Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1259: Biến cố ở dãy núi Vạn Dược
Diệp Mặc nhìn tảng đá cháy đen trên tay một chút, thì biết được ngày đó Ức Mặc tu luyện phóng ra tia sét thì cũng chỉ là biểu hiện hình thức của lôi linh căn mà thôi, chứ không có bất kỳ hiệu quả công kích nào.
- Anh thấy cái ngọn núi đối diện kia không, tuy rằng không cao, nhưng lúc ấy cái tên mang Ức Mặc đi đánh một chưởng đã phá nát nó rồi.
Tô Tĩnh Văn chỉ vào một nửa ngọn núi còn lại nói.
Diệp Mặc nhìn một chút ngọn núi ở xa xa kia, còn có cả diện tích xung quanh nữa, lập tức biết rằng người tu sĩ mang Ức Mặc đi ngày đó ít nhất đã là một tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ rồi.
Tô Tĩnh Văn nhìn thấy cô gái lúc nãy đang đi tới chân núi, thì quay sang nói với Diệp Mặc:
- Cô gái vừa rồi bị anh mắng lại tới đây rồi, không biết là cô ấy muốn làm gì.
Cho dù Tô Tĩnh Văn không thực sự lớn lên ở Tu Chân Giới, nhưng cũng biết cách làm người của cô gái kia đúng là không tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cuối cùng nhất định sẽ có hại.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Chúng ta đi thôi, loại nữ nhân tự cho mình là đệ nhất thiên hạ này, anh nhìn thôi cũng thấy đau đầu. Dư Như Ngọc rời khỏi cô ta cũng là chuyện tốt.
Tô Tĩnh Văn thản nhiên cười, ôm lấy cánh tay của Diệp Mặc, đứng lên trên Tử Đao. Tử Đao nhanh chóng bay lên cao, hóa thành một luồng sáng mầu tím sau đó biến mất ở chân trời.
Hải Đồng vừa đi tới chân núi, đã nhìn thấy Diệp Mặc và cô gái kia bay đi mất, trong lòng không ngờ lại cảm thấy buồn bã vô cớ. Cô cũng không ngờ, với tính tình của mình, vậy mà bị Diệp Mặc mắng một phen đã nghĩ thống suốt rồi. Câu nói cuối cùng của Diệp Mặc là “Nếu như cô gặp phải người khác, thì có lẽ cô đến chết cũng không biết Dư Như Ngọc đối với cô quan trọng như thế nào?” không ngờ đã khiến cô hiểu ra. Cũng bởi vì cô đã hiểu, nên mới biết tính tình của mình tùy hứng và ngang ngược như thế nào. Cô tìm tới chỗ Diệp Mặc cũng là vì muốn xin lỗi Diệp Mặc, còn muốn hỏi Diệp Mặc xem có phải hắn muốn đi tới 'dãy núi Vạn Dược' hay không, nhưng người ta ngay cả nhìn cô cũng không muốn, trực tiếp đã bay đi rồi.
Có thể thấy được rằng, cũng không phải là tất cả mọi người đều đem cô trở thành nữ vương, chỉ có tên ngốc Dư Như Ngọc kia mới như vậy, chỉ có Dư Như Ngọc mà thôi.
Cố Danh Hòa lúc này cũng đã đi tới, đồng thời gọi tên của Hải Đồng. Hải Đồng quay đầu lại nhìn thoáng qua cái tên Cố Danh Hòa động một chút là muốn giáo huấn người khác kia, trong lòng lại cảm thấy phiền não. Cô không để ý tới Cố Danh Hòa nữa, mà bước lên phi kiếm bay theo hướng mà Diệp Mặc đã rời khỏi.
...
- Chúng ta đi đâu?
Tô Tĩnh Văn dựa vào người Diệp Mặc, ôm nhu hỏi. Kỳ thực trong lòng cô muốn cùng Diệp Mặc đi tới cái con dường mà hai người đã gặp nhau, cho dù chỉ một lát thôi cũng tốt. Cô rất cảm kích con đường ấy, cảm kích ngày tuyết rơi ấy, bởi vì ở nơi đó, cô đã tìm được Diệp Mặc.
