Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1138: Chỉ có một đao
Tu sĩ trung niên hừ lạnh một tiếng:
- Thế nhưng hắn cũng phí công vô ích rồi, bộ kiếm pháp đó đã thất lạc từ ngàn năm trước, bằng không Kiếm Cốc của chúng ta há có thể lưu lạc tới mức này? Ngay cả một môn phái tám sao cũng không phải.
Nói đến đay, giọng nói của y đã tràn ngập thương cảm, dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Lạc Phi, nếu như sau này con đem vị trí chưởng môn Kiếm Cốc truyền lại cho người khác, thì phải nhớ kỹ trách nhiệm của mọi đệ tử Kiếm Cốc là phải tìm về bộ kiếm pháp này.
- Vâng thưa chưởng môn, Lạc Phi xin ghi ngớ lời người.
Sau khi Lạc Phi tiếp nhận chức chưởng môn, chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền hiểu rõ nỗi khổ tâm của chưởng môn. Tự nhủ sau khi trở thành chưởng môn nhất định sẽ không vứt bỏ Kiếm Cốc. Nhất định phải tìm kiếm sự che trở của Diệp Mặc, sau đó giúp đỡ Kiếm Cốc tiếp tục sinh tồn.
Kỳ thực không cần chưởng môn nói, cô cũng sẽ không vứt bỏ Kiếm Cốc. chuyện của Kiếm Cốc cũng có một phần trách nhiệm của cô, cô làm sao có thể vứt bỏ được Kiếm Cốc? Vì thế cô không cự tuyệt, mà quyết định cho dù phải chết cũng phải vì Kiếm Cốc mà báo thù, đem Kiếm Cốc phát dương quang đại.
Vị tu sĩ trung niên hiển nhiên đã hiểu được cách suy nghĩ của Lạc Phi, trong mắt liền hiện lên một tia khen ngợi, lập tức nhắm hai mắt lại, mấy người đệ tử nhìn thêm một chút thì phát hiện chưởng môn nhân của bọn họ đã chết rồi.
Lạc Phi đang muốn nói gì đó, thì lão già lớn tuổi nhất của Kiếm Cốc bỗng nhiên biến sắc, thốt lên:
- Chưởng môn, phía sau có một chiến thuyền đuổi theo chúng ta, hẳn là người của Vô Cực Tông.
Lạc Phi nghe thấy thế, sắc mặt liền đại biến, cô vừa tiếp nhận chức chưởng môn, liền đã phải đối mặt với đại địch. Mà bốn người bọn họ hiện tại thì cô là người có tu vi thấp nhất, chỉ là Trúc Cơ, mà tu vi cao nhất bất quá cũng chỉ là Hư Thần sơ kỳ mà thôi. Còn một người sư muội nhỏ tuổi hơn cô cũng là Kim Đan tầng ba, người cuối cùng là sư đệ Kim Đan tầng sáu.
Có thể nói ngoại trừ vị sư thúc tu vi Hư Thần, những người còn lại đều không có sức chiến đấu.
- Kiệt sư thúc, chúng ta trước tiên phải mở ra cấm chế phòng ngự của phi thuyền, sau đó mới tiếp tục nghĩ biện pháp.
Sau khi Lạc Phi cảm thấy kinh hoàng, liền vội vàng nói.
Sau nửa nén hương, Diệp Mặc mang theo Cam Lang rời khỏi Kiếm Cốc đã mấy ngàn dặm, đi thẳng về phía Vĩ Nhai. Tuy rằng Diệp Mặc chưa từng đi qua Vĩ Nhai, thế nhưng Cam Lang lại biết rõ.
Vĩ Nhai cũng giống với thành Mạc Hải, thế nhưng thành Mạc Hải ở hướng bắc của Nam An Châu, còn Vĩ Nhai thì lại ở phía Đông. Sở dĩ đi tới Vĩ Nhai là bởi vì Vĩ Nhai gần với Vô Tâm Hải, nơi này là chỗ tập kết của các tán tu, cho dù là Vô Cực Tông có truy sát tới Vĩ Nhai, thì người của Kiếm Cốc vẫn có thể chạy trốn vào Vô Tâm Hải.
