Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1077: Ai giết Viên Quan Nam
Một ngày thoáng trôi qua, tuy rằng một ngày này trôi qua với những mạo hiểm không gì sánh được. Thế nhưng dưới sự nỗ lực phòng thủ của cả Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly, cùng với lực phòng ngự của đại trận cấp sáu thì cuối cùng một ngày này đã an toàn trôi qua.
- Tôi sẽ bố trí thêm một trận pháp công kích.
Diệp Mặc thấy rằng trận pháp phòng ngự tuy rằng lợi hại. Thế nhưng chỉ dựa vào hai người thì cuối cùng có thể sẽ không gắng gượng được.
Không đợi Diệp Mặc bắt đầu bày binh bố trận. Cảnh Anh Ly liền nhỏ giọng nói:
- Hẳn là không cần bố trí thêm trận pháp đâu. Tôi nghĩ chúng ta chắc chỉ còn không đến một canh giờ nữa, chúng ta sẽ được truyền tống ra ngoài.
Diệp Mặc ngừng lại, nếu như đúng là không còn đến một canh giờ nữa, hắn đúng là không cần bố trí thêm trận pháp rồi.
Ngay khi Diệp Mặc vừa dừng tay, một lực đạo như suối không gian hết sức cường hãn xông vào đại trận phòng ngự cấp sáu.
Rắc rắc...
Một tiếng động vang lên, trận pháp phòng ngự cấp sáu đảo mắt cái đã bị xé rách.
Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly trong lòng hết sức kinh hãi, bọn họ nhờ vào cái trận pháp phòng ngự này ngăn trở mấy canh giờ liền không có vấn đề gì, thế nhưng không ngờ được là chỉ trong chốc lát đã bị công phá rồi.
Còn không chờ hai người kịp hồi thần, chỉ sau một khắc, số linh thạch cực phẩm và linh tinh bổ sung linh lực cho đại trận phòng ngự cấp sáu "Răng rắc" một tiếng liền hoàn toàn vỡ vụn.
Bóng đen kia còn chưa vọt tới trước mặt hai người Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly, thì cả hai đã cảm giác được từng đợt âm lãnh, thật giống như hiện tượng giả không gian sụt lún lúc trước.
Đại đỉnh tám cực nhanh chóng hiện ra vô số đỉnh muốn chặn trước mặt của bóng đen. Diệp Mặc biết một người có thể công kích được đại trận phòng ngự cấp sáu của hắn thì đại đỉnh tám cực cũng không có khả năng chống đợ được. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức xuất ra "Vụ liên tâm hỏa".
Bất luận "Vụ liên tâm hỏa" có đối phó được với bóng đen kia hay không thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
"Vụ liên tâm hỏa" vừa được phóng ra, lập tức có một tiếng kêu bi ai thảm thiết truyền đến. Hữu dụng? Không ngờ nhanh như vậy? Diệp Mặc không kịp vui mừng, cũng cảm giác được trước người mình xuất hiện một viên ngọc gần như trong suốt. Viên ngọc này làm cho Diệp Mặc nhìn vào cũng rất thoải mái, Diệp Mặc nhịn không được đưa tay cầm lấy viên ngọc kia.
Một cảm giác êm dịu thoải mái truyền đến, thậm chí suy nghĩ và tư tưởng cũng trở nên rõ ràng vô cùng. Đây là cái gì, tốt thế?
- A, đây là Tịnh linh châu, số đó là Linh tu. Công kích chúng ta không ngờ lại là một Linh tu...
Cảnh Anh Ly cũng nhìn thấy viên ngọc trong suốt trong tay Diệp Mặc, nhất thời kinh ngạc kêu lên.
Tịnh linh châu? Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, hắn phát hiện thứ trong tay quả nhiên là Tịnh linh châu. Tịnh linh châu ở Tu Chân giới là báu vật vô giá, coi như là linh thảo cấp chín cũng không nhất định so sánh được với Tịnh linh châu này. Hạt châu này dùng để tu luyện thần thức và tinh lọc nhưng tạp chất trong linh hồn, làm vật tùy thân thì chỗ tốt càng không thể đánh giá được.
