Thiện Nam Tín Nữ - Bộ Vi Lan
Chương 57
Xa cách tám năm, Mĩ Nhược một lần nữa trở về phố Ninh Ba.
Cái ao làng xưa cũ giờ đã biến thành cao ốc, có vô số cô gái trẻ vì hắn kiếm tiền, tiền bạc kiếm vào đếm không xuể, thế mà Cận Chính Lôi vẫn ở căn nhà cũ nỳ.
Nhiều năm không có tu sửa, vẻ ngoài ở đây rất cổ xưa. Cửa sắt cạnh hàng rào, có gốc cây mai già cội, mùa đông cũng chẳng có lá rụng.
Cô Bảy ôm nàng, buồn bã khóc một hồi.
Sau tám năm, cô Bảy so với nàng thấp hơn một chút, đầy tóc bạc tóc mai. "Cô Bảy."
Nàng dựa vào cô Bảy, cô Bảy vỗ lưng an ủi nàng. "Đừng khóc, đừng khóc."
Lại như quá khứ hầu hạ nàng, đỡ nàng ngồi ở phòng khách, Mĩ Nhược không nghe. "Cô Bảy, chúng ta xuống bếp ngồi."
Cô Bảy lau nước mắt, lại cười.
Đám người hầu không biết nàng là ai, lại sợ nàng tức giận, tránh qua một bên nghe lén.
Trong điện thoại nói qua một lần, lại thuật lại một lần, vẫn làm cho nước mắt cô Bảy chảy dọc gò má.
Cô Bảy nhìn nàng. "Ở đó đồ ăn không có ngon, cô nhỏ vẫn gầy như thế."
Mĩ Nhược kích động, ôm chặt bả vai cô Bảy.
"Cô nhỏ, tương lai có dự tính gì không?"
"Con nhờ môi giới thuê phòng, con muốn tìm một công việc, con không đi đâu nữa, chỉ ở cùng cô. Cô Bảy, cô mau sớm về hưu, lúc đó mỗi ngày con cùng cô leo núi, uống trà được không?"
Cô Bảy lúng túng gật đầu, sau đó gạt nước mắt: "Cô Bảy hơn sáu mươi rồi, vốn định chờ Tiểu Mỹ học xong cấp một liền dẫn bác chồng tới viện dưỡng lão."
"Tiểu Mỹ đâu?"
"Từ ngày đó tới giờ, nó một mực không chịu ra khỏi phòng." Cô Bảy thở dài. "Giống con, có tâm tự liền trốn đi."
Mĩ Nhược khó chịu nói: "Qua một thời gian là sẽ quên thôi."
"Có... con có thăm cô chủ không?"
"Có, ngay hôm sau trở về con thăm rồi."
Cô Bảy thở dài.
Mĩ Nhược ôm lấy bà an ủi. "Con không muốn cô khổ sở nữa, cô Bảy, con sẽ chăm sóc người, hầu hạ người. Người an tâm, con đã trưởng thành."
Cả hai không có phát hiện, Chiêm Tiểu Mỹ ngồi xổm ở sau cầu thang, bàn tay nhỏ bé lau khô nước mắt đọng trên má. Cho tới khi Mĩ Nhược tạm biệt cô Bảy, Chiêm Tiểu Mỹ mới từng bước bước ra.
Cô Bảy tiễn Mĩ Nhược ra cửa, thuê xe cho nàng.
Mĩ Nhược nói: "Môi giới bất động sản có tin, con thu xếp xong, sau đó mời cô qua ăn cơm. Cô Bảy, hiện tại con nấu ăn ngon lắm."
Cô Bảy gật đầu, bên môi đầy nếp nhăn. "Bên ngoài mưu sinh, mới biết thế nào là thê lương, cô đơn."
Mĩ Nhược ôm bà, chuẩn bị lên xe.
Trên đường cái, một cỗ xe màu đen chạy tới phố Ninh Ba, lúc dừng lại chỉ cách xe taxi nửa thước.
Theo phản xạ có điều kiện, cô Bảy tiến lên một bước che chắn.
Cửa xe mở ra, Cận Chính Lôi bước xuống nhìn chằm chằm Mĩ Nhược.
