Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1464: Nữ tu Hóa Chân và thiếu nữ
Diệp Mặc vừa tu bổ lại truyền tống trận ở Phỉ Hải thành, vừa vội vã giúp Phỉ Hải thành luyện chế một ít đan dược cao cấp.
“Cửu đầu phệ hư trùng” đã bị Diệp Mặc giết, thì một số tu sĩ tới Phỉ Hải thành ẩn náu đều rời đi. Những tu sĩ này trước khi rời đi đều tới Mặc Nguyệt cáo từ Diệp Mặc. Toàn bộ tu sĩ của Ngọc Nữ Phái vẫn ở lại Phỉ Hải thành, số lượng cũng không ít.
Hai ngày sau, thì Diệp Mặc đã tu bổ hoàn tất truyền tống trận ở Phỉ Hải thành. Phỉ Hải thành lúc này cũng đã không còn cái cảnh từng đoàn người chen chúc nữa. Tuy rằng vẫn còn rất nhiều, nhưng đã bình thường hơn so với trước rồi.
Ngay sau khi truyền tống trận được tu bổ hoàn tất, thì Diệp Mặc liền để lại một phần đan dược “Mặc Nguyệt”, sau đó liền thông qua truyền tống trận rời khỏi Bắc Vọng Châu.
Lại một lần nữa xuất hiện tại Mạc Hải thành, khiến cho trong lòng Diệp Mặc cũng phải cảm thán. Hắn thông qua Ma Ngục cấm địa đi tới Tây Tích Châu, sau đó lại thông qua Ma Ngục cấm địa trở về Bắc Vọng Châu, rồi lại thông qua truyền tống trận trở về Nam An Châu. Ngoại trừ Đông Huyền Châu là hắn chưa đi ra, thì hầu như ba châu còn lại của đại lục Lạc Nguyệt đã trở thành hậu hoa viên của hắn rồi.
Lần này Diệp Mặc tới Mạc Hải thành thì không hề có chút ý tưởng nào là sẽ dừng lại ở đây cả, mà lập tức đi tới chỗ truyền tống trận. Hắn dự định là lập tức quay về Nam An thành, sau đó sẽ trực tiếp bay về Mặc Nguyệt Chi Thành.
Nhưng khi Diệp Mặc vừa tới Mạc Hải thành, thì lại cảm thấy một bầu không khí cổ quái. Tại phòng khách bên ngoài truyền tống trận, thì có hai tên tu sĩ Kim Đan đang bàn tán thu hút sự chú ý của hắn.
- Tôi dám khẳng định rằng nữ tu kia là một Hóa Chân tiền bối. Anh xem, cô ấy chỉ đưa tay ra thì đã bóp chết tu sĩ Thừa Đỉnh rồi, tuyệt đối chính là “Chân nguyên thủ”...
- Loan Ý Đô ỷ vào việc cha của y là Thừa Đỉnh cao thủ, lại là phó thành chủ của Mạc Hải thành, cho nên mới dám hoành hành ngang ngược tại Mạc Hải thành. Lần này thì hay rồi, gặp phải một tiền bối Hóa Chân hung ác, lại còn dám đùa giỡn với đệ tử của người ta nữa. Đây châng phải là muốn chết thì là cái gì?
- Nhưng đệ tử của tiền bối Hóa Chân kia xác thực là rất xinh đẹp, cái loại háo sắc như Loan Ý Đô chết cũng không oan.
Giọng nói của hai tên tu sĩ Kim Đan này nói rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc lại có thể nghe được rất rõ ràng. Hắn lập tức liên tưởng đến Đường Mộng Nhiêu và Ức Mặc. Sẽ không phải là cái tên Loan Ý Đô kia đùa giỡn Ức Mặc, rồi kết quả là bị Đường Mộng Nhiêu trực tiếp giết chết rồi chứ?
Diệp Mặc lại cảm thấy không giống. Nếu như là hắn gặp phải loại chuyện này, thì nhất định là sẽ làm như vậy. Nhưng Đường Mộng Nhiêu mang theo Ức Mặc tới Nam An Châu, mà cô thì biết rằng cao thủ của Nam An Châu nhiều như mây, sao có thể làm việc lỗ mãng như vậy?
