Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1296: Một đống xương khô
- Để anh ta vào, chúng tôi thuê phòng cao cấp nhất trong này, tại sao anh ta lại không vào được? Chẳng phải số người ngồi xem trong phòng của quan vực điện cũng không giới hạn hay sao?
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên bước ra khỏi phòng lạnh lùng nói.
Tên tu sĩ bảo vệ ngăn cản Ngôn Trịnh Tân trước cửa quan vực điện hìn Tô Tĩnh Văn, rồi lại nhìn phòng cao cấp phía sau lưng cô, nghĩ một lúc, mới bước sang một bên, nhường đường cho Ngôn Trịnh Tân.
Thấy quản sự của quan vực điện rút lui, Ngôn Trịnh Đông vội đỡ lấy em trai đi lên lầu.
Còn tên tu sĩ đuổi giết Ngôn Trịnh Tân thì lại lạnh lùng chằm chằm nhìn Ngôn Trịnh Tân, sau đó lại nhìn Tô Tĩnh Văn và Đường Mộng Nhiêu đứng sau Tô Tĩnh Văn, rồi lấy truyền tin châu truyền tin ra ngoài.
Lúc này tu sĩ ở lại quan vực điện vẫn chưa rời đi nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, ai ai cũng thầm than người vợ của tu sĩ tiến vào thứ ba mươi sáu ‘vực’ kia không ngờ cũng xinh đẹp như vậy.
Ngôn Trịnh Tân vẫn chưa tới cửa của phòng, thì Ngôn Nghiên lại bước đến, cũng Ngôn Trịnh Đông đỡ Ngôn Trịnh Tân vào phòng trị thương.
- Trịnh Tân, là ai ra tay vậy? Có phải là Khê Trung thương hội không?
Ngôn Nghiên nhìn Ngôn Trịnh Tân bị gãy cánh tay và toàn thên be bét máu, tức giận nói.
Ngôn Trịnh Tân cũng chưa nói gì, thì lại nghe thấy bên ngoài cửa có một tu sĩ lạnh giọng nói:
- Cô nói đúng rồi, là Khê Trung thương hội của tôi. Người nào làm nhục Khê Trung thương hội, làm sao có thể thong dong như vậy được?
Ngôn Nghiên lập tức nhìn thấy tên tu sĩ đang đứng ngoài cửa, không ngờ là Mãnh Sát của Khê Trung thương hội, tu vi Hóa Chân.
Tên Mãnh Sát nhìn thấy Tô Tĩnh Văn vẫn chưa vào phòng, bỗng nhiên giơ tay lên chộp lấy, nhưng đại thủ chân nguyên của gã ngay lập tức lại bị người khác dùng đại thủ chân nguyên hóa giải tiêu tan.
Mãnh Sát thấy một tu sĩ từ trong phòng đi ra lập tức sững cả người, sau đó ôm quyền nói:
- La phó thành chủ, đây là ý gì? Đây chỉ là vài con kiến hôi mà thôi.
Người dùng đại thủ chân nguyên ngăn Mãnh Sát lại không ngờ lại là phó thành chủ La Vũ Kiếm của Tây Tu thành, tu vi Hóa Chân tầng thứ hai, còn thấp hơn Mãnh Sát một chút.
Lời nói của Mãnh Sát La Vũ Kiếm đương nhiên hiểu, vì mấy con kiến hôi này không có bất kỳ căn cơ nào, cũng không có bất kỳ thế lực nào mà trở mặt với Khê Trung thương hội, cái này có đáng giá không?
La Vũ Kiếm cũng cười nhạt nói:
- Tôi thích tên tu sĩ tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu kia, huống chi nơi này còn là quan vực điện. Chẳng lẽ trong quan vực điện không thể ra tay, anh lại không biết sao?
Sắc mặt Mãnh Sát trở nên có chút khó coi, gã lạnh nhạt nói:
- Điện chủ của quan vực điện cũng không ra cản lại, La phó thành thủ đúng là quản nhiều chuyện, thật không ngờ, La phó thành chủ đến bây giờ vẫn còn ở trong quan vực điện này, thật kỳ lạ.
