Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1097: Cuối cùng cũng gặp được Diệp Mặc
Thẩm Nghiễn Thanh nhìn ngọc giản trong tay một chút, rồi đặt ngọc giản xuống cao giọng nói:
- Linh đan sư thất phẩm Ngự Thủ Triệt của Thiên Diễn Tông, linh đan sư thất phẩm Sở Tử Tốn của Dược Đỉnh Môn...
Thẩm Nghiễn Thanh mỗi lần báo ra tên một người, tên của người dự thi nào được đọc lên sẽ đứng ra giữa quảng trường chào hỏi tất cả. Diệp Mặc không ngờ rằng sẽ như thế này, trước khi nổi danh, hắn không hề muốn bị người khác biết đến.
- Tán tu Linh đan sư thất phẩm Lạc Tiểu Mặc...
Tuy rằng Diệp Mặc không muốn, thế nhưng Thẩm Nghiễn Thanh đọc đến tên người thứ ba thì đã là hắn rồi, Diệp Mặc rơi vào đường cùng không thể làm gi khác hơn là đứng lên đối mặt với tất cả các tu sĩ trong quảng trường mà vẫy tay chào.
- Khinh Tuyết sư tỷ, là hắn, chính là hắn.
Hoàng Thiên vừa nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức kinh hỉ kéo tay của Ninh Khinh Tuyết nói.
Ninh Khinh Tuyết cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, đến khi bị Hoàng Thiên lay động, lúc này mới giật mình tỉnh lại, cô nghi hoặc nhìn Hoàng Thiên dò hỏi:
- Thiên Thiên sư muội, em mới vừa nói cái gì? Là ai?
Hoàng Thiên vẻ mặt đầy hưng phấn, lôi kéo Ninh Khinh Tuyết nói:
- Khinh Tuyết sư tỷ, chính là cái tên Lạc Tiểu Mặc kia, vừa rồi Thẩm thành chủ báo danh tên Lạc Tiểu Mặc kia chính là người tu sĩ ngày đó. Hay là chị muốn em gọi, gọi...
- Gọi Diệp Mặc....
Cô gái bên cạnh Ninh Khinh Tuyết ngày đó cùng đi với Hoàng Thiên nói ra.
- Cái gì, em thấy Diệp Mặc rồi? Anh ấy ở nơi nào?
Ninh Khinh Tuyết bỗng đứng lên, ngữ khí kích động không thôi. Những tu sĩ phía sau cũng đang quan tâm đến những tu sĩ dự thi trên đài nên cũng không chú ý đến dị động của Ninh Khinh Tuyết.
Bởi vì Thẩm Nghiễn Thanh thông báo tên họ của các thí sinh càng về sau là thân phận càng cao.
- Đúng vậy, Lạc Tiểu Mặc, hắn tới tham gia đại hội Đan Vương rồi, còn là một Linh đan sư thất phẩm...
Lúc mà Hoàng Thiên còn đang lải nhải, Ninh Khinh Tuyết đã lệ rơi đầy mặt. Cô rõ ràng nhìn thấy Diệp Mặc, Diệp Mặc đang ngồi ở khu vực của người dự thi. Rõ ràng là tới để tham gia đại hội Đan Vương rồi.
- Khinh Tuyết sư tỷ, chị sao vậy?
Hoàng Thiên vội vã kéo kéo cánh tay của Ninh Khinh Tuyết, lo lắng hỏi han.
Ninh Khinh Tuyết thì thào:
- Anh ấy đã tới, chị muốn đi tìm anh ấy.
Nói xong Ninh Khinh Tuyết liền muốn lao ra, thế nhưng lập tức bị cô gái Phiêu Miểu Tiên Trì bên cạnh giữ lại, cô gái kia khẩn trương khuyên nhủ Ninh Khinh Tuyết:
- Khinh Tuyết sư muội, hiện tại em đi ra, không chỉ không gặp được Diệp Mặc, còn có thể bị chấp pháp của đại hội Đan Vương đuổi ra khỏi trận đấu. Thậm chí có thể ảnh hưởng đến tên Lạc Tiểu Mặc kia dự thi. Không lâu trước chị vừa thấy một tu sĩ Hư Thần bị Hóa Chân tiền bối trực tiếp ném ra ngoài rồi.
- Đúng vậy, em không thể đi ra.