Diệp Mặc vốn cũng muốn đi qua Giang Xuyên thành, nhưng sau khi nghe Hải Đồng nói, hắn bỗng nhiên muốn đi 'dãy núi Vạn Dược' xem một chút. Ở sâu trong 'dãy núi Vạn Dược' có một tồn tại khủng bố. Đến giờ trong lòng Diệp Mặc vẫn còn thấy sợ hãi. Ngày đó nếu không phải là người của môn phái Phí Tứ Giang tìm đến, thì hắn có lẽ đã bị khốn chết ở cái phòng lục giác kia rồi. Chỉ là không biết mấy tên tu sĩ Nguyên Anh có thể đi ra không.
- Chúng ta tới 'dãy núi Vạn Dược' trước xem một chút, hiện tại cũng không thể nào xác định được vị trí của Ức Mặc, đi tới 'dãy núi Vạn Dược' trước xem nơi đó xảy ra chuyện gì đã.
Diệp Mặc cũng biết, không có một chút đầu mối nào thì muốn tìm một người ở Bắc Vọng Châu rộng lớn này, căn bản là giống như mò kim đáy biển vậy.
Diệp Mặc thu hồi lại Tử Đao. Lấy ra một cái pháp bảo phi hành chân khí hạ phẩm Xuyên Vân Thoa mà tự hắn luyện chế ra. Cái pháp bảo này bị hắn luyện chế thành một nơi để hưởng thụ. Phía trước pháp bảo là một cái mái che lớn, trên bình đài có một cái bàn gỗ. Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn vừa ngồi ở bên bàn gỗ, vừa uống linh trà, vừa nhìn những đám mây bay qua, thật sự là vô cùng hưởng thụ.
- Nếu có một ngày, chúng ta có thể ngồi ở chính pháp bảo phi hành chân khí của mình trở lại Ninh Hải thì thật tốt!
Tô Tĩnh Văn được ở bên Diệp Mặc thì trong lòng vô cùng thỏa mãn, nhưng cô thủy chung vẫn nhớ thương mẹ của mình ở Địa Cầu.
Diệp Mặc cầm lấy tay của Tô Tĩnh Văn:
- Hẳn là sẽ có ngày đó. Em không cần phải lo lắng. Trước kia Sở Cửu Vũ có thể đi tới Địa Cầu, thì anh cũng có thể đưa em trở về được.
- Vâng, em tin tưởng anh.
Đối với Diệp Mặc, thì Tô Tĩnh Văn vẫn luôn tin tưởng không cần lý do.
Xuyên Vân Thoa của Diệp Mặc chỉ bay có một canh giờ, thì trên đường đã gặp được nhiều tu sĩ hơn. Nhưng những tu sĩ này thấy Xuyên Vân Thoa của Diệp Mặc thì cũng không dám tới gần, bởi vì tu sĩ có thể sử dụng pháp bảo phi hành chân khí hạ phẩm thì tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Lúc này Diệp Mặc đã xác định là ở 'dãy núi Vạn Dược' có chuyện gì đó rồi, bởi vì những tu sĩ này đều đang bay bề phía 'dãy núi Vạn Dược'.
Diệp Mặc đẩy nhanh tốc độ. Khi Xuyên Vân Thoa bay ngang với một tu sĩ sử dụng pháp bảo phi hành linh khí cực phẩm, thì Diệp Mặc đứng trước Xuyên Vân Thoa rồi phẩy tay nói với tu sĩ ở trên chiếc pháp bảo phi hành linh khí cực phẩm kia:
- Vị bằng hữu này, Diệp Mặc có việc muốn hỏi một chút.