La Vũ Kiếm vẫn không chút sợ hãi nào nói:
- Anh có thể đến hỏi Vu điện chủ, nếu như anh ta cho phép đánh nhau trong quan vực điện, thì cho dù tôi không nói, thì anh ra tay thế nào thì tùy.
Giọng nói của Mãnh Sát bỗng nhiên trở nên lạnh đạm nói:
- Nếu như vậy, Mãnh Sát tôi cũng nể mặt La phó thành chủ, nhưng không biết La phó thành chủ có thể ở trong này bao lâu nữa?
Tô Tĩnh Văn biết, lúc này không phải là lúc tiếp tục đứng bên ngoài nữa, sau khi tiến vào phòng có trận pháp phòng ngự Diệp Mặc bố trí, cho dù đại chủ chân nguyên công kích cũng không vào trong được, cô vội vàng cám ơn La Vũ Kiếm, rồi nhanh chóng vào phòng. Đợi sau khi mấy người Ngôn Nghiên vào phòng rồi, lại đóng trận pháp ở cửa vào lại.
La Vũ Kiếm thấy Tô Tĩnh Văn đi vào rồi, lại cười nhạt nói:
- Tôi cũng đi ngay bây giờ đây, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn tấn công phòng này? Nếu như anh tấn công được phòng này, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
La Vũ Kiếm nói xong, căn bản cũng không để ý đến Mãnh Sát nữa, túy ý sải bước đi, trong nháy mắt liền biến mất.
Mãnh Sát lạnh lùng nhìn phòng của mấy người Tô Tĩnh Văn, cũng không tiếp tục tấn công nữa. Nhưng lại mắng nhiếc mấy câu với hai tên tu sĩ vừa nãy truy sát Ngôn Trịnh Tân, sau đó quay người rời đi.
Hai tên tu sĩ lại đứng lại ở cửa vào, cũng không rời đi nữa.
…
Diệp Mặc lúc này đã dừng lại, hắn nhìn ở trong trận bàn quản chế nhìn thấy một đống xương khô. Đống xương khô đó ngồi trên một cái ao khô nước, bên trong ao đó dường như có một số dấu tích bố trí trận pháp. Mặc dù những trận pháp này bố trí cực kỳ cao minh, vì không cố ý giấu nó đi. Diệp Mặc vẫn có thể nhìn ra một số đầu mối, khiến không gian trong này hình thành sát cơ vô tận, chính là trận pháp không gian được bố trí trong này.
Sau khi quan sát cẩn thận, Diệp Mặc mới phát hiện ra trận pháp trong hồ không chỉ có một. Những trận pháp này đều cực kỳ cao cấp. Những trận pháp không gian cao cấp như này, Diệp Mặc cho rằng với bản lĩnh của mình bây giờ cũng không có cách nào bố trí ra được. Trận pháp trong này không có bất kỳ che giấu hoặc phòng ngự nào. Có thể là vì biết không có người nào có thể tiến gần đến cái ao này.
Cũng không tốn nhiều thời gian, Diệp Mặc đã nhìn thấy nguồn cung cấp linh lực cho trận pháp này có hai linh mạch cực phẩm, hơn nữa hai linh mạch cực phẩm này còn tách ra để cung cấp, ở giữa có một trận pháp chuyển hoán. Nói cách khác khi một linh mạch cung cấp linh nguyên một thời gian rồi, thì linh nguyên mà những sát trận không gian kia cần sẽ tự động chuyển lên trên một linh nguyên khác.
Nói như vậy, đoạn linh mạch trước kia cũng có thể hấp thụ linh khí đầy đủ. Đi tới đi lui như vậy, cho dù có bao nhiêu năm nữa, thì sát trận không gian nơi này cũng sẽ không vì linh nguyên khô kiệt mà mất hiệu lực.
Diệp Mặc nhớ ra phong ấn mà lần trước gặp ở Vạn Dược sơn mạch, cuối cùng suýt nữa thì bị phá chính là vì linh nguyên kiệt quệ.
