Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1352: Mình có bảo sơn lại không biết



Cảnh Học Minh vẫn chưa tỉnh táo lại khi Diệp Mặc xông về phía rung động của mười hai viên lôi châu, liền phát hiện Diệp Mặc đã bắt được một viên lôi châu trong đó. Còn viên lôi châu cực lớn đó vừa bị Diệp Mặc bắt được, thì những tia sét trên lôi châu đó không ngờ trong nháy mắt hoàn toàn xông vào cơ thể Diệp Mặc, lại càng khiến cho Cảnh Học Minh kinh hãi hơn chính là, ánh sáng của tia sét đó trong viên lôi châu sau khi biến mất vào trong cơ thể Diệp Mặc, không ngờ lại giống như đá rơi vào biển rộng, mất tung mất tích, còn Diệp Mặc thì lại không cảm nhận được chút ảnh hưởng nào.
- Hắn làm sao làm được rồi?
Cảnh Học Minh lẩm bẩm nói một mình, đừng nói bắt được lôi châu không bị làm sao, ngay cả việc bắt được lôi châu đơn thuần cũng không phải là việc người bình thường có thể làm được.
Những lôi châu này đã hợp lại thành một trận pháp, một viên lôi châu tương đương với một trận kỳ. Loại trận kỳ này còn là trận kỳ đỉnh cấp vô song, muốn bắt được lôi châu cũng không phải là chỉ cần có tu vi là có thể làm được. Vì một khi bắt được một trong số những lôi châu kia, thì tấn công anh cũng không phải là một trong những lôi châu kia, mà là mười hai viên lôi châu đồng thời cùng tấn công, còn có cả hiệu quả tăng thêm gấp bội của trận pháp kia nữa.
Cho dù tu vi có lợi hại đi nữa, cũng không có cách nào bắt được một trong số những lôi châu đó, mà lại khiến cho những lôi châu còn lại không công kích. Có thể làm được điều này, ngoài tu vi lợi hại ra, còn có khả năng duy nhất, chính là người bắt được một viên trong mười hai viên lôi châu kia, cũng là một tông sư trận pháp, ít nhất là tông sư trận pháp cấp bảy, hoặc là tông sư trận pháp cấp cao hơn.
Huống chi cho dù là một tông sư trận pháp, cũng không thể nào chống cự được công kích của một viên lôi châu trong đó, viên lôi châu này có nhiều tia sét vòng quanh bề mặt như vậy, một khi những tia sét này tấn công tu sĩ bắt được lôi châu, cho dù không đánh cho tu sĩ đó thành tro bụi, thì cũng sẽ khiến cho tu sĩ đó không chút lực phản kháng nào.
Nhưng những thứ này không thể cộng lại được, Diệp Mặc lại làm được như vậy.
Không đợi Cảnh Học Minh kịp tỉnh táo lại, Diệp Mặc đã trong nháy mắt quét đi mười một viên lôi châu còn lại, cho vào thế giới trang vàng, dùng một trận pháp cấm chế đơn giản giữ lại.
- To gan…
Tác An Sơn tức giận, nếu không phải gã đã khống chế được Hư Không Sinh cơ Tủy rồi, lúc nãy gã cũng đã xông lên dạy cho Diệp Mặc một bài học rồi.
Hư Không Sinh Ky Tủy không phải đơn giản là đã có thể khống chế được, thứ này có linh tính, hơi vô ý chút thôi, thì trong chớp mắt sẽ biến mất vào hư không, cũng không thể nào bắt lại được nữa. Cho nên trước khi chưa nắm được hoàn toàn Hư Không Sinh Cơ Tủy, Tác An Sơn cũng không dám tùy ý rời đi. Thứ này mất đi sẽ không còn nữa. Huống chi gã còn muốn đem thứ này về cứu con trai.
