Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1036: Nguyên Anh đệ nhất vương
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến Ngô Dự, quay người rời khỏi. Hắn biết, ở đây mà muốn dẫn Đông Phương Na Na đi là không thể được, nhưng nếu như biết Đông Phương Na Na ở tông môn bảy sao Vô Lượng Hải thì cũng đủ rồi.
- Muốn đi sao? Để lại cho tôi một cánh tay đã...
Ngô Dự lạnh lùng nói một câu, chiếc quạt trong tay đã mở ra, chiếc quạt này chỉ cần phẩy nhẹ một cái, vô số đường đao lạnh lùng trực tiếp hướng về phía Diệp Mặc. Xem ra gã không phải chỉ muốn chém cánh tay của Diệp Mặc, mà là muốn cánh tay của Diệp Mặc thành thịt xay.
Diệp Mặc nhất thời cảm nhận được một bức tường chân nguyên to lớn chặn hắn lại, tronh nháy mắt dường như hắn chỉ có thể chấp nhận kết quả bị cụt mất một cánh tay.
Ngô Dự này thoạt nhìn hời hợt, nhưng Diệp Mặc biết đây chỉ là trong lòng gã không muốn gây ra chuyện ầm ĩ ở đây mà thôi, lần này cho dù là tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba cũng không có cách nào ngăn cản lại được. Bản thân phải phản kích lại, thì cần phải làm ra chuyện thật ầm ĩ.
Để mặc cho cánh tay mình bị chặt đứt, Diệp Mặc tuyệt đối không bằng lòng. Hắn không nghĩ ngợi gì, Tử Đao đã được phóng ra. Đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy, Diệp Mặc cũng không ngạo mạn đến mức không dùng đến pháp bảo.
Nhưng không đợi hắn động thủ, một đường đao màu trắng phát sáng giữa Diệp Mặc và Ngô Dự. Đường đao này giống như ánh mặt trời chói chang vậy, nhưng lại tùy ý xẹt qua hóa giải hoàn toàn luồng sát ý lạnh lẽo trên đường đao của Ngô Dự. Đến cả bức tường chân nguyên của Ngô Dự dùng để ngăn cản Diệp Mặc cũng không còn nữa.
Diệp Mặc lập tức biết có người ra tay giúp đỡ rồi, quả nhiên thần thức của hắn lập tức quét đường đao màu trắng ấy đã biến thành một thanh phi kiếm rồi, rơi thẳng vào trong vỏ kiếm sau lưng một người đàn ông trên tầng.
Phi kiếm mà dùng vỏ đựng đã là một điều kỳ lạ rồi, mà vỏ kiếm lại để sau lưng thì lại càng kỳ lạ. Nhưng giới tu chân loại người nào cũng có, cũng không có ai cảm thấy đặc biệt.
Ngô Dự không ngờ sau khi gã tự giới thiệu, còn có người ngoài can thiệp vào. Nhưng gã lập tức nhận ra người vừa nãy cản gã lại là ai, liền nói:
- Hứa Xương Cát, ý anh là gì vậy? Chuyện này chẳng có quan hệ gì đến anh. Một Tán Tu như anh không ngờ lại dám chống đối với tôi sao?
Vị tu sĩ đeo kiếm sau lưng chậm rãi nói:
- Tôi thích xen vào chuyện của người khác, nếu như không phục, chúng ta lên đài luận đạo chiến một trận là được rồi.
- Anh...
Ngô Dự rõ ràng biết mình không phải đối thủ của y, chỉ nói ra một chữ “anh” rồi lập tức trầm giọng nói với Đông Phương Na Na:
- Đi.
Thậm chí cũng không vào Linh Tức lầu, quay người rời khỏi. Đông Phương Na Na sợ hãi liếc nhìn Diệp Mặc, rồi cùng bước theo.