Trên lầu, Chiêm Tiểu Mỹ chạy nhanh lên sân thường, ngồi xổm trước lan can, nhìn trộm.
Mĩ Nhược dò xét người trước mặt. Rượu, mĩ nhân và tiền tài cũng không xa rời hắn, vẫn cường tráng như thế, trời lạnh, cũng chỉ khoác thêm áo khoác mỏng.
Cái thay đổi là khí chất của hắn. Năm đó, hắn khoe khoang bốc đồng, giữa lông mày còn ý chí phấn chấn của thiếu niên; về sau bắt đầu làm chủ Hòa Hưng, dần dần có khí phách điên cuồng; về sau nữa ở Oxford, hắn uống một ngụm cà phê hoa lan, nhăn mặt chau mày, bóng lưng rất cô độc.
Hiện tại, hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, vì vậy tỉnh táo, hắn đứng ở đây, không nói một lời, ánh mắt ngạo nghễ, sâu xa khó dò nhìn nàng.
Mĩ Nhược nhìn lại.
Phố Ninh Ba yên tĩnh, hắn mở miệng: "Em không ở lại ăn cơm tối?"
"Tôi còn có việc."
"Anh đưa em về."
Cô Bảy lôi kéo góc áo Mĩ Nhược. Nàng cười an ủi bà, quay qua nói với Cận Chính Lôi. "Được."
"Đưa tôi tới Hoa Đông Phương."
"Em không ở khách sạn Bán Đảo nữa à?"
Mĩ Nhược kinh ngạc nhìn hắn: "Tôi nghĩ hành tung của tôi với anh rõ như lòng bàn tay, bánh ngọt Thái Xương không phải anh cho người mang tới cho tôi sao?"
Hắn không phản bác.
Mĩ Nhược giải thích. "Khách sạn Bán Đảo tôi không thích, ở Hoa Đông Phương rất tiện nghi, trong phòng ngủ có giường lớn có thể ngắm cảnh biển Victoria."
Khóe mắt liếc nhìn yết hầu hắn chuyển động, Mĩ Nhược tiếp tục nhìn ra đường cái.
Thần sắc hắn đạm bạc, tốc độ xe nhanh hơn một chút.
"Em trả phòng ở Bán Đảo, anh nghĩ em sẽ quay về Anh."
"Anh muốn tôi trở về hay không muốn tôi trở về?" Mĩ Nhược sờ vành tai, đổi tư thế ngồi, làn váy trượt lên, lộ ra đôi tất đen trên đầu gối. "Không quay trở về không phải thỏa mãn tâm ý anh?"
Hắn hít sâu.
Mĩ Nhược im lặng, cho tới khi xe dừng ở đường lớn Hoa Đông Phương, ánh mắt nàng khiêu khích. "Xin lỗi một câu anh cũng keo kiệt?" Dứt lời không cho hắn phản ứng, nàng cười lạnh xuống xe.
Cận Chính Lôi đuổi theo. "Em cho anh cơ hội chuộc tội sao?"
"Tôi không dám nhận."
Mĩ Nhược bước vào thang máy, hắn xông tới. "Em có thể không trở về, ngây ngốc ở cái thôn kia lập gia đình."
"Là lỗi của tôi sao? Đúng thế, tôi ngu xuẩn, chủ quan nghĩ rằng anh coi trọng cam kết. Chẳng bao lâu, anh phá bỏ chữ tín. Hiện tại, ưu điểm duy nhất của anh trong mắt tôi cũng biến mất."
Mĩ Nhược ra khỏi thang máy, hắn theo sát phía sau.
"Em không trở lại có lẽ anh sẽ cho em yên bình, cho em bên hắn, em cho là anh giỏi nhẫn nhịn? Từ khi em mười bốn tuổi đã là người đàn bà của anh, đàn bà của anh mặc áo cưới cùng người khác, đeo nhẫn của người khác, tương lai bị người ta gọi là Đinh thiếu..."
Trước cửa phòng Mĩ Nhược xoay người phẫn nộ: "Vì thế anh không tiếc lòng hủy đi danh dự của tôi?"
Nàng hận tới mức muốn đánh hắn.
