Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1348: Tu sĩ bị thiên đạo vứt bỏ
Lúc này thì Diệp Mặc đang cố gắng chạy trốn, trong lòng hắn cũng âm thầm phiền muộn, không hiểu sao mình lại có thể đắc tội nhiều tên khốn có hậu trường vững chắc như vậy chứ?
Trước đây là Điền Ngạo Phong của Lôi Vân Tông, Viên Quan Nam của Vô Cực Tông, còn có cả Ung Ô Tử và Ung Du Nhi của Thông Hải Giáo vân vân nữa. Diệp Mặc căn bản cũng không nhớ rõ chính mình đã đắc tội với bao nhiêu người rồi. Hắn cũng biết là điều này có quan hệ với tích cách của hắn, nếu như đổi lại thành tu sĩ khác, thì ở nơi như Hắc Thạch thành này, nói không chừng đã sớm giao ra nhẫn trữ vật của chính mình đề giữ mạng rồi.
Nhưng hắn thì lại không thể như vậy được. Không nói tới việc bên trong nhẫn trữ vật của hắn có rất nhiều đồ vật cực phẩm, nếu như hắn muốn di dời đồ vật đi, thì rất có thể sẽ bị cái lão già Hóa Chân đứng bên cạnh phát hiện, lúc ấy thì không chừng là cả chuyện Thế giới trang vàng cũng sẽ bại lộ. Hơn nữa, cho dù là hắn không có thứ gì tốt, thì không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, thì Diệp Mặc hắn cũng sẽ không bao giờ giao ra nhẫn trữ vật của chính mình.
Trừ khi là hắn lâm vào cục diện chắc chắn phải chết, thì có khả năng hắn sẽ bất chấp nguy hiểm để di chuyển đồ vật vào trong Thế giới trang vàng, sau đó mới giao ra nhẫn trữ vật của mình, bằng không thì hắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
Diệp Mặc lại một lần nữa tiến vào trong không gian loạn lưu, lần này hắn di chuyển với tốc độ nhanh hơn. Ở đây thì căn bản là hắn không dám sử dụng pháp bảo phi hành, vì nếu như dùng pháp bảo phi hành, thì đó chính là tìm đến cái chết nhanh hơn một chút mà thôi.
Một phen chạy trốn vội vã, thì Diệp Mặc ngừng lại. Hắn cho rằng tại cái không gian loạn lưu này, thì người của Hắc Thạch thành tuyệt đối không thể đuổi kịp được hắn.
Lấy tu vi luyện thể Vương Cảnh của hắn, thì tốc độ di chuyển ở cái không gian loạn lưu như thế này, ai có thể đuổi theo kịp được chứ?
Nhưng Diệp Mặc chỉ vừa mới dừng lại một thời gian chưa được một nén nhang thì đã cảm nhận được mấy đạo chân nguyên cực kỳ cường hãn đang hướng tới phía bên này.
Diệp Mặc nhất thời kinh hãi. Loại chân nguyên dao động này thì hiển nhiên là của tu sĩ Hóa Chân đỉnh rồi, hơn nữa còn nhiều tu sĩ Hóa Chân đỉnh như vậy nữa đều đang dọc theo phương hướng của hắn mà tới. Căn bản là không cần đoán, thì Diệp Mặc cũng biết là những người này đang truy đuổi theo hắn rồi.
Hắc Thạch thành sao lại có nhiều cao thủ như vậy? Diệp Mặc hoàn toàn không thể hiểu được. Cho dù là có nhiều cao thủ như thế, thì cũng chưa nói, đã vậy những cao thủ này còn có thể di chuyển trong cái không gian này nhanh như vậy, hiển nhiên đều là loại tu sĩ đã tu luyện luyện thể đại thành rồi.
Tuy rằng Diệp Mặc biết, hắn đã chạy trước lâu như vậy, mà còn có thể bị đuổi theo được, thì lúc này hắn có tiếp tục chạy cũng chỉ phí công thôi. Nhưng hắn không đi thì không được, nếu như ở lại chỗ này, thì hắn sao có thể toàn mạng khi những cao thủ kia vây công được? Hắn có nghịch thiên đến đâu, thì cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng một mà thôi.
Ngay khi Diệp Mặc muốn thay đổi phương hướng để tiếp tục chạy trốn, thì chợt nghe thấy một âm thanh từ khoảng cách không xa truyền đến:
- Đi theo ta, bên này.