Nhưng Diệp Mặc nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể nghĩ ra rằng một nữ tu Hóa Chân mang theo một thiếu nữ là ai ngoài hai người Đường Mộng Nhiêu và Ức Mặc?
Hai tên tu sĩ Kim Đan đang nói chuyện, thì bỗng nhiên lại phát hiện ra trước mặt họ xuất hiện một người. Tu vi của Diệp Mặc thì cả hai đều không nhìn thấu được, nhưng khả năng vô thanh vô tức mà đi tới trước mặt họ thì tu vi khẳng định là cao hơn bọn họ nhiều.
- Tiên bối...
Một tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn sau khi thấy Diệp Mặc thì lập tức đứng lên, trong lòng có chút lo lắng bất an.
Diệp Mặc ừ một tiếng:
- Ta vừa nghe các ngươi nói có một tiền bối Hóa Chân mang theo một thiếu nữ đến nơi này, sau đó lại giết cha con phó thành chủ Loan Xương phải không?
Hai tên tu sĩ Kim Đan nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, thì lập tức run rẩy toàn thân, sau đó một tên khẩn trương đáp lời:
- Tiền bối, chúng tôi, chúng tôi...
Diệp Mặc mỉm cười:
- Các ngươi không cần khẩn trương, ta và nữ tu kia là bằng hữu, cho nên thuận tiên hỏi một chút thôi, không cần phải lo lắng. Tình huống lúc đó là như thế nào? Sau đó thì các ngươi có biết nữ tu kia đi đâu không? Có phải là đã thông qua truyền tống trận rời đi rồi không?
Hai tên tu sĩ Kim Đan kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi bọn họ cũng không nói bậy về nữ tu Hóa Chân kia, nhưng lại hạ thấp nhân phẩm của hai cha con Loan Xương. Nếu như chọc giận vị tiền bối trước mặt này, thì...
Cũng may là vị tiền bối này là bằng hữu với nữ tu kia, điều này khiến cho bọn họ yên lòng.
Hiện tại Diệp Mặc hỏi, thì tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn lập tức đáp:
- Đúng, đúng, lúc đó thì chuyện phát sinh ở đường tới phủ thành chủ. Nữ tu Hóa Chân kia sau khi giết chết Loan Ý Đô, thì rất nhiều tu sĩ ở trên đường đều nhìn thấy. Sau đó thì phó thành chủ Loan Xương cũng tới, nhưng cũng bị “Chân nguyên thủ” của tiền bối kia bóp chết rồi. Chỉ là cô ấy cũng không thông qua truyền tống trận mà rời khỏi Mạc Hải thành, bởi vì sau đó lại có trưởng lão Hóa Chân của Mạc Hải thành ra mặt, kết quả là trưởng lão Hóa Chân kia liền đánh nhau với nữ tu tiền bối kia...
Diệp Mặc nghe tới đó, thì trong lòng liền cả kinh. Đường Mộng Nhiêu mới chỉ có tu vi Hóa Chân tầng một, sao có thể là đối thủ của tu sĩ Hóa Chân khác?
Hắn không đợi cho tu sĩ Kim Đan này nói xong, thì đã vội vã hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
Tên tu sĩ Kim Đan kia lắc đầu:
- Sau đó thì vãn bối cũng không biết, vì trưởng lão Hóa Chân kia sợ rằng sẽ phá hư Mạc Hải thành, cho nên mới cố ý đi tới Vô Tâm Hải chiến đấu, về phần thắng bại ra sao, thì vãn bối không biết.
- Thiếu nữ kia hiện giờ ở đâu?
Diệp Mặc quan tâm nhất chính là Ức Mặc, vì Đường Mộng Nhiêu là tu sĩ Hóa Chân, cho dù có đánh không lại người ta, thì cũng có thể tự mình chạy trốn. Nhưng Ức Mặc thì biết làm sao bây giờ?
Tên tu sĩ Kim Đan kia vội nói:
- Nữ tu tiền bối kia trước khi đi thì cũng mang theo cả thiếu nữ kia, cả ba rời khỏi đi về phía đông.
