Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1147: Mày là cái thá gì?
- Chuyện này cũng chỉ là do hiểu lầm, xin Diệp thành chủ bỏ quá cho. Huyền Băng Phái tôi là một đại môn phái chín sao, thì làm sao có thể ép buộc Tố Tố làm chuyện mà nó không muốn được chứ, vì vậy đợi lát nữa chúng tôi truyền gọi Tố Tố tới, để nó tự mình tuyển chọn ra vị hôn phu của mình. Phồn trưởng lão cùng là nhất thời tức giận mà nói như vậy thôi, mong Diệp thành chủ không để trong lòng.
Ngạn Quan nói xong liền nhìn về phía sư phụ của Tố Tố:
- Phồn trưởng lão, cô hãy cho gọi đệ tử Lạc Tố Tố của cô tới đây đi, mượn cơ hội này vừa lúc cũng có thể vì Tố Tố mà tìm một nơi chốn tốt.
Ngạn Quan thât sự là có hơi sợ, một khi Nguyêt Kỳ Siêu dẫn người của Đan thành đến, chuyện tình này có lẽ sẽ không đơn giản nữa rồi. Vốn là Huyền Băng Phái được sự trợ giúp của Vô Cực Tông và Lôi Vân Tông đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, chỉ cần nắm chắc được đạo lý, thì Diệp Mặc căn bản sẽ không thể nói câu nào. Thế nhưng hiện tại lại vì chuyện của Văn Thái Y, mà bị Diệp Mặc nắm được lỗ hổng để phản bác lại, nhất thời khiến y lâm vào đường cùng. Ngoại trừ cách thỏa hiệp, thì không có biện pháp nào khác.
Từ đáy lòng mà nói, nếu như không phải trưởng lão Phồn Y Trúc muốn đối nghịch với Diệp Mặc, thì y cũng không muốn trở mặt với Diệp Mặc. Diệp Mặc tuổi còn trẻ như vậy đã là một Đan Vương thất phẩm, hơn nữa còn là Phó thành chủ danh dự của Đan thành, có thể thấy được tiền đồ của hắn rộng lớn thế nào, một người thanh niên ưu tú như thế, thì Ngạn Quan sao có thể dùng tầm mắt hạn hẹp của mình mà trở mặt với Diệp Mặc.
Tuy rằng Dương Phí Thành của Vô Cực Tông đưa ra sính lễ rất lớn khiến y phải đỏ mắt, thế nhưng đia vị của Diệp Mặc thực sự là quá lớn, huống hồ chính bản thân Diệp Mặc cũng không đơn giản, Tố Tố có thể gả cho Diệp Mặc đó chính là một chuyện tốt. Đáng tiếc chính là tính tình Phồn Y Trúc quá mức thẳng thắn, không ngờ lại đối nghịch với Diệp Mặc, kết quả lại trở thành cái cục diện khó xử lúc này đây.
Phồn Y Trúc dường như cũng biết lời bà ta lúc trước có chút không thích hợp, Diệp Mặc tuy rằng tuổi còn trẻ, tu vi cũng không thấp, nhưng đia vị thì lại rất lớn, xác thực là Huyền Băng Phái không đắc tội nổi. Tuy rằng trong lòng bà ta còn rất khó chịu với Diệp Mặc, thế nhưng cũng không nói gì nữa.
Hiện tại Ngạn Quan hỏi đến Lạc Tố Tố, bà ta cũng không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh trả lời:
- Tố Tố còn đang bế quan, hiện tại vẫn còn chưa xuất quan.
Ngạn Quan thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói tiếp:
- Nếu như vậy thì chúng tôi xin được phép để chuyện này qua một bên, trước tiên nên xem cuộc thi đấu giữa các anh tài trẻ tuổi tuấn kiệt của Huyền Băng Phái, tiện thể để cho các hậu bối của Huyền Băng Phái tôi có thể có được cơ hội được các tiền bối chỉ điểm. Chuyện của Văn tiên tử mới là chuyện đại sự, không thể qua loa được.
Văn Thái Y lúc này nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, trong mắt như muốn phun ra lửa đến nơi. Đối với một tu sĩ thiên tài như Diệp Mặc, nếu nói cô không ước ao được giống như Lạc Tố Tố thì đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, thế nhưng vừa rồi Diệp Mặc nói đem cô gả cho một con chó, làm cho cô rất xấu hổ và tức giận. Nếu như không phải trình độ tu vi của cô không đủ, cô thậm chí muốn tiến lên một kiếm đâm chết Diệp Mặc.