Tịnh linh châu chỉ có Linh tu cao cấp mới mới có được, những Linh tu bình thường căn bản là gặp qua cũng chưa từng gặp. Từ sau khi Linh tu bị diệt vong, Tịnh linh châu cũng tiêu vong theo, có thể tìm được một viên Tịnh linh châu thì Diệp Mặc nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.
Lẽ nào những bóng đen vừa nãy đều là Linh tu? Nghe được lời Cảnh Anh Ly nói, Diệp Mặc cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng hắn lập tức liền phủ nhận cách nghĩ của mình. Ở giữa số bóng đen đó có khả năng là có Linh tu, còn đại bộ phận thì không phải. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Không tốt rồi...
Lúc này vô số bóng đen lại lần nữa vọt tới, trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, lúc này không còn đại trận phòng ngự cấp sáu nữa, muốn ngăn cản những bóng đen không rõ lai lịch này là không có khả năng. Coi như là thiên hỏa của hắn có chút hữu dụng, cũng không thể cùng lúc đối phó nhiều mục tiêu như vậy. Huống Diệp Mặc suy đoán những bóng đen ở đây không phải đều như nhau. Thiên hỏa của hắn có thể hiệu quả như với bóng đen vừa rồi hay không thì hoàn toàn không biết.
Cảnh Anh Ly cũng phát hiện được tình huống này, trong lòng cô cũng trầm xuống. Diệp Mặc lập tức xuất ra trận kỳ muốn tiếp tục bố trí trận pháp, vừa lúc đó có hai luồng bạch quang hiện lên.
Cảnh Anh Ly trong lòng vui vẻ, chỉ nhanh chóng nói với Diệp Mặc một câu:
- Vẫn Chân điện đã đến lúc đóng cửa rồi.
Diệp Mặc đồng thời cũng cảm thụ được hai luồng bạch quang, lập tức mang lên mặt nạ bình thường mà Cảnh Anh Ly đưa cho hắn. Chờ hắn phản ứng lại một lần nữa, đã phát hiện mình đang đứng ở trước tế đàn giữa đỉnh núi rồi.
Hắn tùy ý nhìn một chút, rất nhanh đã tìm được Cảnh Anh Ly, Cảnh Anh Ly khẽ gật đầu với hắn, trên mặt không có một vẻ tươi cười nào. Diệp Mặc cúi đầu đi tới phía sau Cảnh Anh Ly, cô lúc này vẫn không nhúc nhích, thế nhưng lúc này hắn đã thấy rõ ràng, ban đầu khi tới đây có đến năm sáu nghìn người, mà hiện giờ trên quảng trường nhiều nhất cũng không quá hai nghìn người mà thôi, cái số lượng hao tổn này cũng quá cao rồi.
Thần thức của Diệp Mặc rất nhanh liền nhìn tới Cố Vị và Quách Kỳ Phàm. Phát hiện bọn họ vẫn bình yên vô sự, trong lòng nhất thời yên lòng, đồng thời Diệp Mặc cũng thấy đám người Thanh Hàn và Thanh Nghi đều đi ra rồi.
Quách Kỳ Phàm hiển nhiên đã ở xung quanh tìm kiếm, Diệp Mặc phỏng chừng anh ta đang tìm kiếm chính mình. Thế nhưng lúc này Diệp Mặc biết đây không phải là lúc cùng anh ta gặp mặt.
Đám người Thành Hàn và Thanh Nghi vừa ra tới, cũng đều dùng thần thức xem xét xung quanh, Diệp Mặc nghĩ rằng các nàng cũng đang tìm mình, càng cúi đầu không dám lộ ra.
Thanh Nghi rất nhanh phát hiện thần thức của nàng không tìm thấy Ninh Tiểu Ma, lập tức có chút kinh hoàng, cô bước nhanh tới một đạo cô Nguyên Anh tầng chín của Thanh Mộng trai vội vàng hỏi:
- Đại sư tỷ, anh chàng Ninh Tiểu Ma kia tại sao còn chưa đi ra, các chị ở bên trong cấm địa Vẫn Chân không phải đã gặp hắn rồi sao?
