Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1410: Mặc Nguyệt có thành chủ mới
- Du Bạch Sinh chắc anh cũng biết chứ?
Diệp Mặc bỗng nhiên cười nhạt nói.
Phùng Lão Thực trong lòng run rẩy, Du Bạch Sinh sao gã lại không biết cơ chứ, chỉ là người bị An Bắc Tam Ma sau khi đánh cho thì mất tích.
Diệp Mặc lại nói:
- Tổ tiên của Du Bạch Sinh mặc dù không lớn, nhưng tôi cũng coi như là vì Du Bạch Sinh lấy được một chút lợi ích, cho nên thay mặt Du Bạch Sinh báo thù mà thôi.
Phùng Lão Thực hoảng hốt, lập tức muốn phóng ra pháp bảo, nhưng dưới vực của Hóa Chân, gã làm gì còn cơ hội động thủ? Chỉ trừng trừng mắt nhìn chân nguyên đại thủ của Diệp Mặc đưa tay ra bắt lấy gã.
Mạc Vu lúc này cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, vội vàng khom người thi lễ nói với Diệp Mặc:
- Cám ơn ân cứu mạng của Diệp tiền bối.
Diệp Mặc gật đầu thu lại gốc Ngưng Nguyên quả trên quầy tiệm kia, sau đó lại lấy một viên đan dược đưa cho Mạc Vu nói:
- Ngưng Nguyên quả này anh lấy cũng không có tác dụng gì, tôi cho anh một viên Phá Thần đan.
Mạc Vu vui mừng hết sức nhận lấy Phá Thần đan, thậm chí quên mất việc cám ơn Diệp Mặc. Y thật sự không ngờ chuyện này lại biến chuyển như một màn kịch vậy, y tìm đến Phùng Lão Thực đổi viên Phá Thần đan bị đánh lén. Cuối cùng y không ngờ lại lấy được một viên Phá Thần đan từ tay một đan vương đệ nhất ở Nam An châu như Diệp Mặc, sau này tu sĩ Ngưng Thể y cũng cao hơn một cái đầu so với người khác rồi.
- Chủ tịch, anh cũng đã là tu vi Hóa Chân rồi sao?
Hư Nguyệt Hoa lúc này mới có cơ hội hỏi Diệp Mặc, ngữ khí của cô tràn đầy niềm vui và không thể tin được.
Diệp Mặc mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, chị Nguyệt Hoa, đến Phùng Lão Thực cũng nghe nói đến tôi, chị sẽ không nói là không nghe qua Mặc Nguyệt Chi Thành đấy chứ? Sau này chị Nguyệt Hoa cứ gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi, chủ tịch nói ra có người cũng không hiểu là đang nói gì.
Hư Nguyệt Hoa vẻ mặt lập tức bình thản, cô lắc đầu nói:
- Tôi hàng năm kiếm sống xung quanh bờ biển của Mạc Hải thành, Mặc Nguyệt Chi Thành bản thân tôi cũng có nghe qua, chỉ có điều nghe nói căn bản không phải là nơi mà tu sĩ bình thường có thể đến được. Những tu sĩ tiến vào Mặc Nguyệt Chi Thành tu luyện không phải đại năng, thì là người giàu có, những người như tôi thì chỉ nghe nói mà thôi.
Diệp Mặc trong lòng ảm đạm, đối với Hư Nguyệt Hoa mà nói, đúng là như vậy, cô có thể còn sống, thậm chí tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong cũng là rất tốt rồi. Nếu nói còn thời gian rảnh rỗi đi nghe chuyện tào lao, hiển nhiên là không thể nào.
Diệp Mặc đang muốn an ủi Hư Nguyệt Hoa một chút, nói cho cô biết sau này có thể cùng hắn đến Mặc Nguyệt Chi Thành tu luyện, liền nghe thấy nữ tu đã cởi hết quần áo kia nói với Hư Nguyệt Hoa:
- Chị Nguyệt Hoa, tôi…
Cô mặc dù đang nói chuyện, nhưng ánh mắt lại hoảng sợ nhìn nhìn Diệp Mặc.