Người này là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tu vi này ở Bắc Vọng Châu cũng là được coi là một cao thủ rồi, nhưng khi y thấy pháp bảo phi hành của Diệp Mặc là chân khí hạ phẩm, còn tu vi của Diệp Mặc thì y căn bản là không thấy rõ. Thậm chí thần thức của y cũng không thể quét vào bên trong pháp bảo phi hành của Diệp Mặc, lập tức biết được tu vi của đối phương hơn xa so với mình rồi, nên vội vàng dừng lại rồi ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Tiền bối, có chuyện gì mời tiền bối cứ hỏi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Rất nhiều tu sĩ đều chạy tới 'dãy núi Vạn Dược', không biết ở 'dãy núi Vạn Dược'đã xảy ra chuyện gì?
Tên tu sĩ kia nhìn Diệp Mặc có chút nghi hoặc:
- Mấy ngày trước ở 'dãy núi Vạn Dược' xuất hiện động đất. Toàn bộ 'dãy núi Vạn Dược'đều bị đẩy lên, một số ngọn núi thì thành sơn cốc, còn một số hồ nước thì lại trở thành một ngọn núi.
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, xảy ra chuyện thế này, thì cái đại sảnh lục giác kia có xảy ra chuyện gì không? Đây chính là một cái phong ấn đang phong ấn một người, nếu phong ấn xảy ra vấn đề, thì liệu cái linh hồn bên trong có thể thoát ra hay không? Cái linh hồn kia thì Diệp Mặc biết chắc rằng tuyệt đối không phải là một kẻ đơn giản.
Một kẻ tầm thường có thể có độn pháp Thiên cấp sao? Có tài liêu cấp mười là lông đuôi của ‘Cửu vũ kim bằng’ hay sao? Mấy năm nay Bắc Vọng Châu vốn đã vô cùng rối loạn, một khi cái linh hồn này thoát ra gây sóng gió, thì cuối cùng không biết sẽ có cái kết cục gì nữa. Khiến Diệp Mặc lo lắng nhất chính là, bản thân hắn còn có thù oán với cái linh hồn kia nữa chứ. Ngày đó hắn đã cầm của tên kia rất nhiều đồ tốt, nhưng không có giúp y làm cái gì cả.
Thấy Diệp Mặc trầm tư không nói, tên tu sĩ Nguyên Anh vội vàng hỏi:
- Tiền bối, người còn muốn hỏi gì nữa không?
Đối với một người có tu vi cao hơn hẳn mình, thì y cũng không dám chậm trễ chút nào. Tuy rằng trong lòng rất muốn đi, đi càng xa càng tốt, nhưng khi Diệp Mặc chưa mở miệng, thì y cũng không dám có hành động gì cả.
Diệp Mặc ‘Ừ’ một tiếng, lại hỏi tiếp:
- Cho dù là có động đất xảy ra ở một số sơn mạch cũng là chuyện thường, cũng không cần thiết đều phải chạy tới xem chứ?
Tên tu sĩ Nguyên Anh nghe thế, liền vội vã đáp:
- Nghe nói sau khi động đất xảy ra, thì bên trong 'dãy núi Vạn Dược' đã xuất hiện đủ loại khoáng thạch, còn có rất nhiều linh thảo nữa, thậm chí có người còn tìm được linh thảo cấp chín là ‘Chân linh thảo’ nữa. Về phần linh thảo cấp tám, thì càng có nhiều người tìm được hơn.
- Có loại chuyện này sao?
Diệp Mặc liền kinh ngạc.
Tên tu sĩ Nguyên Anh vẫn khẳng định:
- Tiền bối, việc này là thiên chân vạn xác, nhiều tu sĩ tới 'dãy núi Vạn Dược'như vậy, cũng chỉ là vì muốn tìm được những linh thảo và khoáng thạch ở đó mà thôi.
- Xin đa tạ.
Diệp Mặc ôm quyền nói một câu, bỗng nhiên kéo Tô Tĩnh Văn, thu hồi lại Xuyên Vân Thoa, sau đó lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'.
'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' liền biến thành một tia sáng mầu xanh, nháy mắt đã hoàn toàn biến mất trước mặt tên tu sĩ Nguyên Anh này rồi.
Tên tu sĩ Nguyên Anh ngây dại nhìn chút ánh sáng còn sót lại phía trước, một lát sau mới lẩm bẩm:
- Người này thật đáng sợ, ngay cả pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm cũng có sao? Thực là trâu, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm nữa đấy.