Khi Ngô Dự bước ra cửa, bỗng nhiên quay đầu lại hừ lạnh nói với Diệp Mặc:
- Hy vọng về sau anh cũng may mắn như thế này, đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa, lần sau không phải chuyện cần một cánh tay nữa đâu.
Vẻ mặt Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Đây cũng là lời tôi muốn nói với anh, hy vọng lần sau đừng gặp phải tôi nữa.
Khóe mặt Ngô Dự hiện lên một tia khinh thường, cũng chẳng thèm đôi co với Diệp Mặc, nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa.
Thời gian xảy ra chuyện này rất ngắn ngủi, cho đến khi Ngô Dự rời khỏi, tu sĩ trong Linh Tức lầu mới cười vang.
Diệp Mặc biết tại sao tu sĩ trong này lại cười vang như vậy, bởi vì pháp bảo của hắn là một con dao thái rau rất khó nhìn nên mới khiến cho những tu sĩ xung quanh cười ha hả.
Nhưng Diệp Mặc lại thu lại thanh Tử Đao như không có chuyện gì xảy ra, sau đó chắp tay ôm quyền nói với tu sĩ vừa nãy ra tay cứu giúp:
- Cám ơn anh bạn đã ra tay cứu giúp.
Hắn cảm thấy cái tên Hứa Xương Cát này nghe rất quen, hình như hắn đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải, chỉ có điều nhất thời không nhớ ra mà thôi. Tuổi của Hứa Xương Cát cũng chỉ trung niên mà thôi, chắc là cũng chưa vượt qua con số ba trăm tuổi, nhưng tu vi thì cũng không phải là nghịch thiên, chỉ là Nguyên Anh viên mãn mà thôi. Không biết Ngô Dự sao lại sợ y, tông môn của Ngô Dự chẳng phải là bảy sao rồi sao?
Hứa Xương Cát cười ha hả rồi vẫy tay nói:
- Người anh em, sao không lên đây?
- Được.
Diệp Mặc không biết tại sao Hứa Xương Cát lại giúp hắn, hơn nữa hắn cảm thấy Hứa Xương Cát cũng không có ác ý gì với hắn, huống chi con người Hứa Xương Cát xem ra cũng không tệ, cho nên hắn không nói lời thứ hai thì đã lên lầu rồi.
Lăng Hiểu Sương oán hận nhìn Diệp Mặc, lạnh giọng nói:
- Tên lưu manh này số cũng đỏ đấy chứ, nếu không phải Hứa Xương Cát ra tay, xem hôm nay hắn có thể chạy thoát được hay không? Thời gian Hứa Xương Cát lộ diện mặc dù rất ngắn, nhưng nghe nói cũng là một nhân vật anh hùng, không ngờ lại can thiệp vào chuyện của loại người như thế này.
Diệp Mặc phát hiện, vừa nãy khi Ngô Dự ra ngoài, vẫn còn rất nhiều tu sĩ còn đang nghị luận, nhưng sau khi Hứa Xương Cát ra tay ngăn Ngô Dự lại không ngờ lại không có ai nghị luận nữa. Dường như rất kiêng nể Hứa Xương Cát này, điều này khiến cho Diệp Mặc vô cùng kinh ngạc, nếu như hắn không phải nghe thấy Ngô Dự nói Hứa Xương Cát là một Tán Tu, hắn còn cho rằng Hứa Xương Cát là một đệ tử của đại tông môn nào đó.
Phòng nghỉ ngơi của Hứa Xương Cát rõ ràng là một phòng thượng hạng của Linh Tức lầu này, bởi vì ngồi trong phòng, liền có thể nhìn thấy tình hình tỷ thí trên đài luận đạo bên ngoài.
- Anh Hứa, vừa rồi cảm ơn anh.
Diệp Mặc đến phòng Hứa Xương Cát, lại cám ơn Hứa Xương Cát một lần nữa.