"Đừng quên." Hắn bình tĩnh trở lại, trong mắt là khí lạnh. "Anh đã nói qua, em có thể gả cho Đinh Duy, sau khi anh chết."
"Anh cút đi."
Mĩ Nhược vào phòng, không kịp đóng cửa, hắn đã chặn lại, lách người vào.
"A Như."
"Cút."
Hắn đứng đó, đôi mắt đau thương nhìn nàng.
"Cút!"
"Anh cũng không muốn như thế. A Như, anh đã từng buông tha, anh cố gắng, bốn năm ròng. Anh kiên trì không đi tìm em."
Nàng nghĩ tới chuyện cũ, nghĩ tới chuyện khó chịu nổi kia, đầu nàng đau tim nàng nhói, nàng nói. "Anh đối với bản thân khó khăn, đối với tôi lại quá tàn nhẫn."
Nàng lại gần hắn, kiễng chân, vuốt đôi môi lạnh như băng của hắn.
Nghe thấy hắn hô hấp dồn dập, nàng bật cười. "Cái anh muốn là thế này?"
Nàng vươn lưỡi, đẩy môi hắn ra, tham lam tiến vào miệng hắn, lập tức bị hắn ôm chặt.
Cận Chính Lôi cắn trả nàng, cắn nuốt đôi môi mềm mại, ngậm lấy mút. Trong ngực nàng có một giây phản kháng, hắn giữ eo nàng, một bàn tay nâng đầu nàng, làm nàng không thể tránh né.
Hắn không có từng cấm dục, nhưng giờ phút này, giống như bị bỏ đói lâu ngày, hôn nàng thế nào cũng không thấy đủ. Nàng nức nở nghẹn nào, Cận Chính Lôi cũng không buông tha, tất cả giác quan cho hắn biết, nàng cuối cùng cũng trở lại bên hắn, hắn hạnh phúc tới nỗi run rẩy, say mê giữa răng môi nàng.
Cho tới khi nàng mềm nhũn trong ngực hắn, hắn mới thả lỏng, chậm chạp vươn lưỡi liếm liếm môi nàng, đầu lưỡi chống đỡ môi nàng, dây dưa quấn quýt.
Mĩ Nhược hít thở khó nhọc, trầm luân trong nụ hôn này. Nàng vô thức bất lực than nhẹ một tiếng, lập tức nhắc nhở bản thân, giãy giụa.
"Anh muốn thế này phải không? Tôi cùng anh xuống địa ngục."
Nàng lau môi, uống một cốc nước lớn.
Động tác kia làm lòng hắn đau đớn, nàng như không chờ được xóa sạch dấu vết của hắn.
Mĩ Nhược nhớ tới hắn, ngược lại tự mình rót một cốc nước đưa cho hắn, ngồi xuống ghế sô pha.
"Duy bị đưa tới Mĩ, anh hài lòng chưa? Tôi cũng đã bị hủy hoại, anh cũng đã hài lòng?" Nàng nhíu mày. "Sau này làm sao bây giờ? Anh cho tôi biết tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi nghĩ rất lâu, nghĩ mãi không ra."
Hắn ngồi đối diện nàng.
"Nhiều năm trước, tôi nói, nếu có một ngày anh phát đạt, tôi cùng mẹ sẽ là trò cười của cảng. Quả thật ứng nghiệm." Nàng che mặt.
"A Như..." Hắn muốn mặc áo cưới cho nàng, chỉ là rất khó khăn mở miệng.
"A Như..." Hắn muốn quay trở về mười năm trước, bắt đầu lại từ đầu, nhưng không thể.
Hắn buông cốc nước, tới ngồi xổm trước mặt nàng, cầm chặt tay nàng, hôn đầu ngón tay nàng. "A Như..."
Cận Chính Lôi thắc mắc, tại sao hắn lại khiến nàng khổ sở, làm gì nàng cũng khóc? Bao nhiêu lần, bất đắc dĩ, nhưng tổn thương nàng, hắn cũng thương tâm khổ sở.
Đôi mắt nàng như nhòa nước, sau đó dần dần nhòe đi.
Cận Chính Lôi cảm thấy không đúng, vừa vặn thân thể nhũn ra, sau đó ngã xuống.
Hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong mộng nghe thấy người ta chửi mắng.
