Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1367: Xé rách không gian
Hắn cảm giác mình dùng tiên tinh tu luyện quen rồi, bây giờ dùng linh mạch cực phẩm tu luyện có chút không quen lắm, nói cách khác hiệu quả không lớn lắm. Hóa Chân tầng thứ ba khó lên như vậy, đợi đến Hóa Chân trung kỳ, thì mức độ khó lại càng hơn mười mấy lần, đến Hóa Chân hậu kỳ, thì khó càng thêm khó.
Nếu như không có tiên tinh thì Diệp Mặc đoán chừng cho dù một trăm linh mạch để cho hắn tu luyện lên Hóa Chân đỉnh phong, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, nói không chừng phải đến mười năm, nói không chừng có khi đến trăm năm, thậm chí mấy trăm năm.
Diệp Mặc thở dài, yêu cầu của hắn thực ra không cao, chỉ cần có thể tìm được tiên tinh cung cấp cho trận bàn thời gian vận chuyển, thì cũng dễ làm.
Nhưng hắn cũng biết, yêu cầu không cao này của hắn, thậm chí một Tu chân giới cũng không thể nào thỏa mãn được. Tiên tinh, đó là đồ của tiên giới, nếu Tu Chân giới chỗ nào cũng có thứ này, thì cũng không gọi là tiên tinh nữa rồi.
Lúc này cái mà Diệp Mặc hối hận chính là, không lấy thêm nhiều tiên tinh ở Sa Hà trong Tây Tích châu, nếu hắn có thể lấy được mấy trăm viên tiên tinh ở Sa Hà trong Tây Tích châu, thì hắn cần gì buồn bực như này?
Hóa Chân tầng thứ ba, Diệp Mặc biết rất có khả năng trong khoảng thời gian rất dài, hắn chỉ có thể duy trì ở tu vi này. Hắn lại ra khỏi Thế giới trang vàng, cho dù có do dự đi nữa, hắn cũng cần phải quyết định.
Biết mình nhất định phải có quyết định cuối cùng, Diệp Mặc trong đáy Hư không viêm cũng cân nhắc một hồi lâu, lúc này mới lựa chọn ra được hai hướng.
Hắn cảm thấy hai hướng này đều có thể được, sau khi suy đi tính lại, cuối cùng hắn chọn một hướng cách hắn tương đối gần. Nếu không thể xác nhận, thì cứ theo nguyên tắc gần xa.
Chọn hướng xong rồi, Diệp Mặc lập tức dồn chân nguyên toàn cơ thể mình, giơ tay xé rách hư không trước mặt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Chân nguyên mạnh mẽ rung động thành từng đợt trong không gian, thậm chí có chút kích động, nhưng Diệp Mặc lần này lại không có chút kết quả nào, vì không xé rách hư không, chân nguyên của hắn cũng không có chỗ nào nhận lực, chân nguyên mạnh mẽ thậm chí cắn trả lại, khiến Diệp Mặc phun ra một ngụm máu.
Diệp Mặc sắc mặt biến sắc, hắn biết với tu vi bây giờ của hắn, chắc chắn không thể nào xé rách hư không trước mặt này được.
Nói cách khác hắn tìm một nơi ra ngoài này, mà lại không xé rách được, cho dù nơi này là nơi yếu nhất trong toàn thể Vết nứt hư không. Diệp Mặc cũng biết tu vi của hắn vẫn còn quá thấp, đừng nói so với côn thú kia, cho dù so với Tác An Sơn và Thạch Đạp, hắn cũng kém một bậc.
Mặc dù sự kiên trì bền bỉ của hư không ngoài sức tưởng tượng của Diệp Mặc, nhưng hắn cũng không tuyệt vọng, hắn vẫn còn cách khác, đó chính là tự phát nổ sát trận cấp chín của mình. Nói đến sát trận cấp chín tự nổ này, Diệp Mặc đúng là bị ảnh hưởng từ Thạch Đạp.
Lúc trước hắn cũng đã từng cho nổ trận pháp, nhưng uy lực so với sát trận cấp chín này căn bản không thể so sánh nổi, hơn nữa bố trí trận pháp cần phải có thời gian, người nào rảnh dỗi dùng thời gian để bố trí xong trận pháp, sau đó lại cho nổ trận pháp đó chứ?