Đạo cô Nguyên Anh tầng chín gật đầu, nhưng không biết trả lời Thanh Nghi như thế nào. Thế nhưng Lăng Hiểu Sương ở bên trái lại vội vàng trả lời:
- Ninh Tiểu Ma hẳn là đã xảy ra chuyện ở cấm địa Vẫn Chân rồi, Thanh Nghi sư muội, em cũng không cần phải để trong lòng, hắn dù sao cũng là...
- A!
Đám người Thanh Nghi và Thanh Hàn vừa nghe nói Diệp Mặc đã ngã xuống ở cấm địa Vẫn Chân lập tức đều sa sầm nét mặt. Hạ Ấu San thậm chí còn xoa xoa hai mắt của mình, hiển nhiên có chút không muốn Diệp Mặc gặp nạn.
Diệp Mặc đứng ở một bên, trong lòng cảm động, nhưng cũng có chút hổ thẹn. Hắn biết lúc này tuyệt đối không thể hiện thân, chỉ cần hắn vừa hiện thân, rất nhiều chuyện nói không chừng đều sẽ bại lộ hoàn toàn. Không nói ai khác, ngay cả Duẫn Phán Điệp cũng không thể tin tưởng.
Diệp Mặc vừa nghĩ đến Duẫn Phán Điệp, liền thấy Thanh Nguyệt vẫn luôn ít nói đi tới trước mặt Duẫn Phán Điệp lạnh giọng hỏi:
- Duẫn sư tỷ, em muốn hỏi một chút, có phải chị ở bên trong cấm địa đã đi tìm Tiểu Ma sư huynh gây phiền phức?
Hiển nhiên cô cho rằng Duẫn Phán Điệp và Diệp Mặc có mâu thuẫn, cho rằng Duẫn Phán Điệp sẽ đến gây phiên phức cho Diệp Mặc ở trong cấm địa Vẫn Chân.
Thanh Hàn lôi kéo tay Thanh Nguyệt một chút, muốn nàng đừng nói lung tung. Bởi vì cô biết, dù là Duẫn Phán Điệp tìm đến Diệp Mặc gây phiền phức thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Diệp Mặc, thế nhưng loại chuyện này cô không thể nói thẳng với Thanh Nguyệt. Thanh Nguyệt hỏi Duẫn Phán Điệp như vậy, thì với tính cách của Duẫn Phán Điệp, nói không chừng sẽ ngay tại đây gây lên mâu thuẫn. Thiên Tinh phái mặc dù là tông môn tám sao, thế nhưng tính cách của Duẫn Phán Điệp rất trực tiếp.
Nhưng khiến Thành Hàn không ngờ chính là Duẫn Phán Điệp khom người đối với Thanh Nguyệt một chút, rồi chân thành nói:
- Xin lỗi, Thanh Nguyệt sư muội, lúc trước là chị hiểu lầm Tiểu Ma sư huynh, ở trong cấm địa Vẫn Chân chị cũng không đi tìm Tiểu Ma sư huynh gây phiền phức. Tiểu Ma sư huynh không đi ra, trong lòng chị và em cũng như nhau, đều rất khổ sở.
Duẫn Phán Điệp cũng không nói chuyện Diệp Mặc giúp cô, một khi nói ra, loại chuyện này khẳng định sẽ bị truy hỏi đến cùng, dù sao cũng liên quan đến việc đệ tử nòng cốt của Vô Lượng Hải bị giết, chuyện này trong lòng mình biết là được rồi.
Thanh Nguyệt thật không ngờ Duẫn Phán Điệp đối với Tiểu Ma sư huynh lại có cái nhìn thay đổi lớn như vậy, thế nhưng sự tiếc nuối của đối phương là thật tình, nếu như mình còn muốn gây sự, vậy có vẻ là quá phận rồi.
- Chị, người hộ vệ của chị chỉ còn lại một người thôi sao? Có phải ở trong cấm địa Vẫn Chân gặp phải nguy hiểm gì không?
Một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai Diệp Mặc, Diệp Mặc liền vô thức ngẩng đầu lên một chút.
