Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1423: Diệt Lôi Vân Tông
Tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc giết Điền Cực và mười tên đệ tử Lôi Vân Tông, thì Phong Quý Minh đã khẳng định rằng bản thân không phải là đối thủ của Diệp Mặc, chỉ có thể cố gắng nhìn sự phẫn nộ xuống rồi nói:
- Hôm nay anh đã giết Điền Cực, phá vỡ đại trận của Lôi Vân sơn, vậy thì hẳn là có thể dừng tay lại được rồi.
Phong Quý Minh không thể không nhịn sự phẫn nộ của mình xuống, vì y hiểu rằng Diệp Mặc là một thằng điên. Mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành mà hắn còn dám giết, thì Lôi Vân Tông của y trong mắt Diệp Mặc càng chẳng là cái gì cả. Cho dù là Diệp Mặc chém tận giết tuyệt tu sĩ của Lôi Vân Tông, thì Phong Quý Minh y cũng không hề cảm thấy kỳ quái.
Diệp Mặc cười nhạt:
- Trước đây tu sĩ Hóa Chân của Lôi Vân Tông ngăn cản phi thuyền của Kỷ Bẩm tiền bối, giết hơn mười người, hủy đi thân thể của Kỷ Bẩm tiền bối, chém giết Đan Vương Cố Mân Tiềm của Mặc Nguyệt ta, giết cả vài người hộ vệ tu vi Kiếp Biến và Thừa Đỉnh, còn có cả trưởng lão Kiếm Cốc tu vi Hư Thần nữa, chẳng lẽ đây còn chưa tính là thù hận sao?
Phong Quý Minh nghe Diệp Mặc nói xong, thì cũng biết rằng sự tình hôm nay khó có thể vãn hồi rồi. Lập tức hừ lạnh một tiếng, lấy ra nửa đoạn kiếm, đồng thời lớn tiếng quát lên:
- Lôi Vân Tông ta ngày hôm nay cho dù là bị diệt môn, thì cũng phải giữ gìn lại tôn nghiêm của tông môn.
Thấy trưởng lão Hóa Chân cung phụng cũng đã lấy pháp bảo ra, thì hầu hết các tu sĩ Lôi Vân Tông còn lại đều lấy ra pháp bảo của mình. Bành Lật biết, chỉ có cách đem Diệp Mặc vây khốn thì y mới có thể có một con đường sống.
Bành Lật đã lấy ra pháp bảo của mình, nhưng y lại lập tức phát hiện không gian xung quanh dường như đã hoàn toàn bị trói buộc lại rồi. Trong nháy mắt thì Bành Lật đã hiểu rõ, đó chính là thành tựu về 'Vực' của Diệp Mặc đã đại thành rồi, đây chẳng những là 'Vực' đại thành, mà còn là 'Vực' có thể trói buộc cả tu sĩ Hóa Chân.
Khó trách vì sao mà mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành đều bị Diệp Mặc giết. Loại 'Vực' này quả thực là quá đáng sợ. Sau khi tự mình cảm thụ được 'Vực' của Diệp Mặc, thì Bành Lật đã triệt để hiểu rằng ngày hôm nay không trốn đi được, thì tất cả bọn họ căn bản là sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
Diệp Mặc đã sớm nhìn tên này không thuận mắt rồi, cho nên vừa phóng xuất 'Tử Đao' ra thì chiêu thứ nhất đã đánh về phía Bành Lật.
Bành Lật phát hiện người đầu tiên Diệp Mặc muốn giết lại chính là y, thì nhất thời hồn phi phách tán, điên cuồng vận chuyển chân nguyên muốn giẫy thoát ra khỏi 'Vực' của Diệp Mặc.
Đáng tiếc là tu vi của y so với Diệp Mặc quá mức chênh lệch, cho nên đừng nói là Diệp Mặc đã phóng xuất 'Tử Đao' ra rồi, mà cho dù là Diệp Mặc không dùng đến 'Tử Đao' thì Bành Lật y cũng không có cách nào để chạy trốn cả.
'Huyễn vân Hoa Sơn đao' mang theo đao quang tím hồng tiến tới, còn Bành Lật thì thậm chí còn không thể nào phản kháng lại được một chút. Y trơ mắt nhìn luồng đao quang tím hồng kia cắt vào thân thể của mình, thấy máu tươi từ trước ngực mình phun ra.
