Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1026: Lôi kiếp lừa người
Diệp Mặc vừa mới hấp thu hết lôi nguyên trong trữ lôi trận, trận lôi kiếp thứ tư đã đánh xuống, chín tia sét đồng thời đánh xuống. Diệp Mặc hoảng hốt, không nghĩ ngợi gì phóng Tử Đao ra.
Chín tia sét này đồng thời đánh xuống, cho dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không có cách nào xử lý kịp trong thời gian ngắn nhất.
Vài âm thanh “Cách cách” vang lên, ba tia sét đã bị Tử Đao của Diệp Mặc bổ ra, hai tia sét còn lại rơi trúng vào người hắn, còn ba tia sét khác bị hắn thu vào trữ lôi trận. Chín tia sét này đánh xuống trong thời gian cực ngắn, hắn chỉ có thể luyện hóa được một tia trong đó mà thôi.
Cũng may tu vi của hắn dưới sự luyện hóa ba tia sét này, đã thăng lên một cấp mới, nếu không hai tia sét đánh vào người hắn cũng đủ cho hắn trọng thương rồi.
Chỉ có hai tia sét, cũng chỉ khiến hắn thêm tróc da bong thịt mà thôi. Hắn có bán chân khí hộ thân, nên cũng không đến mức trọng thương. Dưới sự vận chuyển của “Tam sinh quyết”, Diệp Mặc nhanh chóng luyện hóa được lôi nguyên trong trữ lôi trận, đồng thời chữa trị hoàn toàn được vết thương của mình.
Diệp Mặc cố tình kiểm tra một chút Tử Đao của mình, phát hiện không có chút thương tích nào của tia sét để lại, xem ra cây đao này của hắn quả thực không tầm thường.
Bốn trận lôi kiếp hoàn toàn kết thúc, Diệp Mặc thở phào một cái, trận lôi kiếp này mặc dù lợi hại, nhưng cũng đã ở trong tính toán trước, cũng không làm gì được hắn.
Sau khi mấy trận lôi kiếp qua đi, Diệp Mặc cảm giác được tu vi của mình tăng lên vô cùng lớn. Cho dù hắn không cảm nhận được khí thế của mình tăng đến cấp mấy rồi, nhưng Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là tu vi Nguyên Anh?
Không đúng, Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra Kim Đan của mình đã bị vỡ vụn rồi, còn chưa kết Anh mà. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ mình kết Anh thất bại rồi hay sao?
Kiến thức kết Anh của Diệp Mặc đều từ Ngu Vũ Thiên và Lê Kinh Mân mà có, khi hắn cảm giác được tình hình của mình không giống với họ lập tức có chút bối rối.
Trong khi Diệp Mặc vẫn còn đang kiểm tra tình trạng của mình, linh khí trong Tụ Linh Trận bỗng nhiên lại cuồn cuộn lên, linh khí trong bán kính mấy nghìn dặm dường như sóng đập vào đê vậy, luồng linh khí điên cuồng dũng mãnh đó hướng về phía Diệp Mặc, hơn nữa căn bản cũng không cần hấp thu liền tụ vào thân thể của Diệp Mặc.
Diệp Mặc kinh hãi, lại càng liều mạng vận chuyển “Tam sinh quyết” luyện hóa linh khí. May là “Tam sinh quyết” của hắn thật sự là một đại sát khí hấp thu linh khí, linh khí xông đến không ngờ không từ chối một chút nào hết.
Diệp Mặc cảm giác được tu vi của mình lại một lần nữa từ từ dâng lên, kinh mạch của hắn lại lần nữa đau đớn dữ dội. Không ổn rồi, Kim Đan muốn nổ tung rồi, Diệp Mặc trong lòng hốt hoảng, hắn không ngờ mình kết Anh lại gặp phải tình huống kinh khủng như này.
Không đợi Diệp Mặc tìm ra một biện pháp giải quyết tốt hơn, bầu trời lại bị linh khí bao trùm, lại một lần nữa truyền đến âm thanh “Ầm ầm”. Dường như cùng lúc âm thanh ấy vang lên, rất nhiều tia sét cũng được đánh xuống.
Mỗi một tia đều to bằng cánh tay của trẻ con, những tia sét đó không phân biệt trước sau, dường như đã xé rách Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc lại đơ ra, nhiều tia sét như vậy chẳng phải rõ ràng muốn đánh hắn thành tro hay sao?
