Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1287: Máu tanh ở Hành Tu Hội



Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong, thì lại phát hiện ra thần thức của hắn bị ngăn trở bởi trận pháp của Hành Tu Hội. Từ độ nồng đậm của linh khí của nơi này thì có thể thấy được, hẳn là có tụ linh trận cao cấp được bố trí bên trong Hành Tu Hội.
Cho dù là như vậy, thì Diệp Mặc cũng không muốn đi Hành Tu Hội để lãng phí thời gian. Mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là đi Thiên Cương ba mươi sáu vực trước, nếu như tu vi tiến nhanh, thì ba tháng sau sẽ đi Thần Thú sơn mạch bái phỏng tam thần chủ một chút. Nếu như Thiên Cương ba mươi sáu Vực không có trợ giúp gì được cho hắn, thì hắn sẽ rời khỏi Tây Tu thành, vượt qua Vô Tâm Hải để trở về Bắc Vọng Châu.
Lúc này thì hai tên tu sĩ Kiếp Biến vừa đi ra từ bên trong Hành Tu Hội, mặc dù cả hai cũng không nói gì, nhưng cũng mang theo chút mùi máu tanh khiến Diệp Mặc chú ý, Diệp Mặc cũng lập tức nghe được tiếng hai người truyền âm với nhau.
- Đúng là 'Chân linh thảo' sao?
- Không sai, đúng là 'Chân linh thảo'. Người này đúng là muốn chết mà, mang 'Chân linh thảo' theo mà cũng dám đi vào Hành Tu Hội.
- Hắc, hắc, y cũng không biết việc bản thân có 'Chân linh thảo' đã bị bại lộ...
...
Hai người này nói tới đây, liền chú ý tới mấy người Diệp Mặc, cho nên dừng cuộc nói chuyện lại nhanh chóng dời đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng nữa.
Diệp Mặc vốn đang đi tiếp thì lại phải dừng lại. Hành Tu Hội là nơi nào? Không ngờ lại xuất hiện 'Chân linh thảo'? Hai tên tu sĩ Kiếp Biến vừa rồi trên người đúng là có tỏa ra một mùi máu tươi nhàn nhạt, lẽ nào ở chỗ này có thể tùy ý giết người hay sao?
- Vào xem xem.
Diệp Mặc quay đầu nói với mấy người Đường Mộng Nhiêu một câu, sau khi nói xong thì hắn liền đi vào trước. Nếu thực sự có 'Chân linh thảo', thì ba tháng sau hắn sẽ không cần phải đi Thần Thú sơn mạch nữa rồi. Tam thần chủ thoạt nhìn thì có vẻ rất thẳng thắn, nhưng Đại thần chủ cùng Nhị thần chủ nữa, còn có cả trưởng lão kia là dạng người gì, thì một người Diệp Mặc cũng chưa từng gặp qua.
Bản thân hắn cũng không cho rằng mình tu luyện đến Kiếp Biến tầng sáu đã là vô địch. Ở Tây Ích Châu này tu sĩ lợi hại hơn hắn tuy rằng không chắc là có quá nhiều, nhưng chắc chắn sẽ không ít.
Đường Mộng Nhiêu còn tưởng Diệp Mặc không muốn đi vào, không ngờ tới Diệp Mặc chỉ ngừng lại một chút, lại lựa chọn tiến vào trong Hành Tu Hội rồi.
Cửa vào Hành Tu Hội không có bất kỳ người nào ngăn cản, cũng không có ai hỏi câu nào. Nhưng sau khi Diệp Mặc đi vào Hành Tu Hội, thì cũng phải ngây ngẩn cả người.
Hắn nghĩ rằng đây nhất định là một nơi dùng để giao dịch, nhưng không ngờ hắn lại thấy được một đại sảnh thật lớn. Nói là đại sảnh, còn không bằng nói nó là một quảng trường thì đúng hơn. Một cái quảng trường trong nhà.
Linh khí trong quảng trường nồng đậm tới bức người, Diệp Mặc khẳng định là phía dưới Hành Tu Hội có một cái linh mạch, hơn nữa ít nhất phải là linh mạch bán cực phẩm. Ở trong phạm vi quảng trường có đầy rẫy các tu sĩ, hơn nữa những tu sĩ này đều ẩn nấp tu vi của mình. Ai nấy trông cũng đằng đằng sát khí.
