Thiên Sát Cô Tinh - Hoát Hoát
Chương 2
#4
Hoàng Hoa khẳng định muốn bảo vệ ta chặt chẽ nên không cần chuẩn bị phòng riêng cho hắn, còn nói ở bên ngoài canh giữ cho ta là đủ.
Hắn quả thực rất siêng năng, thường xuyên rót nước, pha trà cho ta, thậm chí còn giúp ta dọn bàn ăn.
Ta đoán có thể là vì ta đã tặng cho hắn một ít vàng làm phần thưởng trước đó.
Đột nhiên có thêm một người hộ vệ, Hoann Hoan tựa hồ cũng không có phản ứng gì.
Nhưng mỗi lần nhìn về phía Hoàng Hoa, ta đều có thể cảm nhận được nàng có chút không thích hắn.
Hôm đó, khi Hoan Hoan đang bắt mạch cho ta thì Tiểu Hoàn bước vào.
"Phu nhân, thợ thủ công nói các mặt hàng người đặt đã đến, hiện tại có nên đem đến cho người không?"
Nghe vậy, ta mừng rỡ lên, lập tức nói: “Nhanh lên, để họ mang vào!”
Tiểu Hoàn vội vàng đáp lại rồi nhanh chóng rời đi.
"Thợ thủ công?" Hoàng Hoa tò mò hỏi: "Người đặt thứ gì vậy?”
Ta mỉm cười, không khỏi cảm thấy yên tâm đôi chút.
Ta luôn cảm thấy bất an khi không có nơi để thờ phụng tổ tiên. Vì vậy, ta đã sắp xếp trước việc trùng tu từ đường, hiện tại mọi việc đã hoàn thành.
Nhưng đến lúc phải bố trí lại bài vị, ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Bức tường đầy những tấm bài vị dường như lúc nào cũng nhắc nhở ta rằng đó chỉ là những kỷ niệm lạnh lẽo.
Thời gian trôi qua, ký ức của con người sẽ dần mờ nhạt. Nghĩ đến sau này ta dẫn đứa nhỏ đến tế bài, có thể ta đã sớm quên đi bọn họ.
Nếu có một ngày, nó nắm tay của ta, dùng giọng nói non nớt hỏi thăm ta, những người thân này là người như thế, ta biết trả lời làm sao đây?
Nghĩ đến đây, trong lòng ta cảm thấy khó chịu.
Khi những người thợ thủ công đến, họ mang theo nhiều chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Hoan Hoan quay đầu lại, tựa hồ không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Hoàng Hoa rời mắt khỏi Hoan Hoan, tò mò nhìn những chiếc hộp gỗ.
Ta nóng lòng mở một chiếc hộp gỗ ra, bên trong là khuôn mặt của những người trong Hầu phủ được những người thợ thủ công cẩn thận chạm khắc bằng vàng.
Hoàng Hoa có vẻ hoang mang: "Đây là...?"
Ta hào hứng đến gần và cẩn thận nhặt bức tượng vàng của công công lên.
Hình dáng này, đường nét này, thật tỉ mỉ!
Chúng giống như người sống vậy!
Với những bức tượng vàng này, hài tử của ta khi tế bái có thể biết rõ diện mạo của bọn họ.
Với ta mà nói, đó còn là sự lưu giữ những kỷ niệm, như thể bọn họ vẫn còn ở bên ta.
Nghĩ tới đây, ta không khỏi cảm động rơi nước mắt.
Hoàng Hoa im lặng, Hoan Hoan không nói một lời.
"Phu nhân." Hoàng Hoa cuối cùng nói: "Làm sao người lại có được khuôn mặt của những người trong phủ Hầu tước chứ?"
Ta biết những nghi ngờ của hắn. Những người trong Hầu phủ cũng không phải là người bình thường dễ tiếp cận.
Ta kéo Hoan Hoan lại và vỗ nhẹ vào tay nàng.
"Lúc đầu ta rất bối rối. Thấy ta đau khổ như thế, Hoan Hoan đề nghị chúng ta tìm những bức chân dung do Sùng An để lại."
Vương Sùng An là đệ đệ của tiểu Hầu gia, rất có khiếu văn nghệ, bình thường luôn thích vẽ tranh.
Quả nhiên, chúng ta tìm được rất nhiều bức họa của những thành viên trong Hầu phủ ở trong thư phòng của đệ ấy.
Ta hài lòng nói: “Không ngờ tới lại thật sự tìm được! Tất cả đều nhờ Hoan Hoan cả!”
Hoàng Hoa kinh ngạc nhìn Hoan Hoan, mà Hoan Hoan cúi đầu: "Phu nhân vui vẻ, ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức."
Ta đưa tượng vàng của công công cho Hoàng Hoa: “Ngươi xem, có phải làm rất tốt không?”
Lão Hầu gia là trưởng bối trong gia tộc, bức tượng vàng của ông là tinh xảo nhất, đặc biệt đôi mắt được khảm bằng những viên hồng ngọc.
Để nụ cười của ông ấy trông thân thiện hơn, ta đã đặc biệt dùng ngọc trắng để làm tám chiếc răng cho ông ấy, khiến cho nụ cười của ông ấy càng thêm chân thật hơn.
