Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1457: Lai lịch của thiếu cung chủ



Băng Thần Cung nằm sâu trong Vô Tâm Hải. Lúc này có một thiếu nữ mặc váy mầu lam dọc theo con đường nhỏ làm bằng đá cuội, vội vã đi tới một cái phòng phía bên phải. Không đợi cho thiếu nữ mặc váy lam kia đi tới cửa phòng, thì cái cửa phòng kia liền mở ra rồi. Một cô gái mặc một bộ đồ mầu vàng nhạt đứng ở trước cửa ngoắc tay với thiếu nữ, ý bảo thiếu nữ mặc váy lam kia nhanh lên một chút.
Chờ sau khi thiếu nữ mặc váy lam vào phòng rồi, thì cô gái mặc bộ đồ mầu vàng nhạt kia liền đóng cửa lại, sau đó nhanh chóng ném ra mấy cái trận kỳ. Lúc này thì mới hỏi thiếu nữ kia với giọng điệu hoang mang:
- Chuyện gì xảy ra thế Đình Đinh. Sao chị lại nghe nói rằng cung chủ thiếu chút nữa đã muốn giết em rồi?
- Kỳ tỷ, chị nhỏ giọng một chút.
Thiếu nữ mặc váy lam vội vã nói.
- Không sao, đây là trận bàn cấm chế mà sư phụ để lại cho chị, tuyệt đối sẽ không có người nào có thể nghe được, em có thể yên tâm. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, mau nói nhanh đi, chị sắp chết vì sốt ruột rồi.
Cô gái được gọi là Kỳ tỷ cũng vội vàng nói.
- Cung chủ đi rồi, đem Băng Thần Cung tạm thời giao lại cho em và mấy đại trưởng lão quản. Kỳ Kỳ tỷ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thiếu nữ gọi là Đình Đình lúc này mới vỗ vỗ bộ ngực rồi nhỏ giọng nói, dường như đã yên lòng rồi. Thiếu nữ này chính là người lúc trước ở trong nội cung của Băng Thần Cung, ngồi bên cạnh người được gọi là cung chủ.
Cô gái gọi là Kỳ Kỳ nhíu mày rồi nói:
- Đình Đình, em nói rõ một chút đi, vì sao cung chủ lại muốn giết em?
Thiếu nữ váy lam an tĩnh lại một chút, sửa sang lại suy nghĩ rồi mới nói:
- Nữ tỳ Tiểu Quý trong coi linh hồn bài nhìn thấy linh hồn bài của nhị thiếu gia Lăng Nguyệt bị vỡ vụn rồi...
- Cái gì? Em nói là Lăng Nguyệt đã chết?
Kỳ Kỳ kinh ngạc hỏi.
Thiếu nữ váy lam gật đầu khẳng định:
- Không sai, chính là Lăng Nguyệt đã chết rồi, cung chủ muốn cho Tiểu Quý chôn cùng Lăng Nguyệt, còn em thì cầu tình một câu, kết quả là thiếu chút nữa đã chọc giận cung chủ...
Cô gái gọi là Kỳ Kỳ lập tức phẫn nộ:
- Những tu sĩ ở đây quả thực là không coi những người có tu vi thấp là người mà. Không có chút gì được gọi là ‘Nhân quyền’ cả.
- Kỳ Kỳ tỷ, chị nói nhỏ một chút, một khi bị người khác nghe được, thì chúng ta xong đời rồi. Em nghe cung chủ nói, bà và đại trưởng lão sắp phải phi thăng rồi, chờ sau khi cung chủ phi thăng, thì em chính là đương kim cung chủ rồi. Em khẳng định là sẽ đem cái quy củ đó hủy bỏ.
Thiếu nữ tên Đình Đình sau khi nói xong lại bổ xung thêm.
- Thật sao?
Kỳ Kỳ kinh hỉ thốt lên.
Đình Đình gật đầu:
- Cung chủ nói sẽ để cho mấy vị trưởng lão còn lại trợ giúp cho em, cho nên chị cũng không cần phải quá cao hứng, vì quyền lực của em nhất định sẽ bị hạn chế.