Hư Nguyệt Hoa lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói:
- Tiết Hồng, cô nhanh chóng mặc quần áo vào đi, Diệp Mặc sẽ không giết cô đâu.
Diệp Mặc đúng là không có bất kỳ suy nghĩ muốn giết người con gái trần truồng này. Nhưng Hư Nguyệt Hoa sau khi nói câu này, còn sợ Diệp Mặc trách mình làm chủ, lại giải thích:
- Tôi và Tiết Hồng còn có cả anh em nhà họ Ngụy nữa lúc trước đều kiếm sống bên bờ biển ở Mạc Hải thành, vì tu vi của tôi thấp nhất, sau đó bọn họ thăng cấp lên Kim Đan hết rồi, chỉ còn mình tôi vẫn dậm chân ở Trúc Cơ. Sau đó tôi chủ động rời khỏi đội bọn họ, vừa nãy Ngụy lão đại đánh tôi là vì tôi tiết lộ nơi mà bọn họ thường hái nguyên liệu, thực ra tôi căn bản cũng không biết chuyện đó.
Diệp Mặc uhm nói:
- Vậy coi như là nhẹ tay cho cô rồi, nếu không, gã vẫn còn đánh cho tan xác ra ấy chứ.
Hư Nguyệt Hoa nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, ánh mắt có chút ảm đạm. Trầm mặc một hồi lâu sau mới nói:
- Diệp Mặc, anh chuẩn bị về Mặc Nguyệt Chi Thành sao?
Diệp Mặc lập tức nói:
- Đúng vậy, đợi chút nữa đi cùng tôi.
- Hả…
Hư Nguyệt Hoa kinh ngạc hả một tiếng, sau đó nói:
- Diệp Mặc, anh nói tôi có thể đến Mặc Nguyệt Chi Thành? Nhưng tôi nghe nói yêu cầu vào Mặc Nguyệt Chi Thành rất cao, những người bình thường sao có thể vào được?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Dĩ nhiên có thể vào được, vì Mặc Nguyệt Chi Thành đó là của tôi, tôi chính là người lập ra Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành. Chị nói xem chị có thể vào đó ở được không, chị Nguyệt Hoa, chị không phải còn cho rằng tôi sẽ bỏ lại chị ở đây đấy chứ?
Hư Nguyệt Hoa cũng đã đoán được đại khái sau khi Diệp Mặc nói câu cuối cùng, vui mừng nói:
- Diệp Mặc, tôi biết là anh sẽ không làm tôi thất vọng mà. Thật không ngờ, anh lại là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành, thật không ngờ…
Diệp Mặc cười ha hả một tiếng:
- Đợi sau khi chị đến Mặc Nguyệt Chi Thành rồi, chị còn có nhiều cái không ngờ nữa, Tố Tố, Khinh Tuyết, Tĩnh Văn còn cả Diệp Lăng, Tống Ánh Trúc, Bắc Vi cũng đều ở Mặc Nguyệt Chi Thành…
Hư Nguyệt Hoa trở nên vui mừng, không đợi Diệp Mặc nói xong, cô liền chen miệng nói:
- Uyển Thanh và Ức Mặc có ở đó không?
Diệp Mặc nghe thấy Uyển Thanh và Ức Mặc, ánh mắt nhất thời lờ mờ, hắn vẫn đang tìm Ức Mặc, nhưng vẫn chưa tìm thấy, Bắc Vọng châu hắn cũng tìm mấy lượt rồi, Ức Mặc vẫn chưa tìm thấy, Uyển Thanh chắc chắn cũng không có ở đó.
Hư Nguyệt Hoa lập tức biết Diệp Mặc chưa tìm được hai người, vội nói:
- Anh không cần lo lắng, họ chắc hẳn không có chuyện gì đâu, khi tôi đến chính là ở bên ngoài thành Nam An, đến lúc đó anh có thể tìm.
