Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1484: Một khối đậu hũ
Đỗ Tú Dĩnh trong mắt có chút ảm đạm nói:
- Hiểu Sương, không sao, nhưng tôi cũng không muốn nói đến chuyện của tông môn.
Lăng Hiểu Sương cũng cảm thấy mình lỡ lời rồi, cô ngại ngùng xoa xoa mặt, không khí trầm xuống. Nhanh chóng cô lại nhớ ra một chuyện, chính là Diệp Mặc hình như cũng không nhiệt tình với cô, thậm chí còn có chút lãnh đạm, tại sao lại thân thiết với Đỗ Tú Dĩnh như vậy?
Nói về nhan sắc, mình lại kém hơn Đỗ Tú Dĩnh sao? Hai người cũng đều là người trong thập đại mĩ nữ của Nam An châu, nhưng cô xếp thứ hai, còn Đỗ Tú Dĩnh lại xếp thứ chín.
Lăng Hiểu Sương không hỏi Đỗ Tú Dĩnh, Đỗ Tú Dĩnh đương nhiên sẽ không nói ra chuyện của Vân Tử Y. Cô cũng biết Diệp Mặc nể cô đôi chút, cũng có ít nhiều liên quan đến Vân Tử Y, hoặc là nói có chút áy náy với Vân Tử Y.
…
Diệp Mặc càng đi vào trong Diễm Hải cấm địa, lại càng cảm thấy nóng, mặc dù sức nóng này dưới công pháp luyện thể Thần cảnh của hắn cũng không thương hại gì nhiều, nhưng Diệp Mặc càng thêm cẩn thận hơn. Đây vẫn chưa đến đáy, nhiệt độ cũng đã cao thế này rồi, nếu như đến đáy rồi, thì nhiệt độ còn thế nào nữa? Có phải sẽ còn kinh khủng hơn như này nhiều không?
Bên trong Diễm Hải cấm địa hoàn toàn là màu đỏ sậm, thần thức của Diệp Mặc trong này thậm chí cũng không thể nào quét xa hơn được. So với Thanh Sa khanh, nơi này dường như mới đúng là nơi có mồi lửa thực sự.
Nơi có mồi lửa Diệp Mặc cũng đi qua ba chỗ rồi, thứ nhất là Hư không viêm, hắn thăng cấp lên Thần cảnh ở trong đó. Nếu không phải là trong nơi sâu nhất của Hư không viêm, Diệp Mặc đoán chừng mình cũng không thể nào thăng cấp lên Thần cảnh được. Vì nhiệt độ nơi sâu nhất của Hư không viêm thấp hơn nhiều so với bên ngoài, nếu như ở phía ngoài Hư không viêm, nói không chừng hắn còn chưa ra được, thì đã bị hóa thành tro bụi rồi.
Diệp Mặc biết sau khi hắn thăng cấp lên Thần cảnh, nhiệt độ nơi sâu nhất của Hư không viêm đối với hắn mà nói cũng không là cái gì. Nhưng nhiệt độ bên ngoài Hư không viêm, hắn cũng không biết mình có thể chống chọi được không.
Còn trong Diễm Hải cấm địa và trong Hư không viêm của Khe nứt hư không thì lại hoàn toàn trái ngược nhau, nhiệt độ bên ngoài ngược lại còn thấp hơn chút, càng vào trong thì nhiệt độ lại càng cao, thậm chí Diệp Mặc cảm thấy bây giờ nơi mà mình đang đứng, nhiệt độ cũng không thấp hơn nhiệt độ trong nơi sâu nhất của Hư không viêm nữa rồi.
Khi bước vào trong được mấy mét nữa, cho dù là tu vi luyện thể Thần cảnh, Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút nóng nực. Ngọn lửa đối với hắn mà nói cũng không phải giống như nhiệt độ của nước nóng, mà là càng lúc càng như thiêu như đốt. Toàn thân Diệp Mặc bắt đầu toát mồ hôi. Cuối cùng, mồ hôi của hắn càng lúc càng nhiều. Lúc này Diệp Mặc cũng đã chắc rằng nhiệt độ nơi này hoàn toàn vượt khỏi ngưỡng của Hư không viêm rồi, Tu Chân giới không ngờ lại có nhiệt độ như này, Diệp Mặc căn bản cũng không thể nào hiểu nổi.