Nhưng làm như vậy cũng có chút nhược điểm, chính là trong nháy mắt khi linh nguyên của hai linh mạch này chuyển hóa, thì sát trận không gian trong này trong thời khắc đó cũng sẽ dừng lại. Trong khoảng thời gian cực ngắn này, không thể nào có ai có thể nắm được, vì người muốn nắm được cơ hội trong tích tắc này chẳng những phải tinh thông trận pháp, thậm chì còn là tông sư trận pháp đỉnh cấp, còn phải lúc nào cũng chằm chằm nhìn vào nơi này.
Diệp Mặc biết, nếu như hắn có thể nắm được khoảng thời gian này, hắn có thể trong nháy mắt phá được trận tâm của sát trận không gian không có bất kỳ phòng ngự nào kia.
Thật ra nếu có người có thể lúc nào cũng chằm chằm nhìn vào chỗ này không việc gì, vậy thì cũng không cần phải đi quản trận pháp chuyển đổi linh nguyên kia nữa. Người nào có thể bình yên vô sự trong này, rõ ràng cũng không sợ sát trận không gian kia, người như này sao có thể đi để ý đến trận pháp hoán đổi linh nguyên kia?
Nhưng trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng có ngoại lệ, Diệp Mặc bây giờ chính là cái ngoại lệ đó. Hắn chẳng những là một tông sư trận pháp cấp chín, mà còn là một người có thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào trận pháp chuyển động kia, hắn còn sợ cái sát trận không gian này, còn muốn thừa cơ hội trong thời khắc hoán đổi này mà ra tay.
Diệp Mặc bắt đầu tính toán chu kỳ chuyển đổi linh mạch cung cấp linh nguyên cho trận pháp, nhưng hắn tính ra chu ký hóa đổi cũng khiến hắn sợ hết hồn. Mỗi một chu kỳ hoán đổi linh mạch là bốn mươi chín năm, chẳng lẽ hắn còn phải đợi trong này bốn mươi chín năm nữa sao?
Diệp Mặc ôm trong lòng tâm trạng bất an, lại lần nữa dựa theo trận pháp hoán đổi này tính thời gian hoán đổi. Hắn hi vọng lần chuyển đổi trước là bốn mươi tám năm lẻ ba trăm sáu mươi tư ngày, như vậy thì hắn chỉ cần đợi thêm một ngày nữa là được rồi.
Khi Diệp Mặc tính ra thời gian hoán đổi lần trước xong, cũng không vui mừng là bao. Lần trước là bốn mươi năm trước chuyển đổi, nói cách khác đợi hai linh mạch này lại lần nữa chuyển đổi thì cần phải đợi chín năm. Đừng nói là chín năm, cho dù là chín tháng thì Diệp Mặc cũng không đợi được.
Vất vả suy nghĩ nửa ngày, tính đi tính lại cách nào có thể phá được sát trận không gian này, nhưng cũng không có tác dụng nào, Diệp Mặc trong lòng lại vô cùng buồn bực.
Loại sát trận không gian này, nhưng hắn ở trong thế giới trang vàng không ra ngoài, chắc chắn không có cách nào phá vỡ được. Hắn chuyển ánh nhìn sang đống xương khô bên cạnh cái hồ.
Đống xương khô này cũng chết chưa được bao lâu, đầu buông xuống, mặc dù Diệp Mặc trong thế giới trang vàng, nhưng có thể từ trong trận pháp quản chế cảm nhận được uy thế và sự cô đơn của đống xương khô này.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, người này nói không chừng cũng tiến vào Thiên Cương ba mươi sáu ‘vực’ như mình. Người này không có thế giới trang vàng, có thể xông vào giữa ‘vực’ thứ ba mươi bảy, rõ ràng là một tu sĩ cực kỳ tài giỏi. Nhưng đáng tiếc, tu sĩ cực kỳ lợi hại này, cũng không thể từ Thiên Cương ba mươi sáu vực mà đi ra được.