Diệp Mặc giật mình, Ức Mặc ở Bắc Vọng châu này là không nghi ngờ chút nào, vì Tĩnh Văn và Ức Mặc vẫn luôn ở cùng nhau. Nhưng Uyển Thanh lại rất có thể ở Nam An châu, cô đến cùng Hư Nguyệt Hoa, ai mà chắc cô ấy sẽ không xuất hiện ở Nam An châu cơ chứ?
Mạc Vu bỗng nhiên nói:
- Diệp tiền bối, tôi nghe nói thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành bây giờ tên Lưu Âu Lam, anh ta quy định muốn vào Mặc Nguyệt Chi Thành, cần phải đạt đến tu vi Nguyên Anh, nếu không không thể nào vào được Mặc Nguyệt Chi Thành, bất kỳ ai cũng không ngoại lệ…
Nói xong Mạc Vu còn cẩn thận nhìn Hư Nguyệt Hoa một cái, rõ ràng y cho rằng Hư Nguyệt Hoa không có tư cách gì để đến Mặc Nguyệt Chi Thành.
- Lưu Âu Lam? Anh ta là ai vậy?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi một câu, hắn từ trước tới giờ chưa nghe nói đến Lưu Âu Lam, hơn nữa hắn cũng chưa từng nhượng lại chức thành chủ Mặc Nguyệt Chi Thành cho ai, có ai lại dám tùy tiện nói mình là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành chứ?
Mạc Vu lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe nói Lưu thành chủ là do trưởng lão của Mặc Nguyệt Chi Thành chọn ra, chấp chưởng tất cả chuyện đối nội đối ngoại của Mặc Nguyệt Chi Thành. Hình như trong Mặc Nguyệt Chi Thành, chỉ có một nơi không thuộc về lão quản, đó chính là hồ Mặc Nguyệt.
Diệp Mặc nhíu mày, khi hắn đi đã giao Mặc Nguyệt Chi Thành cho Khinh Tuyết quản lý, chẳng lẽ Khinh Tuyết vì thời gian tu luyện không đủ, đã giao quyền quản lý Mặc Nguyệt Chi Thành cho người khác? Nếu như vậy, thì Khinh Tuyết tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý người khác đảm đương chức thành chủ này, nhiều nhất cũng chỉ là phó thành chủ mà thôi. Vì thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành chính là hắn, trước khi hắn chưa nói câu gì, thì cũng sẽ không có người nào khác lại chủ động đảm đương chức thành chủ này.
Thấy Diệp Mặc cau mày, Mạc Vu vội nói:
- Diệp đan vương, vì tôi đến Mặc Nguyệt Chi Thành một lần rồi, nhưng vì không đủ tư cách ở trong Mặc Nguyệt Chi Thành, cho nên đành phải rời di, tôi chuẩn bị sau khi lên Ngưng Thể rồi, lại đến Mặc Nguyệt Chi Thành tìm may mắn xem sao. Tôi nghe nói thành chủ Lưu Âu Lam là đệ tử của trưởng lão Vũ Minh Lục Đao của Mặc Nguyệt Chi Thành ngày trước, anh ta làm thành chủ cũng là thông qua trưởng lão của Mặc Nguyệt Chi Thành có ý kiến.
Diệp Mặc biết Mạc Vu không thể nào biết quá nhiều, hắn gật đầu, tỏ vẻ cám ơn Mạc Vu rồi nói:
- Tôi lập tức sẽ quay về Mặc Nguyệt Chi Thành, sau này thành phố của tôi hoan nghênh những thiên tài như anh đến.
Một Tán tu như Mạc Vu có thể tu luyện đến Ngưng Thể, rõ ràng là thiên tài, Diệp Mặc đương nhiên sẽ hoan nghênh.
Mạc Vu thấy Diệp Mặc trả lời vậy, lập tức kích động nói:
- Cám ơn Diệp tiền bối, tôi sau khi đến Ngưng Thể rồi, lập tức đến Mặc Nguyệt Chi Thành.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Được, vậy sau này gặp lại.
Nói xong Diệp Mặc dẫn Hư Nguyệt Hoa ra đến cửa, tiện tay vẽ một đường, cấm chế trong đan các mà vừa nãy Phùng Lão Thực đóng lại, đã bị một đường của Diệp Mặc phá vỡ hoàn toàn.