Sau khi Bành Lật bị Diệp Mặc giết trong nháy mắt, thì vô số pháp bảo lúc này mới công kích về phía Diệp Mặc. Đáng tiếc là trong chiến đấu của tu sĩ thì không thể nào dựa vào số lượng đề bù đắp cho chất lượng được, chỉ cần tu vi yếu kém hơn ở một trình độ nhất định, thì số lượng cũng chỉ là một gánh nặng mà thôi.
Số lượng pháp bảo công kích về phía Diệp Mặc mặc dù nhiều, nhưng dưới sự trói buộc từ 'Vực' của Diệp Mặc thì đã trở nên chậm chạp hẳn. 'Tử Đao' của Diệp Mặc lúc này lại đánh về phía Phong Quý Minh, đồng thời vô số đạo lôi kiếm cũng được đánh ra. Những luồng lôi kiếm này tiến nhập vào đoàn người kia, nhất thời khiến cho hàng loạt tiếng kêu thảm truyền ra.
Phong Quý Minh là tu vi Hóa Chân tầng tám, thì trong khi Diệp Mặc giết chết Bành Lật y đã giãy thoát ra khỏi 'Vực' của Diệp Mặc rồi. Y cũng không đợi cho 'Vực' của Diệp Mặc lần thứ hai trói buộc mình lại, thì đã thi triển ra chính 'Vực' của mình rồi, đồng thời pháp bảo trong tay cũng hoàn toàn kích phát ra, công kích về phía Diệp Mặc.
Đây chỉ là một nửa đoạn mũi kiếm không trọn vẹn, nên lúc trước Diệp Mặc cũng không hề để ý. Nhưng khi đoạn kiếm kia công kích tới trước mặt của Diệp Mặc thì chợt bộc phát ra uy áp kinh khủng, nên lúc này Diệp Mặc mới cẩn thận một chút.
Đây là vật gì? Diệp Mặc không hề để Phong Quý Minh vào mắt, nhưng nhìn thấy thứ pháp bảo mà mình cũng không cảm nhận rõ được, thì lập tức đã lấy ra 'Đại đỉnh tám cực'. Cho dù là nhiều thêm một tầng phòng vệ, thì hắn cũng không muốn bị lật thuyền trong mương.
Ầm…
'Tử Đao' và nửa đoạn mũi kiếm của Phong Quý Minh đụng vào nhau, mà đoạn mũi kiếm kia cũng không hề bị đâm cháy, mà lại mang theo một tiếng rít gào, bộc phát ra một luồng khí thể nguy hiểm. Ưu thế duy nhất của Diệp Mặc là Phong Quý Minh bị sự phản phệ của mũi kiếm kia chấn bay khiến cho y phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là chân nguyên cùng tu vi đều kém hơn so với Diệp Mặc.
Tuy rằng bị thổ huyết, nhưng Phong Quý Minh cũng đã ngăn trở được đao khí từ 'Tử Đao' của Diệp Mặc.
Diệp Mặc vẫn không biết rốt cuộc nửa đoạn mũi kiếm kia là vật gì, nhưng cũng biết rằng nửa đoạn mũi kiếm này đối với hắn mà nói thì tuyệt đối không phải là thứ gì thú vị.
Phong Quý Minh sau khi thổ huyết thì lại không lùi mà tiến, sau đó không ngừng đưa tay vẽ lên trên trán mình, thoạt nhìn thấy y giống như là đang làm trò hề. Nhưng Diệp Mặc thì lại để ý thấy khi Phong Quý Minh mỗi lần vẽ lại một vòng trên trán, thì thân thể của y lại gầy yếu đi một vòng, còn nửa đoạn mũi kiếm kia lại có thêm một tầng lôi quang chớp động bên ngoài.
Cảm giác được thứ này có chút quỷ dị, thì Diệp Mặc trước tiên muốn tách mũi kiếm này ra giết Phong Quý Minh trước rồi tính. Phong Quý Minh thấy Diệp Mặc lùi lại, thì khóe miệng liền lộ ra một tia cười trào phúng.
Diệp Mặc vừa lùi về phía sau, thì cũng đã cảm giác được có chút gì đó không đúng, vì Phong Quý Minh cũng không hề thi triển ra 'Vực' của y, hơn nữa Phong Quý Minh cũng không có năng lực đối kháng 'Vực' với mình. Đồng thời 'Vực' của mình cũng không hề bị phá, nhưng quanh thân thì lại thực sự trở nên khó cử động được.