Ở giữa quảng trường có vài chục cái cấm chế trong suốt, bên trong đều có tu sĩ đang tu luyện. Diệp Mặc chỉ cần nhìn cũng biết là những tu sĩ đang tu luyện trong cấm chế kia chính là đang trùng kích bình cảnh.
Tại sao lại có một chỗ như thế này chứ? Diệp Mặc đang muốn tìm một người để hỏi một chút, thì bỗng nhiên có một cái cấm chế mở ra. Một tu sĩ hưng phấn đi ra ngoài, đồng thời một cỗ linh khí cực kỳ nồng hậu tràn ra, hiển nhiên là do sự nồng đậm vô cùng của linh khí bên trong cái cấm chế vừa rồi.
Tên tu sĩ này vừa đi ra, thì đã có hai tên tu sĩ khác vọt tới trước mặt cái cấm chế kia. Hai tên tu sĩ này căn bản là cũng không nói hai lời, lập tức đã đối chiến với nhau rồi. Hai người này tuy rằng đều đang ẩn nấp tu vi, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nhìn ra được rõ ràng, một người là tu vi Ngưng Thể tầng sáu, còn một người là Ngưng Thể tầng ba. Bọn họ cướp giật cái cấm chế kia hẳn cũng là vì muốn đề thăng cảnh giới của chính mình.
Hai người tranh đấu cũng không được bao lâu, vì chỉ trong chốc lát thời gian, thì tên tu sĩ Ngưng Thể tầng ba kia đã bị chặt đứt mất một cánh tay. Tên tu sĩ Ngưng Thể tầng ba lúc này hiển nhiên là cũng đã biết được bản thân không phải là đối thủ của đối phương, cho nên liền trực tiếp ném nhẫn trữ vật của mình cho đối phương. Còn tên tu sĩ Ngưng Thể tầng sáu kia sau khi lấy được nhẫn trữ vật, thì cũng không tiếp tục công kích tu sĩ Ngưng Thể tầng ba nữa. Trực tiếp đi vào trong cấm chế và bắt đầu tu luyện.
Hóa ra là đang đoạt địa bàn tu luyện. Diệp Mặc lắc đầu, vừa định lùi ra ngoài, thì lại thấy ở một góc của đại điện lại có hai tu sĩ đánh nhau không rõ lý do. Nhưng sự chênh lệch của hai người này cũng tương đối lớn, vì một người là tu vi Ngưng Thể tầng năm, còn một người thì mới chỉ có tu vi Hư Thần.
Chỉ hơn mười lần hít thở, thì tu sĩ Hư Thần đã bị tên tu sĩ Ngưng Thể tầng năm giết chết. Sau khi tên tu sĩ Ngưng Thể tầng năm thu hồi nhẫn trữ vật của đối phương, thì lại ngồi xuống tiếp tục tu luyện giống như không có chuyện gì xảy ra cả.
Lại có thêm một tên tu sĩ cấp thấp nhanh chóng đi tới hiện trường tranh đấu, thu dọn toàn bộ vết tích, sau đó lại nhanh chóng rời khỏi đại điện này, không biết là đã đi đâu.
Diệp Mặc phát hiện rằng muốn đánh nhau ở đây, thì không thể dùng cách đánh lén được, mà phải chính diện khiêu chiến đối phương thì mới được.
Tô Tĩnh Văn cũng nhíu mày một chút, ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Mặc rồi nói:
- Ở đây thật không tốt, chúng ta nên đi thôi.
Diệp Mặc gật đầu, hắn hiểu được lúc trước hai tu sĩ kia nói đến 'Chân linh thảo' thì khẳng định cũng là do cướp đi từ trong tay người khác. Đối với Hành Tu Hội này thì Diệp Mặc đã không còn thấy hứng thú nữa.
- Khoan đã...
Mấy người Diệp Mặc còn chưa kịp xoay người rời đi, thì đã có một tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh tiến lên ngăn cản.
Diệp Mặc ngừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh này. Còn tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh thì lại nhìn Đường Mộng Nhiêu một chút, sau đó bỗng nhiên hướng tới Tô Tĩnh Văn nói:
- Đem dây chuyển và giầy của cô lưu lại, sau đó các người có thể đi.