Diệp Mặc dừng lại, đồng thời phóng đại đỉnh tám cực ra. Dưới nhiệt độ như này, hắn cho dù có luyện thể Thần cảnh, nhưng nếu ngọn lửa trong nơi sâu thẳm kia đột nhiên cuốn đến, thì hắn cũng bị trọng thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Đại đỉnh tám cực sau khi được phóng ra, ngọn lửa xung quanh lập tức yếu đi nhiều. Diệp Mặc thở phào, đang định bước lên phía trước, thì lại nhìn thấy dưới chân mình có một viên đá màu nâu to bằng nắm đấm. Diệp Mặc cảm thấy viên đá này dường như có gì đó không bình thường, sau đó hắn giơ tay ra nhặt viên đá đó lên. Khi hắn dùng thần thức quét vào trong viên đá đó, lập tức kinh ngạc bật thốt lên:
- Cực diễm tinh kim?
Cực diễm tinh kinh thuộc vào nguyên liệu luyện khí cao cấp, Tu Chân giới vì loại nguyên liệu này xuất hiện cực kỳ ít, cho nên tu sĩ trong Tu Chân giới cũng không để ý đến, đều phân nguyên liệu này vào nguyên liệu luyện khí cấp mười.
Diệp Mặc cũng là tông sư luyện khí, cũng biết cực diễm tinh kim tuyệt đối không chỉ là cấp mười, còn cụ thể cấp bậc như nào thì hắn cũng không rõ lắm.
Cực diễm tinh kim bình thường đều xuất hiện trong hư không cao cấp. Cho nên Diệp Mặc mới kinh ngạc bật thốt lên. Cực diễm tinh kim xuất hiện trong hư không này, sao Diễm Hải cấm địa của Tu Chân giới cũng có? Diễm Hải cấm địa này rốt cục là thế nào?
Diệp Mặc tìm được một viên cực diễm tinh kim, thần thức lại càng chú ý hơn. Nhanh chóng hắn lại tìm được viên thứ hai, viên thứ ba, thậm chí còn nhiều hơn, viên to nhất không ngờ còn to hơn cái chậu.
Bất luận có thể tiêu diệt được ngọn lửa trong này hay không, Diệp Mặc cũng biết, hắn phát tài rồi. Tử Đao của hắn mặc dù là pháp bảo cao cấp, nhưng lần trước khi đối chiến với tên Hư Tiên kia, Diệp Mặc cũng đã cảm thấy Tử Đao lực bất tòng tâm rồi, nói cách khác Tử Đao của hắn cần phải thăng cấp rồi.
Nguyên liệu cao cấp của Diệp Mặc mặc dù không ít, nhưng hắn cho rằng nguyên liệu để thăng cấp Tử Đao của hắn cũng không nhiều, mà Cực diễm tinh kim trong này lại quá phù hợp.
Diệp Mặc vừa đi vừa tìm Cực diễm tinh kim, cho đến khi nghe thấy một âm thanh như tiếng vải bị xé rách mới khiến Diệp Mặc tỉnh lại, hắn cũng đã đi đến nơi sâu nhất của Diễm Hải cấm địa rồi. Ngọn lửa kinh khủng kia cuốn vào đại đỉnh tám cực, quét đến bên cạnh hắn, cuốn đi một mảnh áo giáp.
Quần áo mặc trên người Diệp Mặc, hắn còn chưa cảm thấy gì, nhưng đã bị ngọn lửa kia cuốn đi, bộ quần áo đó đến nhìn cũng không nhìn thấy, đã bị hóa thành hư vô rồi.
Cho dù có sự bảo vệ của Đại đỉnh tám cực rồi, toàn thân Diệp Mặc cũng bị nướng hồng từng mảng, Diệp Mặc biết nếu trong này còn chưa phải là nơi sâu nhất của Diễm Hải cấm địa, thì hắn hoàn toàn không thể nào đi vào trong được nữa, chỉ có thể dừng lại ở đây được thôi.