Kỳ Kỳ khinh thường nói:
- Em quả thật là ngu ngốc, mấy tên trưởng lão Hóa Chân kia đối với quyền lực của Băng Thần Cung căn bản là không thèm để ý. Thứ mà bọn họ cần chỉ có tài nguyên tu luyện và chỗ tốt để tu luyện mà thôi. Hai ta tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng chúng ta từ đâu mà tới chứ? Chúng ta tới từ kỷ nguyên đầy rẫy những chuyện đấu tranh trong quan trường và thương trường đó. Lão tổ tông để lại cho chúng ta ánh sáng chói lóa của văn hóa đấu tranh hiện đại chốn quan trường, còn sợ mấy cây búa của Băng Thần Cung này sao? Nói đơn giản là lôi kéo, phân hóa, đả kích... Đương nhiên trọng yếu nhất là chúng ta cũng phải tự mình nâng cao thực lực thì mới được.
- Nghĩa là sao ạ?
Đình Đình nghi hoặc.
- Em thật là, em chỉ cần tận lực lôi kéo tu sĩ có tu vi cao, sau đó cởi mở việc phân chia tài nguyên tu luyện, không nên quá keo kiệt. Những tu sĩ này không phải chỉ là những trưởng lão Hóa Chân, mà còn cần cả những tu sĩ trung tầng trong Băng Thần Cung nữa. Đối với mấy trưởng lão Hóa Chân, thì trước khi mình có thực lực nhất định phải luôn biểu hiện sự tôn kính, sau đó thì tùy thời lại nói đôi câu hạ thấp hai thằng con trai của cung chủ, khiến cho mấy trưởng lão Hóa Chân có ấn tượng kém với chúng, càng kém thì càng tốt. Đồng thời cũng phải gây xích mích trong quan hệ giữa hai tên khốn kia cùng với cung chủ, nhân cơ hội để kích một số kẻ thực lực kém hơn mình nhưng lại ủng hộ cho hai tên khốn kia.
Kỳ Kỳ nói liền một hơi.
Đình Đình kinh ngạc nhìn Kỳ Kỳ:
- Kỳ Kỳ tỷ, chị thay đổi thật là nhiều.
Kỳ Kỳ thở dài:
- Đây là do bị bức mà thôi. Ở nơi này, nếu như không thay đổi, thì chỉ có đường chết. Chị không có thực lực như Lâm đại ca, cho nên chỉ cần em trở thành cung chủ, thì em nói thế nào mà chẳng được.
- Ài, cho dù Lâm đại ca có mặt ở đây, thì cũng như không mà thôi. Đừng nói tới nơi này là do yêu quái Hóa Chân dựng lên. Chỉ nói tới việc thứ mà Lâm đại ca tu luyện là Cổ võ, còn thứ chúng ta tu luyện lại là Tu chân, thì đã không thể nào so sánh với nhau rồi.
Đình Đình thở dài:
- Kỳ thực em chỉ muốn tìm được mẹ em thôi. Hiện tại không biết mẹ em như thế nào, em thực sự là rất lo lắng.
Hiển nhiên hai cô gái này chính là người đến từ Địa Cầu. Đình Đình chính là con gái của Vân Băng Vân Đình Đình, còn Kỳ Kỳ thì chính là em gái của An Ngưng - An Chỉ Kỳ. Vận khí của hai cô coi như là cũng tốt, vừa mới truyền tống tới Nam An Châu, thì đã được đệ tử của Băng Thần Cung tuyển chọn mang đi rồi. Chỉ là Vân Băng lại không được truyền tống tới cùng một nơi với hai cô, cho nên Đình Đình lúc này mới luôn luôn lo lắng.
Vân Đình Đình bởi vì tư chất nghịch thiên, hơn nữa dung mạo lại tú lệ xinh đẹp, cho nên mới chiếm được sự ưu ái của cung chủ, trở thành thiếu cung chủ. Thế nhưng tên của cô thì chỉ giữ lại một chữ Vân, còn lại đều bỏ đi, cuối cùng thì gọi là Đại Vân.
Kỳ Kỳ cười lạnh:
- Có cái gì mà phải lo lắng, em xem hiện tại không phải người nắm quyền chính là Anh cung chủ sao, còn hai tên con trai phế vật của bà ta thì nói không chừng là lần này cũng sẽ giống như lão nhị của chúng, không trở về được nữa đâu. Cho dù là có trở về được, thì sau khi cung chủ phi thăng lên Tiên Giới, thì em đã nắm được đại quyền rồi, không cần phải lo lắng. Nhưng thật ra thì vấn đề tu vi của chúng ta lại cần phải nhanh chóng đề thăng. Chị bây giờ mới chỉ có tu vi Kim Đan, em cũng chỉ vừa mới kết Anh, tu vi thật sự là quá thấp. Chờ tới khi tu vi của chúng ta tăng lên rồi, thì muốn nói cái gì, không phải là do tự chúng ta quyết định hay sao?