Nhưng trước mắt năng lực của hắn có hạn, ngoại trừ phát nổ sát trận cấp chín ra, Diệp Mặc quả thực không nghĩ ra được cách nào hơn thế cả.
Lần này Diệp Mặc bố trí một khốn sát trận cấp chín, vì khốn sát trận sau khi phát nổ xong, uy lực sẽ tập trung ở một chỗ, điều này có tác dụng rất lớn đối với xé rách không gian.
Là một tông sư luyện khí cửu phẩm, lại là một tông sư trận pháp cấp chín, dưới tình huống không tiếc nguyên liệu, Diệp Mặc dùng thời gian ba ngày, bố trí một khốn sát trận cấp chín đỉnh cấp. Vì muốn uy lực phát nổ của khốn sát trận này càng lớn, Diệp Mặc thậm chí còn tốn mất nửa linh mạch cực phẩm vào cái khốn sát trận này.
Nửa đoạn linh mạch cực phẩm đấy, tông môn chín sao ở đại lục Lạc Nguyệt cũng chưa chắc đã có. Nhưng Diệp Mặc lại tùy tiện ném ra như vậy.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Diệp Mặc đứng ở sinh môn phun ra một ngụm tinh huyết, dẫn nổ khốn sát trận cấp chín mà mình vừa mới bố trí xong.
Bởi vì phải trong thời gian sớm nhất tìm thấy giới diện không gian yếu kém nhất, Diệp Mặc thậm chí đến Thế giới trang vàng cũng không bước vào.
Ầm một tiếng nổ kinh khủng vang lên dưới đáy Hư không viêm, toàn bộ trung tâm Hư không viêm lập tức như tổ ong vò vẽ bị chọc thủng, ngay lập tức như vỡ tổ. Lúc này trung tâm màu đỏ sậm mặt ngoài Hư không viêm, Hư không viêm tủy bị phát nổ cao đến mấy chục trượng.
Giống như Hư không viêm tủy thất luyện phủ kín trời đất chụp một cái xuống, Ác linh vẫn không cam tâm rời khỏi cũng không ngờ giải đất trung tâm Hư không viêm này lại có chuyện kinh khủng như này xảy ra. Cho dù nó quay người muốn chạy thoát thân, thì cũng bị vô số những Hư không viêm tủy này rơi vào người, tóe lên những mảng khói xanh.
Ác linh trở nên lờ mờ cũng không dám tiến gần đến nơi này nữa, nó hét lên một tiếng, quay người trốn vào trong Vết nứt hư không kia.
Tiếng nổ kinh khủng vang lên trong nháy mắt, viêm tủy xung quanh đáy Hư không viêm liền bị quét đi, Hư không viêm bị sóng khí bạo tạc này kích động xông lên người Diệp Mặc, trong nháy mắt mang theo từng tảng da thịt và máu tươi.
Diệp Mặc lại lần nữa cảm nhận được từng đợt đau đớn của da thịt bị xé rách, thậm chí còn suýt choáng váng. Hắn chắc rằng nếu như không phải vì hắn đã luyện thể đến Thần cảnh rồi, lúc này hắn căn bản cũng biến thành tro bụi rồi.
Còn Diệp Mặc lúc này thì lại không thèm để ý đến vết thương trên người mình nữa, ngược lại lại xông vào trung tâm trận pháp nổ tung kia, đồng thời liên tiếp thiêu đốt mấy ngụm tinh huyết, ở nơi yếu nhất đã bị trận pháp cấp chín phát nổ tạo thành, lại lần nữa vận chuyển chân nguyên toàn thân mình đưa tay ra mãnh liệt xé rách.
Một âm thanh rắc rắc nhỏ vang lên, Diệp Mặc cảm thấy tay mình bị hẫng, trước mắt xuất hiện một không gian đen nhánh.
Lúc này Diệp Mặc làm sao còn không biết hư không nơi này đã bị hắn xé rách rồi, lại càng không quản không gian đen thui trước mặt là chỗ nào, trực tiếp nhảy vọt vào trong.