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?
Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc đột nhiên thay đổi pháp bảo phi hành, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn không chỉ gấp trăm lầm.
Diệp Mặc thận trọng gật đầu:
- Anh chỉ sợ có chuyện xảy ra. Nếu có một ngày thực sự xảy ra chuyện như anh nghĩ, vậy thì quả thực là chuyện không tốt.
Diệp Mặc biết, với tu vi hiện tại của hắn thì ở toàn bộ Bắc Vọng Châu cũng không có đối thủ nào có khả năng khiến hắn sợ hãi được. Cho dù là tu sĩ Hóa Chân, thì hắn đánh không lại cũng có thể chạy trốn được. Lúc trước đánh với tên yêu tu Hóa Chân kia, nếu như không phải là ở bên ngoài Phỉ Hải thành, thì Diệp Mặc hoàn toàn có thể chạy trốn chứ không đánh nhau với tên tóc đỏ đó. Đáng tiếc sau lưng hắn lại là Phỉ Hải thành, nên hắn căn bản là không thể đi.
Diệp Mặc đổi pháp bảo phi hành, thì chỉ mất thời gian một nén hương, đã tới một dãy núi rộng lớn rồi. Cho dù là thần thức của Diệp Mặc cũng không thể nào quét hết một phần ngàn dãy núi này được.
'Dãy núi Vạn Dược' thì Diệp Mặc đã đi qua một lần, nhưng hiện tại 'Dãy núi Vạn Dược' đã bị biến dạng rồi. Ở phía bên ngoài, có vố số tu sĩ đều đang tìm kiếm cái gì đó, trong số này còn có hơn mười tu sĩ Hư Thần.
'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc vừa đến, đã khiến đông đảo tu sĩ chú ý tới. Dù sao thì 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc không chỉ có đẳng cấp cao, mà ngay cả vẻ ngoài cũng vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng cũng không có ai dám đi lên nói lung tung cả, dù sao thì bọn họ cũng không thấy rõ được tu vi của Diệp Mặc. Cho dù là tu sĩ Hư Thần cũng không đi tới, vì bọn họ cũng không nhìn thấu tu vi của Diệp Mặc. Những người ngu ngốc như Hải Đồng ở Tu Chân Giới cũng không nhiều lắm.
Nhưng không nhiều thì cũng không có nghĩa là không có, một lão già mặt trắng không râu đã đi tới trước mặt của Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn rồi.
Con mắt của lão già này vẫn luôn híp lại, bộ dạng thoạt nhìn thì thấy là kẻ vô hại, thậm chí còn có chút hiền lành.
Nhưng Diệp Mặc lại biết, lão già trước mặt này tuyệt đối không phải là người tốt, bởi vì hắn biết lão ta, tên là Tư Mã Trú. Lão ta và cái tên gọi là Đồng Vũ Sinh tự xưng là Hắc Bạch Chuẩn Đan Vương, cả hai lão đều hận Diệp Mặc thấu xương. Mà Diệp Mặc cũng biết được Tư Mã Trú dám đi lên, cũng là vì lão nhận biết mình chính là cái tên tu sĩ Trúc Cơ ngày trước đã tham gia luyện đan danh nhân đường năm đó.
Diệp Mặc còn biết lão ta còn đi Phỉ Hải thành để tìm mình, chỉ là bị Tô Kiến Hồ của Vọng Nguyệt Tông ngăn cản. Từ điểm này cũng có thể thấy được, giao dịch giữa hắn và Vọng Nguyệt Tông năm đó không phải là không có chút tác dụng nào.
Lúc này những tu sĩ xung quanh 'Dãy núi Vạn Dược' đã thấy Tư Mã Trú đi tới trước Diệp Mặc. Hơn mười tên tu sĩ Hư Thần khác cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ nhìn không thấu được tu vi của Diệp Mặc, thì lẽ ra Tư Mã Trú cũng không thể chứ, sao lão còn dám tiến đến tìm Diệp Mặc gây phiền phức.