Hứa Xương Cát khua tay, sau khi bảo Diệp Mặc ngồi xuống, sau đó rót cho Diệp Mặc một chén trà, lúc này mới nói:
- Anh tên Diệp Mặc, đến từ Bắc Vọng châu đúng không? Hơn nữa “Mặc Nguyệt” của thành Phỉ Hải là sản nghiệp của anh?
Diệp Mặc đột nhiên đứng dậy, hắn kinh hãi nhìn Hứa Xương Cát, hắn trước giờ chưa từng gặp Hứa Xương Cát, sao Hứa Xương Cát lại biết hắn? Hơn nữa lại rất rõ ràng về hắn như vậy nữa?
Hứa Xương Cát khẽ mỉm cười, khua tay nói với Diệp Mặc:
- Anh không cần căng thẳng, hơn nữa nếu như tôi đoán không sai, Điền Ngạo Phong của Lôi Vân tông hẳn là do anh xử lý. Chỉ có anh không biết lai lịch của gã mới dám làm như vậy.
-...
Những lời này của Hứa Xương Cát vừa nói ra, Diệp Mặc liền cảm giác da đầu có chút tê dại. Chuyện này một khi bại lộ, chuyện liên quan đến quá lớn. Hắn có thể bỏ mạng nơi chân trời, nhưng những người bên cạnh hắn thì sao?
Hứa Xương Cát sao lại biết rõ như vậy? Không đúng, vừa nãy y nói cũng chỉ là suy đoán, nói cách khác y cũng không dám chắc Điền Ngạo Phong là do mình giết.
Hiểu rõ mình như vậy, hơn nữa còn biết mình có sản nghiệp ở thành Phỉ Hải, rõ ràng là từ Bắc Vọng châu đến. Nhưng từ Bắc Vọng châu đến thì nhất định là tu sĩ Hư Thần mới có thể đi được, Hứa Xương Cát mặc dù tài giỏi, nhưng dường như vẫn chưa lên cấp Hư Thần.
Chưa thăng cấp lên Hư Thần thì sao lại có thể đến đây được? Chẳng lẽ y cũng giống như mình được tu sĩ Kiếp Biến đề cử hay sao? Diệp Mặc trong đầu bỗng nhiên nhớ ra cái tên Hứa Xương Cát này, hắn thốt lên:
- Tôi nhớ ra rồi, tôi nghe người khác nói anh là người đứng đầu trong top 50 Nguyên Anh ở Bắc Vọng châu, đúng không?
Bắc Vọng châu có Kim Đan danh nhân đường nhưng lại không có Nguyên Anh danh nhân đường. Nhưng lại có top 50 Nguyên Anh, Diệp Mặc có nghe nói qua, cao thủ Nguyên Anh đứng đầu kia chính là Hứa Xương Cát.
Hứa Xương Cát khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi chính là Hứa Xương Cát đó. Tôi nhìn thấy Tử Đao đặc biệt của anh, lúc này mới nhớ ra anh hẳn là Diệp Mặc – người mà Phiến Phất tiền bối ở Vọng Nguyệt tông đã từng nói. Tôi cũng là được tiến cử đến, nhưng tiền bối tiến cửa tôi lại là Lăng Trung Thiên Lăng tiền bối.
- Cao thủ đệ nhất Bắc Vọng châu?
Diệp Mặc biết Lăng Trung Thiên, gã là cao thủ đệ nhất ở Bắc Vọng châu, nghe nói còn là một Tán Tu.
Hứa Xương Cát gật đầu:
- Không sai, Lăng tiền bối hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị đệ nhất Bắc Vọng châu. Nhưng trình độ tu chân của Bắc Vọng châu kém xa so với Nam An châu, cho dù là Lăng tiền bối, ở Nam An châu cũng không có cách nào xếp vào top 100.
- Lăng Trung Thiên tiền bối không ngờ lại không thể đứng vào top 100 ở Nam An châu?