Trong lòng Diệp Mặc liền cả kinh. Cái thanh âm này ở khoảng cách gần như vậy, mà hắn lại không hề phát hiện ra. Nếu như không phải là người này chủ động nói, thì đến tận bây giờ hắn cũng sẽ không biết gì cả. Bất quá Diệp Mặc cũng lập tức biết được, người nói lời này với hắn hẳn là không có ác ý, nếu như là có ác ý, thì hắn đã sớm bị ám toán rồi.
Sau khi hiểu được điều này, thì Diệp Mặc liền không do dự nữa mà vọt về phía cái thanh âm kia phát ra. Sau một lát, thì hắn đã tìm được người vừa rồi nói với hắn. Không ngờ người này lại núp trung một không gian loạn lưu, khó trách vì sao vừa rồi thần thức của hắn lại không quét tới.
Người này thoạt nhìn vừa gầy vừa đen, dưới cằm có vài cọng râu ngắn lưa thưa, không phải là dạng người đặc biệt anh tuấn. Nhưng khuôn mặt lại có góc cạnh rõ ràng, rất có dáng dấp. Thanh niên gầy đen kia vừa thấy Diệp Mặc đi tới, thì liền nói với hắn:
- Không nên quay đầu lại, hiện tại hãy đi cùng ta. Bằng không thì rơi vày tay lũ khốn Hắc Thạch thành, thì chắc chắn là sẽ phải chết.
Diệp Mặc liền gật đầu ôm quyền nói:
- Đa tạ anh bạn. Tôi là Diệp Mặc.
Người kia cũng gật đầu một cái:
- Tôi là Cảnh Học Minh. Ở đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta nhanh chóng rời đi trước rồi nói sau.
Nói xong thì người thanh niên gầy đen kia liền tùy ý lòng vòng vài vòng. Diệp Mặc không ngờ lại thấy thân ảnh của y liền trở nên mờ nhạt hẳn đi. Diệp Mặc càng không dám do dự nữa, vội vã đi theo. Bốn canh giờ sau, thì thanh niên kia ngừng lại ở một chỗ không gian lốc xoáy, sau đó y nhắm hai mắt lại lẳng lặng cảm thụ một hồi, sau đó mới nói:
- Không có việc gì nữa rồi. Bọn chúng đã bị chúng ta cắt đuôi.
Diệp Mặc cũng không buồn hỏi vì sao thanh niên tên Cảnh Học Minh này lại giúp mình, mà lại vội vã hỏi:
- Tôi đã chạy trước một lúc lâu như vậy, mà sao bọn chúng lại có thể biết được tung tích của tôi? Còn nữa, nơi đấy rốt cuộc là chỗ nào?
Cảnh Học Minh thì lại tỉ mỉ đánh giá Diệp Mặc vài lần, sau đó mới đáp lại:
- Cậu thật giỏi, chỉ có tu vi Hóa Chân tầng một, không ngờ lại dám đến 'Vết nứt hư không' này, ngạc nhiên nhất chính là đến tận bây giờ cậu vẫn còn sống. Đáng tiếc, cậu ở cái tuổi này, thì nếu như không phải là lâm vào trong 'Vết nứt hư không' này, thì chỉ cần một cái ý niệm là cũng có thể phi thăng lên Tiên Giới đấy.
Diệp Mặc không tiếp lời, hắn hiểu rằng Cảnh Học Minh cũng giống như các tu sĩ khác, đều kỳ quái vì sao một tu sĩ Hóa Chân tầng một như mình lại có thể tới đây.
Quả nhiên thanh niên tên Cảnh Học Minh kia cũng không đợi Diệp Mặc trả lời mình, mà tiếp tục nói:
- Tất cả các tu sĩ sinh hoạt tại không gian này, đều gọi nơi này là 'Vết nứt hư không'. Đây là khu vực không gian loạn lưu ở giữa hai biên giới không gian. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì một khi đã đến nơi này, sẽ không thể nào trở ra được nữa, chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại ở đây mà thôi.
- Cái gì? Không thể trở ra?
Diệp Mặc tuy rằng rất muốn nghe Cảnh Học Minh giải thích tiếp, nhưng cũng không thể nào nhịn được mà phải bật thốt lên một câu.
Cảnh Học Minh liền gật đầu:
- Tôi không lừa cậu đâu. Tôi là tu vi Hóa Chân đỉnh, nhưng cũng đã bị nhốt ở nơi này hơn sáu trăm năm rồi mà không có cách nào có thể đi ra ngoài cả. Cho nên sau khi cậu đi vào đây, thì cũng đừng nghĩ tới việc đi ra ngoài.
