muốn rời khỏi Văn Cử thiên vực đến Hà Đồng thiên vực, thì lộ trình cũng không xa lắm. Tôi nghe nói Tiên đan sư của Hà Đồng thiên vực còn ít hơn của Văn Cử thiên vực.
Vốn dĩ Diệp Mặc cũng có chút do dự đến rừng rậm Hắc Lô, nhưng thấy Duẫn Ưng nói rừng rậm Hắc Lô gần Hà Đồng thiên vực, hắn lập tức quyết định đến rừng rậm Hắc Lô trước. Hắn đang định rời khỏi Văn Cử Thiên, bây giờ đến gần biên giới của Văn Cử Thiên, hắn rõ rãng cũng sẽ không từ chối.
- Được, nếu như vậy, tôi sẽ đến rừng rậm Hắc Lô, nhưng tiên tinh của tôi bây giờ còn chưa đủ, tôi dùng đan dược gán nợ vậy.
Diệp Mặc lập tức đứng dậy nói.
Thấy Diệp Mặc nói đến rừng rậm Hắc Lô, Duẫn Ưng và nữ tu đen gầy kia liền vui mừng hớn hở.
- Diệp đan sư, đối với tu sĩ tu vi Hư Tiên như chúng tôi mà nói, lấy ra năm trăm đến một nghìn tiên tinh thượng phẩm cũng là chuyện không dễ dàng gì. Tôi vì giúp đỡ mọi người đến luyện đan, cho nên vé thuyền của tôi cũng là do mọi người góp lại và cả nữ tu đen gầy kia nữa đã ngồi trên Tiên thuyền đến Loan Giác Tiên trấn rồi. Chỉ có điều ba người đều ngồi trong khoang góc, cũng là nơi cũng không tính là khoang cuối. Những thứ này Diệp Mặc cũng không chú ý lắm, Tiên thuyền này cũng chỉ bay trong hai mươi ngày mà thôi, trong khoang góc ngoài việc không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài ra, thì cũng chẳng có gì là khác biệt.
Sau khi ba người thân quen rồi, Diệp Mặc cũng biết nữ tu đen gầy kia tên Đồng Xu, cũng kiếm ăn gần rừng rậm Hắc Lô. Chỉ có điều cô và chị dâu của cô là một tiểu đội, vì tu vi của hai người đều chỉ là Hư Tiên trung kỳ, tài nguyên lấy được cũng không nhiều lắm, cho dù là năm phần nguyên liệu Chính Hư đan này, cũng là tích cóp lâu lắm mới có được, may mà cô còn giúp người khác mang một số nguyên liệu luyện đan đi luyện chế đan dược, lộ phí cũng không phải một mình phải bỏ ra, cũng giống như Duẫn Ưng, mọi người cùng gom góp lại.
Sau khi nói chuyện với nhau, Diệp Mặc lại cảm thấy Duẫn Ưng và Đồng Xu cũng là người không tệ, lại miễn phí giúp bọn họ luyện chế tất cả những tiên đan nhất phẩm còn lại. Tiên linh thảo còn lại trên người hai người, vì sự giúp đỡ của Diệp Mặc, cũng không còn sót lại chút nào. May mà hai người cũng không có Tiên linh thảo cấp hai nào, Diệp Mặc cũng không cần lo âu vì luyện chế Tiên đan nhị phẩm.
Với tính cách dễ chịu của Diệp Mặc, hai người Duẫn Ưng và Đồng Xu lại càng cảm kích không thôi. Dường như những gì mà Diệp Mặc muốn hỏi, hai người đều có thể nói ra toàn bộ. Còn Diệp Mặc chủ yếu là muốn hiểu một chút về rừng rậm Hắc Lô, hắn đoán chừng mình sẽ ở lại rừng rậm Hắc Lô một thời gian dài.
Rừng rậm Hắc Lô chẳng những có tu sĩ của Văn Cử Thiên, rất nhiều tu sĩ của Hà Đồng thiên vực cũng đến nơi này tìm nguyên liệu tu luyện. Vì diện tích của rừng rậm Hắc Lô vô cùng rộng lớn, trong đó có các loại Tiên linh thảo, cho dù có người tìm được Tiên linh thảo cấp chín trong này, là cũng có khả năng.
Nhưng sự nguy hiểm của rừng rậm Hắc Lô cũng là một nơi nổi tiếng ở Văn Cử Thiên vực và Hà Đồng Thiên vực, tu sĩ cấp thấp bình thường cũng sẽ không vào sâu trong rừng rậm, chỉ có thể tìm những Tiên linh thảo cấp thấp bên ngoài. Còn bên trong rừng rậm ngoại trừ thế lực Tiên yêu thú hùng mạnh ra, còn có các loại sát trận tự nhiên.
Ngoài những thứ đó ra, trong rừng rậm Hắc Lô giữa các tiểu đội cũng sẽ phát sinh xung đột. Một khi phát hiện ra thứ gì tốt, hai tiểu đội sẽ lập tức đánh đập tàn nhẫn lẫn nhau, giết người cướp của trong rừng rậm Hắc Lô quả thực đơn giản bình thường như hít thở không khí vậy. Thực lực tiểu đội của Duẫn Ưng mạnh hơn một chút, có thể tiến vào sâu hơn, còn tiểu đội của Đồng Xu và chị dâu của cô lại yếu hơn chút, cho nên bình thường đều tìm kiếm bên ngoài men rừng rậm Hắc Lô.
