Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1246: Đệ nhất mỹ nữ Bắc Vọng Châu
Vụ nổ kinh khủng khiến Đằng Dịch bay ra xa gần ngàn thước vẫn không dừng lại, mà 'Kim Long chùy' của y cũng bị nổ tung bay...
Diệp Mặc có 'Đại đỉnh tám cực' nên còn tốt hơn một chút, nhưng dù là thế, thì cũng bị chấn động phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi pháp bảo ‘Cửu tử khô lâu’ của tên yêu tu Kiếp Biến tầng ba nổ tung, thì trong nháy mắt y cũng lùi ra xa. Ngay cả pháp bảo Thiên Huyễn Phệ Hồn Phiên và phi kiềm cũng không kịp thu hồi lại. Hiển nhiên là chính y cũng không chịu nổi vụ nổ vừa rồi, đồng thời cũng biết được đây là cơ hội chạy trốn duy nhất.
Nhưng Diệp Mặc sao có thể để cho y chạy được? Tử Đao trong nháy mắt liền đánh ra, đao quang màu tím nhanh chóng phá thủng cự ly không gian giữa hắn và yêu tu Kiếp Biến tầng ba, đảo mắt một cái đã đến trước mặt tên yêu tu Kiếp Biến kia rồi.
Tên yêu tu kia lập tức biến sắc, y không ngờ là 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc lại kiên cố đến như vậy. Ngay cả pháp bảo ‘Cửu tử khô lâu’ của y đã tự bạo cũng không bức hắn lùi ra sau nửa bước. Nhanh như vậy đã tiếp tục đánh tới y rồi. Quả thực là khiến y không thể tranh thủ hít thở lấy nửa nhịp, đã phải khởi động chân nguyên muốn liều mạng hứng chịu một đao của Diệp Mặc để chạy trốn rồi.
Chỉ là chân nguyên của y chỉ có thể làm thức ăn cho 'Vô ảnh' mà thôi. Tốc độ của 'Vô ảnh' so với Diệp Mặc không chậm chút nào, trong nháy mắt Diệp Mặc tiếp tục công kích thì nó cũng đã xông lên rồi.
Răng rắc...
Một tiếng động nhỏ vang lên, đao quang tím hồng của Diệp Mặc xẹt qua hộ giáp của tên yêu tu kia giống như là đang cắt đậu phụ vậy. Lập tức một luồng huyết vụ.
Tên yêu tu Kiếp Biến không thể tin được mà nhìn vào thân thể mình đã bị Diệp Mặc chặt đôi ra, y không ngờ lại phải chết trong tay một tu sĩ Thừa Đỉnh mà ngay cả cơ hội để chạy trốn cũng không có. Hơn nữa đối phương còn không đánh lén mà là chính diện giao đấu, lấy cứng đối cứng mà giết y. Mặc dù y biết mình chỉ là tu vi Kiếp Biến tầng ba, nhưng mà ngay cả gặp đối thủ Kiếp Biến trung kỳ y cũng không sợ, vậy mà hiện tại y lại bị một tu sĩ Thừa Đỉnh giết chết, thì làm sao y có thể cam tâm?
Một đạo Nguyên Thần tràn ra ngoài, nhưng cũng không kịp chạy trốn thì 'Vô ảnh' đã há miệng ra. Đạo Nguyên Thần kia đã nhanh chóng trở thành thức ăn trong bụng nó.
Diệp Mặc thu hồi nhẫn trữ vật và pháp bảo của tên yêu tu này, đang muốn triệu hồi lại 'Vô ảnh' thì lại thấy nó đang tiến về Nguyên Thần của một tên yêu tu Kiếp Biến còn lại.
Tên yêu tu Kiếp Biến tầng một kia không ngờ rằng đồng bạn của mình lại bị Diệp Mặc giết chết. Y vốn đang ở thế hạ phong, lại trong nháy mắt ngạc nhiên này mà bị Mông Hàn An giết chết. Nguyên Thần cũng không kịp chạy trốn thì đã thành thức ăn cho 'Vô ảnh' rồi.
Mông Hàn An thở dài một tiếng, nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Cậu quả nhiên là chiến thắng trước tôi.
Diệp Mặc vừa cười vừa nói:
- Do có Đằng Dịch hỗ trợ đấy.
Nói xong thì quay đầu lại nhìn về phía Đằng Dịch, đang định hỏi một câu thì lại nghe thấy Đằng Dịch kêu lên:
- Lần sau tôi không bao giờ chạm vào tu sĩ có cấp bậc cao hơn tôi nữa, đây quả thực là muốn chết mà.