Hoàng Hoa run rẩy cầm lấy pho tượng vàng của lão Hầu gia, liếc nhìn rồi vội vàng đóng lại, trong giọng nói có chút kinh ngạc:
“…Thật sự rất giống.”
Ta rất hài lòng với điều này và ngay lập tức ra lệnh cho hạ nhân mang bức tượng vàng đến từ đường.
Phần dưới của bức tượng vàng được thiết kế với các khe đặc biệt, ta bắt đầu đặt chúng vào vị trí, nhưng ta nhanh chóng gặp phải vấn đề.
Những tấm bài vị ban đầu được làm bằng phẳng, trong khi bức tượng vàng lại là hình lập thể, vì thế không gian ban đầu dĩ nhiên không đủ.
Thấy Hoàng Hoa và Hoan Hoan đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ lần lượt an ủi ta:
"Phu nhân, người đã làm rất tốt rồi, đứa nhỏ chắc hẳn cũng đủ cảm nhận được tâm ý của người..."
Nhưng trước khi họ nói xong, trong đầu ta đã có một ý tưởng khác.
Nếu tường không còn chỗ chứa, vậy thì trần nhà vẫn còn chỗ mà.
Hơn nữa, thỉnh thoảng nhìn lên cũng có thể làm dịu cột sống cổ.
Một lúc sau, dưới sự sắp xếp của ta, những bức tượng vàng của mọi người trong Hầu phủ lần lượt được treo trên trần của từ đường.
Bọn họ dường như đang mỉm cười, dịu dàng nhìn chúng ta từ trên cao.
Cảnh tượng này khiến ta cảm thấy bình yên khó tả.
Ta quay sang Hoàng Hoa: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Hoàng Hoa dường như đã phải đấu tranh rất nhiều, cuối cùng hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên một cảm xúc phức tạp.
"Phu nhân, đây thật sự là..."
“Tâm trạng của phụ nữ mang thai rất quan trọng, nhất định phải cố gắng giữ tâm trạng ổn định.” Hoan Hoan đột nhiên chen vào.
Hoàng Hoa dừng một chút, trên mặt không có biểu tình gì, cuối cùng nói: "Thật sự rất tốt!"
#5
Khi tết âm lịch đến gần, Hoàng Hoa và Hoan Hoan đều xin nghỉ phép một tháng để về nhà đón tết.
Ta hoàn toàn hiểu, ai lại không mong muốn được đoàn tụ với gia đình vào dịp cuối năm chứ?
Mặc dù người nhà của ta không còn nữa, nhưng ta cũng không nên ngăn cản họ trở về nhà.
May mắn thay, vết thương của Lý bá đã bình phục, ông ấy sẽ trở về với ta.
Tuy nhiên, một vấn đề khác lại nảy sinh khiến ta đau đầu.
Ta đang mang thai, không thể không tham gia yến hội giao thừa ở hoàng cung, hơn nữa thân là phu nhân Hầu phủ, ta nhất định sẽ được sắp xếp chỗ ngồi gần với vị trí của Đế Hậu.
Ta chưa bao giờ tham dự một bữa tiệc nhiều quy cách như vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?
Ta nói với Tiểu Hoàn những lo lắng này và chúng ta đã thảo luận rất lâu. Tiểu Hoàn nói:
"Quý tộc và chức sắc thích những món đồ quý hiếm và đắt tiền."
Ta lắc đầu phản bác: “Chúng ta đã thấy gì quý giá đâu? Nhưng mà ngươi có thấy họ vì cái gì quý giá mà chen lấn xô đẩy đến nhà chúng ta không?"
Thay vào đó, bọn họ sẵn sàng chi trả nhiều tiền cho một bức tranh.
Khi phụ thân đưa cho bọn họ hoàng kim, ta thấy ánh mắt của bọn họ đều sáng rực lên.
Ta kết luận: “Họ thích những thứ vừa có ý nghĩa và phải cao quý.”
Bản thân những bức tranh mang ý nghĩa văn hóa nhưng lại không có giá trị, chính vì thế nên họ sẵn sàng trả giá cao để nâng tầm giá trị cho chúng.
Tiểu Hoàn cảm thấy ý kiến này rất có lý, ánh mắt trở nên sáng rực.
"Phu nhân, vậy chúng ta..."
Ta mỉm cười thần bí, bảo Tiểu Hoàn mang tất cả những chiếc vòng tay bằng vàng khảm kim cương của ta đến.
Năm mươi chiếc vòng tay vàng khảm kim cương tô điểm cho cánh tay ta, sau đó ta tùy ý mặc thêm áo khoác, tinh tế giấu chúng vào bên trong.
Dưới lớp áo khoác, cánh tay của ta trông vô cùng cồng kềnh vì đeo quá nhiều vòng tay, như thể bị mấy lốp xe buộc lại vậy.
Ta nói với Tiểu Hoàn: “Cách này vừa khiêm tốn nhưng vẫn cao quý đúng không?”
Tiểu Hoàn có chút do dự nhìn ta: “Đúng vậy, thưa phu nhân, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn…”
"Ngươi cảm thấy có gì đó không ổn, là do ngươi chưa quen." Ta tự tin trả lời: "Nhưng những quan chức đó thì khác, họ chắc chắn có thể lập tức nhìn ra sự đặc biệt của ta!"
Để đảm bảo bản thân không có kẽ hở, ta còn đặc biệt tham gia tiệc thưởng mai do trưởng công chúa tổ chức, coi như để ta diễn thử đi.