- Không đúng, trước đây tôi nghe nói, có người có thể xé rách không gian. Nếu như có thể xé rách không gian ở đây, thì chẳng phải là có thể rời đi sao?
Diệp Mặc lập tức nghi hoặc. Vì trước đây Sở Cửu Vũ đích thực là đã xé rách không gian rồi rời khỏi đại lục Lạc Nguyệt đi tới Địa Cầu, đó cũng là chuyện mà mọi người đều biết. Vì sao Sở Cửu Vũ có thể xé rách không gian, mà hắn lại không thể? Cho dù là hiện tại tu vi của hắn không đủ, thì chờ khi tu vi của hắn đề thăng cao hơn, chẳng lẽ còn không thể rời khỏi nơi này hay sao?
Cảnh Học Minh cười lạnh một tiếng:
- Cho dù là cậu có năng lực xé rách không gian, tiến vào trong 'Vết nứt hư không', thì cũng không thể trở ra được. Cao thủ có thể xé rách không gian giữa hai biên giới ở không gian hư vô, có thể đi từ một cái mặt biên này tới mặt biên khác thì cũng không đáng ngạc nhiên. Nhưng có một loại khả năng nữa, đó chính là vị trí xé rách không gian không đúng, gặp phải một 'Vết nứt hư không' nữa, cuối cùng tiến vào trong cái 'Vết nứt hư không' đấy, thì cũng không thể nào tìm được điểm giao giới nữa. Cho nên căn bản là không thể nào nói đến việc trở ra được.
Dừng lại một chút, Cảnh Học Minh lại nới tiếp:
- Đương nhiên, vì số lượng tu sĩ xé rách không gian tiến vào 'Vết nứt hư không' cũng không nhiều, mà hầu hết đều là người có vận khí không tốt gặp phải vết nứt không gian nên mới bị cuốn vào. Ở bên trong không gian hư vô vô biên vô hạn, muốn xé rách vị trí 'Vết nứt hư không' rồi tiến nhập vào 'Vết nứt hư không' thì cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngoại trừ vì xé rách không gian sai vị trí nên tiến nhập vào 'Vết nứt hư không', thì còn lại rất nhiều tu sĩ đều là vì các loại vết nứt không gian nên mới không cân thận bị cuống vào.
Diệp Mặc nhíu mày, bởi vì chính hắn không phải là vì gặp phải biển động rồi mới bị cuốn vào trong vết nứt không gian sao?
Hắn lại lập tức ôm quyền hỏi tiếp:
- Cảnh huynh, ở Hắc Thạch thành này vừa nhìn thì đã thấy có tới năm sáu tu sĩ Hóa Chân viên mãn rồi, rốt cuộc là ở đâu ra mà nhiều tu sĩ Hóa Chân như vậy, hơn nữa đều là tu vi Hóa Chân viên mãn?
Cảnh Học Minh cười hắc hắc:
- Cậu gặp năm sáu tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn của Hắc Thạch thành đã coi là nhiều rồi sao? Tôi nói thật cho cậu biết, tu sĩ Hóa Chân của Hắc Thạch thành phải có đến gần mười vạn tên, lúc nhiều nhất thì muốn nhiều hơn mười vạn thì cũng có. Cậu nhìn tôi xem, chẳng phải là tu vi Hóa Chân viên mãn sao? Còn có cậu nữa, nếu như chỉ là tính về tu vi Hóa Chân, không hề là Hóa Chân viên mãn đấy sao? Ah, có lẽ còn có một cái ngoại lệ. Tôi thực sự không hiểu, một tu sĩ Hóa Chân tầng một như cậu, không ngờ lại có thể còn sống mà tìm tới Hắc Thạch thành, nhưng lại đắc tội với Hắc Thạch thành. Ha ha, coi như là cậu có bản lĩnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Mặc hoàn toàn không chú ý tới câu cuối của Cảnh Học Minh, mà hắn chỉ nghe tới Cảnh Học Minh nói Hắc Thạch thành có tới hơn mười vạn tu sĩ Hóa Chân viên mãn, thì đã hoàn toàn ngây dại rồi. Nơi này quả thực là biến thái mà, một cái thành thị như vậy, thì sẽ có cấp bậc gì ở Tu Chân Giới? Cấp mười một, hay là cấp gì đây?
Một lúc sau đó, thì Diệp Mặc mới giật mình tỉnh lại, sau đó lại hỏi tiếp:
- Hắc Thạch thành từ đâu mà có nhiều tu sĩ Hóa Chân như vậy? Lẽ nào có nhiều người đen đủi gặp phải vết nứt không gian vậy sao?
