Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1002: "Mặt Nguyệt" thần bí
- Theo tin tức mà tôi có được, cậu hẳn là đệ nhất luyện đan Danh Nhân Đường mới nhất. Chỉ là đắc tội với "Quỷ Tiên Phái", mới đi xa tới Thanh Phỉ Hải, hoặc là anh còn nghĩ đến phải tới Nam An Châu.
Phổ Vũ Phong nhìn Diệp Mặc, lạnh nhạt nói.
Diệp Mặc cuời nhạt trong lòng, tuy hắn không cố ý tuyên truyền danh hiệu đệ nhất luyện đan Danh Nhân Đường này của mình nhưng cũng biết, danh hiệu đệ nhất này chỉ cần là nguời có ý, nhất định có thể điều tra ra được.
Dù là "Quỷ Tiên Phái" tìm tới nơi, hắn cũng không sợ, nghe nói "Quỷ Tiên Phái" cũng chỉ có một tu sĩ Hư Thần mà thôi. Hắn có thể chém chết tu sĩ Hư Thần của "thương hội Dương Hải", thì có thể chém chết tu sĩ Hư Thần của "Quỷ Tiên Phái", chỉ cần y dám đến thì hắn dám giết. Đây là Phỉ Hải, không phải Hà Châu.
về phần "Tiên Bảo Lâu" và "Vạn Đan Các" thì hắn càng không cần để tâm, chỉ là nguời bên dưới của hai thế lực này có thù với hắn, không thể toàn phái kéo đến Phỉ Hải, nếu một hai tu sĩ Nguyên Anh kéo tới, thì thật sự không đáng là gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hơn nữa lần này Diệp Mặc quyết đoán giết chết tu sĩ Hư Thần của "thương hội Dương Hải" không phải không có lý do, hắn tin rằng, chỉ cần hắn đuổi "thương hội Dương Hải" đi, thì Thành Phỉ Hải nhất định phải liên kết với hắn. Một khi liên kết với phủ thành chủ của Thành Phỉ Hải, hắn tin là thế lực thông thường cũng không dám đến gấy rối, dù là "Quỷ Tiên Phái" cũng không dám đến đây.
Thấy Diệp Mặc cười nhạt, Phổ Vũ Phong vội nói:
- Tôi không phải muốn đem tin tức này để đổi lấy cái gì, tôi cũng biết, Diệp hội chủ đã ở Thanh Phỉ Hải, cũng sẽ không sợ "Quỷ Tiên Phái" nữa. Tôi chỉ là làm một cuộc giao dịch với Diệp hội chủ, nếu Diệp hội chủ đồng ỹ thì tốt quá rồi, nếu không đồng ý, thì coi như tôi chưa từng tới nói chuyện này vẫn không có bất kì ai biết đến.
Phổ Vũ Phong này nhìn vấn đề vô cùng tận tường thấu đáo, hơn nữa khôn khéo trong việc đối nhân xử thế, Diệp Mặc cũng khống muốn để y bikhó xử, liền nói:
- Có chuyện gì, thì cứ nói thẳng ra không vòng vo tam quốc.
"Mặc Nguyệt" của tôi công khai ở Phi Hải, thì không định sợ bất kì ai.
Rõ ràng cảm thấy Diệp Mặc khó chịu, Phổ Vũ Phong cười khổ nói:
- Diệp hội chủ cũng biết, đến Nam An Châu rất khó, hơn nữa không phải là độ khó bình thường, dù là Thần Hư cũng cần phải ba trăm tuổi trở xuống, có thể nói tu sĩ bình thường gần toàn bước vào Truyền Tống Trận ở Nam An Châu. Nếu muốn đến Nam An Châu, thì tôi có một cách...
Diệp Mặc biến sắc, tên tu sĩ bình thường trước mắt này lại có cách đến Nam An Châu sao? Nêu y đã có cách, sao y không tự mình đến Nam An Châu? Tu luyện ở Nam An Châu tốt hơn ở Bắc Vọng Châu rất nhiều.
Cảm nhận được sự ngạc nhiên của Diệp Mặc, Phổ Vũ Phong hơi hài lòng, bèn nói tiếp:
- Hẳn là Diệp hội chủ có nghe qua, nếu tu sĩ dưới Hư Thần muốn dùng Truyền Tống Trận, thì bắt buộc đuợc tu sĩ Kiếp Biến ở Bắc Vọng Châu đề cử...