Lúc này Diệp Mặc trong lòng lại dâng lên một cảm giác thương cảm, hắn cảm thấy mình cũng tương tự như người này, về tu vi hắn chắc chắn cũng kém hơn nhiều so với người này, hắn sở dĩ bảo toàn được tính mạng là do hắn có một thế giới trang vàng.
Thế giới trang vàng cứu hắn, Diệp Mặc cũng nhớ tới Lạc Huyên cho hắn thế giới trang vàng, trong lòng không ngờ lại dâng lên từng đợt thương cảm. Lạc Huyên ở tiểu thế giới bị Giai Uấn đẩy xuống vách núi, hắn sau này đi tìm cũng không tìm được.
Gác tâm trạng sang một bên, Diệp Mặc lại nhìn thấy một miếng ngọc giản bên cạnh đống xương khô này, Diệp Mặc cẩn thận di chuyển Thế giới trang vàng đến bên cạnh đống xương khô này, phải tốn mất một ngày, hắn mới lấy được miếng ngọc giản bên cạnh đống xương khô này và nhẫn trữ vật của bộ xương này.
Diệp Mặc cầm lấy miếng ngọc giản, thần thức quét vào, bên trong chỉ có mấy chữ “Sở Tiêu Y của Bắc Vọng bị lừa ở Thiên Cương Vực, vực này có âm mưu…”
Sở Tiêu Y? Lại còn đến từ Bắc Vọng châu nữa, Diệp Mặc chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ. Nhưng hắn biết người này nếu có thể đến được nơi này, còn có thể trước khi chết để lại mấy chữ này, tuyệt đối là một tu sĩ có tu vi cực cao, thậm chì còn lợi hại hơn Sở Cửu vũ của Lạc Nguyệt. Nhưng người này không nổi tiếng, có thể thấy Tu Chân giới thượng cổ, nhân vật lợi hại chỗ nào cũng có.
Sau khi mài đi cấm chế của nhẫn trữ vật, thần thức của Diệp Mặc quét vào trong nhẫn trữ vật của Sở Tiêu Y, cái đầu tiên mà hắn nhìn thấy không ngờ lại là bảy miếng tiên tinh, miếng tiên tinh này giống như miếng tiên tinh lần trước hắn lấy được ở Vạn Dược sơn mạch. Thấy bảy miếng tiên tinh này, Diệp Mặc đến Cửu Xoa Đao Thi bên cạnh bảy miếng tiên tinh này cũng không chú ý đến, việc đầu tiên hắn làm là lấy mấy miếng tiên tinh này ra ngoài.
Bảy miếng tiên tinh này đặt vào trận bàn thời gian sẽ sinh ra sự khác biệt thời gian thế nào? Diệp Mặc nghĩ đến việc thời gian mà dùng mảnh nhỏ tiên tinh này dẫn trận bàn thời gian cũng sẽ cao hơn nhiều dùng linh mạch cực phẩm, nếu như dùng toàn bộ bảy miếng tiên tinh này, vậy thì thời gian sẽ thế nào? Hắn nghĩ tới thời gian của trận bàn thời gian trôi qua sẽ nhanh hơn gấp bội, trong lòng lập tức trở nên phấn chấn. Nếu như vậy thật, có lẽ hắn vẫn còn có cách.
Diệp Mặc dùng thời gian một ngày bên ngoài trận bàn thời gian, sau đó không chút do dự khảm mấy miếng tiên tinh lên lỗ khảm của trận bàn thời gian.
Bảy miếng tiên tinh này hoàn mĩ khảm vào lỗ khảm, không có chút khe hở nào. Hoàn toàn khác với lúc trước dùng dẫn linh trận, linh thạch cực phẩm còn có mảnh vụn tiên tinh.
Trong nháy mắt Diệp Mặc khởi động trận bàn thời gian, trận bàn thời gian liền điên cuồng vận chuyển. Diệp Mặc ngồi trong trận bàn thời gian cũng không cảm nhận được trận bàn thời gian, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện. Cho dù là thời gian thử nghiệm, hắn cũng không muốn lãng phí.