Nhưng tia sét đã đánh xuống, Diệp Mặc trong lòng buồn bực cũng không kịp mắng ông trời nữa, Tử Đao trong tay lập tức được phóng ra, đồng thời chân nguyên lại càng liều mạng nhập rót vào Tử Đao.
Những tia sét đua nhau xông đến muốn cướp lấy mạng của Diệp Mặc, làm gì có tu sĩ Kim Đan nào gặp phải lôi kiếp kinh khủng đến vậy? Diệp Mặc quát lớn một tiếng:
- Huyễn Vân hình ý đao, phá cho ta…
Muốn mạng của ta, ta cũng không cho.
Vô số đường đao màu tím bay ra, va đập vào những tia sét đang đua nhau xông đến kia. Cho dù tu vi của Diệp Mặc sớm đã không phải tu vi ngày trước có thể so sánh được, đường đao lại càng mạn mẽ hơn, nhưng uy lực của những tia sét này thì đường đao của hắn không thể nào ngăn cản được.
Có hơn hai mươi tia sét đánh xuống, tám tia sét bị Diệp Mặc hút vào trữ lôi trận, những tia sét còn lại tất cả đều đánh thẳng vào người Diệp Mặc.
Diệp Mặc biết trữ lôi trận của hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được tám tia sét, nhiều hơn lập tức sẽ nổ tung.
Rầm rầm ầm…
Răng rắc, răng rắc…
Hơn mười tia sét đánh vào thân thể Diệp Mặc, “Tam Sinh quyết” của Diệp Mặc có lợi hại đi nữa, cũng bị những tia sét này đánh tan thành mảnh vụn. Trước khi hắn mặc bộ bán chân khí có thể ngăn cản được mấy đường sét, cũng không hề có vấn đề gì, nhưng chính vào lúc này, bộ hộ giáp bán chân khí của hắn đã vỡ vụn hoàn toàn rồi.
Phụt phụt…
Diệp Mặc liên tiếp phun ra vài ngụm máu, cả người trần truồng bò từ hố sâu bò lên. Trận lôi kiếp này, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của hắn. May là hắn vẫn còn ngăn cản được, mặc dù đã bị trọng thương, nhưng dù sao cái mạng nhỏ vẫn còn giữ lại được. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra cảm giác kinh mạch của mình vừa mới bị nứt ra, còn cả Kim Đan muốn nổ tung cũng không còn nữa.
Kim Đan của hắn bị nghiền nát dường như đã hấp thu hết toàn bộ năng lượng này rồi vậy, lại thành một năng lượng thể mới.
Lúc này Diệp Mặc hiểu rõ, lôi kiếp của hắn và những người khác không giống nhau, lôi kiếp trên trời kia dường như có thù oán gì với hắn thì phải, nhất quyết phải đưa hắn vào chỗ chết.
Diệp Mặc đã không còn sức lực gì để mắng mỏ nữa rồi, hắn tính toán một chút, trận vừa nãy đánh xuống ba mươi sáu tia sét, nói đúng là hắn đã trải qua tám trận lôi kiếp, tổng cộng bảy mươi hai tia sét
Bảy mươi hai tia? Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, hắn trải qua tuyệt đối là cửu cửu lôi kiếp, nói đúng là còn một trận lôi kiếp cuối cùng còn chưa đánh xuống.
Mặc dù không cam lòng, Diệp Mặc cũng biết hắn cần phải đi luyện hóa hết lôi kiếp trữ trong trữ lôi trận trước, nếu không lôi kiếp cuối cùng không chắc sẽ nhẹ nhàng hơn bốn trận lôi kiếp liên tục vừa nãy là bao.
Âm thanh nổ vang trên bầu trời dường như đã không còn nữa, thậm chí sắc trời âm trầm không gì so sánh được vừa nãy cũng trở nên trong lành hơn. Nhưng Diệp Mặc cũng không được nhẹ nhàng như lần trước, hắn cũng biết được trận lôi kiếp này vô cùng nguy hiểm, nếu như bây giờ không bình tĩnh lại, nói không chừng ngay sau đó trận lôi kiếp cuối cùng đã đánh xuống.
Diệp Mặc trong chốc lát cũng không muốn ngừng lại, vừa nuốt vài viên đan dược trị thương, vừa bắt đầu luyện hóa tám tia sét trong trữ lôi trận.