Vô Tâm Hải tuy rằng nguy hiểm trùng trùng, thế nhưng so với bị giết thì còn tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên là qua lời giải thích của Cam Lang, Diệp Mặc cảm thấy không nhất định là như vậy. Vĩ Nhai tuy rằng có thể chạy trốn đến Vô Tâm Hải, thế nhưng một khi đi vào Vô Tâm Hải đó chính là cửu tử nhất sinh, so với sự truy sát của Vô Cực Tông cũng không khá hơn bao nhiêu. Nếu có ngày bị Vô Cực Tông bức phải chạy trốn vào Vô Tâm Hải, vậy thì đó chính là một con đường chết.
Diệp Mặc mang theo Cam Lang bay trên 'Tử Đao', tốc độ cũng nhanh vô cùng. Nửa ngày sau, đã cảm giác được một trận chân nguyên kịch liệt chấn động ở phía trước. Chỉ chốc lát thời gian, Diệp Mặc đã thấy có hai chiếc thuyền đang tranh đấu ở trên không.
Trong đó có một phi thuyền tựa hồ là đang công kích, còn chiếc phi thuyền còn lại thì đang toàn lực khống chế trận pháp cấm chế trên phi thuyền. Nói là tấn công, nhưng thật ra cũng chỉ có một tên tu sĩ Hư Thần ra tay thôi, còn hai tên tu sĩ bên cạnh gã thì đứng bàng quan, thậm chí còn chỉ trỏ.
Diệp Mặc căn bản là không cần phải hỏi cũng biết là chiếc phi thuyền kia chỉ cố gắng vô ích mà thôi. Cái cấm chế kia cho dù là có người điều khiển, thì việc bị công phá cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đây là mới có một người công kích, nếu cả mấy người kia đều lao vào công kích, vậy thì cấm chế phòng ngự của phi thuyền đã sớm bị nghiền nát rồi.
- Đó là thuyền của chúng tôi, đang bị bọn khốn Vô Cực Tông công kích.
Diệp Mặc còn tưởng rằng mình đi nhầm đường thì Cam Lang ở bên cạnh đã lập tức kêu lên.
Quả nhiên, thần thức của Diệp Mặc đã nhìn thấy dấu hiệu của của Kiếm Cốc trên con thuyền kia, mà con thuyền còn lại lại không có bất luận biểu thị gì cả, cũng không biết là Cam Lang làm thế nào nhận ra được.
- Anh xuống đi, giúp tôi canh chừng là được rồi.
Diệp Mặc nói với Cam Lang, tu vi của Cam Lang là Nguyên Anh, căn bản là không giúp gì được cho hắn cả.
Bởi vì Diệp Mặc đã thấy ba gã đang vây công phi thuyền kia đều là tu sĩ Hư Thần, hơn nữa lại có hai người không ra tay.
Nói cách khác ba gã tu sĩ Hư Thần trên phi thuyền thì có một gã là Hư Thần hậu kỳ, về phần bên trong thuyền còn có những người nào nữa thì Diệp Mặc không biết.
Diệp Mặc biết, bất luận trên thuyền của đối phương còn có tu sĩ nào nữa không, chỉ cần ba tên tu sĩ Hư Thần trước mặt này một khi liên hợp lại, thì hắn cũng không có khả năng đối phó được, càng không cần phải nói đến đến việc bên trong thuyền còn có tu sĩ khác hay không. Vạn nhất bên trong còn có một tên Tu sĩ Ngưng Thể, thì hắn thậm chí còn khó có thể chạy trốn.