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên bước ra khỏi phòng lạnh lùng nói.
Tên tu sĩ bảo vệ ngăn cản Ngôn Trịnh Tân trước cửa quan vực điện hìn Tô Tĩnh Văn, rồi lại nhìn phòng cao cấp phía sau lưng cô, nghĩ một lúc, mới bước sang một bên, nhường đường cho Ngôn Trịnh Tân.
Thấy quản sự của quan vực điện rút lui, Ngôn Trịnh Đông vội đỡ lấy em trai đi lên lầu.
Còn tên tu sĩ đuổi giết Ngôn Trịnh Tân thì lại lạnh lùng chằm chằm nhìn Ngôn Trịnh Tân, sau đó lại nhìn Tô Tĩnh Văn và Đường Mộng Nhiêu đứng sau Tô Tĩnh Văn, rồi lấy truyền tin châu truyền tin ra ngoài.
Lúc này tu sĩ ở lại quan vực điện vẫn chưa rời đi nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, ai ai cũng thầm than người vợ của tu sĩ tiến vào thứ ba mươi sáu ‘vực’ kia không ngờ cũng xinh đẹp như vậy.
Ngôn Trịnh Tân vẫn chưa tới cửa của phòng, thì Ngôn Nghiên lại bước đến, cũng Ngôn Trịnh Đông đỡ Ngôn Trịnh Tân vào phòng trị thương.
- Trịnh Tân, là ai ra tay vậy? Có phải là Khê Trung thương hội không?
Ngôn Nghiên nhìn Ngôn Trịnh Tân bị gãy cánh tay và toàn thên be bét máu, tức giận nói.
Ngôn Trịnh Tân cũng chưa nói gì, thì lại nghe thấy bên ngoài cửa có một tu sĩ lạnh giọng nói:
- Cô nói đúng rồi, là Khê Trung thương hội của tôi. Người nào làm nhục Khê Trung thương hội, làm sao có thể thong dong như vậy được?
Ngôn Nghiên lập tức nhìn thấy tên tu sĩ đang đứng ngoài cửa, không ngờ là Mãnh Sát của Khê Trung thương hội, tu vi Hóa Chân.
Tên Mãnh Sát nhìn thấy Tô Tĩnh Văn vẫn chưa vào phòng, bỗng nhiên giơ tay lên chộp lấy, nhưng đại thủ chân nguyên của gã ngay lập tức lại bị người khác dùng đại thủ chân nguyên hóa giải tiêu tan.
Mãnh Sát thấy một tu sĩ từ trong phòng đi ra lập tức sững cả người, sau đó ôm quyền nói:
- La phó thành chủ, đây là ý gì? Đây chỉ là vài con kiến hôi mà thôi.
Người dùng đại thủ chân nguyên ngăn Mãnh Sát lại không ngờ lại là phó thành chủ La Vũ Kiếm của Tây Tu thành, tu vi Hóa Chân tầng thứ hai, còn thấp hơn Mãnh Sát một chút.
Lời nói của Mãnh Sát La Vũ Kiếm đương nhiên hiểu, vì mấy con kiến hôi này không có bất kỳ căn cơ nào, cũng không có bất kỳ thế lực nào mà trở mặt với Khê Trung thương hội, cái này có đáng giá không?
La Vũ Kiếm cũng cười nhạt nói:
- Tôi thích tên tu sĩ tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu kia, huống chi nơi này còn là quan vực điện. Chẳng lẽ trong quan vực điện không thể ra tay, anh lại không biết sao?
Sắc mặt Mãnh Sát trở nên có chút khó coi, gã lạnh nhạt nói:
- Điện chủ của quan vực điện cũng không ra cản lại, La phó thành thủ đúng là quản nhiều chuyện, thật không ngờ, La phó thành chủ đến bây giờ vẫn còn ở trong quan vực điện này, thật kỳ lạ.
