Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1257: Tiếng nỉ non trong nắng ban mai



Mấy ngày nay Tô Tĩnh Văn ở cùng Diệp Mặc, lại lần nữa khôi phục lại sức sống như lúc ở Ninh Hải, điều khiến cô ngại mở miệng chính là, vẫn chưa chính thức trở thành vợ chồng với Diệp Mặc. Chuyện như này, cho dù cô có muốn, cũng không dám nói trước mặt Diệp Mặc, huống chi Tống Ánh Trúc lại còn ở bên cạnh.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tống Ánh Trúc vẫn nói trước mặt cô, cô cũng có chút không chịu nổi. Thậm chí có chút oán giận Tống Ánh Trúc, người kết hôn rồi đúng là nói quá thẳng.
Diệp Mặc nhìn thấy Tô Tĩnh Văn có chút ngại ngùng, nhưng lại cười ha hả kéo tay Tô Tĩnh Văn, sau đó nhìn hai người nói:
- Ánh Trúc, em và Tô Tĩnh Văn đối với anh mà nói cũng như Tố Tố và Khinh Tuyết vậy, năm đó anh và Tố Tố Khinh Tuyết làm lễ cưới, em cũng có mặt. Cái mà anh phải xin lỗi em chính là, không ngờ lại quên mất em. Lần này đợi anh sau khi về Mặc Nguyệt Chi Thành ở Nam An châu, anh cũng sẽ lại tổ chức lại một hôn lễ giống như lần trước ở Lạc Nguyệt…
Diệp Mặc còn chưa nói hết, Tống Ánh Trúc trong mắt hiện lên tia vui mừng sung sướng. Năm đó khi Diệp Mặc kết hôn, cô là người đàn bà đầu tiên của hắn, nhưng cũng chỉ có thể ôm Ức Mặc đứng một bên nhìn, khi Ức Mặc khóc, cô thậm chí chỉ có thể lén rời đi.
Cái cảm giác chua xót và khát vọng này cũng không nên cho người ngoài biết, hôm nay Diệp Mặc lại có thể hiểu được tâm tư của cô, muốn làm cho cô một lễ cưới, khiến Tống Ánh Trúc trong lòng nhất thời ngây dại, có một loại xúc động phát khóc. Từ trước tới nay, cô đều cho rằng Diệp Mặc sở dĩ ở cũng cô, đó là vì Ức Mặc, nếu như không phải chuyện của Ức Mặc, thì cô mãi mãi không trở thành vợ của Diệp Mặc được.
Hôm nay Diệp Mặc có thể nghĩ đến chuyện này, đối với Tống Ánh Trúc mà nói, là sự bù đắp tuyệt vời nhất, làm một người phụ nữ đến từ trái đất, khát vọng lớn nhất của cô không giống với những người phụ nữ nơi này, khát vọng lớn nhất của cô là mãi mãi bên cạnh người chồng của mình, chứ không phải tu luyện tu luyện. Nói cách khác, cho dù cần tu luyện, thì cũng muốn tu luyện cùng chồng của mình.
- Ông xã…
Tống Ánh Trúc cũng không để ý đến Tô Tĩnh Văn đang đứng bên cạnh, không kìm chế được sự kích động trong lòng mình, nhào vào lòng Diệp Mặc.
- Quay về cùng em…
Tống Ánh Trúc hoàn toàn loại bỏ Tô Tĩnh Văn đang đứng bên cạnh, ngữ khí trở nên líu ríu, thậm chí cơ thể cũng trở nên nóng hừng hực.
Tô Tĩnh Văn sắc mặt nhất thời đỏ ửng, cô không ngờ Tống Ánh Trúc lại to gan như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ kết hôn rồi lại như này sao? Cô nghĩ vậy nhưng cũng cảm thấy thân mình đang mềm nhũn ra.