Diệp Mặc vừa mới từ không gian bị xé rách nhảy ra ngoài, Vết nứt hư không đó liền trở lại như cũ. Trước sau không đến một giây, nếu Diệp Mặc trong khi trận pháp cấp chín phát nổ đồng thời nhảy vào Thế giới trang vàng, cho dù hắn lập tức ra ngoài, thì cũng không kịp. Hoặc là hắn trong nháy mắt nhảy ra ngoài, cũng không có cách nào ra được.
Diệp Mặc nhìn thấy một bầu trời đêm tối như mực, hắn chỉ kịp xông vào Thế giới trang vàng, rồi tiếp tục hôn mê. Vết thương mà trận pháp cấp chín kia phát nổ gây ra, còn cả cuối cùng hắn thiêu đốt tinh huyết cung cấp chân nguyên xé rách hư không, cũng đã tiêu tốn đi toàn bộ khí lực của hắn.
Thế giới trang vàng mang theo một đốm sáng, giống như một ngôi sao trên bầu trời vậy, bị khí lưu không trung lay động tứ phía.
Một thiên thạch đập vào Thế giới trang vàng của Diệp Mặc, lập tức mang theo Thế giới trang vàng từ nơi này, gào thét ầm ầm xông vào tầng khí quyển.
…
- Sao băng, con nhìn thấy một sao băng rơi xuống gần biển.
Trên một bãi biển, một cô bé bảy tám tuổi chỉ ra biển xa, hét to nói.
- Đừng nói mò nữa, sao băng đều xuất hiện vào buổi tối, hơn nữa, cho dù ban ngày có sao băng, thì làm sao lại có thể rơi xuống biển được?
Một thiếu phụ nắm tay cô bé đó trách cứ một câu.
Cô bé vẫn khăng khăng nói:
- Mẹ à, con nhìn thấy sao băng thật mà, sao băng đó đúng là rơi xuống biển thật mà.
- Được rồi, tối nay không cho con xem ti vi quá muộn đấy, đi ngủ sớm chút.
Người thiếu phụ kia có chút bất mãn lại nói thêm một câu, sau đó kéo bé gái rời khỏi bờ biển này.
…
Khi Diệp Mặc tỉnh lại, lập tức nuốt một viên đan dược, sau đó ném một trận bàn ra ngoài. Sau đó hắn trong trận bàn thời gian nhìn thấy một lượng biển nước cực lớn, Diệp Mặc lập tức vui mừng. Thấy biển nước này, chứng tỏ hắn đã không còn ở trong vết nứt hư không đó nữa, mà đã ở lục địa rồi.
Trong cái Vết nứt hư không kia không có đất đai cũng có không sông nước, cũng chẳng có núi non gì.
Thân thể kết hợp với năng lực đan dược mạnh mẽ khôi phục lại, Diệp Mặc bị thương mặc dù nghiêm trọng, nhưng so với lúc trước khi hắn thăng cấp lên Thần cảnh bị mà nói, căn bản không đáng nhắc tới, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Sau đó hắn lại tự cho mình mấy thanh thủy quyết, sau đó đổi một bộ quần áo sạch sẽ hơn.
Khi Diệp Mặc ra khỏi thế giới trang vàng, bên ngoài thân thể hắn tự động hình thành một vòng chân nguyên bảo hộ, nước biển kia căn bản cũng không thể nào làm ướt quần áo hắn được.
Lúc này Diệp Mặc cũng sốt ruột muốn xem xem đây là nơi nào, hắn vừa vọt lên mặt biển, đồng thời thần thức cũng kéo dài quan sát xung quanh. Mặc dù bây giờ trời đã tối rồi, nhưng không thể nào ngăn cản được thần thức của hắn.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Mặc lại đứng lên trên bãi biển, hắn thu hồi thần thức lại, bởi vì hắn biết mình quay về rồi, nhưng không phải là về Lạc Nguyệt, mà là quay về trái đất rồi.
Thế này phải làm sao? Diệp Mặc nhíu nhíu mày, nhưng nhanh chóng hắn bình tĩnh lại, hơn nữa có chút vui mừng. Đến trái đất cũng đúng lúc, hắn có thể quay về xem sao.