- Anh có cách để tu sĩ Kiếp Biến tiến cử tôi đến Truyền Tống Trận?
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Phổ Vũ Phong trầm giọng hỏi, đến Nam An Châu với hắn mà nói không phải là chuyện nhỏ. Nhưng nếu chỉ là đề cử đi, Diệp Mặc nguợc lại không tha thiết như ban đầu. Vì Diệp Mặc biết, muốn đề cử cũng nhiều nhất là một người, hắn không thể dắỉ bọn người Tống Ánh Trúc đi theo.
Phổ Vũ Phong gật đầu nói:
- Tuy tôi không có cách để tu sĩ Kiếp Biến trực tiếp đề cử anh, nhưng tôi có cách để tu sĩ Kiếp Biến tìm thấy anh, nhờ anh ra tay giúp đỡ, sau đó anh có thể yêu cầu được đề cử.
Diệp Mặc không hỏi Phổ Vũ Phong làm sao có thể để tu sĩ Kiệp Biến chủ động đến tìm hắn, mà khôi phục điệu bộ bình thản, hỏi:
- Nói đi, điều kiện của anh la gì?
Nghe xong câu hỏi của Diệp Mặc, mặt Phổ Vũ Phong có hơi ủng hồng, rõ ràng là có chút kích động, nhưng y liền kìm nén trong lòng của mình, nói:
- Tôi muốn có một viên đan dược có thể thăng cấp Nguyên Anh, bất kể là "Thảo Hoàn Đan" hay là "Ngưng Anh Đan".
Diệp Mặc không tỏ ý kiến, nói:
- "Mặc Nguyệt" của tôi chỉ là một thương hội nhỏ mới nổi, anh cảm thấy, tôi có thể cung cấp cho anh loại đan dược như vậy sao
Dường như biết rõ Diệp Mặc sẽ nói vậy, Phổ Vũ Phong bỗng lấy ra một trận bàn đặt ở trước mặt Diệp Mặc, nói:
- Thêm vào trận này nữa, trận bàn này tổ tiên tôi truyền lại, nhiều thế hệ Phổ gia tôi đều trận pháp sư, sau khi tới đời của tôi, tu vi trận pháp đã sớm không bằng với tài nghệ tổ tiên ngày trước
- Trận bàn phòng ngự cấp sáu?
Vốn sau khi thấy trận bàn này, Diệp Mặc vẫn không để tâm, nhưng khi hắn phất hiện đây là trận bàn phòng ngự cấp sáu, thì lại dao động lần nữa.
Dù hắn đã là đại sư trận pháp cấp năm, nhưng muốn hắn luyện chế trận bàn, cùng lắm cũng chỉ có thể luyện chế trận bàn cấp ba cấp bốn.
Trận bàn cấp năm đừng nói không có loại vật liệu cực phẩm này, dù có vật liệu, với trình độ hiện giờ của Diệp Mặc cũng không luyện chế ra được. Nhưng thứ mà Phổ Vũ Phong lấy ra lại là một trận bàn cấp sáu, Diệp Mặc không khỏi động lòng.
Y có thể lấy ra trận bàn cấp sáu, đùng nói là còn giúp Diệp Mặc có đuợc đề cử của tu sĩ Kiếp Biến, dù không có đề cử của tu sĩ Kiếp Biến, trận bàn này cũng đủ làm Diệp Mặc dao động. Đây thật sự là đồ tốt, Diệp Mặc liền bắt lấy trận bàn, cẳn thận quan sát rất lâu, mới tán thưởng một câu, nói:
- Quà nhiên là trận bàn phòng ngự cấp sáu, đụng đến một lần là cần tới trăm ngàn linh thạch, cũng là một thứ tiêu hao linh thạch.
Phổ Vũ Phong cuời lúng túng, tuy y cũng biết trận bàn cấp sáu là thứ đồ tốt, nếu đem ra bán, tuyệt đối có thể bán đuợc với giá rất cao. Nhưng một tu sĩ Kim Đan như y lấy ra thứ đồ tốt như vậy để bán, có thể linh thạch còn chua nóng tay, thì đã bị nguời ta giết mất rồi.