...
Diệp Mặc một đường phi hành nhanh chóng, lần này cũng không còn gặp bất luận việc gì tại Thông Minh Hà nữa. Chỉ ngắn ngủi hai ngày, thì Thông Minh Hà dưới chân hắn cũng đã ngừng lại rồi, nói cách khác là đã đến đầu cuối của Thông Minh Hà rồi.
Diệp Mặc hạ xuống, hắn không biết nơi này có phải là Bắc Vọng Châu rồi hay không, nhưng hắn cũng không thấy nơi này có gì giống với Nam An Châu hay Tây Tích Châu cả.
Tuy rằng Diệp Mặc không biết vì sao Thuyên Loan lại suy đoán chỗ này là Bắc Vọng Châu, nhưng Diệp Mặc khẳng định, suy đoán của Thuyên Loan nhất định là có đạo lý. Hắn cũng không thất vọng vì không tìm được đường ra, mà chỉ cố gắng tỉ mỉ dùng thần thức kiểm tra lại từng ngóc ngách ở chỗ này.
Quả nhiên là sau thời gian hai nén nang, thì Diệp Mặc rốt cuộc cũng tìm được vết tích của một cái trận pháp ẩn nấp. Hắn khẳng định, cho dù là Thuyên Loan tới đây, cũng không nhất định có thể tìm được cái trận pháp ẩn nấp này. Trừ phi là người nào có bản lĩnh của tông sư trận pháp cấp chín như hắn.
Ở trong trận pháp ẩn nấp, còn có một lối ra bị phong ấn. Diệp Mặc cũng không đánh vỡ cái phong ấn này, vì với tu vi trận pháp của hắn, thì căn bản là chỉ cần ném ra mấy cái trận kỳ là đã có thể vô hiệu hóa cái phong ấn này rồi, không cần thiết phải phá hủy.
Nước từ bốn phương tám hướng lập tức tràn vào, Diệp Mặc liền vận chuyển chân nguyên, đem nước tách ra, đồng thời hắn cũng lập tức hiện ra ở dưới đáy.
Nước ở đây dường như cũng không phải là rất sâu. Nhưng khi Diệp Mặc lao ra khỏi mặt nước thì nhất thời ngây ngẩn cả người. Cái chỗ này hắn rất quen thuộc, vì hắn đã tới đây một lần rồi.
Song Tâm Cốc, hồ Song Tâm, chỗ ở của Hải Đồng. Cũng là nơi đẹp nhất trong Song Tâm Cốc. Diệp Mặc hoàn toàn không ngờ rằng hồ Song Tâm xinh đẹp này lại thông với Thông Minh Hà, nhưng lại bị một cái trận pháp cấp chín đỉnh phong bế lại.
Tới Song Tâm Hồ, Diệp Mặc cũng nhớ tới Hải Đồng. Nghĩ đến Hải Đồng thì hắn lại nhớ tới Áo Thiên Điệp.
- Cô gái kia không biết giờ thế nào?
Diệp Mặc tự nói một câu, sau đó quyết định đi tìm Hải Đồng trước, rồi mới đi Vạn Dược sơn mạch thử xem có giết được cái thứ bị phong ấn kia không.
Diệp Mặc cho rằng với tu vi hiện tại của hắn, khẳng đinh là đã cao hơn Sở Tiêu Y rồi, hơn nữa hắn đối với trận pháp và phong ấn cũng vô cùng tinh thông. Cho nên bất luận là thế nào thì hắn cũng muốn đi thử xem. Bên trong cái phong ấn kia là một cái U Linh có thể cắn nuốt không gian, rất có thể là chủ thể của 'Cửu đầu phệ hư trùng' hoặc là chủ nhân của 'Cửu đầu phệ hư trùng'.
Mặc Nguyệt và Ức Mặc của hắn đều ở Bắc Vọng Châu, cho nên nếu có một thứ có thể tùy thời phá hủy cả Bắc Vọng Châu thì hắn thật sự không yên tâm. Cho nên lần này hắn đến Bắc Vọng Châu, còn có một mục đích trọng yếu, đó chính là giết chết cái thứ đang bị phong ấn kia.
Phương thức làm việc của hắn khác với Sở Tiêu Y. Chỉ cần là có khả năng tiêu diệt, thì hắn sẽ trực tiếp diệt. Về phần dùng phong ấn giữ lại rồi sau này mới diệt, thì không phải là tính cách của hắn. Trừ phi là thực lực của hắn không đủ, thì lúc ý hắn sẽ bỏ trốn.