Hắn cũng không thể nào chịu đựng được thêm nhiệt độ này nữa, cho dù luyện thể Thần cảnh, trong này cũng không chịu nổi nữa rồi.
Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận phóng ra, hắn không dám phóng thần thức của mình ra quá rộng, trong một nơi như này thần thức nếu phóng ra thì trăm phần trăm bị thương, một khi thần thức phóng xa nhất, thì chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Rất nhanh thần thức của Diệp Mặc dừng lại, hắn nhìn thấy một viên khoáng thạch to bằng lòng bàn tay, hoặc là nói không thể coi là khoáng thạch, chỉ có thể nói là một thứ mềm mềm giống như đậu phụ vậy.
Vì Diệp Mặc nhìn thấy thứ đó còn có thể lắc lư xung quanh ngọn lửa kia, rõ ràng không phải trạng thái cố định. Diệp Mặc có một cảm giác cực kỳ quái dị, hắn cảm thấy miếng “đậu phụ” lắc lư này chính là nơi bắt nguồn của Diễm Hải cấm địa này. Dường như ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa này cũng là nó phóng ra, một khi không có cái thứ nhỏ nhỏ này, thì ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa lập tức sẽ biến mất.
Cái cảm giác này quá kỳ quái, cái thứ nhỏ như này, lại mềm nhũn nữa, sao có thể phóng ra sức nóng kinh người đến vậy?
Diệp Mặc cẩn thận dùng thần thức dò xét trong cái thứ này, nhưng thần thức của hắn còn chưa hoàn toàn quét vào trong, lập tức cảm thấy thức hải đau đớn, sau đó lại nôn ra một ngụm máu lớn.
Thần thức của hắn vừa mới tiếp xúc vào miếng “đậu phụ” này hoàn toàn biến mất, không ngờ lại bị thiêu hủy rồi.
Diệp Mặc vội vàng nuốt một viên Phục Thần đan, đồng thời trong lòng thầm kinh hãi, đây là hắn, nếu đổi lại là một người khác, thần thức trực tiếp bị hủy nhiều như vậy, thức hải căn bản cũng không thể nào khôi phục được trong thời gian ngắn,
Diệp Mặc không tiếp tục ở lại đây nữa, hắn trực tiếp tiến vào Thế giới trang vàng, bắt đầu luyện chế trận kỳ. Nếu nói trong nơi sâu nhất của Hư không viêm, hắn còn có thể dùng nguyên liệu cao cấp bố trí trận pháp, nhưng trong này hắn ngoại trừ dùng Cực diễm tinh kim luyện chế trận kỳ ra, căn bản cũng không còn nguyên liệu nào khác có thể ngăn lại được nhiệt độ đáng sợ trong này.
Trong Tu Chân giới dùng Cực diễm tinh kim luyện chế trận kỳ, Diệp Mặc đoán chừng cũng chỉ có mình hắn có thể làm được, đổi lại là người khác, cho dù muốn luyện chế cũng không thể nào hòa tan được Cực diễm tinh kim, thứ này ít nhất cần phải thiên hỏa cấp cao mới được, còn thiên hỏa Vụ Liên Tâm Hỏa của hắn cũng đã là màu tím rồi, muốn hòa tan Cực diễm tinh kim cũng không có chuyện gì lớn cả.
Một canh giờ sau, Diệp Mặc lại lần nữa xuất hiện trong ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, lần này hắn không liều lĩnh dùng thần thức quét miếng “đậu phụ” kia, mà lại lấy trận kỳ ra phong ấn viên khoáng thạch mềm phóng ra nhiệt độ cực cao này trước, sau đó không ngừng đánh cấm chế vào viên khoáng thạch không biết tên là gì này.
Là một tông sư trận pháp cấp chín đỉnh phong, muốn đánh cấm chế vào một viên khoáng thạch không có sinh mệnh có thể nói là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ trong tích tắc là làm được. Nhưng viên khoáng thạch trước mặt này, Diệp Mặc dùng đến hai canh giờ, mới có thể phong bế hoàn toàn được.