Sau khi Diệp Mặc đến, ba tên tu sĩ Hư Thần kia đều nhìn thấy, chỉ là Diệp Mặc không hề có cử động gì, nên bọn họ cũng không có động thủ, thậm chí cũng không để ý đến Diệp Mặc quá nhiều.
Bởi vì tu vi của Diệp Mặc mới chỉ là Hư Thần tầng một, vậy thì cho dù là địch hay bạn, thì cũng không có thực lực để ra vẻ trước mặt bọn họ.
Diệp Mặc càng không nói lời nào, hắn vừa đi lên, liền ném ra mấy trận kỳ. Vài tên tu sĩ Hư Thần, thì một mình hắn cũng khó có thể đối phó, huống chi hắn còn đang phòng ngừa bên trong phi thuyền còn có người khác.
Thế nhưng đây cũng chỉ là Diệp Mặc phòng xa cho tình huống vạn nhất mà thôi, bởi vì nếu bên trong phi thuyền đối phương có Tu sĩ Ngưng Thể, thì hắn hẳn là có thể cảm thụ được cái loại khí thể này, nhưng lúc này hắn lại không thể cảm nhận được chút khí thế nào của Tu sĩ Ngưng Thể cả.
- Mày định làm gì?
Một gã tu sĩ Hư Thần tầng ba thấy được động tác của Diệp Mặc, lập tức giận dữ hỏi.
Diệp Mặc vừa bố trí trận kỳ, vừa lạnh nhạt cười nói:
- Tao muốn giết mày.
Trong khi hắn nói, thì hơn mười miếng trận kỳ trong tay hắn cũng được ném ra.
- Muốn chết…
Tên tu sĩ Hư Thần tầng ba phun ra hai chữ, liền lấy ra pháp bảo đánh về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Hư Thần tầng một mà cũng dám nói giết ở trước mặt ba người bọn họ sao?
Không đợi pháp bảo của đối phương phát động công kích, 'Tử Đao' trong tay của Diệp Mặc lập tức đánh ra.
- 'Huyễn vân Hoa Sơn đao'.
Ta chỉ có một con đường, là ‘Hoa Sơn lộ’
'Tử Đao' vừa được đánh ra, liền kích khởi ra đầy trời đao ảnh màu tím, đồng thời toàn bộ không gian giống như bắt đầu ngưng đọng lại. Tên tu sĩ Hư Thần chuẩn bị tấn công Diệp Mặc lập tức cảm thấy chân nguyên toàn thân bị trói buộc lại, y cũng không kịp có phản ứng tiếp theo, thì đao quang màu tím khắp trời đã lao hết vào người y. Mà lúc này y càng kinh ngạc khi thấy đao khí giống như là có ý thức, nhanh chóng bịt kín toàn bộ đường lùi của y lại.
Chỉ trong chốc lát, y lại cảm thấy đối phương chỉ căn bản chỉ có một đao, đánh về phiá y chỉ là một đường đao quang dài mấy trượng mà thôi.
Một đao này tràn ngập khí thế vô địch tuyệt đối, tựa hồ không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Đây cũng chính là chỗ kinh khủng nhất của một đao kia, một đao này không chỉ hoàn toàn trói buộc chân nguyên, mà còn có vô số đao quang màu tím bám vào thân đao, tựa hồ tùy thời đều có thể bay ra giống như là pháo hoa nở rộ vậy.
Tên tu sĩ Hư Thần đợi tới khi đao quang màu tím đi tới trước mặt, mới phát hiện được là y không có cách nào chống đỡ, thậm chí căn bản còn không thể nào điều khiển nổi pháp bảo của mình.
Phụt
Máu thịt bay tung tóe, tên tu sĩ Hư Thần tầng ba của Vô Cực Tông còn chưa kịp sử dụng pháp bảo đã bị Diệp Mặc một đao chém chết.
Đây là y đã lấy pháp bảo ra rồi, nếu như là y còn chưa lấy pháp bảo ra, thì chắc là cũng không thể nào lấy ra được.