Diệp Mặc nhíu mày, nhìn nửa đoạn mũi kiếm đang có tầng lôi quang ngày càng dầy đặc kia, thì trong lòng có chút bất an. Hắn biết rằng nữa đoạn mũi kiếm này chắc chắn là có vấn đề, nên hắn lập tức không lùi về nữa, mà 'Tử Đao' trong tay liền một lần nữa đánh thẳng về phía nửa đoạn mũi kiếm kia.
Mà lúc này thì cơ thể của Phong Quý Minh đã gầy trơ xương như một bộ xương khô rồi. Khi y thấy Diệp Mặc phóng pháp bảo ra công kích nửa đoạn mũi kiếm của mình, thì lại quát to lên một tiếng.
Theo tiếng kêu của y, thì cả người y liền hoàn toàn bạo liệt. Những tu sĩ xung quanh Phong Quý Minh thì không có một người nào có thể chạy trốn cả. Ngay cả phó môn chủ Khương Kiến Âu cũng không thể chạy thoát mà phải chịu chung số phận.
Khi Phong Quý Minh tự bạo, thì thân thể của y phóng xuất ra một đạo quang mang mờ mờ. Đạo quang mang này trong nháy mắt liền tiến vào trong nửa đoạn mũi kiếm, ngay sau đó nửa đoạn mũi kiếm kia cũng lập tức căng phồng lên rồi cũng tự động bạo liệt ra giống như Phong Quý Minh vậy. Thoạt nhìn thì giống như là do bị 'Tử Đao' của Diệp Mặc đánh trúng mà phát nổ, nhưng bản thân Diệp Mặc thì lại biết rằng không phải là như vậy.
Ầm…
Tiếng nổ kinh khủng, uy thế còn hơn cả Phong Quý Minh vừa rồi tự bạo nhiều lắm. Diệp Mặc cũng cảm giác được một lực lượng thật lớn đánh lên trên 'Đại đỉnh tám cực', lập tức vô số mảnh nhỏ của mũi kiếm bạo liệt ra phóng đến, nhưng những mảnh nhỏ của mũi kiếm kia trong chớp mắt đều tạo thành những đạo Lôi Long.
Tiếng Lôi Long gào thét ở bên trong, thậm chí còn có pha lẫn chút thanh âm của Phong Quý Minh.
Ầm…
Lôi Long lại lần nữa đánh lên 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc, lần này uy thế còn cường hãn hơn cả sự tự bạo vừa rồi của đoạn mũi kiếm kia.
Ngay cả Diệp Mặc cũng không thể nào chịu nổi được loại lực phá hoại kinh khủng này, còn 'Đại đỉnh tám cực' thì trực tiếp bị đánh bay. Nhưng Lôi Long cũng không hề dừng lại, mà lại lần nữa biến thành từng mảnh lôi quang. Đại bộ phận những lôi quang này đều đánh lên thân thể của Diệp Mặc.
Diệp Mặc bị lực lượng phản phệ của 'Đại đỉnh tám cực', Lôi Long và lôi quang đánh vào, thì chân nguyên trong cơ thể cũng cuồn cuộn quay cuồng, thiếu chút nữa thì đã phun ra một ngụm máu.
Nhưng với sự cường hãn của tu vi luyện thể Thần Cảnh, thì chỉ trong hai lần hơi thở thì Diệp Mặc đã ổn định lại nội khí rồi, đồng thời thu hồi lại 'Đại đỉnh tám cực'. Còn nửa đoạn kiếm gẫy kia đã hoàn toàn trở thành hư vô. Tuy rằng nó cũng khiến Diệp Mặc chật vật một chút, nhưng cũng không hề khiến hắn phải thọ thương.
Nếu như Phong Quý Minh còn sống, thì y tuyệt đối không tin rằng Diệp Mặc sẽ bình yên vô sự, thậm chí ngay cả máu cũng không thèm nhổ ra một ngụm nào. Nhưng thực tế thì y đã không thể nhìn thấy được rồi.
Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Tu vi của Phong Quý Minh kém xa so với hắn, cho dù là mấy tên Phong Quý Minh cùng liên thủ, thì hắn cũng có thể giết toàn bộ. Nhưng cái đoạn kiếm gãy kia của Phong Quý Minh rốt cuộc là thứ gì, mà lại có uy lực tự bạo kinh khủng như vậy chứ?
Diệp Mặc cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, mà quay đầ nhìn về phía bên ngoài Lôi Vân sơn. Lúc này thì có hai bóng người đã tiến tới trước mặt Diệp Mặc.
- Có phải cậu thấy rất kỳ quái, vì sao mà Phong Quý Minh không hề là đối thủ của cậu, nhưng khi y tự bạo thì lại có uy lực khiến cậu thiếu chút nữa mà bị thương hay không?