Viên khoáng thạch này sau khi bị phong bế lại, Diệp Mặc lại dùng Cực diễm tinh kim luyện chế một hộp ngọc thật tốt, đặt toàn bộ viên khoáng thạch mềm này và cả phong ấn của nó vào trong hộp ngọc, rồi lại đánh vài cấm chế bên ngoài hộp ngọc nữa.
Tất cả những thứ này làm xong xuôi rồi, Diệp Mặc mới cất hộp ngọc đó vào một góc trong thế giới trang vàng, cách Khổ Trúc và linh dược viên của hắn xa mấy nghìn mét. Hắn cũng sợ viên khoáng thạch này đột nhiên thoát ra khỏi cấm chế, sau đó hủy đồ của hắn.
Tất cả gia tài của hắn đều nằm trong Thế giới trang vàng, nếu bị hủy đi rồi, cho dù viên khoáng thạch có quý giá đi nữa, Diệp Mặc cũng cảm thấy không đáng
Viên khoáng thạch mềm này bây giờ hắn cũng không nhận ra, sở dĩ phong ấn lại, là Diệp Mặc định khi nào có thời gian rảnh rỗi, thì lại vào Thế giới trang vàng, từ từ luyện hóa viên khoáng thạch này.
Sau khi cất viên khoáng thạch, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy sức nóng trong chốc lát hạ xuống. Hơn nữa nhiệt độ càng lúc càng giảm, cuối cùng thậm chí cũng không còn khác biệt gì so với ngọn lửa bình thường nữa rồi, nhưng đây vẫn chưa là triệt để nhất, vì ngọn lửa vẫn còn thu nhỏ lại, nhiệt độ vẫn còn giảm hơn nữa.
Xem ra Diễm Hải cấm địa sở dĩ có nhiệt độ cao như này, chắc hẳn chính là do viên khoáng thạch không biết tên này. Ngọn lửa hạ xuống, không gian xung quanh dần hiện ra, xung quanh cũng bị ngọn lửa kinh khủng này thiêu đốt bao nhiêu năm, sớm đã hình thành nên một mảng màu nâu xám. Một số Cực diễm tinh kim hiện ra, Diệp Mặc bắt đầu đi thu lượm Cực diễm tinh kim, trong chốc lát, Cực diễm tinh kim trong này cũng đã bị hắn lấy đi hơn nửa
…
Diệp Mặc tiến vào Diễm Hải cấm địa cũng được nửa ngày rồi, không có chút tin tức gì, những tu sĩ đứng bên ngoài Diễm Hải cấm địa thậm chí cũng đã sốt ruột. Nếu không phải Tử Đao của Diệp Mặc vẫn bình yên vô sự ngăn ngọn lửa bên ngoài Diễm Hải cấm địa, thì bọn họ thậm chí cũng cho rằng Diệp Mặc sớm đã mất mạng trong Diễm Hải cấm địa rồi.
- Mọi người nhìn xem, ngọn lửa rút đi rồi…
Một tên tu sĩ Thừa Đỉnh kinh ngạc chỉ ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa bị Tử Đao của Diệp Mặc chặn lại thốt lên.
Thực ra không cần gã nói, tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy ngọn lửa đó rút đi rồi. Hơn nữa với mắt thường cũng có thể nhìn được tốc độ rút đi của nó, giống như thủy triều rút vậy, nhanh chóng rút về.
Đám người ai ai cũng kích động bước về phía trước mặt Tử Đao, mặc dù biết rõ ngọn lửa trước mặt đang rút giảm, nhưng cũng không có ai dám tiến vào Diễm Hải cấm địa.
Tất cả mọi người đều đứng bên cạnh Tử Đao, nhìn ngọn lửa dần rút đi, hoàn toàn không dám tin. Bọn họ cho rằng Diệp Mặc cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng chỉ phong ấn ngọn lửa trong Diễm Hải cấm địa được thôi, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại có thể khiến ngọn lửa đó trực tiếp rút đi rồi.