- Thật là đã quá coi trọng mày rồi.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, đồng thời lại ném ra mấy miếng trận kỳ nữa.
Ngoại trừ lúc trước lĩnh ngộ được, thì đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng Huyễn Vân Hoa sơn đao, Diệp Mặc cũng thật không ngờ, hắn chỉ cần một đao đã chém chết được tên tu sĩ Hư Thần tầng ba kia. Có thể thấy được 'Huyễn vân Hoa Sơn đao' thật sự là một đao lợi hại nhất của hắn rồi. Đáng tiếc một đao này lại chỉ dùng để giết một người có cảnh giới tương đồng với hắn, khiến hắn cảm giác có chút không đáng.
Tên tu sĩ vừa bị giết mà biết được cách nghĩ của Diệp Mặc, nói không chừng là phải khóc rống lên, tốt xấu gi tao so với mày cũng hơn hai tầng tu vi, lẽ nào không giá trị bằng một đao của mày.
Một đao của Diệp Mặc giết một tu sĩ Hư Thần tầng ba, khiến hai tên tu sĩ Hư Thần còn lại chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, bọn họ hiện tại cũng không dám khẳng định là tu vi của Diệp Mặc có đúng là Hư Thần hay không nữa. Nếu như nói một tu sĩ Hư Thần tầng một có thể một đao chém chết một tu sĩ Hư Thần tầng ba, thậm chí khiến bọn họ còn không kịp ra tay hỗ trợ, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Thế nhưng sự thực lại đang diễn ra như vậy.
Mà cùng lúc đó, bốn tu sĩ trên phi thuyền của Kiếm Cốc cũng đã biết chuyện, tuy rằng đối phương chỉ có một người công kích, nhưng cấm chế phòng ngự của họ cũng không chịu được bao lâu nữa. Đối phương chỉ để một người công kích, chẳng qua là do coi thường bọn họ mà thôi.
Quả nhiên là chỉ chốc lát thời gian, cấm chế phòng ngự của phi thuyền đã bị phá rồi. Thế nhưng khiến mọi người đều không ngờ đến chính là sau khi đối phương công phá xong cấm chế của phi thuyền bọn họ thì cũng không có tiến đến chém giết.
Không đợi Lạc Phi hỏi, tu sĩ Hư Thần duy nhất của Kiếm Cốc đã lộ ra một sắc mặt cực kỳ cổ quái, tựa như vừa nhìn thấy chuyện gì đó khó tin lắm.
- Có chuyện gì vậy Kiệt sư thúc?
Lạc Phi vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào hai đệ tử còn lại của Kiếm Cốc, cô muốn Kiệt sư thúc mang hai người này trốn đi, bất luận là có thể trốn được hay không, thì một chưởng môn như cô cũng chỉ có thể làm được đến vậy mà thôi.
Vị Kiệt sư thúc nói với giọng hết sức nghi hoặc:
- Có một tu sĩ Hư Thần tầng một vừa mới bay tới, cùng đánh với một tên tu sĩ Hư Thần tầng ba của Vô Cực Tông, nhưng kết quả là tên tu sĩ Hư Thần tầng một kia chỉ một đao đã chém chết tên tu sĩ Hư Thần tầng ba rồi.
- A…
Lạc Phi kinh ngạc thốt lên, cô không biết là ai mà lại dám đánh nhau với Vô Cực Tông, đã thế lại còn giết một tên tu sĩ Hư Thần của Vô Cực Tông nữa.
Thế nhưng cô lập tức biết điều này có ý nghĩa gì đối với bọn họ, lập tức nói:
- Kiệt sư thúc, chúng ta nhanh ra ngoài xem.
Lúc này hai tên tu sĩ Hư Thần khác của Vô Cực Tông đã có phản ứng trở lại rồi. Tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ tức giận quát lên với Diệp Mặc:
- Mày là ai? Lại dám giết đệ tử của Vô Cực Tông chúng tao?