Một thanh âm thanh thúy theo bóng người vừa tới lập tức nói với Diệp Mặc một câu.
- Diệp Mặc ra mắt Thiện tiền bối, xin chào Lăng sư muội. Vãn bối xác thực là không thể hiểu được vì sao lại như vậy, mong Thiện tiền bối giải thích dùm.
Sau khi Diệp Mặc thấy rõ hai người này, thì vội vã ôm quyền nói. Hai người này chính là Thiện Băng Lam và đệ tử cô là Lăng Hiểu Sương của Thanh Mộng Trai.
Trong khoảng thời gian ngắn không gặp, thì Lăng Hiểu Sương cũng đã là tu vi Hư Thần tầng một rồi, có thể thấy được rằng tốc độ tu luyện của cô so với Ninh Khinh Tuyết còn nhanh hơn, dĩ nhiên đã gần bắt kịp Lạc Ảnh rồi. Nói thật ra thì, Thiện Băng Lam và Lăng Hiểu Sương đứng chung một chỗ, thì người không biết chắc chắn sẽ không cho rằng đây là hai thầy trò, mà tối đa chỉ là hai chị em mà thôi. Khí chất của Thiện Băng Lam thanh tú, linh vận bức người không hề kém hơn so với Lăng Hiểu Sương. Mà Lăng Hiểu Sương cũng chính là mỹ nữ thứ hai trong mười đại mỹ nhân Nam An Châu, bởi vậy cũng có thể thấy được sự ưu tú của Thiện Băng Lam rồi.
- Diệp Mặc, tôi quả nhiên là không hề nhìn lầm cậu, trước đây ‘Hoành không xuất thế’ trên Bia đề danh Kim Đan, sau đó lại là Diệt Tuyệt Lôi Kiếp. Hôm này thì cậu đã có thể đơn độc mà khiêu chiến một tông môn chín sao rồi. Ài… Sự phát triển của cậu thực sự là quá nhanh mà.
Thiện Băng Lam nhìn Diệp Mặc rồi cảm thán.
- Vãn bối xin đa tạ sự dạy dỗ của tiền bối.
Diệp Mặc khách khí nói một câu. Đối với Thiện Băng Lam, thì Diệp Mặc thật sự là rất cảm tạ. Trước đây nếu như không phải là có Thiện Băng Lam chỉ điểm, đưa cho hắn tấm bản đồ, thì hắn đã không thể nào tìm được chỗ tốt ở Băng Thần cấm địa rồi. Cơ duyên đôi khi chỉ xuất hiện trong nháy mắt, một khi bỏ lỡ, thì vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lại nữa.
Thiện Băng Lam mỉm cười:
- Đó là do nghị lực và cơ duyên của cậu, tôi chỉ giúp một chút chuyện nhỏ mà thôi.
Nói xong thì Thiện Băng Lam lại đổi chủ đề:
- Diệp thành chủ, có thể nể mặt tôi, mà buông tha cho những người còn lại của Lôi Vân Tông hay không?
Diệp Mặc vốn đã đoán rằng Thiện Băng Lam tới đây chính là vì chuyện này, hiện tại thì xem ra hắn đã đoán đúng. Lúc này thì Diệp Mặc cũng không có ý chém tận giết tuyệt, vì sau khi Phong Quý Minh ba lần điên cuồng tự bạo, hơn nữa hai đạo lôi kiếm của hắn lúc trước cũng đã giết hơn một nghìn tên đệ tử nội môn của Lôi Vân Tông, cho nên lúc này cũng chỉ còn khoảng hai ba trăm người sống sót mà thôi. Mà số người này bị trận pháp của Diệp Mặc vây khốn, cho nên đều không thể nào chạy trốn được.
Thấy rằng tu sĩ có tu vi từ Thừa Đỉnh trở lên đều đã bị lôi kiếm của mình và sự tự bạo của Phong Quý Minh giết hết rồi, thì Diệp Mặc cũng không muốn làm trái với ý của Thiện Băng Lam, nên lập tức gật đầu:
- Toàn bộ mọi việc sẽ do Thiện tiền bối làm chủ, nhưng Lôi Vân Tông thì sẽ phải xóa tên tại Nam An Châu rồi.
Diệp Mặc chiếm được chỗ tốt từ Thiện Băng Lam, hơn nữa Thanh Mộng Trai cũng không chỉ ủng hộ hắn có một hai lần. Hiện tại những tên hung thủ cầm đầu của Lôi Vân Tông cũng đều đã bị giết, thì những người còn lại cũng không đủ là địch thủ của hắn nữa.