Đến lúc đó hắn chỉ cần đi lấy được đuôi cá của Ngư dược long môn kia, là ngay lập tức có thể quay về Lạc Nguyệt rồi, hoặc là đến truyền tống trận ở Hoành Đoạn sơn mạch kia xem chút, nói không chừng cũng có thể tiếp tục truyền đến tiểu thế giới, sau đó lại từ tiểu thế giới quay về Lạc Nguyệt.
Nếu không hắn cũng không biết làm sao quay về Lạc Nguyệt, cái duy nhất khiến Diệp Mặc tiếc nuối chính là Tô Tĩnh Văn và Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa quay về, nỗi nhớ nhà của hai người bọn họ còn da diết hơn mình nhiều rất nhiều…
Diệp Mặc thở dài, nếu như hắn có thể tu luyện đến mức ngay lập tức có thể xé rách không gian hư không từ trái đất về Lạc Nguyệt thì tốt rồi. Hoặc là hắn có một tiên khí còn tốt hơn cả pháp bảo phi hành, có thể từ tinh không bay đến đại lục Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc phục hồi tinh thần lại xong, ngay lập tức phát hiện ra một cô bé đang đứng trước mặt hắn cách đó không xa. Hơn nữa chớp chớp đôi mắt trong sáng nhìn hắn. Nếu như không phải Diệp Mặc, nửa đêm đứng ngoài bãi biển nhín thấy một cô bé như này, nói không chừng đến ma cũng sợ vãi cả linh hồn.
- Anh à, quần áo của anh kỳ lạ thật đấy, anh đang quay phim à?
Cô bé đó nhìn thấy Diệp Mặc nhìn lại, lập tức ngây ngô hỏi một câu, nói xong, cô lập tức lại phủ định lại lời nói của mình, vội vàng nói tiếp:
- Không đúng, anh không phải là đóng phim, em vừa nhìn thấy anh từ dưới biển lên, sau quần áo lại không bị ướt? Anh là thần tiên sao?
Diệp Mặc toát mồ hôi, anh vừa nãy vì sốt ruột muốn biết nơi này rốt cục là chỗ nào, cho nên người vẫn chưa xuất hiện, thì thần thức của hắn đã kéo dài ra rồi, cô bé này đứng trên một ụ cát hơi thấp, hắn cũng không chú ý đến.
Nghĩ đến trên người mình là quần áo tu sĩ, Diệp Mặc vội vàng di chuyển đề tài hỏi:
- Sao một mình em ở bờ biển khuya thế này, cha mẹ em đâu?
Nếu như không có tiên tinh thì Diệp Mặc đoán chừng cho dù một trăm linh mạch để cho hắn tu luyện lên Hóa Chân đỉnh phong, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, nói không chừng phải đến mười năm, nói không chừng có khi đến trăm năm, thậm chí mấy trăm năm.
Diệp Mặc thở dài, yêu cầu của hắn thực ra không cao, chỉ cần có thể tìm được tiên tinh cung cấp cho trận bàn thời gian vận chuyển, thì cũng dễ làm.
Nhưng hắn cũng biết, yêu cầu không cao này của hắn, thậm chí một Tu chân giới cũng không thể nào thỏa mãn được. Tiên tinh, đó là đồ của tiên giới, nếu Tu Chân giới chỗ nào cũng có thứ này, thì cũng không gọi là tiên tinh nữa rồi.
Lúc này cái mà Diệp Mặc hối hận chính là, không lấy thêm nhiều tiên tinh ở Sa Hà trong Tây Tích châu, nếu hắn có thể lấy được mấy trăm viên tiên tinh ở Sa Hà trong Tây Tích châu, thì hắn cần gì buồn bực như này?
Hóa Chân tầng thứ ba, Diệp Mặc biết rất có khả năng trong khoảng thời gian rất dài, hắn chỉ có thể duy trì ở tu vi này. Hắn lại ra khỏi Thế giới trang vàng, cho dù có do dự đi nữa, hắn cũng cần phải quyết định.
Biết mình nhất định phải có quyết định cuối cùng, Diệp Mặc trong đáy Hư không viêm cũng cân nhắc một hồi lâu, lúc này mới lựa chọn ra được hai hướng.
Hắn cảm thấy hai hướng này đều có thể được, sau khi suy đi tính lại, cuối cùng hắn chọn một hướng cách hắn tương đối gần. Nếu không thể xác nhận, thì cứ theo nguyên tắc gần xa.