Lão ta vừa tới trước pháp bảo phi hành của tu sĩ kia, có khi đã bị giết chết rồi cũng nên.
- Anh thấy cái ngọn núi đối diện kia không, tuy rằng không cao, nhưng lúc ấy cái tên mang Ức Mặc đi đánh một chưởng đã phá nát nó rồi.
Tô Tĩnh Văn chỉ vào một nửa ngọn núi còn lại nói.
Diệp Mặc nhìn một chút ngọn núi ở xa xa kia, còn có cả diện tích xung quanh nữa, lập tức biết rằng người tu sĩ mang Ức Mặc đi ngày đó ít nhất đã là một tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ rồi.
Tô Tĩnh Văn nhìn thấy cô gái lúc nãy đang đi tới chân núi, thì quay sang nói với Diệp Mặc:
- Cô gái vừa rồi bị anh mắng lại tới đây rồi, không biết là cô ấy muốn làm gì.
Cho dù Tô Tĩnh Văn không thực sự lớn lên ở Tu Chân Giới, nhưng cũng biết cách làm người của cô gái kia đúng là không tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cuối cùng nhất định sẽ có hại.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Chúng ta đi thôi, loại nữ nhân tự cho mình là đệ nhất thiên hạ này, anh nhìn thôi cũng thấy đau đầu. Dư Như Ngọc rời khỏi cô ta cũng là chuyện tốt.
Tô Tĩnh Văn thản nhiên cười, ôm lấy cánh tay của Diệp Mặc, đứng lên trên Tử Đao. Tử Đao nhanh chóng bay lên cao, hóa thành một luồng sáng mầu tím sau đó biến mất ở chân trời.
Hải Đồng vừa đi tới chân núi, đã nhìn thấy Diệp Mặc và cô gái kia bay đi mất, trong lòng không ngờ lại cảm thấy buồn bã vô cớ. Cô cũng không ngờ, với tính tình của mình, vậy mà bị Diệp Mặc mắng một phen đã nghĩ thống suốt rồi. Câu nói cuối cùng của Diệp Mặc là “Nếu như cô gặp phải người khác, thì có lẽ cô đến chết cũng không biết Dư Như Ngọc đối với cô quan trọng như thế nào?” không ngờ đã khiến cô hiểu ra. Cũng bởi vì cô đã hiểu, nên mới biết tính tình của mình tùy hứng và ngang ngược như thế nào. Cô tìm tới chỗ Diệp Mặc cũng là vì muốn xin lỗi Diệp Mặc, còn muốn hỏi Diệp Mặc xem có phải hắn muốn đi tới 'dãy núi Vạn Dược' hay không, nhưng người ta ngay cả nhìn cô cũng không muốn, trực tiếp đã bay đi rồi.
Có thể thấy được rằng, cũng không phải là tất cả mọi người đều đem cô trở thành nữ vương, chỉ có tên ngốc Dư Như Ngọc kia mới như vậy, chỉ có Dư Như Ngọc mà thôi.
Cố Danh Hòa lúc này cũng đã đi tới, đồng thời gọi tên của Hải Đồng. Hải Đồng quay đầu lại nhìn thoáng qua cái tên Cố Danh Hòa động một chút là muốn giáo huấn người khác kia, trong lòng lại cảm thấy phiền não. Cô không để ý tới Cố Danh Hòa nữa, mà bước lên phi kiếm bay theo hướng mà Diệp Mặc đã rời khỏi.
...
- Chúng ta đi đâu?
Tô Tĩnh Văn dựa vào người Diệp Mặc, ôm nhu hỏi. Kỳ thực trong lòng cô muốn cùng Diệp Mặc đi tới cái con dường mà hai người đã gặp nhau, cho dù chỉ một lát thôi cũng tốt. Cô rất cảm kích con đường ấy, cảm kích ngày tuyết rơi ấy, bởi vì ở nơi đó, cô đã tìm được Diệp Mặc.