- Hiểu Sương, không sao, nhưng tôi cũng không muốn nói đến chuyện của tông môn.
Lăng Hiểu Sương cũng cảm thấy mình lỡ lời rồi, cô ngại ngùng xoa xoa mặt, không khí trầm xuống. Nhanh chóng cô lại nhớ ra một chuyện, chính là Diệp Mặc hình như cũng không nhiệt tình với cô, thậm chí còn có chút lãnh đạm, tại sao lại thân thiết với Đỗ Tú Dĩnh như vậy?
Nói về nhan sắc, mình lại kém hơn Đỗ Tú Dĩnh sao? Hai người cũng đều là người trong thập đại mĩ nữ của Nam An châu, nhưng cô xếp thứ hai, còn Đỗ Tú Dĩnh lại xếp thứ chín.
Lăng Hiểu Sương không hỏi Đỗ Tú Dĩnh, Đỗ Tú Dĩnh đương nhiên sẽ không nói ra chuyện của Vân Tử Y. Cô cũng biết Diệp Mặc nể cô đôi chút, cũng có ít nhiều liên quan đến Vân Tử Y, hoặc là nói có chút áy náy với Vân Tử Y.
…
Diệp Mặc càng đi vào trong Diễm Hải cấm địa, lại càng cảm thấy nóng, mặc dù sức nóng này dưới công pháp luyện thể Thần cảnh của hắn cũng không thương hại gì nhiều, nhưng Diệp Mặc càng thêm cẩn thận hơn. Đây vẫn chưa đến đáy, nhiệt độ cũng đã cao thế này rồi, nếu như đến đáy rồi, thì nhiệt độ còn thế nào nữa? Có phải sẽ còn kinh khủng hơn như này nhiều không?
Bên trong Diễm Hải cấm địa hoàn toàn là màu đỏ sậm, thần thức của Diệp Mặc trong này thậm chí cũng không thể nào quét xa hơn được. So với Thanh Sa khanh, nơi này dường như mới đúng là nơi có mồi lửa thực sự.
Nơi có mồi lửa Diệp Mặc cũng đi qua ba chỗ rồi, thứ nhất là Hư không viêm, hắn thăng cấp lên Thần cảnh ở trong đó. Nếu không phải là trong nơi sâu nhất của Hư không viêm, Diệp Mặc đoán chừng mình cũng không thể nào thăng cấp lên Thần cảnh được. Vì nhiệt độ nơi sâu nhất của Hư không viêm thấp hơn nhiều so với bên ngoài, nếu như ở phía ngoài Hư không viêm, nói không chừng hắn còn chưa ra được, thì đã bị hóa thành tro bụi rồi.
Diệp Mặc biết sau khi hắn thăng cấp lên Thần cảnh, nhiệt độ nơi sâu nhất của Hư không viêm đối với hắn mà nói cũng không là cái gì. Nhưng nhiệt độ bên ngoài Hư không viêm, hắn cũng không biết mình có thể chống chọi được không.
Còn trong Diễm Hải cấm địa và trong Hư không viêm của Khe nứt hư không thì lại hoàn toàn trái ngược nhau, nhiệt độ bên ngoài ngược lại còn thấp hơn chút, càng vào trong thì nhiệt độ lại càng cao, thậm chí Diệp Mặc cảm thấy bây giờ nơi mà mình đang đứng, nhiệt độ cũng không thấp hơn nhiệt độ trong nơi sâu nhất của Hư không viêm nữa rồi.
Khi bước vào trong được mấy mét nữa, cho dù là tu vi luyện thể Thần cảnh, Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút nóng nực. Ngọn lửa đối với hắn mà nói cũng không phải giống như nhiệt độ của nước nóng, mà là càng lúc càng như thiêu như đốt. Toàn thân Diệp Mặc bắt đầu toát mồ hôi. Cuối cùng, mồ hôi của hắn càng lúc càng nhiều. Lúc này Diệp Mặc cũng đã chắc rằng nhiệt độ nơi này hoàn toàn vượt khỏi ngưỡng của Hư không viêm rồi, Tu Chân giới không ngờ lại có nhiệt độ như này, Diệp Mặc căn bản cũng không thể nào hiểu nổi.