Tên tu sĩ Kim Đan còn lại liền bổ xung:
- Tôi nghe nói có một trưởng lão Hóa Chân khác của Mạc Hải thành vừa trở về, sau khi nhận được tin tức thì cũng đã đuổi theo rồi.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Trong lòng Diệp Mặc vô cùng lo lắng. Một tu sĩ Hóa Chân thôi thì chắc Đường Mộng Nhiêu đã không đấu lại rồi, hiện tại lại có thêm một tu sĩ Hóa Chân nữa, thì Đường Mộng Nhiêu khẳng định là khó có thể chạy trốn được.
- Ngày hôm qua...
Tên tu sĩ Kim Đan kia vừa nói ra mấy chữ, thì đã phát hiện tu sĩ vừa đứng trước mặt đặt câu hỏi với y đã biến mất rồi.
- Lại là một tiền bối Hóa Chân?
Hai tên tu sĩ Kim Đan này cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không dám tiếp tục bàn tán nữa, liền lặng lẽ rời khỏi phòng khách này.
Diệp Mặc lập tức lấy “Ô vân trùy - Thanh Nguyệt” ra, khống chế vận tốc tới cực hạn. Hắn không biết vì sao Đường Mộng Nhiêu tới Mạc Hải thành từ hôm qua rồi mà còn chưa rời đi. Nhưng hiện tại vấn đề trọng yếu nhất không phải là nguyên nhân khiến Đường Mộng Nhiêu ở lại Mạc Hải thành, mà là có hai tên tu sĩ Hóa Chân đang truy sát cô. Đã vậy Đường Mộng Nhiêu còn mang theo Ức Mặc nữa chứ, có thể nói chuyện một cách hòa hảo mới là chuyện lạ.
Tốc độ của “Ô vân trùy - Thanh Nguyệt” nhanh như bão táp. Diệp Mặc dựa vào năng lực cảm ứng không gian cường đại, nhanh chóng bắt được một chút lực lượng dao động trong không gian có cuộc giao đấu của tu sĩ Hóa Chân. Cho dù là đã qua một ngày, thì cũng có chút khác biệt rất nhỏ. Cái sự khác biệt nhỏ nhoi này, thì Diệp Mặc cũng chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được mà thôi.
Uỳnh...
Một tiếng nổ vang lên ở Vô Tâm Hải. Diệp Mặc không hề suy nghĩ gì nữa, lập tức phi thân qua.
Nhưng khi Diệp Mặc thấy ba người trên bãi đá ngầm trước mặt, thì hắn lập tức biết rằng mình đoán sai rồi. Trên đảo có hai thi thể, còn có một nam một nữ đang giằng co nhau. Cả hai người đều là tu vi Hóa Chân viên mãn, chỉ là tên nam tu kia bị thương nghiêm trọng hơn nữ ru kia. Vừa rồi không biết là y đã dẫn phát ra loại bùa chú gì, nhưng cũng không hề khiến nữ tu kia bị tổn thương, mà ngược lại thì chính chân nguyên của bản thân y lại bị hỗn loạn.
Cô gái này thì Diệp Mặc hoàn toàn không nhận ra, vì dung mạo của cô thì đẹp hơn Đường Mộng Nhiêu một chút, hơn nữa trên người còn có một loại khí chất cao cao tại thượng, hiển nhiên là kẻ đứng đầu một phương, lại lịch không hề tầm thường. Càng chủ yếu là ở phía xa còn có một thiếu nữ đang quan chiến, mà thiếu nữ này thì Diệp Mặc lại nhận ra, nhưng cũng không phải là Ức Mặc.
Diệp Mặc đột ngột xuất hiện trên đảo, sau đó vẫy tay nói với thiếu nữ kia:
- Giải Ấu Ngưng, đã lâu không gặp, cha của cô có khỏe không?
Diệp Mặc đột ngột xuất hiện trên đảo này, thì hai người một nam một nữ đang giằng co kia đều nhìn về phía Diệp Mặc. Chỉ là khi phát hiện tu vi của Diệp Mặc mới là Hóa Chân tầng bẩy, thì cô gái kia lập tức lộ ra thần sắc khinh thường. Chỉ là khi nghe Diệp Mặc nói với thiếu nữ kia một câu, thì cô gái này mới có chút để ý tới.