Biên Phượng Tháp cười ha hả, y biết cách suy nghĩ của Đằng Dịch. Đằng Dịch thấy Diệp Mặc nhiều lần chiến đấu cùng tu sĩ Kiếp Biến, hơn nữa tu vi của Diệp Mặc còn thấp hơn cả Đằng Dịch, điều này làm cho lòng tự tin của Đằng Dịch tăng vọt. Nhưng y đã quên mất y chỉ là Đằng Dịch chứ không phải là Diệp Mặc.
Đường Mộng Nhiêu hít một hơi lạnh. Hôm nay cô đã tận mắt nhìn thấy một tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng sáu, dùng cứng đối cứng mà giết chết một tên yêu tu Kiếp Biến tầng ba. Mà tên yêu tu này đã truy sát cô mấy tháng rồi, cho nên cô đương nhiên biết sự lợi hại của đối phương. Mặc dù đối phương chỉ là Kiếp Biến tầng ba, nhưng thực lực phải tương đương với Kiếp Biến trung kỳ rồi, cho dù là tu sĩ Kiếp Biến trung kỳ dưới pháp bảo Thiên Huyễn Phệ Hồn Phiên và ‘Cửu tử khô lâu’ của y thì cũng khó mà chiếm được thế thượng phong. Nhưng một kẻ như vậy lại bị một tu sĩ Thừa Đỉnh trẻ tuổi kỳ quái giết chết, hơn nữa còn là thần hồn câu diệt.
Nếu đây không phải là do cô tận mắt nhìn thấy, thì cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
- Diệp Mặc xin ra mắt Đường Mộng Nhiêu tiền bối.
Diệp Mặc lại lần nữa trở về 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', ôm quyền nói với Đường Mộng Nhiêu.
- Cậu là Diệp Mặc? Là Diệp Mặc nào? Nghe nói trong đại hội luyện đan danh nhân đường ở Toái Diệp thành cũng có một tu sĩ gọi là Diệp Mặc, hắn đã sáng tạo ra 'Chức thần đan'...
Đường Mộng Nhiêu phục hồi lại tinh thần, nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi lại.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Đó chính là vãn bối.
- Vậy cậu tại sao lại ở chỗ này? Phiến Phất không phải nói là cậu đã đi Nam An Châu rồi sao?
Đường Mộng Nhiêu càng kinh ngạc mà nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là lại nói tiếp:
- Không sai, vãn bối mới từ Nam An Châu trở về, trên đường gặp được Minh Tâm tiền bối và Quảng Vi sư tỷ, sau đó đi tìm tiền bối, cuối cùng đã gặp được ngài ở đây.
- Cậu vượt qua Vô Tâm Hải?
Đường Mộng Nhiêu kinh ngạc thốt lên, xong cũng không đợi Diệp Mặc trả lời mà lại nói với vẻ không tin:
- Cậu chỉ có tu vi Thừa Đỉnh mà cũng dám vượt qua Vô Tâm Hải?
Có dũng khí vượt qua Vô Tâm Hải, thì không người nào không phải tu vi Hóa Chân? Coi Vô Tâm Hải là hậu hoa viên thì cũng có người nào không phải là Hóa Chân đỉnh? Cậu ta chỉ là một tu sĩ Thừa Đỉnh mà dám vượt qua Vô Tâm Hải, lẽ nào không muốn sống nữa?
Minh Tâm thấy thế, vội vã tiến lên, đem một đường mấy người họ tới đây kể lại một lần, cả việc cô và Quảng Vi ở Âm Hải thành được Diệp Mặc cứu giúp cũng đều kể hết.
- Nói như vậy, mọi người đã đi qua cái tiểu đảo kia tìm tôi?
Đường Mộng Nhiêu cảm kích.
Minh Tâm gật đầu:
- Đúng thế, Diệp Mặc vì cứu tiền bối, cố ý đi một chuyến qua tiểu đảo kia, không ngờ tiền bối đã rời khỏi đó rồi.
Đường Mộng Nhiêu nói lời cảm kích với Diệp Mặc:
- Cảm ơn cậu Diệp Mặc. Năm đó tôi nghe nói cậu đoạt được danh hiệu đệ nhất luyện đan danh nhân đường, lúc ấy mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, không ngờ chỉ mới qua thời gian mấy năm, cậu đã trở thành tu sĩ Thừa Đỉnh tầng sáu rồi. Cho dù là tôi đã thấy qua rất nhiều tu sĩ thiên tài, nhưng cũng chưa từng thấy qua người nào thái quá như cậu cả.
Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là im lặng, vì lời như vậy hắn thực sự đã nghe nhiều lắm rồi. Nhưng hắn cảm giác được tu vi của mình tiến bộ vẫn quá chậm, đến giờ mới chỉ là Thừa Đỉnh tầng sáu, với hắn mà nói thì tiến vào cảnh giới Hóa Chân mới là tốt. Đáng tiếc là việc tu luyện của hắn quá phung phí linh mạch.
Đường Mộng Nhiêu nói xong, lại giải thích:
- Nửa năm trước tôi rời khỏi cái tiểu đảo kia, nhưng lại không có pháp bảo phi hành tốt, cho nên chỉ có thể dùng phi kiếm quay về Bắc Vọng Châu. Không ngờ trên đường lại gặp phải hai tên yêu tu kia, chúng thấy tôi bị trọng thương nên lập tức muốn bắt tôi. May nhờ tu vi của tôi cao hơn chúng, cho nên vẫn còn trụ được mấy tháng. Đáng tiếc chính là thương thế của tôi ngày càng nghiêm trọng, nếu như không phải là gặp được mọi người, thì tôi đã sớm phải bỏ mạng tại Vô Tâm Hải này rồi.
Diệp Mặc thấy khí tức của Đường Mộng Nhiêu đã bình ổn, thương thế kịch liệt cũng đang khôi phục lại, cũng đoán được là Kỷ Bẩm đã cho cô đan dược trị thương cực phẩm, cho nên cũng không lấy ra đan dược cho cô nữa. Hắn không biết lúc này có nên hỏi Đường Mộng Nhiêu về chuyện tình Bắc Vọng Châu hay không, nhưng nếu không hỏi, thì hắn lại lo lắng Phỉ Hải thành xảy ra chuyện. Cái người vô cùng mạnh mẽ tới sau trợ giúp kia Minh Tâm không nhận ra, nhưng không có nghĩa là Đường Mộng Nhiêu cũng không biết.
Minh Tâm liếc mắt nhìn Diệp Mặc thì đã nhận ra được tâm tư của Diệp Mặc rồi. Cô lại nhìn Đường Mộng Nhiêu một chút, do dự một hồi rồi mới nói:
- Đường tiền bối, Diệp Mặc đối với chuyện tình của Bắc Vọng Châu rất lo lắng, tôi đã kể cho hắn rất nhiều, nhưng có một số chuyện tôi cũng không biết.
Diệp Mặc vốn đang muốn hỏi Đường Mộng Nhiêu chuyện này, hiện tại Minh Tâm đã giúp hắn nói ra, thì không còn gì tốt hơn nữa.
Đường Mộng Nhiêu gật đầu nhìn Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, cậu rất tốt, so với trong lời đồn thì tôi càng tán thưởng cậu hớn. Bắc Vọng Châu sau này cần các người đi trợ giúp, cho nên chuyện này dù Minh Tâm không hỏi, thì tôi cũng chủ động nói cho mọi người nghe.
Diệp Mặc mỉm cười, không giải thích, nếu như hắn ở lại Bắc Vọng Châu, thì hắn sẽ không chối từ việc trợ giúp, nhưng hắn cũng không có ý định vĩnh viễn ở lại Bắc Vọng Châu, nhưng lời như vậy cũng không nên nói ra.
Đường Mộng Nhiêu suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Ngày đó tôi và Phiến Phất sư huynh còn có cả Lăng Trung Thiên đánh nhau, các người khẳng định là thấy rất kỳ quái. Tôi biết Minh Tâm cũng không rõ, nhưng tôi cũng không giải thích, bởi vì tôi biết cho dù là đã hiểu rõ nguyên nhân thì cũng không có cách nào giải quyết cả. Tôi cũng rất xin lỗi mọi người, chuyện này để lát nữa rồi hãy nói.
Dừng một chút, Đường Mộng Nhiêu lại quay sang hỏi Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, cậu đã từng đi qua Phỉ Kỳ đảo phải không?
Diệp Mặc nghe thấy thế thì trong lòng cũng cả kinh, chuyện hắn đi qua Phỉ Kỳ đảo hẳn là không có mấy người biết. Bởi vì hắn có mang mặt nạ, hiện tại Đường Mộng Nhiêu đã biết, hiển nhiên là có người đã điều tra về hắn.
