Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1024: Hoành không xuất thế



- Quả nhiên là 299 tên.
Lăng Hiểu Sương sau khi nhìn bia đề danh xong, thì thào nói thầm một câu.
Không đúng, phía trên cùng bia đề danh Kim Đan nằm trong mây dường như có dựng thêm một bia đá bạch ngọc. Nhưng bia đá bạch ngọc ấy trống không, không có chữ viết gì. Hơn nữa tấm bia bạch ngọc đó mặc dù nằm trên bia đề danh Kim Đan, lại cùng bia đề danh Kim Đan khác có chút khác biệt, dường như tự dựng thẳng nơi đó, độc thành nhất thể.
“Hoành không xuất thế.”
Lăng Hiểu Sương thiếu chút nữa thốt thành lời.
Lúc này Lăng Hiểu Sương đã chắc chắn rằng tên của Diệp Mặc chính là khắc trên tấm bia bạch ngọc kia, hơn nữa lại là tên đứng đầu bia đề danh Kim Đan, tên của hắn sở dĩ không hiển thị ra, đó là vì một nguyên nhân khác.
Lăng Hiểu Sương biết, cho dù là người của môn phái chín sao cũng chưa chắc biết rõ cái gì là “Hoành không xuất thế”. “Hoành không xuất thế” không chỉ là trên bia đề danh xuất hiện một tấm bia đá, ghi lại tên của người đứng đầu.
Mà trên bia đề danh sau khi xuất hiện “Hoành không xuất thế”, có nghĩa đại kiếp nạn của giới Tu Chân đang đến gần. Bia đề danh Kim Đan là vì bảo hộ người nghịch thiên “Hoành không xuất thế” kia, sẽ không hiện tên của người đó ra, nhưng sẽ xuất hiện một tấm bia đá trống không. Chỉ có người đó có năng lực tự bảo vệ mình, thì tên của hắn mới có thể hiển thị trên tấm bia đá đó.
Lăng Hiểu Sương không biết tại sao sư phụ của cô lại hiểu được những điều này, nhưng cô biết rõ chuyện này không có nhiều người biết.
Nếu muốn biết Diệp Mặc có phải là người hoành không xuất thế hay không, thực ra lại rất đơn giản, chỉ cần có người thử đề danh trên bia đề danh. Chỉ cần người đề danh có thể đăng lên bia đề danh, thì tên được tiến cử lên bia đề danh lại lần nữa xuất hiện ba trăm người. Chỉ cần sau khi tên trên tấm bia bạch ngọc kia được xuất hiện, bia đề danh sẽ tự động loại bỏ tên cuối cùng.
Còn tên được khắc trên tấm bia bạch ngọc kia được tôn làm đệ nhất, vĩnh viễn tồn tại, thậm chí có thể nói không có người thay thế. Nói cách khác những người đời sau, không thể nào lợi hại hơn được, cũng không thể nào qua được tên được khắc trên tấm bia “Hoành không xuất thế”.
Năm khối đá đề danh trên quảng trường bia đề danh không biết đã có mấy chục nghìn năm rồi, mọi người cũng biết chỉ có người đứng đầu mới tồn tại vĩnh viễn. Nhưng trên thực tế, bao nhiêu năm qua, chỉ có trên bia đề danh Nguyên Anh là có một tên được khắc vĩnh viễn trên đó, đó là tu sĩ Nguyên Anh tên Sở Cửu Vũ sử dụng pháp bảo, kết quả tên của ông liền vĩnh viễn lưu lại ở vị trí đệ nhất trên bia đề danh.
Nhưng Sở Cửu Vũ sau này cũng không đề danh trên những bia đề danh khác, cũng chẳng có cách nào biết được tên của ông khi có thể đi đến bia đề danh bên Hư Thần rồi thì biến mất trên bia đề danh Nguyên Anh hay không. Còn Sở Cửu Vũ sau này lại bị Tiên đạo cự tuyệt, nhưng ông cuối cùng lại phá hủy Hư Không, có thể thấy được mức độ lợi hại của ông.
