Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1041: Giả bộ tôi cũng biết làm
Văn Thái Y vừa mới ra giá, Tế Truyền Học lập tức im miệng lại, gã vốn dĩ rất nể nang Văn Thái Y, sao lại có thể đấu giá với Văn Thái Y được? Hai người còn lại thoạt nhìn dường như không có sức mua được, lại càng sẽ không mở miệng.
Còn người có thể mua được món bán chân nguyên này ngoài Văn Thái Y và Tế Truyền Học ra, chỉ còn có Diệp Mặc. Văn Thái Y thấy Tế Truyền Học không mở miệng, gật gật đầu, rõ ràng trong dự liệu của cô, cô đang định lấy linh thạch ra, liền nghe thấy Diệp Mặc lại báo giá lần hai:
- Ba triệu bảy trăm nghìn.
- Anh…
Văn Thái Y vẻ mặt tức giận chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cô chắc chắc Diệp Mặc là cố ý, bộ hộ giáp chân khí này mặc dù không tệ, nhưng cũng không đáng giá đến ba triệu bảy trăm nghìn, ba triệu năm trăm nghìn đã là cao lắm rồi.
Diệp Mặc vẻ mặt không có biểu hiện gì, cũng không thèm nhìn Văn Thái Y, chỉ nhìn chằm chằm bộ chân khí.
- Anh muốn chết…
Tế Truyền Học nói với Diệp Mặc vài từ, rồi lại thấy Vu Dương nhìn gã với ánh mắt lạnh như băng, gã thậm chí cảm giác được toàn thân lạnh run, theo bản năng thu lại nửa câu cuối.
- Được, anh có nhiều linh thạch nhỉ, Vu tiền bối, tôi ra năm triệu.
Văn Thái Y tức giận nói, tính cách của cô trong những tình huống tương tự, đều không thể thua cho người khác. Vẫn luôn ưu việt và tính cách này, mới có thể khiến cô không hài lòng với Lạc Tố Tố, thậm chí còn đưa ra yêu cầu khiêu chiến với Lạc Tố Tố.
Mặc dù cô cũng biết được mình cũng không thích Viên Quan Nam đến mức như đồn đại bên ngoài, nhưng Viên Quan Nam thích Lạc Tố Tố hơn cô, vậy thì không được. Cho dù là mười mĩ nhân của Nam An, Lạc Tố Tố cũng không thể ngang hàng với cô được, trong lòng cô rất khó chịu.
Hộ giáp chân khí trước mặt đã lên mức ba triệu năm trăm nghìn, thực ra đã là giá quá cao rồi, năm triệu lại càng vượt xa giá thực của nó rồi.
Văn Thái Y sở dĩ muốn báo giá năm triệu, cô muốn dùng linh thạch để áp chế Diệp Mặc, khiến Diệp Mặc căn bản không có sức phản kháng. Chỉ là một Tán Tu, lại dám so linh thạch với mình.
Cô định lấy ra năm triệu linh thạch đặt lên quầy, sau đó lấy bán chân khí đi, rồi lạnh lùng nhìn Diệp Mặc, căn bản cũng không cần nói câu gì. Cô muốn cho tên Nguyên Anh tầng thứ ba biết rằng, đến lúc này, linh thạch cũng không cần phải lấy ra nữa.
Từ ba triệu bảy trăm nghìn, được nâng lên năm triệu, Diệp Mặc cũng không phải là thằng ngốc, lại không biết suy nghĩ của Văn Thái Y sao. Nếu là một người con gái bình thường, Diệp Mặc mặc dù muốn có được bán chân khí, cũng không thể nào lấy ra năm triệu một trăm nghìn được. Nhưng người con gái như Văn Thái Y, khiến hắn vô cùng không thích tí nào.
Nếu đối phương giả bộ như vậy, thì mình cũng phải giả vờ lợi hại hơn cô ấy chút. Coi như là xả giận cho Tố Tố, chút linh thạch này cũng không là cái gì.
- Mười triệu…
Diệp Mặc vẻ mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng giá của hắn không ngờ lại cao gấp đôi Văn Thái Y.
- Cái gì?
Văn Thái Y đơ ra, hắn điên à? Mười triệu? Gấp ba giá trị thực tại của hộ giáp bán chân khí sao?