Diệp Mặc dừng lại, đồng thời phóng đại đỉnh tám cực ra. Dưới nhiệt độ như này, hắn cho dù có luyện thể Thần cảnh, nhưng nếu ngọn lửa trong nơi sâu thẳm kia đột nhiên cuốn đến, thì hắn cũng bị trọng thương, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.
Đại đỉnh tám cực sau khi được phóng ra, ngọn lửa xung quanh lập tức yếu đi nhiều. Diệp Mặc thở phào, đang định bước lên phía trước, thì lại nhìn thấy dưới chân mình có một viên đá màu nâu to bằng nắm đấm. Diệp Mặc cảm thấy viên đá này dường như có gì đó không bình thường, sau đó hắn giơ tay ra nhặt viên đá đó lên. Khi hắn dùng thần thức quét vào trong viên đá đó, lập tức kinh ngạc bật thốt lên:
- Cực diễm tinh kim?
Cực diễm tinh kinh thuộc vào nguyên liệu luyện khí cao cấp, Tu Chân giới vì loại nguyên liệu này xuất hiện cực kỳ ít, cho nên tu sĩ trong Tu Chân giới cũng không để ý đến, đều phân nguyên liệu này vào nguyên liệu luyện khí cấp mười.
Diệp Mặc cũng là tông sư luyện khí, cũng biết cực diễm tinh kim tuyệt đối không chỉ là cấp mười, còn cụ thể cấp bậc như nào thì hắn cũng không rõ lắm.
Cực diễm tinh kim bình thường đều xuất hiện trong hư không cao cấp. Cho nên Diệp Mặc mới kinh ngạc bật thốt lên. Cực diễm tinh kim xuất hiện trong hư không này, sao Diễm Hải cấm địa của Tu Chân giới cũng có? Diễm Hải cấm địa này rốt cục là thế nào?
Diệp Mặc tìm được một viên cực diễm tinh kim, thần thức lại càng chú ý hơn. Nhanh chóng hắn lại tìm được viên thứ hai, viên thứ ba, thậm chí còn nhiều hơn, viên to nhất không ngờ còn to hơn cái chậu.
Bất luận có thể tiêu diệt được ngọn lửa trong này hay không, Diệp Mặc cũng biết, hắn phát tài rồi. Tử Đao của hắn mặc dù là pháp bảo cao cấp, nhưng lần trước khi đối chiến với tên Hư Tiên kia, Diệp Mặc cũng đã cảm thấy Tử Đao lực bất tòng tâm rồi, nói cách khác Tử Đao của hắn cần phải thăng cấp rồi.
Nguyên liệu cao cấp của Diệp Mặc mặc dù không ít, nhưng hắn cho rằng nguyên liệu để thăng cấp Tử Đao của hắn cũng không nhiều, mà Cực diễm tinh kim trong này lại quá phù hợp.
Diệp Mặc vừa đi vừa tìm Cực diễm tinh kim, cho đến khi nghe thấy một âm thanh như tiếng vải bị xé rách mới khiến Diệp Mặc tỉnh lại, hắn cũng đã đi đến nơi sâu nhất của Diễm Hải cấm địa rồi. Ngọn lửa kinh khủng kia cuốn vào đại đỉnh tám cực, quét đến bên cạnh hắn, cuốn đi một mảnh áo giáp.
Quần áo mặc trên người Diệp Mặc, hắn còn chưa cảm thấy gì, nhưng đã bị ngọn lửa kia cuốn đi, bộ quần áo đó đến nhìn cũng không nhìn thấy, đã bị hóa thành hư vô rồi.
Cho dù có sự bảo vệ của Đại đỉnh tám cực rồi, toàn thân Diệp Mặc cũng bị nướng hồng từng mảng, Diệp Mặc biết nếu trong này còn chưa phải là nơi sâu nhất của Diễm Hải cấm địa, thì hắn hoàn toàn không thể nào đi vào trong được nữa, chỉ có thể dừng lại ở đây được thôi.