Y quyết định đến tìm Diệp Mặc, nhìn thấy trận pháp phòng ngự của "MặcNguyệt" đã là trận pháp cấp năm rồi. Y tin rằng, một đại sư ttận pháp cấp năm, sẽ không vì một trận bàn mà giết nguời diệt khẩu. Huống chi, y còn có hẳn bị sẵn.
- Được, thương lượng thành công, đây là "Thảo Hoàn Đan".
Diệp Mặc không dài dòng lôi thôi, hắn ưng ý trận bàn này, thậm chỉ không hỏi Phổ Vũ Phong chuyện đến Nam An Châu, thì đã đưa một viên "Thảo Hoàn Đan" cho Phổ Vũ Phong rồi.
Phổ Vũ Phong không ngờ rằng thật sự có được "Thảo Hoàn Đan", tay kích động đến run rẩy, tình trạng của y không tốt gì mấy so với Lê Kinh Mân. Lê Kinh Mân đã sớm biết y Kim Đan viên mãn xong, có đan dược thăng cấp Nguyên Anh, còn run rẩy như vậy, còn với Phổ Vũ Phong mà nói, đây là một niềm vui bất ngờ.
- Không ngờ lại còn là "Thảo Hoàn Đan" hạng nhất?
Giọng của Phổ Vũ Phong cũng run rẩy, y không những đổi được "Thảo Hoàn Đan", thậm chí còn đổi được "Thảo Hoàn Đan" hạng nhất.
Trận bàn cấp sáu kia trong tay y quả thật rất lãng phí, với trình độ trận pháp sư cấp ba của y, cũng không thiếu linh thạch, nhưng mỗi lần dùng trận bàn cấp sáu hao tổn trên trăm ngàn linh thạch, cũng không phải là điều y có thể hao tổn được, chi bằng lấy ra, đổi lấy thứ mà mình cần nhất. Với y mà nói, tu vi Nguyên Anh thực tế hơn trận bàn cấp sáu rất nhiều.
Diệp Mặc lại nhìn ngắm rất lâu, mới hài lòng thu lại trận bàn, hỏi Phổ Vũ Phong:
- Tôi rất lấy làm lạ, sao anh lại biết tôi có "Thảo Hoàn Đan"?
Phổ Vũ Phong kim chế tâm trạng kích động của mình, bỗng trở nên kính sợ Diệp Mặc, một nguời có thể tùy tiện lấy ra "Thảo Hoàn Đan" hạng nhất, sao có thể xem thường được? Y cẳn trọng nói:
- Trước đây khi Ngu tiền bối đi theo Diệp hội chủ, cũng là tu vi Kim Đan hậu kì, nhưng trong một thời gian rất ngắn đã thăng cấp Nguyên Anh, còn chuyện của Lê quản sự trước đâ y không lâu, cũng thành công thăng cấp Nguyên...
Diệp Mặc không cần hỏi Phổ Vũ Phong nói hết lời, hắn đã hieu ra là chuyện gì rồi. Không khỏi nhíu mày, Phổ Vũ Phong có thể nghĩ ra thì sao người khác có thể không nghĩ ra được chứ?
Nhưng Diệp Mặc yên lòng Hư Thần cũng có thể giết, sao có thể để tâm đến tu si Kim Đan và tu sĩ Nguyên Anh bình thường còn lại?
Phổ Vũ Phong không nhận được Diệp Mặc đang nghĩ gi, liền đúng lên ôm quyền nói với Diệp Mặc
- Diệp hội chủ, tôi nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất khiến tu sĩ Kiếp Biến đến tìm anh giúp đỡ, và đề cử
Diệp Mặc gật đầu, tiễn Phổ Vũ Phong đi. Tuy hắn rất mong đến Nam An Châu, nhung dù có đuợc đề cử, cũng chỉ có một mình hắn được đi mà thôi, nơi đây còn có bọn người Tống Ánh Trúc, hắn cũng khó lòng yên tâm. Nên với lời nói của Phổ Vũ Phong, hắn rất mâu thuẫn, vừa muốn đi Nam An Châu, vừa không yên tâm "Mặc Nguyệt".
