Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1443: Lực lượng khủng bố ở giao lộ
Một hồi lâu sau, Diệp Mặc hộ tống mọi người lại lần nữa đến bên ngoài Ma Ngục cấm địa, còn trong trận pháp mà hắn bố trí cũng đã tập hợp rất nhiều những tu sĩ đã nhảy ra ngoài lúc trước, sau khi đám người cùng nhau chuyển cáo tin tức, ai ai cũng cám ơn Diệp Mặc, sau đó rời khỏi cổng vào Ma Ngục cấm địa.
Diệp Mặc sau khi để lại cho ba người Trình Na Na, Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân mỗi người một chiếc nhẫn trữ vật, sau đó phó thác ba người cho Ngân Nguyệt đan vương và Nghiễn Điền đan vương.
Cảnh Anh Ly dứt khoát muốn cùng đám người Ngân Nguyệt đan vương đến Mặc Nguyệt Chi Thành, Cảnh Anh Mộng không tìm được cơ hội cùng Diệp Mặc nói chuyện, chỉ có thể cùng với đám người Huyền Âm các rời khỏi Ma Ngục cấm địa. Cảnh Anh Ly vì không muốn quay về Huyền Âm các nên mới đến Mặc Nguyệt Chi Thành, nhưng cô sau khi đến Mặc Nguyệt Chi Thành, cô mới biết linh khí của Mặc Nguyệt Chi Thành cũng đã nghịch thiên đến mức độ nào.
…
Ngã ba giao nhau giữa Sa Hà, đây là lần thứ hai Diệp Mặc đứng ở đây. Sau khi hắn tiễn mấy người Ngân Nguyệt đan vương, trực tiếp đến lối vào Ma Ngục cấm địa dùng đại trận phong tử. Ma Ngục cấm địa ngoại trừ hắn ra hoặc là người có công pháp mồi lửa kì dị có thể ra vào, những người còn lại cũng là thập tử nhất sinh.
Huống chi ma linh và tà linh nơi này quá nhiều, Diệp Mặc không muốn những thứ này xông ra khỏi Ma Ngục cấm địa, tiến vào Nam An châu. Một khi tà linh có thể rời Ma Ngục cấm địa mà còn sống, đối với Nam An châu đúng là tai họa. Cho nên khi Diệp Mặc bố trí một trận pháp phong ấn, lại dùng linh mạch cực phẩm.
Nhưng khi Diệp Mặc lần thứ hai đứng ở ngã ba này, lại sững sờ người. Dòng chữ “Ma Ngục Cầu Tam Sinh” viết đỏ như máu lúc trước không ngờ lại biến mất không còn, ngay cả bia đá màu đen kia cũng không biết đi đâu rồi nữa.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, hắn không đến xem “Ma Ngục Cầu Tam Sinh” mà hắn phong bế lại, mà lại trực tiếp xông vào Sa Hà. Bất luận có phải trận pháp mà hắn phong bế “Ma Ngục Cầu Tam Sinh” có vấn đề hay không, Diệp Mặc cũng không muốn đến xem cầu Tam Sinh lần nữa. Hắn rất tin tưởng vào cảm giác của mình, hắn cảm thấy nguy hiểm bên trong “Ma Ngục Cầu Tam Sinh” cũng không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể đối phó được.
Tốc độ của Diệp Mặc rất nhanh, cộng thêm hắn cố ý dốc hết sức vọt vào trong Sa Hà, không muốn ở lại ngã ba này, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Nhưng khiến hắn không ngờ được chính là, hắn điên cuồng vận chuyển độn thuật chân nguyên, không ngờ lại giống như ốc sên vậy. Cái cảm giác này hắn rất quen thuộc. Chính là khi rơi vào vực của người khác, còn hắn thì lại không thể giãy dụa được.
Diệp Mặc trong lòng hoảng sợ, sau khi hắn tu luyện đến Hóa Chân, cũng chưa bao giờ gặp cảnh như này, lại càng điên cuồng thi triển độn thuật Ngũ Hành, muốn trong nháy mắt thoát khỏi sự trói buộc này.
Ken két…
Vì điên cuồng vận chuyển chân nguyên, Diệp Mặc thậm chí nghe thấy xương cốt quanh người mình có chút tiếng động nhỏ, sau đó hắn liền phát hiện ra công sức một hồi lâu hắn làm không ngờ thành uổng công. Hắn chỉ có thể di chuyển được vài thước mà thôi.