Diệp Mặc vốn cũng muốn đi qua Giang Xuyên thành, nhưng sau khi nghe Hải Đồng nói, hắn bỗng nhiên muốn đi 'dãy núi Vạn Dược' xem một chút. Ở sâu trong 'dãy núi Vạn Dược' có một tồn tại khủng bố. Đến giờ trong lòng Diệp Mặc vẫn còn thấy sợ hãi. Ngày đó nếu không phải là người của môn phái Phí Tứ Giang tìm đến, thì hắn có lẽ đã bị khốn chết ở cái phòng lục giác kia rồi. Chỉ là không biết mấy tên tu sĩ Nguyên Anh có thể đi ra không.
- Chúng ta tới 'dãy núi Vạn Dược' trước xem một chút, hiện tại cũng không thể nào xác định được vị trí của Ức Mặc, đi tới 'dãy núi Vạn Dược' trước xem nơi đó xảy ra chuyện gì đã.
Diệp Mặc cũng biết, không có một chút đầu mối nào thì muốn tìm một người ở Bắc Vọng Châu rộng lớn này, căn bản là giống như mò kim đáy biển vậy.
Diệp Mặc thu hồi lại Tử Đao. Lấy ra một cái pháp bảo phi hành chân khí hạ phẩm Xuyên Vân Thoa mà tự hắn luyện chế ra. Cái pháp bảo này bị hắn luyện chế thành một nơi để hưởng thụ. Phía trước pháp bảo là một cái mái che lớn, trên bình đài có một cái bàn gỗ. Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn vừa ngồi ở bên bàn gỗ, vừa uống linh trà, vừa nhìn những đám mây bay qua, thật sự là vô cùng hưởng thụ.
- Nếu có một ngày, chúng ta có thể ngồi ở chính pháp bảo phi hành chân khí của mình trở lại Ninh Hải thì thật tốt!
Tô Tĩnh Văn được ở bên Diệp Mặc thì trong lòng vô cùng thỏa mãn, nhưng cô thủy chung vẫn nhớ thương mẹ của mình ở Địa Cầu.
Diệp Mặc cầm lấy tay của Tô Tĩnh Văn:
- Hẳn là sẽ có ngày đó. Em không cần phải lo lắng. Trước kia Sở Cửu Vũ có thể đi tới Địa Cầu, thì anh cũng có thể đưa em trở về được.
- Vâng, em tin tưởng anh.
Đối với Diệp Mặc, thì Tô Tĩnh Văn vẫn luôn tin tưởng không cần lý do.
Xuyên Vân Thoa của Diệp Mặc chỉ bay có một canh giờ, thì trên đường đã gặp được nhiều tu sĩ hơn. Nhưng những tu sĩ này thấy Xuyên Vân Thoa của Diệp Mặc thì cũng không dám tới gần, bởi vì tu sĩ có thể sử dụng pháp bảo phi hành chân khí hạ phẩm thì tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Lúc này Diệp Mặc đã xác định là ở 'dãy núi Vạn Dược' có chuyện gì đó rồi, bởi vì những tu sĩ này đều đang bay bề phía 'dãy núi Vạn Dược'.
Diệp Mặc đẩy nhanh tốc độ. Khi Xuyên Vân Thoa bay ngang với một tu sĩ sử dụng pháp bảo phi hành linh khí cực phẩm, thì Diệp Mặc đứng trước Xuyên Vân Thoa rồi phẩy tay nói với tu sĩ ở trên chiếc pháp bảo phi hành linh khí cực phẩm kia:
- Vị bằng hữu này, Diệp Mặc có việc muốn hỏi một chút.
Người này là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tu vi này ở Bắc Vọng Châu cũng là được coi là một cao thủ rồi, nhưng khi y thấy pháp bảo phi hành của Diệp Mặc là chân khí hạ phẩm, còn tu vi của Diệp Mặc thì y căn bản là không thấy rõ. Thậm chí thần thức của y cũng không thể quét vào bên trong pháp bảo phi hành của Diệp Mặc, lập tức biết được tu vi của đối phương hơn xa so với mình rồi, nên vội vàng dừng lại rồi ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Tiền bối, có chuyện gì mời tiền bối cứ hỏi.
