Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1421: Lôi Vân sơn dưới ánh chiều tà



Diệp Mặc, Lạc Ảnh và cả Tô Tĩnh Văn ba người đang đứng trên đỉnh núi bên ngoài Mặc Nguyệt Chi Thành, nhìn hai dòng sông và thảo nguyên mênh mông rộng bao la bên cạnh Mặc Nguyệt Chi Thành, hưởng thụ thời khắc nhàn rỗi khó mà có được này.
- Khí hậu nơi này thật thoải mái.
Tô Tĩnh Văn đứng bên cạnh Diệp Mặc và Lạc Ảnh nói. Cô nhìn bầu trời đầy mây xanh phía xa, trời xanh nước biếc, lại có gió nhẹ nhàng phảng phất, cả người cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm.
Diệp Mặc và Lạc Ảnh khẽ cười, không nói gì, lúc này trăm nghìn lời nói cũng không bì được với Mặc Nguyệt Chi Thành tuyệt đẹp trước mặt kia. Nơi này bây giờ là nơi sinh sống của bọn họ, bao năm trước Diệp Mặc đã bắt đầu tỉ mỉ sắp xếp, sao lại có thể không hài lòng. Nếu không phải Khinh Tuyết và Tống Ánh Trúc bế quan rồi, Diệp Mặc cũng muốn gọi bọn họ ra đây cùng ngắm cảnh sắc tuyệt đẹp sau khi hắn bố trí lại trận pháp và đặt linh mạch cho Mặc Nguyệt Chi Thành.
Tô Tĩnh Văn mặc dù là người tu luyện cuối cùng, nhưng tu vi của cô lại là cao nhất, Lạc Ảnh cũng thăng cấp lên tu vi Hư Thần, chỉ còn Tống Ánh Trúc và Ninh Khinh Tuyết vẫn ở Nguyên Anh, tu vi của Tống Ánh Trúc lại càng thấp hơn. Hơn nữa Diệp Mặc cũng đã là tu sĩ Hóa Chân rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ thăng thiên, bọn họ biết tư chất của mình có chút kém, lại càng nắm chặt tất cả thời gian để tu luyện. Không muốn đợi một ngày nào đó Diệp Mặc thăng thiên rồi, bọn họ vẫn còn ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành.
Hôm nay linh khí của hồ Mặc Nguyệt lại càng nồng đậm, tài nguyên tu luyện của bọn họ cho dù là tông môn chín sao cũng phải lui bước lại, trong tình huống này, không có ai muốn dừng tu luyện lại cả.
- Sau này nơi này chính là nhà của chúng ta rồi.
Tô Tĩnh Văn lại xúc động nói một câu, đối với cô mà nói, trước giờ chưa bao giờ được hạnh phúc thực sự như này.
Khi ở Ninh Hải, cô yêu Diệp Mặc tự mình cũng không biết, khi cô biết thì lại không dám nói ra. Khi Diệp Mặc đi khỏi, cô cuối cùng cũng tỉnh ngộ, cô băng qua bao núi bao sông, chỉ có một mục đích, đó chính là tìm Diệp Mặc, sau đó nói với hắn, mình thật sự rất thích hắn.
Những ngày tháng này cô vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng lại có một tia hi vọng, cho dù đến hôm nay, cô vẫn còn nhớ trong quán bar đó, cô nghe thấy tin tức Diệp Mặc kết hôn mà uống say như chết, khi đó là Trì Uyển Thanh dẫn cô đi. Nghĩ đến đó, Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên lại muốn biết Trì Uyển Thanh có sống tốt hay không, so với Uyển Thanh, cô cũng hạnh phúc hơn nhiều rồi.
Cô tìm được thành Mặc Nguyệt rồi, tìm được tiểu thế giới rồi, tìm được đại lục Lạc Nguyệt rồi, tìm được thành Giang Xuyên rồi, cuối cùng chính vào cái ngày tuyết rơi đó cô gặp được hắn.
- Không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
Lạc Ảnh thấy Tô Tĩnh Văn ánh mắt có chút thương cảm, biết ý tứ của cô, nắm lấy tay Tĩnh Văn nói.