La Vũ Kiếm vẫn không chút sợ hãi nào nói:
- Anh có thể đến hỏi Vu điện chủ, nếu như anh ta cho phép đánh nhau trong quan vực điện, thì cho dù tôi không nói, thì anh ra tay thế nào thì tùy.
Giọng nói của Mãnh Sát bỗng nhiên trở nên lạnh đạm nói:
- Nếu như vậy, Mãnh Sát tôi cũng nể mặt La phó thành chủ, nhưng không biết La phó thành chủ có thể ở trong này bao lâu nữa?
Tô Tĩnh Văn biết, lúc này không phải là lúc tiếp tục đứng bên ngoài nữa, sau khi tiến vào phòng có trận pháp phòng ngự Diệp Mặc bố trí, cho dù đại chủ chân nguyên công kích cũng không vào trong được, cô vội vàng cám ơn La Vũ Kiếm, rồi nhanh chóng vào phòng. Đợi sau khi mấy người Ngôn Nghiên vào phòng rồi, lại đóng trận pháp ở cửa vào lại.
La Vũ Kiếm thấy Tô Tĩnh Văn đi vào rồi, lại cười nhạt nói:
- Tôi cũng đi ngay bây giờ đây, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn tấn công phòng này? Nếu như anh tấn công được phòng này, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
La Vũ Kiếm nói xong, căn bản cũng không để ý đến Mãnh Sát nữa, túy ý sải bước đi, trong nháy mắt liền biến mất.
Mãnh Sát lạnh lùng nhìn phòng của mấy người Tô Tĩnh Văn, cũng không tiếp tục tấn công nữa. Nhưng lại mắng nhiếc mấy câu với hai tên tu sĩ vừa nãy truy sát Ngôn Trịnh Tân, sau đó quay người rời đi.
Hai tên tu sĩ lại đứng lại ở cửa vào, cũng không rời đi nữa.
…
Diệp Mặc lúc này đã dừng lại, hắn nhìn ở trong trận bàn quản chế nhìn thấy một đống xương khô. Đống xương khô đó ngồi trên một cái ao khô nước, bên trong ao đó dường như có một số dấu tích bố trí trận pháp. Mặc dù những trận pháp này bố trí cực kỳ cao minh, vì không cố ý giấu nó đi. Diệp Mặc vẫn có thể nhìn ra một số đầu mối, khiến không gian trong này hình thành sát cơ vô tận, chính là trận pháp không gian được bố trí trong này.
Sau khi quan sát cẩn thận, Diệp Mặc mới phát hiện ra trận pháp trong hồ không chỉ có một. Những trận pháp này đều cực kỳ cao cấp. Những trận pháp không gian cao cấp như này, Diệp Mặc cho rằng với bản lĩnh của mình bây giờ cũng không có cách nào bố trí ra được. Trận pháp trong này không có bất kỳ che giấu hoặc phòng ngự nào. Có thể là vì biết không có người nào có thể tiến gần đến cái ao này.
Cũng không tốn nhiều thời gian, Diệp Mặc đã nhìn thấy nguồn cung cấp linh lực cho trận pháp này có hai linh mạch cực phẩm, hơn nữa hai linh mạch cực phẩm này còn tách ra để cung cấp, ở giữa có một trận pháp chuyển hoán. Nói cách khác khi một linh mạch cung cấp linh nguyên một thời gian rồi, thì linh nguyên mà những sát trận không gian kia cần sẽ tự động chuyển lên trên một linh nguyên khác.
Nói như vậy, đoạn linh mạch trước kia cũng có thể hấp thụ linh khí đầy đủ. Đi tới đi lui như vậy, cho dù có bao nhiêu năm nữa, thì sát trận không gian nơi này cũng sẽ không vì linh nguyên khô kiệt mà mất hiệu lực.
Diệp Mặc nhớ ra phong ấn mà lần trước gặp ở Vạn Dược sơn mạch, cuối cùng suýt nữa thì bị phá chính là vì linh nguyên kiệt quệ.