Bỗng nhiên, Diệp Mặc cảm giác được thần thức của mình trở lên linh hoạt, thương thế của hắn dường như đã nhanh chóng hồi phục lại, còn kinh mạch và chân nguyên của hắn thì lại được mở rộng và mãnh mẽ hơn.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần sau khi vết thương của hắn hồi phục lại hoàn toàn, cho dù trận lôi kiếp cuối cùng có lợi hại hơn, thì hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Chính vào lúc này, hắn không ngờ lại nhìn thấy một người con gái đang đi về phía hắn.
- Cô tránh ra, tôi đang độ kiếp…
Diệp Mặc vừa nói câu này, lập tức nuốt nửa câu còn lại vào, hắn phát hiện ra mình không ngờ lại quen biết người con gái này, mà lại còn quen thuộc như vậy, đó căn bản chính là hắn vẫn luôn nhớ về Mục Tiểu Vận.
Ngay lập tức, Diệp Mặc kinh hãi:
- Tiểu Vận, sao em lại ở đây? Nhanh rời khỏi đây mau, anh đang độ kiếp…
- Tướng công, em vẫn luôn tìm anh, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi, em cũng sẽ không rời khỏi anh đâu…
Mục Tiểu Vận vừa khóc vừa bước về phía Diệp Mặc, dường như chỉ cần chạy được vào lòng Diệp Mặc, cô mới có thể có được cảm giác an toàn tuyệt đối.
Rầm…ầm…
Diệp Mặc không kịp nhắc nhở đến câu thứ hai, trận lôi kiếp cuối cùng đã đánh xuống, hai tia sét đầu tiên không ngờ lại đánh trúng vào người Tiểu Vận, rõ ràng là vì Tiểu Vận đã quấy rối lôi kiếp rồi.
Diệp Mặc nào dám để cho Mục Tiểu Vận bị lôi kiếp đánh trúng, hai tia sét này không ngờ lại to gấp đôi tia sét lần trước, còn Mục Tiểu Vận bây giờ rõ ràng đã là tu vi Trúc Cơ, tu vi này mà gặp phải lôi kiếp căn bản chỉ có đường chết.
Dường như cũng không cần nghĩ ngợi gì, Diệp Mặc liền xông về phía Mục Tiểu Vận, Tử Đao đồng thời cũng được phóng ra, hai tia sét một tia bị Tử Đao chặn lại, một tia rơi trúng vào người Diệp Mặc.
Lúc này Diệp Mặc đã không còn hộ giáp bán chân khí nữa, cho dù là có “Tam sinh quyết” hấp thu luyện hóa, nhưng những tia sét này không ngờ khiến hắn lại phun ra vài ngụm máu.
Diệp Mặc không kịp nghĩ tới vết thương của mình, vội vàng hỏi:
- Tiểu Vận, em không sao chứ…
Lời nói này của Diệp Mặc vừa hỏi, lập tức lại cảm thấy không đúng, sao lại trùng hợp như vậy được? Đúng lúc mình độ kiếp thì Tiểu Vận lại đến? Mà lại xông vào phạm vi mình độ kiếp nữa? Chỗ này lại là nơi hoang vắng không bóng người qua lại nữa?
Đây không phải Tiểu Vận, đây là Tâm ma kiếp…
Sau khi Diệp Mặc nghĩ thông, Mục Tiểu Vận trước mặt bỗng nhiên biến mất, mà bảy tia sét trên không trung to gấp đôi tia sét lúc mới đầu cũng đã đánh xuống đất.
- Trời…
Diệp Mặc mắng to, lại bị lừa một lần nữa, lôi kiếp dẫn hắn ra ngoài trữ lôi trận, sau đó đánh lén hắn.
May là lần này hắn phản ứng nhanh, hơn nữa trong nháy mắt liền hiểu ra đây là chuyện gì. Trước khi chín tia sét này rơi xuống, hắn đã nhanh chóng chạy về vị trí ban đầu của mình.
Chín tia sét đó dường như đúng vào lúc chân sau của Diệp Mặc chạm xuống đất, dưới sự phẫn nộ, Diệp Mặc phóng Tử Đao ra căn bản không cần đến chiêu thức trong Huyền Vân Đao Pháp, mà là bổ sung đầy đủ chân nguyên của mình mà bổ về hướng trời xanh.
Rầm rầm… cách… cách…
Diệp Mặc phát hiện khi hắn không dùng Huyễn Vân Đao Pháp, Tử Đao đối phó với lôi kiếp khủng khiếp đã phát ra một sức mạnh kinh khủng.