Dường như mỗi một người con gái ở cùng hắn đều trải qua vô số đau khổ. Lạc Ảnh bỗng nhiên cũng nhẹ than một tiếng. Cô chưa gặp Mục Tiểu Vận, nhưng cô cũng biết mình cùng Diệp Mặc từ Đông Huyền Châu đến Trái đất, rồi lại từ Trái đất trở về đại lục Lạc Nguyệt. Cô biết Tống Ánh Trúc, sau khi mang thai Ức Mặc, thầm lặng chờ đợi hắn mười mấy năm, một mình thầm lặng đảm đương trong một thành phố. Cô biết Ninh Khinh Tuyết, mấy lần suýt vì Diệp Mặc mà mất mạng. Cuối cùng tìm được Thần nông giá, cô đồng thời cũng biết Tô Tĩnh Văn, cô băng qua bao núi bao sông, chỉ còn chưa vượt qua thời không mà thôi.
Thấy Lạc Ảnh dường như cũng bị tâm trạng mình ảnh hưởng sang, Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Chị Tố Tố, thực ra trong lòng em rất vui rất vui, cái mà em đang nghĩ đều là chuyện vui cả. Cũng giống như tối hôm qua, nếu như không phải cùng với chị Tố Tố, em căn bản cũng không nghĩ chị Tố Tố còn điên cuồng hơn cả em nữa.
Diệp Mặc nghe đến đó đỏ cả mặt, Lạc Ảnh mặt dù lớn tuổi hơn Tô Tĩnh Văn, nhưng cũng không chịu được kiểu nói quá thẳng thắn đó của Tô Tĩnh Văn, lại càng đỏ mặt hơn.
Diệp Mặc trong lòng đột nhiên dâng lên một sự thoải mái, hắn giơ tay ra, ôm cùng một lúc Lạc Ảnh và Tô Tĩnh Văn vào trong lòng. Lúc này cũng không có ai nói gì, cùng hưởng thụ sự yên tĩnh ấm áp của nơi này.
Hạnh phúc sau khi trải qua đau khổ, lại càng quý giá hơn. Gặp lại sau bao năm xa cách, lại càng thêm quý trọng.
Bất luận là Lạc Ảnh hay là Tô Tĩnh Văn, thậm chí những người còn lại cũng biết, tu vi của Diệp Mặc đang không ngừng chiến đấu và tìm cơ duyên để thăng cấp. Nếu muốn Diệp Mặc dừng tu luyện lại, hắn có lẽ sẽ là người có tu vi thấp nhất. Cho nên bọn họ cũng biết, bọn họ có thể ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành tiếp tục tu luyện, còn Diệp Mặc thì không thể. Tu vi của Diệp Mặc còn cao hơn các cô, nhưng cái giá mà Diệp Mặc tiến thêm mỗi một bậc cũng cao hơn các cô nhiều lần.
Chính vì vậy, mỗi lần Diệp Mặc quay về, ngay cả người rụt rè như Lạc Ảnh, cũng sẽ buông cái ôm của mình ra. Trước là vì Diệp Mặc, sau là vì cô cũng rất thích cái cảm giác thoải mái và thả lỏng trong lòng khi cùng với Diệp Mặc.
Diệp Mặc lại càng hài lòng hơn không chỉ là Mặc Nguyệt Chi Thành bây giờ đã là thành phố kiên cố nhất Nam An châu, mà hắn còn hài lòng hơn chính là, Mặc Nguyệt Chi Thành đã không chỉ là một thành phố nữa, mà còn là một kỷ nguyên mới. Đó chẳng những là một kiểu tượng trưng, mà còn là một sự mong đợi.
Sau khi bố trí xong trận pháp ở Mặc Nguyệt Chi Thành, tất cả mọi người từ thành Lạc Nguyệt đến đều thống nhất, sau này cách tính thời gian như ở trái đất, hơn nữa năm đầu tiên là năm 2000 Mặc Nguyệt. Đây cũng là sau khi mọi người đoàn tụ, là một kỷ niên mới của Mặc Nguyệt bắt đầu.
Cách tính ngày tháng của Mặc Nguyệt đã phá tan khái niệm hỗn loạn thời gian ở đại lục Lạc Nguyệt, cách tính này rất nhanh được áp dụng trên toàn Nam An châu, cuối cùng đến đại lục Lạc Nguyệt. Từ lúc này trở đi, cách tính ngày tháng của đại lục Lạc Nguyệt chính là cách tính của Mặc Nguyệt, thống nhất hoàn toàn.