Diệp Mặc kinh ngạc lặp lại một lần, thậm chí quên mất chuyện Hứa Xuông Cát biết rõ lai lịch của hắn.
- Đúng vậy, trình độ tu chân ở Bắc Vọng châu không phải bề ngoài chúng ta có thể nhìn thấy được, rất nhiều tu sĩ Hóa Chân cũng không thể chào đời được, bọn họ một lòng muốn phi thăng, cho nên chúng tôi không nghe được sự tích của bọn họ.
Hứa Xương Cát gật đầu thận trọng nói.
Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó hỏi:
- Anh Hứa, nếu như anh được Lăng tiền bối tiến cử đến, vậy tại sao không tham gia nhập vào một tông môn lớn mà vãn là Tán Tu?
Hứa Xương Cát lắc đầu nói:
- Tình huống của tôi khá phức tạp, không phải gia nhập vào một tông môn lớn là có thể giải quyết được vấn đề. Tôi có gia nhập tông môn nào không quan trọng, vì cho dù có gia nhập rồi tôi cũng không thể đột phá Nguyên Anh thăng cấp lên Hư Thần được.
- Sao vậy?
Diệp Mặc hỏi theo bản năng hỏi.
Trong mắt Hứa Xương Cát hiện lên một tia ảm đạm, khí phách hoàn toàn khác với vừa nãy y chiến trận với Ngô Dự. Trầm ngâm một lát, y mới nói:
- Công pháp mà tôi tu luyện rất đặc biệt, hơn nữa đẳng cấp lại rất nghịch thiên, đáng tiếc là công pháp của tôi chỉ có thể đến Nguyên Anh kỳ mà thôi, công pháp sau Nguyên Anh kỳ thì cơ bản không có. Một trăm năm trước, tôi cũng đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, sau một trăm năm tu vi của tôi vẫn vậy. Nếu như không có công pháp mới, cho đến khi tôi chết đi, cũng vẫn là tu sĩ Nguyên Anh mà thôi.
Rõ ràng là công pháp không có tiến triển gì thêm, Diệp Mặc chợt hiểu ra, tu sĩ Nguyên Anh không có công pháp Hư Thần nếu như miễn cưỡng thăng cấp lên Hư Thần rất có thể cơ thể sẽ bị nổ tan. Còn nữa, cho dù cơ thể không bị nổ tan, thăng cấp lên Hư Thần rồi, nhưng không có công pháp đối với tu vi của mình thì cũng chẳng có tác dụng gì. Mặc dù không hiểu tại sao Hứa Xương Cát lại không đổi công pháp, nhưng Diệp Mặc cũng không hỏi thêm.
Hứa Xương Cát lại tiếp tục nói:
- Lăng Trung Thiên tiền bối biết tình hình của tôi, ông ấy cũng cố gắng giúp tôi tìm kiếm nửa phần công pháp còn lại, nhưng đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được. Lăng tiền bối cuối cùng vận dụng một danh sách đến từ Nam An châu, để cho tôi tự đến Nam An tìm cơ duyên. Sau khi tôi đến rồi, phiêu bạt tứ xứ, hội đấu giá ở thị trấn nào tôi cũng đến, nhưng đáng tiếc là danh tiếng là xông ra nhưng công pháp của tôi cũng không có chút tin tức gì.
Diệp Mặc đã hiểu Hứa Xương Cát tại sao lại không dám gia nhập tông môn lớn rồi, tình cảnh này của y mà gia nhập vào tông môn lớn căn bản cũng không có ý nghĩa gì cả. Mặc dù “Tam sinh quyết” của hắn có thể dựa vào công pháp mà mở ra một công pháp mới nhưng hắn và Hứa Xương Cát mới gặp nhau lần đầu, người ta có thể tin được mình không? Thứ hai, hắn vẫn chưa biết Hứa Xương Cát có đáng tin hay không?