Lúc này Diệp Mặc hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hắn biết nếu như cứ tiếp tục như vậy, hắn cho dù mệt cũng mệt chết luôn, chứ đừng nói đến chuyện thoát ra khỏi sự trói buộc này.
Diệp Mặc vừa mới dừng lại tiếp tục xông ra khỏi sự trói buộc này, liền cảm thấy một luồng sức mạng vô cùng cường hãn truyền đến, chỉ trong tích tắc, hắn liền giống như một dây lục bình vậy, bị sức mạnh sóng biển khổng lồ cuốn đi, cũng không có chút sức lực phản kháng nào.
Trong nháy mắt, Diệp Mặc căn bản cũng không tiếp tục nghĩ nữa, trực tiếp vào thế giới trang vàng, đồng thời ném trận bàn quản chế ra ngoài.
Tất cả liền yên tĩnh trở lại, Diệp Mặc ngồi trong thế giới trang vàng đến cách nghĩ xem xét ấn kỳ kia cũng không có, hắn đang nghĩ cái thứ vừa nãy dễ dàng cuốn hắn đi là thứ gì.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Diệp Mặc lập tức thông qua trận bàn quản chế nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Lúc này thế giới trang vàng cũng nằm ở dưới đáy, còn xung quanh đáy sông thì lại trống không, không có một thứ gì, chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài mảnh vỡ pháp bảo tan tành, chỉ thế mà thôi.
Đây là Cốt hà, Diệp Mặc vừa nhìn cảnh tượng dưới đáy sông này, lập tức biết được, bây giờ hắn đang nằm dưới tận cùng của Cốt hà.
Không ngờ lại trôi xuống Cốt hà rồi, Diệp Mặc cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, hắn lại lần nữa nhìn kỹ dưới đáy sông này rốt cục trận bàn quản chế có thể nhìn thấy chỗ nào. Không có một bóng người nào, cũng không có bóng dáng tà linh nào, thậm chí nơi phát ra luồng sức mạnh kinh khủng vừa nãy, lại càng không có chút tung tích nào.
Diệp Mặc thở dài, hắn không biết sức mạnh nào lại mang hắn đến nơi này, nhưng hắn có thể khẳng định, nếu như hắn không có Thế giới trang vàng cũng không là tu vi luyện thể Thần Cảnh, thì lúc này hắn cũng biến thành một bộ hài cốt rồi.
Lúc này Diệp Mặc cũng bắt đầu nghi ngờ những bộ hài cốt của Cốt hà trước kia cũng thông qua cách này mà đến, sau hai tuần hương, Diệp Mặc xác định được Thế giới trang vàng của hắn cũng không có chút bất thường nào, cũng không phát hiện ra bất kỳ bóng dáng tà linh và bóng người nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không ra ngoài ngay, mà lại tiến gần đến ấn kỳ bàn tròn Bát Quái, bàn tròn Bát Quái mất đi lực lượng vô hình ngoại giới dẫn dắt, lúc này yên tĩnh nằm trong thế giới trang vàng.
Từng hàng tiên tinh sáng đến mức mắt Diệp Mặc có chút hoa lên, Diệp Mặc thở dài, bất luận thế nào, mục đích của chuyến đi này coi như hoàn mĩ. Có nhiều tiên tinh như này, hắn chắc chắn có thể tu luyện lên đến Hóa Chân viên mãn không có chút áp lực nào.
Cũng may Diệp Mặc cũng không phải lần đầu tiên lấy tiên tinh, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hơn nghìn tiên tinh, chỉ có điều lúc trước hơn nghìn tiên tinh mà mình nhìn thấy không phải của mình mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, trong chốc lát lấy được nhiều tiên tinh như này, thì đúng là có chút không kìm chế được.
Diệp Mặc đếm qua một lượt, cộng thêm những tiên tinh lúc trước rơi ra, tổng cộng có chín trăm ba mươi bảy viên, hắn tặng mười viên cho Cảnh Anh Ly, chỗ này cũng còn chín trăm hai mươi bảy viên.
Xung quanh bàn tròn Bát Quái cực lớn này còn có một số lỗ trống, những tiên tinh trong lỗ khảm này rõ ràng đã bị trận pháp tiêu hao hết rồi.