Tô Tĩnh Văn rúc vào ngực Diệp Mặc, trong lòng rất muốn hỏi Diệp Mặc, tại sao Diệp Mặc không đặt tên của thành Mặc Nguyệt giống như đại lục Lạc Nguyệt, nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi ra, cô không biết Khinh Tuyết có phải đã hỏi Diệp Mặc rồi hay không, cô sở dĩ không hỏi, là cảm thấy mình hỏi Diệp Mặc, thì Diệp Mặc cũng không tiện trả lời.
- Tố Tố, Tĩnh Văn, lần này thời gian anh rời khỏi Mặc Nguyệt có hơi lâu chút, nhưng các em yên tâm, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.
Diệp Mặc rất không muốn nói câu này, nhưng hắn biết hắn cần phải nhanh chóng đi xem Ngân Nguyệt đan vương và Nghiễn Điền đan vương, hai thành chủ này của Đan thành có ơn như núi với Diệp Mặc, có thể nói nếu không phải là hai vị thành chủ này, thì lúc đó cho dù hắn có lấy được đệ nhất trong đại hội đan vương, thì Vô Cực tông và Lôi Vân tông cũng dám công khai động thủ với hắn.
- Em biết, anh cứ đi đi.
Lạc Ảnh quá hiểu Diệp Mặc rồi, hơn nữa bây giờ cô quả thực cũng không phải lo lắng cho Diệp Mặc nữa. Diệp Mặc có thế giới trang vàng, tu vi đến Hóa Chân viên mãn cũng không phải là đối thủ, còn là Đan vương cửu phẩm nữa. thậm chí có thể nói là một nghịch thiên cao cấp, đừng nói là Nam An châu, cho dù là đại lục Lạc Nguyệt, người có thể uy hiếp đến hắn cũng không nhiều.
Đồng thời cô cũng biết, Diệp Mặc sẽ không nuốt được nỗi hận mấy người Cố Mân Tiềm bị giết, Kiếm Cốc bị diệt vong, trước khi hắn đến Ma Ngục cấm địa, chắc chắn sẽ đi tiêu diệt Vô Cực tông và Lôi Vân tông.
Diệp Mặc đúng là có suy nghĩ này, hắn muốn tiện tay tiêu diệt hai môn phái này là còn có một ngyên nhân nữa, hắn đến Ma Ngục cấm địa cũng không biết thời gian bao lâu. Bây giờ Mặc Nguyệt Chi Thành mặc dù phòng thủ kiên cố rồi, nhưng tu sĩ Hóa Chân cũng chỉ có một hai người. Ngoại trừ Kỷ Bẩm và trưởng lão Hóa Chân từ Đan thành đến, thì chỉ có tu vi của Mông Hàn An là cao nhất.
Cho dù hai tông môn này không dám đến Mặc Nguyệt Chi Thành, nhưng cũng là một sự uy hiếp tiềm tàng, huống chi Diệp Mặc và bọn họ còn thù sâu như biển nữa.
Thực ra Diệp Mặc càng hi vọng người của Đan thành đến báo thù, như vậy hắn có thể tiện tay diệt cả Đan thành. Đáng tiếc là, Đan thành khi Mặc Nguyệt Chi Thành giết chết mười một tu sĩ Hóa Chân, không ngờ lại thờ ơ.
Diệp Mặc vừa mới nghĩ đến đây, Tô Tĩnh Văn cũng có chút nghi ngờ nói:
- Đan Thành kia thật kỳ lạ, không ngờ lại không có động tĩnh gì. Lúc trước Kỷ tiền bối và chị dâu Tử Đồng còn nói Đan thành chắc chắn sẽ đến báo thù.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Cho dù Đan Thành có đến, Mặc Nguyệt Chi Thành bây giờ cũng không sợ bọn họ động thủ. Có Kỷ bẩm tiền bối chủ trì trận pháp, mọi người bất kỳ ai cũng có thể dùng trận pháp để khống chế đối phương, trừ phi Đan thành của gã có một Hắc Thạch thành thứ hai.
Hắc Thạch thành Tô Tĩnh Văn và Lạc Ảnh cũng biết. Hai cô thấy Diệp Mặc nhắc đến, nghe nói đó là một thành phố trong Vất nứt hư không, trong đó toàn bộ đều là tu sĩ Hóa Chân viên mãn. Vậy thì có bao nhiêu vị tu chân, và tích lũy vô số năm mới có được, Đan thành rõ ràng không thể nào có nhiều nội tình như vậy được.

Dưới ánh chiều đỏ hồng, bay lơ lửng trên bầu trời Lôi Vân tông, biểu hiện lạnh lẽo mà oanh liệt.