Bởi vì quan hệ “Tam sinh quyết” quá lớn, cho dù là Hứa Xương Cát cũng không mình sao có thể viết ra một công pháp mới được, hắn cũng cần phải cẩn thận mới được.
- Muốn đi sao? Để lại cho tôi một cánh tay đã...
Ngô Dự lạnh lùng nói một câu, chiếc quạt trong tay đã mở ra, chiếc quạt này chỉ cần phẩy nhẹ một cái, vô số đường đao lạnh lùng trực tiếp hướng về phía Diệp Mặc. Xem ra gã không phải chỉ muốn chém cánh tay của Diệp Mặc, mà là muốn cánh tay của Diệp Mặc thành thịt xay.
Diệp Mặc nhất thời cảm nhận được một bức tường chân nguyên to lớn chặn hắn lại, tronh nháy mắt dường như hắn chỉ có thể chấp nhận kết quả bị cụt mất một cánh tay.
Ngô Dự này thoạt nhìn hời hợt, nhưng Diệp Mặc biết đây chỉ là trong lòng gã không muốn gây ra chuyện ầm ĩ ở đây mà thôi, lần này cho dù là tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ ba cũng không có cách nào ngăn cản lại được. Bản thân phải phản kích lại, thì cần phải làm ra chuyện thật ầm ĩ.
Để mặc cho cánh tay mình bị chặt đứt, Diệp Mặc tuyệt đối không bằng lòng. Hắn không nghĩ ngợi gì, Tử Đao đã được phóng ra. Đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ bảy, Diệp Mặc cũng không ngạo mạn đến mức không dùng đến pháp bảo.
Nhưng không đợi hắn động thủ, một đường đao màu trắng phát sáng giữa Diệp Mặc và Ngô Dự. Đường đao này giống như ánh mặt trời chói chang vậy, nhưng lại tùy ý xẹt qua hóa giải hoàn toàn luồng sát ý lạnh lẽo trên đường đao của Ngô Dự. Đến cả bức tường chân nguyên của Ngô Dự dùng để ngăn cản Diệp Mặc cũng không còn nữa.
Diệp Mặc lập tức biết có người ra tay giúp đỡ rồi, quả nhiên thần thức của hắn lập tức quét đường đao màu trắng ấy đã biến thành một thanh phi kiếm rồi, rơi thẳng vào trong vỏ kiếm sau lưng một người đàn ông trên tầng.
Phi kiếm mà dùng vỏ đựng đã là một điều kỳ lạ rồi, mà vỏ kiếm lại để sau lưng thì lại càng kỳ lạ. Nhưng giới tu chân loại người nào cũng có, cũng không có ai cảm thấy đặc biệt.
Ngô Dự không ngờ sau khi gã tự giới thiệu, còn có người ngoài can thiệp vào. Nhưng gã lập tức nhận ra người vừa nãy cản gã lại là ai, liền nói:
- Hứa Xương Cát, ý anh là gì vậy? Chuyện này chẳng có quan hệ gì đến anh. Một Tán Tu như anh không ngờ lại dám chống đối với tôi sao?
Vị tu sĩ đeo kiếm sau lưng chậm rãi nói:
- Tôi thích xen vào chuyện của người khác, nếu như không phục, chúng ta lên đài luận đạo chiến một trận là được rồi.
- Anh...
Ngô Dự rõ ràng biết mình không phải đối thủ của y, chỉ nói ra một chữ “anh” rồi lập tức trầm giọng nói với Đông Phương Na Na:
- Đi.
Thậm chí cũng không vào Linh Tức lầu, quay người rời khỏi. Đông Phương Na Na sợ hãi liếc nhìn Diệp Mặc, rồi cùng bước theo.
Khi Ngô Dự bước ra cửa, bỗng nhiên quay đầu lại hừ lạnh nói với Diệp Mặc:
- Hy vọng về sau anh cũng may mắn như thế này, đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa, lần sau không phải chuyện cần một cánh tay nữa đâu.