Ninh Khinh Tuyết thì thào, ánh mắt của nàng không hề rời khỏi thân ảnh của Diệp Mặc.
Diệp Mặc ngồi ở trên khu vực dự thi cảm nhận được có người đang quan sát mình, cũng rất muốn quay đầu nhìn xem là ai, nhưng mạnh mẽ cưỡng chế lại, ở chỗ này tuyệt đối không thể nhìn ngang ngó dọc, sẽ khiến trọng tài phản cảm. Bằng không khu vực dự thi cũng sẽ không bố chí cấm chế thần thức.
- Hừ, Khinh Tuyết sư tỷ, cái người tên Lạc Tiểu Mặc kia thật sự là đáng trách, hắn đã sớm tới Đan thành rồi vì sao mà không tới tìm chị? Cái anh chàng Phương Chủng Sư kia cũng đã tới mấy lần.
Hoàng Thiên nhìn bộ dáng thất thần của Ninh Khinh Tuyết có chút bất bình lên tiếng.
- Thiên Thiên sư muội, không nên nói lung tung, Lạc Tiểu Mặc là một Linh đan sư thất phẩm.
Lúc này cô gái bên cạnh Ninh Khinh Tuyết liền nhắc nhở Hoàng Thiên một câu.
- Vốn là như vậy mà, làm hại chị Khinh Tuyết mỗi ngày đều khóc.
Hoàng Thiên vẫn có chút tức giận.
Ninh Khinh Tuyết lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cô đã cưỡng chế xung động muốn chạy tới trước mặt Diệp Mặc xuống, thì thào như đang tự nói với mình:
- Anh ấy hẳn là có chỗ khó xử, chị khẳng định sau khi anh ấy tham gia đại hội Đan Vương, thì sẽ đến tìm chị, chị đợi được…
Sau khi nói xong, lại bỏ thêm ba chữ, không rõ là đang khẳng định hay là lo lắng.
Cô gái vừa khuyên nhủ Ninh Khinh Tuyết xong lại nói với Ninh Khinh Tuyết bằng vẻ lo lắng:
- Khinh Tuyết sư muội, tên Lạc Tiểu Mặc kia chỉ là một Linh đan sư thất phẩm mà thôi, có thể nói ở trong những đan sư dự thi hôm nay hắn là người có thực lực thấp nhất, muốn đạt được thứ hạng cao, ta sợ...
Tuy rằng cô không có nói ra, thế nhưng mọi người đều hiểu được ý của cô.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi thân ảnh của Diệp Mặc, kiên định nói:
- Em không cần hắn đạt được thứ hạng cao, em chỉ muốn ở bên hắn là tốt rồi.
- Có thể...
Cô gái kia lại lần nữa ngập ngừng nói:
- Khinh Tuyết, tên Lạc Tiểu Mặc kia đã hỏi đến em, nghĩa là hắn không có quên em, hiện lại đi tham gia đại hội Đan Vương, hiển nhiên là muốn giành được thành tích cao ở đại hội Đan Vương này rồi mới tới tìm em.
Ninh Khinh Tuyết sau khi biết được Diệp Mặc tới Đan thành, đầu óc vẫn nghĩ đến Diệp Mặc, rất nhiều chuyện cô đều không có tâm tư để phân tích. Hiện tại nghe sư tỷ của mình phân tích như vậy, cô liền hiểu ra.
Vị sư tỷ kia thấy Ninh Khinh Tuyết tựa hồ đã hiểu được rồi, liền thở nhẹ một hơi rồi nói tiếp:
- Nếu như hắn có thể đạt được thành tích cao, rồi mới tới tìm em, hoặc là sư phụ cho phép em đi cùng hắn. Thế nhưng nếu như hắn không thể đạt được thành tích tốt thì.....
Kỳ thực cô không cần phải nói, một Linh đan sư cho dù là có tài đi chăng nữa nhưng nếu mà ở đại hội Đan Vương có thể đạt được thành tích gì đó thì chính là một chuyện lạ rồi, huống chi là còn muốn một thành tích cao nữa sao?
Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên hiểu rõ dụng tâm của Diệp Mặc, lấy thân phận và địa vị của hắn đến tìm mình liệu có thể sao? Nói không chừng đến cả cánh cửa của Phiêu Miểu Tiên Trì cũng không vào được. Ngay cả ngày trước gặp phải Hoàng Thiên sư muội cũng đã bị mắng là con cóc rồi đuổi đi đấy thôi. Có thể nổi danh tại đại hội Đan Vương, mới là cách duy nhất để tiếp cận mình và chị Lạc Ảnh.