- Anh là Diệp tiền bối?
Thiếu nữ Diệp Mặc gọi là Giải Ấu Ngưng lập tức mừng rỡ kêu lên, sau đó vội vã chạy tới bên người Diệp Mặc.
- Không sai, tôi chính là Diệp Mặc. Cô tại sao lại không đi cùng cha cô? Từ Nhân Trúc Đảo của các cô tới chỗ này, thì cũng không phải là quãng đường ngắn mà? Sao lại đi chơi xa như vậy?
Diệp Mặc cười hỏi.
Vành mắt của thiếu nữ chợt đỏ lên, sau đó nghẹn ngào:
- Cha của tôi hiện tại còn chưa biết sinh tử thế nào. Tôi cùng em gái, chị cả cùng với dì Di trốn tới đây. Sau đó lại, sau lại...
Đang nói thì thiếu nữ này lại len lén nhìn thoáng qua nữ tu Hóa Chân viên mãn kia, cũng không dám nói tiếp nữa.
Ngay cả Diệp Mặc cũng lập tức nhìn ra chuyện này dường như có chút quái dị. Giải Ấu Ngưng có vẻ như có chút sợ hãi nữ tu Hóa Chân viên mãn kia. Nếu như nữ tu kia chính là dì Di của Giải Ẩu Ngưng, thì theo lý thuyết Giải Ấu Ngưng không nên sợ cô ta như thế chứ? Hơn nữa Giải Phong cũng là Hóa Chân viên mãn, cả chân nguyên và thần thức đều vô cùng hùng hậu, còn có ai dám tới Nhân Trúc đảo gây chuyện chứ? Nhưng sao hắn lại nghe được Giải Ẩu Ngưng nói rằng Nhân Trúc đảo đã xảy ra chuyện rồi?
Diệp Mặc lập tức nói với Giải Ấu Ngưng:
- Ấu Ngưng, tôi và cha của cô là bằng hữu, cô có chuyện gì, thì cứ nói thẳng ra. Nếu như không như ý, thì tôi sẽ làm chủ cho cô, đợi lát cô sẽ đi cùng với tôi. Tôi còn thực sự không tin là có người dám làm gì cô?
- Ừm...
Thiếu nữ này dường như đã từng nghe được cha mình nói về sự lợi hại của Diệp Mặc, cho nên hiện tại nghe Diệp Mặc nói như vậy, thì dũng khí liền lớn hơn một chút.
Nhưng nữ tu Hóa Chân viên mãn xinh đẹp kia lại lạnh giọng nói:
- Khẩu khí thật lớn, cũng không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi sao?
Diệp Mặc đoán được nữ tu này không có quan hệ gì với Giải Ấu Ngưng, cho nên không thèm để ý tới, tiếp tục nói với thiếu nữ kia:
- Có lời gì cứ nói thẳng ra đi.
Thiếu nữ lại lén nhìn thoáng qua nữ tu Hóa Chân viên mãn kia, rồi mới cẩn thận nói:
- Kỳ thực tôi là Giải Ấu Huê. Giải Ấu Ngưng là em gái của tôi...
Diệp Mặc gọi sai tên rồi, cho nên có chút xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
- À, vậy là tôi gọi sai rồi. Cô cứ nói đi.
- Chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng bẩy, mà cũng dám kiêu ngạo.
Nữ tu Hóa Chân viên mãn kia nói xong, thì lập tức nói với thiếu nữ Giải Ấu Huê:
- Giải Ấu Huê, đứng qua một bên, chờ ta giết hắn rồi hẵng nói.
Tên tu sĩ đang bị thương nghiêm trọng kia bỗng nhiên mở miệng nói với Diệp Mặc:
- Anh bạn, nữ ma đầu này đã giết phó thành chủ của Mạc Hải thành, đồng thời còn giết cả hai trưởng lão Hóa Chân của Mạc Hải thành nữa. Hơn nữa tu vi của ả còn vô cùng hung hãn và mạnh mẽ, chúng ta phải liên thủ lại mới có thể đối phó được với ả.
- Ha ha...
Nữ tu xinh đẹp kia sau khi nghe được tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn kia nói, thì bỗng nhiên cười lên ha hả, giống như là vừa nghe được một chuyện đáng buồn cười nhất thế giới vậy.