Chọn hướng xong rồi, Diệp Mặc lập tức dồn chân nguyên toàn cơ thể mình, giơ tay xé rách hư không trước mặt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Chân nguyên mạnh mẽ rung động thành từng đợt trong không gian, thậm chí có chút kích động, nhưng Diệp Mặc lần này lại không có chút kết quả nào, vì không xé rách hư không, chân nguyên của hắn cũng không có chỗ nào nhận lực, chân nguyên mạnh mẽ thậm chí cắn trả lại, khiến Diệp Mặc phun ra một ngụm máu.
Diệp Mặc sắc mặt biến sắc, hắn biết với tu vi bây giờ của hắn, chắc chắn không thể nào xé rách hư không trước mặt này được.
Nói cách khác hắn tìm một nơi ra ngoài này, mà lại không xé rách được, cho dù nơi này là nơi yếu nhất trong toàn thể Vết nứt hư không. Diệp Mặc cũng biết tu vi của hắn vẫn còn quá thấp, đừng nói so với côn thú kia, cho dù so với Tác An Sơn và Thạch Đạp, hắn cũng kém một bậc.
Mặc dù sự kiên trì bền bỉ của hư không ngoài sức tưởng tượng của Diệp Mặc, nhưng hắn cũng không tuyệt vọng, hắn vẫn còn cách khác, đó chính là tự phát nổ sát trận cấp chín của mình. Nói đến sát trận cấp chín tự nổ này, Diệp Mặc đúng là bị ảnh hưởng từ Thạch Đạp.
Lúc trước hắn cũng đã từng cho nổ trận pháp, nhưng uy lực so với sát trận cấp chín này căn bản không thể so sánh nổi, hơn nữa bố trí trận pháp cần phải có thời gian, người nào rảnh dỗi dùng thời gian để bố trí xong trận pháp, sau đó lại cho nổ trận pháp đó chứ?
Nhưng trước mắt năng lực của hắn có hạn, ngoại trừ phát nổ sát trận cấp chín ra, Diệp Mặc quả thực không nghĩ ra được cách nào hơn thế cả.
Lần này Diệp Mặc bố trí một khốn sát trận cấp chín, vì khốn sát trận sau khi phát nổ xong, uy lực sẽ tập trung ở một chỗ, điều này có tác dụng rất lớn đối với xé rách không gian.
Là một tông sư luyện khí cửu phẩm, lại là một tông sư trận pháp cấp chín, dưới tình huống không tiếc nguyên liệu, Diệp Mặc dùng thời gian ba ngày, bố trí một khốn sát trận cấp chín đỉnh cấp. Vì muốn uy lực phát nổ của khốn sát trận này càng lớn, Diệp Mặc thậm chí còn tốn mất nửa linh mạch cực phẩm vào cái khốn sát trận này.
Nửa đoạn linh mạch cực phẩm đấy, tông môn chín sao ở đại lục Lạc Nguyệt cũng chưa chắc đã có. Nhưng Diệp Mặc lại tùy tiện ném ra như vậy.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Diệp Mặc đứng ở sinh môn phun ra một ngụm tinh huyết, dẫn nổ khốn sát trận cấp chín mà mình vừa mới bố trí xong.
Bởi vì phải trong thời gian sớm nhất tìm thấy giới diện không gian yếu kém nhất, Diệp Mặc thậm chí đến Thế giới trang vàng cũng không bước vào.
Ầm một tiếng nổ kinh khủng vang lên dưới đáy Hư không viêm, toàn bộ trung tâm Hư không viêm lập tức như tổ ong vò vẽ bị chọc thủng, ngay lập tức như vỡ tổ. Lúc này trung tâm màu đỏ sậm mặt ngoài Hư không viêm, Hư không viêm tủy bị phát nổ cao đến mấy chục trượng.
Giống như Hư không viêm tủy thất luyện phủ kín trời đất chụp một cái xuống, Ác linh vẫn không cam tâm rời khỏi cũng không ngờ giải đất trung tâm Hư không viêm này lại có chuyện kinh khủng như này xảy ra. Cho dù nó quay người muốn chạy thoát thân, thì cũng bị vô số những Hư không viêm tủy này rơi vào người, tóe lên những mảng khói xanh.