Phổ Vũ Phong bước đến cửa bỗng quay đầu lại nói với Diệp Mặc lần nữa:
- Diệp hội chủ, nếu trước đó nguời của "thương hội Dương Hải" đến đây không thể bỏ đi, thì Diệp hội chủ có thể yên tâm. Vì "thương hội Dương Hải" hiện giờ chỉ có hai tu sĩ Nguyên Anh trấn giữ, hơn nữa hội chủ Dương Hữu Khang đã đi Nam An Châu rồi, trong vòng mấy năm hẳn không thể trở về đâu.
- Cám ơn nhiều.
Sau khi Diệp Mặc nghe xong lời này, mới thở phào nhẹ nhõm, tu sĩ Hư Thần trung kì là Dương Hữu Khang đã đi Nam An Châu, xem ra hắn không cần lo lắng. Sau mấy năm dưới sự tích trữ đan dược của hắn, ai có thể chắc chắn là "Mặc Nguyệt" sẽ không có tu sĩ Hư Thần chứ?
Nêu chỉ có hai tu sĩ Nguyên Anh, vậy thì "thương hội Dương Hải" thật sự không có tư cách gì để gây chuyện với "Mặc Nguyệt" rồi.
Khi người ta còn đang bàn tán say sưa về ân oán của"Mặc Nguyệt" và "thương hội Dương Hải", thì "Mặc Nguyệt" đột lủi ra làm ăn. Hơn nữa xảy ra một chuyện mà người ta không ngờ tới, đó chính là là "thương hội Dương Hải" ỷ mạnh, một tu sĩ Hư Thần dắt theo năm tu sĩ Nguyên Cùng với năm tu sĩ Kim Đan, vô cớ tới cướp đồ của hội chủ "Mặc Nguyệt".
Tin này có thể nói là gây choáng cho tất cả mọi người, nhưng không ai là không tin, vì tiền căn hậu quả xảy ra chuỵên này đều có cầu thủy tinh ghi chép lại. Tuy vật phía trước cầu thủy tinh bị hư rồi, nhưng tất cả mọi người đều biết, vật đó rõ ràng không bình thường, nên mới cố ý bóp hư.
Trong nhất thòi thành Phỉ Hải ồn ào náo nhiệt.
Tu sĩ Hư Thần bất chấp thân phận của mình đến tận nơi cướp đồ của tu sĩ Kim Đan, hơn nữa còn nói, thứ mà y chạm tráng giựt đi thì đã sao. Chuyện như vậy nếu không bị tiết lộ nhiên không là gì, nhưng một khi bị vạch trần, thì không phải là chuyện nhỏ.
Danh tiếng của "thương hội Dương Hải" bỗng bị bôi nhọ, thậm chỉ không còn cách nào ngóc đầu lên nổi. Nhưng đây còn chưa phải là kết thúc, "Mặc Nguyệt" lại còn đề xuất ra một điều kiện khác, chính là lúc này "thương hội Dương Hải" nhất định phải bồi thường và xin lỗi "Mặc Nguyệt", nhượng lại địa bàn của "thương hội Dương Hải", sau đó bồi thường một trầm triệu linh thạch.
"Mặc Nguyệt" một thương hội nhỏ mới phát triển dạo gần đây, lại dám mở to miệng hét giá, đòi "thương hội Dương Hải" đua linh thạch còn chua tính, lại bắt bồi thường một trăm triệu? Thậm chí đuổi "thương hội Dương Hải" ra khỏi Phỉ Hải, đây rõ ràng còn tức cười chuyện tu sĩ Hư Thần của "thương hội Dương Hải" cướp đoạt đồ của tu sĩ Kim Đan.
Nhưng khi nguời khác biết rằng, sau khi "Mặc Nguyệt" tung ra video Tinh Nguyên cầu về tu sĩ Hư Thần của "thương hội Duong Hải" cướp đoạt, đồng thời nêu ra điều kiện hà khắc, thì "thương hội Dương Hải" lại không nhanh chóng đưa ra phản ứng, liền cảm thấy chuyện này hình như không đơn giản như thế.