Vẻ mặt Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Đây cũng là lời tôi muốn nói với anh, hy vọng lần sau đừng gặp phải tôi nữa.
Khóe mặt Ngô Dự hiện lên một tia khinh thường, cũng chẳng thèm đôi co với Diệp Mặc, nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa.
Thời gian xảy ra chuyện này rất ngắn ngủi, cho đến khi Ngô Dự rời khỏi, tu sĩ trong Linh Tức lầu mới cười vang.
Diệp Mặc biết tại sao tu sĩ trong này lại cười vang như vậy, bởi vì pháp bảo của hắn là một con dao thái rau rất khó nhìn nên mới khiến cho những tu sĩ xung quanh cười ha hả.
Nhưng Diệp Mặc lại thu lại thanh Tử Đao như không có chuyện gì xảy ra, sau đó chắp tay ôm quyền nói với tu sĩ vừa nãy ra tay cứu giúp:
- Cám ơn anh bạn đã ra tay cứu giúp.
Hắn cảm thấy cái tên Hứa Xương Cát này nghe rất quen, hình như hắn đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải, chỉ có điều nhất thời không nhớ ra mà thôi. Tuổi của Hứa Xương Cát cũng chỉ trung niên mà thôi, chắc là cũng chưa vượt qua con số ba trăm tuổi, nhưng tu vi thì cũng không phải là nghịch thiên, chỉ là Nguyên Anh viên mãn mà thôi. Không biết Ngô Dự sao lại sợ y, tông môn của Ngô Dự chẳng phải là bảy sao rồi sao?
Hứa Xương Cát cười ha hả rồi vẫy tay nói:
- Người anh em, sao không lên đây?
- Được.
Diệp Mặc không biết tại sao Hứa Xương Cát lại giúp hắn, hơn nữa hắn cảm thấy Hứa Xương Cát cũng không có ác ý gì với hắn, huống chi con người Hứa Xương Cát xem ra cũng không tệ, cho nên hắn không nói lời thứ hai thì đã lên lầu rồi.
Lăng Hiểu Sương oán hận nhìn Diệp Mặc, lạnh giọng nói:
- Tên lưu manh này số cũng đỏ đấy chứ, nếu không phải Hứa Xương Cát ra tay, xem hôm nay hắn có thể chạy thoát được hay không? Thời gian Hứa Xương Cát lộ diện mặc dù rất ngắn, nhưng nghe nói cũng là một nhân vật anh hùng, không ngờ lại can thiệp vào chuyện của loại người như thế này.
Diệp Mặc phát hiện, vừa nãy khi Ngô Dự ra ngoài, vẫn còn rất nhiều tu sĩ còn đang nghị luận, nhưng sau khi Hứa Xương Cát ra tay ngăn Ngô Dự lại không ngờ lại không có ai nghị luận nữa. Dường như rất kiêng nể Hứa Xương Cát này, điều này khiến cho Diệp Mặc vô cùng kinh ngạc, nếu như hắn không phải nghe thấy Ngô Dự nói Hứa Xương Cát là một Tán Tu, hắn còn cho rằng Hứa Xương Cát là một đệ tử của đại tông môn nào đó.
Phòng nghỉ ngơi của Hứa Xương Cát rõ ràng là một phòng thượng hạng của Linh Tức lầu này, bởi vì ngồi trong phòng, liền có thể nhìn thấy tình hình tỷ thí trên đài luận đạo bên ngoài.
- Anh Hứa, vừa rồi cảm ơn anh.
Diệp Mặc đến phòng Hứa Xương Cát, lại cám ơn Hứa Xương Cát một lần nữa.
Hứa Xương Cát khua tay, sau khi bảo Diệp Mặc ngồi xuống, sau đó rót cho Diệp Mặc một chén trà, lúc này mới nói:
- Anh tên Diệp Mặc, đến từ Bắc Vọng châu đúng không? Hơn nữa “Mặc Nguyệt” của thành Phỉ Hải là sản nghiệp của anh?