Diệp Mặc không chút do dự thu lại toàn bộ số tiên tinh này, dồn chúng bên Khổ Trúc, lúc này mới bắt đầu nghiên cứu bàn tròn Bát Quái.
Thủ pháp luyện chế bàn tròn Bát Quái sớm đã thành thục, Diệp Mặc chỉ tùy tiện nhìn một chút, liền biết được người luyện chế ra bàn tròn Bát Quái này tu vi luyện khí cũng vượt xa hắn.
Diệp Mặc bắt lấy bàn tròn Bát Quái cực bự này, thần thức bắt đầu nhìn xuyên vào trong, quả nhiên hắn cũng không cần đến nhiều thời gian, liền cảm thấy bên trong bàn tròn Bát Quái có một dấu tích thần thức như có như không. Hắn lập tức hiểu ra, dấu tích thần thức này, chắc hẳn là để bàn tròn Bát Quái này hô ứng cùng những thứ khác, cũng dấu tích thần thức có thể để bàn tròn Bát Quái lúc nào cũng có thể chạy.
Sau khi cảm nhận được dấu tích thần thức, Diệp Mặc cũng không luyện hóa, hắn bắt đầu dùng cấm chế giam lại dấu tích thần thức này, giam vào trong bàn tròn Bát Quái. Nếu có một ngày, hắn có thể gặp được tên nào luyện chế ra bàn tròn Bát Quái, chỉ cần thông qua dấu tích thần thức có thể nhận ra.
Lực lượng vô hình từ lối vào Sa Hà vung ra ngoài, bất luận lực lượng đó là trận pháp dẫn đến, hay là ẩn trong thứ lợi hại gì đó, đối với Diệp Mặc mà nói cũng không phải là thứ mà hắn có thể chống cự được, thực lực của hắn còn quá thấp. Nếu là ngày trước, Diệp Mặc chắc chắn sẽ nghĩ cách lùi ra khỏi Ma Ngục cấm địa, nhưng bây giờ thì lại khác, có hơn nghìn tiên tinh, còn có trận bàn thời gian, Diệp Mặc quyết định tăng cao tu vi của mình rồi tính tiếp.
…
Trong một cung điện vô cùng xa hoa trong Vô Tâm Hải, một người đàn bà trung niên vô cùng xinh đẹp đang ngồi vị trí thủ lĩnh giữa đại điện, mười tu sĩ phân thành hai hàng ngồi hai bên. Người ngoài vừa nhìn thấy liền biết được, nơi này là đại sảnh tụ họp của một môn phái.
Nếu như là người bình thường nhìn thấy đại điện cực kỳ xa hao này, chắc chắn cho rằng đây là một sơn môn của một đại môn phái nào đó. Trên thực tế, đây chính xác là một môn phaí, nhưng không như những gì mà người bình thường nghĩ, là sơn môn có dãy núi tạo thành. Đại điện này đứng vững dưới đáy biển, có một trận pháp tránh nước cao cấp khổng lồ và một Tụ Linh trận pháp che chở.
Bên cạnh người đàn bà trung niên xinh đẹp đó còn có một người con gái xinh đẹp ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, người con gái này thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắm, có thể ngồi bên cạnh người đàn bà trung niên kia, rõ ràng địa vị cũng không thấp.
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi ghế đầu nhìn những tu sĩ trong đại điện, bỗng nhiên nói:
- Tôi bỗng nhiên cảm thấy sự kêu gọi của phi thăng, tôi nghĩ có phải là tu sĩ của đại lục Lạc Nguyệt có thể phi thăng được rồi hay không?
- Công chúa, cô cũng có cảm giác này sao? Tôi cũng có cảm giác phi thăng, đang định nói chuyện này ra.
Một tu sĩ trung niên khác trong đại điện cũng đứng ra nói.
Người đàn bà dung mạo xinh đẹp được xưng là công chúa nhíu mày, bỗng nhiên giãn mặt ra nói:
- Tu vi của Vật trưởng lão cũng là Hóa Chân viên mãn rồi, cũng giống như tôi. Xem ra đường phi thăng của đại lục Lạc Nguyệt đúng là được mở rồi, những tu sĩ đến Hóa Chân viên mãn cũng có thể phi thăng rồi.