Tô Tĩnh Văn liền nhướng mày, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ này rồi lạnh giọng nói:
- Dựa vào cái gì?
Tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh liền nhíu mày rồi nói:
- Nếu như không phải ta nể mặt bằng hữu của cô, thì ngay cả cô ta cũng muốn lưu lại.
- Cút...
Diệp Mặc lạnh giọng thốt lên một chữ.
Hắn đương nhiên biết ý tứ của tên tu sĩ này, chính là nói là do nể mặt Đường Mộng Nhiêu, cho nên mới chỉ cần dây chuyền và giày của Tô Tĩnh Văn. Diệp Mặc luyện chế ra ba kiện chân khí trung phẩm, thì trên người Tô Tĩnh Văn đang đeo hai kiện. Hai thứ này chính là dây chuyền và giầy mà cô đang mang.
Dây chuyền thì do Diệp Mặc dung nhập vào một chút ‘Lam nguyệt khoáng thạch’ cho nên nhìn có vẻ cực kỳ đẹp mắt.
Tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh kia nghe được Diệp Mặc nói một chữ ‘Cút’ thì sắc mặt lập tức trở nên băng lãnh:
- Ngươi muốn chết.
Nói xong thì y cũng không đợi Diệp Mặc lên tiếng, đã đánh ra một đạo kiếm quang mầu ố vàng lạnh lẽo xuống đỉnh đầu Diệp Mặc rồi. Không ngờ y lại muốn chẻ Diệp Mặc ra thành hai khúc.
Chỗ này quả nhiên là nơi động chút có thể giết người. Diệp Mặc vừa rồi đã thấy có người giết người xong cũng không có việc gì cả, thì lúc này hắn cũng chẳng cần phải khách khí nữa. Chân nguyên nhanh chóng bùng lên, đồng thời Tử Đao cũng được phóng ra.
Đối với tên tu sĩ Kiếp Biến trước mặt này, thì Diệp Mặc muốn trực tiếp giết chết tại chỗ, cho nên 'Huyễn vân hoa sơn' của hắn đánh ra càng mang theo sự khát máu sắc bén.
Đối với chiến đấu sinh tử của tu sĩ cấp thấp, thì cũng không có bao nhiêu người để ý, nhưng lần này là cuộc chiến của tu sĩ Kiếp Biến thì lại khác. Huống chi tên tu sĩ Kiếp Biến này cũng rất có danh tiếng ở Tây Tu thành, hầu như không có người nào dám đắc tội với y cả.
Lúc này đao quang màu tím vô cùng rực rỡ của Diệp Mặc đánh ra, thì càng hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn. Rất nhiều người lập tức hiểu được, Diệp Mặc cũng không phải là một kẻ đơn giản.
Tên tu sĩ Kiếp Biến thấy Diệp Mặc lấy ra pháp bảo, hơn nữa còn dám phản kích lại y, thì nhất thời cười lạnh một tiếng, đang muốn khống chế kiếm quang của mình nhanh hơn nữa, thì lại phát hiện bản thân giống như là bị hãm vào vũng bùn vậy, mà pháp bảo Bán Nguyệt Kiếm của y cũng trở nên khó lòng khống chế được. Ngay cả 'Vực' của y cũng giống như là tuyết tan, chỉ nửa khắc sau khi đao quang của đối phương đi tới thì đã hoàn toàn tan biến rồi.
Không tốt, đã trúng thiết bản rồi. Sắc mặt tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh này liền đại biến, lúc này thì y đã khẳng định Diệp Mặc ít nhất đã là tu vi Hóa Chân rồi. Bản thân không ngờ lại muốn chết, dám đi cướp đồ của một tu sĩ Hóa Chân.
- Tiền bối, xin tha...
Lời cầu xin của tên tu sĩ Kiếp Biến này còn chưa nói ra hết, thì một đường đao quang màu tím đã đi qua mi tâm của y kéo theo một tia máu đỏ tươi. Một Nguyên Thần kinh hoàn tràn ra rồi lập tức muốn bỏ chạy. Nhưng Nguyên Thần này cũng không đi được bao xa, thì đã bị đao quang của Tử Đao quay vòng lại giống như là một mặt trời đỏ nhanh chóng trùm lấy rồi biến mất. Chỉ còn lại một tiếng hét thảm vẫn còn vang vọng một chút trong đại điện.