Đừng nói đến Văn Thái Y đơ người ra, mấy người còn lại cũng ngây ra nhìn Diệp Mặc. Đến cả Vu Dương cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, thậm chí bắt đầu quan sát đánh giá Diệp Mặc.
Một hồi lâu, Tế Truyền Học phản ứng lại, lập tức lên tiến gọi Diệp Mặc:
- Anh từ đâu đến mà lại không hiểu quy tắc như vậy? Anh biết thói quen của Vu đại sư không? Nếu như anh không lấy ra được mười triệu, anh phải đổi lấy mạng của anh đấy.
Vẻ mặt Diệp Mặc bình thản, hắn tùy ý nhìn Vu Dương, thấy Vu Dương dường như lại cam chịu lời nói của Tế Truyền Học, lập tức lạnh lùng nói:
- Vu đại sư, mặc dù đây là lần đầu tôi đến xem ông kinh doanh, nhưng điều kiện ở đây không có gì là tốt, chẳng lẽ mỗi lần khách đến rồi, bên cạnh đều có thứ đồ hét to kêu to sao?
Vu Dương lại lạnh lùng nhìn Tế Truyền Học, Tế Truyền Học sợ rụt đầu rụt cổ, sau đó ông lại nói với giọng có chút tình cảm với Diệp Mặc:
- Mặc dù tôi không thích người khác cãi lộn, nhưng người bạn kia nói đều là sự thật, nếu như báo giá bừa bãi đều phải đền mạng.
Diệp Mặc giống như không nghe thấy lời nói của Vu Dương vậy, hơn nữa lại tiếp tục nói:
- Bây giờ vẫn chưa có ai báo giá nữa, ông có phải là sẽ bán cho tôi Cửu Vận hay không?
Vu Dương liếc nhìn Văn Thái Y, trong mắt Văn Thái Y ngoài không cam lòng còn có vẻ cực kỳ khó chịu, cũng không có cách nào khác. Mười triệu linh thạch, cho dù là toàn bộ gia sản trên người cô cũng không đủ, thậm chí còn kém xa. Cô cũng không hiểu cái tên Tán Tu này, tại sao lại giàu có đến vậy.
Vu Dương thấy Văn Thái Y sắc mặt khó coi, cũng không nói gì, lập tức biết cô không thể lấy ra nhiều tiền như vậy được. Ông quay đầu nhìn Diệp Mặc nói:
- Lấy mười triệu linh thạch thượng phẩm, Cửu Vận là của anh.
Diệp Mặc cũng không có chút để ý đưa túi trữ vật cho Vu Dương, Vu Dương kiểm tra linh thạch trong túi trữ vật, đúng là mười triệu, không thiếu không thừa.
Lập tức ông mang vẻ mặt hàm súc, đưa hộ giáp bán chân nguyên cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc cầm lấy hộ giáp, quay người đi. Đồ của hắn cũng tới tay rồi, Văn Thái Y cũng giáo huấn rồi, mặc dù giá cả có chút cao, nhưng vì xả giận cho Tố Tố, thì cũng đáng. Về hai pháp bảo còn lại, hắn căn bản cũng không muốn.
Văn Thái Y thấy Diệp Mặc đến nhìn cũng không nhìn cô một cái, quay người đi luôn, lại càng phẫn nộ, nhưng cô cũng không có cách nào mở miệng được, cô trong lòng biết đối phương là cố ý làm vậy, đây là lấy gậy ông đập lưng ông, cũng giống như đánh vào mặt cô, còn đánh lên tiếng bốp bốp.
Nhưng cô lại nhanh chóng điều chỉnh lại được, nhìn bộ bán chân khí “Nhu chỉ kim võng” nói:
- Tôi lấy cái này.
Cũng may sau khi Diệp Mặc đi rồi, lại không có ai cạnh tranh giá cả với cô, thấy hai bộ pháp bảo tốt một chút trong nháy mắt bị người khác mua mất, Tế Truyền Học chỉ có thể chuyển mục tiêu sang “Hắc Nhan kiếm”.
