Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1206: Tu sĩ của Đông Huyền Châu



Ý chí quyết tâm theo đuổi tiên đạo của Biên Phượng Tháp làm cho Diệp Mặc vô cùng kính nể, nên hắn lập tức đáp lời:
- Anh Biên, tôi không phải là từ Tam Hải tới đây, mà là từ Nam An Châu tới đây. Nếu Biện huynh sử trụng pháp bảo phi hành chân khí trung phẩm, thì không chừng chỉ cần một năm nữa thôi là có thể tới Nam An Châu rồi, chúc Biên huynh may mắn.
- Anh Diệp chính là tu sĩ từ Nam An Châu tới đây? Nam An Châu kia có thực sự là nơi có linh khí nồng đậm hay không, có phải là chỗ thích hợp để phi thăng không?
Biên Phượng Tháp vui mừng dò hỏi Diệp Mặc vài điều.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng vậy, nới đó đúng là linh khí nồng đậm, tuy là tôi chưa từng thấy qua người nào phi thăng, nhưng đối với tu luyện giả mà nói thì đó đúng là một nơi rất tốt.
- Hiện anh Diệp cũng đang trên đường quay về Nam An Châu sao? Nếu vậy thì chúng ta cùng đi đi.
Biên Phượng Tháp lập tức mời mọc Diệp Mặc cùng đi, tuy rằng Diệp Mặc chỉ có tu vi Ngưng Thể, nhưng thực lực vẫn rất mạnh mẽ, còn là tu sĩ Lôi hệ. Y có thể cùng Diệp Mặc đi Nam An Châu hiển nhiên là sẽ an toàn hơn không ít.
Diệp Mặc có chút áy náy:
- Tôi muốn đi vào Vô Tâm Hải để tìm dược liệu, cho nên không thể đi cùng anh tới Nam An Châu được.
Nói tới đây Diệp Mặc lại chợt nhớ tới cái ngọc giản mà Mông Hàn An đưa cho thì cái vị trí kia cũng là nằm ở hướng đông, vậy không biết là Biên Phượng Tháp từ Đông Huyền Châu tới đây có đi qua nơi đó không. Nghĩ thế, Diệp Mặc liền lấy ra cái ngọc giản đưa cho Biên Phượng Tháp rồi hỏi:
- Anh Biên, không biết anh Biên đã từng đi ngang qua nơi này chưa?
Biên Phượng Tháp tiếp nhận ngọc giản của Diệp Mặc, nhìn qua một chút, lập tức vẻ mặt đại biến, có chút kinh dị mà nhìn Diệp Mặc:
- Anh muốn đi đến Lạc Hồn Khư sao?
Không đợi Diệp Mặc trả lời, thì y đã nói tiếp:
- Anh tuyệt đối không thể đi tới đó, nơi đó căn bản là không có cách nào đi ra cả…
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Biên Phượng Tháp:
- Anh Biên, anh thật sự đã đi qua nơi này? Nơi đó gọi là Lạc Hồn Khư ah, chỗ đó thực sự nguy hiểm như vậy sao?
Sở dĩ Diệp Mặc nói như vậy không phải là không có đạo lý, lúc trước Mông Hàn An đưa cho hắn ngọc giản này thì cô ta nói là đã từng đi qua, tuy rằng thiếu chút nữa đã ngã xuống, nhưng dù sao thì cũng chưa thực sự ngã xuống.
Biên Phượng Tháp cố gắng chấn tĩnh lại một chút, sau đó dùng giọng điệu ngưng trọng nói với Diệp Mặc:
- Nơi đó rất quỷ dị, tôi chưa từng đi vào, chỉ là đi ngang qua mà thôi. Chỉ là tôi nghe người ta nói Lạc Hồn Khư có linh thảo cấp chín, cho nên mới cố ý đi qua đó xem thử…
- Nghe người ta nói?
Diệp Mặc có chút khó hiểu mà nhìn Biên Phượng Tháp. Y một mình bay qua Vô Tâm Hải, thì nghe người ta nói như thế nào?