Hắn tỉnh táo hoàn toàn.
Nhớ tới vừa rồi nàng nói. "Phòng ngủ ở Hoa Đông Phương giường rất lớn, có thể nhìn cảng Victoria." quyến rũ hắn, hắn chửi bới. "A Như, em điên rồi sao?"
Dục vọng trong người hắn nổi lên, bên cạnh hắn có người đang ngồi, kề ở cổ hắn là một cao dao.
Lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo.
Cận Chính Lôi không nhúc nhích, híp mắt, nhìn gương mặt quen thuộc.
"Ở phố Anh Đào tôi mua được con dao bổ dưa hấu. Rất sắc bén phải không?"
Lưỡi dao lướt qua cằm hắn, động tác nhẹ nhàng, kéo theo một vết máu.
Cận Chính Lôi nhìn nàng. "Cầm chắc vào, đừng hoảng loạn."
Một sợi tóc rối rủ xuống mặt hắn, khiến hắn ngứa ngáy. Trong khi giãy chết, hắn cảm thấy hai đùi mượt mà quấn lấy đùi hắn, hắn không thể khống chế mà bừng bừng lửa dục vọng.
Mĩ Nhược hôn cổ hắn, một tay chuyển xuống, dùng lưỡi dao cắt áo hắn, cho tới khi lồng ngực hắn lộ ra.
Hô hấp của Cận Chính Lôi càng thêm nặng nề. Nha đầu, rốt cuộc nàng muốn báo thù hay dụ dỗ?
Ánh mắt nàng dừng lại trên lồng ngực hắn, trong nháy mắt biến sắc.
Hắn biết rõ nàng thấy gì. Vết thương do súng. Hỏng mất đầu rồng của hắn.
Hắn hỏi: "Em thỏa mãn không?"
Mĩ Nhược nhếch môi, tay trái thăm dò vuốt ve. Vết sẹo khép miệng trơn nhẵn, màu hồng nhạt trên làn da rám nắng, lại giao thoa với hình xăm màu xanh, nhìn rất khủng bố.
Nàng nhìn hắn, vui vẻ: "Tôi vốn tưởng, một phút súng, chúng ta kết thúc."
Hắn làm sao không muốn như thế?
"Có lẽ nên thêm một phát súng nữa. Bất quá bây giờ cũng được, tôi giết anh. Một dao hạ xuống, rạch bụng anh ra."
Lưỡi dao từ cổ hắn trượt xuống, tới bụng, dán vào da hắn, Cận Chính Lôi cảm nhận được một cơn gió lạnh truyền tới.
"A Như, em có thể thử. Lúc tôi quyết định bức em một lần nữa, tôi đã chuẩn bị kĩ. Không phải tôi chết trong tay em thì cũng là chúng ta cùng chết trong tay em."
"Anh rất phiền." Nàng suy nghĩ một chút, cởi tất chân.
Nàng nhấc chân, da thịt trắng muốt và quần lót màu đen lộ ra, yết hầu của Cận Chính Lôi khô khốc, nuốt xuống một hớp nước miếng, hắn lập tức bị nàng dùng tất chân nhét vào miệng.
Tất chân quá mỏng, hắn nhổ ra dễ dàng. "A Như, không bằng em cởi quần lót nhét vào miệng tôi đi."
"Không biết xấu hổ." Nàng mắng hắn, cởi bít tất hắn, nhét vào miệng hắn cùng với tất chân.
Cận Chính Lôi chửi bới, nhưng chỉ phát ra âm thanh ở cổ.
Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng.
"Anh khi đó đặc biệt thích đe dọa tôi, ném tôi ra ngoài xe, muốn tôi nghe lời." Nàng nhíu mày. "Đe dọa đối với tôi vô dụng thôi, đối với anh cũng thế. Anh tuyệt đối không lo lắng, cũng không sợ chết, hay chắc chắn tôi không xuống tay được?"
Đồng thời, nàng cởi bỏ thắt lưng hắn, Cận Chính Lôi đã ngẩng cao đầu từ lâu, thẳng tắp nhảy ra ngoài.
Đỏ, tím, gân xanh lộ ra. Hung ác như hắn.