Nằm ngoài dự liệu của tên tu tán Nguyên Anh tầng thứ bảy kia là không ra tay, sau khi bộ “Nhu chỉ kim võng” bán chân khí bị Văn Thái Y lấy đi, gã cười khổ lắc lắc đầu, quay người rời khỏi Vu Dương khí các, rõ ràng từ biểu cảm của gã có thể nhìn ra, gã có chút bất đắc dĩ, đã từ bỏ ý mua pháp bảo rồi.
Văn Thái Y thấy tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy này rời khỏi, cười khẩy một tiếng, trong lòng thầm nghĩ đáng đời. Cô đã mơ hồ đoán được tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy kia là ai rồi, nếu như đúng là người đó, đừng nói đến tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba kia, cho dù là tu sĩ thăng cấp lên Nguyên Anh tầng thứ tám gặp người này cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Cô đương nhiên biết tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy kia sau khi thấy Diệp Mặc rời khỏi, đã không còn hứng thú với những đồ còn lại ở đây rồi. Tên kiêu ngạo vừa nãy chỉ là Nguyên Anh tầng thứ ba mà thôi, đối mặt với Nguyên Anh tầng thứ bảy cũng xong đời rồi, huống chi là tên ra tay tàn nhẫn như vậy?
Diệp Mặc lúc này lại dừng lại, sau đó quay đầu lạnh nhạt nói:
- Tao nghĩ tên đuổi theo kia chắc là Tế Truyền Học, không ngờ là mày.
Tên Nguyên Anh tầng thứ bảy này, mặc dù là người có tu vi cao nhất trong ba người vừa nãy, nhưng cũng là một Nguyên Anh tầng thứ bảy, Diệp Mặc phỏng chừng là người khoảng trên trăm tuổi trong ba người, hẳn là tu sĩ trước mặt này.
Gã hơn trăm tuổi, mua pháp bảo rõ ràng không phải là để đến Vẫn Chân điện.
- Không ngờ mày lại biết tung tích của tao?
Người này là tu sĩ Nguyên anh vừa mới ở Vu Dương khí các, còn bất đắc dĩ cười khổ, lúc này vẻ mặt chấn động.
Y mặc dù là một tán tu, nhưng thủ đoạn độc ác, hơn nữa hành sự cẩn mật, có chút giống như Mạc Thiên Lý mà ngày trước Diệp Mặc giết. Lúc trước sở dĩ y ở Vu Dương khí các biểu hiện bình thản vô kỳ, đó là vì y thấy sau khi Diệp Mặc rộng rãi ra tay, đồ của Vu Dương khí các đã không còn là mục đích theo đuổi của y rồi, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ trước mặt này mới là mục tiêu y cần tập trung nhắm đến.
Tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba giàu có như vậy, nếu nhưng y có thể cướp bóc được, đâu phải lo lắng gì về linh thạch nữa?
Diệp Mặc thấy trong mắt y hiện lên tia đấu tranh, biết y sau khi biết mình có thể phát hiện ra tung tích, có chút kiêng nể mình. Y sợ trong thời gian ngắn không thể giết chết mình được, sẽ thu hút sự chú ý trong thành, nên mới không ngừng do dự.
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, lòng ham muốn của tên này đúng là lớn, không ngờ lại muốn cướp bóc mình ngay trong thành, cũng không sợ không thể chống đỡ được.
- Mày muốn linh thạch của tao?
Diệp Mặc hỏi thẳng.
Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy này không ngờ Diệp Mặc lại thẳng thắn hỏi như vậy, y ngẩn người ra một chút, lập tức phản ứng lại. Mình là tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy, không ngờ lại bị một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba chiếm lấy phần chủ động, đúng là buồn cười.
Nghĩ đến đây, y cười ha hả nói:
- Không sai, đúng là tao có hứng thú với nhẫn trữ vật của mày, nếu như mày bằng lòng đưa nó ra, tao cũng không để cho mày có bất kỳ thương tổn nào.
Diệp Mặc bình tĩnh giống như nghe thấy bác gái bên nhà đến mượn chai xì dầu vậy, hắn nhìn nhìn tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy đứng trước mặt, rồi lại nhìn nhẫn trữ vật của y, bỗng nhiên vừa cười vừa nói:
- Nếu như mày cướp nhẫn của tao ở đây, nói không chừng sẽ bị tu sĩ trong thành phát hiện. Nếu như mày không ngại, chúng ta ra ngoài thành, mày thấy thế nào?