Biên Phượng Tháp giải thích:
- Tôi có thể sống đến hiện tại, thì ngoài thực lực cũng khá gần tu sĩ Kiếp Biến tầng một, thì trọng yếu hơn là vì tôi rất cẩn thận. Tôi ở Vô Tâm Hải cũng không làm gì, thậm chí còn không động vào yêu thú cấp thấp nào. Kỳ thật yêu tu ở Vô Tâm Hải cũng không phải đều là kẻ thích giết chóc, rất nhiều yêu tu cũng giống như tu sĩ nhân loại, không hề có hứng thú đối với việc giết chóc, chỉ dốc lòng tu luyện mà thôi. Tôi biết được Lạc Hồn Khư, chính là nhờ đã kết bạn với một yêu tu tu vi Thừa Đỉnh đỉnh. Có rất nhiều điều mà tôi không biết ở Vô Tâm Hải này đều là y nói cho tôi biết. Lạc Hồn Khư cũng là do y kể, hơn nữa y còn nói cho tôi biết ở Lạc Hồn Khư có rất nhiều linh thảo cấp chín, thậm chí còn có một vài linh thảo cá biệt cấp mười.
Trong lòng Diệp Mặc trở nên hoảng sợ, linh thảo cấp mười đã thuộc vào loại tiên thảo, sao lại có thể xuất hiện ở Tu Chân giới được? Bới vì quá kinh ngạc nên Diệp Mặc cũng quên hỏi Biên Phượng Tháp vì sao lại quen được một yêu tu cấp chín tu vi Thừa Đỉnh kia làm bằng hữu.
Biên Phượng Tháp tiếp tục nói:
- Yêu tu kia tên là Đằng Dịch. Nói chuyện với tôi rất hơp, hơn nữa y trở thành bạn tốt của tôi, một phần cũng là vì tôi là một Đan Vương tam phẩm, đã luyện chế cho y rất nhiều đan dược. Y cũng đã mang tôi đi Lạc Hồn Khư để xem qua, nhưng bọn tôi cũng không đi vào, chỉ là đứng từ xa mà nhìn nhưng vẫn có một cảm giác kinh hồn đáng tởm. Toàn bộ Lạc Hồn Khư đều bị một tầng bụi mù bao phủ, thần thức căn bản là cũng không có cách nào quét vào trong được. Đằng Dịch nói cho tôi biết, bất luận là tu sĩ nhân loại hay là yêu tu, thì chỉ cần tiến vào trong Lạc Hồn Khư thì sẽ không thể đi ra. Cho dù là có đi ra được, thì cũng sẽ mất đi hồn phách, chỉ còn là một cái xác không hồn mà thôi.
Diệp Mặc nghe đến đó, trong lòng liền trầm xuống. Nếu là như vậy thì Mông Hàn An kia nói đã đi qua Lạc Hồn Khư thì cũng không phải là lừa gạt mình, mà là cô căn bản chỉ đi qua bên ngoài Lạc Hồn Khư mà thôi.
Nhưng 'Tiên khuyên hoa' là thứ duy nhất có thể cứu được Kỷ Bẩm tiền bối, nên Diệp Mặc không thể không đi xem thử, nếu không đi xem thử, thì bản thân hắn cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
- Anh Diệp vẫn muốn đi sao?
Biên Phượng Tháp nói rồi nhìn Diệp Mặc một cách mong đợi, nếu như Diệp Mặc đồng ý không đi Lạc Hồn Khư nữa, thì y sẽ cùng Diệp Mặc đi Nam An Châu.
Diệp Mặc chậm rãi gật đầu:
- Nếu đã đến đây rồi, thì tôi nhất định phải nhanh chóng đi xem, nếu thật sự là không có cách nào, thì tôi cũng sẽ không có gì hối tiếc.
Nếu biết rõ sẽ phải chết, thì Diệp Mặc cũng sẽ không dại gì mạo hiểm mạng sống. Nhưng hắn vẫn muốn đi thử đến Lạc Hồn Khư để xem xét tình hình đã.
Biên Phượng Tháp nghe được lời nói của Diệp Mặc, thì trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng:
- Được, một khi đã như vậy, thì tôi sẽ cùng anh Diệp đi tới Lạc Hồn Khư một chuyến.
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Biên Phượng Tháp, hắn và Biên Phượng Tháp mới gặp mặt nhau lần đầu, chẳng lẽ bản thân lại có mị lực lớn đến vậy sao?
Biên Phượng Tháp thấy biểu cảm của Diệp Mặc thì liền cười nói:
- Anh Diệp là tu sĩ Ngưng Thể tầng bảy, nhưng lại có thể đối chiến một chiêu cùng tu sĩ Kiếp Biến mà không bị thương, huống chi tôi chưa bao giờ được thấy qua pháp thuật nào lợi hại như Lôi kiếm của anh Diệp cả. Tôi nghĩ người như anh Diệp ở Nam An Châu tuyệt đối không phải là hạng người vô danh, tuy rằng tu vi của tôi cao hơn anh Diệp một chút, nhưng tôi biết rằng anh Diệp muốn vượt qua tôi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tôi nếu đến Nam An Châu thì một người cũng không quen thuộc, như vậy còn không bằng đi theo anh Diệp…
Dừng một chút Biên Phượng Tháp lại nói tiếp:
- Huống hồ một mình tôi đã ở trong Vô Tâm Hải này được vài chục năm rồi, từ chỗ này tới Lạc Hồn Khư nhiều lắm cũng chỉ khoảng một năm mà thôi. Thực lòng mà nói, thì tôi rất có thiện cảm đối với anh Diệp, cho nên muốn kết bạn cùng anh, chỉ là không biết anh Diệp có cho rằng tôi quá mức đường đột hay không?