- Thế nhưng hắn cũng phí công vô ích rồi, bộ kiếm pháp đó đã thất lạc từ ngàn năm trước, bằng không Kiếm Cốc của chúng ta há có thể lưu lạc tới mức này? Ngay cả một môn phái tám sao cũng không phải.
Nói đến đay, giọng nói của y đã tràn ngập thương cảm, dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Lạc Phi, nếu như sau này con đem vị trí chưởng môn Kiếm Cốc truyền lại cho người khác, thì phải nhớ kỹ trách nhiệm của mọi đệ tử Kiếm Cốc là phải tìm về bộ kiếm pháp này.
- Vâng thưa chưởng môn, Lạc Phi xin ghi ngớ lời người.
Sau khi Lạc Phi tiếp nhận chức chưởng môn, chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền hiểu rõ nỗi khổ tâm của chưởng môn. Tự nhủ sau khi trở thành chưởng môn nhất định sẽ không vứt bỏ Kiếm Cốc. Nhất định phải tìm kiếm sự che trở của Diệp Mặc, sau đó giúp đỡ Kiếm Cốc tiếp tục sinh tồn.
Kỳ thực không cần chưởng môn nói, cô cũng sẽ không vứt bỏ Kiếm Cốc. chuyện của Kiếm Cốc cũng có một phần trách nhiệm của cô, cô làm sao có thể vứt bỏ được Kiếm Cốc? Vì thế cô không cự tuyệt, mà quyết định cho dù phải chết cũng phải vì Kiếm Cốc mà báo thù, đem Kiếm Cốc phát dương quang đại.
Vị tu sĩ trung niên hiển nhiên đã hiểu được cách suy nghĩ của Lạc Phi, trong mắt liền hiện lên một tia khen ngợi, lập tức nhắm hai mắt lại, mấy người đệ tử nhìn thêm một chút thì phát hiện chưởng môn nhân của bọn họ đã chết rồi.
Lạc Phi đang muốn nói gì đó, thì lão già lớn tuổi nhất của Kiếm Cốc bỗng nhiên biến sắc, thốt lên:
- Chưởng môn, phía sau có một chiến thuyền đuổi theo chúng ta, hẳn là người của Vô Cực Tông.
Lạc Phi nghe thấy thế, sắc mặt liền đại biến, cô vừa tiếp nhận chức chưởng môn, liền đã phải đối mặt với đại địch. Mà bốn người bọn họ hiện tại thì cô là người có tu vi thấp nhất, chỉ là Trúc Cơ, mà tu vi cao nhất bất quá cũng chỉ là Hư Thần sơ kỳ mà thôi. Còn một người sư muội nhỏ tuổi hơn cô cũng là Kim Đan tầng ba, người cuối cùng là sư đệ Kim Đan tầng sáu.
Có thể nói ngoại trừ vị sư thúc tu vi Hư Thần, những người còn lại đều không có sức chiến đấu.
- Kiệt sư thúc, chúng ta trước tiên phải mở ra cấm chế phòng ngự của phi thuyền, sau đó mới tiếp tục nghĩ biện pháp.
Sau khi Lạc Phi cảm thấy kinh hoàng, liền vội vàng nói.
Sau nửa nén hương, Diệp Mặc mang theo Cam Lang rời khỏi Kiếm Cốc đã mấy ngàn dặm, đi thẳng về phía Vĩ Nhai. Tuy rằng Diệp Mặc chưa từng đi qua Vĩ Nhai, thế nhưng Cam Lang lại biết rõ.
Vĩ Nhai cũng giống với thành Mạc Hải, thế nhưng thành Mạc Hải ở hướng bắc của Nam An Châu, còn Vĩ Nhai thì lại ở phía Đông. Sở dĩ đi tới Vĩ Nhai là bởi vì Vĩ Nhai gần với Vô Tâm Hải, nơi này là chỗ tập kết của các tán tu, cho dù là Vô Cực Tông có truy sát tới Vĩ Nhai, thì người của Kiếm Cốc vẫn có thể chạy trốn vào Vô Tâm Hải.