Đương nhiên quan trọng nhất là gã cho rằng Diệp Mặc cho dù có thoát khỏi vực của gã, tránh thoát được mười hai lôi châu trận của gã, cũng không có cách nào thoát được Thiên Hỏa Chi Ngục của gã. Tu sĩ có đại năng đi nữa, muốn thoát khỏi Thiên Hỏa Chi Ngục của gã cũng cần phải mấy ngày thậm chí mười mấy ngày, hoặc là cả đời. Mà gã chỉ cần chút thời gian nữa thôi, là có thể hoàn toàn khống chế được Hư Không Sinh Cơ Tủy, thời gian rảnh còn lại thì sẽ đối phó với tên không biết trời đất Diệp Mặc này. Một con chuột nhắt ngông cuồng như này, không ngờ lại dám thu mười hai lôi châu trước mặt gã.
- Đi mau, Tác An Sơn sắp thu phục Hư Không Sinh Cơ Tủy rồi…
Cảnh Học Minh nói đến đây đột nhiên im miệng lại, sắc mặt tràn đầy thất vọng.
Y vừa rồi vì biểu hiện kinh hãi của Diệp Mặc, lại quên mất Thiên Hỏa Chi Ngục. Bây giờ nhớ ra Thiên Hỏa Chi Ngục, lập tức biết rằng, cho dù bọn họ có phá được mười hai lôi nguyên trận, thì cũng không chạy thoát được.
Diệp Mặc lại vẫn chú ý tới Tác An Sơn, hắn sau khi lấy được mười hai lôi châu, phát hiện ra Tác An Sơn cũng không đến đó ngay, dùng thần thức quan sát một chút động tĩnh của Tác An Sơn, liền hiểu ra, hắn cười khẩy nói:
- Cái lão già kia đến đây cũng cần chút ít thời gian, vẫn đủ thời gian cho chúng ta…
Khi Diệp Mặc nói từ thứ nhất, hai tay cũng đã hiện lên một mồi lửa màu lam, khi hắn nói xong từ cuối cùng, thì mối lửa đó cũng đã đốt đến thiên hỏa ngăn bọn họ lại.
- Vụ Liên Tâm Hỏa màu lam…
Cảnh Học Minh kinh ngạc nhìn thiên hỏa mà Diệp Mặc phóng ra va đập vào với Thiên Hỏa Chi Ngục, một trận âm thanh ầm ầm truyền tới, chỉ trong tích tắc, Thiên Hỏa Chi Ngục đã vây khốn bọn họ cũng đã bị thiêu đốt lộ ra một cái khe cực lớn.
Cảnh Học Minh trong nháy mắt vui mừng, không đợi y nói thì giọng nói của Diệp Mặc cũng đã truyền đến:
- Đi mau…
Lúc này Cảnh Học Minh dĩ nhiên không cần Diệp Mặc nhắc nhở, hai người mang theo hai đường độn quang, trong nháy mắt biến mất, cho dù ở trong khe nứt hư không này, thì tốc độ của hai người cũng cực nhanh. Cho dù là sát cơ hư không cuốn đi, cũng còn hơn là rơi vào tay Tác An Sơn.
Trong nháy mắt hai người chạy trốn, Tác An Sơn lập tức biết được, nhất thời khí huyết công tâm, suýt chút nữa nôn ra máu. Rõ ràng chỉ chút nữa thôi là có thể thu phục được Hư Không Sinh Cơ Tủy rồi, lại lãng phí một chút thời gian của gã.
- Ta phải ăn tươi nuốt sống hai người…
Tác An Sơn thu Hư Không Sinh Cơ Tủy lại, cũng không vui mừng chút nào, mà lại phẫn nộ đến cực điểm, hai con kiến hôi kia chạy thoát không tính, con kiến hôi Hóa Chân tầng thứ nhất kia còn cướp đi mười hai lôi châu của gã.
Tác An Sơn sau khi thu thiên hỏa lại, trong tầm thần thức đâu còn bóng dáng của Diệp Mặc và Cảnh Học Minh? Đừng nói trong khe nứt hư không này căn bản có hạn chế cực lớn với thần thức, cho dù không có hạn chế gì, thì thời gian lâu như vậy, độn thuật của hai tu sĩ Hóa Chân kia cũng không phải thần thức của gã có thể bắt được.
