Thiên Mệnh Nữ Đế
Chương 27
Trong cung có thái y chẩn trị cũng tiện lợi hơn.
Nhưng không thể chữa lành, bệnh tình ngày càng tệ.
Ta trách mắng Thái y viện, nhưng bị Triệu Minh Thành ngăn lại.
Ông nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi tay nắm lấy tay ta, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay:
“Bệ hạ, xin đừng nổi giận. Ta đã già rồi, sống đến sang năm là đã năm mươi tuổi, không phải ai cũng như Dương Thiệu trường thọ.”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, cúi đầu nhìn, tầm nhìn dần nhòe đi:
“Hoàng thúc, đừng như vậy, chẳng phải thúc còn phải chứng kiến ta trả ngôi vị cho nhà họ Triệu sao?”
Triệu Minh Thành yếu ớt mỉm cười:
“Bệ hạ cũng biết nói những lời này rồi sao? Ngài là thuật sư, biết rõ hơn ai hết ta có c.h.ế.t hay không.”
Ta ngẩn ra.
Ông từ từ quay mặt đi, nhìn lên màn giường phía trên, như đang hồi tưởng lại quá khứ:
“Nhớ lại hai mươi năm trước, khi gặp bệ hạ trong ngục, ta thực sự nghĩ rằng bệ hạ đang nói mơ. Giờ đây ta nằm ở nơi này, cũng cảm thấy mơ hồ, chẳng rõ lúc gặp bệ hạ trong ngục là giấc mơ của ta, hay là hiện tại, giang sơn đã yên bình, là giấc mơ của ta…”
Triệu Minh Thành buông tay ta ra, từ từ nhắm mắt lại.
Ta vội nắm lấy tay ông, ngơ ngẩn một lúc, rồi gục bên giường, khóc không ngừng.
Hiền Vương Triệu Minh Thành, trải qua ba triều đại, tận tâm tận lực đến cuối đời, được giữ linh cữu trong cung ba ngày, toàn cung thương tiếc, khóc tiễn Hiền Vương.
Sau hai mươi năm, ta bước vào Đông Cung một lần nữa, gặp lại cố nhân.
Khắp nơi cỏ dại um tùm, cửa sổ hư hỏng, bể nước trống rỗng, mái hiên đầy mạng nhện.
Lão bộc dẫn ta đến trước căn phòng đó, ném một chiếc bát vỡ vào thăm dò, tiếp đó, một bàn tay gầy gò dài ngoằng bám lên bậu cửa sổ.
Triệu Triết thò đầu ra, tóc tai rối bời, khó phân biệt hình dáng, nhưng tay cầm chiếc trâm vàng khiến ta nhận ra hắn.
Hắn gầy yếu đến mức kinh ngạc.
Hắn dường như không nhận ra ta, mấp máy môi, nói một chữ: "Ăn."
Hắn muốn ăn.
Lão bộc nói, đừng nhìn vẻ ngoài của
Triệu Triết như thế này, nhưng cơ thể hắn rất cứng cáp, mỗi ngày chỉ cần một bát cám vẫn sống dai.
Trước đây có người muốn cướp chiếc trâm quý giá đó, còn bị hắn đánh cho một trận.
"Đó là di vật của mẫu thân hắn ta, nên tất nhiên coi trọng."
Ta bước tới gần hai bước, vẫy tay về phía Triệu Triết:
"Trẫm đến để nói cho ngươi biết, hoàng thúc của ngươi đã qua đời, ngươi nên biết điều này."
Hắn vẫn giữ dáng vẻ đờ đẫn, nhìn về phía ta, lẩm bẩm: "Hoàng thúc."
"Hoàng thúc của ngươi rất yêu thương
ngươi. Những năm qua, trẫm giữ lại mạng ngươi, cũng là vì nể hoàng thúc ngươi. Giờ thì tốt rồi, ngươi có thể đi. Đi đi, đi theo ông ấy, nói với ông ấy một câu xin lỗi."
Ta vẫy tay.
Bảy, tám người mang theo quan tài trắng xông vào phòng hắn.
Bên trong truyền ra tiếng giãy giụa phản kháng kịch liệt.
Cựu thái tử Triệu Triết, nghe tin Hiền Vương qua đời, đau buồn đến mức không thể chịu đựng nổi, tự vẫn tại Đông cung.
Khi màn đêm buông xuống, hai ba cung nhân tay cầm đèn lồng, đi dọc theo bậc thềm, lần lượt thắp sáng các ngọn đèn đá ở bốn góc. Khi họ thấy ta, liền đặt đèn xuống, quỳ gối hành lễ.