Dương Phí Thành cũng biết, dưới tình huống này, muốn cưỡng ép mang Lạc Tố Tố đi là không thể được rồi, cũng chỉ có thể đem khuôn mặt tức giận đến xanh lét ra lạnh lùng nói:
- Diệp thành chủ nói không sai, xác thực là phải tôn trọng ý kiến của Lạc Tố Tố, thế nhưng Vô Cực Tông đã đưa ra sính lễ của mình nhỉ? Nếu như Diệp thành chủ cũng không có tâm ý với Lạc Tố Tố của Huyền Băng Phái, vậy tôi nghĩ Lạc Tố Tố cũng không cần phải chọn nữa rồi. Hơn nữa cho dù là hiện tại ngài đưa ra sính lễ, cũng là kẻ đến sau so với Vô Cực Tông chúng tôi. Vô Cực Tông chúng tôi đã muốn hỏi cưới Lạc Tố Tố của Huyền Băng Phái trước, ngài lại theo sau nói những lời này là có ý gì? Chính là vì muốn đối nghịch với Vô Cực Tông tôi sao?
- Đúng vậy, người ta hiện đã là Phó thảnh chủ danh dự của Đan thành rồi, đương nhiên là muốn tìm đến những tông môn chín sao chúng ta mà gây phiền toái rồi. Bằng không thì làm sao mà khi Dương thành chủ vừa nói đến chuyện này, thì Diệp Đan Vương cũng liền nói theo?
Người khác không dám nói xen vào, thế nhưng môn chủ Vương Thuyền Hòa của Lôi Vân Tông thì lại chỉ chờ để đâm chọc thêm vào người Diệp Mặc mà thôi.
- Ha ha...
Diệp Mặc cười lớn:
- Dương tông chủ, những lời này của ngài nói ra tôi cũng thấy rất đúng đấy. Tôi đã đề cập với Ngạn môn chủ về chuyện tình của Lạc Tố Tố trước rồi, sao ngài lại đột nhiên lại chen vào? À, nếu như ngài không tin tưởng thì có thể hỏi lại Ngạn môn chủ xem ai là người đã hỏi đến chuyện tình của Tố Tố trước.
Ngạn Quan thấy đông đảo ánh mắt đang nhìn về phía hắn, thầm giận Dương Phí Thành mua thêm việc vào người, thế nhưng y cũng không thể mở to mắt mà nói láo được, nên không thể làm gì khác hơn là gật đầu:
- Diệp thành chủ khi vừa nhìn thấy tôi thì đã đề cập đến chuyện của Tố Tố rồi.
Nghe Ngạn Quan nói như vậy, rất nhiều tu sĩ của các môn phái đều nhìn về phía Dương Phí Thành, hiện tại thì cũng có rất nhiều người hiểu là không phải Diệp Mặc đang gây chuyện mà chính là Dương Phí Thành đang phá rối. Diệp Mặc và Lôi Vân Tông kết thù hận, rất nhiều người cũng biết, chỉ là không có ai nói ra mà thôi. Lúc này bọn ho càng âm thầm suy nghĩ xem Diệp Mặc và Vô Cực Tông bắt đầu đối địch từ bao giờ? cái vị Diệp thành chủ này bản lĩnh gây chuyện cũng thật là không kém so với năng lực luyện đan đấy.
Dương Phí Thành sắc mặt âm trầm, lại tiếp tục lạnh giọng nói:
- Không biết sính lễ của Diệp thành chủ là cái gì vậy?
Diệp Mặc thản nhiên cười cười:
- Ta luyện đan hơn mười năm, đã trở thành một Đan Vương thất phẩm, ta nghĩ nếu như ta nói mười năm sau, ta sẽ trở thành Đan Vương cửu phẩm, hẳn là sẽ không có ai nghĩ ta đang khoác lác chứ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Quả nhiên lời Diệp Mặc vừa nói ra, rất nhiều người trong đại điên đều trầm mặc, bởi vì mọi người cũng biết, lời này của Diệp Mặc thật sự không phải là khoác lác.
Cấp bậc Đan Vương khó đạt nhất không phải là từ thất phẩm đến cửu phẩm, mà là từ tam phẩm đến tứ phẩm, và từ lục phẩm đến thất phẩm. Hiện tại Diệp Mặc đã là Đan Vương thất phẩm, muốn trở thành một Đan Vương cửu phẩm thì vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Người bình thường từ Đan Vương thất phẩm đến Đan Vương cửu phẩm, có khi cần tới mấy trăm đến hơn ngàn năm, thậm chí có thể còn nhiều hơn. Nhưng Diệp Mặc lại là một tên quái thai, hắn chỉ cần hơn mười năm đã có thể trở thành một Đan Vương thất phẩm rồi, người khác muốn đạt tới trình độ này không phải cần tới thời gian ngàn năm sao? Bước phía trước hắn đã thành công rồi, ai có thể khẳng định một bước cuối cùng kia hắn lại không thể làm được?
- Cho dù như thế thì đã làm sao? Chí ít bây giờ cậu vẫn không phải là một Đan Vương cửu phẩm.