Một cô gái rất xinh đẹp, thân mặc một bộ đồ màu tím nhạt, da thịt trắng như tuyết, dung nhan diễm lệ thậm chí khiến người khác có vẻ không dám nhìn gần. Ở phía sau mái tóc dài là một dải lụa tơ tằm màu bạc có vẻ tùy ý buộc lên, có khả năng là có quan hệ tới công pháp tu luyện, xung quanh bao phủ một lớp sương mù, thực sự là giống như một tiên nữ.
Lúc này trong mắt của nàng có chút lo lắng, hiển nhiên lời nói của cô đối với Cảnh Anh Ly là phát ra từ chân tình. Diệp Mặc cũng không cần đoán, cũng biết cô gái này chính là Cảnh Anh Mộng rồi.
Thảo nào là một trong thập đại mỹ nhân Nam An, muốn nói đến dung mạo, Diệp Mặc thật đúng là nhìn không ra Lăng Hiểu Sương với cô hơn kém nhau như thế nào. Hơn nữa tu vi của Cảnh Anh Mộng này cũng đã là Nguyên Anh tầng bảy rồi, so ra còn cao hơn Lăng Hiểu Sương nhiều lắm.
Cảnh Anh Ly ừ một tiếng, không nói gì khác, sắc mặt của nàng băng lãnh, không có chút bộ dáng tươi cười nào, cũng không tỏ ra thân thiết giống như Cảnh Anh Mộng đối với cô.
Thế nhưng Cảnh Anh Mộng cũng không vì vậy mà tức giận, lo lắng trên mặt càng lúc càng sâu hơn.
Cảnh Anh Mộng thở dài nhìn Diệp Mặc một chút, bỗng nhiên nói với Diệp Mặc bằng giọng lạnh lùng:
- Người mặc dù là hộ vệ môn chủ cấp cho chị, thế nhưng ngươi hiện tại phải nghe lệnh không phải là môn chủ mà là chị của ta.
Diệp Mặc nghe đến chẳng hiểu gì cả, thế nhưng lúc này hắn chỉ là khách mời nhất thời mà thôi, cũng không nói nhiều. Cảnh Anh Ly hình như không nghe thấy cô em Cảnh Anh Mộng quát tháo với Diệp Mặc, vẫn nghiêm mặt như cũ không nói một lời.
Vừa lúc đó, một số tu sĩ chờ ở ngoài liền sôi nổi vây quanh, không chờ các tu sĩ đó chạy vào chỗ tế đàn và các tu sĩ vừa ra khỏi Vẫn Chân điện nói chuyện, liền có một uy áp cực kỳ cường đại lướt trên không mà tới.
- Hóa Chân tiền bối...
Lập tức có tu sĩ khiếp sợ kêu lên. Uy áp mạnh mẽ thế này ngoài tu sĩ Hóa Chân ra, người thường căn bản là không thi triển ra được.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, càng cúi đầu không dám dùng thần thức nhìn loạn. Vẫn Chân điện cũng đã kết thúc, mà có nhiều tu sĩ Hóa Chân như vậy hiển nhiên là vì chuyện tình của Viên Quan Nam.
Cảnh Anh Ly thờ ơ, giống như là mọi chuyện xảy ra xung quanh không có chút quan hệ nào với cô cả.
Tu sĩ Hóa Chân lướt trên không bay tới đứng trước tế đàn, khí thế trên người phát ra uy áp cường đại, một số tu sĩ Kim Đan không nhịn được bắt đầu run rẩy.
- Được rồi, Lâm đạo hữu, một số tiểu bối không chịu nổi loại uy áp này đâu.
Lại thêm một gã tu sĩ đến, y cũng lướt trên không bay tới đứng bên cạnh tu sĩ không ngừng tỏa ra uy áp cười nói một câu.
Tu sĩ Hóa Chân kia hừ lạnh một tiếng, thế nhưng cũng thu lại uy áp của mình, đứng trên tế đàn Vẫn Chân điện lạnh giọng nói với tất cả các tu sĩ phía trước:
- Trong các ngươi là ai đã giết Viên Quan Nam của Vô Cực tông ta? Trực tiếp đứng ra, bằng không nếu lão phu tìm được, sẽ trực tiếp liên lụy đến sư môn của nhà ngươi.