Lần này thì Cảnh Học Minh không cười nữa, mà lại nói với chút thương cảm:
- Bởi vì nơi này đều là các tu sĩ bị hãm hại, bọn họ đến từ các thế giới tu chân khác nhau. Trong lúc độ kiếp phi thăng Tiên Giới, thì bọn họ lại phát hiện căn bản là không có biện pháp để tiến nhập vào Tiên Giới, nhưng khi bọn họ muốn quay lại Tu Chân Giới, thì cũng đồng loạt phát hiện ra rằng bản thân không có cách nào để trở về cả. Kết quả là đều lâm vào trong 'Vết nứt hư không' này. Có thể nói, tất cả bọn họ, đều là một đám tu sĩ tu luyện tới cực hạn, nhưng sau đó lại bị thiên đạo vứt bỏ.
Cảnh Học Minh nhìn cái 'Vết nứt hư không' vô tận và những không gian loạn lưu xung quanh rồi thở dài một tiếng:
- Khi bọn họ ôm niềm vui vô hạn muốn phi thăng lên Tiên Giới, muốn truy cầu cảnh giới cao hơn nữa, thì lại phát hiện ra điều chờ đón bọn họ không hề đẹp như mộng tưởng, mà là một cái không gian hư vô vô cùng vô tận, đầy rẫy những nguy hiểm chết người từ không gian loạn lưu, không gian đao gió, không gian bão cát....
Diệp Mặc hít vào một hơi lạnh, hắn lại nhớ tới cái phong ấn tại Sa Hà Tây Tích Châu. Cái phong ấn đó đã bị phá rồi, nên tu sĩ mới có thể phi thăng lên Tiên Giới. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, còn có một cái biên giới ngăn cản tu sĩ phi thăng, không cho phép họ tiến nhập vào Tiên Giới, mà là bị đẩy tới một cái vết nứt không gian. Lẽ nào tại Tiên Giới cũng có một cái đại phong ấn nữa, ngăn chặn các tu sĩ phi thăng muốn tiến nhập Tiên Giới? Hơn nữa còn chặn lại nhiều tu sĩ như vậy, tới hơn mười vạn tu sĩ Hóa Chân.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền nhìn Cảnh Học Minh:
- Cảnh huynh, lẽ nào anh cũng vậy?
Cảnh Học Minh hiểu ý của Diệp Mặc, nên liền gật đầu:
- Tôi cũng là một tu sĩ bị thiên đạo vứt bỏ. Tôi đến từ Thần Khung Tu Chân Giới. Hơn nữa, cậu cho rằng hơn mười vạn tu sĩ Hóa Chân viên mãn ở đây đã là rất nhiều rồi sao? Không nhiều lắm đâu, vì nó đã ít tới mức không thể ít hơn nữa rồi. Mỗi một tu sĩ bị cuốn vào 'Vết nứt hư không' này, mà còn có thể sống sót sau đó tìm được tới Hắc Thạch thành đã là rất giỏi rồi.
- Tu sĩ bị nhốt bên trong Hắc Thạch thành, thì việc mà mỗi ngày có thể làm chỉ là làm sao để tăng thêm tuổi thọ cho mình, mong mỏi rằng có một ngày mình còn sống, có thể phá vỡ được cái 'Vết nứt hư không' này để tiến nhập vào Tiên Giới. Có lẽ nói, cho dù là không thể tiến vào Tiên Giới, thì chỉ cần có thể trở lại Tu Chân Giới thôi thì cũng không ai là không mong muốn cả. Nhưng thực tế thì, vô số năm tháng đã trôi qua, nhưng vẫn chưa từng có người nào thành công cả.
Nói tới đây, thì Cảnh Học Minh dường như không muốn nói tiếp chuyện này nữa. Y liền nhìn Diệp Mặc có chút hứng thú:
- Cậu chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng một, lại có thể sống sót trong cái 'Vết nứt hư không' này thì đã là kỳ tích rồi. Người có tu vi như cậu, không ngờ lại đắc tội với hộ vệ trong Hắc Thạch thành, còn có người truy sát theo cậu nữa. Tôi thật sự cảm thấy rất khó hiểu đấy.
Diệp Mặc có chút khó khăn vỗ vỗ đầu mình:
- Bởi vì tôi đã giết cái tên thiếu chủ gọi là Duyệt thiếu gia của Hắc Thạch thành, và còn giết cả một cô gái gọi là Xuyên công chúa nữa.
- Cái gì?