Một gã trưởng lão của Địa Ma Tông rốt cuộc cũng không nhịn được đứng lên nói một câu.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng:
- Mày là cái thá gì, ta đang nói chuyện, có chỗ cho mày xen vào sao? Cút ra ngoài.
- Cậu...
Tên trưởng lão của Địa Ma Tông tức giận đến nghẹn lời, chỉ vào Diệp Mặc mà chỉ nói được một chữ. Địa Ma Tông của y mặc dù là tông môn sáu sao, nhưng dù sao cũng là được Vô Cực Tông mời tới. Ở đây cũng không phải là địa bàn của Đan thành, Diệp Mặc không ngờ lại dám kiêu ngạo như vậy, dám bảo mình "cút ra ngoài", đây quả thực là trắng trợn tát vào mặt của y mà.
Sắc mặt Ngạn Quan cũng biến đối, Diệp Mặc làm như vậy không chỉ đả kích Địa Ma Tông, cũng chính là đả kích Huyền Băng Phái, ở trên đia bàn của Huyền Băng Phái, hắn cũng dám lên tiếng đuổi người khác ra ngoài, cho dù Địa Ma Tông là tông môn sáu sao đi chăng nữa, thì làm như vậy cũng là rất quá đáng.
Diệp Mặc thấy Ngạn Quan muốn đứng ra nói, lập tức nói với Lục Vô Hổ:
- Lục lão ca, lại có một con ruồi rồi, đuổi đi thôi, rảnh rỗi tôi lại mời lão ca uống rượu.
Lục Vô Hổ chỉ ước gì Diệp Mặc nói những lời này, lại uống rượu lần nữa chính là ra tay lần hai rồi. Chỉ đơn giản như vậy đã ra tay hai lần rồi, chỉ còn có một lần cuối cùng nữa thôi, lão cũng chỉ nợ Diệp Mặc có một ân tình thôi, chờ trả hết cho Diệp Mặc cái ân tình này, thì chính là thời gian tuyệt vời để lão nghiên cứu lá Khổ trúc.
Vì thế khi Diệp Mặc vừa dứt lời, Lục Vô Hổ đã vươn một bàn tay biến ảo ra từ chân nguyên lập tức ném tên trưởng lão Địa Ma Tông vừa đứng ra nói chuyện ra khỏi Huyền Băng Phong.
Sắc mặt Ngạn Quan tức giận đến đỏ bừng, nuốt những lời vừa định nói xuống. Đối mặt với Diệp thành chủ cường thế có loại tay sai siêu cấp, thì y cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Cũng may Diệp Mặc cũng còn biết cố kỵ đến mặt mũi của y, hắn ôm quyền nói với Ngạn Quan:
- Thành thật xin lỗi Ngạn môn chủ, chuyện vừa rồi là do tôi nhất thời xúc động quá, xin Ngạn môn chủ thứ lỗi. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, Diệp Mặc xin được hướng Ngạn môn chủ tạ tội.
Ngạn Quan cũng đành phải tiếp nhận lời xin lỗi của Diệp Mặc:
- Diệp thành chủ khách khí rồi.
Người thì cũng đã bị ném ra ngoải rồi, y cũng không thể tiếp tục để cho một tông môn sáu sao đấu đá với Diệp Mặc và Lục Vô Hổ nữa. Hơn nữa Địa Ma Tông cùng không phải là do Huyền Băng Phái mời tới, mà là Vô Cực Tông mời tới, huống chi cuối cùng Diệp Măc cũng chủ động nói xin lỗi để cấp mặt mũi cho y rồi.
Cho dù là răng có gãy rồi thì y cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng mà thôi.
- Diệp thành chủ khí phách lớn thật, người ta chỉ nói một câu mà đã ném người ta ra ngoài rồi, quả nhiên là khí độ của Đan thành.
Dương Phí Thành tức giận đến mức có chút run rẩy, nhưng y lại không có biện pháp nào để nói lại Diệp Mặc cả.
Diệp Mặc nhìn y cười nhạt một câu:
- Chẳng lẽ Dương môn chủ cũng bực mình chuyện này phải không?
Lục Vô Hổ nghe được lời nói này của Diệp Mặc, trong mắt lập tức ánh lên một tia sáng, hiển nhiên lão đang ước gì Diệp Mặc bảo lão ném Dương Phí Thành ra ngoài.
Dương Phí Thành mặc dù có tu vi Kiếp Biến, thế nhưng đối mặt với tu vi Hóa Chân đỉnh của đỉnh như Lục Vô Hô thì cũng chẳng có sức lực mà phản kháng. Lục Vô Hổ căn bản là một người điên, không người nào dám chọc giận lão ta. Hơn nữa người điên này lại đang là "tay sai" của Diệp Mặc.