Hai tia sét mạnh gấp đôi ban đầu, bị Tử Đao của Diệp Mặc hoàn toàn bổ ra, biến mất. Còn năm tia sét còn lại, hai tia bị Diệp Mặc thu vào trữ lôi trận, ba tia còn lại một tia bị hắn dùng “Tam sinh quyết” luyện hóa. Chỉ còn hai tia cuối cùng lại một lần nữa đánh thẳng vào người Diệp Mặc, Diệp Mặc bị đánh ngã xuống đất, lại bị trọng thương.
Diệp Mặc không kịp nghĩ vì sao Tử Đao không dùng đến Huyền Vân Đao Pháp đối phó với lôi kiếp lại càng lợi hại hơn, lúc này hắn đã cảm nhận được đan điền của mình kịch biến. Kim Đan vốn dĩ bị vỡ vụn, lúc này đã ngưng tụ thành một Nguyên Anh nho nhỏ. Nguyên Anh đó và Diệp Mặc đồng dạng như nhau, chạy ra khỏi đan điền của Diệp Mặc, đồng thời bắt đầu vận chuyển “Tam sinh quyết” hấp thu linh khí.
Tốc độ vận chuyển “Tam sinh quyết” nhanh hơn, linh khí xung quanh bị gió cuốn mây tan mà hấp thu hết đi. Trên bầu trời lại vang lên mấy tiếng nổ lớn, dường như có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng tiếng nổ đó cũng biến mất.
Diệp Mặc cảm nhận được vết thương trong cơ thể mình được hồi phục càng ngày càng tốt, lôi kiếp vừa mới tiêu tan trên bầu trời lại trở nên kịch biến.
Diệp Mặc thầm nghĩ, ông đây sẽ không xui xẻo như vậy chứ.
Nhưng lần này lại không phải là lôi kiếp, mà là linh vân bảy màu xuất hiện từ hư không, rơi trúng đầu Diệp Mặc.
Cảm giác thật quen thuộc, Diệp Mặc biết rằng khi hắn kết Đan, trên trời đồng thời cũng có Linh Vân sặc sỡ, chỉ có điều màu sắc lần này lại càng sặc sỡ hơn mà thôi.
Chín tia sét này đồng thời đánh xuống, cho dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không có cách nào xử lý kịp trong thời gian ngắn nhất.
Vài âm thanh “Cách cách” vang lên, ba tia sét đã bị Tử Đao của Diệp Mặc bổ ra, hai tia sét còn lại rơi trúng vào người hắn, còn ba tia sét khác bị hắn thu vào trữ lôi trận. Chín tia sét này đánh xuống trong thời gian cực ngắn, hắn chỉ có thể luyện hóa được một tia trong đó mà thôi.
Cũng may tu vi của hắn dưới sự luyện hóa ba tia sét này, đã thăng lên một cấp mới, nếu không hai tia sét đánh vào người hắn cũng đủ cho hắn trọng thương rồi.
Chỉ có hai tia sét, cũng chỉ khiến hắn thêm tróc da bong thịt mà thôi. Hắn có bán chân khí hộ thân, nên cũng không đến mức trọng thương. Dưới sự vận chuyển của “Tam sinh quyết”, Diệp Mặc nhanh chóng luyện hóa được lôi nguyên trong trữ lôi trận, đồng thời chữa trị hoàn toàn được vết thương của mình.
Diệp Mặc cố tình kiểm tra một chút Tử Đao của mình, phát hiện không có chút thương tích nào của tia sét để lại, xem ra cây đao này của hắn quả thực không tầm thường.
Bốn trận lôi kiếp hoàn toàn kết thúc, Diệp Mặc thở phào một cái, trận lôi kiếp này mặc dù lợi hại, nhưng cũng đã ở trong tính toán trước, cũng không làm gì được hắn.
Sau khi mấy trận lôi kiếp qua đi, Diệp Mặc cảm giác được tu vi của mình tăng lên vô cùng lớn. Cho dù hắn không cảm nhận được khí thế của mình tăng đến cấp mấy rồi, nhưng Diệp Mặc trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là tu vi Nguyên Anh?
Không đúng, Diệp Mặc bỗng nhiên nhớ ra Kim Đan của mình đã bị vỡ vụn rồi, còn chưa kết Anh mà. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ mình kết Anh thất bại rồi hay sao?