Rất nhanh liền có người chú ý đến, mười một tu sĩ "thương hội Dưcmg Hải" tiến vào "Mặc Nguyệt", dường như đã mai danh ẩn tích rồi. Sau khi chú ý đến điều này, thì "Mặc Nguyệt" bỗng chốc trở nên thần bí...
Phổ Vũ Phong nhìn Diệp Mặc, lạnh nhạt nói.
Diệp Mặc cuời nhạt trong lòng, tuy hắn không cố ý tuyên truyền danh hiệu đệ nhất luyện đan Danh Nhân Đường này của mình nhưng cũng biết, danh hiệu đệ nhất này chỉ cần là nguời có ý, nhất định có thể điều tra ra được.
Dù là "Quỷ Tiên Phái" tìm tới nơi, hắn cũng không sợ, nghe nói "Quỷ Tiên Phái" cũng chỉ có một tu sĩ Hư Thần mà thôi. Hắn có thể chém chết tu sĩ Hư Thần của "thương hội Dương Hải", thì có thể chém chết tu sĩ Hư Thần của "Quỷ Tiên Phái", chỉ cần y dám đến thì hắn dám giết. Đây là Phỉ Hải, không phải Hà Châu.
về phần "Tiên Bảo Lâu" và "Vạn Đan Các" thì hắn càng không cần để tâm, chỉ là nguời bên dưới của hai thế lực này có thù với hắn, không thể toàn phái kéo đến Phỉ Hải, nếu một hai tu sĩ Nguyên Anh kéo tới, thì thật sự không đáng là gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hơn nữa lần này Diệp Mặc quyết đoán giết chết tu sĩ Hư Thần của "thương hội Dương Hải" không phải không có lý do, hắn tin rằng, chỉ cần hắn đuổi "thương hội Dương Hải" đi, thì Thành Phỉ Hải nhất định phải liên kết với hắn. Một khi liên kết với phủ thành chủ của Thành Phỉ Hải, hắn tin là thế lực thông thường cũng không dám đến gấy rối, dù là "Quỷ Tiên Phái" cũng không dám đến đây.
Thấy Diệp Mặc cười nhạt, Phổ Vũ Phong vội nói:
- Tôi không phải muốn đem tin tức này để đổi lấy cái gì, tôi cũng biết, Diệp hội chủ đã ở Thanh Phỉ Hải, cũng sẽ không sợ "Quỷ Tiên Phái" nữa. Tôi chỉ là làm một cuộc giao dịch với Diệp hội chủ, nếu Diệp hội chủ đồng ỹ thì tốt quá rồi, nếu không đồng ý, thì coi như tôi chưa từng tới nói chuyện này vẫn không có bất kì ai biết đến.
Phổ Vũ Phong này nhìn vấn đề vô cùng tận tường thấu đáo, hơn nữa khôn khéo trong việc đối nhân xử thế, Diệp Mặc cũng khống muốn để y bikhó xử, liền nói:
- Có chuyện gì, thì cứ nói thẳng ra không vòng vo tam quốc.
"Mặc Nguyệt" của tôi công khai ở Phi Hải, thì không định sợ bất kì ai.
Rõ ràng cảm thấy Diệp Mặc khó chịu, Phổ Vũ Phong cười khổ nói:
- Diệp hội chủ cũng biết, đến Nam An Châu rất khó, hơn nữa không phải là độ khó bình thường, dù là Thần Hư cũng cần phải ba trăm tuổi trở xuống, có thể nói tu sĩ bình thường gần toàn bước vào Truyền Tống Trận ở Nam An Châu. Nếu muốn đến Nam An Châu, thì tôi có một cách...
Diệp Mặc biến sắc, tên tu sĩ bình thường trước mắt này lại có cách đến Nam An Châu sao? Nêu y đã có cách, sao y không tự mình đến Nam An Châu? Tu luyện ở Nam An Châu tốt hơn ở Bắc Vọng Châu rất nhiều.
Cảm nhận được sự ngạc nhiên của Diệp Mặc, Phổ Vũ Phong hơi hài lòng, bèn nói tiếp:
- Hẳn là Diệp hội chủ có nghe qua, nếu tu sĩ dưới Hư Thần muốn dùng Truyền Tống Trận, thì bắt buộc đuợc tu sĩ Kiếp Biến ở Bắc Vọng Châu đề cử...