Mà cái tên Diệp Mặc này cũng là một thẳng điên, hai tên điên ở cùng một chỗ, ai biết sẽ làm ra cái chuyện gì chứ? Vạn nhất thực sự đem y ném ra ngoài thì kiếp này của y cũng chấm dứt rồi. Lúc đó không chỉ là Vô Cực Tông bị xuống dốc, chính bản thân y lúc đó cũng thà chết đi còn hơn.
Vì thế y chỉ hừ lạnh một tiếng không nói gì thêm. Nếu như không phải tu vi của y thâm hậu, nói không chừng là bị Diệp Mặc làm cho tức đến hộc máu rồi.
Ngay cả Dương Phí Thành cũng bị Diệp Mặc nói cho phải im miệng, các môn phái khác lại càng không muốn ra mặt.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng nữa, lại tiếp tục nói:
- Được rồi, vừa rồi tôi nói tới đâu rồi nhỉ? Không ngờ chỉ một con ruổi bay qua thì đã quên mất.
Vừa rồi hắn cũng chỉ là uy hiếp Dương Phí Thành, chứ nếu thật sự ném Dương Phí Thành ra bên ngoải, Diệp Mặc thực còn chưa dám làm như thế. Đừng nói là Lục Vô Hổ chỉ còn một lần ra tay giúp hắn nữa, mà cho dù là Lục Vô Hổ thoải mái ra tay giúp hắn thì hắn cùng không thể liều chết với Vô Cực Tông, đó căn bản chính là một con đường chết.
Hắn hiện tại trông thì uy phong như vậy, nhưng chẳng qua là nhờ có tên "Tay sai" miễn phí là Lục Vô Hổ mà thôi, nói trắng ra thì chính là cáo mượn oai hùm.
Chứ nếu mà thực sự chọc cho môt tông môn chín sao nổi giận, ngay tại đây lao vào giết hắn, liệu Đan thành còn có thể vì Diệp Mặc mà báo thù không? Tối đa thì cũng chỉ giết tên đầu sỏ gây ra chuyện mà thôi, Đan thành là một môn phái mười sao, nên chắc chắn sẽ giết kẻ đâu sỏ để giữ mặt mũi. Chứ không thể nào vì một Đan Vương đã chết mà liều mạng với một tông môn chín sao được.
Chỉ có còn sống thì Diệp Mặc mới có ý nghĩa với Đan thành, một khi chết rồi thì cũng chẳng còn gì cả. Hắn khác với Lục Vô Hổ, Lục Vô Hổ lẻ loi một mình, nhưng tu vi lại vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn là một tông sư luyện khí, vì thế nên có bạn bè khắp thiên hạ. Nên không có người nào dám tìm lão gây phiền toái, nhưng lão cũng không đi gây chuyện với ai cả.
Nhiều môn phái kể cả Lôi Vân Tông có mặt ở đây tuy rằng hận Diệp Mặc thấu xương, nhưng cũng biết rằng cái tên Diệp thành chủ này căn bản là một kẻ điên. Hơn nữa còn có Lục Vô Hổ chống lưng, ai biết thằng điên này còn làm ra chuyện gì nữa? Vì thế không có người nào dám tiếp tục chọc giận Diệp Mặc cả.
- Ngài vừa rồi nói đến chỗ mười năm sau có thể trở thành một Đan Vương cửu phẩm.
Lúc này nữ nhân xinh đẹp của Thiên Ma Môn lúc trước đã nói giúp Diệp Măc lại lần nữa cười nhắc nhở Diệp Măc một câu.
Diệp Mặc ha ha cười, ôm quyền cảm ơn:
- Đa tạ vị tỷ tỷ này đã nhắc nhở, lần sau Diệp Măc sẽ luyện đan miễn phí cho tỷ.
Nữ nhân xinh đẹp kia chỉ là khó chịu khi Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông gạt bọn ho thành lập liên minh Nam An mà thôi, sau đó Diệp Mặc ra mặt nói điều mà cô muốn nói nên đối với Diệp Mặc có chút thiện cảm, nên mới vì Diệp Mặc mà nói đội lời, không ngờ lại chiếm được chỗ tốt lớn như vậy, nhất thời mừng rỡ không ngớt. Cô vội vã đứng lên cảm tạ Diệp Mặc:
- Vậy Nhạc Dao xin đa tạ Diệp thành chủ, mong Diệp thành chủ khi nào rảnh rỗi thì tới Thiên Ma Môn làm khách, Thiên Ma Môn tôi nhất định sẽ rất hoan nghênh.