Trưởng công chúa hiếm khi ra ngoài, tính tình không được tốt, nhưng nàng ấy là một trong những quý tộc mà ta có thể quang minh chính đại mà tiếp xúc.
Vào ngày tổ chức tiệc thưởng mai, ta mặc một bộ quần áo vừa dày vừa nặng, che dấu đi toàn bộ vòng tay vàng trên tay.
Ngoài việc hơi chướng bụng ra thì hầu như không có gì khác thường.
Ta từng gặp trưởng công chúa vài lần, năm nay nàng đã 30 tuổi, nhưng do được chăm sóc chu đáo, nên nhìn dáng vẻ chỉ mới như 17, 18 tuổi.
“Là phu nhân Định Viễn Hầu sao? Mời ngồi.”
Giọng nói của trưởng công chúa rất bình tĩnh, dường như nàng không quan tâm lắm đến việc ta có mặt ở đây.
Có lẽ chính vì bản tính nghiêm khắc của nàng mà tiệc thưởng mai trông có vẻ hơi buồn tẻ.
Bữa tiệc của quý tộc cũng không thú vị như ta nghĩ, ta nhấp một ngụm trà nóng, chợt cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng hướng về phía mình.
Ta ngẩng đầu, nhìn lên đài cao, nơi đó chính là chỗ ngồi của thái tử --- hắn có một nốt ruồi son đỏ ngay trán, thoạt nhìn tựa như Quan Thế Âm Bồ Tát, phía sau còn có mưu sĩ của hắn.
Vị mưu sĩ đứng ở đối diện biểu cảm lạnh lùng, nhìn thấy ta đang nhìn hắn liền từ từ dời mắt đi chỗ khác.
Đúng lúc ta đang bối rối, thái tử nhấp một ngụm rượu, nói với trưởng công chúa.
"Hoàng tỷ quá nghiêm túc, khiến bữa tiệc mất vui rồi."
Trưởng công chúa hiển nhiên không quá khó chịu với điều này: “Nếu không có hứng thú thì có thể rời đi.”
Thái tử cũng không mấy ngạc nhiên, tùy ý phất phất tay, vị mưu sĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm ta từ phía sau tiến lên.
“Quên đi, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa, gần đây hoàng đệ có tìm được một mưu sĩ rất giỏi về hội họa.
Tái Hoa, hãy thể hiện tài năng hội họa của ngươi đi, dùng vài nét bút phác họa một bức tranh về tiệc thưởng mai này đi, để cho không khí sôi động một chút.”
Khi bút mực đã sẵn sàng, mưu sĩ áo trắng nhẹ nhàng vẽ vài nét, tuyết trên bức tranh như đang bay lả tả xuống, tạo thành một bức tranh hoa mai tràn đầy chất thơ.
Mọi người đều hết lời khen ngợi, ngay cả một người không có chuyên môn như ta cũng bị lay động.
Những bức tranh của hắn đã mang lại sức sống cho yến hội vốn buồn tẻ này.
Uống được mấy ngụm rượu, ta cảm thấy có hơi no, bèn cáo từ trưởng công chúa, muốn đi dạo một chút để tiêu hóa.
Vườn mai rất rộng lớn, cây mai được trồng dày đặc.
Ta dĩ nhiên là bị lạc đường rồi.
Lúc đang tìm lối ra, ta chợt nhìn thấy một bóng người mặc đồ trắng giữa rừng mai đỏ rực, hình như đang trò chuyện thì phải.
“… Tuyệt đối không thể phớt lờ được…
Ngươi nên hiểu rõ, liệu có phải là đang lợi dụng đứa bé để các ngươi giảm sự cảnh giác hay không?”
"Chuyện này ta sẽ tự mình quyết định, hoàng thượng hiện tại...
“Thư mật…”
Ta vô tình giẫm phải một cành mai trên mặt đất, âm thanh vang lên khiến mưu sĩ áo trắng cảnh giác quay lại, ánh mắt hắn chạm vào mắt ta.
Trong mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm, nhưng rất nhanh liền bị che giấu.
"Thì ra là Định Viễn Hầu phu nhân. Rất vui được gặp người."
Ta nhanh chóng gật đầu đáp lại: "Tái Hoa tiên sinh, khách khí rồi."
Mưu sĩ của thái tử, ta vẫn nên chú ý hơn.
Mặc dù ranh giới giữa nam và nữ ở nước Tấn không nghiêm ngặt nhưng việc hai chúng ta ở một mình với nhau là không thích hợp.
Vốn định nhờ hắn chỉ đường, nhưng nếu nói thẳng bản thân bị lạc đường, có vẻ không được ổn cho lắm.
Không còn cách nào hác, ta chỉ có thể tiếp lời trước.
“Những bức tranh của Tái Hoa tiên sinh thực sự rất ấn tượng.” Ta mỉm cười nói: “Nhắc mới nhớ, đứa nhỏ Sùng An kia cũng rất có tài hội họa.”
Ta trước khi gả vào Hầu phủ cũng biết đến chút danh tiếng của Vương Sùng An, Tái Hoa lại ở kinh thành, chắc hẳn cũng từng nghe nói đến đệ ấy.
Nhưng ngoài dự kiến của ta, biểu cảm của Tái Hoa đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn càng thêm cảnh giác với ta.