Trong giọng nói thể hiện sự cường thế và không nói chút đạo lý nào.
- Tôi sẽ bố trí thêm một trận pháp công kích.
Diệp Mặc thấy rằng trận pháp phòng ngự tuy rằng lợi hại. Thế nhưng chỉ dựa vào hai người thì cuối cùng có thể sẽ không gắng gượng được.
Không đợi Diệp Mặc bắt đầu bày binh bố trận. Cảnh Anh Ly liền nhỏ giọng nói:
- Hẳn là không cần bố trí thêm trận pháp đâu. Tôi nghĩ chúng ta chắc chỉ còn không đến một canh giờ nữa, chúng ta sẽ được truyền tống ra ngoài.
Diệp Mặc ngừng lại, nếu như đúng là không còn đến một canh giờ nữa, hắn đúng là không cần bố trí thêm trận pháp rồi.
Ngay khi Diệp Mặc vừa dừng tay, một lực đạo như suối không gian hết sức cường hãn xông vào đại trận phòng ngự cấp sáu.
Rắc rắc...
Một tiếng động vang lên, trận pháp phòng ngự cấp sáu đảo mắt cái đã bị xé rách.
Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly trong lòng hết sức kinh hãi, bọn họ nhờ vào cái trận pháp phòng ngự này ngăn trở mấy canh giờ liền không có vấn đề gì, thế nhưng không ngờ được là chỉ trong chốc lát đã bị công phá rồi.
Còn không chờ hai người kịp hồi thần, chỉ sau một khắc, số linh thạch cực phẩm và linh tinh bổ sung linh lực cho đại trận phòng ngự cấp sáu "Răng rắc" một tiếng liền hoàn toàn vỡ vụn.
Bóng đen kia còn chưa vọt tới trước mặt hai người Diệp Mặc và Cảnh Anh Ly, thì cả hai đã cảm giác được từng đợt âm lãnh, thật giống như hiện tượng giả không gian sụt lún lúc trước.
Đại đỉnh tám cực nhanh chóng hiện ra vô số đỉnh muốn chặn trước mặt của bóng đen. Diệp Mặc biết một người có thể công kích được đại trận phòng ngự cấp sáu của hắn thì đại đỉnh tám cực cũng không có khả năng chống đợ được. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức xuất ra "Vụ liên tâm hỏa".
Bất luận "Vụ liên tâm hỏa" có đối phó được với bóng đen kia hay không thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
"Vụ liên tâm hỏa" vừa được phóng ra, lập tức có một tiếng kêu bi ai thảm thiết truyền đến. Hữu dụng? Không ngờ nhanh như vậy? Diệp Mặc không kịp vui mừng, cũng cảm giác được trước người mình xuất hiện một viên ngọc gần như trong suốt. Viên ngọc này làm cho Diệp Mặc nhìn vào cũng rất thoải mái, Diệp Mặc nhịn không được đưa tay cầm lấy viên ngọc kia.
Một cảm giác êm dịu thoải mái truyền đến, thậm chí suy nghĩ và tư tưởng cũng trở nên rõ ràng vô cùng. Đây là cái gì, tốt thế?
- A, đây là Tịnh linh châu, số đó là Linh tu. Công kích chúng ta không ngờ lại là một Linh tu...
Cảnh Anh Ly cũng nhìn thấy viên ngọc trong suốt trong tay Diệp Mặc, nhất thời kinh ngạc kêu lên.
Tịnh linh châu? Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, hắn phát hiện thứ trong tay quả nhiên là Tịnh linh châu. Tịnh linh châu ở Tu Chân giới là báu vật vô giá, coi như là linh thảo cấp chín cũng không nhất định so sánh được với Tịnh linh châu này. Hạt châu này dùng để tu luyện thần thức và tinh lọc nhưng tạp chất trong linh hồn, làm vật tùy thân thì chỗ tốt càng không thể đánh giá được.