Khi Mạc Vu phản ứng lại, Diệp Mặc đã mang theo Hư Nguyệt Hoa mất tung mất tích rồi. Mạc Vu kinh ngạc nhìn bóng dáng biến mất của Diệp Mặc, lẩm bẩm nói:
- Tiền bối Hóa Chân quả nhiên pháp lực vô biên, đây chắc chắn là khốn trận cấp sáu, trước mặt Diệp tiền bối, cũng chỉ như một trang giấy mỏng mà thôi, lợi hại, lợi hại…
Mạc Vu còn đang sợ hãi thầm kêu Diệp Mặc lợi hại, Tiết Hồng lại kinh hoảng tiến đến trước mặt Mạc Vu nói:
- Tiền bối, vãn bối có thể rời đi được chưa?
Mạc Vu nhìn Tiết Hồng, lạnh lùng nói:
- Bạn bè sau này cô kết giao sẽ như thế nào, cô mãi mãi cũng không biết được, làm người, chân thành một chút vẫn tốt hơn.
Nói xong Mạc Vu lập tức rời khỏi đan các, cũng nhanh chóng mất tung mất tích.
Tiết Hồng ngơ ngác đứng trước cửa đan các của Phùng Lão Thực, trong lòng cũng nát như tương, căn bản không thể nào dừng lại được.
Trong thời gian ngắn ngủi này, cô đã trải qua suýt chút nữa tan xác, trải qua suýt chút nữa bị làm nhục trước mặt người khác, còn là cô tự nguyện nữa. Trải qua tự mình lột quần áo, bán đứng thân thể mình cầu xin người khác tha mạng.
Bây giờ cô quả thực sống rồi, nhưng cô sống và tất cả những gì cô làm đều không liên quan đến nhau.
Lời nói của Mạc Vu cô đương nhiên hiểu, lúc trước khi cô là tu sĩ Trúc Cơ, có quan hệ rất tốt với Hư Nguyệt Hoa, vì hai người đều là nữ, nhiều lần giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau thoát chết.
Nhưng nhược điểm của nữ tu Tiên Thiên, khiến cô hiểu ra mình nếu theo đuổi đại đạo, cần phải thay đổi một chút. Cô bắt đầu lấy lòng anh em nhà họ Ngụy, thậm chí bán thân mình cùng một lúc cho hai anh em họ. Cô dựa vào thủ đoạn và thân thể của mình, lấy được nguyên liệu càng nhiều hơn Hư Nguyệt Hoa, kết quả cô thăng cấp lên Kim Đan, Hư Nguyệt Hoa vẫn dậm chân ở mức Trúc Cơ.
Lúc trước Hư Nguyệt Hoa mà cô nhiều lần đồng sinh cộng tử cũng đã thành gánh nặng, cô dần dần né tránh tình bạn quý giá này, bắt đầu vì tu luyện của mình mà dùng tất cả thủ đoạn.
Chính vì như vậy, cô mới mất đi lòng hổ thẹn vốn có, dám trước mặt mọi người không chút do dự mà cởi bỏ hết quần áo của mình xuống.
Nhưng bây giờ cô sống rồi, cũng không liên quan gì đến chuyện cô lột sạch quần áo. Cô bỗng nhiên hiểu ra, cho dù là bạn của Hư Nguyệt Hoa là Diệp Mặc đến rồi, cô cuối cùng cũng bị đem ra đùa giỡn một phen, sau đó lại bị giết mà thôi.
Tiết Hồng trong lòng dâng lên một nỗi bi ai, Mạc Vu nói cô không thành thực, cũng là không nói sai cho cô. Nếu cô bây giờ còn đối xử với Hư Nguyệt Hoa như ngày trước, Hư Nguyệt Hoa đến Mặc Nguyệt Chi Thành, lại không dẫn theo cô sao?
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi,Tiết Hồng dường như hiểu quá nhiều thứ, cô thở dài một tiếng, đổi một hướng khác, trong nháy mắt biến mất khỏi cánh cửa của Lão Thực đan các.