Hắn lạnh lùng đáp: “Trước tài hoa của Sùng An thiếu gia, ta vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn.”
Phản ứng lạnh lùng như vậy của hắn khiến ta có chút xấu hổ, không biết phải làm sao.
Ngay lúc ta đang nghĩ cách trả lời thì trưởng công chúa và thái tử đã đi tới.
"Tái Hoa? Định Viễn Hầu phu nhân? Các người làm gì ở đây?"
Trưởng công chúa cau mày, trong khi thái tử lại đưa mắt nhìn hai người chúng ta, sau đó mỉm cười hòa nhã:
“Tái Hoa vừa rồi có nói với ta, vườn mai của hoàng tỷ so với ngự hoa viên ở trong cung còn đẹp hơn nhiều, cho nên muốn đến ngắm thử một chút. Chắc có lẽ là tình cờ gặp Định Viễn Hầu phu nhân rồi.”
Trưởng công chúa tuy không nói rõ là không tin nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt ta, có vẻ có hơi nghi ngờ.
Ta không hiểu tại sao thái tử lại giải vây giúp ta, cũng chỉ có thể nói theo: “Đúng vậy, thần phụ không cẩn thận lạc đường, vừa hay gặp được Tái Hoa tiên sinh.”
Tái Hoa cũng cúi đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trưởng công chúa chỉ gật đầu và không nói gì nữa.
Sau đó bầu không khí trở nên có chút khó xử.
Bốn người chúng ta đứng trong gió lạnh, như thể đang trong một cuộc đấu trí không lời.
Ta bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc ta còn đang hoang mang thì thái tử chợt mỉm cười, nhanh chóng rút ki/ếm đ/âm về phía Tái Hoa.
Tái Hoa bình tĩnh ứng đối, dùng ngọc bội chặn ki/iếm lại.
Đột nhiên, ngọc bội vỡ vụn bắn ngược về phía ta.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến ta hoảng sợ, theo bản năng đưa tay lên muốn chặn lại.
Nhưng mảnh ngọc bội đã làm rách tay áo của ta, lộ ra vòng tay bằng vàng dày đặc trên cánh tay ta.
Ta hoảng hốt: “Trời ơi, để lộ sự giàu có ra rồi.”
Tái Hoa, trưởng công chúa và thái tử đều kinh ngạc nhìn ta.
Tuy rằng khiếp sợ, nhưng ta cảm giác bản thân sắp ngã xuống rồi, may mắn có Tái Hoa đúng lúc nhào ra đỡ lấy ta.
Nhưng chiếc vòng tay vàng trên tay ta đã đập mạnh vào ngực anh ấy.
Tái Hoa nhịn không được mà phun ra một ngụm m/áu: “Khụ!”
Ta ngã xuống đất, Tái Hoa cũng ngã xuống theo.
Trưởng công chúa thấy thế, lập tức bước tới thân thiết hỏi: "Phu nhân, ngươi không sao chứ?"
#6
May mắn thay ta đã mặc rất nhiều lớp áo, hơn nữa còn có tuyết trên mặt và Tái Hoa bảo vệ từ phía trước, nên ta dĩ nhiên không bị thương.
Sau khi thái y kiểm tra xong có nói rằng, ta chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày cho tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Nghe nói ta bình yên vô sự, sắc mặt trưởng công chúa mới thoải mái hơn chút.
Thái tử đã xin lỗi ta, giải thích rằng bầu không khí lúc đó khiến hắn muốn thể hiện một chút ki/ếm thuật của mình, nhưng hắn không ngờ rằng lại xảy ra sự cố như vậy.
Trưởng công chúa nghe xong liền bất mãn răn dạy thái tử một phen.
Đối mặt với tình huống này, tất cả những gì ta có thể làm chính là bày tỏ ra thái độ khoan dung nhất.
Sau sự việc đó, ta cảm thấy thân thể không được khỏe, bắt đầu phát sốt.
Ôn thái y đưa cho ta ít thuốc, sau khi uống xong ta nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đêm khuya, ta nửa mê nửa tỉnh nghe thấy Hoan Hoan và Hoàng Hoa đang trò chuyện.
“Nàng ấy sẽ ổn thôi…”
"Chậc, đều là lỗi của muội, nếu muội có thể xử lý sớm hơn một chút…”
“…Chúng ta vẫn chưa tìm thấy tên gián điệp…”
“Huynh vẫn còn nghi ngờ tẩu ấy à?”
"Sùng An cảm thấy sự xuất hiện của nàng ở đó quá trùng hợp, hơn nữa cả thái tử và trưởng công chúa cũng có mặt, khó mà phán đoán..."
“Chúng ta đã tìm kiếm khắp quý phủ nhưng vẫn không tìm thấy gì cả… Có thể là…”
“Có nhận được tin tức gì từ cha mẹ không?”
Ta cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Hoàng Hoa đang đứng cạnh giường.
Hắn dường như nhận thấy ánh mắt của ta bèn quay đầu lại, nhẹ nhàng chạm vào trán ta bằng bàn tay to lớn và dịu dàng của mình.
"Tiếp tục ngủ đi."
Ta cảm thấy một cơn buồn ngủ dâng lên trong lòng và chẳng bao lâu sau ta lại chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Hoa khẳng định muốn bảo vệ ta chặt chẽ nên không cần chuẩn bị phòng riêng cho hắn, còn nói ở bên ngoài canh giữ cho ta là đủ.