Hắn cũng không thể nào chịu đựng được thêm nhiệt độ này nữa, cho dù luyện thể Thần cảnh, trong này cũng không chịu nổi nữa rồi.
Thần thức của Diệp Mặc cẩn thận phóng ra, hắn không dám phóng thần thức của mình ra quá rộng, trong một nơi như này thần thức nếu phóng ra thì trăm phần trăm bị thương, một khi thần thức phóng xa nhất, thì chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Rất nhanh thần thức của Diệp Mặc dừng lại, hắn nhìn thấy một viên khoáng thạch to bằng lòng bàn tay, hoặc là nói không thể coi là khoáng thạch, chỉ có thể nói là một thứ mềm mềm giống như đậu phụ vậy.
Vì Diệp Mặc nhìn thấy thứ đó còn có thể lắc lư xung quanh ngọn lửa kia, rõ ràng không phải trạng thái cố định. Diệp Mặc có một cảm giác cực kỳ quái dị, hắn cảm thấy miếng “đậu phụ” lắc lư này chính là nơi bắt nguồn của Diễm Hải cấm địa này. Dường như ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa này cũng là nó phóng ra, một khi không có cái thứ nhỏ nhỏ này, thì ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa lập tức sẽ biến mất.
Cái cảm giác này quá kỳ quái, cái thứ nhỏ như này, lại mềm nhũn nữa, sao có thể phóng ra sức nóng kinh người đến vậy?
Diệp Mặc cẩn thận dùng thần thức dò xét trong cái thứ này, nhưng thần thức của hắn còn chưa hoàn toàn quét vào trong, lập tức cảm thấy thức hải đau đớn, sau đó lại nôn ra một ngụm máu lớn.
Thần thức của hắn vừa mới tiếp xúc vào miếng “đậu phụ” này hoàn toàn biến mất, không ngờ lại bị thiêu hủy rồi.
Diệp Mặc vội vàng nuốt một viên Phục Thần đan, đồng thời trong lòng thầm kinh hãi, đây là hắn, nếu đổi lại là một người khác, thần thức trực tiếp bị hủy nhiều như vậy, thức hải căn bản cũng không thể nào khôi phục được trong thời gian ngắn,
Diệp Mặc không tiếp tục ở lại đây nữa, hắn trực tiếp tiến vào Thế giới trang vàng, bắt đầu luyện chế trận kỳ. Nếu nói trong nơi sâu nhất của Hư không viêm, hắn còn có thể dùng nguyên liệu cao cấp bố trí trận pháp, nhưng trong này hắn ngoại trừ dùng Cực diễm tinh kim luyện chế trận kỳ ra, căn bản cũng không còn nguyên liệu nào khác có thể ngăn lại được nhiệt độ đáng sợ trong này.
Trong Tu Chân giới dùng Cực diễm tinh kim luyện chế trận kỳ, Diệp Mặc đoán chừng cũng chỉ có mình hắn có thể làm được, đổi lại là người khác, cho dù muốn luyện chế cũng không thể nào hòa tan được Cực diễm tinh kim, thứ này ít nhất cần phải thiên hỏa cấp cao mới được, còn thiên hỏa Vụ Liên Tâm Hỏa của hắn cũng đã là màu tím rồi, muốn hòa tan Cực diễm tinh kim cũng không có chuyện gì lớn cả.
Một canh giờ sau, Diệp Mặc lại lần nữa xuất hiện trong ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa, lần này hắn không liều lĩnh dùng thần thức quét miếng “đậu phụ” kia, mà lại lấy trận kỳ ra phong ấn viên khoáng thạch mềm phóng ra nhiệt độ cực cao này trước, sau đó không ngừng đánh cấm chế vào viên khoáng thạch không biết tên là gì này.
Là một tông sư trận pháp cấp chín đỉnh phong, muốn đánh cấm chế vào một viên khoáng thạch không có sinh mệnh có thể nói là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ trong tích tắc là làm được. Nhưng viên khoáng thạch trước mặt này, Diệp Mặc dùng đến hai canh giờ, mới có thể phong bế hoàn toàn được.