Nhưng Tác An Sơn lại nhìn phương hướng hai người chạy thoát hừ lạnh một tiếng, muốn cướp đồ của Tác An Sơn ta, còn quá non. Mười hai viên lôi châu đã khắc dấu tích thần thức của gã, cho dù chạy đến đâu, gã cũng có thể căn cứ theo mười hai viên lôi châu này mà tìm được phương vị của Diệp Mặc.
Không có ai có thể trong thời gian ngắn xóa đi dấu tích thần thức của gã, cho dù là tu sĩ có lợi hại đi nữa, muốn xóa đi dấu tích của gã, cũng phải tốn một ngày. Cho nên cho dù Diệp Mặc chạy thoát rồi, thì gã cũng không lo lắng chút nào.
Nhưng khi ý niệm và thần thức của gã kéo dài ra, thì sắc mặt của gã lại đại biến, gã không ngờ phát hiện ra mình lúc này đã hoàn toàn mất đi phương hướng của mười hai viên lôi châu kia.

Cho dù sau này lại biến thành y dẫn Diệp Mặc đi tìm đường chạy thoát, thì Cảnh Học Minh cũng bị thủ đoạn và sự to gan của Diệp Mặc làm cho kinh ngạc, y không ngờ Diệp Mặc lại có nhiều thủ đoạn như này. Cái này cũng chưa tính, Diệp Mặc không ngờ lại dám cướp đi mười hai viên lôi châu trong tình huống này, hành động này của Diệp Mặc, quả thực khiến y không dám tin. Không sợ chết như này? Thì cần có bao nhiêu lá gan đây?
Sau khi chạy thoát được mấy nghìn dặm, Cảnh Học Minh vội vàng nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, anh vứt mười hai viên lôi châu đấy đi nhanh lên, mặc dù tôi cũng biết đó là đồ tốt, nhưng mười hai viên lôi châu này cũng bị Tác An Sơn đánh dấu thần thức rồi, nếu anh không vứt đi, thì Tác An Sơn nói không chừng sẽ theo cái đó đuổi được chúng ta đấy.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Cho dù Tác An Sơn có đuổi đến, mười hai lôi châu này tôi cũng không vứt đi. Anh Cảnh nếu như lo lắng thì cứ đi trước đi là được.
Cảnh Học Minh sắc mặt tối sầm nói:
- Anh coi lão Hắc tôi là loại người gì, anh không sợ tên Tác An Sơn đó, lão Hắc tôi dù gì cũng là một tu sĩ phi thăng, thì sợ gì lão già kia.
Diệp Mặc biết Cảnh Học Minh ngoài miệng nói dễ nghe, cũng không vạch mặt. Bất kể như nào, lão Hắc này cũng có trình độ nhất định, cũng đáng để kết giao bạn bè.
Khiến cho Cảnh Học Minh kinh dị chính là, y và Diệp Mặc chạy được gần mười ngày rồi, Tác An Sơn đến bóng dáng cũng không xuất hiện, nói cách khác, bọn họ cũng đã thoát khỏi sự truy lùng của Tác An Sơn.
- Cái này không lý nào.
Cảnh Học Minh vẫn đang lẩm bẩm nghi ngờ, nói xong y liền nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, anh để lôi châu ở chỗ nào rồi? Tác An Sơn không lý nào lại không đuổi theo, anh lấy ra xem xem nào.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không nghe lời của Cảnh Học Minh, mười hai viên lôi châu hắn cất trong thế giới trang vàng, bây giờ lôi ra, chẳng khác gì nói với Tác An Sơn vị trí của hắn sao? Chuyện này, hắn sao có thể làm được. Cho nên hắn cũng không do dự lắc đầu từ chối luôn.
Thấy Diệp Mặc lắc đầu từ chối, Cảnh Học Minh cũng không yêu cầu thêm gì, dù sao y và Diệp Mặc cũng chỉ là vì cùng có phản cảm với Hắc Thạch thành, nên mới tương trợ lẫn nhau. Mặc dù cũng gọi là sinh tử chi giao, nhưng cũng không hiểu hết được.