Cảnh Học Minh vốn vẫn bình thản, nhưng sau khi nghe xong lời Diệp Mặc nói, thì nhất thời kinh hãi kêu lên, sắc mặt thì càng trở đen hơn.
Trước đây là Điền Ngạo Phong của Lôi Vân Tông, Viên Quan Nam của Vô Cực Tông, còn có cả Ung Ô Tử và Ung Du Nhi của Thông Hải Giáo vân vân nữa. Diệp Mặc căn bản cũng không nhớ rõ chính mình đã đắc tội với bao nhiêu người rồi. Hắn cũng biết là điều này có quan hệ với tích cách của hắn, nếu như đổi lại thành tu sĩ khác, thì ở nơi như Hắc Thạch thành này, nói không chừng đã sớm giao ra nhẫn trữ vật của chính mình đề giữ mạng rồi.
Nhưng hắn thì lại không thể như vậy được. Không nói tới việc bên trong nhẫn trữ vật của hắn có rất nhiều đồ vật cực phẩm, nếu như hắn muốn di dời đồ vật đi, thì rất có thể sẽ bị cái lão già Hóa Chân đứng bên cạnh phát hiện, lúc ấy thì không chừng là cả chuyện Thế giới trang vàng cũng sẽ bại lộ. Hơn nữa, cho dù là hắn không có thứ gì tốt, thì không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, thì Diệp Mặc hắn cũng sẽ không bao giờ giao ra nhẫn trữ vật của chính mình.
Trừ khi là hắn lâm vào cục diện chắc chắn phải chết, thì có khả năng hắn sẽ bất chấp nguy hiểm để di chuyển đồ vật vào trong Thế giới trang vàng, sau đó mới giao ra nhẫn trữ vật của mình, bằng không thì hắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
Diệp Mặc lại một lần nữa tiến vào trong không gian loạn lưu, lần này hắn di chuyển với tốc độ nhanh hơn. Ở đây thì căn bản là hắn không dám sử dụng pháp bảo phi hành, vì nếu như dùng pháp bảo phi hành, thì đó chính là tìm đến cái chết nhanh hơn một chút mà thôi.
Một phen chạy trốn vội vã, thì Diệp Mặc ngừng lại. Hắn cho rằng tại cái không gian loạn lưu này, thì người của Hắc Thạch thành tuyệt đối không thể đuổi kịp được hắn.
Lấy tu vi luyện thể Vương Cảnh của hắn, thì tốc độ di chuyển ở cái không gian loạn lưu như thế này, ai có thể đuổi theo kịp được chứ?
Nhưng Diệp Mặc chỉ vừa mới dừng lại một thời gian chưa được một nén nhang thì đã cảm nhận được mấy đạo chân nguyên cực kỳ cường hãn đang hướng tới phía bên này.
Diệp Mặc nhất thời kinh hãi. Loại chân nguyên dao động này thì hiển nhiên là của tu sĩ Hóa Chân đỉnh rồi, hơn nữa còn nhiều tu sĩ Hóa Chân đỉnh như vậy nữa đều đang dọc theo phương hướng của hắn mà tới. Căn bản là không cần đoán, thì Diệp Mặc cũng biết là những người này đang truy đuổi theo hắn rồi.
Hắc Thạch thành sao lại có nhiều cao thủ như vậy? Diệp Mặc hoàn toàn không thể hiểu được. Cho dù là có nhiều cao thủ như thế, thì cũng chưa nói, đã vậy những cao thủ này còn có thể di chuyển trong cái không gian này nhanh như vậy, hiển nhiên đều là loại tu sĩ đã tu luyện luyện thể đại thành rồi.
Tuy rằng Diệp Mặc biết, hắn đã chạy trước lâu như vậy, mà còn có thể bị đuổi theo được, thì lúc này hắn có tiếp tục chạy cũng chỉ phí công thôi. Nhưng hắn không đi thì không được, nếu như ở lại chỗ này, thì hắn sao có thể toàn mạng khi những cao thủ kia vây công được? Hắn có nghịch thiên đến đâu, thì cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng một mà thôi.
Ngay khi Diệp Mặc muốn thay đổi phương hướng để tiếp tục chạy trốn, thì chợt nghe thấy một âm thanh từ khoảng cách không xa truyền đến:
- Đi theo ta, bên này.
Trong lòng Diệp Mặc liền cả kinh. Cái thanh âm này ở khoảng cách gần như vậy, mà hắn lại không hề phát hiện ra. Nếu như không phải là người này chủ động nói, thì đến tận bây giờ hắn cũng sẽ không biết gì cả. Bất quá Diệp Mặc cũng lập tức biết được, người nói lời này với hắn hẳn là không có ác ý, nếu như là có ác ý, thì hắn đã sớm bị ám toán rồi.