Kiến thức kết Anh của Diệp Mặc đều từ Ngu Vũ Thiên và Lê Kinh Mân mà có, khi hắn cảm giác được tình hình của mình không giống với họ lập tức có chút bối rối.
Trong khi Diệp Mặc vẫn còn đang kiểm tra tình trạng của mình, linh khí trong Tụ Linh Trận bỗng nhiên lại cuồn cuộn lên, linh khí trong bán kính mấy nghìn dặm dường như sóng đập vào đê vậy, luồng linh khí điên cuồng dũng mãnh đó hướng về phía Diệp Mặc, hơn nữa căn bản cũng không cần hấp thu liền tụ vào thân thể của Diệp Mặc.
Diệp Mặc kinh hãi, lại càng liều mạng vận chuyển “Tam sinh quyết” luyện hóa linh khí. May là “Tam sinh quyết” của hắn thật sự là một đại sát khí hấp thu linh khí, linh khí xông đến không ngờ không từ chối một chút nào hết.
Diệp Mặc cảm giác được tu vi của mình lại một lần nữa từ từ dâng lên, kinh mạch của hắn lại lần nữa đau đớn dữ dội. Không ổn rồi, Kim Đan muốn nổ tung rồi, Diệp Mặc trong lòng hốt hoảng, hắn không ngờ mình kết Anh lại gặp phải tình huống kinh khủng như này.
Không đợi Diệp Mặc tìm ra một biện pháp giải quyết tốt hơn, bầu trời lại bị linh khí bao trùm, lại một lần nữa truyền đến âm thanh “Ầm ầm”. Dường như cùng lúc âm thanh ấy vang lên, rất nhiều tia sét cũng được đánh xuống.
Mỗi một tia đều to bằng cánh tay của trẻ con, những tia sét đó không phân biệt trước sau, dường như đã xé rách Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc lại đơ ra, nhiều tia sét như vậy chẳng phải rõ ràng muốn đánh hắn thành tro hay sao?
Nhưng tia sét đã đánh xuống, Diệp Mặc trong lòng buồn bực cũng không kịp mắng ông trời nữa, Tử Đao trong tay lập tức được phóng ra, đồng thời chân nguyên lại càng liều mạng nhập rót vào Tử Đao.
Những tia sét đua nhau xông đến muốn cướp lấy mạng của Diệp Mặc, làm gì có tu sĩ Kim Đan nào gặp phải lôi kiếp kinh khủng đến vậy? Diệp Mặc quát lớn một tiếng:
- Huyễn Vân hình ý đao, phá cho ta…
Muốn mạng của ta, ta cũng không cho.
Vô số đường đao màu tím bay ra, va đập vào những tia sét đang đua nhau xông đến kia. Cho dù tu vi của Diệp Mặc sớm đã không phải tu vi ngày trước có thể so sánh được, đường đao lại càng mạn mẽ hơn, nhưng uy lực của những tia sét này thì đường đao của hắn không thể nào ngăn cản được.
Có hơn hai mươi tia sét đánh xuống, tám tia sét bị Diệp Mặc hút vào trữ lôi trận, những tia sét còn lại tất cả đều đánh thẳng vào người Diệp Mặc.
Diệp Mặc biết trữ lôi trận của hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được tám tia sét, nhiều hơn lập tức sẽ nổ tung.
Rầm rầm ầm…
Răng rắc, răng rắc…
Hơn mười tia sét đánh vào thân thể Diệp Mặc, “Tam Sinh quyết” của Diệp Mặc có lợi hại đi nữa, cũng bị những tia sét này đánh tan thành mảnh vụn. Trước khi hắn mặc bộ bán chân khí có thể ngăn cản được mấy đường sét, cũng không hề có vấn đề gì, nhưng chính vào lúc này, bộ hộ giáp bán chân khí của hắn đã vỡ vụn hoàn toàn rồi.
Phụt phụt…
Diệp Mặc liên tiếp phun ra vài ngụm máu, cả người trần truồng bò từ hố sâu bò lên. Trận lôi kiếp này, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của hắn. May là hắn vẫn còn ngăn cản được, mặc dù đã bị trọng thương, nhưng dù sao cái mạng nhỏ vẫn còn giữ lại được. Đồng thời hắn cũng phát hiện ra cảm giác kinh mạch của mình vừa mới bị nứt ra, còn cả Kim Đan muốn nổ tung cũng không còn nữa.