Diệp Mặc có chút buồn bã nhìn bầu trời xa xăm, hắn đang nhớ đến Mục Tiểu Vận, còn có một Tiểu Vận, giờ này không biết đang ở nơi nào?

Đối với Diệp Mặc mà nói, lần trước phóng túng và cả mấy năm trước gặp mặt Tố Tố Khinh Tuyết, lần này sự nhiệt tình và lửa lòng của Tống Ánh Trúc suýt nữa hoàn toàn nuốt chửng hắn.
Lần đầu tiên hắn gác sự lo lắng sang một bên, yên tâm ngủ một giấc say. Cái ý niệm mỗi ngày không ngừng tu luyện, tu luyện mãi trong giờ phút này bị Diệp Mặc gác lại hết sang một bên.
Sáng sớm những tia nắng ban mai lung linh bên ngoài chiếu vào, Diệp Mặc cảm thấy tinh thần thoải mái. Hắn giơ tay rồi lại chạm phải thân thể mềm mại đang nằm bên cạnh, lại cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, lập tức bật cười:
- Ánh Trúc, chẳng lẽ em chỉ dám buổi tối…
Nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy không đúng, thân thể này không phải là Tống Ánh Trúc, nơi mà hắn chạm vào lại lớn hơn Tống Ánh Trúc nhiều.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, một mùi hương cơ thể nhàn nhạt lan tỏa, Diệp Mặc lập tức hiểu ra trong lòng mình là ai, hắn bật thốt lên nói:
- Tĩnh Văn?
- Uhm…
Một âm mũi phát ra, nhưng cũng không nói gì nữa.
Diệp Mặc nhớ ra lúc trước đang nói chuyện với Tô Tĩnh Văn ở bên ngoài, bọn họ ở cùng nhau. Lúc đó hắn sao lại có thể không hiểu ý tứ của Tô Tĩnh Văn? Tĩnh Văn ở đây, nhất định là do Ánh Trúc gọi đến. Hắn cũng không có suy nghĩ khác, đưa tay ra ôm chặt thân thể của Tô Tĩnh Văn vào lòng.
Tô Tĩnh Văn chỉ căng thẳng trong chốc lát, cái cảm giác cứng ngắc đó tiêu tan trong chốc lát, biến thành mềm như cọng bún, đồng thời cũng nhiệt tình ôm lấy Diệp Mặc.
Tô Tĩnh Văn là một cô gái bảo thủ nhã nhặn, nhưng cô đồng thời cũng là người con gái chung tình. Trước Diệp Mặc, cô chưa từng thích một người đàn ông nào. Sau khi cô yêu Diệp Mặc rồi, thì trải qua bao nhiêu gian khổ, từ Ninh Hải đến Lạc Nguyệt thành, từ Lạc Nguyệt thành đến tiểu thế giới, từ tiểu thế giới đến đại lục Lạc Nguyệt. Trên đường theo đuổi, chỉ là vì yêu Diệp Mặc mà thôi. Sự chua xót trong đó thực sự là người khác không thể biết, quả thực chỉ có một mình cô mới có thể hiểu được.
Hôm nay nằm trong lòng Diệp Mặc, Tô Tĩnh Văn căng thẳng cũng chỉ trong chốc lát, rồi cũng không có chút để ý gì nữa. Nỗi nhớ và khát vọng bao năm trong giờ khắc này hoàn toàn buông lỏng, cô điên cuồng ôm lấy Diệp Mặc, điên cuồng hôn Diệp Mặc, thậm chí đem thân mình hoàn toàn ép sát lên thân thể Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng dâng lên một cảm giác nhu tình và thương tiếc, hắn nhớ về tuyến đường phủ đầy tuyết kia, Tô Tĩnh Văn giống như một phong cảnh tĩnh mịch, một người con gái như cô không biết đường một mình tập tễnh đi, bóng hình cô đơn dưới tuyết, hắn mãi mãi không thể quên được.