Ác linh trở nên lờ mờ cũng không dám tiến gần đến nơi này nữa, nó hét lên một tiếng, quay người trốn vào trong Vết nứt hư không kia.
Tiếng nổ kinh khủng vang lên trong nháy mắt, viêm tủy xung quanh đáy Hư không viêm liền bị quét đi, Hư không viêm bị sóng khí bạo tạc này kích động xông lên người Diệp Mặc, trong nháy mắt mang theo từng tảng da thịt và máu tươi.
Diệp Mặc lại lần nữa cảm nhận được từng đợt đau đớn của da thịt bị xé rách, thậm chí còn suýt choáng váng. Hắn chắc rằng nếu như không phải vì hắn đã luyện thể đến Thần cảnh rồi, lúc này hắn căn bản cũng biến thành tro bụi rồi.
Còn Diệp Mặc lúc này thì lại không thèm để ý đến vết thương trên người mình nữa, ngược lại lại xông vào trung tâm trận pháp nổ tung kia, đồng thời liên tiếp thiêu đốt mấy ngụm tinh huyết, ở nơi yếu nhất đã bị trận pháp cấp chín phát nổ tạo thành, lại lần nữa vận chuyển chân nguyên toàn thân mình đưa tay ra mãnh liệt xé rách.
Một âm thanh rắc rắc nhỏ vang lên, Diệp Mặc cảm thấy tay mình bị hẫng, trước mắt xuất hiện một không gian đen nhánh.
Lúc này Diệp Mặc làm sao còn không biết hư không nơi này đã bị hắn xé rách rồi, lại càng không quản không gian đen thui trước mặt là chỗ nào, trực tiếp nhảy vọt vào trong.
Diệp Mặc vừa mới từ không gian bị xé rách nhảy ra ngoài, Vết nứt hư không đó liền trở lại như cũ. Trước sau không đến một giây, nếu Diệp Mặc trong khi trận pháp cấp chín phát nổ đồng thời nhảy vào Thế giới trang vàng, cho dù hắn lập tức ra ngoài, thì cũng không kịp. Hoặc là hắn trong nháy mắt nhảy ra ngoài, cũng không có cách nào ra được.
Diệp Mặc nhìn thấy một bầu trời đêm tối như mực, hắn chỉ kịp xông vào Thế giới trang vàng, rồi tiếp tục hôn mê. Vết thương mà trận pháp cấp chín kia phát nổ gây ra, còn cả cuối cùng hắn thiêu đốt tinh huyết cung cấp chân nguyên xé rách hư không, cũng đã tiêu tốn đi toàn bộ khí lực của hắn.
Thế giới trang vàng mang theo một đốm sáng, giống như một ngôi sao trên bầu trời vậy, bị khí lưu không trung lay động tứ phía.
Một thiên thạch đập vào Thế giới trang vàng của Diệp Mặc, lập tức mang theo Thế giới trang vàng từ nơi này, gào thét ầm ầm xông vào tầng khí quyển.
…
- Sao băng, con nhìn thấy một sao băng rơi xuống gần biển.
Trên một bãi biển, một cô bé bảy tám tuổi chỉ ra biển xa, hét to nói.
- Đừng nói mò nữa, sao băng đều xuất hiện vào buổi tối, hơn nữa, cho dù ban ngày có sao băng, thì làm sao lại có thể rơi xuống biển được?
Một thiếu phụ nắm tay cô bé đó trách cứ một câu.
Cô bé vẫn khăng khăng nói:
- Mẹ à, con nhìn thấy sao băng thật mà, sao băng đó đúng là rơi xuống biển thật mà.
- Được rồi, tối nay không cho con xem ti vi quá muộn đấy, đi ngủ sớm chút.
Người thiếu phụ kia có chút bất mãn lại nói thêm một câu, sau đó kéo bé gái rời khỏi bờ biển này.
…
Khi Diệp Mặc tỉnh lại, lập tức nuốt một viên đan dược, sau đó ném một trận bàn ra ngoài. Sau đó hắn trong trận bàn thời gian nhìn thấy một lượng biển nước cực lớn, Diệp Mặc lập tức vui mừng. Thấy biển nước này, chứng tỏ hắn đã không còn ở trong vết nứt hư không đó nữa, mà đã ở lục địa rồi.