Hắn quả thực rất siêng năng, thường xuyên rót nước, pha trà cho ta, thậm chí còn giúp ta dọn bàn ăn.
Ta đoán có thể là vì ta đã tặng cho hắn một ít vàng làm phần thưởng trước đó.
Đột nhiên có thêm một người hộ vệ, Hoann Hoan tựa hồ cũng không có phản ứng gì.
Nhưng mỗi lần nhìn về phía Hoàng Hoa, ta đều có thể cảm nhận được nàng có chút không thích hắn.
Hôm đó, khi Hoan Hoan đang bắt mạch cho ta thì Tiểu Hoàn bước vào.
"Phu nhân, thợ thủ công nói các mặt hàng người đặt đã đến, hiện tại có nên đem đến cho người không?"
Nghe vậy, ta mừng rỡ lên, lập tức nói: “Nhanh lên, để họ mang vào!”
Tiểu Hoàn vội vàng đáp lại rồi nhanh chóng rời đi.
"Thợ thủ công?" Hoàng Hoa tò mò hỏi: "Người đặt thứ gì vậy?”
Ta mỉm cười, không khỏi cảm thấy yên tâm đôi chút.
Ta luôn cảm thấy bất an khi không có nơi để thờ phụng tổ tiên. Vì vậy, ta đã sắp xếp trước việc trùng tu từ đường, hiện tại mọi việc đã hoàn thành.
Nhưng đến lúc phải bố trí lại bài vị, ta cảm thấy có gì đó không ổn.
Bức tường đầy những tấm bài vị dường như lúc nào cũng nhắc nhở ta rằng đó chỉ là những kỷ niệm lạnh lẽo.
Thời gian trôi qua, ký ức của con người sẽ dần mờ nhạt. Nghĩ đến sau này ta dẫn đứa nhỏ đến tế bài, có thể ta đã sớm quên đi bọn họ.
Nếu có một ngày, nó nắm tay của ta, dùng giọng nói non nớt hỏi thăm ta, những người thân này là người như thế, ta biết trả lời làm sao đây?
Nghĩ đến đây, trong lòng ta cảm thấy khó chịu.
Khi những người thợ thủ công đến, họ mang theo nhiều chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Hoan Hoan quay đầu lại, tựa hồ không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Hoàng Hoa rời mắt khỏi Hoan Hoan, tò mò nhìn những chiếc hộp gỗ.
Ta nóng lòng mở một chiếc hộp gỗ ra, bên trong là khuôn mặt của những người trong Hầu phủ được những người thợ thủ công cẩn thận chạm khắc bằng vàng.
Hoàng Hoa có vẻ hoang mang: "Đây là...?"
Ta hào hứng đến gần và cẩn thận nhặt bức tượng vàng của công công lên.
Hình dáng này, đường nét này, thật tỉ mỉ!
Chúng giống như người sống vậy!
Với những bức tượng vàng này, hài tử của ta khi tế bái có thể biết rõ diện mạo của bọn họ.
Với ta mà nói, đó còn là sự lưu giữ những kỷ niệm, như thể bọn họ vẫn còn ở bên ta.
Nghĩ tới đây, ta không khỏi cảm động rơi nước mắt.
Hoàng Hoa im lặng, Hoan Hoan không nói một lời.
"Phu nhân." Hoàng Hoa cuối cùng nói: "Làm sao người lại có được khuôn mặt của những người trong phủ Hầu tước chứ?"
Ta biết những nghi ngờ của hắn. Những người trong Hầu phủ cũng không phải là người bình thường dễ tiếp cận.
Ta kéo Hoan Hoan lại và vỗ nhẹ vào tay nàng.
"Lúc đầu ta rất bối rối. Thấy ta đau khổ như thế, Hoan Hoan đề nghị chúng ta tìm những bức chân dung do Sùng An để lại."
Vương Sùng An là đệ đệ của tiểu Hầu gia, rất có khiếu văn nghệ, bình thường luôn thích vẽ tranh.
Quả nhiên, chúng ta tìm được rất nhiều bức họa của những thành viên trong Hầu phủ ở trong thư phòng của đệ ấy.
Ta hài lòng nói: “Không ngờ tới lại thật sự tìm được! Tất cả đều nhờ Hoan Hoan cả!”
Hoàng Hoa kinh ngạc nhìn Hoan Hoan, mà Hoan Hoan cúi đầu: "Phu nhân vui vẻ, ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức."
Ta đưa tượng vàng của công công cho Hoàng Hoa: “Ngươi xem, có phải làm rất tốt không?”
Lão Hầu gia là trưởng bối trong gia tộc, bức tượng vàng của ông là tinh xảo nhất, đặc biệt đôi mắt được khảm bằng những viên hồng ngọc.
Để nụ cười của ông ấy trông thân thiện hơn, ta đã đặc biệt dùng ngọc trắng để làm tám chiếc răng cho ông ấy, khiến cho nụ cười của ông ấy càng thêm chân thật hơn.
Hoàng Hoa run rẩy cầm lấy pho tượng vàng của lão Hầu gia, liếc nhìn rồi vội vàng đóng lại, trong giọng nói có chút kinh ngạc:
“…Thật sự rất giống.”