Diệp Mặc bỗng nhiên cười nhạt nói.
Phùng Lão Thực trong lòng run rẩy, Du Bạch Sinh sao gã lại không biết cơ chứ, chỉ là người bị An Bắc Tam Ma sau khi đánh cho thì mất tích.
Diệp Mặc lại nói:
- Tổ tiên của Du Bạch Sinh mặc dù không lớn, nhưng tôi cũng coi như là vì Du Bạch Sinh lấy được một chút lợi ích, cho nên thay mặt Du Bạch Sinh báo thù mà thôi.
Phùng Lão Thực hoảng hốt, lập tức muốn phóng ra pháp bảo, nhưng dưới vực của Hóa Chân, gã làm gì còn cơ hội động thủ? Chỉ trừng trừng mắt nhìn chân nguyên đại thủ của Diệp Mặc đưa tay ra bắt lấy gã.
Mạc Vu lúc này cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, vội vàng khom người thi lễ nói với Diệp Mặc:
- Cám ơn ân cứu mạng của Diệp tiền bối.
Diệp Mặc gật đầu thu lại gốc Ngưng Nguyên quả trên quầy tiệm kia, sau đó lại lấy một viên đan dược đưa cho Mạc Vu nói:
- Ngưng Nguyên quả này anh lấy cũng không có tác dụng gì, tôi cho anh một viên Phá Thần đan.
Mạc Vu vui mừng hết sức nhận lấy Phá Thần đan, thậm chí quên mất việc cám ơn Diệp Mặc. Y thật sự không ngờ chuyện này lại biến chuyển như một màn kịch vậy, y tìm đến Phùng Lão Thực đổi viên Phá Thần đan bị đánh lén. Cuối cùng y không ngờ lại lấy được một viên Phá Thần đan từ tay một đan vương đệ nhất ở Nam An châu như Diệp Mặc, sau này tu sĩ Ngưng Thể y cũng cao hơn một cái đầu so với người khác rồi.
- Chủ tịch, anh cũng đã là tu vi Hóa Chân rồi sao?
Hư Nguyệt Hoa lúc này mới có cơ hội hỏi Diệp Mặc, ngữ khí của cô tràn đầy niềm vui và không thể tin được.
Diệp Mặc mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, chị Nguyệt Hoa, đến Phùng Lão Thực cũng nghe nói đến tôi, chị sẽ không nói là không nghe qua Mặc Nguyệt Chi Thành đấy chứ? Sau này chị Nguyệt Hoa cứ gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi, chủ tịch nói ra có người cũng không hiểu là đang nói gì.
Hư Nguyệt Hoa vẻ mặt lập tức bình thản, cô lắc đầu nói:
- Tôi hàng năm kiếm sống xung quanh bờ biển của Mạc Hải thành, Mặc Nguyệt Chi Thành bản thân tôi cũng có nghe qua, chỉ có điều nghe nói căn bản không phải là nơi mà tu sĩ bình thường có thể đến được. Những tu sĩ tiến vào Mặc Nguyệt Chi Thành tu luyện không phải đại năng, thì là người giàu có, những người như tôi thì chỉ nghe nói mà thôi.
Diệp Mặc trong lòng ảm đạm, đối với Hư Nguyệt Hoa mà nói, đúng là như vậy, cô có thể còn sống, thậm chí tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong cũng là rất tốt rồi. Nếu nói còn thời gian rảnh rỗi đi nghe chuyện tào lao, hiển nhiên là không thể nào.
Diệp Mặc đang muốn an ủi Hư Nguyệt Hoa một chút, nói cho cô biết sau này có thể cùng hắn đến Mặc Nguyệt Chi Thành tu luyện, liền nghe thấy nữ tu đã cởi hết quần áo kia nói với Hư Nguyệt Hoa:
- Chị Nguyệt Hoa, tôi…
Cô mặc dù đang nói chuyện, nhưng ánh mắt lại hoảng sợ nhìn nhìn Diệp Mặc.