Tu sĩ Nguyên Anh nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, bỗng nhiên ngây người, đây là logic quái gì vậy? Cố ý ra khỏi thành để mình cướp sao?
Chỉ trong tích tắc, y liền hiểu ra, lập tức lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói:
- Mày có đồng bọn mai phục bên ngoài đúng không, cho nên muốn lừa tao ra ngoài?
Diệp Mặc không nói gì gãi gãi đầu nói:
- Thành Vẫn Chân có bảo nhiêu cửa ra vào, nếu như mày không tin tao, vậy thì thế này, mày dẫn đường, đi cửa nào cũng được, tao cũng theo hết.
Nếu như không phải vì sợ trong thành phát hiện ra, hắn sớm đã động thủ rồi. Tên này sao gan lại nhỏ đến vậy?
Tu sĩ Nguyên Anh đó nhìn chằm chằm Diệp Mặc, y rất muốn biết Diệp Mặc chơi trò gì. Y cũng không thể tin Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba, lại có thể là đối thủ của Nguyên Anh tầng thứ bảy. Đừng nói đến Diệp Mặc, cho dù là Viên Quan Nam đệ tử nòng cốt của Vô Cực tông cũng không dám bày đặt như vậy.
Cho dù là Viên Quan Nam, cũng phải chờ sau khi lên Nguyên Anh tầng thứ năm, mới dám đến bia đề danh đề tên.
Nếu như Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba, có thể không sợ Nguyên Anh tầng thứ bảy, vậy thì hắn sớm đã nổi danh thiên hạ rồi, tự mình sao lại không nhận ra được? Người này rất có khả năng bày trò, muốn dùng những lời mạnh miệng này khiến cho y không dám động thủ.
- Được, nếu như vậy, mày theo tao.
Sau khi tên tu sĩ đó hiểu được đạo lý này, nói xong liền quay người bước đi.
Đối với tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba như Diệp Mặc mà nói, mặc dù nói là tính kế, nhưng thậm chí một câu cũng không đúng, cho dù là mình tuyệt đối không thể động thủ trong thành được. Bởi vì động thủ trong thành, cho dù thời gian có ngắn hơn nữa, nhất định sẽ nhanh chóng bị phát hiện, hơn nữa lại còn bị điều tra.
Còn người có thể mua được món bán chân nguyên này ngoài Văn Thái Y và Tế Truyền Học ra, chỉ còn có Diệp Mặc. Văn Thái Y thấy Tế Truyền Học không mở miệng, gật gật đầu, rõ ràng trong dự liệu của cô, cô đang định lấy linh thạch ra, liền nghe thấy Diệp Mặc lại báo giá lần hai:
- Ba triệu bảy trăm nghìn.
- Anh…
Văn Thái Y vẻ mặt tức giận chằm chằm nhìn Diệp Mặc, cô chắc chắc Diệp Mặc là cố ý, bộ hộ giáp chân khí này mặc dù không tệ, nhưng cũng không đáng giá đến ba triệu bảy trăm nghìn, ba triệu năm trăm nghìn đã là cao lắm rồi.
Diệp Mặc vẻ mặt không có biểu hiện gì, cũng không thèm nhìn Văn Thái Y, chỉ nhìn chằm chằm bộ chân khí.
- Anh muốn chết…
Tế Truyền Học nói với Diệp Mặc vài từ, rồi lại thấy Vu Dương nhìn gã với ánh mắt lạnh như băng, gã thậm chí cảm giác được toàn thân lạnh run, theo bản năng thu lại nửa câu cuối.
- Được, anh có nhiều linh thạch nhỉ, Vu tiền bối, tôi ra năm triệu.
Văn Thái Y tức giận nói, tính cách của cô trong những tình huống tương tự, đều không thể thua cho người khác. Vẫn luôn ưu việt và tính cách này, mới có thể khiến cô không hài lòng với Lạc Tố Tố, thậm chí còn đưa ra yêu cầu khiêu chiến với Lạc Tố Tố.
Mặc dù cô cũng biết được mình cũng không thích Viên Quan Nam đến mức như đồn đại bên ngoài, nhưng Viên Quan Nam thích Lạc Tố Tố hơn cô, vậy thì không được. Cho dù là mười mĩ nhân của Nam An, Lạc Tố Tố cũng không thể ngang hàng với cô được, trong lòng cô rất khó chịu.