Nhưng anh ấy chỉ là một Linh đan sư thì làm thế nào có thể đạt được thành tích cao? Làm sao có thể nổi danh được? Nghĩ tới đây, chóp mũi Ninh Khinh Tuyết chua xót, cô hận không thể lập tức vọt tới nhào vào trong lòng Diệp Mặc để nói cho hắn biết “Không cần phải thi thố gì cả, em đi theo anh. Cho dù là sư phụ muốn giết em em cũng muốn theo anh’’.
Thẩm Nghiễn Thanh vẫn liên tục báo tên của các đan sư dự thi, thế nhưng tâm tư của Ninh Khinh Tuyết thì đã sớm bay đến trên người của Diệp Mặc rồi.
- Khinh Tuyết sư muội, Phương Chủng Sư của Lôi Vân Tông tới, Nhân sư thúc muốn em qua bên kia nói chuyện.
Ninh Khinh Tuyết còn đang suy nghĩ. Lại có thêm một cô gái nói nhỏ bên tai của cô.
Phương Chủng Sư? Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, lập tức nói:
- Em không muốn qua, em muốn ngồi ở chỗ này.
- Khinh Tuyết, lời của sư phụ mà em cũng không nghe sao?
Một giọng nữ không có bao nhiêu cảm xúc vang lên bên tai, trong giọng nói thể hiện rõ sự mất hứng.
Ninh Khinh Tuyết giật mình một cái, vội vã đứng lên đi về phía sau. Hoàng Thiên và Nghiên sư tỷ thấy Ninh Khinh Tuyết đứng dậy cũng vội vã đi theo.
- Khinh Tuyết sư muội.
Thấy Ninh Khinh Tuyết tới, Phương Chủng Sư vội vã đứng lên, tác phong nhẹ nhàng bắt chuyện cùng Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết chỉ là đi tới người nữ trung niên trước mặt, khom người nói:
- Sư phụ, Khinh Tuyết đã tới.
- Con ngồi xuống đi.
Nữ trung niên nhìn Ninh Khinh Tuyết một cái rồi gật đầu.
- Linh đan sư thất phẩm Ngự Thủ Triệt của Thiên Diễn Tông, linh đan sư thất phẩm Sở Tử Tốn của Dược Đỉnh Môn...
Thẩm Nghiễn Thanh mỗi lần báo ra tên một người, tên của người dự thi nào được đọc lên sẽ đứng ra giữa quảng trường chào hỏi tất cả. Diệp Mặc không ngờ rằng sẽ như thế này, trước khi nổi danh, hắn không hề muốn bị người khác biết đến.
- Tán tu Linh đan sư thất phẩm Lạc Tiểu Mặc...
Tuy rằng Diệp Mặc không muốn, thế nhưng Thẩm Nghiễn Thanh đọc đến tên người thứ ba thì đã là hắn rồi, Diệp Mặc rơi vào đường cùng không thể làm gi khác hơn là đứng lên đối mặt với tất cả các tu sĩ trong quảng trường mà vẫy tay chào.
- Khinh Tuyết sư tỷ, là hắn, chính là hắn.
Hoàng Thiên vừa nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức kinh hỉ kéo tay của Ninh Khinh Tuyết nói.
Ninh Khinh Tuyết cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, đến khi bị Hoàng Thiên lay động, lúc này mới giật mình tỉnh lại, cô nghi hoặc nhìn Hoàng Thiên dò hỏi:
- Thiên Thiên sư muội, em mới vừa nói cái gì? Là ai?
Hoàng Thiên vẻ mặt đầy hưng phấn, lôi kéo Ninh Khinh Tuyết nói:
- Khinh Tuyết sư tỷ, chính là cái tên Lạc Tiểu Mặc kia, vừa rồi Thẩm thành chủ báo danh tên Lạc Tiểu Mặc kia chính là người tu sĩ ngày đó. Hay là chị muốn em gọi, gọi...
- Gọi Diệp Mặc....
Cô gái bên cạnh Ninh Khinh Tuyết ngày đó cùng đi với Hoàng Thiên nói ra.
- Cái gì, em thấy Diệp Mặc rồi? Anh ấy ở nơi nào?