- Đây là nơi nào rồi?
Diệp Mặc thấy nơi mà hắn đang đứng chỗ nào cũng không gian chỉ mảnh và không gian khe nứt dày đặc, có thể nói nếu không phải hắn và Cảnh Học Minh đều là cao thủ luyện thể, thì ở nơi này lúc nào cũng có thể bị thắt chết.
- Nơi này là nơi mà thôi từng luyện thể, phía trước có một trung tâm gió lốc hư không, tôi cũng đã từng thử xông phá Kiếp cảnh, kết quả nhiều lần thất bại.
Cảnh Học Minh chỉ không gian khe nứt dày đặc trước mặt nói.
Nói xong, Cảnh Học Minh còn thở dài một câu nói:
- Nếu như không có linh thảo phụ trợ cấp bậc cực cao, thì tôi phỏng chừng cũng mắc kẹt rồi. Lúc trước linh thảo tôi mang bên mình cũng đã dùng hết từ lâu rồi, bây giờ đến một gốc linh thảo cấp một tôi cũng không có nữa.
- Linh thảo phụ trợ?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi một câu, hắn luyện thể từ cảnh thứ nhất đến cảnh thứ sáu, cũng chưa bao giờ dùng qua linh thảo nào.
Cảnh Học Minh thấy Diệp Mặc nghi ngờ, lại càng nghi ngờ nhìn Diệp Mặc hỏi ngược lại:
- Luyện thể đương nhiên phải cần đến một lượng lớn linh thảo phụ trợ rồi, chẳng lẽ anh luyện thể đến Vương cảnh, lại không dùng đến linh thảo? Nếu như vậy, e rằng anh cũng đã chết vô số lần rồi?
Diệp Mặc là sau khi tiến vào vết nứt hư không mới bắt đầu luyện thể, trước đây cũng chưa bao giờ luyện thể qua, quả thực không biết luyện thể cần dùng đến linh thảo, nhưng hắn cũng không nghi ngờ lời nói của Cảnh Học Minh. Bản thân sở dĩ bị thương hết lần này đến lần khác, rồi lại hết lần này đến lần khác khôi phục hoàn hảo không tổn thất gì, rõ ràng là vì Tam Sinh quyết. Nhưng Tam Sinh quyết không phải người nào cũng có, cho nên người khác luyện thể ngoại trừ linh thảo, còn có thể dùng cái gì trong khi luyện thể trị thương và gia tăng cường độ?
- Tôi thì lại dùng một số đan dược.
Diệp Mặc đành phải nói như này.
Cảnh Học Minh gật đầu nói:
- Thật ra thì luyện thể và tu luyện hoàn toàn khác nhau, nếu có điều kiện, thì cũng không phải dùng đan dược tu luyện. Trực tiếp sử dụng linh thảo, còn tốt hơn nhiều so với đan dược. Ví dụ như Nhứ ma, Kiếm đường thảo, Lam huyết đều là các loại nguyên liệu luyện thể cực tốt. Đương nhiên luyện chế tốt nhất chắc chắn là máu của yêu thú cao cấp, nếu có máu yêu thú cấp mười một chưa hóa hình, dùng luyện thể thì tốt không gì bằng.
Diệp Mặc nghe nói như vậy liền giật mình, máu yêu thú cấp mười một luyện thể, hắn lấy được mấy chục giọt máu ngưng của thần thú côn luyện thể, vậy thì sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức hỏi:
- Nếu là máu thần thú thì sao?
Cảnh Học Minh cười ha hả nói:
- Thần thú, ha ha, đó chỉ là đồ trong truyền thuyết. Nếu có loại máu này thật, chỉ cần một giọt, không, nửa giọt, tôi chắc chắn có thể thăng lên Kiếp cảnh, còn anh thăng cấp lên Tôn cảnh căn bản cũng không có khó khăn gì.
Chương trước Chương tiếp
Loading...