Trong cái Vết nứt hư không kia không có đất đai cũng có không sông nước, cũng chẳng có núi non gì.
Thân thể kết hợp với năng lực đan dược mạnh mẽ khôi phục lại, Diệp Mặc bị thương mặc dù nghiêm trọng, nhưng so với lúc trước khi hắn thăng cấp lên Thần cảnh bị mà nói, căn bản không đáng nhắc tới, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Sau đó hắn lại tự cho mình mấy thanh thủy quyết, sau đó đổi một bộ quần áo sạch sẽ hơn.
Khi Diệp Mặc ra khỏi thế giới trang vàng, bên ngoài thân thể hắn tự động hình thành một vòng chân nguyên bảo hộ, nước biển kia căn bản cũng không thể nào làm ướt quần áo hắn được.
Lúc này Diệp Mặc cũng sốt ruột muốn xem xem đây là nơi nào, hắn vừa vọt lên mặt biển, đồng thời thần thức cũng kéo dài quan sát xung quanh. Mặc dù bây giờ trời đã tối rồi, nhưng không thể nào ngăn cản được thần thức của hắn.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Mặc lại đứng lên trên bãi biển, hắn thu hồi thần thức lại, bởi vì hắn biết mình quay về rồi, nhưng không phải là về Lạc Nguyệt, mà là quay về trái đất rồi.
Thế này phải làm sao? Diệp Mặc nhíu nhíu mày, nhưng nhanh chóng hắn bình tĩnh lại, hơn nữa có chút vui mừng. Đến trái đất cũng đúng lúc, hắn có thể quay về xem sao.
Đến lúc đó hắn chỉ cần đi lấy được đuôi cá của Ngư dược long môn kia, là ngay lập tức có thể quay về Lạc Nguyệt rồi, hoặc là đến truyền tống trận ở Hoành Đoạn sơn mạch kia xem chút, nói không chừng cũng có thể tiếp tục truyền đến tiểu thế giới, sau đó lại từ tiểu thế giới quay về Lạc Nguyệt.
Nếu không hắn cũng không biết làm sao quay về Lạc Nguyệt, cái duy nhất khiến Diệp Mặc tiếc nuối chính là Tô Tĩnh Văn và Ninh Khinh Tuyết vẫn chưa quay về, nỗi nhớ nhà của hai người bọn họ còn da diết hơn mình nhiều rất nhiều…
Diệp Mặc thở dài, nếu như hắn có thể tu luyện đến mức ngay lập tức có thể xé rách không gian hư không từ trái đất về Lạc Nguyệt thì tốt rồi. Hoặc là hắn có một tiên khí còn tốt hơn cả pháp bảo phi hành, có thể từ tinh không bay đến đại lục Lạc Nguyệt.
Diệp Mặc phục hồi tinh thần lại xong, ngay lập tức phát hiện ra một cô bé đang đứng trước mặt hắn cách đó không xa. Hơn nữa chớp chớp đôi mắt trong sáng nhìn hắn. Nếu như không phải Diệp Mặc, nửa đêm đứng ngoài bãi biển nhín thấy một cô bé như này, nói không chừng đến ma cũng sợ vãi cả linh hồn.
- Anh à, quần áo của anh kỳ lạ thật đấy, anh đang quay phim à?
Cô bé đó nhìn thấy Diệp Mặc nhìn lại, lập tức ngây ngô hỏi một câu, nói xong, cô lập tức lại phủ định lại lời nói của mình, vội vàng nói tiếp:
- Không đúng, anh không phải là đóng phim, em vừa nhìn thấy anh từ dưới biển lên, sau quần áo lại không bị ướt? Anh là thần tiên sao?
Diệp Mặc toát mồ hôi, anh vừa nãy vì sốt ruột muốn biết nơi này rốt cục là chỗ nào, cho nên người vẫn chưa xuất hiện, thì thần thức của hắn đã kéo dài ra rồi, cô bé này đứng trên một ụ cát hơi thấp, hắn cũng không chú ý đến.
Nghĩ đến trên người mình là quần áo tu sĩ, Diệp Mặc vội vàng di chuyển đề tài hỏi:
- Sao một mình em ở bờ biển khuya thế này, cha mẹ em đâu?