Nhưng tu vi của hắn lúc này đã không còn sợ bất cứ kẻ nào điều tra nữa, cho nên lập tức gật đầu:
- Không sai, tôi đã đi qua Phỉ Kỳ đảo, lại ở đấu giá hội trên Phỉ Kỳ đảo mua một viên nội đan của Đề Hóa Thú.
Đường Mộng Nhiêu gật đầu:
- Nghe nói Thương hội Ngạo Thành là đệ nhất thương hội trên Phỉ Kỳ đảo. Áo Kỳ Long con trai của hội trưởng Áo Tiêu cũng là do cậu giết phải không?
Diệp Mặc cười nhạt, hắn biết người như Đường Mộng Nhiêu mà đi quản một chuyện như vậy thì hẳn là quan hệ với thương hội kia hiển nhiên là không tệ, bằng không cái thương hội kia có tư cách gì mà đứng trước mặt Đường Mộng Nhiêu tố cáo hắn? Với hắn mà nói thì hiện tại thương hội Ngạo Thành có là của Đường Mộng Nhiêu thì hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
Đường Mộng Nhiêu đã hỏi, thì Diệp Mặc cũng thản nhiên trả lời:
- Đúng thế, tôi đúng là muốn giết Áo Kỳ Long, nhưng y lại không phải do tôi giết, mà là bị một người tên là Mạc Thiên Lý tu vi Kim Đan tầng chín giết chết.
- Mạc Thiên Lý? Cậu nói chính là người xếp thứ ba trong Kim Đan danh nhân đường của Bắc Vọng Châu sử dụng ‘sợi tơ Ác hồn đến xuất quỷ nhập thần Mạc Thiên Lý?
Đường Mộng Nhiêu kinh ngạc nói một câu. Cô đã nghe nói qua về Mạc Thiên Lý. Một tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ như cô có thể nghe nói về loại tu sĩ cấp dưới như Mạc Thiên Lý, hiển nhiên là vì Mạc Thiên Lý cũng là một kẻ có tài.
- Đúng thế, Áo Kỳ Long truy sát tôi, Mạc Thiên Lý cũng theo dõi, cuối cùng y giết Áo Kỳ Long, nhưng khi y muốn giết tôi, thì lại bị tôi giết chết.
Diệp Mặc bình thản nói.
Đường Mộng Nhiêu gật đầu, nếu như là lúc trước Diệp Mặc nói lời này, thì cô còn có chút hoài nghi. Bởi vì cô nghe nói Mạc Thiên Lý mặc dù xếp thứ ba trong Kim Đan danh nhân đường, nhưng trên thực tế ở trong số các tu sĩ Kim Đan, thì y đã là tồn tại vô địch rồi. Chỉ là vì y chưa bao giờ lộ diện, cho nên mới bị xếp hạng hơi thấp mà thôi.
Diệp Mặc có thể dùng tu vi Thừa Đỉnh tầng sáu giết chết một yêu tu Kiếp Biến tầng ba. Vậy thì khi hắn là Kim Đan giết Mạc Thiên Lý cũng không có gì kỳ quái cả. Đường Mộng Nhiêu cũng không biết rằng ngày đó Diệp Mặc thiếu chút nữa đã bị Mạc Thiên Lý giết chết.
Đường Mộng Nhiêu không hỏi lại việc này nữa, mà tiếp tục nói:
- Tôi biết được việc này là vì hội trưởng thương hội Ngạo Thành là Áo Tiêu ngoài một đứa con trai là Áo Kỳ Long ra thì còn có một cô con gái tên là Áo Thiên Điệp. Áo Thiên Điệp có tư chất bẩm sinh trác tuyệt, mới hơn hai mươi tuổi cũng đã là tu vi Hư Thần viên mãn rồi, có thể nói trước khi tôi gặp được cậu, thì cô ta là tu sĩ thiên tài nhất mà tôi biết. Không chỉ như thế, Áo Thiên Điệp còn là đệ nhất mỹ nữ của Bắc Vọng Châu, nhan sắc của cô ta không có bất kỳ cô gái nào có thể so sánh được.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn cảm giác được Đường Mộng Nhiêu sẽ không vô duyên vô cớ mà đề cập tin tức con gái của hội trưởng Áo Tiêu. Hiện tại cô đã nhắc tới, thì khẳng định là chuyện này có liên hệ cùng cô ta.