Ta vội vã đi qua, rồi đến Trường Ninh Cung.
Cửa cung đóng chặt.
Lý Huyền Ca nói rằng hắn bệnh, không thể tiếp giá. Ta đứng lặng ngoài cửa hồi lâu, rồi xoay người, tựa lưng vào cánh cửa, lặng lẽ nói với hắn:
“Lý Huyền Ca, Hiền Vương đi rồi, nói rằng hắn đã già. Ngươi có biết không? Trẫm cũng đã ba mươi chín tuổi, không còn mười năm nữa để cùng ngươi tiêu hao.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía vầng trăng khuyết vàng nhạt, thở dài một hơi:
“Ta đã g.i.ế.c cha ngươi, nhưng là ông ấy ép c.h.ế.t mẹ ta trước. Ta phân minh công tư rõ ràng, phân minh ân oán rõ ràng, chưa từng giận lây đến ngươi. Ngươi không sống được trong cung, ta để ngươi rời đi là xong.”
Cánh cửa điện bỗng mở ra, ta ngã vào vòng tay của Lý Huyền Ca.
Ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau. Hắn giữ lấy eo ta bằng một tay, lạnh lùng nhìn, đôi mắt đầy oán hận:
“Minh Vấn Thu, ngươi còn muốn gì từ ta nữa? Nói đi! Năm đó ngươi muốn lệnh bài, sau đó là ngôi vị, quyền quân Bắc Cương, mạng cha ta, ngươi còn muốn gì nữa? Nói đi.”
Ban đầu hắn hỏi với vẻ điềm tĩnh, nhưng dần dần xúc động, rồi nước mắt chảy ra, cả người không thể kiềm chế mà run rẩy. Hắn cắn môi ôm chặt lấy ta, đầu tựa vào bên cổ, giọng nghẹn ngào trầm thấp:
“Ngươi nói xem, ta còn gì có thể cho ngươi nữa?”
Tim ta đau đớn khôn nguôi, vòng tay ôm lấy hắn:
“Hãy cùng ta đi hết cuộc đời này.”
Vào năm thứ ba mươi làm hoàng đế, ta cũng đã đến ngày đèn cạn dầu khô.
Nhưng không thể chữa lành, bệnh tình ngày càng tệ.
Ta trách mắng Thái y viện, nhưng bị Triệu Minh Thành ngăn lại.
Ông nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi tay nắm lấy tay ta, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay:
“Bệ hạ, xin đừng nổi giận. Ta đã già rồi, sống đến sang năm là đã năm mươi tuổi, không phải ai cũng như Dương Thiệu trường thọ.”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, cúi đầu nhìn, tầm nhìn dần nhòe đi:
“Hoàng thúc, đừng như vậy, chẳng phải thúc còn phải chứng kiến ta trả ngôi vị cho nhà họ Triệu sao?”
Triệu Minh Thành yếu ớt mỉm cười:
“Bệ hạ cũng biết nói những lời này rồi sao? Ngài là thuật sư, biết rõ hơn ai hết ta có c.h.ế.t hay không.”
Ta ngẩn ra.
Ông từ từ quay mặt đi, nhìn lên màn giường phía trên, như đang hồi tưởng lại quá khứ:
“Nhớ lại hai mươi năm trước, khi gặp bệ hạ trong ngục, ta thực sự nghĩ rằng bệ hạ đang nói mơ. Giờ đây ta nằm ở nơi này, cũng cảm thấy mơ hồ, chẳng rõ lúc gặp bệ hạ trong ngục là giấc mơ của ta, hay là hiện tại, giang sơn đã yên bình, là giấc mơ của ta…”
Triệu Minh Thành buông tay ta ra, từ từ nhắm mắt lại.
Ta vội nắm lấy tay ông, ngơ ngẩn một lúc, rồi gục bên giường, khóc không ngừng.
Hiền Vương Triệu Minh Thành, trải qua ba triều đại, tận tâm tận lực đến cuối đời, được giữ linh cữu trong cung ba ngày, toàn cung thương tiếc, khóc tiễn Hiền Vương.
Sau hai mươi năm, ta bước vào Đông Cung một lần nữa, gặp lại cố nhân.
Khắp nơi cỏ dại um tùm, cửa sổ hư hỏng, bể nước trống rỗng, mái hiên đầy mạng nhện.