Diệp Mặc hiện tại là một Đan Vương thất phẩm, một Đan Vương thất phẩm không thể dễ dàng mà mời được. Hơn nữa cả Nam An Châu cũng chỉ có ba Đan Vương thất phẩm mà thôi, huống chi Diệp Mặc còn nói mười năm sau hắn sẽ trở thành Đan Vương cửu phẩm, vậy thì sẽ là tồn tại độc nhất vô nhị tại đại lục Lạc Nguyệt này rồi, thế thì bảo sao Nhạc Dao lại không kích động được chứ.
Ngạn Quan nói xong liền nhìn về phía sư phụ của Tố Tố:
- Phồn trưởng lão, cô hãy cho gọi đệ tử Lạc Tố Tố của cô tới đây đi, mượn cơ hội này vừa lúc cũng có thể vì Tố Tố mà tìm một nơi chốn tốt.
Ngạn Quan thât sự là có hơi sợ, một khi Nguyêt Kỳ Siêu dẫn người của Đan thành đến, chuyện tình này có lẽ sẽ không đơn giản nữa rồi. Vốn là Huyền Băng Phái được sự trợ giúp của Vô Cực Tông và Lôi Vân Tông đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, chỉ cần nắm chắc được đạo lý, thì Diệp Mặc căn bản sẽ không thể nói câu nào. Thế nhưng hiện tại lại vì chuyện của Văn Thái Y, mà bị Diệp Mặc nắm được lỗ hổng để phản bác lại, nhất thời khiến y lâm vào đường cùng. Ngoại trừ cách thỏa hiệp, thì không có biện pháp nào khác.
Từ đáy lòng mà nói, nếu như không phải trưởng lão Phồn Y Trúc muốn đối nghịch với Diệp Mặc, thì y cũng không muốn trở mặt với Diệp Mặc. Diệp Mặc tuổi còn trẻ như vậy đã là một Đan Vương thất phẩm, hơn nữa còn là Phó thành chủ danh dự của Đan thành, có thể thấy được tiền đồ của hắn rộng lớn thế nào, một người thanh niên ưu tú như thế, thì Ngạn Quan sao có thể dùng tầm mắt hạn hẹp của mình mà trở mặt với Diệp Mặc.
Tuy rằng Dương Phí Thành của Vô Cực Tông đưa ra sính lễ rất lớn khiến y phải đỏ mắt, thế nhưng đia vị của Diệp Mặc thực sự là quá lớn, huống hồ chính bản thân Diệp Mặc cũng không đơn giản, Tố Tố có thể gả cho Diệp Mặc đó chính là một chuyện tốt. Đáng tiếc chính là tính tình Phồn Y Trúc quá mức thẳng thắn, không ngờ lại đối nghịch với Diệp Mặc, kết quả lại trở thành cái cục diện khó xử lúc này đây.
Phồn Y Trúc dường như cũng biết lời bà ta lúc trước có chút không thích hợp, Diệp Mặc tuy rằng tuổi còn trẻ, tu vi cũng không thấp, nhưng đia vị thì lại rất lớn, xác thực là Huyền Băng Phái không đắc tội nổi. Tuy rằng trong lòng bà ta còn rất khó chịu với Diệp Mặc, thế nhưng cũng không nói gì nữa.
Hiện tại Ngạn Quan hỏi đến Lạc Tố Tố, bà ta cũng không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh trả lời:
- Tố Tố còn đang bế quan, hiện tại vẫn còn chưa xuất quan.
Ngạn Quan thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói tiếp:
- Nếu như vậy thì chúng tôi xin được phép để chuyện này qua một bên, trước tiên nên xem cuộc thi đấu giữa các anh tài trẻ tuổi tuấn kiệt của Huyền Băng Phái, tiện thể để cho các hậu bối của Huyền Băng Phái tôi có thể có được cơ hội được các tiền bối chỉ điểm. Chuyện của Văn tiên tử mới là chuyện đại sự, không thể qua loa được.
Văn Thái Y lúc này nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, trong mắt như muốn phun ra lửa đến nơi. Đối với một tu sĩ thiên tài như Diệp Mặc, nếu nói cô không ước ao được giống như Lạc Tố Tố thì đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, thế nhưng vừa rồi Diệp Mặc nói đem cô gả cho một con chó, làm cho cô rất xấu hổ và tức giận. Nếu như không phải trình độ tu vi của cô không đủ, cô thậm chí muốn tiến lên một kiếm đâm chết Diệp Mặc.
Dương Phí Thành cũng biết, dưới tình huống này, muốn cưỡng ép mang Lạc Tố Tố đi là không thể được rồi, cũng chỉ có thể đem khuôn mặt tức giận đến xanh lét ra lạnh lùng nói:
- Diệp thành chủ nói không sai, xác thực là phải tôn trọng ý kiến của Lạc Tố Tố, thế nhưng Vô Cực Tông đã đưa ra sính lễ của mình nhỉ? Nếu như Diệp thành chủ cũng không có tâm ý với Lạc Tố Tố của Huyền Băng Phái, vậy tôi nghĩ Lạc Tố Tố cũng không cần phải chọn nữa rồi. Hơn nữa cho dù là hiện tại ngài đưa ra sính lễ, cũng là kẻ đến sau so với Vô Cực Tông chúng tôi. Vô Cực Tông chúng tôi đã muốn hỏi cưới Lạc Tố Tố của Huyền Băng Phái trước, ngài lại theo sau nói những lời này là có ý gì? Chính là vì muốn đối nghịch với Vô Cực Tông tôi sao?