Quả nhiên Đường Mộng Nhiêu liền thở dài:
- Đúng thế, Áo Thiên Điệp chính là đệ tử thân truyền của tôi.
Diệp Mặc có 'Đại đỉnh tám cực' nên còn tốt hơn một chút, nhưng dù là thế, thì cũng bị chấn động phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi pháp bảo ‘Cửu tử khô lâu’ của tên yêu tu Kiếp Biến tầng ba nổ tung, thì trong nháy mắt y cũng lùi ra xa. Ngay cả pháp bảo Thiên Huyễn Phệ Hồn Phiên và phi kiềm cũng không kịp thu hồi lại. Hiển nhiên là chính y cũng không chịu nổi vụ nổ vừa rồi, đồng thời cũng biết được đây là cơ hội chạy trốn duy nhất.
Nhưng Diệp Mặc sao có thể để cho y chạy được? Tử Đao trong nháy mắt liền đánh ra, đao quang màu tím nhanh chóng phá thủng cự ly không gian giữa hắn và yêu tu Kiếp Biến tầng ba, đảo mắt một cái đã đến trước mặt tên yêu tu Kiếp Biến kia rồi.
Tên yêu tu kia lập tức biến sắc, y không ngờ là 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc lại kiên cố đến như vậy. Ngay cả pháp bảo ‘Cửu tử khô lâu’ của y đã tự bạo cũng không bức hắn lùi ra sau nửa bước. Nhanh như vậy đã tiếp tục đánh tới y rồi. Quả thực là khiến y không thể tranh thủ hít thở lấy nửa nhịp, đã phải khởi động chân nguyên muốn liều mạng hứng chịu một đao của Diệp Mặc để chạy trốn rồi.
Chỉ là chân nguyên của y chỉ có thể làm thức ăn cho 'Vô ảnh' mà thôi. Tốc độ của 'Vô ảnh' so với Diệp Mặc không chậm chút nào, trong nháy mắt Diệp Mặc tiếp tục công kích thì nó cũng đã xông lên rồi.
Răng rắc...
Một tiếng động nhỏ vang lên, đao quang tím hồng của Diệp Mặc xẹt qua hộ giáp của tên yêu tu kia giống như là đang cắt đậu phụ vậy. Lập tức một luồng huyết vụ.
Tên yêu tu Kiếp Biến không thể tin được mà nhìn vào thân thể mình đã bị Diệp Mặc chặt đôi ra, y không ngờ lại phải chết trong tay một tu sĩ Thừa Đỉnh mà ngay cả cơ hội để chạy trốn cũng không có. Hơn nữa đối phương còn không đánh lén mà là chính diện giao đấu, lấy cứng đối cứng mà giết y. Mặc dù y biết mình chỉ là tu vi Kiếp Biến tầng ba, nhưng mà ngay cả gặp đối thủ Kiếp Biến trung kỳ y cũng không sợ, vậy mà hiện tại y lại bị một tu sĩ Thừa Đỉnh giết chết, thì làm sao y có thể cam tâm?
Một đạo Nguyên Thần tràn ra ngoài, nhưng cũng không kịp chạy trốn thì 'Vô ảnh' đã há miệng ra. Đạo Nguyên Thần kia đã nhanh chóng trở thành thức ăn trong bụng nó.
Diệp Mặc thu hồi nhẫn trữ vật và pháp bảo của tên yêu tu này, đang muốn triệu hồi lại 'Vô ảnh' thì lại thấy nó đang tiến về Nguyên Thần của một tên yêu tu Kiếp Biến còn lại.
Tên yêu tu Kiếp Biến tầng một kia không ngờ rằng đồng bạn của mình lại bị Diệp Mặc giết chết. Y vốn đang ở thế hạ phong, lại trong nháy mắt ngạc nhiên này mà bị Mông Hàn An giết chết. Nguyên Thần cũng không kịp chạy trốn thì đã thành thức ăn cho 'Vô ảnh' rồi.
Mông Hàn An thở dài một tiếng, nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Cậu quả nhiên là chiến thắng trước tôi.
Diệp Mặc vừa cười vừa nói:
- Do có Đằng Dịch hỗ trợ đấy.
Nói xong thì quay đầu lại nhìn về phía Đằng Dịch, đang định hỏi một câu thì lại nghe thấy Đằng Dịch kêu lên:
- Lần sau tôi không bao giờ chạm vào tu sĩ có cấp bậc cao hơn tôi nữa, đây quả thực là muốn chết mà.