Nhưng khi thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, thì nhất thời ngây ngẩn cả người. Vì chỗ ở của Hải Đồng đã bị san bằng còn chưa tính, ngay cả toàn bộ Song Tâm Cốc cũng đã bị san thành bình địa rồi.
Diệp Mặc lập tức biết rằng Song Tâm Cốc đã bị người ta diệt rồi, thậm chí không còn lại một tu sĩ nào cả. Là ai? Ai lại có khả năng diệt đi cả Song Tâm Cốc?
Song Tâm Cốc nếu đặt ở Nam An Châu thì không bằng cả một môn phái nhỏ, nhưng ở Bắc Vọng Châu này thì cũng là một tông môn năm sao, huống chi chuyện mình và Đường Mộng Nhiêu đã từng tới làm khách tại Song Tâm Cốc nhất định sẽ được người của Song Tâm Cốc tuyên truyền ra ngoài.
Nhưng lúc này thì Song Tâm Cốc vẫn bị tiêu diệt, điều này nói rõ rằng thế lực tiêu diệt Song Tâm Cốc căn bản là không sợ mình và Đường Mộng Nhiêu. Rốt cuộc là ai? Cho dù là mình không ở đây, thì lẽ nào ngay cả Ngọc Nữ Phái họ cũng không sợ? Ngọc Nữ Phái là tông môn tám sao, lẽ nào thế lực tiêu diệt Song Tâm Cốc lại còn lợi hại hơn một tông môn tám sao?
Tông môn tám sao là tông môn đứng đầu Bắc Vọng Châu rồi, nhưng cũng chỉ có hai cái mà thôi. Một là Ngọc Nữ Phái, còn lại là Vọng Nguyệt Tông. Mà Diệp Mặc khẳng định là Vọng Nguyệt Tông sẽ không diệt Song Tâm Cốc, nguyên nhân thì cũng không cần nói, chỉ là vì Phiến Phất không dám mà thôi.
Diệp Mặc phi thân tới ngọn núi cao nhất của Song Tâm Cốc. Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc ai là kẻ đã tiêu diệt Song Tâm Cốc. Còn chưa kiểm tra ngọn núi cao nhất của Song Tâm Cốc, thì sắc mặt Diệp Mặc đã đại biến. Hắn từ Song Tâm Cốc bay đến ngọn núi chủ của Song Tâm Cốc, thì đã cảm nhận được không gian ở chỗ này có chút kỳ quái rồi.
Không gian ở đây dường như không được bình thường, giống như là mới được thiết lập lại sau khi bị phá hủy vậy.
Diệp Mặc đâu phải là kẻ không có kiến thức. Hắn lập tức đã nghĩ tới 'Cửu đầu phệ hư trùng'. Chỉ có 'Cửu đầu phệ hư trùng' mới có thiên phú cắn nuốt không gian. Không gian bị 'Cửu đầu phệ hư trùng' cắn nuốt qua, thì sẽ lập tức được bổ sung lại, nhưng dưới cảm thụ của tu sĩ cao minh, thì sẽ thấy được sự bất đồng của không gian được bổ sung lại này. Mà Diệp Mặc thì vừa đúng là một loại tu sĩ cực kỳ cao minh như vậy.
- Vì sao ở đây lại có loại quái vật này?
Diệp Mặc cũng không còn tâm tình kiểm tra ngọn núi chủ của Song Tâm Cốc nữa. Lập tức lấy 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ra biến thành một bóng ảnh bay đi mất.
Nơi Diệp Mặc đi chính là Vạn Dược sơn mạch. Phong ấn của Vạn Dược sơn mạch được Diệp Mặc hắn gia cố thêm một lần nữa, có thể nói rằng nếu như không có ai động tới, thì cái phong ấn kia kiên trì thêm trên trăm năm nữa cũng không có vấn đề gì. Nhưng một khi có người động đến nó, vậy thì khó nói rồi.
Thông đạo của Vạn Dược sơn mạch vẫn bị đóng chặt như cũ, dường như sau lần bạo tạc trước, thì ở đây không hề thay đổi gì. Nhưng khi Diệp Mặc phát hiện thần thức của hắn có thể thông tới tận cái đại sảnh lục giác đặt phong ấn thì lập tức sắc mặt đại biến, vì hắn biết nơi này đã xảy ra chuyện rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...