Mĩ Nhược hít sâu. Nhiều năm không thấy, nó vẫn làm cho người ta giật mình, khủng hoảng.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, con mắt trợn tròn.
Cận Chính Lôi bị nàng nhìn chăm chú, rốt cuộc không chịu nổi sự tra tấn ngọt ngào này, kêu một tiếng, thẳng lưng chĩa vào nàng.
Cơ hồ bị đâm, Mĩ Nhược nổi giận: "Tôi cắt nó!"
Nó vẫn đứng vững, không sợ hãi. Cận Chính Lôi bị bịt miệng, khóe môi cong lên.
Hắn rõ ràng còn cười. Mĩ Nhược đặt dao lên giường, đùa cợt hỏi: "Anh cho là tôi không có cách nào trị anh?"
Trong mắt hắn có nghi hoặc.
Mĩ Nhược gọi to: "Linda."
Người hầu Linda đương nhiên làm đúng chức trách, Mĩ Nhược ở trên phố Anh Đào bỏ giá rất lớn cùng nàng ta giao dịch.
"Rất nhiều người thích bờ mông và bộ ngực cô ấy."
Nghe thấy khích lệ, Linda có vóc dáng thô đen nâng bộ ngực 38E giơ lên, hướng Cận Chính Lôi quyến rũ.
Bộ dạng trần truồng, cường tráng kia làm nàng ta có chút thỏa mãn.
Cái bà mập này, nếu như biết hắn là ai... Ánh mắt Cận Chính Lôi như dao, hầu như có thể đem ngực Linda đâm thủng.
"Giao cho cô rồi." Mĩ Nhược vỗ vai Linda, đóng cửa lại, ra phòng khách xem TV.
Mấy phút đồng hồ trôi qua, nàng vặn nhỏ âm lượng, tưởng chừng nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào và phẫn nộ giãy giụa, nhưng trong phòng ngủ yên lặng không tiếng động, nàng vô cùng thất vọng.
Đàn ông vô sỉ cùng sinh lí mạnh mẽ như hắn chẳng lẽ không sinh ra cảm giác nhục nhã, ngược lại thích thú?
Nàng nhìn chằm chằm tiết mục trên TV, cửa phòng mở ra, Linda nổi giận đùng đùng đi ra.
"Tên đàn ông kia vô dụng rồi!" Nàng ta dùng tiếng Quảng Đông gào thét. "Tôi làm nửa giờ, hắn vẫn mềm nhũn."
"Làm sao có thể?" Hắn không phải ngựa đực sao?
"Tôi dùng tất cả công phu, tay miệng ngực, vô dụng! Mềm nhũn đấy!"
Bên trong truyền tới tiếng rống khó chịu, nó tiếng nện giường.
Mĩ Nhược nén cười.
"Vị tiểu thư này, tôi rất tò mò, hắn không được cùng tôi không liên quan. Lúc trước cô nói tốt, cô không thể chống chế."
Nhận tiền xong Linda vui vẻ rời đi, Mĩ Nhược chống nạnh ngẩn người, tưởng tượng màn trình diễn vừa rồi ở trong phòng, tưởng tượng hắn bị xâm phạm, đùa giỡn, nàng không nhìn được cười, bật ra hai tiếng khanh khách.
Một đôi mắt phẫn nộ nhìn nàng, Cận Chính Lôi giận tới mặt mày méo mó.
"Anh đã biết tư vị bị cưỡng ép xâm phạm chưa?" Nàng híp mắt cười hỏi.
Hắn lấy cùi chỏ nện giường, con mắt muốn lồi ra.
Mĩ Nhược gọi cho Hà Bình An: "Bình An, đại ca anh ở khách sạn Hoa Đông Phương, cần anh cứu viện. Đúng, hắn bị một đàn bà cường tráng xâm phạm, nhớ kĩ mang một bộ quần áo tới."
Mĩ Nhược liếc tứ chi đang giãy giụa của hắn, cổ họng hắn phát ra tiếng gầm. Buồn bực nhiều ngày, tâm tình nàng cuối cùng cũng thoải mái. Nàng nói với Bình An: "Tốt nhất là tìm bác sĩ tới, tôi hoài nghi hắn cần chữa bệnh tâm lí."