“Cửu đầu phệ hư trùng” đã bị Diệp Mặc giết, thì một số tu sĩ tới Phỉ Hải thành ẩn náu đều rời đi. Những tu sĩ này trước khi rời đi đều tới Mặc Nguyệt cáo từ Diệp Mặc. Toàn bộ tu sĩ của Ngọc Nữ Phái vẫn ở lại Phỉ Hải thành, số lượng cũng không ít.
Hai ngày sau, thì Diệp Mặc đã tu bổ hoàn tất truyền tống trận ở Phỉ Hải thành. Phỉ Hải thành lúc này cũng đã không còn cái cảnh từng đoàn người chen chúc nữa. Tuy rằng vẫn còn rất nhiều, nhưng đã bình thường hơn so với trước rồi.
Ngay sau khi truyền tống trận được tu bổ hoàn tất, thì Diệp Mặc liền để lại một phần đan dược “Mặc Nguyệt”, sau đó liền thông qua truyền tống trận rời khỏi Bắc Vọng Châu.
Lại một lần nữa xuất hiện tại Mạc Hải thành, khiến cho trong lòng Diệp Mặc cũng phải cảm thán. Hắn thông qua Ma Ngục cấm địa đi tới Tây Tích Châu, sau đó lại thông qua Ma Ngục cấm địa trở về Bắc Vọng Châu, rồi lại thông qua truyền tống trận trở về Nam An Châu. Ngoại trừ Đông Huyền Châu là hắn chưa đi ra, thì hầu như ba châu còn lại của đại lục Lạc Nguyệt đã trở thành hậu hoa viên của hắn rồi.
Lần này Diệp Mặc tới Mạc Hải thành thì không hề có chút ý tưởng nào là sẽ dừng lại ở đây cả, mà lập tức đi tới chỗ truyền tống trận. Hắn dự định là lập tức quay về Nam An thành, sau đó sẽ trực tiếp bay về Mặc Nguyệt Chi Thành.
Nhưng khi Diệp Mặc vừa tới Mạc Hải thành, thì lại cảm thấy một bầu không khí cổ quái. Tại phòng khách bên ngoài truyền tống trận, thì có hai tên tu sĩ Kim Đan đang bàn tán thu hút sự chú ý của hắn.
- Tôi dám khẳng định rằng nữ tu kia là một Hóa Chân tiền bối. Anh xem, cô ấy chỉ đưa tay ra thì đã bóp chết tu sĩ Thừa Đỉnh rồi, tuyệt đối chính là “Chân nguyên thủ”...
- Loan Ý Đô ỷ vào việc cha của y là Thừa Đỉnh cao thủ, lại là phó thành chủ của Mạc Hải thành, cho nên mới dám hoành hành ngang ngược tại Mạc Hải thành. Lần này thì hay rồi, gặp phải một tiền bối Hóa Chân hung ác, lại còn dám đùa giỡn với đệ tử của người ta nữa. Đây châng phải là muốn chết thì là cái gì?
- Nhưng đệ tử của tiền bối Hóa Chân kia xác thực là rất xinh đẹp, cái loại háo sắc như Loan Ý Đô chết cũng không oan.
Giọng nói của hai tên tu sĩ Kim Đan này nói rất nhỏ, nhưng Diệp Mặc lại có thể nghe được rất rõ ràng. Hắn lập tức liên tưởng đến Đường Mộng Nhiêu và Ức Mặc. Sẽ không phải là cái tên Loan Ý Đô kia đùa giỡn Ức Mặc, rồi kết quả là bị Đường Mộng Nhiêu trực tiếp giết chết rồi chứ?
Diệp Mặc lại cảm thấy không giống. Nếu như là hắn gặp phải loại chuyện này, thì nhất định là sẽ làm như vậy. Nhưng Đường Mộng Nhiêu mang theo Ức Mặc tới Nam An Châu, mà cô thì biết rằng cao thủ của Nam An Châu nhiều như mây, sao có thể làm việc lỗ mãng như vậy?
Nhưng Diệp Mặc nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể nghĩ ra rằng một nữ tu Hóa Chân mang theo một thiếu nữ là ai ngoài hai người Đường Mộng Nhiêu và Ức Mặc?