- Hôm nay anh đã giết Điền Cực, phá vỡ đại trận của Lôi Vân sơn, vậy thì hẳn là có thể dừng tay lại được rồi.
Phong Quý Minh không thể không nhịn sự phẫn nộ của mình xuống, vì y hiểu rằng Diệp Mặc là một thằng điên. Mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành mà hắn còn dám giết, thì Lôi Vân Tông của y trong mắt Diệp Mặc càng chẳng là cái gì cả. Cho dù là Diệp Mặc chém tận giết tuyệt tu sĩ của Lôi Vân Tông, thì Phong Quý Minh y cũng không hề cảm thấy kỳ quái.
Diệp Mặc cười nhạt:
- Trước đây tu sĩ Hóa Chân của Lôi Vân Tông ngăn cản phi thuyền của Kỷ Bẩm tiền bối, giết hơn mười người, hủy đi thân thể của Kỷ Bẩm tiền bối, chém giết Đan Vương Cố Mân Tiềm của Mặc Nguyệt ta, giết cả vài người hộ vệ tu vi Kiếp Biến và Thừa Đỉnh, còn có cả trưởng lão Kiếm Cốc tu vi Hư Thần nữa, chẳng lẽ đây còn chưa tính là thù hận sao?
Phong Quý Minh nghe Diệp Mặc nói xong, thì cũng biết rằng sự tình hôm nay khó có thể vãn hồi rồi. Lập tức hừ lạnh một tiếng, lấy ra nửa đoạn kiếm, đồng thời lớn tiếng quát lên:
- Lôi Vân Tông ta ngày hôm nay cho dù là bị diệt môn, thì cũng phải giữ gìn lại tôn nghiêm của tông môn.
Thấy trưởng lão Hóa Chân cung phụng cũng đã lấy pháp bảo ra, thì hầu hết các tu sĩ Lôi Vân Tông còn lại đều lấy ra pháp bảo của mình. Bành Lật biết, chỉ có cách đem Diệp Mặc vây khốn thì y mới có thể có một con đường sống.
Bành Lật đã lấy ra pháp bảo của mình, nhưng y lại lập tức phát hiện không gian xung quanh dường như đã hoàn toàn bị trói buộc lại rồi. Trong nháy mắt thì Bành Lật đã hiểu rõ, đó chính là thành tựu về 'Vực' của Diệp Mặc đã đại thành rồi, đây chẳng những là 'Vực' đại thành, mà còn là 'Vực' có thể trói buộc cả tu sĩ Hóa Chân.
Khó trách vì sao mà mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan Thành đều bị Diệp Mặc giết. Loại 'Vực' này quả thực là quá đáng sợ. Sau khi tự mình cảm thụ được 'Vực' của Diệp Mặc, thì Bành Lật đã triệt để hiểu rằng ngày hôm nay không trốn đi được, thì tất cả bọn họ căn bản là sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.
Diệp Mặc đã sớm nhìn tên này không thuận mắt rồi, cho nên vừa phóng xuất 'Tử Đao' ra thì chiêu thứ nhất đã đánh về phía Bành Lật.
Bành Lật phát hiện người đầu tiên Diệp Mặc muốn giết lại chính là y, thì nhất thời hồn phi phách tán, điên cuồng vận chuyển chân nguyên muốn giẫy thoát ra khỏi 'Vực' của Diệp Mặc.
Đáng tiếc là tu vi của y so với Diệp Mặc quá mức chênh lệch, cho nên đừng nói là Diệp Mặc đã phóng xuất 'Tử Đao' ra rồi, mà cho dù là Diệp Mặc không dùng đến 'Tử Đao' thì Bành Lật y cũng không có cách nào để chạy trốn cả.
'Huyễn vân Hoa Sơn đao' mang theo đao quang tím hồng tiến tới, còn Bành Lật thì thậm chí còn không thể nào phản kháng lại được một chút. Y trơ mắt nhìn luồng đao quang tím hồng kia cắt vào thân thể của mình, thấy máu tươi từ trước ngực mình phun ra.
Sau khi Bành Lật bị Diệp Mặc giết trong nháy mắt, thì vô số pháp bảo lúc này mới công kích về phía Diệp Mặc. Đáng tiếc là trong chiến đấu của tu sĩ thì không thể nào dựa vào số lượng đề bù đắp cho chất lượng được, chỉ cần tu vi yếu kém hơn ở một trình độ nhất định, thì số lượng cũng chỉ là một gánh nặng mà thôi.