Vô Tâm Hải tuy rằng nguy hiểm trùng trùng, thế nhưng so với bị giết thì còn tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên là qua lời giải thích của Cam Lang, Diệp Mặc cảm thấy không nhất định là như vậy. Vĩ Nhai tuy rằng có thể chạy trốn đến Vô Tâm Hải, thế nhưng một khi đi vào Vô Tâm Hải đó chính là cửu tử nhất sinh, so với sự truy sát của Vô Cực Tông cũng không khá hơn bao nhiêu. Nếu có ngày bị Vô Cực Tông bức phải chạy trốn vào Vô Tâm Hải, vậy thì đó chính là một con đường chết.
Diệp Mặc mang theo Cam Lang bay trên 'Tử Đao', tốc độ cũng nhanh vô cùng. Nửa ngày sau, đã cảm giác được một trận chân nguyên kịch liệt chấn động ở phía trước. Chỉ chốc lát thời gian, Diệp Mặc đã thấy có hai chiếc thuyền đang tranh đấu ở trên không.
Trong đó có một phi thuyền tựa hồ là đang công kích, còn chiếc phi thuyền còn lại thì đang toàn lực khống chế trận pháp cấm chế trên phi thuyền. Nói là tấn công, nhưng thật ra cũng chỉ có một tên tu sĩ Hư Thần ra tay thôi, còn hai tên tu sĩ bên cạnh gã thì đứng bàng quan, thậm chí còn chỉ trỏ.
Diệp Mặc căn bản là không cần phải hỏi cũng biết là chiếc phi thuyền kia chỉ cố gắng vô ích mà thôi. Cái cấm chế kia cho dù là có người điều khiển, thì việc bị công phá cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đây là mới có một người công kích, nếu cả mấy người kia đều lao vào công kích, vậy thì cấm chế phòng ngự của phi thuyền đã sớm bị nghiền nát rồi.
- Đó là thuyền của chúng tôi, đang bị bọn khốn Vô Cực Tông công kích.
Diệp Mặc còn tưởng rằng mình đi nhầm đường thì Cam Lang ở bên cạnh đã lập tức kêu lên.
Quả nhiên, thần thức của Diệp Mặc đã nhìn thấy dấu hiệu của của Kiếm Cốc trên con thuyền kia, mà con thuyền còn lại lại không có bất luận biểu thị gì cả, cũng không biết là Cam Lang làm thế nào nhận ra được.
- Anh xuống đi, giúp tôi canh chừng là được rồi.
Diệp Mặc nói với Cam Lang, tu vi của Cam Lang là Nguyên Anh, căn bản là không giúp gì được cho hắn cả.
Bởi vì Diệp Mặc đã thấy ba gã đang vây công phi thuyền kia đều là tu sĩ Hư Thần, hơn nữa lại có hai người không ra tay.
Nói cách khác ba gã tu sĩ Hư Thần trên phi thuyền thì có một gã là Hư Thần hậu kỳ, về phần bên trong thuyền còn có những người nào nữa thì Diệp Mặc không biết.
Diệp Mặc biết, bất luận trên thuyền của đối phương còn có tu sĩ nào nữa không, chỉ cần ba tên tu sĩ Hư Thần trước mặt này một khi liên hợp lại, thì hắn cũng không có khả năng đối phó được, càng không cần phải nói đến đến việc bên trong thuyền còn có tu sĩ khác hay không. Vạn nhất bên trong còn có một tên Tu sĩ Ngưng Thể, thì hắn thậm chí còn khó có thể chạy trốn.
Sau khi Diệp Mặc đến, ba tên tu sĩ Hư Thần kia đều nhìn thấy, chỉ là Diệp Mặc không hề có cử động gì, nên bọn họ cũng không có động thủ, thậm chí cũng không để ý đến Diệp Mặc quá nhiều.
