Thiên Y Tiêu Dao - Trang 2
Chương 12: Hiểu lầm?
Nhìn thấy Bà Dương và những người khác, vẻ mặt người phụ nữ trung niên càng thêm giêu cợt:
“Ồ, còn mang theo người đến giúp đỡ nha, ha ha, tôi nói cho các người biết, so số lượng thì chưa biết ai sợ ai đâu nha!”
Câu này của bà ta vừa dứt, lại thêm mấy tên đàn ông vạm vỡ người đầy mùi rượu bước ra, người nào người nấy đều không có ý tốt mà nhìn chằm chằm vào đám người của Trần Ngao, từng bước áp sát tới.
“Ha ha, thật to gan, đây là bà định ở đông hiếp yếu?” Bà Dương thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng hơn.
“Tao thích ỷ đông hiếp yếu đó thì làm sao?” Tên đầu trọc ngạo nghễ nói, liếc nhìn thân hình bà Dương rồi cười ác ý.
“Tất cả đám này, ngoại trừ con đàn bà này, còn lại thì đều đánh chết cho tao! Lâu lắm rồi tao mới nhìn thấy một con ả đẹp như vậy. Người đẹp, có muốn cùng anh đây vui đùa chút không?”
Đây là lần đầu tiên gã ta nhìn thấy người đẹp như vậy, mặc dù đã bốn mươi tuổi nhưng lại bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn như thiếu nữ ba mươi, lại thêm phần thuần thục của phụ nữ trưởng thành, nếu như có thể đặt ở dưới thân, hương vị đó...
“Dừng tay!"
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa vang lên, một người đàn ông vội vã chạy tới.
“Ông xã”
Nhìn thấy người tới, hai mắt người phụ nữ trung niên sáng lên, vội vàng nghênh đón:
“Ông xã, anh đến thật đúng lúc, cái tên Trần Ngao nghèo hèn này đang bắt nạt em.”
“Tránh rat”
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông đã không kiên nhẫn đẩy bà ta ra, đi thẳng đến chỗ bà Dương, khom lưng cúi đầu chào:
“Bà Dương, sao bà lại tới đây?” Bà Dương?
Nghe được xưng hô này, đám người phụ nữ trung niên kia liền trở nên ngây ngẩn. Chồng bà - Đường Thiết Trụ - quản lý trưởng của nhà máy này, mọi chuyện trong nhà máy đều phải do ông ta định đoạt. Vậy mà lại phải khúm núm cúi đầu như vậy? Người phụ nữ này đến cùng là có lai lịch gì?
“Tiểu Đường, lá gan của cậu không nhỏ nha. Năm năm trước Thương hội Phi Long đã hủy bỏ việc thu tiền nhân công của nhà máy này. Cậu thì giỏi rồi. Không những tiếp tục thu tiền mà còn nuôi một đám côn đồ. Đây là muốn tạo phản đúng không?”
Bà Dương lạnh lùng nói, nói đến câu cuối cùng thì trán của quản lý Đường cũng đầy mồ hôi.
"Bà Dương, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm thôi..."
“Hiểu lầm?" Bà Dương hừ lạnh, liếc mắt nhìn đám người phía bên kia:
“Lúc nãy bọn họ muốn đánh tôi, cái này cũng là hiểu lầm à?”
“Cái gì?"
Câu này vừa nói ra, sắc mặt Đường Thiết Trụ lập tức thay đổi. Hắn lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, đưa tay tát thật mạnh vào mặt người phụ nữ trung niên. Sau đó lại đá tên đầu trọc ngã xuống đất, tức giận mắng:
“Đám khốn nạn, tôi đã bảo với mấy người bao nhiêu lần rồi là không được phép làm loạn, điếc hết rồi à?”
“Ông... Ông xã, anh nghe em giải thích đã, là do thằng Trần Ngao nghèo hèn này, nó...” Người phụ nữ trung niên vẫn không chịu bỏ cuộc, còn muốn ngụy biện.
“Câm miệng!” Đường Thiết Trụ lạnh lùng quát một tiếng, lại tát mạnh vào mặt người phụ nữ trung niên.
“Bà Dương, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ sai người sắp xếp phòng trống cho hai mẹ con Trần Ngao ở ngay." Đường Thiết Trụ cúi đầu nói.
“Không cần!"
Bà Dương lạnh lùng nói, liếc nhìn Đường Thiết Trụ một cái: “Chỗ ở của thần y Trần thì tôi sẽ tự mình sắp xếp.”
Đường Thiết Trụ nghe vậy thì liền giật mình, để bà Dương †ự mình sắp xếp, Trần Ngao này sao lại có mặt mũi lớn như thế?
“Thương hội Phi Long có được ngày hôm nay thì không thể không nói đến công của những công nhân này. Lúc trước xây dựng khu nhà ở công nhân là cũng vì muốn báo đáp bọn họ, nhưng cậu lại phớt lờ quy định của Thương hội. Nếu đã vậy thì cậu cũng nên dọn dẹp rồi cút đi đi!”
Nói xong, bà Dương quay sang Trần Ngao, cung kính nói: “Thần y Trần, là do tôi quản lý yếu kém, không ngờ lại khiến cho cậu gặp phải rắc rối như vậy. Để đền bù chuyện này, tôi vừa hay còn có một căn nhà trống ở vườn Tĩnh Hải, cực kỳ yên lặng, thích hợp cho mẹ cậu tĩnh dưỡng. Mong là cậu đừng từ chối!”
Thấy thái độ thành khẩn của bà Dương, Trần Ngao gật gật đầu. Thứ nhất là cơ thể mẹ của anh thật sự phải cần tĩnh dưỡng cho thật tốt. Thứ hai là anh đắc tội với đám người Đường Thiết Trụ, e rằng sẽ bị bọn họ nhắm đến trả thù. Muốn trả thù anh thì anh cũng không sợ, nhưng sẽ có những tình huống không thể phòng trước được, sẽ mang lại không ít phiền phức.
“Nếu đã như vậy thì xin cám ơn bà nhiều!” “Thần y Trần, xin mời!”
Thấy Trần Ngao không từ chối, bà Dương lập tức vui mừng mà mời hai mẹ con Trần Ngao lên xe rời khỏi nơi này.
Bịch...
Khi chiếc xe rời đi, Đường Thiết Trụ ngồi phịch xuống đất, ánh mắt đờ đẫn, "Xong rồi, xong thật rồi..."
“Anh rể, con ả đó là ai vậy?” Người đàn ông đầu trọc không cam lòng nói, đáy mắt tràn đầy d*c vọng.
Bốp!