Kim Đan của hắn bị nghiền nát dường như đã hấp thu hết toàn bộ năng lượng này rồi vậy, lại thành một năng lượng thể mới.
Lúc này Diệp Mặc hiểu rõ, lôi kiếp của hắn và những người khác không giống nhau, lôi kiếp trên trời kia dường như có thù oán gì với hắn thì phải, nhất quyết phải đưa hắn vào chỗ chết.
Diệp Mặc đã không còn sức lực gì để mắng mỏ nữa rồi, hắn tính toán một chút, trận vừa nãy đánh xuống ba mươi sáu tia sét, nói đúng là hắn đã trải qua tám trận lôi kiếp, tổng cộng bảy mươi hai tia sét
Bảy mươi hai tia? Diệp Mặc trong lòng kinh hãi, hắn trải qua tuyệt đối là cửu cửu lôi kiếp, nói đúng là còn một trận lôi kiếp cuối cùng còn chưa đánh xuống.
Mặc dù không cam lòng, Diệp Mặc cũng biết hắn cần phải đi luyện hóa hết lôi kiếp trữ trong trữ lôi trận trước, nếu không lôi kiếp cuối cùng không chắc sẽ nhẹ nhàng hơn bốn trận lôi kiếp liên tục vừa nãy là bao.
Âm thanh nổ vang trên bầu trời dường như đã không còn nữa, thậm chí sắc trời âm trầm không gì so sánh được vừa nãy cũng trở nên trong lành hơn. Nhưng Diệp Mặc cũng không được nhẹ nhàng như lần trước, hắn cũng biết được trận lôi kiếp này vô cùng nguy hiểm, nếu như bây giờ không bình tĩnh lại, nói không chừng ngay sau đó trận lôi kiếp cuối cùng đã đánh xuống.
Diệp Mặc trong chốc lát cũng không muốn ngừng lại, vừa nuốt vài viên đan dược trị thương, vừa bắt đầu luyện hóa tám tia sét trong trữ lôi trận.
Bỗng nhiên, Diệp Mặc cảm giác được thần thức của mình trở lên linh hoạt, thương thế của hắn dường như đã nhanh chóng hồi phục lại, còn kinh mạch và chân nguyên của hắn thì lại được mở rộng và mãnh mẽ hơn.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần sau khi vết thương của hắn hồi phục lại hoàn toàn, cho dù trận lôi kiếp cuối cùng có lợi hại hơn, thì hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Chính vào lúc này, hắn không ngờ lại nhìn thấy một người con gái đang đi về phía hắn.
- Cô tránh ra, tôi đang độ kiếp…
Diệp Mặc vừa nói câu này, lập tức nuốt nửa câu còn lại vào, hắn phát hiện ra mình không ngờ lại quen biết người con gái này, mà lại còn quen thuộc như vậy, đó căn bản chính là hắn vẫn luôn nhớ về Mục Tiểu Vận.
Ngay lập tức, Diệp Mặc kinh hãi:
- Tiểu Vận, sao em lại ở đây? Nhanh rời khỏi đây mau, anh đang độ kiếp…
- Tướng công, em vẫn luôn tìm anh, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi, em cũng sẽ không rời khỏi anh đâu…
Mục Tiểu Vận vừa khóc vừa bước về phía Diệp Mặc, dường như chỉ cần chạy được vào lòng Diệp Mặc, cô mới có thể có được cảm giác an toàn tuyệt đối.
Rầm…ầm…
Diệp Mặc không kịp nhắc nhở đến câu thứ hai, trận lôi kiếp cuối cùng đã đánh xuống, hai tia sét đầu tiên không ngờ lại đánh trúng vào người Tiểu Vận, rõ ràng là vì Tiểu Vận đã quấy rối lôi kiếp rồi.
Diệp Mặc nào dám để cho Mục Tiểu Vận bị lôi kiếp đánh trúng, hai tia sét này không ngờ lại to gấp đôi tia sét lần trước, còn Mục Tiểu Vận bây giờ rõ ràng đã là tu vi Trúc Cơ, tu vi này mà gặp phải lôi kiếp căn bản chỉ có đường chết.
Dường như cũng không cần nghĩ ngợi gì, Diệp Mặc liền xông về phía Mục Tiểu Vận, Tử Đao đồng thời cũng được phóng ra, hai tia sét một tia bị Tử Đao chặn lại, một tia rơi trúng vào người Diệp Mặc.