Diệp Mặc đột nhiên đứng dậy, hắn kinh hãi nhìn Hứa Xương Cát, hắn trước giờ chưa từng gặp Hứa Xương Cát, sao Hứa Xương Cát lại biết hắn? Hơn nữa lại rất rõ ràng về hắn như vậy nữa?
Hứa Xương Cát khẽ mỉm cười, khua tay nói với Diệp Mặc:
- Anh không cần căng thẳng, hơn nữa nếu như tôi đoán không sai, Điền Ngạo Phong của Lôi Vân tông hẳn là do anh xử lý. Chỉ có anh không biết lai lịch của gã mới dám làm như vậy.
-...
Những lời này của Hứa Xương Cát vừa nói ra, Diệp Mặc liền cảm giác da đầu có chút tê dại. Chuyện này một khi bại lộ, chuyện liên quan đến quá lớn. Hắn có thể bỏ mạng nơi chân trời, nhưng những người bên cạnh hắn thì sao?
Hứa Xương Cát sao lại biết rõ như vậy? Không đúng, vừa nãy y nói cũng chỉ là suy đoán, nói cách khác y cũng không dám chắc Điền Ngạo Phong là do mình giết.
Hiểu rõ mình như vậy, hơn nữa còn biết mình có sản nghiệp ở thành Phỉ Hải, rõ ràng là từ Bắc Vọng châu đến. Nhưng từ Bắc Vọng châu đến thì nhất định là tu sĩ Hư Thần mới có thể đi được, Hứa Xương Cát mặc dù tài giỏi, nhưng dường như vẫn chưa lên cấp Hư Thần.
Chưa thăng cấp lên Hư Thần thì sao lại có thể đến đây được? Chẳng lẽ y cũng giống như mình được tu sĩ Kiếp Biến đề cử hay sao? Diệp Mặc trong đầu bỗng nhiên nhớ ra cái tên Hứa Xương Cát này, hắn thốt lên:
- Tôi nhớ ra rồi, tôi nghe người khác nói anh là người đứng đầu trong top 50 Nguyên Anh ở Bắc Vọng châu, đúng không?
Bắc Vọng châu có Kim Đan danh nhân đường nhưng lại không có Nguyên Anh danh nhân đường. Nhưng lại có top 50 Nguyên Anh, Diệp Mặc có nghe nói qua, cao thủ Nguyên Anh đứng đầu kia chính là Hứa Xương Cát.
Hứa Xương Cát khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi chính là Hứa Xương Cát đó. Tôi nhìn thấy Tử Đao đặc biệt của anh, lúc này mới nhớ ra anh hẳn là Diệp Mặc – người mà Phiến Phất tiền bối ở Vọng Nguyệt tông đã từng nói. Tôi cũng là được tiến cử đến, nhưng tiền bối tiến cửa tôi lại là Lăng Trung Thiên Lăng tiền bối.
- Cao thủ đệ nhất Bắc Vọng châu?
Diệp Mặc biết Lăng Trung Thiên, gã là cao thủ đệ nhất ở Bắc Vọng châu, nghe nói còn là một Tán Tu.
Hứa Xương Cát gật đầu:
- Không sai, Lăng tiền bối hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị đệ nhất Bắc Vọng châu. Nhưng trình độ tu chân của Bắc Vọng châu kém xa so với Nam An châu, cho dù là Lăng tiền bối, ở Nam An châu cũng không có cách nào xếp vào top 100.
- Lăng Trung Thiên tiền bối không ngờ lại không thể đứng vào top 100 ở Nam An châu?
Diệp Mặc kinh ngạc lặp lại một lần, thậm chí quên mất chuyện Hứa Xuông Cát biết rõ lai lịch của hắn.