Diệp Mặc gật đầu:
- Rất nhiều tu sĩ đều chạy tới 'dãy núi Vạn Dược', không biết ở 'dãy núi Vạn Dược'đã xảy ra chuyện gì?
Tên tu sĩ kia nhìn Diệp Mặc có chút nghi hoặc:
- Mấy ngày trước ở 'dãy núi Vạn Dược' xuất hiện động đất. Toàn bộ 'dãy núi Vạn Dược'đều bị đẩy lên, một số ngọn núi thì thành sơn cốc, còn một số hồ nước thì lại trở thành một ngọn núi.
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, xảy ra chuyện thế này, thì cái đại sảnh lục giác kia có xảy ra chuyện gì không? Đây chính là một cái phong ấn đang phong ấn một người, nếu phong ấn xảy ra vấn đề, thì liệu cái linh hồn bên trong có thể thoát ra hay không? Cái linh hồn kia thì Diệp Mặc biết chắc rằng tuyệt đối không phải là một kẻ đơn giản.
Một kẻ tầm thường có thể có độn pháp Thiên cấp sao? Có tài liêu cấp mười là lông đuôi của ‘Cửu vũ kim bằng’ hay sao? Mấy năm nay Bắc Vọng Châu vốn đã vô cùng rối loạn, một khi cái linh hồn này thoát ra gây sóng gió, thì cuối cùng không biết sẽ có cái kết cục gì nữa. Khiến Diệp Mặc lo lắng nhất chính là, bản thân hắn còn có thù oán với cái linh hồn kia nữa chứ. Ngày đó hắn đã cầm của tên kia rất nhiều đồ tốt, nhưng không có giúp y làm cái gì cả.
Thấy Diệp Mặc trầm tư không nói, tên tu sĩ Nguyên Anh vội vàng hỏi:
- Tiền bối, người còn muốn hỏi gì nữa không?
Đối với một người có tu vi cao hơn hẳn mình, thì y cũng không dám chậm trễ chút nào. Tuy rằng trong lòng rất muốn đi, đi càng xa càng tốt, nhưng khi Diệp Mặc chưa mở miệng, thì y cũng không dám có hành động gì cả.
Diệp Mặc ‘Ừ’ một tiếng, lại hỏi tiếp:
- Cho dù là có động đất xảy ra ở một số sơn mạch cũng là chuyện thường, cũng không cần thiết đều phải chạy tới xem chứ?
Tên tu sĩ Nguyên Anh nghe thế, liền vội vã đáp:
- Nghe nói sau khi động đất xảy ra, thì bên trong 'dãy núi Vạn Dược' đã xuất hiện đủ loại khoáng thạch, còn có rất nhiều linh thảo nữa, thậm chí có người còn tìm được linh thảo cấp chín là ‘Chân linh thảo’ nữa. Về phần linh thảo cấp tám, thì càng có nhiều người tìm được hơn.
- Có loại chuyện này sao?
Diệp Mặc liền kinh ngạc.
Tên tu sĩ Nguyên Anh vẫn khẳng định:
- Tiền bối, việc này là thiên chân vạn xác, nhiều tu sĩ tới 'dãy núi Vạn Dược'như vậy, cũng chỉ là vì muốn tìm được những linh thảo và khoáng thạch ở đó mà thôi.
- Xin đa tạ.
Diệp Mặc ôm quyền nói một câu, bỗng nhiên kéo Tô Tĩnh Văn, thu hồi lại Xuyên Vân Thoa, sau đó lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'.
'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' liền biến thành một tia sáng mầu xanh, nháy mắt đã hoàn toàn biến mất trước mặt tên tu sĩ Nguyên Anh này rồi.
Tên tu sĩ Nguyên Anh ngây dại nhìn chút ánh sáng còn sót lại phía trước, một lát sau mới lẩm bẩm:
- Người này thật đáng sợ, ngay cả pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm cũng có sao? Thực là trâu, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm nữa đấy.
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?
Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc đột nhiên thay đổi pháp bảo phi hành, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn không chỉ gấp trăm lầm.