Ninh Khinh Tuyết bỗng đứng lên, ngữ khí kích động không thôi. Những tu sĩ phía sau cũng đang quan tâm đến những tu sĩ dự thi trên đài nên cũng không chú ý đến dị động của Ninh Khinh Tuyết.
Bởi vì Thẩm Nghiễn Thanh thông báo tên họ của các thí sinh càng về sau là thân phận càng cao.
- Đúng vậy, Lạc Tiểu Mặc, hắn tới tham gia đại hội Đan Vương rồi, còn là một Linh đan sư thất phẩm...
Lúc mà Hoàng Thiên còn đang lải nhải, Ninh Khinh Tuyết đã lệ rơi đầy mặt. Cô rõ ràng nhìn thấy Diệp Mặc, Diệp Mặc đang ngồi ở khu vực của người dự thi. Rõ ràng là tới để tham gia đại hội Đan Vương rồi.
- Khinh Tuyết sư tỷ, chị sao vậy?
Hoàng Thiên vội vã kéo kéo cánh tay của Ninh Khinh Tuyết, lo lắng hỏi han.
Ninh Khinh Tuyết thì thào:
- Anh ấy đã tới, chị muốn đi tìm anh ấy.
Nói xong Ninh Khinh Tuyết liền muốn lao ra, thế nhưng lập tức bị cô gái Phiêu Miểu Tiên Trì bên cạnh giữ lại, cô gái kia khẩn trương khuyên nhủ Ninh Khinh Tuyết:
- Khinh Tuyết sư muội, hiện tại em đi ra, không chỉ không gặp được Diệp Mặc, còn có thể bị chấp pháp của đại hội Đan Vương đuổi ra khỏi trận đấu. Thậm chí có thể ảnh hưởng đến tên Lạc Tiểu Mặc kia dự thi. Không lâu trước chị vừa thấy một tu sĩ Hư Thần bị Hóa Chân tiền bối trực tiếp ném ra ngoài rồi.
- Đúng vậy, em không thể đi ra.
Ninh Khinh Tuyết thì thào, ánh mắt của nàng không hề rời khỏi thân ảnh của Diệp Mặc.
Diệp Mặc ngồi ở trên khu vực dự thi cảm nhận được có người đang quan sát mình, cũng rất muốn quay đầu nhìn xem là ai, nhưng mạnh mẽ cưỡng chế lại, ở chỗ này tuyệt đối không thể nhìn ngang ngó dọc, sẽ khiến trọng tài phản cảm. Bằng không khu vực dự thi cũng sẽ không bố chí cấm chế thần thức.
- Hừ, Khinh Tuyết sư tỷ, cái người tên Lạc Tiểu Mặc kia thật sự là đáng trách, hắn đã sớm tới Đan thành rồi vì sao mà không tới tìm chị? Cái anh chàng Phương Chủng Sư kia cũng đã tới mấy lần.
Hoàng Thiên nhìn bộ dáng thất thần của Ninh Khinh Tuyết có chút bất bình lên tiếng.
- Thiên Thiên sư muội, không nên nói lung tung, Lạc Tiểu Mặc là một Linh đan sư thất phẩm.
Lúc này cô gái bên cạnh Ninh Khinh Tuyết liền nhắc nhở Hoàng Thiên một câu.
- Vốn là như vậy mà, làm hại chị Khinh Tuyết mỗi ngày đều khóc.
Hoàng Thiên vẫn có chút tức giận.
Ninh Khinh Tuyết lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cô đã cưỡng chế xung động muốn chạy tới trước mặt Diệp Mặc xuống, thì thào như đang tự nói với mình:
- Anh ấy hẳn là có chỗ khó xử, chị khẳng định sau khi anh ấy tham gia đại hội Đan Vương, thì sẽ đến tìm chị, chị đợi được…
Sau khi nói xong, lại bỏ thêm ba chữ, không rõ là đang khẳng định hay là lo lắng.
Cô gái vừa khuyên nhủ Ninh Khinh Tuyết xong lại nói với Ninh Khinh Tuyết bằng vẻ lo lắng:
- Khinh Tuyết sư muội, tên Lạc Tiểu Mặc kia chỉ là một Linh đan sư thất phẩm mà thôi, có thể nói ở trong những đan sư dự thi hôm nay hắn là người có thực lực thấp nhất, muốn đạt được thứ hạng cao, ta sợ...