Bởi vì tu vi của Diệp Mặc mới chỉ là Hư Thần tầng một, vậy thì cho dù là địch hay bạn, thì cũng không có thực lực để ra vẻ trước mặt bọn họ.
Diệp Mặc càng không nói lời nào, hắn vừa đi lên, liền ném ra mấy trận kỳ. Vài tên tu sĩ Hư Thần, thì một mình hắn cũng khó có thể đối phó, huống chi hắn còn đang phòng ngừa bên trong phi thuyền còn có người khác.
Thế nhưng đây cũng chỉ là Diệp Mặc phòng xa cho tình huống vạn nhất mà thôi, bởi vì nếu bên trong phi thuyền đối phương có Tu sĩ Ngưng Thể, thì hắn hẳn là có thể cảm thụ được cái loại khí thể này, nhưng lúc này hắn lại không thể cảm nhận được chút khí thế nào của Tu sĩ Ngưng Thể cả.
- Mày định làm gì?
Một gã tu sĩ Hư Thần tầng ba thấy được động tác của Diệp Mặc, lập tức giận dữ hỏi.
Diệp Mặc vừa bố trí trận kỳ, vừa lạnh nhạt cười nói:
- Tao muốn giết mày.
Trong khi hắn nói, thì hơn mười miếng trận kỳ trong tay hắn cũng được ném ra.
- Muốn chết…
Tên tu sĩ Hư Thần tầng ba phun ra hai chữ, liền lấy ra pháp bảo đánh về phía Diệp Mặc. Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Hư Thần tầng một mà cũng dám nói giết ở trước mặt ba người bọn họ sao?
Không đợi pháp bảo của đối phương phát động công kích, 'Tử Đao' trong tay của Diệp Mặc lập tức đánh ra.
- 'Huyễn vân Hoa Sơn đao'.
Ta chỉ có một con đường, là ‘Hoa Sơn lộ’
'Tử Đao' vừa được đánh ra, liền kích khởi ra đầy trời đao ảnh màu tím, đồng thời toàn bộ không gian giống như bắt đầu ngưng đọng lại. Tên tu sĩ Hư Thần chuẩn bị tấn công Diệp Mặc lập tức cảm thấy chân nguyên toàn thân bị trói buộc lại, y cũng không kịp có phản ứng tiếp theo, thì đao quang màu tím khắp trời đã lao hết vào người y. Mà lúc này y càng kinh ngạc khi thấy đao khí giống như là có ý thức, nhanh chóng bịt kín toàn bộ đường lùi của y lại.
Chỉ trong chốc lát, y lại cảm thấy đối phương chỉ căn bản chỉ có một đao, đánh về phiá y chỉ là một đường đao quang dài mấy trượng mà thôi.
Một đao này tràn ngập khí thế vô địch tuyệt đối, tựa hồ không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Đây cũng chính là chỗ kinh khủng nhất của một đao kia, một đao này không chỉ hoàn toàn trói buộc chân nguyên, mà còn có vô số đao quang màu tím bám vào thân đao, tựa hồ tùy thời đều có thể bay ra giống như là pháo hoa nở rộ vậy.
Tên tu sĩ Hư Thần đợi tới khi đao quang màu tím đi tới trước mặt, mới phát hiện được là y không có cách nào chống đỡ, thậm chí căn bản còn không thể nào điều khiển nổi pháp bảo của mình.
Phụt
Máu thịt bay tung tóe, tên tu sĩ Hư Thần tầng ba của Vô Cực Tông còn chưa kịp sử dụng pháp bảo đã bị Diệp Mặc một đao chém chết.
Đây là y đã lấy pháp bảo ra rồi, nếu như là y còn chưa lấy pháp bảo ra, thì chắc là cũng không thể nào lấy ra được.
- Thật là đã quá coi trọng mày rồi.
