Thiên Y Tiêu Dao - Trang 2
Chương 16: Tôn Ly Ly châm chọc tiếp
Nhất Phẩm Các là nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Tùng Sơn, người có thể đi tới nơi này dùng cơm không giàu sang thì cũng phải phú quý, cho dù là bàn ăn rẻ nhất cũng mất mấy ngàn tệ, hơn nữa đây là bàn đại sảnh, còn phòng riêng ở lầu hai thì phải mất đến mấy vạn tệ, bằng với thu nhập một năm cuẩ một người bình thường.
Bên ngoài cổng có mấy chục chiếc xe sang, Mercedes-Benz, BMW, Bentley Rolls-Royce cũng có tận mấy chiếc, nhìn qua là thấy được.
Bởi vì có hẹn với Tô Khuynh Thành, Trần Ngao cũng lái xe đạp đi từ sớm, chạy thẳng tới chỗ Nhất Phẩm Các.
Cọt kẹt ~
Vừa tới trước cổng Nhất Phẩm Các, tiếng phanh xe chói †ai vang lên, một chiếc BMW màu đen đi ngược chiều dừng lại cách Trần Ngao chưa đến nửa mét.
"Này, lái xe không có mắt à?”
Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông mặc âu phục giày da đi xuống xe, lớn giọng mắng về phía Trần Ngao.
Nghe vậy, Trần Ngao hơi nhướng mày, rõ ràng đối phương đi ngược chiều, sao lại đổ lỗi cho mình được?
"Hả? Hóa ra là thằng công nhân nhập cư!"
Một lát sau, người đàn ông nọ hơi sửng sốt rồi kinh ngạc thốt lên, ánh mắt liếc nhìn chiếc xe đạp rồi tỏ vẻ khinh bỉ.
Khi thấy rõ người vừa bước xuống xe, Trần Ngao càng nhíu mày chặt hơn, người này chính là gã đàn ông tối qua đi cùng Tôn Ly Ly, anh ta ở đây, chẳng lẽ Tôn Ly Ly cũng vậy. . .
Đúng như dự đoán, một giây sau, cửa xe mở ra, một nam hai nữ cùng đi xuống, hai người kia chính là Chu Câm và Tôn Ly Ly!
Trang phục của Chu Cầm và Tôn Ly Ly đều không kém cạnh, áo cúp ngực màu trắng với váy ngắn màu đen, bên dưới mang thêm một đôi tất lưới màu đen, trang diễm lòe loẹt toát lên vẻ phong trần, cô ta khoác lên tay người đàn ông nọ.
Trong lòng Trần Ngao thấy buồn nôn, ngày hôm qua còn thân thiết với gã chó già Vương Cường là vậy, thế mà ngày hôm nay đã tìm được một niềm vui mừng mới, xem ra tối hôm qua bị hành hạ không ít, sao trước đây anh không nhận ra Chu Cầm lại là kiểu lăng nhăng ai cũng có thể làm chồng như vậy nhỉ?
"Trần Ngao à, sao lại là anh chứ, sao anh không biết xấu hổ như vậy hả, Chu Cầm đã chia tay với anh rồi, anh còn mặt dày mày dạn theo dõi cô ấy." Vừa nhìn thấy Trần Ngao, sắc mặt Tôn Ly Ly đã sa sầm ngay lập tức, khinh bỉ mắng.
"Chu Cầm à, mình nói này, cái tên này tối hôm qua theo dõi cậu còn không chịu thừa nhận, nói mình sống ở hoa viên Tĩnh Hải nữa chứ, sao không tự tiểu rồi soi mình xem thử mình có đức hạnh gì, anh ta mà xứng sao."
Tôn Ly Ly châm chọc đối phương không khách sao, giọng điệu đầy khinh bỉ.
Dứt lời, những người còn lại cũng cười cợt, khinh bỉ nhìn Trần Ngao.
Hoa viên Tĩnh Hải là khu nhà giàu đỉnh cấp, một gã công nhân có tư cách vào ở nơi đó sao?
"Tôi không theo dõi, vốn dĩ tôi sống ở đó thật, chỉ là trùng hợp gặp các cô thôi." Trần Ngao cau mày nói.
"Ha ha, cứ giả vờ tiếp đi, tiếp tục giả vờ đi, tối hôm qua là trùng hợp, vậy hôm nay thì sao, anh định nói cũng là trùng hợp à?"
Tôn Ly Ly châm chọc tiếp.
"Tôi có hẹn bạn ăn cơm ở Nhất Phẩm các." Trần Ngao bất đắc dĩ giải thích.
"Ha ha ha ha.. "
Lại một hồi cười vang, mấy người họ khinh bỉ nhìn Trần Ngao.
"Anh cũng xứng ăn cơm ở Nhất Phẩm các sao? Anh có biết một bữa cơm ở Nhất Phẩm các tốn bao nhiêu tiền không, cho dù là đại sảnh tầng một đi nữa thì ít nhất cũng phải năm, sáu ngàn một bàn, phòng riêng thì ít nhất mười ngàn, một gã công nhân như anh ăn nổi à." Tôn Ly Ly lạnh lùng châm chọc, ánh mắt lại càng thêm khinh bỉ.
"Trần Ngao à, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh lại là người không biết xấu hổ như vậy chứ, chúng ta cũng đã kết thúc rồi, sau này anh đừng quấn lấy tôi nữa, tôi không muốn bạn trai tôi hiểu lầm." Chu Cầm chán ghét nhìn Trần Ngao, khó chịu nói.
"Một gã bạn trai cũ nghèo mạt, ha ha, bây giờ mà còn lái xe đạp, chẳng trách lại bị Cầm Cầm chia tay, tôi cảnh cáo cậu, sau này cách xa Cầm Cầm một chút, nếu khoogn ông đây có cả trăm biện pháp gi ết chết cậu." Gã bạn trai của Chu Cầm vênh váo nói, khinh bỉ nhìn lướt qua Trần Ngao.
Nghe mấy người họ nhục nhã, Trần Ngao kìm nén lửa giận trong lòng mình, anh lạnh lùng nói, "Yên tâm, tôi cũng không có hứng thú với loại người cặn bã như cô ta."