Hư Nguyệt Hoa lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói:
- Tiết Hồng, cô nhanh chóng mặc quần áo vào đi, Diệp Mặc sẽ không giết cô đâu.
Diệp Mặc đúng là không có bất kỳ suy nghĩ muốn giết người con gái trần truồng này. Nhưng Hư Nguyệt Hoa sau khi nói câu này, còn sợ Diệp Mặc trách mình làm chủ, lại giải thích:
- Tôi và Tiết Hồng còn có cả anh em nhà họ Ngụy nữa lúc trước đều kiếm sống bên bờ biển ở Mạc Hải thành, vì tu vi của tôi thấp nhất, sau đó bọn họ thăng cấp lên Kim Đan hết rồi, chỉ còn mình tôi vẫn dậm chân ở Trúc Cơ. Sau đó tôi chủ động rời khỏi đội bọn họ, vừa nãy Ngụy lão đại đánh tôi là vì tôi tiết lộ nơi mà bọn họ thường hái nguyên liệu, thực ra tôi căn bản cũng không biết chuyện đó.
Diệp Mặc uhm nói:
- Vậy coi như là nhẹ tay cho cô rồi, nếu không, gã vẫn còn đánh cho tan xác ra ấy chứ.
Hư Nguyệt Hoa nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, ánh mắt có chút ảm đạm. Trầm mặc một hồi lâu sau mới nói:
- Diệp Mặc, anh chuẩn bị về Mặc Nguyệt Chi Thành sao?
Diệp Mặc lập tức nói:
- Đúng vậy, đợi chút nữa đi cùng tôi.
- Hả…
Hư Nguyệt Hoa kinh ngạc hả một tiếng, sau đó nói:
- Diệp Mặc, anh nói tôi có thể đến Mặc Nguyệt Chi Thành? Nhưng tôi nghe nói yêu cầu vào Mặc Nguyệt Chi Thành rất cao, những người bình thường sao có thể vào được?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Dĩ nhiên có thể vào được, vì Mặc Nguyệt Chi Thành đó là của tôi, tôi chính là người lập ra Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành. Chị nói xem chị có thể vào đó ở được không, chị Nguyệt Hoa, chị không phải còn cho rằng tôi sẽ bỏ lại chị ở đây đấy chứ?
Hư Nguyệt Hoa cũng đã đoán được đại khái sau khi Diệp Mặc nói câu cuối cùng, vui mừng nói:
- Diệp Mặc, tôi biết là anh sẽ không làm tôi thất vọng mà. Thật không ngờ, anh lại là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành, thật không ngờ…
Diệp Mặc cười ha hả một tiếng:
- Đợi sau khi chị đến Mặc Nguyệt Chi Thành rồi, chị còn có nhiều cái không ngờ nữa, Tố Tố, Khinh Tuyết, Tĩnh Văn còn cả Diệp Lăng, Tống Ánh Trúc, Bắc Vi cũng đều ở Mặc Nguyệt Chi Thành…
Hư Nguyệt Hoa trở nên vui mừng, không đợi Diệp Mặc nói xong, cô liền chen miệng nói:
- Uyển Thanh và Ức Mặc có ở đó không?
Diệp Mặc nghe thấy Uyển Thanh và Ức Mặc, ánh mắt nhất thời lờ mờ, hắn vẫn đang tìm Ức Mặc, nhưng vẫn chưa tìm thấy, Bắc Vọng châu hắn cũng tìm mấy lượt rồi, Ức Mặc vẫn chưa tìm thấy, Uyển Thanh chắc chắn cũng không có ở đó.
Hư Nguyệt Hoa lập tức biết Diệp Mặc chưa tìm được hai người, vội nói:
- Anh không cần lo lắng, họ chắc hẳn không có chuyện gì đâu, khi tôi đến chính là ở bên ngoài thành Nam An, đến lúc đó anh có thể tìm.
Diệp Mặc giật mình, Ức Mặc ở Bắc Vọng châu này là không nghi ngờ chút nào, vì Tĩnh Văn và Ức Mặc vẫn luôn ở cùng nhau. Nhưng Uyển Thanh lại rất có thể ở Nam An châu, cô đến cùng Hư Nguyệt Hoa, ai mà chắc cô ấy sẽ không xuất hiện ở Nam An châu cơ chứ?