- Anh có cách để tu sĩ Kiếp Biến tiến cử tôi đến Truyền Tống Trận?
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Phổ Vũ Phong trầm giọng hỏi, đến Nam An Châu với hắn mà nói không phải là chuyện nhỏ. Nhưng nếu chỉ là đề cử đi, Diệp Mặc nguợc lại không tha thiết như ban đầu. Vì Diệp Mặc biết, muốn đề cử cũng nhiều nhất là một người, hắn không thể dắỉ bọn người Tống Ánh Trúc đi theo.
Phổ Vũ Phong gật đầu nói:
- Tuy tôi không có cách để tu sĩ Kiếp Biến trực tiếp đề cử anh, nhưng tôi có cách để tu sĩ Kiếp Biến tìm thấy anh, nhờ anh ra tay giúp đỡ, sau đó anh có thể yêu cầu được đề cử.
Diệp Mặc không hỏi Phổ Vũ Phong làm sao có thể để tu sĩ Kiệp Biến chủ động đến tìm hắn, mà khôi phục điệu bộ bình thản, hỏi:
- Nói đi, điều kiện của anh la gì?
Nghe xong câu hỏi của Diệp Mặc, mặt Phổ Vũ Phong có hơi ủng hồng, rõ ràng là có chút kích động, nhưng y liền kìm nén trong lòng của mình, nói:
- Tôi muốn có một viên đan dược có thể thăng cấp Nguyên Anh, bất kể là "Thảo Hoàn Đan" hay là "Ngưng Anh Đan".
Diệp Mặc không tỏ ý kiến, nói:
- "Mặc Nguyệt" của tôi chỉ là một thương hội nhỏ mới nổi, anh cảm thấy, tôi có thể cung cấp cho anh loại đan dược như vậy sao
Dường như biết rõ Diệp Mặc sẽ nói vậy, Phổ Vũ Phong bỗng lấy ra một trận bàn đặt ở trước mặt Diệp Mặc, nói:
- Thêm vào trận này nữa, trận bàn này tổ tiên tôi truyền lại, nhiều thế hệ Phổ gia tôi đều trận pháp sư, sau khi tới đời của tôi, tu vi trận pháp đã sớm không bằng với tài nghệ tổ tiên ngày trước
- Trận bàn phòng ngự cấp sáu?
Vốn sau khi thấy trận bàn này, Diệp Mặc vẫn không để tâm, nhưng khi hắn phất hiện đây là trận bàn phòng ngự cấp sáu, thì lại dao động lần nữa.
Dù hắn đã là đại sư trận pháp cấp năm, nhưng muốn hắn luyện chế trận bàn, cùng lắm cũng chỉ có thể luyện chế trận bàn cấp ba cấp bốn.
Trận bàn cấp năm đừng nói không có loại vật liệu cực phẩm này, dù có vật liệu, với trình độ hiện giờ của Diệp Mặc cũng không luyện chế ra được. Nhưng thứ mà Phổ Vũ Phong lấy ra lại là một trận bàn cấp sáu, Diệp Mặc không khỏi động lòng.
Y có thể lấy ra trận bàn cấp sáu, đùng nói là còn giúp Diệp Mặc có đuợc đề cử của tu sĩ Kiếp Biến, dù không có đề cử của tu sĩ Kiếp Biến, trận bàn này cũng đủ làm Diệp Mặc dao động. Đây thật sự là đồ tốt, Diệp Mặc liền bắt lấy trận bàn, cẳn thận quan sát rất lâu, mới tán thưởng một câu, nói:
- Quà nhiên là trận bàn phòng ngự cấp sáu, đụng đến một lần là cần tới trăm ngàn linh thạch, cũng là một thứ tiêu hao linh thạch.
Phổ Vũ Phong cuời lúng túng, tuy y cũng biết trận bàn cấp sáu là thứ đồ tốt, nếu đem ra bán, tuyệt đối có thể bán đuợc với giá rất cao. Nhưng một tu sĩ Kim Đan như y lấy ra thứ đồ tốt như vậy để bán, có thể linh thạch còn chua nóng tay, thì đã bị nguời ta giết mất rồi.