Cho dù Sở Cửu Vũ là một nhân vật lợi hại như vậy, cũng không có khả năng khắc được tên mình lên tấm bia bạch ngọc “Hoành không xuất thế”, mà chỉ có thể ở vị trí đệ nhất trên tấm bia Nguyên Anh, nói cách khác Sở Cửu Vũ có thể bị người đời sau vượt mặt. Còn Diệp Mặc, lại rất có thể là không có người thay thế
Hắn rốt cục là ai? Gặp được cơ duyên như thế nào? Có thể đạt được trình độ cao nhất hay không?
Lăng Hiểu Sương chậm rãi bước đến trước mặt bia đề danh Kim Đan, cô muốn đề danh. Cho dù là vì thí nghiệm xem Diệp Mặc có phải là người “Hoành không xuất thế” hay không, cô cũng muốn thử một chút. Vốn dĩ cô không thích đứng ra làm náo động, cho dù lực lượng Kim Đan danh nhân đường nhiều, cô cũng không tham gia, nhưng sư phụ đã nói với cô trước khi cô kết Anh, nếu như cô có thể đến thí danh một lần, thì rất có lợi cho việc cô thăng cấp lên Nguyên Anh.
Chính vì điều này, vừa nãy cô đã đến bia đề danh để đề tên. Mặc dù cô cũng biết, một khi cô đề danh thất bại, thì sẽ bị nhiều tiếng cười nhạo, nhưng cô căn bản cũng không để ý đến những thứ này.
- Lăng Hiểu Sương muốn đề danh…
- Lăng Hiểu Sương của Thanh Mông trai hình như không phải người của Kim Đan danh nhân đường? Đề tên trên bia đề danh và tướng mạo không có chút liên hệ nào…
- Câm miệng, mày không muốn sống nữa à, dám nói Thanh Sương tiên tử…
Khi Lăng Hiểu Sương bước lên phía trước bia đề danh, hầu như tất cả mọi người nhốn nháo hết cả lên. Những người hóng hớt lại càng không ngừng kinh ngạc, bọn họ đến là vì muốn gặp Phương Chủng Sư, không ngờ, Phương Chủng sư lại không đến, mà lại là Lăng Hiểu Sương – mỹ nữ thứ hai của mười mĩ nữ ở Nam An.
Lăng Hiểu Sương quần áo trắng như tuyết, đứng dưới bia đề danh Kim Đan, thoáng như một đóa hoa bách hợp vừa mới nở rộ. Nhưng người khác còn chưa kịp thưởng thức đóa hoa này, Lăng Hiểu Sương đã bay vọt lên cao. Nhìn quần áo bay bay của Lăng Hiểu Sương, tất cả mọi người thậm chí đã quên cô lên đây là để đề danh.
Một luồng áp lực và khí thế truyền đến, Lăng Hiểu Sương hoàn toàn cảm nhận được loại sát khí này, nung nấu kịch liệt hơn những loại sát khí khác. Lúc này cô rốt cục hiểu được sư phụ vì sao lại để cho cô đề danh, bởi vì đề danh chính xác là rất có lợi cho cô kết Anh.
Khi Lăng Hiểu Sương bay cao gần bảy trượng, cô lại không thể nào tiến thêm được nữa. Cô biết mình đã đến điểm cực hạn rồi, nhưng cũng biết đây là lẽ tất yếu. Ngay lập tức, cô đưa tay ra khắc ba chữ Lăng Hiểu Sương lên bia đá.
Sau khi ba chữ này được khắc xong, lập tức hóa thành ánh sáng trắng mờ, chưa nhập vào bia đề danh mà lại biến mất.
- Lăng Hiểu Sương không ngờ xếp thứ hai mươi ba trong bia đề danh Kim Đan…
Lăng Hiểu Sương vừa mới hạ xuống đất, những người xung quanh liền truyền đến thứ hạng của cô.
- Quả nhiên là thứ hai mươi ba.