- Đúng vậy, trình độ tu chân ở Bắc Vọng châu không phải bề ngoài chúng ta có thể nhìn thấy được, rất nhiều tu sĩ Hóa Chân cũng không thể chào đời được, bọn họ một lòng muốn phi thăng, cho nên chúng tôi không nghe được sự tích của bọn họ.
Hứa Xương Cát gật đầu thận trọng nói.
Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó hỏi:
- Anh Hứa, nếu như anh được Lăng tiền bối tiến cử đến, vậy tại sao không tham gia nhập vào một tông môn lớn mà vãn là Tán Tu?
Hứa Xương Cát lắc đầu nói:
- Tình huống của tôi khá phức tạp, không phải gia nhập vào một tông môn lớn là có thể giải quyết được vấn đề. Tôi có gia nhập tông môn nào không quan trọng, vì cho dù có gia nhập rồi tôi cũng không thể đột phá Nguyên Anh thăng cấp lên Hư Thần được.
- Sao vậy?
Diệp Mặc hỏi theo bản năng hỏi.
Trong mắt Hứa Xương Cát hiện lên một tia ảm đạm, khí phách hoàn toàn khác với vừa nãy y chiến trận với Ngô Dự. Trầm ngâm một lát, y mới nói:
- Công pháp mà tôi tu luyện rất đặc biệt, hơn nữa đẳng cấp lại rất nghịch thiên, đáng tiếc là công pháp của tôi chỉ có thể đến Nguyên Anh kỳ mà thôi, công pháp sau Nguyên Anh kỳ thì cơ bản không có. Một trăm năm trước, tôi cũng đã là Nguyên Anh hậu kỳ rồi, sau một trăm năm tu vi của tôi vẫn vậy. Nếu như không có công pháp mới, cho đến khi tôi chết đi, cũng vẫn là tu sĩ Nguyên Anh mà thôi.
Rõ ràng là công pháp không có tiến triển gì thêm, Diệp Mặc chợt hiểu ra, tu sĩ Nguyên Anh không có công pháp Hư Thần nếu như miễn cưỡng thăng cấp lên Hư Thần rất có thể cơ thể sẽ bị nổ tan. Còn nữa, cho dù cơ thể không bị nổ tan, thăng cấp lên Hư Thần rồi, nhưng không có công pháp đối với tu vi của mình thì cũng chẳng có tác dụng gì. Mặc dù không hiểu tại sao Hứa Xương Cát lại không đổi công pháp, nhưng Diệp Mặc cũng không hỏi thêm.
Hứa Xương Cát lại tiếp tục nói:
- Lăng Trung Thiên tiền bối biết tình hình của tôi, ông ấy cũng cố gắng giúp tôi tìm kiếm nửa phần công pháp còn lại, nhưng đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được. Lăng tiền bối cuối cùng vận dụng một danh sách đến từ Nam An châu, để cho tôi tự đến Nam An tìm cơ duyên. Sau khi tôi đến rồi, phiêu bạt tứ xứ, hội đấu giá ở thị trấn nào tôi cũng đến, nhưng đáng tiếc là danh tiếng là xông ra nhưng công pháp của tôi cũng không có chút tin tức gì.
Diệp Mặc đã hiểu Hứa Xương Cát tại sao lại không dám gia nhập tông môn lớn rồi, tình cảnh này của y mà gia nhập vào tông môn lớn căn bản cũng không có ý nghĩa gì cả. Mặc dù “Tam sinh quyết” của hắn có thể dựa vào công pháp mà mở ra một công pháp mới nhưng hắn và Hứa Xương Cát mới gặp nhau lần đầu, người ta có thể tin được mình không? Thứ hai, hắn vẫn chưa biết Hứa Xương Cát có đáng tin hay không?
Bởi vì quan hệ “Tam sinh quyết” quá lớn, cho dù là Hứa Xương Cát cũng không mình sao có thể viết ra một công pháp mới được, hắn cũng cần phải cẩn thận mới được.