Y quyết định đến tìm Diệp Mặc, nhìn thấy trận pháp phòng ngự của "MặcNguyệt" đã là trận pháp cấp năm rồi. Y tin rằng, một đại sư ttận pháp cấp năm, sẽ không vì một trận bàn mà giết nguời diệt khẩu. Huống chi, y còn có hẳn bị sẵn.
- Được, thương lượng thành công, đây là "Thảo Hoàn Đan".
Diệp Mặc không dài dòng lôi thôi, hắn ưng ý trận bàn này, thậm chỉ không hỏi Phổ Vũ Phong chuyện đến Nam An Châu, thì đã đưa một viên "Thảo Hoàn Đan" cho Phổ Vũ Phong rồi.
Phổ Vũ Phong không ngờ rằng thật sự có được "Thảo Hoàn Đan", tay kích động đến run rẩy, tình trạng của y không tốt gì mấy so với Lê Kinh Mân. Lê Kinh Mân đã sớm biết y Kim Đan viên mãn xong, có đan dược thăng cấp Nguyên Anh, còn run rẩy như vậy, còn với Phổ Vũ Phong mà nói, đây là một niềm vui bất ngờ.
- Không ngờ lại còn là "Thảo Hoàn Đan" hạng nhất?
Giọng của Phổ Vũ Phong cũng run rẩy, y không những đổi được "Thảo Hoàn Đan", thậm chí còn đổi được "Thảo Hoàn Đan" hạng nhất.
Trận bàn cấp sáu kia trong tay y quả thật rất lãng phí, với trình độ trận pháp sư cấp ba của y, cũng không thiếu linh thạch, nhưng mỗi lần dùng trận bàn cấp sáu hao tổn trên trăm ngàn linh thạch, cũng không phải là điều y có thể hao tổn được, chi bằng lấy ra, đổi lấy thứ mà mình cần nhất. Với y mà nói, tu vi Nguyên Anh thực tế hơn trận bàn cấp sáu rất nhiều.
Diệp Mặc lại nhìn ngắm rất lâu, mới hài lòng thu lại trận bàn, hỏi Phổ Vũ Phong:
- Tôi rất lấy làm lạ, sao anh lại biết tôi có "Thảo Hoàn Đan"?
Phổ Vũ Phong kim chế tâm trạng kích động của mình, bỗng trở nên kính sợ Diệp Mặc, một nguời có thể tùy tiện lấy ra "Thảo Hoàn Đan" hạng nhất, sao có thể xem thường được? Y cẳn trọng nói:
- Trước đây khi Ngu tiền bối đi theo Diệp hội chủ, cũng là tu vi Kim Đan hậu kì, nhưng trong một thời gian rất ngắn đã thăng cấp Nguyên Anh, còn chuyện của Lê quản sự trước đâ y không lâu, cũng thành công thăng cấp Nguyên...
Diệp Mặc không cần hỏi Phổ Vũ Phong nói hết lời, hắn đã hieu ra là chuyện gì rồi. Không khỏi nhíu mày, Phổ Vũ Phong có thể nghĩ ra thì sao người khác có thể không nghĩ ra được chứ?
Nhưng Diệp Mặc yên lòng Hư Thần cũng có thể giết, sao có thể để tâm đến tu si Kim Đan và tu sĩ Nguyên Anh bình thường còn lại?
Phổ Vũ Phong không nhận được Diệp Mặc đang nghĩ gi, liền đúng lên ôm quyền nói với Diệp Mặc
- Diệp hội chủ, tôi nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất khiến tu sĩ Kiếp Biến đến tìm anh giúp đỡ, và đề cử
Diệp Mặc gật đầu, tiễn Phổ Vũ Phong đi. Tuy hắn rất mong đến Nam An Châu, nhung dù có đuợc đề cử, cũng chỉ có một mình hắn được đi mà thôi, nơi đây còn có bọn người Tống Ánh Trúc, hắn cũng khó lòng yên tâm. Nên với lời nói của Phổ Vũ Phong, hắn rất mâu thuẫn, vừa muốn đi Nam An Châu, vừa không yên tâm "Mặc Nguyệt".