Nhưng làm như vậy cũng có chút nhược điểm, chính là trong nháy mắt khi linh nguyên của hai linh mạch này chuyển hóa, thì sát trận không gian trong này trong thời khắc đó cũng sẽ dừng lại. Trong khoảng thời gian cực ngắn này, không thể nào có ai có thể nắm được, vì người muốn nắm được cơ hội trong tích tắc này chẳng những phải tinh thông trận pháp, thậm chì còn là tông sư trận pháp đỉnh cấp, còn phải lúc nào cũng chằm chằm nhìn vào nơi này.
Diệp Mặc biết, nếu như hắn có thể nắm được khoảng thời gian này, hắn có thể trong nháy mắt phá được trận tâm của sát trận không gian không có bất kỳ phòng ngự nào kia.
Thật ra nếu có người có thể lúc nào cũng chằm chằm nhìn vào chỗ này không việc gì, vậy thì cũng không cần phải đi quản trận pháp chuyển đổi linh nguyên kia nữa. Người nào có thể bình yên vô sự trong này, rõ ràng cũng không sợ sát trận không gian kia, người như này sao có thể đi để ý đến trận pháp hoán đổi linh nguyên kia?
Nhưng trên thế giới này bất kỳ chuyện gì cũng có ngoại lệ, Diệp Mặc bây giờ chính là cái ngoại lệ đó. Hắn chẳng những là một tông sư trận pháp cấp chín, mà còn là một người có thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào trận pháp chuyển động kia, hắn còn sợ cái sát trận không gian này, còn muốn thừa cơ hội trong thời khắc hoán đổi này mà ra tay.
Diệp Mặc bắt đầu tính toán chu kỳ chuyển đổi linh mạch cung cấp linh nguyên cho trận pháp, nhưng hắn tính ra chu ký hóa đổi cũng khiến hắn sợ hết hồn. Mỗi một chu kỳ hoán đổi linh mạch là bốn mươi chín năm, chẳng lẽ hắn còn phải đợi trong này bốn mươi chín năm nữa sao?
Diệp Mặc ôm trong lòng tâm trạng bất an, lại lần nữa dựa theo trận pháp hoán đổi này tính thời gian hoán đổi. Hắn hi vọng lần chuyển đổi trước là bốn mươi tám năm lẻ ba trăm sáu mươi tư ngày, như vậy thì hắn chỉ cần đợi thêm một ngày nữa là được rồi.
Khi Diệp Mặc tính ra thời gian hoán đổi lần trước xong, cũng không vui mừng là bao. Lần trước là bốn mươi năm trước chuyển đổi, nói cách khác đợi hai linh mạch này lại lần nữa chuyển đổi thì cần phải đợi chín năm. Đừng nói là chín năm, cho dù là chín tháng thì Diệp Mặc cũng không đợi được.
Vất vả suy nghĩ nửa ngày, tính đi tính lại cách nào có thể phá được sát trận không gian này, nhưng cũng không có tác dụng nào, Diệp Mặc trong lòng lại vô cùng buồn bực.
Loại sát trận không gian này, nhưng hắn ở trong thế giới trang vàng không ra ngoài, chắc chắn không có cách nào phá vỡ được. Hắn chuyển ánh nhìn sang đống xương khô bên cạnh cái hồ.
Đống xương khô này cũng chết chưa được bao lâu, đầu buông xuống, mặc dù Diệp Mặc trong thế giới trang vàng, nhưng có thể từ trong trận pháp quản chế cảm nhận được uy thế và sự cô đơn của đống xương khô này.
Diệp Mặc trong lòng thầm than, người này nói không chừng cũng tiến vào Thiên Cương ba mươi sáu ‘vực’ như mình. Người này không có thế giới trang vàng, có thể xông vào giữa ‘vực’ thứ ba mươi bảy, rõ ràng là một tu sĩ cực kỳ tài giỏi. Nhưng đáng tiếc, tu sĩ cực kỳ lợi hại này, cũng không thể từ Thiên Cương ba mươi sáu vực mà đi ra được.