Diệp Mặc học theo tên tu sĩ Ngưng Thể trước đó lấy đi nhẫn trữ vật của tên tu sĩ Kiếp Biến này. Về phần chân khí hộ giáp trên người tên tu sĩ Kiếp Biến này thì hắn căn bản là không thèm nhìn một cái.
Vốn đại điện đã im ắng lạnh lùng, thì lúc này lại càng trở nên yên tĩnh hơn. Những tu sĩ khác thậm chí còn không dám trực tiếp nhìn vào mắt Diệp Mặc. Một tu sĩ Kiếp Biến đỉnh, không ngờ lại chết trước mặt người thanh niên trẻ này chỉ trong một chiêu. Ngay cả Nguyên Thần cũng không thể thoát khỏi. Đây là thực lực gì? Hóa Chân sao, chắc chắn là tu vi Hóa Chân mới có thể làm như vậy.
Còn có một số tu sĩ len lén nhìn cái thi thể còn đang nằm trên mặt đất kia. Hộ giáp trên người tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh kỉa tuy rằng đã bị tàn phá không ít, nhưng vẫn là một kiện chân khí trung phẩm đấy, vẫn là một thứ rất đáng giá. Nhưng Diệp Mặc còn ở chỗ này, thì cũng không có ai dám tiến lên thu lấy cái hộ giáp kia cả.
Những tu sĩ có tu vi thấp ở xung quanh đây đều lộ ra ánh mắt thất vọng khi lại có một tên tu sĩ cấp thấp đi tới xử lý thi thể kia.
Ngay khi mấy người Diệp Mặc muốn rời đi, thì có một cô gái mặc một bộ váy xanh trang nhã đã đi tới. Cô gái này sau khi tới trước mặt mấy người Diệp Mặc, đầu tiên là kính cẩn thi lễ một cái, sau đó mới nói một cách điềm đạm:
- Mấy vị bằng hữu, hội chủ của chúng tôi có ý muốn gặp mặt mấy vị, nếu như mấy vị bằng hữu nguyện ý, thì đệ tử xin được dẫn đường...
Sau khi cô gái mặc váy xanh nói ra lời này, thì tất cả tu sĩ có mặt bên trong Hành Tu Hội đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, đều hâm mộ mấy người Diệp Mặc được nhận lời mời. Hơn nữa mấy người Diệp Mặc được cô gái đại sứ váy xanh mời, thì hiển nhiên là đãi ngộ nhận được sẽ rất cao.
Diệp Mặc nghe xong thì lại mơ hồ hiểu được mục đích của Hành Tu Hội một chút. Ở đây cung cấp linh khí nồng đậm cho tu sĩ tu luyện, sau đó nếu như phát hiện được những tu sĩ có tu vi cao thâm, hoặc là tu sĩ có tư chất lợi hại. Một khi có những tu sĩ như vậy xuất hiện thì Hành Tu Hội sẽ chủ động lôi kéo, giống như là lúc này bọn họ đang được cô gái váy xanh này mời đón vậy.
Chỉ là Diệp Mặc lúc này đối với việc thăng tiến tu vi thì không hề có hứng thú, nên hắn liền khoát tay:
- Không cần, chúng tôi bây giờ còn có việc, sẽ không quấy rầy quý hội quá lâu, xin cáo từ...
- A...
Cô gái váy xanh thật không ngờ Diệp Mặc lại cự tuyệt, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại tình huống này, huống chi cô còn là đại sứ được mặc váy xanh.
Không chỉ nói cô gái mặc váy xanh này ngây ngẩn cả người, mà toàn bộ tu sĩ có mặt trong đại điện cũng đều ngây ngẩn cả người. Tiến vào Hành Tu Hội này ngoài việc cố gắng tu luyện tấn cấp, hướng đến các cao nhân lĩnh giáo, hơn nữa chủ yếu nhất không phải chính là vì được Hành Tu Hội nhìn trúng rồi đưa ra lời mời sao? Người này đã được mời, không ngờ còn cự tuyệt, thậm chí còn là cô gái đại sứ váy xanh mời nữa chứ, Tây Tu thành còn có kẻ ngốc như thế này sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...