Tuy rằng cô không có nói ra, thế nhưng mọi người đều hiểu được ý của cô.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi thân ảnh của Diệp Mặc, kiên định nói:
- Em không cần hắn đạt được thứ hạng cao, em chỉ muốn ở bên hắn là tốt rồi.
- Có thể...
Cô gái kia lại lần nữa ngập ngừng nói:
- Khinh Tuyết, tên Lạc Tiểu Mặc kia đã hỏi đến em, nghĩa là hắn không có quên em, hiện lại đi tham gia đại hội Đan Vương, hiển nhiên là muốn giành được thành tích cao ở đại hội Đan Vương này rồi mới tới tìm em.
Ninh Khinh Tuyết sau khi biết được Diệp Mặc tới Đan thành, đầu óc vẫn nghĩ đến Diệp Mặc, rất nhiều chuyện cô đều không có tâm tư để phân tích. Hiện tại nghe sư tỷ của mình phân tích như vậy, cô liền hiểu ra.
Vị sư tỷ kia thấy Ninh Khinh Tuyết tựa hồ đã hiểu được rồi, liền thở nhẹ một hơi rồi nói tiếp:
- Nếu như hắn có thể đạt được thành tích cao, rồi mới tới tìm em, hoặc là sư phụ cho phép em đi cùng hắn. Thế nhưng nếu như hắn không thể đạt được thành tích tốt thì.....
Kỳ thực cô không cần phải nói, một Linh đan sư cho dù là có tài đi chăng nữa nhưng nếu mà ở đại hội Đan Vương có thể đạt được thành tích gì đó thì chính là một chuyện lạ rồi, huống chi là còn muốn một thành tích cao nữa sao?
Ninh Khinh Tuyết bỗng nhiên hiểu rõ dụng tâm của Diệp Mặc, lấy thân phận và địa vị của hắn đến tìm mình liệu có thể sao? Nói không chừng đến cả cánh cửa của Phiêu Miểu Tiên Trì cũng không vào được. Ngay cả ngày trước gặp phải Hoàng Thiên sư muội cũng đã bị mắng là con cóc rồi đuổi đi đấy thôi. Có thể nổi danh tại đại hội Đan Vương, mới là cách duy nhất để tiếp cận mình và chị Lạc Ảnh.
Nhưng anh ấy chỉ là một Linh đan sư thì làm thế nào có thể đạt được thành tích cao? Làm sao có thể nổi danh được? Nghĩ tới đây, chóp mũi Ninh Khinh Tuyết chua xót, cô hận không thể lập tức vọt tới nhào vào trong lòng Diệp Mặc để nói cho hắn biết “Không cần phải thi thố gì cả, em đi theo anh. Cho dù là sư phụ muốn giết em em cũng muốn theo anh’’.
Thẩm Nghiễn Thanh vẫn liên tục báo tên của các đan sư dự thi, thế nhưng tâm tư của Ninh Khinh Tuyết thì đã sớm bay đến trên người của Diệp Mặc rồi.
- Khinh Tuyết sư muội, Phương Chủng Sư của Lôi Vân Tông tới, Nhân sư thúc muốn em qua bên kia nói chuyện.
Ninh Khinh Tuyết còn đang suy nghĩ. Lại có thêm một cô gái nói nhỏ bên tai của cô.
Phương Chủng Sư? Ninh Khinh Tuyết nhíu mày, lập tức nói:
- Em không muốn qua, em muốn ngồi ở chỗ này.
- Khinh Tuyết, lời của sư phụ mà em cũng không nghe sao?
Một giọng nữ không có bao nhiêu cảm xúc vang lên bên tai, trong giọng nói thể hiện rõ sự mất hứng.
Ninh Khinh Tuyết giật mình một cái, vội vã đứng lên đi về phía sau. Hoàng Thiên và Nghiên sư tỷ thấy Ninh Khinh Tuyết đứng dậy cũng vội vã đi theo.
- Khinh Tuyết sư muội.
Thấy Ninh Khinh Tuyết tới, Phương Chủng Sư vội vã đứng lên, tác phong nhẹ nhàng bắt chuyện cùng Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết chỉ là đi tới người nữ trung niên trước mặt, khom người nói:
- Sư phụ, Khinh Tuyết đã tới.
- Con ngồi xuống đi.
Nữ trung niên nhìn Ninh Khinh Tuyết một cái rồi gật đầu.