- Đúng vậy, người ta hiện đã là Phó thảnh chủ danh dự của Đan thành rồi, đương nhiên là muốn tìm đến những tông môn chín sao chúng ta mà gây phiền toái rồi. Bằng không thì làm sao mà khi Dương thành chủ vừa nói đến chuyện này, thì Diệp Đan Vương cũng liền nói theo?
Người khác không dám nói xen vào, thế nhưng môn chủ Vương Thuyền Hòa của Lôi Vân Tông thì lại chỉ chờ để đâm chọc thêm vào người Diệp Mặc mà thôi.
- Ha ha...
Diệp Mặc cười lớn:
- Dương tông chủ, những lời này của ngài nói ra tôi cũng thấy rất đúng đấy. Tôi đã đề cập với Ngạn môn chủ về chuyện tình của Lạc Tố Tố trước rồi, sao ngài lại đột nhiên lại chen vào? À, nếu như ngài không tin tưởng thì có thể hỏi lại Ngạn môn chủ xem ai là người đã hỏi đến chuyện tình của Tố Tố trước.
Ngạn Quan thấy đông đảo ánh mắt đang nhìn về phía hắn, thầm giận Dương Phí Thành mua thêm việc vào người, thế nhưng y cũng không thể mở to mắt mà nói láo được, nên không thể làm gì khác hơn là gật đầu:
- Diệp thành chủ khi vừa nhìn thấy tôi thì đã đề cập đến chuyện của Tố Tố rồi.
Nghe Ngạn Quan nói như vậy, rất nhiều tu sĩ của các môn phái đều nhìn về phía Dương Phí Thành, hiện tại thì cũng có rất nhiều người hiểu là không phải Diệp Mặc đang gây chuyện mà chính là Dương Phí Thành đang phá rối. Diệp Mặc và Lôi Vân Tông kết thù hận, rất nhiều người cũng biết, chỉ là không có ai nói ra mà thôi. Lúc này bọn ho càng âm thầm suy nghĩ xem Diệp Mặc và Vô Cực Tông bắt đầu đối địch từ bao giờ? cái vị Diệp thành chủ này bản lĩnh gây chuyện cũng thật là không kém so với năng lực luyện đan đấy.
Dương Phí Thành sắc mặt âm trầm, lại tiếp tục lạnh giọng nói:
- Không biết sính lễ của Diệp thành chủ là cái gì vậy?
Diệp Mặc thản nhiên cười cười:
- Ta luyện đan hơn mười năm, đã trở thành một Đan Vương thất phẩm, ta nghĩ nếu như ta nói mười năm sau, ta sẽ trở thành Đan Vương cửu phẩm, hẳn là sẽ không có ai nghĩ ta đang khoác lác chứ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Quả nhiên lời Diệp Mặc vừa nói ra, rất nhiều người trong đại điên đều trầm mặc, bởi vì mọi người cũng biết, lời này của Diệp Mặc thật sự không phải là khoác lác.
Cấp bậc Đan Vương khó đạt nhất không phải là từ thất phẩm đến cửu phẩm, mà là từ tam phẩm đến tứ phẩm, và từ lục phẩm đến thất phẩm. Hiện tại Diệp Mặc đã là Đan Vương thất phẩm, muốn trở thành một Đan Vương cửu phẩm thì vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Người bình thường từ Đan Vương thất phẩm đến Đan Vương cửu phẩm, có khi cần tới mấy trăm đến hơn ngàn năm, thậm chí có thể còn nhiều hơn. Nhưng Diệp Mặc lại là một tên quái thai, hắn chỉ cần hơn mười năm đã có thể trở thành một Đan Vương thất phẩm rồi, người khác muốn đạt tới trình độ này không phải cần tới thời gian ngàn năm sao? Bước phía trước hắn đã thành công rồi, ai có thể khẳng định một bước cuối cùng kia hắn lại không thể làm được?
- Cho dù như thế thì đã làm sao? Chí ít bây giờ cậu vẫn không phải là một Đan Vương cửu phẩm.
Một gã trưởng lão của Địa Ma Tông rốt cuộc cũng không nhịn được đứng lên nói một câu.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng:
- Mày là cái thá gì, ta đang nói chuyện, có chỗ cho mày xen vào sao? Cút ra ngoài.
- Cậu...