- Nếu công chúa và đại trưởng lão phi thăng rồi, Băng Thần cung chúng ta biết làm sao?
Một tên tu sĩ khác cũng vội vàng đứng ra nói.
Công chúa kia mỉm cười nói:
- Lúc trước tôi cũng có dự cảm tôi dường như sắp rời khỏi Băng Thần cung rồi, cho nên tôi sớm đã định công chúa kế nhiệm là Đại Vân. Tôi vẫn đang buồn bực là xảy ra chuyện gì, hóa ra là sắp phi thăng. Cho dù tôi rời đi rồi, cũng không sao. Chỉ có điều Đại Vân cần các vị ở đây chiếu cố, tương lai đợi các vị phi thăng Tiên giới, tôi sẽ ở Tiên giới chiếu cố các vị.
Ý tứ biểu đạt của vị công chúa này rõ ràng là tương lai bọn họ cũng sắp phi thăng rồi, nếu như có tu sĩ gây bất lợi cho Băng Thần cung, đến Tiên giới đừng trách tôi không khách sáo. Nhưng nói ra, lại thành ý chiếu cố.
- Vâng, chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố đến tiểu công chúa, sẽ không để Băng Thần cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Một trưởng lão Hóa Chân vội vàng tỏ thái độ nói.
- Nhưng công chúa à, ba vị thiếu gia…
Một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ sáu đứng dậy nói, ngữ khí có chút do dự.
Vị công chúa xinh đẹp kia mỉm cười nói:
- Mọi người không phải lo lắng, bây gờ ba người bọn họ đã rời khỏi Băng Thần cung rồi, chắc cũng muốn bỗng chốc nổi tiếng. Cho dù tôi và đại trưởng lão phi thăng rồi, các vị cũng có thể căn cứ theo thành tích của ba bị thiếu gia mà đánh giá, ai có thể tiến vào chính cung Băng Thần cung.
Vài vị trưởng lão còn chưa kịp trả lời, một nữ tỳ xinh đẹp khuôn mặt hoảng sợ chạy vào.
- Vội vàng thế có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của nữ tỳ này, cũng đã có một vị trưởng lão không hài lòng nói.
- Công chúa, bài linh hồn của Nguyệt thiếu gia bị vỡ tan rồi…
Giọng điệu của nữ tỳ đó như sắp khóc vậy.
Diệp Mặc sau khi để lại cho ba người Trình Na Na, Du Nhị Hổ và Lỗ Tiểu Trân mỗi người một chiếc nhẫn trữ vật, sau đó phó thác ba người cho Ngân Nguyệt đan vương và Nghiễn Điền đan vương.
Cảnh Anh Ly dứt khoát muốn cùng đám người Ngân Nguyệt đan vương đến Mặc Nguyệt Chi Thành, Cảnh Anh Mộng không tìm được cơ hội cùng Diệp Mặc nói chuyện, chỉ có thể cùng với đám người Huyền Âm các rời khỏi Ma Ngục cấm địa. Cảnh Anh Ly vì không muốn quay về Huyền Âm các nên mới đến Mặc Nguyệt Chi Thành, nhưng cô sau khi đến Mặc Nguyệt Chi Thành, cô mới biết linh khí của Mặc Nguyệt Chi Thành cũng đã nghịch thiên đến mức độ nào.
…
Ngã ba giao nhau giữa Sa Hà, đây là lần thứ hai Diệp Mặc đứng ở đây. Sau khi hắn tiễn mấy người Ngân Nguyệt đan vương, trực tiếp đến lối vào Ma Ngục cấm địa dùng đại trận phong tử. Ma Ngục cấm địa ngoại trừ hắn ra hoặc là người có công pháp mồi lửa kì dị có thể ra vào, những người còn lại cũng là thập tử nhất sinh.
Huống chi ma linh và tà linh nơi này quá nhiều, Diệp Mặc không muốn những thứ này xông ra khỏi Ma Ngục cấm địa, tiến vào Nam An châu. Một khi tà linh có thể rời Ma Ngục cấm địa mà còn sống, đối với Nam An châu đúng là tai họa. Cho nên khi Diệp Mặc bố trí một trận pháp phong ấn, lại dùng linh mạch cực phẩm.