Lúc này Diệp Mặc đã không còn hộ giáp bán chân khí nữa, cho dù là có “Tam sinh quyết” hấp thu luyện hóa, nhưng những tia sét này không ngờ khiến hắn lại phun ra vài ngụm máu.
Diệp Mặc không kịp nghĩ tới vết thương của mình, vội vàng hỏi:
- Tiểu Vận, em không sao chứ…
Lời nói này của Diệp Mặc vừa hỏi, lập tức lại cảm thấy không đúng, sao lại trùng hợp như vậy được? Đúng lúc mình độ kiếp thì Tiểu Vận lại đến? Mà lại xông vào phạm vi mình độ kiếp nữa? Chỗ này lại là nơi hoang vắng không bóng người qua lại nữa?
Đây không phải Tiểu Vận, đây là Tâm ma kiếp…
Sau khi Diệp Mặc nghĩ thông, Mục Tiểu Vận trước mặt bỗng nhiên biến mất, mà bảy tia sét trên không trung to gấp đôi tia sét lúc mới đầu cũng đã đánh xuống đất.
- Trời…
Diệp Mặc mắng to, lại bị lừa một lần nữa, lôi kiếp dẫn hắn ra ngoài trữ lôi trận, sau đó đánh lén hắn.
May là lần này hắn phản ứng nhanh, hơn nữa trong nháy mắt liền hiểu ra đây là chuyện gì. Trước khi chín tia sét này rơi xuống, hắn đã nhanh chóng chạy về vị trí ban đầu của mình.
Chín tia sét đó dường như đúng vào lúc chân sau của Diệp Mặc chạm xuống đất, dưới sự phẫn nộ, Diệp Mặc phóng Tử Đao ra căn bản không cần đến chiêu thức trong Huyền Vân Đao Pháp, mà là bổ sung đầy đủ chân nguyên của mình mà bổ về hướng trời xanh.
Rầm rầm… cách… cách…
Diệp Mặc phát hiện khi hắn không dùng Huyễn Vân Đao Pháp, Tử Đao đối phó với lôi kiếp khủng khiếp đã phát ra một sức mạnh kinh khủng.
Hai tia sét mạnh gấp đôi ban đầu, bị Tử Đao của Diệp Mặc hoàn toàn bổ ra, biến mất. Còn năm tia sét còn lại, hai tia bị Diệp Mặc thu vào trữ lôi trận, ba tia còn lại một tia bị hắn dùng “Tam sinh quyết” luyện hóa. Chỉ còn hai tia cuối cùng lại một lần nữa đánh thẳng vào người Diệp Mặc, Diệp Mặc bị đánh ngã xuống đất, lại bị trọng thương.
Diệp Mặc không kịp nghĩ vì sao Tử Đao không dùng đến Huyền Vân Đao Pháp đối phó với lôi kiếp lại càng lợi hại hơn, lúc này hắn đã cảm nhận được đan điền của mình kịch biến. Kim Đan vốn dĩ bị vỡ vụn, lúc này đã ngưng tụ thành một Nguyên Anh nho nhỏ. Nguyên Anh đó và Diệp Mặc đồng dạng như nhau, chạy ra khỏi đan điền của Diệp Mặc, đồng thời bắt đầu vận chuyển “Tam sinh quyết” hấp thu linh khí.
Tốc độ vận chuyển “Tam sinh quyết” nhanh hơn, linh khí xung quanh bị gió cuốn mây tan mà hấp thu hết đi. Trên bầu trời lại vang lên mấy tiếng nổ lớn, dường như có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng tiếng nổ đó cũng biến mất.
Diệp Mặc cảm nhận được vết thương trong cơ thể mình được hồi phục càng ngày càng tốt, lôi kiếp vừa mới tiêu tan trên bầu trời lại trở nên kịch biến.
Diệp Mặc thầm nghĩ, ông đây sẽ không xui xẻo như vậy chứ.
Nhưng lần này lại không phải là lôi kiếp, mà là linh vân bảy màu xuất hiện từ hư không, rơi trúng đầu Diệp Mặc.
Cảm giác thật quen thuộc, Diệp Mặc biết rằng khi hắn kết Đan, trên trời đồng thời cũng có Linh Vân sặc sỡ, chỉ có điều màu sắc lần này lại càng sặc sỡ hơn mà thôi.