Hai tên tu sĩ Kim Đan đang nói chuyện, thì bỗng nhiên lại phát hiện ra trước mặt họ xuất hiện một người. Tu vi của Diệp Mặc thì cả hai đều không nhìn thấu được, nhưng khả năng vô thanh vô tức mà đi tới trước mặt họ thì tu vi khẳng định là cao hơn bọn họ nhiều.
- Tiên bối...
Một tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn sau khi thấy Diệp Mặc thì lập tức đứng lên, trong lòng có chút lo lắng bất an.
Diệp Mặc ừ một tiếng:
- Ta vừa nghe các ngươi nói có một tiền bối Hóa Chân mang theo một thiếu nữ đến nơi này, sau đó lại giết cha con phó thành chủ Loan Xương phải không?
Hai tên tu sĩ Kim Đan nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, thì lập tức run rẩy toàn thân, sau đó một tên khẩn trương đáp lời:
- Tiền bối, chúng tôi, chúng tôi...
Diệp Mặc mỉm cười:
- Các ngươi không cần khẩn trương, ta và nữ tu kia là bằng hữu, cho nên thuận tiên hỏi một chút thôi, không cần phải lo lắng. Tình huống lúc đó là như thế nào? Sau đó thì các ngươi có biết nữ tu kia đi đâu không? Có phải là đã thông qua truyền tống trận rời đi rồi không?
Hai tên tu sĩ Kim Đan kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi bọn họ cũng không nói bậy về nữ tu Hóa Chân kia, nhưng lại hạ thấp nhân phẩm của hai cha con Loan Xương. Nếu như chọc giận vị tiền bối trước mặt này, thì...
Cũng may là vị tiền bối này là bằng hữu với nữ tu kia, điều này khiến cho bọn họ yên lòng.
Hiện tại Diệp Mặc hỏi, thì tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn lập tức đáp:
- Đúng, đúng, lúc đó thì chuyện phát sinh ở đường tới phủ thành chủ. Nữ tu Hóa Chân kia sau khi giết chết Loan Ý Đô, thì rất nhiều tu sĩ ở trên đường đều nhìn thấy. Sau đó thì phó thành chủ Loan Xương cũng tới, nhưng cũng bị “Chân nguyên thủ” của tiền bối kia bóp chết rồi. Chỉ là cô ấy cũng không thông qua truyền tống trận mà rời khỏi Mạc Hải thành, bởi vì sau đó lại có trưởng lão Hóa Chân của Mạc Hải thành ra mặt, kết quả là trưởng lão Hóa Chân kia liền đánh nhau với nữ tu tiền bối kia...
Diệp Mặc nghe tới đó, thì trong lòng liền cả kinh. Đường Mộng Nhiêu mới chỉ có tu vi Hóa Chân tầng một, sao có thể là đối thủ của tu sĩ Hóa Chân khác?
Hắn không đợi cho tu sĩ Kim Đan này nói xong, thì đã vội vã hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
Tên tu sĩ Kim Đan kia lắc đầu:
- Sau đó thì vãn bối cũng không biết, vì trưởng lão Hóa Chân kia sợ rằng sẽ phá hư Mạc Hải thành, cho nên mới cố ý đi tới Vô Tâm Hải chiến đấu, về phần thắng bại ra sao, thì vãn bối không biết.
- Thiếu nữ kia hiện giờ ở đâu?
Diệp Mặc quan tâm nhất chính là Ức Mặc, vì Đường Mộng Nhiêu là tu sĩ Hóa Chân, cho dù có đánh không lại người ta, thì cũng có thể tự mình chạy trốn. Nhưng Ức Mặc thì biết làm sao bây giờ?
Tên tu sĩ Kim Đan kia vội nói:
- Nữ tu tiền bối kia trước khi đi thì cũng mang theo cả thiếu nữ kia, cả ba rời khỏi đi về phía đông.