Lão bộc dẫn ta đến trước căn phòng đó, ném một chiếc bát vỡ vào thăm dò, tiếp đó, một bàn tay gầy gò dài ngoằng bám lên bậu cửa sổ.
Triệu Triết thò đầu ra, tóc tai rối bời, khó phân biệt hình dáng, nhưng tay cầm chiếc trâm vàng khiến ta nhận ra hắn.
Hắn gầy yếu đến mức kinh ngạc.
Hắn dường như không nhận ra ta, mấp máy môi, nói một chữ: "Ăn."
Hắn muốn ăn.
Lão bộc nói, đừng nhìn vẻ ngoài của
Triệu Triết như thế này, nhưng cơ thể hắn rất cứng cáp, mỗi ngày chỉ cần một bát cám vẫn sống dai.
Trước đây có người muốn cướp chiếc trâm quý giá đó, còn bị hắn đánh cho một trận.
"Đó là di vật của mẫu thân hắn ta, nên tất nhiên coi trọng."
Ta bước tới gần hai bước, vẫy tay về phía Triệu Triết:
"Trẫm đến để nói cho ngươi biết, hoàng thúc của ngươi đã qua đời, ngươi nên biết điều này."
Hắn vẫn giữ dáng vẻ đờ đẫn, nhìn về phía ta, lẩm bẩm: "Hoàng thúc."
"Hoàng thúc của ngươi rất yêu thương
ngươi. Những năm qua, trẫm giữ lại mạng ngươi, cũng là vì nể hoàng thúc ngươi. Giờ thì tốt rồi, ngươi có thể đi. Đi đi, đi theo ông ấy, nói với ông ấy một câu xin lỗi."
Ta vẫy tay.
Bảy, tám người mang theo quan tài trắng xông vào phòng hắn.
Bên trong truyền ra tiếng giãy giụa phản kháng kịch liệt.
Cựu thái tử Triệu Triết, nghe tin Hiền Vương qua đời, đau buồn đến mức không thể chịu đựng nổi, tự vẫn tại Đông cung.
Khi màn đêm buông xuống, hai ba cung nhân tay cầm đèn lồng, đi dọc theo bậc thềm, lần lượt thắp sáng các ngọn đèn đá ở bốn góc. Khi họ thấy ta, liền đặt đèn xuống, quỳ gối hành lễ.
Ta vội vã đi qua, rồi đến Trường Ninh Cung.
Cửa cung đóng chặt.
Lý Huyền Ca nói rằng hắn bệnh, không thể tiếp giá. Ta đứng lặng ngoài cửa hồi lâu, rồi xoay người, tựa lưng vào cánh cửa, lặng lẽ nói với hắn:
“Lý Huyền Ca, Hiền Vương đi rồi, nói rằng hắn đã già. Ngươi có biết không? Trẫm cũng đã ba mươi chín tuổi, không còn mười năm nữa để cùng ngươi tiêu hao.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía vầng trăng khuyết vàng nhạt, thở dài một hơi:
“Ta đã g.i.ế.c cha ngươi, nhưng là ông ấy ép c.h.ế.t mẹ ta trước. Ta phân minh công tư rõ ràng, phân minh ân oán rõ ràng, chưa từng giận lây đến ngươi. Ngươi không sống được trong cung, ta để ngươi rời đi là xong.”
Cánh cửa điện bỗng mở ra, ta ngã vào vòng tay của Lý Huyền Ca.
Ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau. Hắn giữ lấy eo ta bằng một tay, lạnh lùng nhìn, đôi mắt đầy oán hận:
“Minh Vấn Thu, ngươi còn muốn gì từ ta nữa? Nói đi! Năm đó ngươi muốn lệnh bài, sau đó là ngôi vị, quyền quân Bắc Cương, mạng cha ta, ngươi còn muốn gì nữa? Nói đi.”
Ban đầu hắn hỏi với vẻ điềm tĩnh, nhưng dần dần xúc động, rồi nước mắt chảy ra, cả người không thể kiềm chế mà run rẩy. Hắn cắn môi ôm chặt lấy ta, đầu tựa vào bên cổ, giọng nghẹn ngào trầm thấp:
“Ngươi nói xem, ta còn gì có thể cho ngươi nữa?”
Tim ta đau đớn khôn nguôi, vòng tay ôm lấy hắn:
“Hãy cùng ta đi hết cuộc đời này.”
Vào năm thứ ba mươi làm hoàng đế, ta cũng đã đến ngày đèn cạn dầu khô.