Lúc này Diệp Mặc trong lòng lại dâng lên một cảm giác thương cảm, hắn cảm thấy mình cũng tương tự như người này, về tu vi hắn chắc chắn cũng kém hơn nhiều so với người này, hắn sở dĩ bảo toàn được tính mạng là do hắn có một thế giới trang vàng.
Thế giới trang vàng cứu hắn, Diệp Mặc cũng nhớ tới Lạc Huyên cho hắn thế giới trang vàng, trong lòng không ngờ lại dâng lên từng đợt thương cảm. Lạc Huyên ở tiểu thế giới bị Giai Uấn đẩy xuống vách núi, hắn sau này đi tìm cũng không tìm được.
Gác tâm trạng sang một bên, Diệp Mặc lại nhìn thấy một miếng ngọc giản bên cạnh đống xương khô này, Diệp Mặc cẩn thận di chuyển Thế giới trang vàng đến bên cạnh đống xương khô này, phải tốn mất một ngày, hắn mới lấy được miếng ngọc giản bên cạnh đống xương khô này và nhẫn trữ vật của bộ xương này.
Diệp Mặc cầm lấy miếng ngọc giản, thần thức quét vào, bên trong chỉ có mấy chữ “Sở Tiêu Y của Bắc Vọng bị lừa ở Thiên Cương Vực, vực này có âm mưu…”
Sở Tiêu Y? Lại còn đến từ Bắc Vọng châu nữa, Diệp Mặc chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ. Nhưng hắn biết người này nếu có thể đến được nơi này, còn có thể trước khi chết để lại mấy chữ này, tuyệt đối là một tu sĩ có tu vi cực cao, thậm chì còn lợi hại hơn Sở Cửu vũ của Lạc Nguyệt. Nhưng người này không nổi tiếng, có thể thấy Tu Chân giới thượng cổ, nhân vật lợi hại chỗ nào cũng có.
Sau khi mài đi cấm chế của nhẫn trữ vật, thần thức của Diệp Mặc quét vào trong nhẫn trữ vật của Sở Tiêu Y, cái đầu tiên mà hắn nhìn thấy không ngờ lại là bảy miếng tiên tinh, miếng tiên tinh này giống như miếng tiên tinh lần trước hắn lấy được ở Vạn Dược sơn mạch. Thấy bảy miếng tiên tinh này, Diệp Mặc đến Cửu Xoa Đao Thi bên cạnh bảy miếng tiên tinh này cũng không chú ý đến, việc đầu tiên hắn làm là lấy mấy miếng tiên tinh này ra ngoài.
Bảy miếng tiên tinh này đặt vào trận bàn thời gian sẽ sinh ra sự khác biệt thời gian thế nào? Diệp Mặc nghĩ đến việc thời gian mà dùng mảnh nhỏ tiên tinh này dẫn trận bàn thời gian cũng sẽ cao hơn nhiều dùng linh mạch cực phẩm, nếu như dùng toàn bộ bảy miếng tiên tinh này, vậy thì thời gian sẽ thế nào? Hắn nghĩ tới thời gian của trận bàn thời gian trôi qua sẽ nhanh hơn gấp bội, trong lòng lập tức trở nên phấn chấn. Nếu như vậy thật, có lẽ hắn vẫn còn có cách.
Diệp Mặc dùng thời gian một ngày bên ngoài trận bàn thời gian, sau đó không chút do dự khảm mấy miếng tiên tinh lên lỗ khảm của trận bàn thời gian.
Bảy miếng tiên tinh này hoàn mĩ khảm vào lỗ khảm, không có chút khe hở nào. Hoàn toàn khác với lúc trước dùng dẫn linh trận, linh thạch cực phẩm còn có mảnh vụn tiên tinh.
Trong nháy mắt Diệp Mặc khởi động trận bàn thời gian, trận bàn thời gian liền điên cuồng vận chuyển. Diệp Mặc ngồi trong trận bàn thời gian cũng không cảm nhận được trận bàn thời gian, hắn nhanh chóng nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện. Cho dù là thời gian thử nghiệm, hắn cũng không muốn lãng phí.