Mạc Vu bỗng nhiên nói:
- Diệp tiền bối, tôi nghe nói thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành bây giờ tên Lưu Âu Lam, anh ta quy định muốn vào Mặc Nguyệt Chi Thành, cần phải đạt đến tu vi Nguyên Anh, nếu không không thể nào vào được Mặc Nguyệt Chi Thành, bất kỳ ai cũng không ngoại lệ…
Nói xong Mạc Vu còn cẩn thận nhìn Hư Nguyệt Hoa một cái, rõ ràng y cho rằng Hư Nguyệt Hoa không có tư cách gì để đến Mặc Nguyệt Chi Thành.
- Lưu Âu Lam? Anh ta là ai vậy?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi một câu, hắn từ trước tới giờ chưa nghe nói đến Lưu Âu Lam, hơn nữa hắn cũng chưa từng nhượng lại chức thành chủ Mặc Nguyệt Chi Thành cho ai, có ai lại dám tùy tiện nói mình là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành chứ?
Mạc Vu lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe nói Lưu thành chủ là do trưởng lão của Mặc Nguyệt Chi Thành chọn ra, chấp chưởng tất cả chuyện đối nội đối ngoại của Mặc Nguyệt Chi Thành. Hình như trong Mặc Nguyệt Chi Thành, chỉ có một nơi không thuộc về lão quản, đó chính là hồ Mặc Nguyệt.
Diệp Mặc nhíu mày, khi hắn đi đã giao Mặc Nguyệt Chi Thành cho Khinh Tuyết quản lý, chẳng lẽ Khinh Tuyết vì thời gian tu luyện không đủ, đã giao quyền quản lý Mặc Nguyệt Chi Thành cho người khác? Nếu như vậy, thì Khinh Tuyết tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý người khác đảm đương chức thành chủ này, nhiều nhất cũng chỉ là phó thành chủ mà thôi. Vì thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành chính là hắn, trước khi hắn chưa nói câu gì, thì cũng sẽ không có người nào khác lại chủ động đảm đương chức thành chủ này.
Thấy Diệp Mặc cau mày, Mạc Vu vội nói:
- Diệp đan vương, vì tôi đến Mặc Nguyệt Chi Thành một lần rồi, nhưng vì không đủ tư cách ở trong Mặc Nguyệt Chi Thành, cho nên đành phải rời di, tôi chuẩn bị sau khi lên Ngưng Thể rồi, lại đến Mặc Nguyệt Chi Thành tìm may mắn xem sao. Tôi nghe nói thành chủ Lưu Âu Lam là đệ tử của trưởng lão Vũ Minh Lục Đao của Mặc Nguyệt Chi Thành ngày trước, anh ta làm thành chủ cũng là thông qua trưởng lão của Mặc Nguyệt Chi Thành có ý kiến.
Diệp Mặc biết Mạc Vu không thể nào biết quá nhiều, hắn gật đầu, tỏ vẻ cám ơn Mạc Vu rồi nói:
- Tôi lập tức sẽ quay về Mặc Nguyệt Chi Thành, sau này thành phố của tôi hoan nghênh những thiên tài như anh đến.
Một Tán tu như Mạc Vu có thể tu luyện đến Ngưng Thể, rõ ràng là thiên tài, Diệp Mặc đương nhiên sẽ hoan nghênh.
Mạc Vu thấy Diệp Mặc trả lời vậy, lập tức kích động nói:
- Cám ơn Diệp tiền bối, tôi sau khi đến Ngưng Thể rồi, lập tức đến Mặc Nguyệt Chi Thành.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Được, vậy sau này gặp lại.
Nói xong Diệp Mặc dẫn Hư Nguyệt Hoa ra đến cửa, tiện tay vẽ một đường, cấm chế trong đan các mà vừa nãy Phùng Lão Thực đóng lại, đã bị một đường của Diệp Mặc phá vỡ hoàn toàn.