Số lượng pháp bảo công kích về phía Diệp Mặc mặc dù nhiều, nhưng dưới sự trói buộc từ 'Vực' của Diệp Mặc thì đã trở nên chậm chạp hẳn. 'Tử Đao' của Diệp Mặc lúc này lại đánh về phía Phong Quý Minh, đồng thời vô số đạo lôi kiếm cũng được đánh ra. Những luồng lôi kiếm này tiến nhập vào đoàn người kia, nhất thời khiến cho hàng loạt tiếng kêu thảm truyền ra.
Phong Quý Minh là tu vi Hóa Chân tầng tám, thì trong khi Diệp Mặc giết chết Bành Lật y đã giãy thoát ra khỏi 'Vực' của Diệp Mặc rồi. Y cũng không đợi cho 'Vực' của Diệp Mặc lần thứ hai trói buộc mình lại, thì đã thi triển ra chính 'Vực' của mình rồi, đồng thời pháp bảo trong tay cũng hoàn toàn kích phát ra, công kích về phía Diệp Mặc.
Đây chỉ là một nửa đoạn mũi kiếm không trọn vẹn, nên lúc trước Diệp Mặc cũng không hề để ý. Nhưng khi đoạn kiếm kia công kích tới trước mặt của Diệp Mặc thì chợt bộc phát ra uy áp kinh khủng, nên lúc này Diệp Mặc mới cẩn thận một chút.
Đây là vật gì? Diệp Mặc không hề để Phong Quý Minh vào mắt, nhưng nhìn thấy thứ pháp bảo mà mình cũng không cảm nhận rõ được, thì lập tức đã lấy ra 'Đại đỉnh tám cực'. Cho dù là nhiều thêm một tầng phòng vệ, thì hắn cũng không muốn bị lật thuyền trong mương.
Ầm…
'Tử Đao' và nửa đoạn mũi kiếm của Phong Quý Minh đụng vào nhau, mà đoạn mũi kiếm kia cũng không hề bị đâm cháy, mà lại mang theo một tiếng rít gào, bộc phát ra một luồng khí thể nguy hiểm. Ưu thế duy nhất của Diệp Mặc là Phong Quý Minh bị sự phản phệ của mũi kiếm kia chấn bay khiến cho y phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên là chân nguyên cùng tu vi đều kém hơn so với Diệp Mặc.
Tuy rằng bị thổ huyết, nhưng Phong Quý Minh cũng đã ngăn trở được đao khí từ 'Tử Đao' của Diệp Mặc.
Diệp Mặc vẫn không biết rốt cuộc nửa đoạn mũi kiếm kia là vật gì, nhưng cũng biết rằng nửa đoạn mũi kiếm này đối với hắn mà nói thì tuyệt đối không phải là thứ gì thú vị.
Phong Quý Minh sau khi thổ huyết thì lại không lùi mà tiến, sau đó không ngừng đưa tay vẽ lên trên trán mình, thoạt nhìn thấy y giống như là đang làm trò hề. Nhưng Diệp Mặc thì lại để ý thấy khi Phong Quý Minh mỗi lần vẽ lại một vòng trên trán, thì thân thể của y lại gầy yếu đi một vòng, còn nửa đoạn mũi kiếm kia lại có thêm một tầng lôi quang chớp động bên ngoài.
Cảm giác được thứ này có chút quỷ dị, thì Diệp Mặc trước tiên muốn tách mũi kiếm này ra giết Phong Quý Minh trước rồi tính. Phong Quý Minh thấy Diệp Mặc lùi lại, thì khóe miệng liền lộ ra một tia cười trào phúng.
Diệp Mặc vừa lùi về phía sau, thì cũng đã cảm giác được có chút gì đó không đúng, vì Phong Quý Minh cũng không hề thi triển ra 'Vực' của y, hơn nữa Phong Quý Minh cũng không có năng lực đối kháng 'Vực' với mình. Đồng thời 'Vực' của mình cũng không hề bị phá, nhưng quanh thân thì lại thực sự trở nên khó cử động được.
Diệp Mặc nhíu mày, nhìn nửa đoạn mũi kiếm đang có tầng lôi quang ngày càng dầy đặc kia, thì trong lòng có chút bất an. Hắn biết rằng nữa đoạn mũi kiếm này chắc chắn là có vấn đề, nên hắn lập tức không lùi về nữa, mà 'Tử Đao' trong tay liền một lần nữa đánh thẳng về phía nửa đoạn mũi kiếm kia.