Tên tu sĩ Kim Đan còn lại liền bổ xung:
- Tôi nghe nói có một trưởng lão Hóa Chân khác của Mạc Hải thành vừa trở về, sau khi nhận được tin tức thì cũng đã đuổi theo rồi.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Trong lòng Diệp Mặc vô cùng lo lắng. Một tu sĩ Hóa Chân thôi thì chắc Đường Mộng Nhiêu đã không đấu lại rồi, hiện tại lại có thêm một tu sĩ Hóa Chân nữa, thì Đường Mộng Nhiêu khẳng định là khó có thể chạy trốn được.
- Ngày hôm qua...
Tên tu sĩ Kim Đan kia vừa nói ra mấy chữ, thì đã phát hiện tu sĩ vừa đứng trước mặt đặt câu hỏi với y đã biến mất rồi.
- Lại là một tiền bối Hóa Chân?
Hai tên tu sĩ Kim Đan này cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không dám tiếp tục bàn tán nữa, liền lặng lẽ rời khỏi phòng khách này.
Diệp Mặc lập tức lấy “Ô vân trùy - Thanh Nguyệt” ra, khống chế vận tốc tới cực hạn. Hắn không biết vì sao Đường Mộng Nhiêu tới Mạc Hải thành từ hôm qua rồi mà còn chưa rời đi. Nhưng hiện tại vấn đề trọng yếu nhất không phải là nguyên nhân khiến Đường Mộng Nhiêu ở lại Mạc Hải thành, mà là có hai tên tu sĩ Hóa Chân đang truy sát cô. Đã vậy Đường Mộng Nhiêu còn mang theo Ức Mặc nữa chứ, có thể nói chuyện một cách hòa hảo mới là chuyện lạ.
Tốc độ của “Ô vân trùy - Thanh Nguyệt” nhanh như bão táp. Diệp Mặc dựa vào năng lực cảm ứng không gian cường đại, nhanh chóng bắt được một chút lực lượng dao động trong không gian có cuộc giao đấu của tu sĩ Hóa Chân. Cho dù là đã qua một ngày, thì cũng có chút khác biệt rất nhỏ. Cái sự khác biệt nhỏ nhoi này, thì Diệp Mặc cũng chỉ có thể miễn cưỡng cảm nhận được mà thôi.
Uỳnh...
Một tiếng nổ vang lên ở Vô Tâm Hải. Diệp Mặc không hề suy nghĩ gì nữa, lập tức phi thân qua.
Nhưng khi Diệp Mặc thấy ba người trên bãi đá ngầm trước mặt, thì hắn lập tức biết rằng mình đoán sai rồi. Trên đảo có hai thi thể, còn có một nam một nữ đang giằng co nhau. Cả hai người đều là tu vi Hóa Chân viên mãn, chỉ là tên nam tu kia bị thương nghiêm trọng hơn nữ ru kia. Vừa rồi không biết là y đã dẫn phát ra loại bùa chú gì, nhưng cũng không hề khiến nữ tu kia bị tổn thương, mà ngược lại thì chính chân nguyên của bản thân y lại bị hỗn loạn.
Cô gái này thì Diệp Mặc hoàn toàn không nhận ra, vì dung mạo của cô thì đẹp hơn Đường Mộng Nhiêu một chút, hơn nữa trên người còn có một loại khí chất cao cao tại thượng, hiển nhiên là kẻ đứng đầu một phương, lại lịch không hề tầm thường. Càng chủ yếu là ở phía xa còn có một thiếu nữ đang quan chiến, mà thiếu nữ này thì Diệp Mặc lại nhận ra, nhưng cũng không phải là Ức Mặc.
Diệp Mặc đột ngột xuất hiện trên đảo, sau đó vẫy tay nói với thiếu nữ kia:
- Giải Ấu Ngưng, đã lâu không gặp, cha của cô có khỏe không?
Diệp Mặc đột ngột xuất hiện trên đảo này, thì hai người một nam một nữ đang giằng co kia đều nhìn về phía Diệp Mặc. Chỉ là khi phát hiện tu vi của Diệp Mặc mới là Hóa Chân tầng bẩy, thì cô gái kia lập tức lộ ra thần sắc khinh thường. Chỉ là khi nghe Diệp Mặc nói với thiếu nữ kia một câu, thì cô gái này mới có chút để ý tới.
- Anh là Diệp tiền bối?