Nếu trong lúc bình thường, dưới ánh chiều thê lương như này, bên ngoài Lôi Vân sơn có một số đệ tử đang ở ngoài Lôi Vân sơn trữ kiếm không vị. Cảm nhận được sự nghi ngờ khó có thể diễn tả được này, dùng cái này để đề cao tâm cảnh của mình và có chút hiểu về đạo nghĩa.
Ánh chiều tà đỏ như máu, gió đêm phảng phất qua từng cành cây ngọn cỏ của Lôi Vân sơn. Vốn dĩ một cảnh tượng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hôm nay, bên ngoài Lôi Vân sơn lại một cảnh tiêu điều, thậm chí đến bóng người cũng không có.
Diệp Mặc quay về Mặc Nguyệt Chi Thành, đến giết chết mười một tu sĩ Hóa Chân của Đan thành, bao gồm cung phụng Thủy Dã của Đan thành có tiên khí trong tay. Chuyện này chỉ trong một ngày ngắn ngủi, đã truyền khắp Nam An châu, cho dù là tu sĩ của nơi hẻo lánh nhất cũng nghe nói đến chuyện này. Nếu nói lúc trước Diệp Mặc lấy được Đan vương của Đan thành, cũng không thể nào truyền rộng khắp như vậy, nhưng tin Diệp Mặc giết liền lúc mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan thành thì lại truyền ra rộng khắp.
Đối với những tu sĩ tu vi hơi thấp một chút mà nói, Diệp Mặc là đan vương thậm chí là Đan vương cửu phẩm cũng không phaỉ quá chấn động đến bọn họ, dù sao cái đó cũng cách quá xa so với bọn họ. Nhưng chuyện Diệp Mặc giết mười một tên tu sĩ Hóa Chân, trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không ai lại không biết. Chuyện này cũng cách quá xa với những tu sĩ tu vi thấp, nhưng chuyện này lại là chủ đề bàn tán của tất cả mọi người.
Bên ngoài Lôi Vân sơn không gian tĩnh mịch, cũng không có nghĩa là Lôi Vân sơn không có ai, tin Diệp Mặc giết chết mười một tên tu sĩ Hóa Chân của Đan thành ai ai cũng biết, Lôi Vân sơn sao lại không biết?
Thực ra chuyện này cũng không phải là chuyện khiến những tu sĩ của Nam An châu và Lôi Vân tông chấn động nhất, khiến bọn họ ngạc nhiên và chấn động nhất chính là, Diệp Mặc giết chết mười một tu sĩ Hóa Chân đó ở trong Mặc Nguyệt Chi Thành, Đan thành là một tông môn mười sao duy nhất tại sao lại không có phản ứng gì, thậm chí không khua chiêng múa trống đến Mặc Nguyệt Chi Thành báo thù nữa.
Đây mới là chuyện kỳ lạ nhất, Đan thành là nơi nào, Hóa Chân đông như kiến, Kiếp Biến có khắp nơi trong thành, nhưng một thế lực như vậy bị người khác giết liền lúc mười một tu sĩ Hóa Chân, đến một cái rắm cũng không có, rõ ràng là quá không bình thường.
Huống chi Diệp Mặc sau khi giết trưởng lão của Đan thành, còn lớn lối nói Đan thành chỉ có duy nhất một cơ hội đến Mặc Nguyệt Chi Thành báo thù, nhưng Đan thành chỉ cần đến Mặc Nguyệt Chi Thành, sau này Đan thành sẽ xóa tên khỏi Nam An châu.
Lớn lối như vậy, khiêu khích như vậy, thành phố mười sao Đan thành lại không có tăm tích gì, điều này quá không bình thường. Càng làm cho người ta nhớ đến chuyện năm đó Diệp Mặc làm Phó thành chủ danh dự của Đan thành, Đan thành cũng thờ ơ, hai chuyện này không ngờ lại giống nhau như đúc.
Chính là vì Đan thành không có tin tức gì, Lôi Vân tông lại càng kinh hoảng, tất cả mọi người trong Nam An châu đều biết, nơi tiếp theo mà Diệp Mặc muốn báo thù chính là Lôi Vân tông và Vô Cực tông.
Lúc này trong đại sảnh nghị sự lớn nhất của Lôi Vân tông, cũng giống như bên ngoài Lôi Vân tông ánh chiều tà đỏ hồng, tĩnh mịch không tiếng động.
Chương trước Chương tiếp
Loading...