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, đồng thời lại ném ra mấy miếng trận kỳ nữa.
Ngoại trừ lúc trước lĩnh ngộ được, thì đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng Huyễn Vân Hoa sơn đao, Diệp Mặc cũng thật không ngờ, hắn chỉ cần một đao đã chém chết được tên tu sĩ Hư Thần tầng ba kia. Có thể thấy được 'Huyễn vân Hoa Sơn đao' thật sự là một đao lợi hại nhất của hắn rồi. Đáng tiếc một đao này lại chỉ dùng để giết một người có cảnh giới tương đồng với hắn, khiến hắn cảm giác có chút không đáng.
Tên tu sĩ vừa bị giết mà biết được cách nghĩ của Diệp Mặc, nói không chừng là phải khóc rống lên, tốt xấu gi tao so với mày cũng hơn hai tầng tu vi, lẽ nào không giá trị bằng một đao của mày.
Một đao của Diệp Mặc giết một tu sĩ Hư Thần tầng ba, khiến hai tên tu sĩ Hư Thần còn lại chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, bọn họ hiện tại cũng không dám khẳng định là tu vi của Diệp Mặc có đúng là Hư Thần hay không nữa. Nếu như nói một tu sĩ Hư Thần tầng một có thể một đao chém chết một tu sĩ Hư Thần tầng ba, thậm chí khiến bọn họ còn không kịp ra tay hỗ trợ, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Thế nhưng sự thực lại đang diễn ra như vậy.
Mà cùng lúc đó, bốn tu sĩ trên phi thuyền của Kiếm Cốc cũng đã biết chuyện, tuy rằng đối phương chỉ có một người công kích, nhưng cấm chế phòng ngự của họ cũng không chịu được bao lâu nữa. Đối phương chỉ để một người công kích, chẳng qua là do coi thường bọn họ mà thôi.
Quả nhiên là chỉ chốc lát thời gian, cấm chế phòng ngự của phi thuyền đã bị phá rồi. Thế nhưng khiến mọi người đều không ngờ đến chính là sau khi đối phương công phá xong cấm chế của phi thuyền bọn họ thì cũng không có tiến đến chém giết.
Không đợi Lạc Phi hỏi, tu sĩ Hư Thần duy nhất của Kiếm Cốc đã lộ ra một sắc mặt cực kỳ cổ quái, tựa như vừa nhìn thấy chuyện gì đó khó tin lắm.
- Có chuyện gì vậy Kiệt sư thúc?
Lạc Phi vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào hai đệ tử còn lại của Kiếm Cốc, cô muốn Kiệt sư thúc mang hai người này trốn đi, bất luận là có thể trốn được hay không, thì một chưởng môn như cô cũng chỉ có thể làm được đến vậy mà thôi.
Vị Kiệt sư thúc nói với giọng hết sức nghi hoặc:
- Có một tu sĩ Hư Thần tầng một vừa mới bay tới, cùng đánh với một tên tu sĩ Hư Thần tầng ba của Vô Cực Tông, nhưng kết quả là tên tu sĩ Hư Thần tầng một kia chỉ một đao đã chém chết tên tu sĩ Hư Thần tầng ba rồi.
- A…
Lạc Phi kinh ngạc thốt lên, cô không biết là ai mà lại dám đánh nhau với Vô Cực Tông, đã thế lại còn giết một tên tu sĩ Hư Thần của Vô Cực Tông nữa.
Thế nhưng cô lập tức biết điều này có ý nghĩa gì đối với bọn họ, lập tức nói:
- Kiệt sư thúc, chúng ta nhanh ra ngoài xem.
Lúc này hai tên tu sĩ Hư Thần khác của Vô Cực Tông đã có phản ứng trở lại rồi. Tên tu sĩ Hư Thần hậu kỳ tức giận quát lên với Diệp Mặc:
- Mày là ai? Lại dám giết đệ tử của Vô Cực Tông chúng tao?