Diệp Mặc lúc này đã hiểu được vì sao tu sĩ tu vi Thừa Đỉnh này lại có thể làm bạn với một yêu tu rồi. Y chẳng những có ánh mắt biết nhìn người, hơn nữa lại rất biết cách ăn nói, thái độ làm người cũng rất quang minh lỗi lạc. Y chỉ liếc mắt một cái đã biết mình không phải là một kẻ vô danh ở Nam An Châu, là một người đáng để kết giao, hơn nữa y còn sẵn sàng trả giá. Dựa theo lời y nói thì hơn một năm trước y đã đi qua Lạc Hồn Khư, chứ không phải là chuyện từ hai ba năm trước, mà ở Vô Tâm Hải này thì lại vô cùng nguy hiểm, không biết bản thân có thể gặp phải loại tai họa gì.
Biên Phượng Tháp đã nói đến nước này, thì Diệp Mặc cũng không muốn giấu diếm nữa. Diệp Mặc cũng hiểu được Biên Phượng Tháp muốn cùng hắn đi Lạc Hồn Khư là để đến khi hắn phát hiện nếu tiến vào Lạc Hồn Khư thì sẽ không thể trở ra, thì sẽ lại cùng mình đi Nam An Châu. Trực giác của Diệp Mặc cũng cảm nhận được người này cũng đáng để kết giao, và bản thân Diệp Mặc cũng tin tưởng vào trực giác của mình.
Diệp Mặc nhìn thẳng vào Biên Phượng Tháp và nói:
- Có thể kết bạn cùng anh Biên, thì Diệp Mặc đương nhiên là cầu còn không được. Nhưng bản thân tôi sau khi đi Lạc Hồn Khư tìm 'Tiên khuyên hoa' thì còn muốn đi Bắc Vọng Châu một chuyến, cho nên bất luận là ở Lạc Hồn Khư có thể tìm được 'Tiên khuyên hoa' hay không, thì tôi cũng không thể nào cùng anh Biên đi Nam An Châu được. Nhưng anh cũng không cần phải lo lắng khi đến Nam An Châu sẽ không biết đi đâu. Đúng như lời anh đã nói chính là tôi ở Nam An Châu cũng coi như là có chút danh tiếng, có một thành thị của riêng mình. Nếu anh không ngại, thì khi đến Nam An Châu có thể đến Mặc Nguyệt Chi Thành của tôi.
- Cái gì! Anh muốn vượt qua Vô Tâm Hải để tới Bắc Vọng Châu?
Vẻ mặt Biên Phượng Tháp tràn ngập khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Muốn vượt qua Vô Tâm Hải cũng không phải là chuyện đơn giản, mà là vô cùng khó khăn cùng nguy hiểm. Y đã tự mình trải nghiệm qua. Bản thân y là một tu sĩ tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ, hơn nữa còn phải rất cẩn thận, và cũng có cách nhìn nhận sự việc rất tốt, nhưng cũng phải mất tới năm mươi năm mới đi tới được nơi này.
Diệp Mặc trịnh trọng gật đầu:
- Đúng thế, tôi muốn vượt qua Vô Tâm Hải.
Biên Phượng Tháp nghe Diệp Mặc khẳng định, liền trầm mặc một lúc. Sau đó mới than thở:
- Anh Diệp, tôi thấy anh là một tu sĩ có khí phách, với tu vi Ngưng Thể đã dám một mình vượt qua Vô Tâm Hải, hơn nữa còn là từ một nơi tu luyện tốt như Nam An Châu để đi tới Bắc Vọng Châu. Tôi khẳng định là anh có nguyên nhân bắt buộc, nhưng bất luận là anh đi Bắc Vọng Châu làm gì, thì Biên Phượng Tháp tôi đều vô cùng khâm phục. Cho nên tôi vẫn muốn đưa anh tới Lạc Hồn Khư, hơn nữa sẽ chờ anh một tháng.