Nhưng khi Diệp Mặc lần thứ hai đứng ở ngã ba này, lại sững sờ người. Dòng chữ “Ma Ngục Cầu Tam Sinh” viết đỏ như máu lúc trước không ngờ lại biến mất không còn, ngay cả bia đá màu đen kia cũng không biết đi đâu rồi nữa.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, hắn không đến xem “Ma Ngục Cầu Tam Sinh” mà hắn phong bế lại, mà lại trực tiếp xông vào Sa Hà. Bất luận có phải trận pháp mà hắn phong bế “Ma Ngục Cầu Tam Sinh” có vấn đề hay không, Diệp Mặc cũng không muốn đến xem cầu Tam Sinh lần nữa. Hắn rất tin tưởng vào cảm giác của mình, hắn cảm thấy nguy hiểm bên trong “Ma Ngục Cầu Tam Sinh” cũng không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể đối phó được.
Tốc độ của Diệp Mặc rất nhanh, cộng thêm hắn cố ý dốc hết sức vọt vào trong Sa Hà, không muốn ở lại ngã ba này, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Nhưng khiến hắn không ngờ được chính là, hắn điên cuồng vận chuyển độn thuật chân nguyên, không ngờ lại giống như ốc sên vậy. Cái cảm giác này hắn rất quen thuộc. Chính là khi rơi vào vực của người khác, còn hắn thì lại không thể giãy dụa được.
Diệp Mặc trong lòng hoảng sợ, sau khi hắn tu luyện đến Hóa Chân, cũng chưa bao giờ gặp cảnh như này, lại càng điên cuồng thi triển độn thuật Ngũ Hành, muốn trong nháy mắt thoát khỏi sự trói buộc này.
Ken két…
Vì điên cuồng vận chuyển chân nguyên, Diệp Mặc thậm chí nghe thấy xương cốt quanh người mình có chút tiếng động nhỏ, sau đó hắn liền phát hiện ra công sức một hồi lâu hắn làm không ngờ thành uổng công. Hắn chỉ có thể di chuyển được vài thước mà thôi.
Lúc này Diệp Mặc hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hắn biết nếu như cứ tiếp tục như vậy, hắn cho dù mệt cũng mệt chết luôn, chứ đừng nói đến chuyện thoát ra khỏi sự trói buộc này.
Diệp Mặc vừa mới dừng lại tiếp tục xông ra khỏi sự trói buộc này, liền cảm thấy một luồng sức mạng vô cùng cường hãn truyền đến, chỉ trong tích tắc, hắn liền giống như một dây lục bình vậy, bị sức mạnh sóng biển khổng lồ cuốn đi, cũng không có chút sức lực phản kháng nào.
Trong nháy mắt, Diệp Mặc căn bản cũng không tiếp tục nghĩ nữa, trực tiếp vào thế giới trang vàng, đồng thời ném trận bàn quản chế ra ngoài.
Tất cả liền yên tĩnh trở lại, Diệp Mặc ngồi trong thế giới trang vàng đến cách nghĩ xem xét ấn kỳ kia cũng không có, hắn đang nghĩ cái thứ vừa nãy dễ dàng cuốn hắn đi là thứ gì.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Diệp Mặc lập tức thông qua trận bàn quản chế nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Lúc này thế giới trang vàng cũng nằm ở dưới đáy, còn xung quanh đáy sông thì lại trống không, không có một thứ gì, chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài mảnh vỡ pháp bảo tan tành, chỉ thế mà thôi.
Đây là Cốt hà, Diệp Mặc vừa nhìn cảnh tượng dưới đáy sông này, lập tức biết được, bây giờ hắn đang nằm dưới tận cùng của Cốt hà.
Không ngờ lại trôi xuống Cốt hà rồi, Diệp Mặc cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, hắn lại lần nữa nhìn kỹ dưới đáy sông này rốt cục trận bàn quản chế có thể nhìn thấy chỗ nào. Không có một bóng người nào, cũng không có bóng dáng tà linh nào, thậm chí nơi phát ra luồng sức mạnh kinh khủng vừa nãy, lại càng không có chút tung tích nào.
Diệp Mặc thở dài, hắn không biết sức mạnh nào lại mang hắn đến nơi này, nhưng hắn có thể khẳng định, nếu như hắn không có Thế giới trang vàng cũng không là tu vi luyện thể Thần Cảnh, thì lúc này hắn cũng biến thành một bộ hài cốt rồi.