Ta rất hài lòng với điều này và ngay lập tức ra lệnh cho hạ nhân mang bức tượng vàng đến từ đường.
Phần dưới của bức tượng vàng được thiết kế với các khe đặc biệt, ta bắt đầu đặt chúng vào vị trí, nhưng ta nhanh chóng gặp phải vấn đề.
Những tấm bài vị ban đầu được làm bằng phẳng, trong khi bức tượng vàng lại là hình lập thể, vì thế không gian ban đầu dĩ nhiên không đủ.
Thấy Hoàng Hoa và Hoan Hoan đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ lần lượt an ủi ta:
"Phu nhân, người đã làm rất tốt rồi, đứa nhỏ chắc hẳn cũng đủ cảm nhận được tâm ý của người..."
Nhưng trước khi họ nói xong, trong đầu ta đã có một ý tưởng khác.
Nếu tường không còn chỗ chứa, vậy thì trần nhà vẫn còn chỗ mà.
Hơn nữa, thỉnh thoảng nhìn lên cũng có thể làm dịu cột sống cổ.
Một lúc sau, dưới sự sắp xếp của ta, những bức tượng vàng của mọi người trong Hầu phủ lần lượt được treo trên trần của từ đường.
Bọn họ dường như đang mỉm cười, dịu dàng nhìn chúng ta từ trên cao.
Cảnh tượng này khiến ta cảm thấy bình yên khó tả.
Ta quay sang Hoàng Hoa: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Hoàng Hoa dường như đã phải đấu tranh rất nhiều, cuối cùng hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên một cảm xúc phức tạp.
"Phu nhân, đây thật sự là..."
“Tâm trạng của phụ nữ mang thai rất quan trọng, nhất định phải cố gắng giữ tâm trạng ổn định.” Hoan Hoan đột nhiên chen vào.
Hoàng Hoa dừng một chút, trên mặt không có biểu tình gì, cuối cùng nói: "Thật sự rất tốt!"
#5
Khi tết âm lịch đến gần, Hoàng Hoa và Hoan Hoan đều xin nghỉ phép một tháng để về nhà đón tết.
Ta hoàn toàn hiểu, ai lại không mong muốn được đoàn tụ với gia đình vào dịp cuối năm chứ?
Mặc dù người nhà của ta không còn nữa, nhưng ta cũng không nên ngăn cản họ trở về nhà.
May mắn thay, vết thương của Lý bá đã bình phục, ông ấy sẽ trở về với ta.
Tuy nhiên, một vấn đề khác lại nảy sinh khiến ta đau đầu.
Ta đang mang thai, không thể không tham gia yến hội giao thừa ở hoàng cung, hơn nữa thân là phu nhân Hầu phủ, ta nhất định sẽ được sắp xếp chỗ ngồi gần với vị trí của Đế Hậu.
Ta chưa bao giờ tham dự một bữa tiệc nhiều quy cách như vậy, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?
Ta nói với Tiểu Hoàn những lo lắng này và chúng ta đã thảo luận rất lâu. Tiểu Hoàn nói:
"Quý tộc và chức sắc thích những món đồ quý hiếm và đắt tiền."
Ta lắc đầu phản bác: “Chúng ta đã thấy gì quý giá đâu? Nhưng mà ngươi có thấy họ vì cái gì quý giá mà chen lấn xô đẩy đến nhà chúng ta không?"
Thay vào đó, bọn họ sẵn sàng chi trả nhiều tiền cho một bức tranh.
Khi phụ thân đưa cho bọn họ hoàng kim, ta thấy ánh mắt của bọn họ đều sáng rực lên.
Ta kết luận: “Họ thích những thứ vừa có ý nghĩa và phải cao quý.”
Bản thân những bức tranh mang ý nghĩa văn hóa nhưng lại không có giá trị, chính vì thế nên họ sẵn sàng trả giá cao để nâng tầm giá trị cho chúng.
Tiểu Hoàn cảm thấy ý kiến này rất có lý, ánh mắt trở nên sáng rực.
"Phu nhân, vậy chúng ta..."
Ta mỉm cười thần bí, bảo Tiểu Hoàn mang tất cả những chiếc vòng tay bằng vàng khảm kim cương của ta đến.
Năm mươi chiếc vòng tay vàng khảm kim cương tô điểm cho cánh tay ta, sau đó ta tùy ý mặc thêm áo khoác, tinh tế giấu chúng vào bên trong.
Dưới lớp áo khoác, cánh tay của ta trông vô cùng cồng kềnh vì đeo quá nhiều vòng tay, như thể bị mấy lốp xe buộc lại vậy.
Ta nói với Tiểu Hoàn: “Cách này vừa khiêm tốn nhưng vẫn cao quý đúng không?”
Tiểu Hoàn có chút do dự nhìn ta: “Đúng vậy, thưa phu nhân, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn…”
"Ngươi cảm thấy có gì đó không ổn, là do ngươi chưa quen." Ta tự tin trả lời: "Nhưng những quan chức đó thì khác, họ chắc chắn có thể lập tức nhìn ra sự đặc biệt của ta!"
Để đảm bảo bản thân không có kẽ hở, ta còn đặc biệt tham gia tiệc thưởng mai do trưởng công chúa tổ chức, coi như để ta diễn thử đi.