Tên trưởng lão của Địa Ma Tông tức giận đến nghẹn lời, chỉ vào Diệp Mặc mà chỉ nói được một chữ. Địa Ma Tông của y mặc dù là tông môn sáu sao, nhưng dù sao cũng là được Vô Cực Tông mời tới. Ở đây cũng không phải là địa bàn của Đan thành, Diệp Mặc không ngờ lại dám kiêu ngạo như vậy, dám bảo mình "cút ra ngoài", đây quả thực là trắng trợn tát vào mặt của y mà.
Sắc mặt Ngạn Quan cũng biến đối, Diệp Mặc làm như vậy không chỉ đả kích Địa Ma Tông, cũng chính là đả kích Huyền Băng Phái, ở trên đia bàn của Huyền Băng Phái, hắn cũng dám lên tiếng đuổi người khác ra ngoài, cho dù Địa Ma Tông là tông môn sáu sao đi chăng nữa, thì làm như vậy cũng là rất quá đáng.
Diệp Mặc thấy Ngạn Quan muốn đứng ra nói, lập tức nói với Lục Vô Hổ:
- Lục lão ca, lại có một con ruồi rồi, đuổi đi thôi, rảnh rỗi tôi lại mời lão ca uống rượu.
Lục Vô Hổ chỉ ước gì Diệp Mặc nói những lời này, lại uống rượu lần nữa chính là ra tay lần hai rồi. Chỉ đơn giản như vậy đã ra tay hai lần rồi, chỉ còn có một lần cuối cùng nữa thôi, lão cũng chỉ nợ Diệp Mặc có một ân tình thôi, chờ trả hết cho Diệp Mặc cái ân tình này, thì chính là thời gian tuyệt vời để lão nghiên cứu lá Khổ trúc.
Vì thế khi Diệp Mặc vừa dứt lời, Lục Vô Hổ đã vươn một bàn tay biến ảo ra từ chân nguyên lập tức ném tên trưởng lão Địa Ma Tông vừa đứng ra nói chuyện ra khỏi Huyền Băng Phong.
Sắc mặt Ngạn Quan tức giận đến đỏ bừng, nuốt những lời vừa định nói xuống. Đối mặt với Diệp thành chủ cường thế có loại tay sai siêu cấp, thì y cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Cũng may Diệp Mặc cũng còn biết cố kỵ đến mặt mũi của y, hắn ôm quyền nói với Ngạn Quan:
- Thành thật xin lỗi Ngạn môn chủ, chuyện vừa rồi là do tôi nhất thời xúc động quá, xin Ngạn môn chủ thứ lỗi. Chờ sau khi chuyện này kết thúc, Diệp Mặc xin được hướng Ngạn môn chủ tạ tội.
Ngạn Quan cũng đành phải tiếp nhận lời xin lỗi của Diệp Mặc:
- Diệp thành chủ khách khí rồi.
Người thì cũng đã bị ném ra ngoải rồi, y cũng không thể tiếp tục để cho một tông môn sáu sao đấu đá với Diệp Mặc và Lục Vô Hổ nữa. Hơn nữa Địa Ma Tông cùng không phải là do Huyền Băng Phái mời tới, mà là Vô Cực Tông mời tới, huống chi cuối cùng Diệp Măc cũng chủ động nói xin lỗi để cấp mặt mũi cho y rồi.
Cho dù là răng có gãy rồi thì y cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng mà thôi.
- Diệp thành chủ khí phách lớn thật, người ta chỉ nói một câu mà đã ném người ta ra ngoài rồi, quả nhiên là khí độ của Đan thành.
Dương Phí Thành tức giận đến mức có chút run rẩy, nhưng y lại không có biện pháp nào để nói lại Diệp Mặc cả.
Diệp Mặc nhìn y cười nhạt một câu:
- Chẳng lẽ Dương môn chủ cũng bực mình chuyện này phải không?
Lục Vô Hổ nghe được lời nói này của Diệp Mặc, trong mắt lập tức ánh lên một tia sáng, hiển nhiên lão đang ước gì Diệp Mặc bảo lão ném Dương Phí Thành ra ngoài.
Dương Phí Thành mặc dù có tu vi Kiếp Biến, thế nhưng đối mặt với tu vi Hóa Chân đỉnh của đỉnh như Lục Vô Hô thì cũng chẳng có sức lực mà phản kháng. Lục Vô Hổ căn bản là một người điên, không người nào dám chọc giận lão ta. Hơn nữa người điên này lại đang là "tay sai" của Diệp Mặc.
Mà cái tên Diệp Mặc này cũng là một thẳng điên, hai tên điên ở cùng một chỗ, ai biết sẽ làm ra cái chuyện gì chứ? Vạn nhất thực sự đem y ném ra ngoài thì kiếp này của y cũng chấm dứt rồi. Lúc đó không chỉ là Vô Cực Tông bị xuống dốc, chính bản thân y lúc đó cũng thà chết đi còn hơn.