Lúc này Diệp Mặc cũng bắt đầu nghi ngờ những bộ hài cốt của Cốt hà trước kia cũng thông qua cách này mà đến, sau hai tuần hương, Diệp Mặc xác định được Thế giới trang vàng của hắn cũng không có chút bất thường nào, cũng không phát hiện ra bất kỳ bóng dáng tà linh và bóng người nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không ra ngoài ngay, mà lại tiến gần đến ấn kỳ bàn tròn Bát Quái, bàn tròn Bát Quái mất đi lực lượng vô hình ngoại giới dẫn dắt, lúc này yên tĩnh nằm trong thế giới trang vàng.
Từng hàng tiên tinh sáng đến mức mắt Diệp Mặc có chút hoa lên, Diệp Mặc thở dài, bất luận thế nào, mục đích của chuyến đi này coi như hoàn mĩ. Có nhiều tiên tinh như này, hắn chắc chắn có thể tu luyện lên đến Hóa Chân viên mãn không có chút áp lực nào.
Cũng may Diệp Mặc cũng không phải lần đầu tiên lấy tiên tinh, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hơn nghìn tiên tinh, chỉ có điều lúc trước hơn nghìn tiên tinh mà mình nhìn thấy không phải của mình mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, trong chốc lát lấy được nhiều tiên tinh như này, thì đúng là có chút không kìm chế được.
Diệp Mặc đếm qua một lượt, cộng thêm những tiên tinh lúc trước rơi ra, tổng cộng có chín trăm ba mươi bảy viên, hắn tặng mười viên cho Cảnh Anh Ly, chỗ này cũng còn chín trăm hai mươi bảy viên.
Xung quanh bàn tròn Bát Quái cực lớn này còn có một số lỗ trống, những tiên tinh trong lỗ khảm này rõ ràng đã bị trận pháp tiêu hao hết rồi.
Diệp Mặc không chút do dự thu lại toàn bộ số tiên tinh này, dồn chúng bên Khổ Trúc, lúc này mới bắt đầu nghiên cứu bàn tròn Bát Quái.
Thủ pháp luyện chế bàn tròn Bát Quái sớm đã thành thục, Diệp Mặc chỉ tùy tiện nhìn một chút, liền biết được người luyện chế ra bàn tròn Bát Quái này tu vi luyện khí cũng vượt xa hắn.
Diệp Mặc bắt lấy bàn tròn Bát Quái cực bự này, thần thức bắt đầu nhìn xuyên vào trong, quả nhiên hắn cũng không cần đến nhiều thời gian, liền cảm thấy bên trong bàn tròn Bát Quái có một dấu tích thần thức như có như không. Hắn lập tức hiểu ra, dấu tích thần thức này, chắc hẳn là để bàn tròn Bát Quái này hô ứng cùng những thứ khác, cũng dấu tích thần thức có thể để bàn tròn Bát Quái lúc nào cũng có thể chạy.
Sau khi cảm nhận được dấu tích thần thức, Diệp Mặc cũng không luyện hóa, hắn bắt đầu dùng cấm chế giam lại dấu tích thần thức này, giam vào trong bàn tròn Bát Quái. Nếu có một ngày, hắn có thể gặp được tên nào luyện chế ra bàn tròn Bát Quái, chỉ cần thông qua dấu tích thần thức có thể nhận ra.
Lực lượng vô hình từ lối vào Sa Hà vung ra ngoài, bất luận lực lượng đó là trận pháp dẫn đến, hay là ẩn trong thứ lợi hại gì đó, đối với Diệp Mặc mà nói cũng không phải là thứ mà hắn có thể chống cự được, thực lực của hắn còn quá thấp. Nếu là ngày trước, Diệp Mặc chắc chắn sẽ nghĩ cách lùi ra khỏi Ma Ngục cấm địa, nhưng bây giờ thì lại khác, có hơn nghìn tiên tinh, còn có trận bàn thời gian, Diệp Mặc quyết định tăng cao tu vi của mình rồi tính tiếp.