Trưởng công chúa hiếm khi ra ngoài, tính tình không được tốt, nhưng nàng ấy là một trong những quý tộc mà ta có thể quang minh chính đại mà tiếp xúc.
Vào ngày tổ chức tiệc thưởng mai, ta mặc một bộ quần áo vừa dày vừa nặng, che dấu đi toàn bộ vòng tay vàng trên tay.
Ngoài việc hơi chướng bụng ra thì hầu như không có gì khác thường.
Ta từng gặp trưởng công chúa vài lần, năm nay nàng đã 30 tuổi, nhưng do được chăm sóc chu đáo, nên nhìn dáng vẻ chỉ mới như 17, 18 tuổi.
“Là phu nhân Định Viễn Hầu sao? Mời ngồi.”
Giọng nói của trưởng công chúa rất bình tĩnh, dường như nàng không quan tâm lắm đến việc ta có mặt ở đây.
Có lẽ chính vì bản tính nghiêm khắc của nàng mà tiệc thưởng mai trông có vẻ hơi buồn tẻ.
Bữa tiệc của quý tộc cũng không thú vị như ta nghĩ, ta nhấp một ngụm trà nóng, chợt cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng hướng về phía mình.
Ta ngẩng đầu, nhìn lên đài cao, nơi đó chính là chỗ ngồi của thái tử --- hắn có một nốt ruồi son đỏ ngay trán, thoạt nhìn tựa như Quan Thế Âm Bồ Tát, phía sau còn có mưu sĩ của hắn.
Vị mưu sĩ đứng ở đối diện biểu cảm lạnh lùng, nhìn thấy ta đang nhìn hắn liền từ từ dời mắt đi chỗ khác.
Đúng lúc ta đang bối rối, thái tử nhấp một ngụm rượu, nói với trưởng công chúa.
"Hoàng tỷ quá nghiêm túc, khiến bữa tiệc mất vui rồi."
Trưởng công chúa hiển nhiên không quá khó chịu với điều này: “Nếu không có hứng thú thì có thể rời đi.”
Thái tử cũng không mấy ngạc nhiên, tùy ý phất phất tay, vị mưu sĩ vẫn luôn nhìn chằm chằm ta từ phía sau tiến lên.
“Quên đi, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa, gần đây hoàng đệ có tìm được một mưu sĩ rất giỏi về hội họa.
Tái Hoa, hãy thể hiện tài năng hội họa của ngươi đi, dùng vài nét bút phác họa một bức tranh về tiệc thưởng mai này đi, để cho không khí sôi động một chút.”
Khi bút mực đã sẵn sàng, mưu sĩ áo trắng nhẹ nhàng vẽ vài nét, tuyết trên bức tranh như đang bay lả tả xuống, tạo thành một bức tranh hoa mai tràn đầy chất thơ.
Mọi người đều hết lời khen ngợi, ngay cả một người không có chuyên môn như ta cũng bị lay động.
Những bức tranh của hắn đã mang lại sức sống cho yến hội vốn buồn tẻ này.
Uống được mấy ngụm rượu, ta cảm thấy có hơi no, bèn cáo từ trưởng công chúa, muốn đi dạo một chút để tiêu hóa.
Vườn mai rất rộng lớn, cây mai được trồng dày đặc.
Ta dĩ nhiên là bị lạc đường rồi.
Lúc đang tìm lối ra, ta chợt nhìn thấy một bóng người mặc đồ trắng giữa rừng mai đỏ rực, hình như đang trò chuyện thì phải.
“… Tuyệt đối không thể phớt lờ được…
Ngươi nên hiểu rõ, liệu có phải là đang lợi dụng đứa bé để các ngươi giảm sự cảnh giác hay không?”
"Chuyện này ta sẽ tự mình quyết định, hoàng thượng hiện tại...
“Thư mật…”
Ta vô tình giẫm phải một cành mai trên mặt đất, âm thanh vang lên khiến mưu sĩ áo trắng cảnh giác quay lại, ánh mắt hắn chạm vào mắt ta.
Trong mắt hắn hiện lên một tia nguy hiểm, nhưng rất nhanh liền bị che giấu.
"Thì ra là Định Viễn Hầu phu nhân. Rất vui được gặp người."
Ta nhanh chóng gật đầu đáp lại: "Tái Hoa tiên sinh, khách khí rồi."
Mưu sĩ của thái tử, ta vẫn nên chú ý hơn.
Mặc dù ranh giới giữa nam và nữ ở nước Tấn không nghiêm ngặt nhưng việc hai chúng ta ở một mình với nhau là không thích hợp.
Vốn định nhờ hắn chỉ đường, nhưng nếu nói thẳng bản thân bị lạc đường, có vẻ không được ổn cho lắm.
Không còn cách nào hác, ta chỉ có thể tiếp lời trước.
“Những bức tranh của Tái Hoa tiên sinh thực sự rất ấn tượng.” Ta mỉm cười nói: “Nhắc mới nhớ, đứa nhỏ Sùng An kia cũng rất có tài hội họa.”
Ta trước khi gả vào Hầu phủ cũng biết đến chút danh tiếng của Vương Sùng An, Tái Hoa lại ở kinh thành, chắc hẳn cũng từng nghe nói đến đệ ấy.
Nhưng ngoài dự kiến của ta, biểu cảm của Tái Hoa đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn càng thêm cảnh giác với ta.