Diệp Mặc cũng không có cách nào quên đi được, Tô Tĩnh Văn sau khi hôn mê, mắt của cô vẫn còn nhìn mình, hắn lại càng không thể quên được, khi cô tỉnh lại, câu nói đầu tiên là nơi này tuyết thật lớn.
Hôm nay, người ấy trong lòng, nhưng Diệp Mặc lại dấy lên từng đợt áy náy, hắn mặc dù không có chút nợ ần gì Tô Tĩnh Văn, nhưng hắn lại cảm thấy mình nợ Tô Tĩnh Văn quá nhiều. Một người con gái hiền thục trên trái đất, một người con gái bình lặng, mà mình lại khiến cô ấy đối mặt với việc chém giết yêu thú ở Phỉ Hải thành.
Tô Tĩnh Văn lúc này lại dâng lên một cảm giác cực kỳ thoải mái, cho dù Diệp Mặc vẫn chưa làm gì với cô, cho dù cũng chỉ là lẳng lặng ôm cô.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Tô Tĩnh Văn thấy ánh mắt thương tiếc của Diệp Mặc liền hỏi một câu, tay lại càng ôm chặt, dường như khiến cô nghẹt thở. Nói cách khác chỉ có như vậy, cô mới có thể cảm nhận được cảm giác chân thực nhất.
Diệp Mặc hôn nhẹ lên môi Tô Tĩnh Văn:
- Anh đang nghĩ về thành phố rơi đầy tuyết kia, ngã tư trong màn tuyết trắng xóa.
Tô Tĩnh Văn ánh mắt thê lương, trong cái thành thị lạ lẫm đầy tuyết đó, cô một mình tha hương trên đường phố. Cô cho rằng đó là ngày cuối cùng của cuộc đời cô, cô sẽ chết ở một nơi xa lạ. Cô cũng không còn gặp lại được cha mẹ mình, lại càng không gặp lại được người trong lòng cô muốn gặp. Cả người cô rất mệt mỏi, lòng của cô đã chán nản.
Nhưng chính vào lúc cô xuất hiện ảo giác, cô lại nhìn thấy Diệp Mặc, nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng trên mặt tuyết, nhìn thấy Diệp Mặc đứng trước mặt cô, lúc đó nước mắt cô tuôn lã chã, cô không dám chớp mắt mình, vì cô sợ, sợ mắt mình khi nháy một cái, thì Diệp Mặc sẽ biến mất không thấy nữa.
Chính là lúc đó, cô lại thỏa mãn, cô trước khi chết gặp được hắn. Khi cô biết mình sắp từ giã khỏi cõi đời này, cô nhớ tới cảnh tượng đầu tiên mà cô gặp Diệp Mặc.
Lần đầu tiên em gặp anh
Em đang đi trên con phố phồn hoa nơi quê cũ.
Từng tốp người tốp người xuống phố.
Anh đang một mình đứng trong một góc phố bán bùa.
Lúc đó
Anh không phải là phong cảnh của em
Nhưng lại cứu mẹ của em
Khi lần cuối cùng được gặp anh
Em đang đi trên con phố tĩnh mịch nơi tha hương
Bông tuyết bay bay
Em một mình đứng giữa đường chờ đợi hoa tuyết rơi
Lúc này
Anh lại là ảo giác trong lòng em.
Anh để em đi không chút nhớ thương.

Khiến cho cô không thể ngờ được chính là, cái nhìn cuối cùng đó lại không phải là ảo giác, mà là thật, thật sự đã gặp được Diệp Mặc.
Tô Tĩnh Văn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mặc có chút ướt, cô lại gục trên người Diệp Mặc, ngẩng đầu lên lau lau khóe mắt Diệp Mặc, rủ rỉ nói:
- Lấy em đi…
Tia nắng ban mai càng ngày càng rõ, xen lẫn với tiếng rên rỉ của Tô Tĩnh Văn, lại càng trở nên tĩnh lặng hơn.