Hộ giáp chân khí trước mặt đã lên mức ba triệu năm trăm nghìn, thực ra đã là giá quá cao rồi, năm triệu lại càng vượt xa giá thực của nó rồi.
Văn Thái Y sở dĩ muốn báo giá năm triệu, cô muốn dùng linh thạch để áp chế Diệp Mặc, khiến Diệp Mặc căn bản không có sức phản kháng. Chỉ là một Tán Tu, lại dám so linh thạch với mình.
Cô định lấy ra năm triệu linh thạch đặt lên quầy, sau đó lấy bán chân khí đi, rồi lạnh lùng nhìn Diệp Mặc, căn bản cũng không cần nói câu gì. Cô muốn cho tên Nguyên Anh tầng thứ ba biết rằng, đến lúc này, linh thạch cũng không cần phải lấy ra nữa.
Từ ba triệu bảy trăm nghìn, được nâng lên năm triệu, Diệp Mặc cũng không phải là thằng ngốc, lại không biết suy nghĩ của Văn Thái Y sao. Nếu là một người con gái bình thường, Diệp Mặc mặc dù muốn có được bán chân khí, cũng không thể nào lấy ra năm triệu một trăm nghìn được. Nhưng người con gái như Văn Thái Y, khiến hắn vô cùng không thích tí nào.
Nếu đối phương giả bộ như vậy, thì mình cũng phải giả vờ lợi hại hơn cô ấy chút. Coi như là xả giận cho Tố Tố, chút linh thạch này cũng không là cái gì.
- Mười triệu…
Diệp Mặc vẻ mặt không có chút biểu cảm nào, nhưng giá của hắn không ngờ lại cao gấp đôi Văn Thái Y.
- Cái gì?
Văn Thái Y đơ ra, hắn điên à? Mười triệu? Gấp ba giá trị thực tại của hộ giáp bán chân khí sao?
Đừng nói đến Văn Thái Y đơ người ra, mấy người còn lại cũng ngây ra nhìn Diệp Mặc. Đến cả Vu Dương cũng kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, thậm chí bắt đầu quan sát đánh giá Diệp Mặc.
Một hồi lâu, Tế Truyền Học phản ứng lại, lập tức lên tiến gọi Diệp Mặc:
- Anh từ đâu đến mà lại không hiểu quy tắc như vậy? Anh biết thói quen của Vu đại sư không? Nếu như anh không lấy ra được mười triệu, anh phải đổi lấy mạng của anh đấy.
Vẻ mặt Diệp Mặc bình thản, hắn tùy ý nhìn Vu Dương, thấy Vu Dương dường như lại cam chịu lời nói của Tế Truyền Học, lập tức lạnh lùng nói:
- Vu đại sư, mặc dù đây là lần đầu tôi đến xem ông kinh doanh, nhưng điều kiện ở đây không có gì là tốt, chẳng lẽ mỗi lần khách đến rồi, bên cạnh đều có thứ đồ hét to kêu to sao?
Vu Dương lại lạnh lùng nhìn Tế Truyền Học, Tế Truyền Học sợ rụt đầu rụt cổ, sau đó ông lại nói với giọng có chút tình cảm với Diệp Mặc:
- Mặc dù tôi không thích người khác cãi lộn, nhưng người bạn kia nói đều là sự thật, nếu như báo giá bừa bãi đều phải đền mạng.
Diệp Mặc giống như không nghe thấy lời nói của Vu Dương vậy, hơn nữa lại tiếp tục nói:
- Bây giờ vẫn chưa có ai báo giá nữa, ông có phải là sẽ bán cho tôi Cửu Vận hay không?
Vu Dương liếc nhìn Văn Thái Y, trong mắt Văn Thái Y ngoài không cam lòng còn có vẻ cực kỳ khó chịu, cũng không có cách nào khác. Mười triệu linh thạch, cho dù là toàn bộ gia sản trên người cô cũng không đủ, thậm chí còn kém xa. Cô cũng không hiểu cái tên Tán Tu này, tại sao lại giàu có đến vậy.