Diệp Mặc thận trọng gật đầu:
- Anh chỉ sợ có chuyện xảy ra. Nếu có một ngày thực sự xảy ra chuyện như anh nghĩ, vậy thì quả thực là chuyện không tốt.
Diệp Mặc biết, với tu vi hiện tại của hắn thì ở toàn bộ Bắc Vọng Châu cũng không có đối thủ nào có khả năng khiến hắn sợ hãi được. Cho dù là tu sĩ Hóa Chân, thì hắn đánh không lại cũng có thể chạy trốn được. Lúc trước đánh với tên yêu tu Hóa Chân kia, nếu như không phải là ở bên ngoài Phỉ Hải thành, thì Diệp Mặc hoàn toàn có thể chạy trốn chứ không đánh nhau với tên tóc đỏ đó. Đáng tiếc sau lưng hắn lại là Phỉ Hải thành, nên hắn căn bản là không thể đi.
Diệp Mặc đổi pháp bảo phi hành, thì chỉ mất thời gian một nén hương, đã tới một dãy núi rộng lớn rồi. Cho dù là thần thức của Diệp Mặc cũng không thể nào quét hết một phần ngàn dãy núi này được.
'Dãy núi Vạn Dược' thì Diệp Mặc đã đi qua một lần, nhưng hiện tại 'Dãy núi Vạn Dược' đã bị biến dạng rồi. Ở phía bên ngoài, có vố số tu sĩ đều đang tìm kiếm cái gì đó, trong số này còn có hơn mười tu sĩ Hư Thần.
'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc vừa đến, đã khiến đông đảo tu sĩ chú ý tới. Dù sao thì 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc không chỉ có đẳng cấp cao, mà ngay cả vẻ ngoài cũng vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng cũng không có ai dám đi lên nói lung tung cả, dù sao thì bọn họ cũng không thấy rõ được tu vi của Diệp Mặc. Cho dù là tu sĩ Hư Thần cũng không đi tới, vì bọn họ cũng không nhìn thấu tu vi của Diệp Mặc. Những người ngu ngốc như Hải Đồng ở Tu Chân Giới cũng không nhiều lắm.
Nhưng không nhiều thì cũng không có nghĩa là không có, một lão già mặt trắng không râu đã đi tới trước mặt của Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn rồi.
Con mắt của lão già này vẫn luôn híp lại, bộ dạng thoạt nhìn thì thấy là kẻ vô hại, thậm chí còn có chút hiền lành.
Nhưng Diệp Mặc lại biết, lão già trước mặt này tuyệt đối không phải là người tốt, bởi vì hắn biết lão ta, tên là Tư Mã Trú. Lão ta và cái tên gọi là Đồng Vũ Sinh tự xưng là Hắc Bạch Chuẩn Đan Vương, cả hai lão đều hận Diệp Mặc thấu xương. Mà Diệp Mặc cũng biết được Tư Mã Trú dám đi lên, cũng là vì lão nhận biết mình chính là cái tên tu sĩ Trúc Cơ ngày trước đã tham gia luyện đan danh nhân đường năm đó.
Diệp Mặc còn biết lão ta còn đi Phỉ Hải thành để tìm mình, chỉ là bị Tô Kiến Hồ của Vọng Nguyệt Tông ngăn cản. Từ điểm này cũng có thể thấy được, giao dịch giữa hắn và Vọng Nguyệt Tông năm đó không phải là không có chút tác dụng nào.
Lúc này những tu sĩ xung quanh 'Dãy núi Vạn Dược' đã thấy Tư Mã Trú đi tới trước Diệp Mặc. Hơn mười tên tu sĩ Hư Thần khác cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì bọn họ nhìn không thấu được tu vi của Diệp Mặc, thì lẽ ra Tư Mã Trú cũng không thể chứ, sao lão còn dám tiến đến tìm Diệp Mặc gây phiền phức.
Lão ta vừa tới trước pháp bảo phi hành của tu sĩ kia, có khi đã bị giết chết rồi cũng nên.