Sau khi hiểu được điều này, thì Diệp Mặc liền không do dự nữa mà vọt về phía cái thanh âm kia phát ra. Sau một lát, thì hắn đã tìm được người vừa rồi nói với hắn. Không ngờ người này lại núp trung một không gian loạn lưu, khó trách vì sao vừa rồi thần thức của hắn lại không quét tới.
Người này thoạt nhìn vừa gầy vừa đen, dưới cằm có vài cọng râu ngắn lưa thưa, không phải là dạng người đặc biệt anh tuấn. Nhưng khuôn mặt lại có góc cạnh rõ ràng, rất có dáng dấp. Thanh niên gầy đen kia vừa thấy Diệp Mặc đi tới, thì liền nói với hắn:
- Không nên quay đầu lại, hiện tại hãy đi cùng ta. Bằng không thì rơi vày tay lũ khốn Hắc Thạch thành, thì chắc chắn là sẽ phải chết.
Diệp Mặc liền gật đầu ôm quyền nói:
- Đa tạ anh bạn. Tôi là Diệp Mặc.
Người kia cũng gật đầu một cái:
- Tôi là Cảnh Học Minh. Ở đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta nhanh chóng rời đi trước rồi nói sau.
Nói xong thì người thanh niên gầy đen kia liền tùy ý lòng vòng vài vòng. Diệp Mặc không ngờ lại thấy thân ảnh của y liền trở nên mờ nhạt hẳn đi. Diệp Mặc càng không dám do dự nữa, vội vã đi theo. Bốn canh giờ sau, thì thanh niên kia ngừng lại ở một chỗ không gian lốc xoáy, sau đó y nhắm hai mắt lại lẳng lặng cảm thụ một hồi, sau đó mới nói:
- Không có việc gì nữa rồi. Bọn chúng đã bị chúng ta cắt đuôi.
Diệp Mặc cũng không buồn hỏi vì sao thanh niên tên Cảnh Học Minh này lại giúp mình, mà lại vội vã hỏi:
- Tôi đã chạy trước một lúc lâu như vậy, mà sao bọn chúng lại có thể biết được tung tích của tôi? Còn nữa, nơi đấy rốt cuộc là chỗ nào?
Cảnh Học Minh thì lại tỉ mỉ đánh giá Diệp Mặc vài lần, sau đó mới đáp lại:
- Cậu thật giỏi, chỉ có tu vi Hóa Chân tầng một, không ngờ lại dám đến 'Vết nứt hư không' này, ngạc nhiên nhất chính là đến tận bây giờ cậu vẫn còn sống. Đáng tiếc, cậu ở cái tuổi này, thì nếu như không phải là lâm vào trong 'Vết nứt hư không' này, thì chỉ cần một cái ý niệm là cũng có thể phi thăng lên Tiên Giới đấy.
Diệp Mặc không tiếp lời, hắn hiểu rằng Cảnh Học Minh cũng giống như các tu sĩ khác, đều kỳ quái vì sao một tu sĩ Hóa Chân tầng một như mình lại có thể tới đây.
Quả nhiên thanh niên tên Cảnh Học Minh kia cũng không đợi Diệp Mặc trả lời mình, mà tiếp tục nói:
- Tất cả các tu sĩ sinh hoạt tại không gian này, đều gọi nơi này là 'Vết nứt hư không'. Đây là khu vực không gian loạn lưu ở giữa hai biên giới không gian. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì một khi đã đến nơi này, sẽ không thể nào trở ra được nữa, chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại ở đây mà thôi.
- Cái gì? Không thể trở ra?
Diệp Mặc tuy rằng rất muốn nghe Cảnh Học Minh giải thích tiếp, nhưng cũng không thể nào nhịn được mà phải bật thốt lên một câu.
Cảnh Học Minh liền gật đầu:
- Tôi không lừa cậu đâu. Tôi là tu vi Hóa Chân đỉnh, nhưng cũng đã bị nhốt ở nơi này hơn sáu trăm năm rồi mà không có cách nào có thể đi ra ngoài cả. Cho nên sau khi cậu đi vào đây, thì cũng đừng nghĩ tới việc đi ra ngoài.
- Không đúng, trước đây tôi nghe nói, có người có thể xé rách không gian. Nếu như có thể xé rách không gian ở đây, thì chẳng phải là có thể rời đi sao?