Phổ Vũ Phong bước đến cửa bỗng quay đầu lại nói với Diệp Mặc lần nữa:
- Diệp hội chủ, nếu trước đó nguời của "thương hội Dương Hải" đến đây không thể bỏ đi, thì Diệp hội chủ có thể yên tâm. Vì "thương hội Dương Hải" hiện giờ chỉ có hai tu sĩ Nguyên Anh trấn giữ, hơn nữa hội chủ Dương Hữu Khang đã đi Nam An Châu rồi, trong vòng mấy năm hẳn không thể trở về đâu.
- Cám ơn nhiều.
Sau khi Diệp Mặc nghe xong lời này, mới thở phào nhẹ nhõm, tu sĩ Hư Thần trung kì là Dương Hữu Khang đã đi Nam An Châu, xem ra hắn không cần lo lắng. Sau mấy năm dưới sự tích trữ đan dược của hắn, ai có thể chắc chắn là "Mặc Nguyệt" sẽ không có tu sĩ Hư Thần chứ?
Nêu chỉ có hai tu sĩ Nguyên Anh, vậy thì "thương hội Dương Hải" thật sự không có tư cách gì để gây chuyện với "Mặc Nguyệt" rồi.
Khi người ta còn đang bàn tán say sưa về ân oán của"Mặc Nguyệt" và "thương hội Dương Hải", thì "Mặc Nguyệt" đột lủi ra làm ăn. Hơn nữa xảy ra một chuyện mà người ta không ngờ tới, đó chính là là "thương hội Dương Hải" ỷ mạnh, một tu sĩ Hư Thần dắt theo năm tu sĩ Nguyên Cùng với năm tu sĩ Kim Đan, vô cớ tới cướp đồ của hội chủ "Mặc Nguyệt".
Tin này có thể nói là gây choáng cho tất cả mọi người, nhưng không ai là không tin, vì tiền căn hậu quả xảy ra chuỵên này đều có cầu thủy tinh ghi chép lại. Tuy vật phía trước cầu thủy tinh bị hư rồi, nhưng tất cả mọi người đều biết, vật đó rõ ràng không bình thường, nên mới cố ý bóp hư.
Trong nhất thòi thành Phỉ Hải ồn ào náo nhiệt.
Tu sĩ Hư Thần bất chấp thân phận của mình đến tận nơi cướp đồ của tu sĩ Kim Đan, hơn nữa còn nói, thứ mà y chạm tráng giựt đi thì đã sao. Chuyện như vậy nếu không bị tiết lộ nhiên không là gì, nhưng một khi bị vạch trần, thì không phải là chuyện nhỏ.
Danh tiếng của "thương hội Dương Hải" bỗng bị bôi nhọ, thậm chỉ không còn cách nào ngóc đầu lên nổi. Nhưng đây còn chưa phải là kết thúc, "Mặc Nguyệt" lại còn đề xuất ra một điều kiện khác, chính là lúc này "thương hội Dương Hải" nhất định phải bồi thường và xin lỗi "Mặc Nguyệt", nhượng lại địa bàn của "thương hội Dương Hải", sau đó bồi thường một trầm triệu linh thạch.
"Mặc Nguyệt" một thương hội nhỏ mới phát triển dạo gần đây, lại dám mở to miệng hét giá, đòi "thương hội Dương Hải" đua linh thạch còn chua tính, lại bắt bồi thường một trăm triệu? Thậm chí đuổi "thương hội Dương Hải" ra khỏi Phỉ Hải, đây rõ ràng còn tức cười chuyện tu sĩ Hư Thần của "thương hội Dương Hải" cướp đoạt đồ của tu sĩ Kim Đan.
Nhưng khi nguời khác biết rằng, sau khi "Mặc Nguyệt" tung ra video Tinh Nguyên cầu về tu sĩ Hư Thần của "thương hội Duong Hải" cướp đoạt, đồng thời nêu ra điều kiện hà khắc, thì "thương hội Dương Hải" lại không nhanh chóng đưa ra phản ứng, liền cảm thấy chuyện này hình như không đơn giản như thế.
Rất nhanh liền có người chú ý đến, mười một tu sĩ "thương hội Dưcmg Hải" tiến vào "Mặc Nguyệt", dường như đã mai danh ẩn tích rồi. Sau khi chú ý đến điều này, thì "Mặc Nguyệt" bỗng chốc trở nên thần bí...