Hắn lạnh lùng đáp: “Trước tài hoa của Sùng An thiếu gia, ta vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn.”
Phản ứng lạnh lùng như vậy của hắn khiến ta có chút xấu hổ, không biết phải làm sao.
Ngay lúc ta đang nghĩ cách trả lời thì trưởng công chúa và thái tử đã đi tới.
"Tái Hoa? Định Viễn Hầu phu nhân? Các người làm gì ở đây?"
Trưởng công chúa cau mày, trong khi thái tử lại đưa mắt nhìn hai người chúng ta, sau đó mỉm cười hòa nhã:
“Tái Hoa vừa rồi có nói với ta, vườn mai của hoàng tỷ so với ngự hoa viên ở trong cung còn đẹp hơn nhiều, cho nên muốn đến ngắm thử một chút. Chắc có lẽ là tình cờ gặp Định Viễn Hầu phu nhân rồi.”
Trưởng công chúa tuy không nói rõ là không tin nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt ta, có vẻ có hơi nghi ngờ.
Ta không hiểu tại sao thái tử lại giải vây giúp ta, cũng chỉ có thể nói theo: “Đúng vậy, thần phụ không cẩn thận lạc đường, vừa hay gặp được Tái Hoa tiên sinh.”
Tái Hoa cũng cúi đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trưởng công chúa chỉ gật đầu và không nói gì nữa.
Sau đó bầu không khí trở nên có chút khó xử.
Bốn người chúng ta đứng trong gió lạnh, như thể đang trong một cuộc đấu trí không lời.
Ta bối rối, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc ta còn đang hoang mang thì thái tử chợt mỉm cười, nhanh chóng rút ki/ếm đ/âm về phía Tái Hoa.
Tái Hoa bình tĩnh ứng đối, dùng ngọc bội chặn ki/iếm lại.
Đột nhiên, ngọc bội vỡ vụn bắn ngược về phía ta.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến ta hoảng sợ, theo bản năng đưa tay lên muốn chặn lại.
Nhưng mảnh ngọc bội đã làm rách tay áo của ta, lộ ra vòng tay bằng vàng dày đặc trên cánh tay ta.
Ta hoảng hốt: “Trời ơi, để lộ sự giàu có ra rồi.”
Tái Hoa, trưởng công chúa và thái tử đều kinh ngạc nhìn ta.
Tuy rằng khiếp sợ, nhưng ta cảm giác bản thân sắp ngã xuống rồi, may mắn có Tái Hoa đúng lúc nhào ra đỡ lấy ta.
Nhưng chiếc vòng tay vàng trên tay ta đã đập mạnh vào ngực anh ấy.
Tái Hoa nhịn không được mà phun ra một ngụm m/áu: “Khụ!”
Ta ngã xuống đất, Tái Hoa cũng ngã xuống theo.
Trưởng công chúa thấy thế, lập tức bước tới thân thiết hỏi: "Phu nhân, ngươi không sao chứ?"
#6
May mắn thay ta đã mặc rất nhiều lớp áo, hơn nữa còn có tuyết trên mặt và Tái Hoa bảo vệ từ phía trước, nên ta dĩ nhiên không bị thương.
Sau khi thái y kiểm tra xong có nói rằng, ta chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày cho tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Nghe nói ta bình yên vô sự, sắc mặt trưởng công chúa mới thoải mái hơn chút.
Thái tử đã xin lỗi ta, giải thích rằng bầu không khí lúc đó khiến hắn muốn thể hiện một chút ki/ếm thuật của mình, nhưng hắn không ngờ rằng lại xảy ra sự cố như vậy.
Trưởng công chúa nghe xong liền bất mãn răn dạy thái tử một phen.
Đối mặt với tình huống này, tất cả những gì ta có thể làm chính là bày tỏ ra thái độ khoan dung nhất.
Sau sự việc đó, ta cảm thấy thân thể không được khỏe, bắt đầu phát sốt.
Ôn thái y đưa cho ta ít thuốc, sau khi uống xong ta nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đêm khuya, ta nửa mê nửa tỉnh nghe thấy Hoan Hoan và Hoàng Hoa đang trò chuyện.
“Nàng ấy sẽ ổn thôi…”
"Chậc, đều là lỗi của muội, nếu muội có thể xử lý sớm hơn một chút…”
“…Chúng ta vẫn chưa tìm thấy tên gián điệp…”
“Huynh vẫn còn nghi ngờ tẩu ấy à?”
"Sùng An cảm thấy sự xuất hiện của nàng ở đó quá trùng hợp, hơn nữa cả thái tử và trưởng công chúa cũng có mặt, khó mà phán đoán..."
“Chúng ta đã tìm kiếm khắp quý phủ nhưng vẫn không tìm thấy gì cả… Có thể là…”
“Có nhận được tin tức gì từ cha mẹ không?”
Ta cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng Hoàng Hoa đang đứng cạnh giường.
Hắn dường như nhận thấy ánh mắt của ta bèn quay đầu lại, nhẹ nhàng chạm vào trán ta bằng bàn tay to lớn và dịu dàng của mình.
"Tiếp tục ngủ đi."
Ta cảm thấy một cơn buồn ngủ dâng lên trong lòng và chẳng bao lâu sau ta lại chìm vào giấc ngủ.