Biên Phượng Tháp cười ha hả, y biết cách suy nghĩ của Đằng Dịch. Đằng Dịch thấy Diệp Mặc nhiều lần chiến đấu cùng tu sĩ Kiếp Biến, hơn nữa tu vi của Diệp Mặc còn thấp hơn cả Đằng Dịch, điều này làm cho lòng tự tin của Đằng Dịch tăng vọt. Nhưng y đã quên mất y chỉ là Đằng Dịch chứ không phải là Diệp Mặc.
Đường Mộng Nhiêu hít một hơi lạnh. Hôm nay cô đã tận mắt nhìn thấy một tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng sáu, dùng cứng đối cứng mà giết chết một tên yêu tu Kiếp Biến tầng ba. Mà tên yêu tu này đã truy sát cô mấy tháng rồi, cho nên cô đương nhiên biết sự lợi hại của đối phương. Mặc dù đối phương chỉ là Kiếp Biến tầng ba, nhưng thực lực phải tương đương với Kiếp Biến trung kỳ rồi, cho dù là tu sĩ Kiếp Biến trung kỳ dưới pháp bảo Thiên Huyễn Phệ Hồn Phiên và ‘Cửu tử khô lâu’ của y thì cũng khó mà chiếm được thế thượng phong. Nhưng một kẻ như vậy lại bị một tu sĩ Thừa Đỉnh trẻ tuổi kỳ quái giết chết, hơn nữa còn là thần hồn câu diệt.
Nếu đây không phải là do cô tận mắt nhìn thấy, thì cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
- Diệp Mặc xin ra mắt Đường Mộng Nhiêu tiền bối.
Diệp Mặc lại lần nữa trở về 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt', ôm quyền nói với Đường Mộng Nhiêu.
- Cậu là Diệp Mặc? Là Diệp Mặc nào? Nghe nói trong đại hội luyện đan danh nhân đường ở Toái Diệp thành cũng có một tu sĩ gọi là Diệp Mặc, hắn đã sáng tạo ra 'Chức thần đan'...
Đường Mộng Nhiêu phục hồi lại tinh thần, nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi lại.
Diệp Mặc mỉm cười:
- Đó chính là vãn bối.
- Vậy cậu tại sao lại ở chỗ này? Phiến Phất không phải nói là cậu đã đi Nam An Châu rồi sao?
Đường Mộng Nhiêu càng kinh ngạc mà nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là lại nói tiếp:
- Không sai, vãn bối mới từ Nam An Châu trở về, trên đường gặp được Minh Tâm tiền bối và Quảng Vi sư tỷ, sau đó đi tìm tiền bối, cuối cùng đã gặp được ngài ở đây.
- Cậu vượt qua Vô Tâm Hải?
Đường Mộng Nhiêu kinh ngạc thốt lên, xong cũng không đợi Diệp Mặc trả lời mà lại nói với vẻ không tin:
- Cậu chỉ có tu vi Thừa Đỉnh mà cũng dám vượt qua Vô Tâm Hải?
Có dũng khí vượt qua Vô Tâm Hải, thì không người nào không phải tu vi Hóa Chân? Coi Vô Tâm Hải là hậu hoa viên thì cũng có người nào không phải là Hóa Chân đỉnh? Cậu ta chỉ là một tu sĩ Thừa Đỉnh mà dám vượt qua Vô Tâm Hải, lẽ nào không muốn sống nữa?
Minh Tâm thấy thế, vội vã tiến lên, đem một đường mấy người họ tới đây kể lại một lần, cả việc cô và Quảng Vi ở Âm Hải thành được Diệp Mặc cứu giúp cũng đều kể hết.
- Nói như vậy, mọi người đã đi qua cái tiểu đảo kia tìm tôi?
Đường Mộng Nhiêu cảm kích.
Minh Tâm gật đầu:
- Đúng thế, Diệp Mặc vì cứu tiền bối, cố ý đi một chuyến qua tiểu đảo kia, không ngờ tiền bối đã rời khỏi đó rồi.
Đường Mộng Nhiêu nói lời cảm kích với Diệp Mặc:
- Cảm ơn cậu Diệp Mặc. Năm đó tôi nghe nói cậu đoạt được danh hiệu đệ nhất luyện đan danh nhân đường, lúc ấy mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, không ngờ chỉ mới qua thời gian mấy năm, cậu đã trở thành tu sĩ Thừa Đỉnh tầng sáu rồi. Cho dù là tôi đã thấy qua rất nhiều tu sĩ thiên tài, nhưng cũng chưa từng thấy qua người nào thái quá như cậu cả.
Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là im lặng, vì lời như vậy hắn thực sự đã nghe nhiều lắm rồi. Nhưng hắn cảm giác được tu vi của mình tiến bộ vẫn quá chậm, đến giờ mới chỉ là Thừa Đỉnh tầng sáu, với hắn mà nói thì tiến vào cảnh giới Hóa Chân mới là tốt. Đáng tiếc là việc tu luyện của hắn quá phung phí linh mạch.
Đường Mộng Nhiêu nói xong, lại giải thích:
- Nửa năm trước tôi rời khỏi cái tiểu đảo kia, nhưng lại không có pháp bảo phi hành tốt, cho nên chỉ có thể dùng phi kiếm quay về Bắc Vọng Châu. Không ngờ trên đường lại gặp phải hai tên yêu tu kia, chúng thấy tôi bị trọng thương nên lập tức muốn bắt tôi. May nhờ tu vi của tôi cao hơn chúng, cho nên vẫn còn trụ được mấy tháng. Đáng tiếc chính là thương thế của tôi ngày càng nghiêm trọng, nếu như không phải là gặp được mọi người, thì tôi đã sớm phải bỏ mạng tại Vô Tâm Hải này rồi.
Diệp Mặc thấy khí tức của Đường Mộng Nhiêu đã bình ổn, thương thế kịch liệt cũng đang khôi phục lại, cũng đoán được là Kỷ Bẩm đã cho cô đan dược trị thương cực phẩm, cho nên cũng không lấy ra đan dược cho cô nữa. Hắn không biết lúc này có nên hỏi Đường Mộng Nhiêu về chuyện tình Bắc Vọng Châu hay không, nhưng nếu không hỏi, thì hắn lại lo lắng Phỉ Hải thành xảy ra chuyện. Cái người vô cùng mạnh mẽ tới sau trợ giúp kia Minh Tâm không nhận ra, nhưng không có nghĩa là Đường Mộng Nhiêu cũng không biết.
Minh Tâm liếc mắt nhìn Diệp Mặc thì đã nhận ra được tâm tư của Diệp Mặc rồi. Cô lại nhìn Đường Mộng Nhiêu một chút, do dự một hồi rồi mới nói:
- Đường tiền bối, Diệp Mặc đối với chuyện tình của Bắc Vọng Châu rất lo lắng, tôi đã kể cho hắn rất nhiều, nhưng có một số chuyện tôi cũng không biết.
Diệp Mặc vốn đang muốn hỏi Đường Mộng Nhiêu chuyện này, hiện tại Minh Tâm đã giúp hắn nói ra, thì không còn gì tốt hơn nữa.
Đường Mộng Nhiêu gật đầu nhìn Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, cậu rất tốt, so với trong lời đồn thì tôi càng tán thưởng cậu hớn. Bắc Vọng Châu sau này cần các người đi trợ giúp, cho nên chuyện này dù Minh Tâm không hỏi, thì tôi cũng chủ động nói cho mọi người nghe.
Diệp Mặc mỉm cười, không giải thích, nếu như hắn ở lại Bắc Vọng Châu, thì hắn sẽ không chối từ việc trợ giúp, nhưng hắn cũng không có ý định vĩnh viễn ở lại Bắc Vọng Châu, nhưng lời như vậy cũng không nên nói ra.
Đường Mộng Nhiêu suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Ngày đó tôi và Phiến Phất sư huynh còn có cả Lăng Trung Thiên đánh nhau, các người khẳng định là thấy rất kỳ quái. Tôi biết Minh Tâm cũng không rõ, nhưng tôi cũng không giải thích, bởi vì tôi biết cho dù là đã hiểu rõ nguyên nhân thì cũng không có cách nào giải quyết cả. Tôi cũng rất xin lỗi mọi người, chuyện này để lát nữa rồi hãy nói.
Dừng một chút, Đường Mộng Nhiêu lại quay sang hỏi Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, cậu đã từng đi qua Phỉ Kỳ đảo phải không?
Diệp Mặc nghe thấy thế thì trong lòng cũng cả kinh, chuyện hắn đi qua Phỉ Kỳ đảo hẳn là không có mấy người biết. Bởi vì hắn có mang mặt nạ, hiện tại Đường Mộng Nhiêu đã biết, hiển nhiên là có người đã điều tra về hắn.