Diệp Mặc lập tức nghi hoặc. Vì trước đây Sở Cửu Vũ đích thực là đã xé rách không gian rồi rời khỏi đại lục Lạc Nguyệt đi tới Địa Cầu, đó cũng là chuyện mà mọi người đều biết. Vì sao Sở Cửu Vũ có thể xé rách không gian, mà hắn lại không thể? Cho dù là hiện tại tu vi của hắn không đủ, thì chờ khi tu vi của hắn đề thăng cao hơn, chẳng lẽ còn không thể rời khỏi nơi này hay sao?
Cảnh Học Minh cười lạnh một tiếng:
- Cho dù là cậu có năng lực xé rách không gian, tiến vào trong 'Vết nứt hư không', thì cũng không thể trở ra được. Cao thủ có thể xé rách không gian giữa hai biên giới ở không gian hư vô, có thể đi từ một cái mặt biên này tới mặt biên khác thì cũng không đáng ngạc nhiên. Nhưng có một loại khả năng nữa, đó chính là vị trí xé rách không gian không đúng, gặp phải một 'Vết nứt hư không' nữa, cuối cùng tiến vào trong cái 'Vết nứt hư không' đấy, thì cũng không thể nào tìm được điểm giao giới nữa. Cho nên căn bản là không thể nào nói đến việc trở ra được.
Dừng lại một chút, Cảnh Học Minh lại nới tiếp:
- Đương nhiên, vì số lượng tu sĩ xé rách không gian tiến vào 'Vết nứt hư không' cũng không nhiều, mà hầu hết đều là người có vận khí không tốt gặp phải vết nứt không gian nên mới bị cuốn vào. Ở bên trong không gian hư vô vô biên vô hạn, muốn xé rách vị trí 'Vết nứt hư không' rồi tiến nhập vào 'Vết nứt hư không' thì cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngoại trừ vì xé rách không gian sai vị trí nên tiến nhập vào 'Vết nứt hư không', thì còn lại rất nhiều tu sĩ đều là vì các loại vết nứt không gian nên mới không cân thận bị cuống vào.
Diệp Mặc nhíu mày, bởi vì chính hắn không phải là vì gặp phải biển động rồi mới bị cuốn vào trong vết nứt không gian sao?
Hắn lại lập tức ôm quyền hỏi tiếp:
- Cảnh huynh, ở Hắc Thạch thành này vừa nhìn thì đã thấy có tới năm sáu tu sĩ Hóa Chân viên mãn rồi, rốt cuộc là ở đâu ra mà nhiều tu sĩ Hóa Chân như vậy, hơn nữa đều là tu vi Hóa Chân viên mãn?
Cảnh Học Minh cười hắc hắc:
- Cậu gặp năm sáu tên tu sĩ Hóa Chân viên mãn của Hắc Thạch thành đã coi là nhiều rồi sao? Tôi nói thật cho cậu biết, tu sĩ Hóa Chân của Hắc Thạch thành phải có đến gần mười vạn tên, lúc nhiều nhất thì muốn nhiều hơn mười vạn thì cũng có. Cậu nhìn tôi xem, chẳng phải là tu vi Hóa Chân viên mãn sao? Còn có cậu nữa, nếu như chỉ là tính về tu vi Hóa Chân, không hề là Hóa Chân viên mãn đấy sao? Ah, có lẽ còn có một cái ngoại lệ. Tôi thực sự không hiểu, một tu sĩ Hóa Chân tầng một như cậu, không ngờ lại có thể còn sống mà tìm tới Hắc Thạch thành, nhưng lại đắc tội với Hắc Thạch thành. Ha ha, coi như là cậu có bản lĩnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Mặc hoàn toàn không chú ý tới câu cuối của Cảnh Học Minh, mà hắn chỉ nghe tới Cảnh Học Minh nói Hắc Thạch thành có tới hơn mười vạn tu sĩ Hóa Chân viên mãn, thì đã hoàn toàn ngây dại rồi. Nơi này quả thực là biến thái mà, một cái thành thị như vậy, thì sẽ có cấp bậc gì ở Tu Chân Giới? Cấp mười một, hay là cấp gì đây?
Một lúc sau đó, thì Diệp Mặc mới giật mình tỉnh lại, sau đó lại hỏi tiếp:
- Hắc Thạch thành từ đâu mà có nhiều tu sĩ Hóa Chân như vậy? Lẽ nào có nhiều người đen đủi gặp phải vết nứt không gian vậy sao?