Mà lúc này thì cơ thể của Phong Quý Minh đã gầy trơ xương như một bộ xương khô rồi. Khi y thấy Diệp Mặc phóng pháp bảo ra công kích nửa đoạn mũi kiếm của mình, thì lại quát to lên một tiếng.
Theo tiếng kêu của y, thì cả người y liền hoàn toàn bạo liệt. Những tu sĩ xung quanh Phong Quý Minh thì không có một người nào có thể chạy trốn cả. Ngay cả phó môn chủ Khương Kiến Âu cũng không thể chạy thoát mà phải chịu chung số phận.
Khi Phong Quý Minh tự bạo, thì thân thể của y phóng xuất ra một đạo quang mang mờ mờ. Đạo quang mang này trong nháy mắt liền tiến vào trong nửa đoạn mũi kiếm, ngay sau đó nửa đoạn mũi kiếm kia cũng lập tức căng phồng lên rồi cũng tự động bạo liệt ra giống như Phong Quý Minh vậy. Thoạt nhìn thì giống như là do bị 'Tử Đao' của Diệp Mặc đánh trúng mà phát nổ, nhưng bản thân Diệp Mặc thì lại biết rằng không phải là như vậy.
Ầm…
Tiếng nổ kinh khủng, uy thế còn hơn cả Phong Quý Minh vừa rồi tự bạo nhiều lắm. Diệp Mặc cũng cảm giác được một lực lượng thật lớn đánh lên trên 'Đại đỉnh tám cực', lập tức vô số mảnh nhỏ của mũi kiếm bạo liệt ra phóng đến, nhưng những mảnh nhỏ của mũi kiếm kia trong chớp mắt đều tạo thành những đạo Lôi Long.
Tiếng Lôi Long gào thét ở bên trong, thậm chí còn có pha lẫn chút thanh âm của Phong Quý Minh.
Ầm…
Lôi Long lại lần nữa đánh lên 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc, lần này uy thế còn cường hãn hơn cả sự tự bạo vừa rồi của đoạn mũi kiếm kia.
Ngay cả Diệp Mặc cũng không thể nào chịu nổi được loại lực phá hoại kinh khủng này, còn 'Đại đỉnh tám cực' thì trực tiếp bị đánh bay. Nhưng Lôi Long cũng không hề dừng lại, mà lại lần nữa biến thành từng mảnh lôi quang. Đại bộ phận những lôi quang này đều đánh lên thân thể của Diệp Mặc.
Diệp Mặc bị lực lượng phản phệ của 'Đại đỉnh tám cực', Lôi Long và lôi quang đánh vào, thì chân nguyên trong cơ thể cũng cuồn cuộn quay cuồng, thiếu chút nữa thì đã phun ra một ngụm máu.
Nhưng với sự cường hãn của tu vi luyện thể Thần Cảnh, thì chỉ trong hai lần hơi thở thì Diệp Mặc đã ổn định lại nội khí rồi, đồng thời thu hồi lại 'Đại đỉnh tám cực'. Còn nửa đoạn kiếm gẫy kia đã hoàn toàn trở thành hư vô. Tuy rằng nó cũng khiến Diệp Mặc chật vật một chút, nhưng cũng không hề khiến hắn phải thọ thương.
Nếu như Phong Quý Minh còn sống, thì y tuyệt đối không tin rằng Diệp Mặc sẽ bình yên vô sự, thậm chí ngay cả máu cũng không thèm nhổ ra một ngụm nào. Nhưng thực tế thì y đã không thể nhìn thấy được rồi.
Diệp Mặc nhíu mày, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Tu vi của Phong Quý Minh kém xa so với hắn, cho dù là mấy tên Phong Quý Minh cùng liên thủ, thì hắn cũng có thể giết toàn bộ. Nhưng cái đoạn kiếm gãy kia của Phong Quý Minh rốt cuộc là thứ gì, mà lại có uy lực tự bạo kinh khủng như vậy chứ?
Diệp Mặc cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, mà quay đầ nhìn về phía bên ngoài Lôi Vân sơn. Lúc này thì có hai bóng người đã tiến tới trước mặt Diệp Mặc.
- Có phải cậu thấy rất kỳ quái, vì sao mà Phong Quý Minh không hề là đối thủ của cậu, nhưng khi y tự bạo thì lại có uy lực khiến cậu thiếu chút nữa mà bị thương hay không?
Một thanh âm thanh thúy theo bóng người vừa tới lập tức nói với Diệp Mặc một câu.