Tịnh linh châu chỉ có Linh tu cao cấp mới mới có được, những Linh tu bình thường căn bản là gặp qua cũng chưa từng gặp. Từ sau khi Linh tu bị diệt vong, Tịnh linh châu cũng tiêu vong theo, có thể tìm được một viên Tịnh linh châu thì Diệp Mặc nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.
Lẽ nào những bóng đen vừa nãy đều là Linh tu? Nghe được lời Cảnh Anh Ly nói, Diệp Mặc cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng hắn lập tức liền phủ nhận cách nghĩ của mình. Ở giữa số bóng đen đó có khả năng là có Linh tu, còn đại bộ phận thì không phải. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Không tốt rồi...
Lúc này vô số bóng đen lại lần nữa vọt tới, trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, lúc này không còn đại trận phòng ngự cấp sáu nữa, muốn ngăn cản những bóng đen không rõ lai lịch này là không có khả năng. Coi như là thiên hỏa của hắn có chút hữu dụng, cũng không thể cùng lúc đối phó nhiều mục tiêu như vậy. Huống Diệp Mặc suy đoán những bóng đen ở đây không phải đều như nhau. Thiên hỏa của hắn có thể hiệu quả như với bóng đen vừa rồi hay không thì hoàn toàn không biết.
Cảnh Anh Ly cũng phát hiện được tình huống này, trong lòng cô cũng trầm xuống. Diệp Mặc lập tức xuất ra trận kỳ muốn tiếp tục bố trí trận pháp, vừa lúc đó có hai luồng bạch quang hiện lên.
Cảnh Anh Ly trong lòng vui vẻ, chỉ nhanh chóng nói với Diệp Mặc một câu:
- Vẫn Chân điện đã đến lúc đóng cửa rồi.
Diệp Mặc đồng thời cũng cảm thụ được hai luồng bạch quang, lập tức mang lên mặt nạ bình thường mà Cảnh Anh Ly đưa cho hắn. Chờ hắn phản ứng lại một lần nữa, đã phát hiện mình đang đứng ở trước tế đàn giữa đỉnh núi rồi.
Hắn tùy ý nhìn một chút, rất nhanh đã tìm được Cảnh Anh Ly, Cảnh Anh Ly khẽ gật đầu với hắn, trên mặt không có một vẻ tươi cười nào. Diệp Mặc cúi đầu đi tới phía sau Cảnh Anh Ly, cô lúc này vẫn không nhúc nhích, thế nhưng lúc này hắn đã thấy rõ ràng, ban đầu khi tới đây có đến năm sáu nghìn người, mà hiện giờ trên quảng trường nhiều nhất cũng không quá hai nghìn người mà thôi, cái số lượng hao tổn này cũng quá cao rồi.
Thần thức của Diệp Mặc rất nhanh liền nhìn tới Cố Vị và Quách Kỳ Phàm. Phát hiện bọn họ vẫn bình yên vô sự, trong lòng nhất thời yên lòng, đồng thời Diệp Mặc cũng thấy đám người Thanh Hàn và Thanh Nghi đều đi ra rồi.
Quách Kỳ Phàm hiển nhiên đã ở xung quanh tìm kiếm, Diệp Mặc phỏng chừng anh ta đang tìm kiếm chính mình. Thế nhưng lúc này Diệp Mặc biết đây không phải là lúc cùng anh ta gặp mặt.
Đám người Thành Hàn và Thanh Nghi vừa ra tới, cũng đều dùng thần thức xem xét xung quanh, Diệp Mặc nghĩ rằng các nàng cũng đang tìm mình, càng cúi đầu không dám lộ ra.
Thanh Nghi rất nhanh phát hiện thần thức của nàng không tìm thấy Ninh Tiểu Ma, lập tức có chút kinh hoàng, cô bước nhanh tới một đạo cô Nguyên Anh tầng chín của Thanh Mộng trai vội vàng hỏi:
- Đại sư tỷ, anh chàng Ninh Tiểu Ma kia tại sao còn chưa đi ra, các chị ở bên trong cấm địa Vẫn Chân không phải đã gặp hắn rồi sao?