Viên khoáng thạch này sau khi bị phong bế lại, Diệp Mặc lại dùng Cực diễm tinh kim luyện chế một hộp ngọc thật tốt, đặt toàn bộ viên khoáng thạch mềm này và cả phong ấn của nó vào trong hộp ngọc, rồi lại đánh vài cấm chế bên ngoài hộp ngọc nữa.
Tất cả những thứ này làm xong xuôi rồi, Diệp Mặc mới cất hộp ngọc đó vào một góc trong thế giới trang vàng, cách Khổ Trúc và linh dược viên của hắn xa mấy nghìn mét. Hắn cũng sợ viên khoáng thạch này đột nhiên thoát ra khỏi cấm chế, sau đó hủy đồ của hắn.
Tất cả gia tài của hắn đều nằm trong Thế giới trang vàng, nếu bị hủy đi rồi, cho dù viên khoáng thạch có quý giá đi nữa, Diệp Mặc cũng cảm thấy không đáng
Viên khoáng thạch mềm này bây giờ hắn cũng không nhận ra, sở dĩ phong ấn lại, là Diệp Mặc định khi nào có thời gian rảnh rỗi, thì lại vào Thế giới trang vàng, từ từ luyện hóa viên khoáng thạch này.
Sau khi cất viên khoáng thạch, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm thấy sức nóng trong chốc lát hạ xuống. Hơn nữa nhiệt độ càng lúc càng giảm, cuối cùng thậm chí cũng không còn khác biệt gì so với ngọn lửa bình thường nữa rồi, nhưng đây vẫn chưa là triệt để nhất, vì ngọn lửa vẫn còn thu nhỏ lại, nhiệt độ vẫn còn giảm hơn nữa.
Xem ra Diễm Hải cấm địa sở dĩ có nhiệt độ cao như này, chắc hẳn chính là do viên khoáng thạch không biết tên này. Ngọn lửa hạ xuống, không gian xung quanh dần hiện ra, xung quanh cũng bị ngọn lửa kinh khủng này thiêu đốt bao nhiêu năm, sớm đã hình thành nên một mảng màu nâu xám. Một số Cực diễm tinh kim hiện ra, Diệp Mặc bắt đầu đi thu lượm Cực diễm tinh kim, trong chốc lát, Cực diễm tinh kim trong này cũng đã bị hắn lấy đi hơn nửa
…
Diệp Mặc tiến vào Diễm Hải cấm địa cũng được nửa ngày rồi, không có chút tin tức gì, những tu sĩ đứng bên ngoài Diễm Hải cấm địa thậm chí cũng đã sốt ruột. Nếu không phải Tử Đao của Diệp Mặc vẫn bình yên vô sự ngăn ngọn lửa bên ngoài Diễm Hải cấm địa, thì bọn họ thậm chí cũng cho rằng Diệp Mặc sớm đã mất mạng trong Diễm Hải cấm địa rồi.
- Mọi người nhìn xem, ngọn lửa rút đi rồi…
Một tên tu sĩ Thừa Đỉnh kinh ngạc chỉ ngọn lửa của Diễm Hải cấm địa bị Tử Đao của Diệp Mặc chặn lại thốt lên.
Thực ra không cần gã nói, tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy ngọn lửa đó rút đi rồi. Hơn nữa với mắt thường cũng có thể nhìn được tốc độ rút đi của nó, giống như thủy triều rút vậy, nhanh chóng rút về.
Đám người ai ai cũng kích động bước về phía trước mặt Tử Đao, mặc dù biết rõ ngọn lửa trước mặt đang rút giảm, nhưng cũng không có ai dám tiến vào Diễm Hải cấm địa.
Tất cả mọi người đều đứng bên cạnh Tử Đao, nhìn ngọn lửa dần rút đi, hoàn toàn không dám tin. Bọn họ cho rằng Diệp Mặc cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng chỉ phong ấn ngọn lửa trong Diễm Hải cấm địa được thôi, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại có thể khiến ngọn lửa đó trực tiếp rút đi rồi.