Vu Dương thấy Văn Thái Y sắc mặt khó coi, cũng không nói gì, lập tức biết cô không thể lấy ra nhiều tiền như vậy được. Ông quay đầu nhìn Diệp Mặc nói:
- Lấy mười triệu linh thạch thượng phẩm, Cửu Vận là của anh.
Diệp Mặc cũng không có chút để ý đưa túi trữ vật cho Vu Dương, Vu Dương kiểm tra linh thạch trong túi trữ vật, đúng là mười triệu, không thiếu không thừa.
Lập tức ông mang vẻ mặt hàm súc, đưa hộ giáp bán chân nguyên cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc cầm lấy hộ giáp, quay người đi. Đồ của hắn cũng tới tay rồi, Văn Thái Y cũng giáo huấn rồi, mặc dù giá cả có chút cao, nhưng vì xả giận cho Tố Tố, thì cũng đáng. Về hai pháp bảo còn lại, hắn căn bản cũng không muốn.
Văn Thái Y thấy Diệp Mặc đến nhìn cũng không nhìn cô một cái, quay người đi luôn, lại càng phẫn nộ, nhưng cô cũng không có cách nào mở miệng được, cô trong lòng biết đối phương là cố ý làm vậy, đây là lấy gậy ông đập lưng ông, cũng giống như đánh vào mặt cô, còn đánh lên tiếng bốp bốp.
Nhưng cô lại nhanh chóng điều chỉnh lại được, nhìn bộ bán chân khí “Nhu chỉ kim võng” nói:
- Tôi lấy cái này.
Cũng may sau khi Diệp Mặc đi rồi, lại không có ai cạnh tranh giá cả với cô, thấy hai bộ pháp bảo tốt một chút trong nháy mắt bị người khác mua mất, Tế Truyền Học chỉ có thể chuyển mục tiêu sang “Hắc Nhan kiếm”.
Nằm ngoài dự liệu của tên tu tán Nguyên Anh tầng thứ bảy kia là không ra tay, sau khi bộ “Nhu chỉ kim võng” bán chân khí bị Văn Thái Y lấy đi, gã cười khổ lắc lắc đầu, quay người rời khỏi Vu Dương khí các, rõ ràng từ biểu cảm của gã có thể nhìn ra, gã có chút bất đắc dĩ, đã từ bỏ ý mua pháp bảo rồi.
Văn Thái Y thấy tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy này rời khỏi, cười khẩy một tiếng, trong lòng thầm nghĩ đáng đời. Cô đã mơ hồ đoán được tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy kia là ai rồi, nếu như đúng là người đó, đừng nói đến tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba kia, cho dù là tu sĩ thăng cấp lên Nguyên Anh tầng thứ tám gặp người này cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Cô đương nhiên biết tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy kia sau khi thấy Diệp Mặc rời khỏi, đã không còn hứng thú với những đồ còn lại ở đây rồi. Tên kiêu ngạo vừa nãy chỉ là Nguyên Anh tầng thứ ba mà thôi, đối mặt với Nguyên Anh tầng thứ bảy cũng xong đời rồi, huống chi là tên ra tay tàn nhẫn như vậy?
Diệp Mặc lúc này lại dừng lại, sau đó quay đầu lạnh nhạt nói:
- Tao nghĩ tên đuổi theo kia chắc là Tế Truyền Học, không ngờ là mày.
Tên Nguyên Anh tầng thứ bảy này, mặc dù là người có tu vi cao nhất trong ba người vừa nãy, nhưng cũng là một Nguyên Anh tầng thứ bảy, Diệp Mặc phỏng chừng là người khoảng trên trăm tuổi trong ba người, hẳn là tu sĩ trước mặt này.
Gã hơn trăm tuổi, mua pháp bảo rõ ràng không phải là để đến Vẫn Chân điện.
- Không ngờ mày lại biết tung tích của tao?
Người này là tu sĩ Nguyên anh vừa mới ở Vu Dương khí các, còn bất đắc dĩ cười khổ, lúc này vẻ mặt chấn động.
Y mặc dù là một tán tu, nhưng thủ đoạn độc ác, hơn nữa hành sự cẩn mật, có chút giống như Mạc Thiên Lý mà ngày trước Diệp Mặc giết. Lúc trước sở dĩ y ở Vu Dương khí các biểu hiện bình thản vô kỳ, đó là vì y thấy sau khi Diệp Mặc rộng rãi ra tay, đồ của Vu Dương khí các đã không còn là mục đích theo đuổi của y rồi, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ trước mặt này mới là mục tiêu y cần tập trung nhắm đến.
Tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba giàu có như vậy, nếu nhưng y có thể cướp bóc được, đâu phải lo lắng gì về linh thạch nữa?
Diệp Mặc thấy trong mắt y hiện lên tia đấu tranh, biết y sau khi biết mình có thể phát hiện ra tung tích, có chút kiêng nể mình. Y sợ trong thời gian ngắn không thể giết chết mình được, sẽ thu hút sự chú ý trong thành, nên mới không ngừng do dự.
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, lòng ham muốn của tên này đúng là lớn, không ngờ lại muốn cướp bóc mình ngay trong thành, cũng không sợ không thể chống đỡ được.
- Mày muốn linh thạch của tao?
Diệp Mặc hỏi thẳng.
Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy này không ngờ Diệp Mặc lại thẳng thắn hỏi như vậy, y ngẩn người ra một chút, lập tức phản ứng lại. Mình là tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy, không ngờ lại bị một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba chiếm lấy phần chủ động, đúng là buồn cười.
Nghĩ đến đây, y cười ha hả nói:
- Không sai, đúng là tao có hứng thú với nhẫn trữ vật của mày, nếu như mày bằng lòng đưa nó ra, tao cũng không để cho mày có bất kỳ thương tổn nào.
Diệp Mặc bình tĩnh giống như nghe thấy bác gái bên nhà đến mượn chai xì dầu vậy, hắn nhìn nhìn tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy đứng trước mặt, rồi lại nhìn nhẫn trữ vật của y, bỗng nhiên vừa cười vừa nói:
- Nếu như mày cướp nhẫn của tao ở đây, nói không chừng sẽ bị tu sĩ trong thành phát hiện. Nếu như mày không ngại, chúng ta ra ngoài thành, mày thấy thế nào?
Tu sĩ Nguyên Anh nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, bỗng nhiên ngây người, đây là logic quái gì vậy? Cố ý ra khỏi thành để mình cướp sao?
Chỉ trong tích tắc, y liền hiểu ra, lập tức lạnh lùng nhìn Diệp Mặc nói:
- Mày có đồng bọn mai phục bên ngoài đúng không, cho nên muốn lừa tao ra ngoài?
Diệp Mặc không nói gì gãi gãi đầu nói:
- Thành Vẫn Chân có bảo nhiêu cửa ra vào, nếu như mày không tin tao, vậy thì thế này, mày dẫn đường, đi cửa nào cũng được, tao cũng theo hết.
Nếu như không phải vì sợ trong thành phát hiện ra, hắn sớm đã động thủ rồi. Tên này sao gan lại nhỏ đến vậy?
Tu sĩ Nguyên Anh đó nhìn chằm chằm Diệp Mặc, y rất muốn biết Diệp Mặc chơi trò gì. Y cũng không thể tin Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba, lại có thể là đối thủ của Nguyên Anh tầng thứ bảy. Đừng nói đến Diệp Mặc, cho dù là Viên Quan Nam đệ tử nòng cốt của Vô Cực tông cũng không dám bày đặt như vậy.
Cho dù là Viên Quan Nam, cũng phải chờ sau khi lên Nguyên Anh tầng thứ năm, mới dám đến bia đề danh đề tên.
Nếu như Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba, có thể không sợ Nguyên Anh tầng thứ bảy, vậy thì hắn sớm đã nổi danh thiên hạ rồi, tự mình sao lại không nhận ra được? Người này rất có khả năng bày trò, muốn dùng những lời mạnh miệng này khiến cho y không dám động thủ.
- Được, nếu như vậy, mày theo tao.
Sau khi tên tu sĩ đó hiểu được đạo lý này, nói xong liền quay người bước đi.
Đối với tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba như Diệp Mặc mà nói, mặc dù nói là tính kế, nhưng thậm chí một câu cũng không đúng, cho dù là mình tuyệt đối không thể động thủ trong thành được. Bởi vì động thủ trong thành, cho dù thời gian có ngắn hơn nữa, nhất định sẽ nhanh chóng bị phát hiện, hơn nữa lại còn bị điều tra.