Sau khi người khác xác nhận xếp hạng của cô, càng ngày càng nhốn nháo.
Lăng Hiểu Sương vẫn chưa vào được danh sách Kim Đan danh nhân đường, không ngờ trên bia đề danh lại xếp hạng thứ hai mươi ba, nói cách khác có thể vượt qua được đệ tử thiên tài như cô cũng chỉ có hai mươi ba người mà thôi, danh sách xếp hạng này đã là rất lợi hại rồi.
Lăng Hiểu Sương đứng dưới bia đề danh, nhìn tên của mình, quả thực là xếp thứ hai mươi ba, thứ tự này đều nằm trong dự liệu của cô. Cô không đi ngay, mà lại nhìn qua một chút những tên trên bia đề danh, quả nhiên đã khôi phục được con số ba trăm người.
Diệp Mặc không ngờ lại là người “Hoành không xuất thế” thật, Lăng Hiểu Sương biết, cô cần phải trong thời gian ngắn nhất báo cáo chuyện này với sư phụ.
Lăng Hiểu Sương sau khi lưu lại tên của mình trên bia đề danh, lập tức đi ngay. Nhưng cô lại càng ngày càng kích động, thậm chí vượt qua cả Tiêu Phi ngày hôm qua.
Tiêu Phi vốn dĩ là người đứng thứ hai ở Kim Đan danh nhân đường, bây giờ đứng thứ mười một trên bia đề danh Kim Đan cũng không phải ngạc nhiên. Lăng Hiểu Sương căn bản chưa từng bước vào Kim Đan danh nhân đường, không ngờ cô lại có thể ghi tên trên bia đề danh Kim Đan, hơn nữa xếp hạng lại cao. Hơn nữa cô đến từ Thanh Mộng trai tông môn chín sao, lại là mĩ nhân thứ hai trong mười mĩ nhân Nam An, muốn không nổi danh cũng không được.
- Haizzz, vừa nãy ai nói bia đề danh Kim Đan thiếu một tên vậy? Tôi đếm một chút, vẫn là ba trăm mà?
Lập tức có một người phát hiện ra số tên trên bia đề danh Kim Đan vẫn là ba trăm tên.
- Đúng là ba trăm, vừa nãy là chuyện gì vậy?

Thế nhưng những âm thanh bàn luận tức khắc lại im bặt, ngay sau đó, tu sĩ trên quảng trường bia đề danh đều toát ra biểu cảm kinh sợ.
Một luồng thần thức cường hãn không gì sánh được từ quảng trường truyền đến, hơn nữa luồng thần thức này sau khi quét qua, cũng không rời khỏi, lại quét lại một lần nữa. Sau đó lại có hai luồng thần thức mạnh không kém quét đi quét lại, trên quảng trường đề danh mỗi người dường như đều bị thần thức quét thấu.
Mấy luồng thần thức này mang một tia phẫn nộ và sát khí kinh khủng, rõ ràng đã là tu sĩ ngoài tu vi Thừa Đỉnh rồi, dưới thần thức của tu sĩ có tu vi này, những người trên quảng trường đề danh đều không dám nói một lời nào.
Sau khi vài luồng thần thức qua đi, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai tất cả những tu sĩ của thành Nam An:
- Đệ tử nòng cốt của Lôi Vân tông là Điền Ngạo Phong bị giết hại trên Vô Tâm Hải, hung thủ có thể ở thành Nam An. Nếu tu sĩ nào có thể cung cấp tin tức của người này cho Lôi Vân tông, tu sĩ Kim Đan có thể nhận được một viên “Thảo hoàn đan”, tu sĩ Nguyên Anh có thể nhận được “Hư Lạc đan”, ngoài điều này, đều nhận được sự bảo hộ của Lôi Vân tông. Nếu như giúp người này bỏ trốn, chính là kẻ địch của Lôi Vân tông…
- Tu sĩ Hóa Chân…
Mọi người đều biết, có thể truyền giọng nói của mình ra khắp thành Nam An, rõ ràng là tu sĩ Hóa Chân không nghi ngờ gì. Nhưng lại càng khiến cho những tu sĩ kinh hãi chính là, đệ tử thiên tài của Lôi Vân tông là Điền Ngạo Phong không ngờ lại bị người khác giết hại.