- Diệp Mặc ra mắt Thiện tiền bối, xin chào Lăng sư muội. Vãn bối xác thực là không thể hiểu được vì sao lại như vậy, mong Thiện tiền bối giải thích dùm.
Sau khi Diệp Mặc thấy rõ hai người này, thì vội vã ôm quyền nói. Hai người này chính là Thiện Băng Lam và đệ tử cô là Lăng Hiểu Sương của Thanh Mộng Trai.
Trong khoảng thời gian ngắn không gặp, thì Lăng Hiểu Sương cũng đã là tu vi Hư Thần tầng một rồi, có thể thấy được rằng tốc độ tu luyện của cô so với Ninh Khinh Tuyết còn nhanh hơn, dĩ nhiên đã gần bắt kịp Lạc Ảnh rồi. Nói thật ra thì, Thiện Băng Lam và Lăng Hiểu Sương đứng chung một chỗ, thì người không biết chắc chắn sẽ không cho rằng đây là hai thầy trò, mà tối đa chỉ là hai chị em mà thôi. Khí chất của Thiện Băng Lam thanh tú, linh vận bức người không hề kém hơn so với Lăng Hiểu Sương. Mà Lăng Hiểu Sương cũng chính là mỹ nữ thứ hai trong mười đại mỹ nhân Nam An Châu, bởi vậy cũng có thể thấy được sự ưu tú của Thiện Băng Lam rồi.
- Diệp Mặc, tôi quả nhiên là không hề nhìn lầm cậu, trước đây ‘Hoành không xuất thế’ trên Bia đề danh Kim Đan, sau đó lại là Diệt Tuyệt Lôi Kiếp. Hôm này thì cậu đã có thể đơn độc mà khiêu chiến một tông môn chín sao rồi. Ài… Sự phát triển của cậu thực sự là quá nhanh mà.
Thiện Băng Lam nhìn Diệp Mặc rồi cảm thán.
- Vãn bối xin đa tạ sự dạy dỗ của tiền bối.
Diệp Mặc khách khí nói một câu. Đối với Thiện Băng Lam, thì Diệp Mặc thật sự là rất cảm tạ. Trước đây nếu như không phải là có Thiện Băng Lam chỉ điểm, đưa cho hắn tấm bản đồ, thì hắn đã không thể nào tìm được chỗ tốt ở Băng Thần cấm địa rồi. Cơ duyên đôi khi chỉ xuất hiện trong nháy mắt, một khi bỏ lỡ, thì vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lại nữa.
Thiện Băng Lam mỉm cười:
- Đó là do nghị lực và cơ duyên của cậu, tôi chỉ giúp một chút chuyện nhỏ mà thôi.
Nói xong thì Thiện Băng Lam lại đổi chủ đề:
- Diệp thành chủ, có thể nể mặt tôi, mà buông tha cho những người còn lại của Lôi Vân Tông hay không?
Diệp Mặc vốn đã đoán rằng Thiện Băng Lam tới đây chính là vì chuyện này, hiện tại thì xem ra hắn đã đoán đúng. Lúc này thì Diệp Mặc cũng không có ý chém tận giết tuyệt, vì sau khi Phong Quý Minh ba lần điên cuồng tự bạo, hơn nữa hai đạo lôi kiếm của hắn lúc trước cũng đã giết hơn một nghìn tên đệ tử nội môn của Lôi Vân Tông, cho nên lúc này cũng chỉ còn khoảng hai ba trăm người sống sót mà thôi. Mà số người này bị trận pháp của Diệp Mặc vây khốn, cho nên đều không thể nào chạy trốn được.
Thấy rằng tu sĩ có tu vi từ Thừa Đỉnh trở lên đều đã bị lôi kiếm của mình và sự tự bạo của Phong Quý Minh giết hết rồi, thì Diệp Mặc cũng không muốn làm trái với ý của Thiện Băng Lam, nên lập tức gật đầu:
- Toàn bộ mọi việc sẽ do Thiện tiền bối làm chủ, nhưng Lôi Vân Tông thì sẽ phải xóa tên tại Nam An Châu rồi.
Diệp Mặc chiếm được chỗ tốt từ Thiện Băng Lam, hơn nữa Thanh Mộng Trai cũng không chỉ ủng hộ hắn có một hai lần. Hiện tại những tên hung thủ cầm đầu của Lôi Vân Tông cũng đều đã bị giết, thì những người còn lại cũng không đủ là địch thủ của hắn nữa.