Nhưng tu vi của hắn lúc này đã không còn sợ bất cứ kẻ nào điều tra nữa, cho nên lập tức gật đầu:
- Không sai, tôi đã đi qua Phỉ Kỳ đảo, lại ở đấu giá hội trên Phỉ Kỳ đảo mua một viên nội đan của Đề Hóa Thú.
Đường Mộng Nhiêu gật đầu:
- Nghe nói Thương hội Ngạo Thành là đệ nhất thương hội trên Phỉ Kỳ đảo. Áo Kỳ Long con trai của hội trưởng Áo Tiêu cũng là do cậu giết phải không?
Diệp Mặc cười nhạt, hắn biết người như Đường Mộng Nhiêu mà đi quản một chuyện như vậy thì hẳn là quan hệ với thương hội kia hiển nhiên là không tệ, bằng không cái thương hội kia có tư cách gì mà đứng trước mặt Đường Mộng Nhiêu tố cáo hắn? Với hắn mà nói thì hiện tại thương hội Ngạo Thành có là của Đường Mộng Nhiêu thì hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
Đường Mộng Nhiêu đã hỏi, thì Diệp Mặc cũng thản nhiên trả lời:
- Đúng thế, tôi đúng là muốn giết Áo Kỳ Long, nhưng y lại không phải do tôi giết, mà là bị một người tên là Mạc Thiên Lý tu vi Kim Đan tầng chín giết chết.
- Mạc Thiên Lý? Cậu nói chính là người xếp thứ ba trong Kim Đan danh nhân đường của Bắc Vọng Châu sử dụng ‘sợi tơ Ác hồn đến xuất quỷ nhập thần Mạc Thiên Lý?
Đường Mộng Nhiêu kinh ngạc nói một câu. Cô đã nghe nói qua về Mạc Thiên Lý. Một tu sĩ Kiếp Biến hậu kỳ như cô có thể nghe nói về loại tu sĩ cấp dưới như Mạc Thiên Lý, hiển nhiên là vì Mạc Thiên Lý cũng là một kẻ có tài.
- Đúng thế, Áo Kỳ Long truy sát tôi, Mạc Thiên Lý cũng theo dõi, cuối cùng y giết Áo Kỳ Long, nhưng khi y muốn giết tôi, thì lại bị tôi giết chết.
Diệp Mặc bình thản nói.
Đường Mộng Nhiêu gật đầu, nếu như là lúc trước Diệp Mặc nói lời này, thì cô còn có chút hoài nghi. Bởi vì cô nghe nói Mạc Thiên Lý mặc dù xếp thứ ba trong Kim Đan danh nhân đường, nhưng trên thực tế ở trong số các tu sĩ Kim Đan, thì y đã là tồn tại vô địch rồi. Chỉ là vì y chưa bao giờ lộ diện, cho nên mới bị xếp hạng hơi thấp mà thôi.
Diệp Mặc có thể dùng tu vi Thừa Đỉnh tầng sáu giết chết một yêu tu Kiếp Biến tầng ba. Vậy thì khi hắn là Kim Đan giết Mạc Thiên Lý cũng không có gì kỳ quái cả. Đường Mộng Nhiêu cũng không biết rằng ngày đó Diệp Mặc thiếu chút nữa đã bị Mạc Thiên Lý giết chết.
Đường Mộng Nhiêu không hỏi lại việc này nữa, mà tiếp tục nói:
- Tôi biết được việc này là vì hội trưởng thương hội Ngạo Thành là Áo Tiêu ngoài một đứa con trai là Áo Kỳ Long ra thì còn có một cô con gái tên là Áo Thiên Điệp. Áo Thiên Điệp có tư chất bẩm sinh trác tuyệt, mới hơn hai mươi tuổi cũng đã là tu vi Hư Thần viên mãn rồi, có thể nói trước khi tôi gặp được cậu, thì cô ta là tu sĩ thiên tài nhất mà tôi biết. Không chỉ như thế, Áo Thiên Điệp còn là đệ nhất mỹ nữ của Bắc Vọng Châu, nhan sắc của cô ta không có bất kỳ cô gái nào có thể so sánh được.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn cảm giác được Đường Mộng Nhiêu sẽ không vô duyên vô cớ mà đề cập tin tức con gái của hội trưởng Áo Tiêu. Hiện tại cô đã nhắc tới, thì khẳng định là chuyện này có liên hệ cùng cô ta.
Quả nhiên Đường Mộng Nhiêu liền thở dài:
- Đúng thế, Áo Thiên Điệp chính là đệ tử thân truyền của tôi.