Vì thế y chỉ hừ lạnh một tiếng không nói gì thêm. Nếu như không phải tu vi của y thâm hậu, nói không chừng là bị Diệp Mặc làm cho tức đến hộc máu rồi.
Ngay cả Dương Phí Thành cũng bị Diệp Mặc nói cho phải im miệng, các môn phái khác lại càng không muốn ra mặt.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng nữa, lại tiếp tục nói:
- Được rồi, vừa rồi tôi nói tới đâu rồi nhỉ? Không ngờ chỉ một con ruổi bay qua thì đã quên mất.
Vừa rồi hắn cũng chỉ là uy hiếp Dương Phí Thành, chứ nếu thật sự ném Dương Phí Thành ra bên ngoải, Diệp Mặc thực còn chưa dám làm như thế. Đừng nói là Lục Vô Hổ chỉ còn một lần ra tay giúp hắn nữa, mà cho dù là Lục Vô Hổ thoải mái ra tay giúp hắn thì hắn cùng không thể liều chết với Vô Cực Tông, đó căn bản chính là một con đường chết.
Hắn hiện tại trông thì uy phong như vậy, nhưng chẳng qua là nhờ có tên "Tay sai" miễn phí là Lục Vô Hổ mà thôi, nói trắng ra thì chính là cáo mượn oai hùm.
Chứ nếu mà thực sự chọc cho môt tông môn chín sao nổi giận, ngay tại đây lao vào giết hắn, liệu Đan thành còn có thể vì Diệp Mặc mà báo thù không? Tối đa thì cũng chỉ giết tên đầu sỏ gây ra chuyện mà thôi, Đan thành là một môn phái mười sao, nên chắc chắn sẽ giết kẻ đâu sỏ để giữ mặt mũi. Chứ không thể nào vì một Đan Vương đã chết mà liều mạng với một tông môn chín sao được.
Chỉ có còn sống thì Diệp Mặc mới có ý nghĩa với Đan thành, một khi chết rồi thì cũng chẳng còn gì cả. Hắn khác với Lục Vô Hổ, Lục Vô Hổ lẻ loi một mình, nhưng tu vi lại vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn là một tông sư luyện khí, vì thế nên có bạn bè khắp thiên hạ. Nên không có người nào dám tìm lão gây phiền toái, nhưng lão cũng không đi gây chuyện với ai cả.
Nhiều môn phái kể cả Lôi Vân Tông có mặt ở đây tuy rằng hận Diệp Mặc thấu xương, nhưng cũng biết rằng cái tên Diệp thành chủ này căn bản là một kẻ điên. Hơn nữa còn có Lục Vô Hổ chống lưng, ai biết thằng điên này còn làm ra chuyện gì nữa? Vì thế không có người nào dám tiếp tục chọc giận Diệp Mặc cả.
- Ngài vừa rồi nói đến chỗ mười năm sau có thể trở thành một Đan Vương cửu phẩm.
Lúc này nữ nhân xinh đẹp của Thiên Ma Môn lúc trước đã nói giúp Diệp Măc lại lần nữa cười nhắc nhở Diệp Măc một câu.
Diệp Mặc ha ha cười, ôm quyền cảm ơn:
- Đa tạ vị tỷ tỷ này đã nhắc nhở, lần sau Diệp Măc sẽ luyện đan miễn phí cho tỷ.
Nữ nhân xinh đẹp kia chỉ là khó chịu khi Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông gạt bọn ho thành lập liên minh Nam An mà thôi, sau đó Diệp Mặc ra mặt nói điều mà cô muốn nói nên đối với Diệp Mặc có chút thiện cảm, nên mới vì Diệp Mặc mà nói đội lời, không ngờ lại chiếm được chỗ tốt lớn như vậy, nhất thời mừng rỡ không ngớt. Cô vội vã đứng lên cảm tạ Diệp Mặc:
- Vậy Nhạc Dao xin đa tạ Diệp thành chủ, mong Diệp thành chủ khi nào rảnh rỗi thì tới Thiên Ma Môn làm khách, Thiên Ma Môn tôi nhất định sẽ rất hoan nghênh.
Diệp Mặc hiện tại là một Đan Vương thất phẩm, một Đan Vương thất phẩm không thể dễ dàng mà mời được. Hơn nữa cả Nam An Châu cũng chỉ có ba Đan Vương thất phẩm mà thôi, huống chi Diệp Mặc còn nói mười năm sau hắn sẽ trở thành Đan Vương cửu phẩm, vậy thì sẽ là tồn tại độc nhất vô nhị tại đại lục Lạc Nguyệt này rồi, thế thì bảo sao Nhạc Dao lại không kích động được chứ.