Vốn dĩ Diệp Mặc cho rằng mặc dù Tu Chân giới có nhiều yêu thú không thể hóa hình được, nhưng một khi đến Tiên giới rồi, tất cả yêu thú đều sẽ hóa hình biến thành yêu tu. Nhưng từ miệng của Duẫn Ưng, Diệp Mặc mới biết được có vô số Tiên yêu thú cả đời cũng không hóa hình được, những Tiên yêu thú này càng về sau càng cường hãn. Cho dù là yêu thú cùng cấp, cũng chưa chắc là đối thủ của bọn chúng.
Ba người Diệp Mặc ở trong khoang góc, không có sự cho phép thì không được lên trên Tiên thuyền. Diệp Mặc cũng không định lên trên, bế quan mấy chục năm cũng có thể qua được, bây giờ chỉ là hai mươi ngày thì đã là cái gì?
Duẫn Ưng cùng Đồng Xu vốn dĩ chỉ đối đãi với Diệp Mặc như một Tiên đan sư, tôn kính Diệp Mặc chính là vì Diệp Mặc biết luyện đan, đối với tu vi của Diệp Mặc cũng không để ý lắm. Nhưng ba người cùng thảo luận về công pháp tu luyện, hai người Duẫn Ưng và Đồng Xu kinh ngạc phát hiện ra, sự hiểu biết của Diệp Mặc về công pháp tu luyện còn thâm hậu hơn hai người họ nhiều.
Bất luận hai người có bất kỳ thứ gì không hiểu, đối với Diệp Mặc, cũng đều có thể dễ dàng được giải quyết. Ba người càng thảo luận đến cuối, Duẫn Ưng và Đồng Xu lại càng khâm phục Diệp Mặc. Thảo luận cùng Diệp Mặc đã gợi ý cho họ rất nhiều, thậm chí bình cảnh ngăn cản tu vi của bọn họ cũng có chút hé mở rồi.
Hai người cũng không hiểu tại sao tu vi của Diệp Mặc thấp như vậy, mà sự hiểu biết về tu luyện của hắn lại thâm sâu như vậy? Đồng thời hai người cũng biết rõ, Diệp Mặc hiểu sâu biết rộng về công pháp tu luyện như vậy, hắn muốn đạt đến thành tựu cao hơn, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mười ngày thoáng cái trôi qua, hôm nay, Đồng Xu và Duẫn Ưng đang thỉnh giáo Diệp Mặc về vấn đề tu luyện. Duẫn Ưng bỗng nhiên nhận được tin, ngay lập tức gã đứng dậy nói:
- Diệp đan sư, trên Tiên thuyền có tổ chức một hội giao lưu, ba người chúng ta cần phải đi giúp đỡ.
Nói xong gã sợ Diệp Mặc không hiểu lắm, lại bổ sung thêm một câu:
- Kiểu hội giao lưu này, tôi thường xuyên phải giúp đỡ. Bình thường trên Tiên thuyền khi không đủ người, thì sẽ yêu cầu những tu sĩ trong khoang góc như chúng ra ra ngoài giúp đỡ, còn là vì trao đổi chuyển vật phẩm giữa các tu sĩ. Không có chuyện gì đặc biệt, hơn nữa làm xong rồi thì phía Tiên thuyền sẽ có chút ban thưởng cho chúng ta.
Đồng Xu chần chừ một chút rồi nói:
- Duẫn đại ca, hay là hai người chúng ta đi trước, thân phận của Diệp đan sư tiền bối không giống…
Diệp Mặc cũng không đợi Duẫn Ưng nói, đứng dậy cười cười nói:
- Cái này có gì đâu, tôi đúng lúc cũng muốn đi gặp mặt một số cao nhân đổi bảo vật một chút, chỉ là va chạm xã hội mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không có thân phận gì mà.
Đối với việc này Diệp Mặc thực sự cũng không để ý, giúp đỡ chuyển linh quả và vật phẩm một chút, cũng có gì đâu? Hắn từ miệng của Duẫn Ưng biết được, Tiên nhân trên Tiên thuyền phần lớn là Kim Tiên, còn có một số Huyền Tiên nữa, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài Đại Ất Tiên cũng là chuyện bình thường.
…
Ba người sau khi đến boong thuyền, Diệp Mặc mới phát hiện ra Tiên thuyền này còn là một tiên khí phi hành trung phẩm cực lớn, trên boong thuyền có rất nhiều tu sĩ đang nói chuyện phiếm, rõ ràng những tu sĩ này đều bỏ ra tiên tinh, có được chỗ ngồi cao cấp.
Diệp Mặc cũng không thèm để ý, hắn tin rằng, với sự hiểu biết của mình về luyện khí, chỉ cần có nguyên liệu cấp cho hắn, thăng cấp đại sư tiên khí cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đến lúc đó tự hắn luyện chế một Tiên khí phi hành cao cấp, cũng không cần phải ngồi pháp bảo phi hành như này nữa.
- Duẫn Ưng, ba người các anh đi theo tôi.
Ba người Diệp Mặc vừa mới lên đến nơi, một tu sĩ Hư Tiên trung kỳ liền vẫy vẫy tay với Duẫn Ưng.