Biên Phượng Tháp rất tự tin vào ánh mắt của mình, y tuyệt đối không nhìn lầm Diệp Mặc. Diệp Mặc chắc chắn không phải là một tu sĩ tầm thường. Y mất vài năm mới có thể kết giao với một tu sĩ như vậy, thì đối với y chỉ có ưu đãi chứ không có chỗ xấu nào.
Diệp Mặc biết ý tứ của Biên Phượng Tháp, một khi bản thân không thể trở ra khỏi Lạc Hồn Khư, thì y sẽ đem tin tức của mình báo về Nam An Châu. Diệp Mặc ôm quyền nói:
- Vậy thì đa tạ anh Biên, anh cũng chỉ cần chỉ cho tôi phương hướng đại khái là được rồi, về phần đi cùng tôi, rồi lại chờ tôi một tháng thì thực sự là không cần.
Biên Phượng Tháp kiên định:
- Anh Diệp, nếu anh đã để mắt tới Biên mỗ, thì hãy để tôi đi cùng với anh. Tuy rằng tôi không thể cùng anh đi Bắc Vọng Châu, nhưng có thể quen biết với một tu sĩ có khí phách như anh cũng đã là chuyện vô cùng may mắn rồi.
Diệp Mặc nghe Biên Phượng Tháp nói vậy thì liền cười cười:
- Một khi đã như vậy, tôi sẽ không khách khí nữa. Anh Biên, tôi nhỏ tuổi hơn anh, sau này anh cứ gọi tôi Diệp Mặc là được rồi.
Biên Phượng Tháp vì muốn dẫn đường cho mình, nguyện ý bỏ qua hai ba năm trời, người bạn như vậy thực sự đáng để kết giao. Cho nên Diệp Mặc cũng không do dự, cũng giống như Kinh Học Thành mà hắn gặp trong 'La khúc thập bát bàn', cũng là một người đáng để kết bạn. Chỉ là bản thân phải rời khỏi Tam Hải, nếu không chắc chắn sẽ tìm y để trò truyện một phen.
Biên Phượng Tháp nghe Diệp Mặc nói vậy, lập tức vui mừng:
- Được, tôi sẽ không khách khí. Diệp Mặc, về sau cậu chỉ cần kêu tôi là Nhị Tháp là được rồi. Khi tôi vẫn còn ở môn phái của mình, thì các sư huynh, sư muội đều gọi tôi như vậy, cho nên cậu cũng có thể gọi tôi như vậy.
Diệp Mặc giật mình, lập tức cười nói:
- Được, Nhị Tháp, tôi thấy anh đã là tu vi Thừa Đỉnh tầng bảy, chắc là phải thuộc một đại môn phái nào đó ở Đông Huyền Châu phải không?
Trong mắt Biên Phượng Tháp hiện lên một tia ảm đạm, gật đầu nói:
- Đúng thế, tôi đã từng là đệ tử của Tàng Đao Tông…
- Tông môn tám sao Tàng Đao Tông?
Không đợi Biên Phượng Tháp nói hết, Diệp Mặc đã kinh ngạc kêu lên.
- Cậu biết Tàng Đao Tông của Đông Huyền Châu?
Biên Phượng Tháp cũng nhi hoặc nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng thế, tôi nghe vợ của mình nói qua Tàng Đao Tông của Đông Huyền Châu là một trong ba đại tông môn tám sao ở Đông Huyền Châu.
Lời này Diệp Mặc nói thực ra thì cũng không sai, hắn biết đến Tàng Đao Tông là khi còn ở Thần Dược Môn, chính là được Lạc Ảnh nói cho biết.
- Vợ của cậu biết được về các môn phái ở Đông Huyền Châu, quả thực là một cô gái có hiểu biết rộng.
Biên Phượng Tháp gật đầu, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì.
Diệp Mặc nhớ tới Thần Dược Môn thì lại lập tức hỏi:
- Nhị Tháp, anh có biết một tông môn bốn sao của Đông Huyền Châu là Thần Dược Môn hay không?
Biên Phượng Tháp gật đầu:
- Xem ra anh cũng biết rất nhiều, loại môn phái nhỏ này cũng biết được. Chính là tôi trước khi rời khỏi Tàng Đao Tông thì mới biết được là có một môn phái là Thần Dược Môn. Nghe nói môn phái kia cũng rất bình thường, luyện chế linh thảo cấp thấp cũng rất tốt, còn những chuyện khác thì tôi không biết.
Diệp Mặc có chút buồn bã, hắn đoán rằng khi Biên Phượng Tháp rời khỏi Đông Huyền Châu, thì Thần Dược Môn có thể vẫn còn chưa bị diệt môn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...