Khi Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn bước ra khỏi phòng, đám người Tống Ánh Trúc sớm đã ở phòng khác chờ bọn họ. Thấy mấy người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng cười dài, Tô Tĩnh Văn cảm thấy da mặt mình có chút nóng.
Cho dù cô đã là tu vi Nguyên Anh, nhưng mới trải qua sự đời, đi đứng cũng có chút lúng túng.
Kỷ Bẩm và Mông Hàn An còn cả mấy vị thành chủ của Phỉ Hải thành cũng có mặt, đến cả tông sư trận pháp Lý trưởng lão của Trận Khí môn cũng có mặt.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Mặc nghi ngờ nhìn mọi người hỏi một câu.
Kỳ Tử Ngư vội vàng đứng dậy kính cẩn nói với Diệp Mặc:
- Diệp môn chủ, nếu như không phải Kỷ tiền bối nói, chúng tôi đến bây giờ vẫn không biết Diệp môn chủ cũng là một tông sư trận pháp. Là thế này, sau khi chúng ta bàn bạc, muốn bố trí một trận pháp phòng ngự cấp cao ở Phỉ Hải thành…
Lời nói của Kỳ Tử Ngư còn chưa dứt, thì Diệp Mặc đã hiểu được ý tứ của gã, lập tức cười gật đầu nói:
- Kỳ thành chủ cho dù không nói chuyện này, thì tôi cũng sẽ giúp. Mặc Nguyệt của tôi vẫn còn ở Phỉ Hải thành, Phỉ Hải thành chẳng những bố trí trận pháp phòng ngự, tôi còn định bố trí một trận pháp công kích cấp chín nữa, sau này nếu có thú triều yêu thú như này đến, thì Phỉ Hải thành cũng không sao.
Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy Kỳ Tử Ngư lập tức vui mừng nói:
- Nếu quả thực là như vậy, vậy thì Phỉ Hải thành cũng không còn sợ gì nữa, thậm chí phòng ngự còn chắc chắn hơn Toái Diệp thành.
Nói xong Kỳ Tử Ngư dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng bổ sung:
- Căn cứ theo tin tức mà chúng tôi lấy được, yêu thú của Toái Diệp thành đã rút, dường như có liên quan đến Phỉ Hải thành chúng ta.
Diệp Mặc gật đầu, mặc dù hắn không rõ sự rút lui của yêu thú ở Toái Diệp thành có phải là vì Phỉ Hải thành hay không, nhưng chắc chắn là có liên quan.
Trong khi mấy người đang còn ngồi bàn bạc bố trí trận pháp phòng ngự cho Phỉ Hải thành như nào, Lê Kinh Mân lại vội vã bước vào, y bước tới trước Diệp Mặc nói nhỏ:
- Môn chủ,Vọng Nguyệt tông truyền tin đến, tông chủ Phiến Phất của bọn họ mời môn chủ đến Vọng Nguyệt tông một chuyến, ngữ khí hình như không được thân thiện cho lắm.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, hắn ghét nhất chính là loại người cậy già mà lên mặt. Phiến Phất và hắn nói giao dịch xong rồi, cuối cũng không tuân thủ giao kèo, thậm chí còn giúp người khác đối phó với Mặc Nguyệt ở Phỉ Hải thành. Diệp Mặc tuyệt đối không tin chuyện Dịch Dật đến Phỉ Hải thành Phiến Phất lại không biết, tên này không khác gì với tên Trương Thuận Phong ngày trước ở Hà Châu. Bây giờ còn có mặt mũi gọi hắn đến, gã còn cho rằng gã là ai.
Nghĩ tới đây lạnh giọng nói:
- Tôi muốn đến đó một chuyến, nhưng không phải bây giờ, đợi tôi xử lý xong chuyện ở Phỉ Hải thành đã, tôi sẽ đến Vọng Nguyệt tông giết chết tên Dịch Dật kia, báo thù cho Lý Khởi Thiện.
Chương trước Chương tiếp
Loading...