Lần này thì Cảnh Học Minh không cười nữa, mà lại nói với chút thương cảm:
- Bởi vì nơi này đều là các tu sĩ bị hãm hại, bọn họ đến từ các thế giới tu chân khác nhau. Trong lúc độ kiếp phi thăng Tiên Giới, thì bọn họ lại phát hiện căn bản là không có biện pháp để tiến nhập vào Tiên Giới, nhưng khi bọn họ muốn quay lại Tu Chân Giới, thì cũng đồng loạt phát hiện ra rằng bản thân không có cách nào để trở về cả. Kết quả là đều lâm vào trong 'Vết nứt hư không' này. Có thể nói, tất cả bọn họ, đều là một đám tu sĩ tu luyện tới cực hạn, nhưng sau đó lại bị thiên đạo vứt bỏ.
Cảnh Học Minh nhìn cái 'Vết nứt hư không' vô tận và những không gian loạn lưu xung quanh rồi thở dài một tiếng:
- Khi bọn họ ôm niềm vui vô hạn muốn phi thăng lên Tiên Giới, muốn truy cầu cảnh giới cao hơn nữa, thì lại phát hiện ra điều chờ đón bọn họ không hề đẹp như mộng tưởng, mà là một cái không gian hư vô vô cùng vô tận, đầy rẫy những nguy hiểm chết người từ không gian loạn lưu, không gian đao gió, không gian bão cát....
Diệp Mặc hít vào một hơi lạnh, hắn lại nhớ tới cái phong ấn tại Sa Hà Tây Tích Châu. Cái phong ấn đó đã bị phá rồi, nên tu sĩ mới có thể phi thăng lên Tiên Giới. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, còn có một cái biên giới ngăn cản tu sĩ phi thăng, không cho phép họ tiến nhập vào Tiên Giới, mà là bị đẩy tới một cái vết nứt không gian. Lẽ nào tại Tiên Giới cũng có một cái đại phong ấn nữa, ngăn chặn các tu sĩ phi thăng muốn tiến nhập Tiên Giới? Hơn nữa còn chặn lại nhiều tu sĩ như vậy, tới hơn mười vạn tu sĩ Hóa Chân.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc liền nhìn Cảnh Học Minh:
- Cảnh huynh, lẽ nào anh cũng vậy?
Cảnh Học Minh hiểu ý của Diệp Mặc, nên liền gật đầu:
- Tôi cũng là một tu sĩ bị thiên đạo vứt bỏ. Tôi đến từ Thần Khung Tu Chân Giới. Hơn nữa, cậu cho rằng hơn mười vạn tu sĩ Hóa Chân viên mãn ở đây đã là rất nhiều rồi sao? Không nhiều lắm đâu, vì nó đã ít tới mức không thể ít hơn nữa rồi. Mỗi một tu sĩ bị cuốn vào 'Vết nứt hư không' này, mà còn có thể sống sót sau đó tìm được tới Hắc Thạch thành đã là rất giỏi rồi.
- Tu sĩ bị nhốt bên trong Hắc Thạch thành, thì việc mà mỗi ngày có thể làm chỉ là làm sao để tăng thêm tuổi thọ cho mình, mong mỏi rằng có một ngày mình còn sống, có thể phá vỡ được cái 'Vết nứt hư không' này để tiến nhập vào Tiên Giới. Có lẽ nói, cho dù là không thể tiến vào Tiên Giới, thì chỉ cần có thể trở lại Tu Chân Giới thôi thì cũng không ai là không mong muốn cả. Nhưng thực tế thì, vô số năm tháng đã trôi qua, nhưng vẫn chưa từng có người nào thành công cả.
Nói tới đây, thì Cảnh Học Minh dường như không muốn nói tiếp chuyện này nữa. Y liền nhìn Diệp Mặc có chút hứng thú:
- Cậu chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng một, lại có thể sống sót trong cái 'Vết nứt hư không' này thì đã là kỳ tích rồi. Người có tu vi như cậu, không ngờ lại đắc tội với hộ vệ trong Hắc Thạch thành, còn có người truy sát theo cậu nữa. Tôi thật sự cảm thấy rất khó hiểu đấy.
Diệp Mặc có chút khó khăn vỗ vỗ đầu mình:
- Bởi vì tôi đã giết cái tên thiếu chủ gọi là Duyệt thiếu gia của Hắc Thạch thành, và còn giết cả một cô gái gọi là Xuyên công chúa nữa.
- Cái gì?
Cảnh Học Minh vốn vẫn bình thản, nhưng sau khi nghe xong lời Diệp Mặc nói, thì nhất thời kinh hãi kêu lên, sắc mặt thì càng trở đen hơn.