Ai mà lại to gan như vậy chứ? Không ngờ lại dám giết Điền Ngạo Phong? Điền Ngạo Phong mặc dù dưới cấp Phương Chủng Sư ở Lôi Vân tông, nhưng mơ hồ vượt mặt Phương Chủng Sư, người này là ai? Không ngờ lại dám giết Điền Ngạo Phong?

Thành chủ của thành Nam An là Nông Kinh Phục lúc này đang tìm hiểu lai lịch của những tu sĩ đến từ mọi nơi ở thành Nam An, căn bản không dám nửa câu oán hận. Chỉ có thể trong lòng thầm hận tên tu sĩ đã giết Điền Ngạo Phong, nơi nào không đến, lại đến đúng thành Nam An này?
Mà phủ thành chủ của thành Nam An, vài tu sĩ Ngưng Thể đều vây ngồi ở đây, hôm nay phủ thành chủ đã đổi thành nơi hội họp tạm thời của Lôi Vân tông.
- Lúc trước trên thuyền, Ngạo Phong chém đứt một cánh tay của một tu sĩ tán tu, có một tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín đã từng đứng ra trợ giúp tên tu sĩ cụt tay kia. Tôi nghĩ với tính tình của Ngạo Phong, cho dù là xảy ra chuyện Hải Giác Giao cấp tám, thì cậu ta cũng không bỏ qua cho tu sĩ Kim Đan đó, lúc đó Ngạo Phong hẳn là đã thừa dịp truy đuổi tên tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín rồi.
Trong đó có một tu sĩ Ngưng Thể nói, rõ ràng là y điều tra rất rõ chuyện này rồi.
Ngồi trên ghế hàng đầu là một tu sĩ đoán không ra tuổi, nhưng những tu sĩ Thừa Đỉnh phía dưới lại rất kính cẩn lão, không cần hỏi, lão tu sĩ đó ít nhất cũng là Kiếp Biến hoặc tu vi Hóa Chân.
Tu sĩ không đoán được bao nhiêu tuổi sau khi nghe xong lời này, lập tức nói rằng:
- Anh kể lại chuyện lúc đó lại lần nữa cho tôi nghe, và cả tu sĩ bị Ngạo Phong chặt đứt cánh tay đó đã tìm thấy hay chưa?
- Vâng.
Tu sĩ Ngưng Thể lập tức kể lại:
- Lúc đó tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín vừa mới đi lên boong thuyền, còn cánh tay mà Ngạo Phong vừa chặt đứt lại rơi xuống ngay trước mặt tu sĩ Kim Đan tầng thứ chín. Ngạo Phong lúc đó yêu cầu tu sĩ đó nhặt cánh tay đó lên đưa cho cậu ta, nhưng tu sĩ Kim Đan tầng chín đó cầm cánh tay lên nhưng lại không đưa cho Ngạo Phong, ngược lại lại giúp tu sĩ bị chặt tay kia nối nó lại. Vị tu sĩ bị chặt tay kia sau khi yêu thú đến, cũng không biết tung tích, chắc là bị yêu thú ăn thịt rồi.
- Ngạo Phong có phải cũng vì yêu thú…
Một trưởng lão tu vi Thừa Đỉnh có chút lo lắng nói ra một câu.
Nhưng lời của y chưa nói xong, lập tức bị lão già họ Điền cắt đứt:
- Tuyệt đối không thể nào, lúc đó yêu thú nhằm vào không phải là Ngạo Phong, mà Ngạo Phong vẫn còn nhiều di phù, lúc nào cũng có thể chạy trốn được. Cho nên Ngạo Phong nhất định không phải rơi vào tay yêu thú được, mà là bị tu sĩ cố tình chém giết.
Chương trước Chương tiếp
Loading...