…
Trong một cung điện vô cùng xa hoa trong Vô Tâm Hải, một người đàn bà trung niên vô cùng xinh đẹp đang ngồi vị trí thủ lĩnh giữa đại điện, mười tu sĩ phân thành hai hàng ngồi hai bên. Người ngoài vừa nhìn thấy liền biết được, nơi này là đại sảnh tụ họp của một môn phái.
Nếu như là người bình thường nhìn thấy đại điện cực kỳ xa hao này, chắc chắn cho rằng đây là một sơn môn của một đại môn phái nào đó. Trên thực tế, đây chính xác là một môn phaí, nhưng không như những gì mà người bình thường nghĩ, là sơn môn có dãy núi tạo thành. Đại điện này đứng vững dưới đáy biển, có một trận pháp tránh nước cao cấp khổng lồ và một Tụ Linh trận pháp che chở.
Bên cạnh người đàn bà trung niên xinh đẹp đó còn có một người con gái xinh đẹp ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, người con gái này thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắm, có thể ngồi bên cạnh người đàn bà trung niên kia, rõ ràng địa vị cũng không thấp.
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi ghế đầu nhìn những tu sĩ trong đại điện, bỗng nhiên nói:
- Tôi bỗng nhiên cảm thấy sự kêu gọi của phi thăng, tôi nghĩ có phải là tu sĩ của đại lục Lạc Nguyệt có thể phi thăng được rồi hay không?
- Công chúa, cô cũng có cảm giác này sao? Tôi cũng có cảm giác phi thăng, đang định nói chuyện này ra.
Một tu sĩ trung niên khác trong đại điện cũng đứng ra nói.
Người đàn bà dung mạo xinh đẹp được xưng là công chúa nhíu mày, bỗng nhiên giãn mặt ra nói:
- Tu vi của Vật trưởng lão cũng là Hóa Chân viên mãn rồi, cũng giống như tôi. Xem ra đường phi thăng của đại lục Lạc Nguyệt đúng là được mở rồi, những tu sĩ đến Hóa Chân viên mãn cũng có thể phi thăng rồi.
- Nếu công chúa và đại trưởng lão phi thăng rồi, Băng Thần cung chúng ta biết làm sao?
Một tên tu sĩ khác cũng vội vàng đứng ra nói.
Công chúa kia mỉm cười nói:
- Lúc trước tôi cũng có dự cảm tôi dường như sắp rời khỏi Băng Thần cung rồi, cho nên tôi sớm đã định công chúa kế nhiệm là Đại Vân. Tôi vẫn đang buồn bực là xảy ra chuyện gì, hóa ra là sắp phi thăng. Cho dù tôi rời đi rồi, cũng không sao. Chỉ có điều Đại Vân cần các vị ở đây chiếu cố, tương lai đợi các vị phi thăng Tiên giới, tôi sẽ ở Tiên giới chiếu cố các vị.
Ý tứ biểu đạt của vị công chúa này rõ ràng là tương lai bọn họ cũng sắp phi thăng rồi, nếu như có tu sĩ gây bất lợi cho Băng Thần cung, đến Tiên giới đừng trách tôi không khách sáo. Nhưng nói ra, lại thành ý chiếu cố.
- Vâng, chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố đến tiểu công chúa, sẽ không để Băng Thần cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Một trưởng lão Hóa Chân vội vàng tỏ thái độ nói.
- Nhưng công chúa à, ba vị thiếu gia…
Một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ sáu đứng dậy nói, ngữ khí có chút do dự.
Vị công chúa xinh đẹp kia mỉm cười nói:
- Mọi người không phải lo lắng, bây gờ ba người bọn họ đã rời khỏi Băng Thần cung rồi, chắc cũng muốn bỗng chốc nổi tiếng. Cho dù tôi và đại trưởng lão phi thăng rồi, các vị cũng có thể căn cứ theo thành tích của ba bị thiếu gia mà đánh giá, ai có thể tiến vào chính cung Băng Thần cung.
Vài vị trưởng lão còn chưa kịp trả lời, một nữ tỳ xinh đẹp khuôn mặt hoảng sợ chạy vào.
- Vội vàng thế có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của nữ tỳ này, cũng đã có một vị trưởng lão không hài lòng nói.
- Công chúa, bài linh hồn của Nguyệt thiếu gia bị vỡ tan rồi…
Giọng điệu của nữ tỳ đó như sắp khóc vậy.