Đạo cô Nguyên Anh tầng chín gật đầu, nhưng không biết trả lời Thanh Nghi như thế nào. Thế nhưng Lăng Hiểu Sương ở bên trái lại vội vàng trả lời:
- Ninh Tiểu Ma hẳn là đã xảy ra chuyện ở cấm địa Vẫn Chân rồi, Thanh Nghi sư muội, em cũng không cần phải để trong lòng, hắn dù sao cũng là...
- A!
Đám người Thanh Nghi và Thanh Hàn vừa nghe nói Diệp Mặc đã ngã xuống ở cấm địa Vẫn Chân lập tức đều sa sầm nét mặt. Hạ Ấu San thậm chí còn xoa xoa hai mắt của mình, hiển nhiên có chút không muốn Diệp Mặc gặp nạn.
Diệp Mặc đứng ở một bên, trong lòng cảm động, nhưng cũng có chút hổ thẹn. Hắn biết lúc này tuyệt đối không thể hiện thân, chỉ cần hắn vừa hiện thân, rất nhiều chuyện nói không chừng đều sẽ bại lộ hoàn toàn. Không nói ai khác, ngay cả Duẫn Phán Điệp cũng không thể tin tưởng.
Diệp Mặc vừa nghĩ đến Duẫn Phán Điệp, liền thấy Thanh Nguyệt vẫn luôn ít nói đi tới trước mặt Duẫn Phán Điệp lạnh giọng hỏi:
- Duẫn sư tỷ, em muốn hỏi một chút, có phải chị ở bên trong cấm địa đã đi tìm Tiểu Ma sư huynh gây phiền phức?
Hiển nhiên cô cho rằng Duẫn Phán Điệp và Diệp Mặc có mâu thuẫn, cho rằng Duẫn Phán Điệp sẽ đến gây phiên phức cho Diệp Mặc ở trong cấm địa Vẫn Chân.
Thanh Hàn lôi kéo tay Thanh Nguyệt một chút, muốn nàng đừng nói lung tung. Bởi vì cô biết, dù là Duẫn Phán Điệp tìm đến Diệp Mặc gây phiền phức thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Diệp Mặc, thế nhưng loại chuyện này cô không thể nói thẳng với Thanh Nguyệt. Thanh Nguyệt hỏi Duẫn Phán Điệp như vậy, thì với tính cách của Duẫn Phán Điệp, nói không chừng sẽ ngay tại đây gây lên mâu thuẫn. Thiên Tinh phái mặc dù là tông môn tám sao, thế nhưng tính cách của Duẫn Phán Điệp rất trực tiếp.
Nhưng khiến Thành Hàn không ngờ chính là Duẫn Phán Điệp khom người đối với Thanh Nguyệt một chút, rồi chân thành nói:
- Xin lỗi, Thanh Nguyệt sư muội, lúc trước là chị hiểu lầm Tiểu Ma sư huynh, ở trong cấm địa Vẫn Chân chị cũng không đi tìm Tiểu Ma sư huynh gây phiền phức. Tiểu Ma sư huynh không đi ra, trong lòng chị và em cũng như nhau, đều rất khổ sở.
Duẫn Phán Điệp cũng không nói chuyện Diệp Mặc giúp cô, một khi nói ra, loại chuyện này khẳng định sẽ bị truy hỏi đến cùng, dù sao cũng liên quan đến việc đệ tử nòng cốt của Vô Lượng Hải bị giết, chuyện này trong lòng mình biết là được rồi.
Thanh Nguyệt thật không ngờ Duẫn Phán Điệp đối với Tiểu Ma sư huynh lại có cái nhìn thay đổi lớn như vậy, thế nhưng sự tiếc nuối của đối phương là thật tình, nếu như mình còn muốn gây sự, vậy có vẻ là quá phận rồi.
- Chị, người hộ vệ của chị chỉ còn lại một người thôi sao? Có phải ở trong cấm địa Vẫn Chân gặp phải nguy hiểm gì không?
Một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai Diệp Mặc, Diệp Mặc liền vô thức ngẩng đầu lên một chút.