Thiếu nữ Diệp Mặc gọi là Giải Ấu Ngưng lập tức mừng rỡ kêu lên, sau đó vội vã chạy tới bên người Diệp Mặc.
- Không sai, tôi chính là Diệp Mặc. Cô tại sao lại không đi cùng cha cô? Từ Nhân Trúc Đảo của các cô tới chỗ này, thì cũng không phải là quãng đường ngắn mà? Sao lại đi chơi xa như vậy?
Diệp Mặc cười hỏi.
Vành mắt của thiếu nữ chợt đỏ lên, sau đó nghẹn ngào:
- Cha của tôi hiện tại còn chưa biết sinh tử thế nào. Tôi cùng em gái, chị cả cùng với dì Di trốn tới đây. Sau đó lại, sau lại...
Đang nói thì thiếu nữ này lại len lén nhìn thoáng qua nữ tu Hóa Chân viên mãn kia, cũng không dám nói tiếp nữa.
Ngay cả Diệp Mặc cũng lập tức nhìn ra chuyện này dường như có chút quái dị. Giải Ấu Ngưng có vẻ như có chút sợ hãi nữ tu Hóa Chân viên mãn kia. Nếu như nữ tu kia chính là dì Di của Giải Ẩu Ngưng, thì theo lý thuyết Giải Ấu Ngưng không nên sợ cô ta như thế chứ? Hơn nữa Giải Phong cũng là Hóa Chân viên mãn, cả chân nguyên và thần thức đều vô cùng hùng hậu, còn có ai dám tới Nhân Trúc đảo gây chuyện chứ? Nhưng sao hắn lại nghe được Giải Ẩu Ngưng nói rằng Nhân Trúc đảo đã xảy ra chuyện rồi?
Diệp Mặc lập tức nói với Giải Ấu Ngưng:
- Ấu Ngưng, tôi và cha của cô là bằng hữu, cô có chuyện gì, thì cứ nói thẳng ra. Nếu như không như ý, thì tôi sẽ làm chủ cho cô, đợi lát cô sẽ đi cùng với tôi. Tôi còn thực sự không tin là có người dám làm gì cô?
- Ừm...
Thiếu nữ này dường như đã từng nghe được cha mình nói về sự lợi hại của Diệp Mặc, cho nên hiện tại nghe Diệp Mặc nói như vậy, thì dũng khí liền lớn hơn một chút.
Nhưng nữ tu Hóa Chân viên mãn xinh đẹp kia lại lạnh giọng nói:
- Khẩu khí thật lớn, cũng không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi sao?
Diệp Mặc đoán được nữ tu này không có quan hệ gì với Giải Ấu Ngưng, cho nên không thèm để ý tới, tiếp tục nói với thiếu nữ kia:
- Có lời gì cứ nói thẳng ra đi.
Thiếu nữ lại lén nhìn thoáng qua nữ tu Hóa Chân viên mãn kia, rồi mới cẩn thận nói:
- Kỳ thực tôi là Giải Ấu Huê. Giải Ấu Ngưng là em gái của tôi...
Diệp Mặc gọi sai tên rồi, cho nên có chút xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
- À, vậy là tôi gọi sai rồi. Cô cứ nói đi.
- Chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng bẩy, mà cũng dám kiêu ngạo.
Nữ tu Hóa Chân viên mãn kia nói xong, thì lập tức nói với thiếu nữ Giải Ấu Huê:
- Giải Ấu Huê, đứng qua một bên, chờ ta giết hắn rồi hẵng nói.
Tên tu sĩ đang bị thương nghiêm trọng kia bỗng nhiên mở miệng nói với Diệp Mặc:
- Anh bạn, nữ ma đầu này đã giết phó thành chủ của Mạc Hải thành, đồng thời còn giết cả hai trưởng lão Hóa Chân của Mạc Hải thành nữa. Hơn nữa tu vi của ả còn vô cùng hung hãn và mạnh mẽ, chúng ta phải liên thủ lại mới có thể đối phó được với ả.
- Ha ha...
Nữ tu xinh đẹp kia sau khi nghe được tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn kia nói, thì bỗng nhiên cười lên ha hả, giống như là vừa nghe được một chuyện đáng buồn cười nhất thế giới vậy.