Khi Mạc Vu phản ứng lại, Diệp Mặc đã mang theo Hư Nguyệt Hoa mất tung mất tích rồi. Mạc Vu kinh ngạc nhìn bóng dáng biến mất của Diệp Mặc, lẩm bẩm nói:
- Tiền bối Hóa Chân quả nhiên pháp lực vô biên, đây chắc chắn là khốn trận cấp sáu, trước mặt Diệp tiền bối, cũng chỉ như một trang giấy mỏng mà thôi, lợi hại, lợi hại…
Mạc Vu còn đang sợ hãi thầm kêu Diệp Mặc lợi hại, Tiết Hồng lại kinh hoảng tiến đến trước mặt Mạc Vu nói:
- Tiền bối, vãn bối có thể rời đi được chưa?
Mạc Vu nhìn Tiết Hồng, lạnh lùng nói:
- Bạn bè sau này cô kết giao sẽ như thế nào, cô mãi mãi cũng không biết được, làm người, chân thành một chút vẫn tốt hơn.
Nói xong Mạc Vu lập tức rời khỏi đan các, cũng nhanh chóng mất tung mất tích.
Tiết Hồng ngơ ngác đứng trước cửa đan các của Phùng Lão Thực, trong lòng cũng nát như tương, căn bản không thể nào dừng lại được.
Trong thời gian ngắn ngủi này, cô đã trải qua suýt chút nữa tan xác, trải qua suýt chút nữa bị làm nhục trước mặt người khác, còn là cô tự nguyện nữa. Trải qua tự mình lột quần áo, bán đứng thân thể mình cầu xin người khác tha mạng.
Bây giờ cô quả thực sống rồi, nhưng cô sống và tất cả những gì cô làm đều không liên quan đến nhau.
Lời nói của Mạc Vu cô đương nhiên hiểu, lúc trước khi cô là tu sĩ Trúc Cơ, có quan hệ rất tốt với Hư Nguyệt Hoa, vì hai người đều là nữ, nhiều lần giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau thoát chết.
Nhưng nhược điểm của nữ tu Tiên Thiên, khiến cô hiểu ra mình nếu theo đuổi đại đạo, cần phải thay đổi một chút. Cô bắt đầu lấy lòng anh em nhà họ Ngụy, thậm chí bán thân mình cùng một lúc cho hai anh em họ. Cô dựa vào thủ đoạn và thân thể của mình, lấy được nguyên liệu càng nhiều hơn Hư Nguyệt Hoa, kết quả cô thăng cấp lên Kim Đan, Hư Nguyệt Hoa vẫn dậm chân ở mức Trúc Cơ.
Lúc trước Hư Nguyệt Hoa mà cô nhiều lần đồng sinh cộng tử cũng đã thành gánh nặng, cô dần dần né tránh tình bạn quý giá này, bắt đầu vì tu luyện của mình mà dùng tất cả thủ đoạn.
Chính vì như vậy, cô mới mất đi lòng hổ thẹn vốn có, dám trước mặt mọi người không chút do dự mà cởi bỏ hết quần áo của mình xuống.
Nhưng bây giờ cô sống rồi, cũng không liên quan gì đến chuyện cô lột sạch quần áo. Cô bỗng nhiên hiểu ra, cho dù là bạn của Hư Nguyệt Hoa là Diệp Mặc đến rồi, cô cuối cùng cũng bị đem ra đùa giỡn một phen, sau đó lại bị giết mà thôi.
Tiết Hồng trong lòng dâng lên một nỗi bi ai, Mạc Vu nói cô không thành thực, cũng là không nói sai cho cô. Nếu cô bây giờ còn đối xử với Hư Nguyệt Hoa như ngày trước, Hư Nguyệt Hoa đến Mặc Nguyệt Chi Thành, lại không dẫn theo cô sao?
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi,Tiết Hồng dường như hiểu quá nhiều thứ, cô thở dài một tiếng, đổi một hướng khác, trong nháy mắt biến mất khỏi cánh cửa của Lão Thực đan các.