Một cô gái rất xinh đẹp, thân mặc một bộ đồ màu tím nhạt, da thịt trắng như tuyết, dung nhan diễm lệ thậm chí khiến người khác có vẻ không dám nhìn gần. Ở phía sau mái tóc dài là một dải lụa tơ tằm màu bạc có vẻ tùy ý buộc lên, có khả năng là có quan hệ tới công pháp tu luyện, xung quanh bao phủ một lớp sương mù, thực sự là giống như một tiên nữ.
Lúc này trong mắt của nàng có chút lo lắng, hiển nhiên lời nói của cô đối với Cảnh Anh Ly là phát ra từ chân tình. Diệp Mặc cũng không cần đoán, cũng biết cô gái này chính là Cảnh Anh Mộng rồi.
Thảo nào là một trong thập đại mỹ nhân Nam An, muốn nói đến dung mạo, Diệp Mặc thật đúng là nhìn không ra Lăng Hiểu Sương với cô hơn kém nhau như thế nào. Hơn nữa tu vi của Cảnh Anh Mộng này cũng đã là Nguyên Anh tầng bảy rồi, so ra còn cao hơn Lăng Hiểu Sương nhiều lắm.
Cảnh Anh Ly ừ một tiếng, không nói gì khác, sắc mặt của nàng băng lãnh, không có chút bộ dáng tươi cười nào, cũng không tỏ ra thân thiết giống như Cảnh Anh Mộng đối với cô.
Thế nhưng Cảnh Anh Mộng cũng không vì vậy mà tức giận, lo lắng trên mặt càng lúc càng sâu hơn.
Cảnh Anh Mộng thở dài nhìn Diệp Mặc một chút, bỗng nhiên nói với Diệp Mặc bằng giọng lạnh lùng:
- Người mặc dù là hộ vệ môn chủ cấp cho chị, thế nhưng ngươi hiện tại phải nghe lệnh không phải là môn chủ mà là chị của ta.
Diệp Mặc nghe đến chẳng hiểu gì cả, thế nhưng lúc này hắn chỉ là khách mời nhất thời mà thôi, cũng không nói nhiều. Cảnh Anh Ly hình như không nghe thấy cô em Cảnh Anh Mộng quát tháo với Diệp Mặc, vẫn nghiêm mặt như cũ không nói một lời.
Vừa lúc đó, một số tu sĩ chờ ở ngoài liền sôi nổi vây quanh, không chờ các tu sĩ đó chạy vào chỗ tế đàn và các tu sĩ vừa ra khỏi Vẫn Chân điện nói chuyện, liền có một uy áp cực kỳ cường đại lướt trên không mà tới.
- Hóa Chân tiền bối...
Lập tức có tu sĩ khiếp sợ kêu lên. Uy áp mạnh mẽ thế này ngoài tu sĩ Hóa Chân ra, người thường căn bản là không thi triển ra được.
Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, càng cúi đầu không dám dùng thần thức nhìn loạn. Vẫn Chân điện cũng đã kết thúc, mà có nhiều tu sĩ Hóa Chân như vậy hiển nhiên là vì chuyện tình của Viên Quan Nam.
Cảnh Anh Ly thờ ơ, giống như là mọi chuyện xảy ra xung quanh không có chút quan hệ nào với cô cả.
Tu sĩ Hóa Chân lướt trên không bay tới đứng trước tế đàn, khí thế trên người phát ra uy áp cường đại, một số tu sĩ Kim Đan không nhịn được bắt đầu run rẩy.
- Được rồi, Lâm đạo hữu, một số tiểu bối không chịu nổi loại uy áp này đâu.
Lại thêm một gã tu sĩ đến, y cũng lướt trên không bay tới đứng bên cạnh tu sĩ không ngừng tỏa ra uy áp cười nói một câu.
Tu sĩ Hóa Chân kia hừ lạnh một tiếng, thế nhưng cũng thu lại uy áp của mình, đứng trên tế đàn Vẫn Chân điện lạnh giọng nói với tất cả các tu sĩ phía trước:
- Trong các ngươi là ai đã giết Viên Quan Nam của Vô Cực tông ta? Trực tiếp đứng ra, bằng không nếu lão phu tìm được, sẽ trực tiếp liên lụy đến sư môn của nhà ngươi.
Trong giọng nói thể hiện sự cường thế và không nói chút đạo lý nào.